← Ch.01 | Ch.03 → |
Một tháng sau, đội ngũ đón dâu đã chậm rãi đến phố Yến Phi, nhà họ Liễu, Liễu Nhữ Nhã mặc hỉ phục, đội mũ phượng, quàng khăn vai (một phần trong lễ phục của phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời xưa) sau khi bái lạy song thân liền leo lên kiệu hoa lộng lẫy, theo đội ngũ rước dâu đi vào Tướng quân phủ. Phó tướng Bạt Nguyên bên cạnh Hàn Hướng Dương đã chuẩn bị hôn lễ cực kỳ náo nhiệt, cảnh tượng vẻ vang, ở trong mắt hai vị thân sinh của Liễu Nhữ Nhã, xem ra Hàn Hướng Dương hẳn là sẽ không bạc đãi con gái của họ.
Kiệu hoa bước vào Tướng quân phủ khi trời đã chạng vạng, sau khi chọn được giờ tốt, tân lang với tân nương mới hoàn thành nghi lễ bái đường thành thân, tân lang ở lại tiếp đón quan khách, còn tân nương thì được đưa về tân phòng.
Trong tân phòng yên lặng không tiếng động, thỉnh thoảng từ hoa viên bên ngoài phòng vang lên vài tiếng côn trùng kêu rả rít. Hai nha hoàn bên người Liễu Nhữ Nhã là Xảo Nhi và Thủ Nhi cũng theo đến Tướng quân phủ để hầu hạ chủ tử. Xảo Nhi là người thận trọng, biết trong lòng chủ tử khẩn trương, cố ý hỏi thăm: “Tiểu thư, người có khỏe không?”
“m! Khá tốt.” Hỉ khăn đỏ thẫm che khuất khuôn mặt thanh tú của Liễu Nhữ Nhã.
“Có cảm thấy nóng nực hay không? Xảo Nhi quạt mát cho người nhé.”
“Không cần đâu, được rồi.” Giọng nói tinh tế truyền ra.
Thủ Nhi ở một bên sớm đã không còn kiên nhẫn: “Tiểu thư, thật ra người hoàn toàn không nên ở chỗ này, vốn là Lữ gia công tử....... `
“Đừng nói nữa, Thủ Nhi. Việc đã đến nước này, ta cũng chỉ có thể tuân theo sự an bài. Hai người các ngươi đều hiểu rất rõ, ta không thể nghĩ đến chuyện đào hôn.”
“Nhưng Lữ gia công tử kia so ra có vẻ thích hợp với tiểu thư hơn a! Cách biệt tuổi tác không nhiều, Lữ công tử lại là người đọc sách, hiểu biết lễ nghĩa, thanh tao nho nhã, sở thích cũng phù hợp với tiểu thư.” Nha hoàn đứng ở một bên không cam lòng nói, giếng như Liễu Nhữ Nhã gả đến sống trong Tướng quân phủ là uất ức cho nàng.
“Thủ Nhi, những chuyện như thế này từ này về sau không cho phép nhắc lại, nhất định sẽ gặp nhiều phiên toái.” Từ trong hỉ khăn truyễn ra lời khiển trách nhẹ nhàng của Liễu Nhữ Nhã.
“Vâng, tiểu thư.” Xảo Nhi và Thủ Nhi cùng. nhau trả lời.
Một lát sau, ngoài cửa vang lên giọng nói hung hồn của Hàn Hướng Dương, làm cho không khí trong phòng không khỏi khẩn trương.
Hàn Hướng Dương đẩy cửa bước vào, bàn tay to vung lên, Xảo Nhi, Thủ Nhi hạ thấp người, cùng nhau lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hắn và nàng.
Ngọn đèn hỉ phát ra ánh sáng chói mắt, trong phòng một mảnh im lặng, Hàn Hướng Dương bình tĩnh nhìn người con gái nhỏ bé ngồi ở mép giường.
Đây là thê tử mà hắn vừa mới cưới....... Thật là quá mức không thực tế nha! Trước kia bởi vì diệt trừ giặc Oa, cuộc sống phiêu bạc vô chừng, cho nên hắn không muốn thành thân, sợ phí hoài tuổi thanh xuân của đối phương - vì hắn là tướng quân, lúc nào cũng bận rộn như vậy, nên không thể từng giây từng phút ở bên cạnh thê tử, nếu có chuyện xảy ra, có thể một năm cũng không gặp mặt được một lần, cho nên việc sì phải cưới vợ, lại làm cho đối phương phòng không gối chiếc chứ?
Nhưng vì đã hứa với mẫu thân, nên hắn phải thành thân. Hắn thật sự không biết bản thân đã cưới nữ tử có bộ dạng như thế nào, chỉ biết nữ tử này mẫu thân hắn thích.
Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không thể trì hoãn hơn nữa.
Bàn tay to của Hàn Hướng Dương vung lên, hỉ khăn đỏ thẫm nhẹ nhàng rơi xuống dưới, khuôn mặt thanh tú đoan trang của Liễu Nhữ Nhã hướng về hắn.
Hắn có một khuôn mặt thô kệch, vì phải phơi nắng bên ngoài nhiều năm nên màu da ngăm đen, mày rậm, mũi thẳng, tai to, khóe miệng thẳng tắp, điều này chứng tỏ hắn là một người kỷ luật nghiêm minh, là người đàn ông biết kiểm chế bản thân rất nghiêm khắc, đôi mắt với con ngươi sáng ngời hữu thần kia, tuy không tức giận nhưng rất có uy lực.
Thần thái thì hiện ra vẻ uy nghiêm của tướng quân.
Nàng có khuôn mặt trái xoan, thanh thanh tú tú, mắt phượng mày ngài, làn da tuyết trắng, diện mạo có thể nói là không quá xinh đẹp, nhưng nàng có một loại khí chất hấp dẫn người khác, làm cho người ta cảm thấy nàng thật thanh tao lịch sự, thuần khiết rồi lại cảm thấy thật bình dị gần gũi.
