← Ch.05 | Ch.07 → |
Hôm sau, đoàn người Từ Thanh Vân cùng Thu Nguyệt rời khỏi biệt viện Gia Hưng, đi thuyền hoa đến Tô Châu. Vận tải đường thuỷ Giang Nam bốn phương thông suốt, muốn tới Tô Châu, ngồi thuyền là nhanh nhất.
Dọc theo đường đi, Thu Nguyệt đều được Từ Thanh Vân ôm. Tuy rằng thân thể nàng đã tốt hơn nhiều, có thể tự mình đi lại, nhưng Từ Thanh Vân nói nhất định phải ôm nàng, nếu nàng kháng nghị, hắn liền mặt dày mày dạn, làm cho Thu Nguyệt không có cách nào đối phó hắn.
Đường thuỷ quả nhiên rất nhanh, ước chừng không đến hai ngày, thuyền đã đến Tô Châu. Gần tối vừa lên bờ, hơn mười chiếc xe ngựa đã đợi từ lâu, đoàn người Từ Thanh Vân liền chậm rãi trở lại cửa hàng Tô Châu.
"Cung nghênh nhị trang chủ!" Mấy trăm vị nô bộc xếp hàng chỉnh tề hai bên cửa lớn, tiếng hoan nghênh vang rung trời.
Thu Nguyệt nhìn thấy nhiều người như vậy, không muốn lại để cho Từ Thanh Vân ôm, giãy dụa muốn xuống dưới, nhưng cánh tay sắt của Từ Thanh Vân vừa dùng lực, lại đem nàng ôm chặt hơn nữa. Thu Nguyệt giãy không được, mặt đỏ bừng giống như ấm lô nhỏ mùa đông, đem mặt vùi sâu vào trong lồng ngực rắn chắc rộng lớn của Từ Thanh Vân. Từ Thanh Vân dùng cằm nhẹ vỗ về mái tóc đen nhánh, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực làm cho hắn có cảm thụ thỏa mãn. Khóe môi mỉm cười, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của quản lý nô bộc, tự tại tiêu sái.
Từ Thanh Vân đi có một lát, có thể thấy được nhiều cửa hàng của Từ gia ở Tô Châu hơn; Thu Nguyệt bối rối không chú ý điểm này.
"Nguyệt nhi, chúng ta đã đến rồi."
Thấy Thu Nguyệt không có động tĩnh gì, Từ Thanh Vân nở nụ cười, "Nguyệt nhi, nàng mau đầu ngẩng lên, không có ai đâu."
Lúc này Thu Nguyệt mới chậm rãi nâng đầu lên từ lồng ngực ấm áp, trước mắt sừng sững là một ngôi nhà hùng vĩ hoa lệ, trước cửa đề ba chữ "Hồng phúc cư", vừa thấy cũng biết là chỗ ở của người phú quý.
Từ Thanh Vân ôm Thu Nguyệt tiến vào trong phòng, nhẹ nhàng buông nàng xuống.
"Cám ơn ngươi." Thu Nguyệt nhỏ giọng nói.
"Sao phải nói lời cảm ơn với ta? Chúng ta không phải là người ngoài." Từ Thanh Vân ôm Thu Nguyệt hôn một cái.
Thu Nguyệt bối rối đẩy lồng ngực ấm áp ra.
"A! Đã đến Tô Châu rồi, ta phải nhanh chóng đến Triệu gia hỗ trợ. Thanh Vân, ngươi có biết Triệu gia ở đâu không?" Giờ phút này Thu Nguyệt lại nghĩ tới thân phận tỳ nữ của mình, dù sao lần này nàng đến Tô Châu là vì mệnh lệnh của đại trang chủ.
Từ Thanh Vân cảm thấy không vui nói: "Nha đầu ngốc, nàng đang nói cái gì? Triệu gia kia không cần phải đi nữa, nàng chỉ cần ở lại bên cạnh ta, những chuyện khác không cần lo lắng."
"Nhưng ta đến Tô Châu là mệnh lệnh của đại trang chủ, nếu không đi, ta sợ...."
Nàng chỉ là một nha hoàn nha! Nếu nàng vẫn ở cửa hàng Tô Châu, đại trang chủ trách tội xuống dưới, chắc chắn khiến cho đại trang chủ và Thanh Vân tranh chấp, mà nàng thực không muốn như vậy... Nàng thích Thanh Vân!