Hai người nhìn nhau, trong nháy mắt thời gian dường như ngừng lại. :
“Phu quân.” Liễu Nhữ Nhã là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần, giọng nói tháp thót vang lên.
Hàn Hướng Dương không được tự nhiên, khụ một tiếng: “Khuê danh* của nàng là Nhữ Nhã?” (tên khi còn con gái, chưa xuất giá)
“Dạ.” Nàng gật gật đầu.
Hắn nhìn nàng, rõ ràng không biết nên làm cái 8“... Hắn, Hàn Hướng Dương vang danh tứ hải, đêm tân hôn sao lại khẩn trương như vậy chứ? Ai da! Hắn thật muốn nhạo báng chính mình.
Hàn Hướng Dương đi nhanh tới, gỡ mũ phượng trên đầu nàng xuống, tiếp theo hắn cỡi hỉ phục đỏ thẫm của mình vắt lên lưng ghế dựa, bày tay to chuyển qua giá y của Liễu Nhữ Nhã
Mặt Liễu Nhữ Nhã đỏ lên. “Phu quân..........”
Hàn Hướng Dương nghe vậy, mày kiếm nhíu lại: “Nàng muốn tự mình cởi?” Cũng đúng! Có điều xem ra nàng không giống như dạng nữ tử to gan lớn mật.
Nàng lắc đầu, vẻ mặt ửng đỏ, tinh tế nói: “Vẫn còn chưa uống rượu giao bôi.”
“À, đúng.” Hàn Hướng Dương đi đến bàn tròn, cầm lấy hai ly rượu đã được chuẩn bị sẵn, đưa một ly cho Liễu Nhữ Nhã. Ưm.....Nàng không cao, thậm chí có chút quá mức nhỏ xinh.
Hàn Hướng Dương quay về phía nàng, nâng chén rượu lên uống cạn, Liễu Nhữ Nhã tinh tế nói: “Cầu chúc cho thân thể phu quân khỏe mạnh, mọi chuyện an khang.” Nói xong mới hớp một ngụm rượu.
Đối với cử chỉ tao nhã, ứng đối phù hợp của nàng, Hàn Hướng Dương bước đầu có ấn tượng tốt.
“Bây giờ bắt đầu làm chuyện chính được rồi chứ?” Bàn tay to của Hàn Hướng Dương lại hướng lên hỉ phục đỏ thẫm của nàng.
“Phu quân........ Nhữ Nhã có một chuyện muốn nhờ.”
Còn có chuyện gì sao?Không nên có nhiều quy tắc như vậy nha! Hàn Hướng Dương không kiên nhẫn, giọng nói thô ráo vang lên: “Còn có chuyện øì?”
“Nhữ Nhã muốn......... Muon ” Liễu Nhữ Nhã ấp a ấp úng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên một mảng, không biết có nên nói hay không.
“Nói!” Tính nhẫn nại của Hàn Hướng Dương đã nhanh chóng bị bào mòn.
Liễu Nhữ Nhã xoắn chặt hai tay, cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nói với vị hôn phu mới cưới, của: mình: “Nhữ Nhã......... Nhữ Nhã muốn…….. qua vài ngày nữa mới động phòng. Không biết phu quân có đồng ý không?”
Sao lại có nữ tử như vậy? Đêm tân hôn lại không muốn cùng trượng phu động phòng? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, Hàn Hướng Dương hắn còn có mặt mũi gì nữa? Sẽ có rất nhiều người chê cười hắn, Hàn đại tướng quân làm cho ngay cả một nữ tử cũng cảm thấy bắt bình!
Đối với lời để nghị này, hắn khó giữ được tính nhẫn nại, hỏi: “Tại sao?” Thân thể của nàng không thoải mái?
“Nhữ Nhã hi vọng......... tìm hiểu thêm được một chút về phu quân. Dù sao lần đầu gặp mặt đã động phòng, thiếp.....” Nàng cắn đôi môi cánh hoa.
“Nàng không biết ta, với chuyện chúng ta động phòng thì có liên quan gì nhau? Dù sao nàng cũng đã là thê tử mà ta cưới vào cửa, mặc kệ thế nào, nàng đều là người của ta.”
“Nhưng.....Nhưng dù sao, ít nhất trong lòng thiếp cũng không thấy lạ lẫm như vậy.” Nàng vẫn cố hết sức giải thích.
“Những chuyện như thế này, nàng chỉ cần làm một lần thì sẽ không cảm thấy mới lạ nữa.” Hàn Hướng Dương lạnh lung nói.
“Phu quân.....Không đồng ý đề nghị của Nhữ Nhã?” Liễu Nhữ Nhã cắn cắn đôi môi cánh hoa.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Ở trong quân đội, Hàn Hướng Dương luôn luôn nói một là một, không để cho thuộc hạ có cơ hội cò kè mặc cả. Từ trước đến nay chỉ có người khác nghe hắn, chứ hắn không có nghe người khác.
“Vậy thì Nhữ Nhã chỉ có thể vâng theo ý tứ của phu quân.” Nàng rủ mi nói nhỏ.
Mặc dù Liễu Nhữ Nhã đọc đủ thứ thi thư, nhưng nàng cũng chịu sự giáo dục theo truyền thống “tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu”. Cho nên nếu hắn kiên trì, nàng cũng chỉ có thể thuận theo hắn.
“Sặc! Nói cứ như thật bắt đắc dĩ, giống như ta là một người chồng bình thường hay thô bạo ngược đãi thê tử.” Hàn Hướng Dương cao lớn ngồi ở đầu giường.
“Nhữ Nhã không dám. Tướng quân vang danh lừng lẫy bên ngoài, Nhữ Nhã nghĩ, có thể nói tướng quân là người biết quan tâm và biết cách dùng người.”
“Nếu đêm nay ta không đáp ứng nàng, thì ta chính là kẻ không biết quan tâm!” Hàn Hướng Dương mãnh liệt nói.
“Không...... Không phải. Nhữ Nhã chỉ là nghĩ........ ” Nàng nôn nóng, sao hắn có thể hiểu lầm ý tứ của nàng như vậy? Nếu không phải vốn tưởng rằng bản thân có thể tranh thủ tìm hiểu hắn một chút, sau đó mới kết hợp, thì nàng cũng sẽ không khẩn trương như vậy, càng không nghĩ tới hắn lại tức giận.
Quên đi, hắn muốn thì cứ cho hắn vậy!
Liễu Nhữ Nhã không thèm nhắc lại, cúi đầu chấp nhận số mệnh, cởi từng cúc áo trên hỉ phục ra, sau khi cởi bỏ toàn bộ nút, nàng cởi luôn hỉ phụ đỏ thẫm.
Hàn Hướng Dương chỉ dựa ở đầu giường, ánh mắt sáng quắc nhìn động tác cởi áo của nàng, hạ phúc (dưới bụng 20 cm á) nổi lên phản ứng, hô hấp nặng nễ tiết lộ dục vọng của hắn.
Nàng khoác trên thân một chiếc áo mỏng, ngôi ở trước bàn trang điểm tháo búi tóc xuống, một mái tóc đen dài lập tức xõa tung ra, nàng cần thận cầm lược chải lại mái tóc dài như mây, lau chùi son và lau sạch mặt, sau khi nhìn thấy bản thân đã sửa sang ổn thỏa, nàng mới đứng lên, nhìn Hàn Hướng Dương đang nằm nghiêng ở đầu giường.
Đây là phu quân của nàng, là người sắp làm bạn đời của nàng, nhưng nàng lại hoàn toàn xa lạ với hắn......... Hắn đối với nàng thế nào nàng cũng không biết? Hai người hoàn toàn xa lạ vừa gặp mặt đã động phòng, đối với nàng mà nói, chuyện này cần dũng khí rất lớn.
Có đúng Hàn Hướng Dương cũng nghĩ như vậy không? Có lẽ động phòng đối với hắn mà nói thì không cần dũng khí quá lớn, hắn chỉ cần đoạt lấy trinh tiết của thê tử mới cưới là được. Có điều, nếu vị nữ tử trước mắt hắn là người làm bạn cả đời của hắn, thì hắn cũng không nhất thời nóng vội.
Nhìn thấy thê tử mới cưới chân tay luống cuống đứng trước bàn trang điểm, hắn dùng tiếng nói trầm thấp gọi nàng: “Lại đây!”
Liễu Nhữ Nhã chân chờ trong chốc lát, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi tiến đến gần giường, cởi hài, ngồi ở mép giường, tựa đầu vào giường, đối diện Hàn Hướng Dương. Hàn Hướng Dương vươn cánh tay to lớn ra, kéo thân hình nhỏ xinh của nàng vào lồng ngực rắn chắc.
Nàng tựa vào trước ngực hắn, bàn tay nhỏ bé để trong lòng ngực rộng lớn của hắn, thân thể cứng ngắc, hô hấp rối loạn. Nàng chưa từng tiếp xúc qua thân thể nam nhân, cho nên nàng khẩn trương a!
Hàn Hướng Dương biết nàng rất khẩn trương, nhưng hắn cũng không nói được lời nói chăm sóc dịu dàng, nhiều năm rong ruổi chiến trường, đã hình thành nên tính cách nói năng thận trọng, nghiêm túc, tự nhiên sẽ không thể nói lên lời ngon tiếng ngọt dỗ dành nữ nhân.
“Nhữ Nhã!” Tiếng nói to lớn Š ồ giống như tra khảo phạm nhân.
“Dạ, tướng quân.” Liễu Nhữ Nhã bỗng nhiên căng thẳng, vốn dĩ muốn gọi hắn là phu quân, lại buộc miệng nói ra hai từ tướng quân, tạo khoảng cách xa lạ.
Hàn Hướng Dương nhăn mặt nhíu mày, một bàn tay đặt trên lưng nàng, cách lớp áo mỏng manh, vuốt ve qua lại tấm lưng như ngọc của nàng --- thân thể của nàng thật mảnh khảnh.
“Ngày ấy mẫu thân và nàng đã tán gẫu chuyện gì?”
“Gì cơ?” Trong lúc nhất thời Liễu Nhữ Nhã không nghĩ ra hắn muốn hỏi cái gì, ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt đen sáng ngời hữu thần của hắn, mặt đỏ lên, lại cúi đầu.
“Lúc ở Thạch Phật Tự.” Hắn nhắc nhở nàng.
“À, vâng.” Lúc này nàng mới chợt hiểu ra, thở ra nhẹ nhõm. Trên ngực hắn truyền ra từng đợt rượu thơm, làm cho nàng ngửi thấy mà cả người lâng lâng. Nàng nhẹ nhàng hít thở, nhỏ giọng nói: “Thái phu nhân và Nhữ Nhã nói chuyện về con cá trong ao.”
Không nghe Hàn Hướng Dương nói gì, Liễu Nhữ Nhã đoán rằng hắn đang đợi mình nói tiếp, liền tiếp tục nói: “Lúc ấy Thái phu nhân gặp Nhữ Nhã một mình ngồi cạnh ao xem cá chép sặc sỡ, liễn hiền lành nói với Nhữ Nhã: “Cô nương, con cá này cũng thật xinh đẹp, tỏa sáng rực rỡ nha." Thiếp đáp lời người: 'Đúng vậy, con cá này bơi lội tự do tự tại, đúng là Bồ Tát phù hộ.'”
“Thái phu nhân nói: 'Có lẽ con có nhỏ này muốn một nơi lớn hơn nữa, chứ không phải ở trong ao.' Thiếp nói: 'Sông lớn ở thế giới bên ngoài tất nhiên là tốt hơn ao hồ nhỏ. Có lẽ con cá nhỏ này phải ở lại trong ao hồ vì không có sự lựa chọn nào khác, nhưng một khi đã ở lại trong ao hồ, nó nhất định phải học tập để làm bản thân vui vẻ, nếu không bản thân sẽ buồn đến chết mắt, người bên ngoài nhìn thấy như vậy, cũng cảm thấy đau lòng. Nó cứ sống cuộc sống an nhàn như vậy trong ao, tuy rằng bản thân nó không có được thật nhiều niềm vui, nhưng ít nhất nó cũng vui vẻ, mà người bên ngoài lại vì. nó mà cảm thấy vui vẻ rất nhiều, con cá nhìn. thấy người khác vui vẻ như thế, thì niềm vui của nó cũng tăng lên rất nhiều.