Thu Nguyệt cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, không chú ý tới sắc mặt Từ Thanh Vân thoáng chốc trở nên cực kì khó coi.
"Chẳng lẽ lời nói của nhị trang chủ Từ gia trang không có ý nghĩa?" Từ Thanh Vân cơ hồ rống lên, vết sẹo trên lông mày phải đột nhiên đỏ ửng, đây là biểu hiện hắn đang nổi giận.
"Không... Không phải, chỉ là mệnh lệnh của đại trang chủ..." Thu Nguyệt tựa hồ đã bị dọa cho hoảng sợ. Từ khi gặp Từ Thanh Vân tới nay, hắn chưa từng lớn tiếng nói chuyện với nàng như thế.
"Không cho phép nàng nhắc đến hắn!" Từ Thanh Vân tới gần Thu Nguyệt, khuôn mặt tuấn tú nhìn chằm chằm nàng.
"Nơi này là Tô Châu, cũng không phải là Hàng Châu, lời ta nói chính là mệnh lệnh!" Từ Thanh Vân từng bước đến gần, Thu Nguyệt liền lùi một bước.
"Ở đây không được phép nhắc tới đại trang chủ!" Từ Thanh Vân rống lên, sắc mặt Thu Nguyệt tái nhợt ngã ngồi trên giường.
"Hiểu chưa?" Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Từ Thanh Vân tiến gần dung nhan trắng bệch của Thu Nguyệt.
Thân thể Thu Nguyệt run rẩy, sợ tới mức không phát ra tiếng. Nàng chưa từng thấy Từ Thanh Vân như vậy —— chưa kể đến Từ Thanh Vân, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào lớn tiếng nói với nàng như vậy.
"Vì sao không trả lời?" Đáy mắt màu nâu nhạt tràn đầy ngọn lửa cuồng bạo.
"Hay là nàng thích hắn?" Mặt Từ Thanh Vân phút chốc biến thành xanh mét, như quỷ.
Tên sắc quỷ đáng chết!
"Nói mau!" Từ Thanh Vân như biến thành một người khác.
Đôi mắt đẹp của Thu Nguyệt chan chứa nước mắt, nàng sợ, run run cánh môi: "Không... Không phải.. Đại trang chủ.. Hắn..."
"Chết tiệt! Ta đã nói không được nhắc tới hắn ở đây, xem ra ta không giáo huấn nàng một chút, nàng sẽ không thể nhớ kỹ!"
Từ Thanh Vân như phát điên, đẩy Thu Nguyệt lên giường, thô bạo xé rách xiêm y trên người nàng, nháy mắt xiêm y vừa người biến thành từng mảnh vụn, lộ ra thân thể tuyết trắng không tỳ vết. Bộ ngực sữa khéo léo, nụ hoa mê người trên đỉnh núi, bụi hoa bằng phẳng như ẩn như hiện dưới bụng, tất cả phơi bày trước mặt hắn, không sót chút gì.
Từ Thanh Vân ghé bên tai nàng, mờ ám, "Tiểu mỹ nhân, ta sẽ vô cùng yêu thương nàng, làm cho nàng cả đời đều phải nhớ rõ lời nói của ta!"
Dứt lời, hắn cởi quần áo, thân hình trần trụi rắn chắc lập tức che trên thân thể nữ tử đang không ngừng run run.
Từ Thanh Vân ngậm lấy cánh môi run run của Thu Nguyệt, thô bạo vừa hút vừa cắn, cánh môi ban đầu vì kinh ngạc mà có chút tái nhợt lập tức trở thành màu đỏ. Lưỡi của hắn cũng không buông tha hương thơm trong khuôn miệng, linh hoạt, gắt gao cuốn lấy cái lưỡi thơm tho, dần dần, hô hấp hai người dồn dập, thân thể cũng nóng lên. Thu Nguyệt đã ngừng khóc. Cảm giác kinh ngạc vẫn chưa tan, thân thể bên ngoài có phản ứng kích thích mãnh liệt, mới tạm thời áp chế kinh ngạc.
Từ Thanh Vân lùi xuống, đôi môi tập kích trên ngực nàng, vừa liếm vừa mút, da thịt tuyết trắng lập tức xuất hiện những vết đỏ lớn nhỏ không đều. Ngón tay thon dài của hắn nắm hai đóa hồng mai trên ngực, không ngừng dùng lực xoa bóp.
"A! Đau!" Thu Nguyệt rên nhỏ.
Nam nhân đang phát cuồng không để ý