“Thái phu nhân liền cười nói: 'Cô nương giải thích quả thật không giống bình thường. Cô. nương đã gả cho nhà nào chưa?' Thiếp gật gật đầu, thái phu nhân cười cười, lúc này tỳ nữ tiền tới nâng thái phu nhân dậy, lúc thái phu nhân gần đi còn nói với thiếp, hy vọng sau này có thể sặp lại thiếp.”
Liễu Nhữ Nhã nhẹ giọng kể đầu đuôi câu chuyện, kể xong liền bình tĩnh lại, mềm mại tựa vào lồng ngực rộng lớn của nam nhân. A, lồng ngực hắn cứng quá, nhưng cũng rất ấm
Tim Hàn Hướng Dương đập nhanh, kinh ngạc nhỏ nhẹ hỏi: “Khi đó mẫu thân đã biết nàng chấp nhận gả cho người khác?”
Tuy rằng Liễu Nhữ Nhã cảm thấy đêm tân hôn không nên nhắc tới việc này, nhưng nàng vẫn hiển thục gật đầu. Đối với Lữ công tử nàng có một chút áy náy. Nàng vốn tưởng rằng từ nay về sau có thể cùng Lữ công tử làm một đôi thần tiên quyền lữ, nhưng hoàn toàn không ngờ chỉ nói chuyện với Hàn phu nhân một lúc, đã khiến nàng hôm nay bị bắt gả đến Tướng quân phủ. Nàng cũng không cảm thấy ngày ấy mình đã nói gì bậy bạ a, chỉ là....... Thôi quên đi! Hiện tại gả cũng gả rồi, nghĩ đến những điều này cũng vô dụng.
Mẫu thân sớm đã biết nàng hứa gả cho người ta?! Trong lòng Hàn Hướng Dương tràn đầy bất ngờ.
Vì hoàn thành nguyện vọng của mẫu thân, hắn không tiếc lấy quan áp dân, bắt buộc Liễu gia hồi hôn, đoạt đi vị hôn thê của Lữ Thiệu Đình. Mà mẹ đã biết chuyện nàng hứa gả cho người ta, lại còn muốn hắn đi đón dâu, thậm chí trước khi lâm chung còn bắt hắn phải thể đọc Nhiều năm nay mẹ ăn chay niệm Phật, luôn luôn không cưỡng cầu người, vì sao lại kiên trì muốn Liễu Nhữ Nhã tiến vào cửa của Hàn gia?
Nghi vấn không ngừng dâng lên trong lòng Hàn Hướng Dương, đồng thời hắn cũng nhìn chăm chú vào người con gái mà mẫu thân chỉ định -- thật ra nàng có gì đặc biệt, làm cho mẫu thân vừa nhìn đã thích, thậm chí không tiếc để hắn mang tiếng cướp vợ người?
Liễu Nhữ Nhã không biết trong lòng hắn có trăm ngàn điều nghi vấn, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm mình, làm cho nàng hoảng hỘt........ Nàng có nói sai chuyện gì sao?
“Nàng...... Có oán ta không?” Tầm mắt của Hàn Hướng Dương lướt qua tấm màng hỉibên giường.
“Oán cái gì chứ?”
“Nàng đã sớm bằng lòng gả cho người khác, ta lại ép buộc cha nàng hồi hôn........ Nếu không phải do ta, nàng đã là con dâu của Lữ gia.”
“Nhữ Nhã đã bước vào cửa Hàn gia, thì chính là người của Hàn gia, không có nửa câu oán hận.” Nàng đáp cần thận.
SIE<=== ” Ngữ điệu của Hàn Hướng Dương kéo
Liễu Nhữ Nhã cũng coi như là được hưởng sự giáo dục rất tốt, đối đáp thỏa đáng. Nữ nhân bình thường gặp phải loại chuyện như thế này, thì sẽ tâm không cam tình không nguyện bước lên kiệu hoa, đêm động phòng hoa chúc còn hé ra mặt trinh tiết liệt nữ để cho trượng phu xem,nếu không thì họ cũng đào hôn giống như trong lời hát của ca kịch. Nhưng những chuyện như vậy Liễu Nhữ Nhã cũng chưa làm, nàng vẫn thực hiện vai diễn có trách nhiệm và nghĩa vụ của mình rất tốt.
Nhưng đối với Liễu Nhữ Nhã mà nói, tuy rằng nàng không biết Hàn đại tướng quân là người như thế nào, nhưng chỉ cần nàng bằng lòng gả cho hắn, thì có thể làm cho hai nhà yên ổn sống, nàng cảm thấy hi sinh như vậy cũng thật đáng giá.
Ngay thời điểm hai người đối đáp qua lại với nhau, đêm cũng đã sâu. Trời có vẻ lạnh, Hàn Hướng Dương đem cái chăn bằng gấm khoác lên người hai người, sau đó ôm nàng nằm xuống. Thân thể mềm mại trong lòng ngực bỗng nhiên cứng ngắt lên, nàng lại khẩn trương!
Chuyện này phải bắt đầu rồi sao? Hai người cởi quần áo cho nhau, sau đó làm.....làm chuyện như trên sách đã vẽ? Nàng sẽ không
Thân thể Liễu Nhữ Nhã hơi hơi run rẩy, chỉ cần nàng tưởng tượng đến lúc trước khi lấy chồng mẫu thân đã có nói qua cho nàng về chuyện nam nữ kết hợp, tự nhiên trong lòng liền khẩn trương. Lõa thể làm chuyện như vậy với người xa lạ sao? Không được đâu! Nàng làm không được.
Cho nên mới vừa rồi nàng đã có gắng lấy hết dũng khí, yêu cầu vị hôn phu vừa mới gặp mặt hoãn lại vài ngày rồi mới động phòng. Nhưng nam nhân trước mắt dường như không đồng ý lời đề nghị của nàng, nàng đành phải cắn răng, dùng hết tất cả dũng khí của đời mình, cởi áo khoác trước mặt một người xa lạ. Lúc này hai người đang ôm nhau nằm trên giường lớn, không khí mờ ám làm cho nàng có chút khó thở.
Hàn Hướng Dương cảm nhận được sự khẩn trương của nàng! Tiểu nữ tử đáng thương! Mới gặp mặt đã bắt nàng giao ra thân thể chính mình, cũng khó trách nàng không biết phải làm Sao.
“Ấn tượng của nàng đối với mẫu thân như thế nào?” Hắn vẫn đang ôm nàng nói chuyện, hai tay nhẹ nhàng xoa vai của nàng.
“Thái phu nhân ---- a, không đúng, là mẫu tHANH CC... ”' Nàng đã gả vào Hàn gia, tất nhiên không thể tiếp tục gọi là Thái phu nhân, hẳn là nên đổi lại, gọi là mẫu thân. Liễu Nhữ Nhã hoảng sợ khi phát giác bản thân lỡ lời, lặng lẽ ngấng đầu liếc mắt nhìn vị hôn phu một cái, hắn không có biểu hiện khác thường, vẻ mặt vẫn như vừa rồi.
Nàng nhẹ nhàng buông tâm, khẽ nói: “Nhữ Nhã cảm thấy mẹ rất hiển lành, rất ấm áp, hơn nữa khi mẫu thân nói chuyện, mẹ luôn nhìn người khác bằng ánh mắt dịu dàng........ ^
Khi Liễu Nhữ Nhã nói chuyện, Hàn Hướng Dương chậm rãi mát xa lưng và bả vai cứng ngắc của nàng, mỗi khi nàng vừa nói xong, hắn lại hỏi thêm đề tài khác để cho nàng tiếp tục trả lời. Dần dần nàng cũng thả lỏng, ngáp một cái nho nhỏ.
Mí mắt của nàng càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng........ Cuối cùng, lúc nàng đang nói về thời thơ ấu của mình, thì nàng đã ngủ.
Hàn Hướng Dương chỉ tiếp tục vuốt ve lưng của nàng, cặp mắt đen sáng quắc dường như đang suy nghĩ chuyện sì đó.
Đêm đã khuya......
Sáng sớm hôm sau, Liễu Nhữ Nhã mở mắt ra, trong lúc ý thức còn đang mơ mơ hồ hồ, di chuyển thân mình, đôi cánh tay trắng như ngọc chạm vào trên cái sối kề bên, đột nhiên tỉnh táo lại.
Tướng quân đâu?
Nàng ý thức được bản thân đã là vợ người ta, liền nhanh chóng rời khỏi giường --- tối hôm qua hắn thật sự không có cùng nàng động phòng! Vốn tưởng rằng hắn nhất định sẽ dùng sức mạnh với nàng, nhưng hắn lại không có, chỉ ôm nàng ngủ.
Sờ sờ nhiệt độ trên sối, thật lạnh, có thể thấy được hắn đã rời đi khá lâu.
“Tiểu thư, Xảo Nhi, Thủ Nhi tới hầu hạ.” Tỳ nữ bên cạnh gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Liễu Nhữ Nhã mặc thêm quần áo. đứng dậy.
“Tiểu thư, lau mặt đi, Xảo Nhi thu dẹp tắm trải giường.” Xảo Nhi thay tấm trải giường bằng gắm dính máu bằng một tắm khác.
Liễu Nhữ Nhã nhìn thấy, trong lòng nghỉ hoặc. Tối hôm qua cũng không có cùng hắn động phòng, tại sao trên đó lại xuât hiện vêt máu
chứ?
Thấy chủ tử nhìn chằm chằm vào vết máu, Xảo Nhi mỉm cười như tri kỷ: “Chắc là đêm qua tiểu thư mệt muốn chết rồi. Để Thủ Nhi, mang đồ ăn sáng lên, tiểu thư ăn một chút, thân thể sẽ thoải mái ngay thôi.”
Không, nàng biết rất rõ đêm qua không có xảy ra chuyện gì cả........ Có điều, chuyện này cũng làm cho nàng cảm thấy yên tâm. Nếu tắm khăn trải giường này không dính máu, chẳng khác nào nói với người ta là đêm tân hôn nàng không động phòng sao? Có lẽ tướng quân có thể thông cảm, nhưng người ngoài thì không chắc. Hơn nữa người hầu kẻ hạ trong Tướng quân phủ lại đông, một khi chuyện này truyền ra ngoài, chính nàng cũng không thể làm người được.
Là hắn cô ý làm vậy!
Trong lòng Liễu Nhữ Nhã hiện lên cảm giác ấm áp.
“Tiểu thư --- à không, bây giờ phải gọi là phu nhân. Phu nhân, sau khi dùng xong bữa sáng, vợ chồng Tiền bá, tổng quản trong phủ chờ cầu kiến.”
“Đã biết. Tướng quân đâu?” Liễu Nhữ Nhã dùng khăn lau nước dính trên mặt.
“Chuyện này chúng tôi cũng không biết.” Thủ Nhi trả lời.
Liễu Nhữ Nhã rầu rĩ ăn bữa sáng, buổi sáng đầu tiên sau khi thành thân, trong lòng đều tràn ngập nghi vấn và bất an.
Dùng xong bữa sáng, Liễu Nhữ Nhã ăn mặc chỉnh tê, đến đại sảnh gặp vợ chồng tổng quản Tiến bá của Tướng quân phủ.
Đây là một đôi vợ chồng hòa thận.
“Phu nhân, mọi chuyện to nhỏ gì trong phủ, người đều có thể phân phó cho lão và vợ lão. Nếu phu nhân cảm thấy trong phủ cần thêm cái gì, thì cứ việc mở miệng, không cần khách sáo.” Tổng quản Tiến bá tóc đã bạc phơ, thân thiện nói.
“Đúng vậy, phu nhân, có yêu cầu hay phân phó gì, cứ việc giao hết cho chúng tôi.” Tiền đại thẩm mập mạp cũng cười nói.
“Cám ơn Tiến bá, đại thẩm. Nhữ Nhã vừa mới. vào phủ, còn phải học hỏi thêm nhiều chuYện,. hy vọng Tiến bá, đại thẩm chỉ dạy nhiều hơn.”
“Xin đừng nói vậy! Kể từ khi phu nhân bước vào nhà này, thì sau này ở Tướng quân phủ, phu nhân chính là chủ mẫu, nếu phu nhân có chuyện gì dặn dò, lão nô sẽ cố hết sức hoàn thành.” Tiến bá chắp tay thi lễ.
“Bây giờ Nhữ Nhã đa tạ hai vị trước.” Liễu Nhữ Nhã nhợt nhạt cười. May là tính tình của tổng quản Tướng quân phủ thật hòa nhã ciễ gần, chứ không có điêu ngoa gian xảo.
“Tiến bá, tường quân đâu rồi?”
“Phu nhân, sáng nay tướng quân đã vội vàng chạy tới Lâm Sơn Vệ. Nghe nói giặc Oa trên biển lại rục rịch, tướng quân đã vội vàng thân chinh ra tiền tuyến áp chế.”
Thì ra hắn đến tiền tuyến đánh giặc....... Trong lòng Liễu Nhữ Nhã có một nỗi thất vọng nhợt nhạt.
nhàn À, tướng quân khi nào thì trở về?”
“Bẩm phu nhân, chuyện này không nhất định, có khi vài ngày, có khi vài tháng, lâu thêm chút nữa thì có khi một năm mới trở về một lần.”
Nói như vậy, thì không thể xác định được lúc nào mới có thể nhìn thấy hắn. Nàng vốn định cùng hắn nói chuyện để tìm hiểu lẫn nhau, bây
Nhìn thấy tia thất vọng trong đáy mắt phu nhân, Tiền đại thẩm lập tức nhiệt tình nói: “Phu nhân còn chưa có đi dạo bên trong phủ, hôm nay hãy để tôi dẫn người di dạo một vòng, giới thiệu sơ về bên trong phủ cho phu nhân biết, người có chịu không?”
“Vậy làm phiền Tiến đại thẩm.” Liễu Nhữ Nhã khẽ nở nụ cười.
Tướng quân phủ thật là lớn, Dật Cảnh Viên là nơi ở của chủ nhân, xung quanh còn có thêm Hiên, Các, Đình, Cư. Liễu Nhữ Nhã nhìn thấy mà hoa mắt chóng mặt. Liễu gia là dòng dõi thư hương (nhà dòng dõi Nho học - ý nói có học), mặc dù được hưởng danh dự, nhưng tiên bạc chỉ ở mức trung bình, nơi ở cũng không xa hoa, bài trí rất trang nhã, mộc mạc, đúng theo phong cách của người đọc sách.
Nếu so sánh thì Tướng quân phủ hoa lệ hơn hẳn, phòng nào cũng lớn, mỗi cầu lác đều được xây dựng tỉ mỉ, rường cột chạm trổ, khí phái phi phàm. Những lầu các này đều được quét dọn sạch sẽ làm người ta hài lòng, chung quanh sân nhà đều được thiết kế khéo léo, lại nói về Dật Cảnh Viên mà đêm qua nàng đã ngủ, nơi ấy là nơi rộng lớn và tinh xảo nhất.
Trong hoa viên có hòn non bộ nước chảy róc rách, bên cạnh đó còn có rất nhiều hồ nhân tạo, người ở bên trong lúc nào cũng có thể đến bên hồ, ngồi dưới bóng cây nghịch nước ngắm cá, cũng có thể đến xem hoa cỏ được ánh mặt trời lưu luyến không rời chiều sáng. Trong hoa viên có đủ loại hoa cỏ, được trồng dày đặc, xanh um tươi tốt, dạt dào sức sống. Bên trong Hiên Đường lầu, Đình Đài quán, cao thấp đều đủ cả, khi thì ẩn nắp khi thì lộ ra, biểu hiện khí thế của Tướng quân phủ.
Ở nơi này, nhất định là sẽ rất hạnh phúc!
Nhưng Liễu Nhữ Nhã hỏi những người hầu trong phủ, mới biết được phần lớn thời gian Hàn Hướng Dương chinh chiến bên ngoài, khi Thái phu nhân còn sống thì nơi này còn có chút náo nhiệt, Thái phu nhân vừa qua đời, trong phủ liền lạnh lùng, yên tĩnh, mãi cho đến mấy ngày nay chuẩn bị hôn sự, trong phủ mới náo nhiệt một chút.
“Hiện tại phu nhân cũng đã gả vào phủ, hy vọng phu nhân sớm sinh quý tử, làm cho bên trong phủ nhiều người một chút, cũng hoạt bác náo nhiệt một chút.” Tiến đại thẩm sốt sắng nói.
Liễu Nhữ Nhã nghe xong chỉ mỉm cười, chứ không trả lời. Sao nàng có thể nói cho người bên ngoài biết là nàng với tướng quân vẫn chưa động phòng, cho nên hoàn toàn không có khả năng có con nối dõi.
Hàn Hướng Dương không có ở phủ, tất cả mọi việc trong phủ đều giao cho tổng quản Tiến bá xử lý, Liễu Nhữ Nhã ở trong phủ quả thật rất thanh thản. Cuộc cống hàng ngày của nàng chỉ là đọc sách viết chữ, nều mệt thì nghỉ ngơi ngay tại ghế đá dưới cây đại thụ của Dật Cảnh viên, lúc nàng ngủ ở nơi này, khi tỉnh dậy lại phát hiện trên mặt dính vài cánh hoa, là do gió thổi tới.
Nàng thích nơi này, yên tĩnh ôn hòa, thanh thản hợp lòng người, chỉ là không biết khi nào thì Hàn Hướng Dương mới trở về........... Thời gian cứ thế trôi qua, nàng gần như đã không thể nhớ nổi diện mạo của hắn, chỉ nhớ rõ hương rượu trên người hắn.
Nửa năm trôi qua, nàng đã làm quen với cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi bên trong phủ, nàng cũng thật xứng đáng với địa vị tướng quân phu nhân, nhưng nàng còn không hiểu biết về vị hôn phu Hàn Hướng Dương của nàng, không biết hắn là người như thế nào. Nghe Tiến đại thẩm nói hắn chinh chiến nhiều năm, bể ngoài thoạt nhìn có vẻ nghiêm túc, nhưng tâm địa của:hắn: vô cùng tốt, cực kỳ hiếu thảo với mẹ.
So với sự hiểu biết ngắn ngủi của nàng về hắn thì cũng không sai biệt lắm.
Trong nửa năm, nghe nói ở vùng duyên hải Chiết Giang, thế lực giặc Oa càng ngày càng lớn mạnh, nhưng hiện tại đã được áp chế, đều là công lao của Trấn Hải đại tướng quân, Hàn Hướng Dương hoàn toàn phá hủy con thuyền mà giặc Oa đã chế tạo ở Chiết Giang --- Bề ngoài giặc Oa là những người Nhật Bản nổi loạn, nhưng đại đa số bọn họ đều là người dânTrung Quốc ở vùng duyên hải giả trang, cho nên giặc Oa chế tạo thuyền ở Chiết Giang cũng không có gì ngạc nhiên. Đối với công lao của Hàn Hướng Dương, triều đình cực kỳ phấn khích vui mừng, Hoàng Đề ban cho rất nhiều tặng vật đưa vào Tướng quân phủ, Liễu Nhữ Nhã vội vàng nghênh đón, chỉ là chủ nhân thật sự vẫn chưa có hồi phủ, hắn thật sự vô cùng bận rộn.
Liễu Nhữ Nhã ngồi ở dưới tán cây lúc trời chạng vạng, gió nhẹ thổi tới làm nàng thắm lạnh, khẽ vuốt hai má ửng hồng. Nàng cười yếu ớt một chút, sao bản thân lại giống như thâm cung oán phụ (người phụ nữ ai oán sống trong cung), một lòng trong chờ vị hôn phu trở về. Hay là nhìn xem hôm nay Lữ công tử lại đưa đến câu đối gì, làm cho bản thân động não, có chút việc để làm cũng tốt.
Tuy rằng cuối cùng Liễu Nhữ Nhã cũng gả vào Tướng quân phủ, nhưng đối với tài học của nàng, Lữ Thiệu Đình vẫn cực kỳ thưởng thức, hai người vẫn thường thư từ qua lại. Hắn biết nàng thích đối câu đối, cho nên thường ra một về trên, rồi mời nàng đối lại về dưới, cũng có khi hắn không nghĩ ra về dưới, bèn thỉnh sự chỉ giáo của nàng. Lữ Thiệu Đình đối xử với nàng như một người phụ nữ đã có chồng, không có tư tình, chỉ có tán thưởng.
Nhưng ở trong mắt của người khác thì không hẳn như thế. Đương nhiên Liễu Nhữ Nhã biết phải tránh hiểm nghi, cho nên nửa năm này nàng không có bước ra Tướng quân phủ nửa bước, ngay cả đến miếu thắp hương lễ Phật cũng đều không đi.
Dù sao Tướng quân phủ cũng đủ lớn, nàng cả ngày lưu luyến quanh hỗ, đi dạo phía dưới những tán cây cổ thụ, trầm mặc tĩnh tâm, đọc sách nhìn trời, nhưng cũng may là có người bạn tốt như Lữ Thiệu Đình, thỉnh thoảng đưa đến vài câu đối cho nàng giải buồn, nàng cảm thấy vậy là quá đủ.
Liễu Nhữ Nhã vỗ vỗ bụi đất trên người, đứng dậy đi về phía phòng, đẩy cửa phòng ra, muốn xem thử hôm nay Lữ Thiệu Đình lại đưa câu đối gì đến đây, nhưng nàng lại nhìn thấy một thân hình cường tráng đứng ở trước bàn, trên tay cầm bức thư của Lữ phủ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn không ra một tia cảm xúc.
Dưới ánh chiều tà nàng nhìn kỹ nam tử trước mặt. Hắn thoạt nhìn dường như là ---- Hàn Hướng Dương?!
“AI Phu quân, chàng đã trở về.” Từ đáy lòng Liễu Nhữ Nhã cảm thấy vui mừng, trong đáy mắt cũng đều là ý cười.
Nhưng ngược lại đáy mắt của Hàn Hướng Dương một chút ý cười cũng không có, thậm chí còn có chút xơ xác tiêu điều, lạnh như băng.
Nhìn thấy ánh mắt của Hàn Hướng Dương như vậy, Liễu Nhữ Nhã hé ra khuôn mặt tươi cười, đứng cứng ngắc ở đẳng kia, nhỏ giọng kêu lên: “Phu quân........... ” Trông hắn có vẻ rất không vui.
“Đây là cái gì?” Giọng điệu Hàn Hướng Dương lạnh lùng, giơ bức thư trong tay lên. Đó là bức thư mà Lữ Thiệu Đình gửi đến.
Không chỉ trên tay hắn, mà trên mặt đất còn có rất nhiều bức thư nằm rải rác, đều do Lữ Thiệu Đình đã gửi đến trong nửa năm qua.
Không xong! Nhất định là hắn đã hiểu lầm.
“Phu quân, đó là thư do Lữ công tử gửi đến. Khi hắn thấy trên sách có điểm mà hắn chưa hiểu hay hắn nhìn thấy chuyện gì thú vị, hắn sẽ viết thư để hỏi thiếp hoặc nói cho thiếp biết. Thiếp với hắn chỉ là bàn luận về vấn đề học thức, phu quân không cần suy nghĩ quá nhiều.” Liễu Nhữ Nhã vội vàng giải thích.
“Ta có nói ta suy nghĩ quá nhiều sao?” Âm điệu của hắn vẫn lạnh lùng như cũ.
“Phu quân không có nói, là do Nhữ Nhã suy nghĩ quá nhiều.” Nàng khép mi, cúi đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn này, trong phòng tràn ngập không khí làm người ta hít thở không thông. Tuy rằng Hàn Hướng Dương chưa nói cái gì, nhưng cặp mắt đen kia phụt ra tia muốn giết người, ánh mắt đủ để làm cho người ta lùi bước. Hắn là tướng quân chinh chiến nhiều năm, ánh mắt sắc bén làm cho người ta sợ hãi, hơn nữa đối tượng lại là thiên kim tiểu thư suốt ngày ở trong khuê phòng, Liễu Nhữ Nhã tự nhiên bị ánh mắt kia gắt gao khóa chặt, ngay cả hít thở mạnh cũng không dám.
Gần như qua khoảng một chén trà nhỏ, sự khẩn trương trong phòng mới bị tiêu tán đi chút ít, do có một tỳ nữ đến gọi hai người ra dùng bữa.
Khi dùng bữa Hàn Hướng Dương cũng không nói gì, chỉ gắp từng gắp thức ăn bỏ vào miệng. Người hầu đứng ở một bên cũng kinh ngạc khi phát hiện ra tâm tình của tướng quân dường như không tốt, ai nây đều thông minh ngậm miệng lại, Liễu Nhữ Nhã ngồi ở bên cạnh yên lặng ăn cơm ----- thật vất vả lắm mới trông chờ được hắn trở về, mà tình cảnh lại trở nên như
“Rượu!” Hắn lớn tiếng hô.
Người hầu bên cạnh lập tức nhanh chóng châm tràn ly rượu cho hắn, Hàn Hướng Dương ngửa cổ lên uống cạn.
“Tiếp tục!”
Người hầu liên tục châm rượu, hắn liên tục uống........... Tình huống rất khác thường, ngay cả tổng quản Tiền bá ở bên cạnh cũng lộ ra ánh mắt lo lắng.
Liễu Nhữ Nhã nhìn ra được lo lắng của tổng quản, mà Hàn Hướng Dương quả thật là đã uống nhiều lắm rồi, nàng dùng chất giọng tinh tế nói: “Phu quân, thân thể quan trọng hơn. Hôm nay vừa trở về cũng mệt mỏi, hay là trước tiên vào hoa viên nghỉ tạm một chút, sau đó mới tắm rửa thay quân áo được không?”
Hàn Hướng Dương liếc mắt nhìn nàng một cái, ngang ngược gầm nhẹ: “Chuyện của ta không tới phiên ngươi lo! Đi xuống!” Ở trong mắt hắn, chỉ có nữ nhân nghe hắn, chứ hắn không có nghe nữ nhân!
Hắn mạnh mẽ áp chế giặc Oa ngang tàng của vùng duyên hải Chiết Giang, sau khi cục diện của vùng duyên hải ổn định trở lại, thật vất vả lắm mới bớt chút thời gian trở lại trong phủ, vội vã muốn đến nhìn nàng một chút, sợ nàng khuê phòng cô đơn lạnh lẽo, sợ nàng nghĩ hắn lạnh nhạt nàng, nào ngờ nàng không có trong phòng, liếc mắt qua liền nhìn thấy trên bàn có thư của nam nhân gửi cho nàng, mà người đó lại là Lữ Thiệu Đình, người nam nhân năm xưa đã hứa hôn với nàng!
Hắn phẫn nộ đem toàn bộ thư từ trên giá sách xốc ra hết, xem ngày tháng ghi trên đó, đã gần được nửa năm, cũng chính là sau khi hắn rời đi, hai người vẫn duy trì thư qua thư lại.
Nàng xem hắn là cái gì?
Đã gả vào làm vợ người ta, nàng còn dám cùng *vị hôn phu trước” tiếp tục thư lui thư tới, có lẽ nào nàng vẫn chưa quên được hắn?
Chết tiệt!
Hắn đường đường là Trần Hải đại tướng quân, : thê tử sao lại có hai lòng?!
Hắn không thể chịu đựng được chuyện như vậy!
Hàn Hướng Dương uống rượu ngày càng nhiều, không thèm nhìn Liễu Nhữ Nhã đang ở một bên, giọng nói thô ráp ác ý khiển trách nàng, bảo nàng lui ra ngoài. Liễu Nhữ Nhã yên lặng đứng lên, khóe mắt ngắn lệ, khẽ cắn đôi môi cánh hoa, lẳng lặng lui xuống.
“Tướng quân, phu nhân chỉ là lo lắng cho ngài, tại sao ngài vừa trở về đã lớn tiếng với phu nhân?” Tiến đại thẩm ở một bên đi tới, giúp Liễu Nhữ Nhã nói chuyện. Bà là lão bộc đã ở trong phủ mười mẫy năm, nên mới dám góp ý với Hàn Hướng Dương như vậy.
“Đúng vậy! Tướng quân, nửa năm nay phu nhân không hề bước chân ra khỏi cửa phủ, một lòng chờ tướng quân trở về, sao hôm nay ngài lại lớn tiếng hung dữ với phu nhân như vậy? Có phải giặc Oa trên biển làm ngài phiền lòng hay không?” Tiến bá ở bên cạnh phụ họa thêm.
“Nửa năm qua nàng không bước ra khỏi phủ nửa bước?” Hàn Hướng Dương đang say rượu nhưng sẵn như cũng tỉnh táo một chút.
“Đúng vậy, ngay cả khi tôi mời phu nhân cùng đi đến miều lễ Phật, phu nhân cũng đều không đi. Chưa thấy qua người nào lại yêu sự yên tĩnh như vậy.” Tiến đại thẩm thấy Hàn Hướng Dương ngừng uống rượu, vội vàng nói một ít chuyện của phu nhân cho hắn nghe.
Hàn Hướng Dương cũng không nói gì, phiền muộn nhìn ly rượu rót đầy trên bên, bàn tay to vung lên, đem toàn bộ thức ăn trên bàn đánh đổ xuống đất.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |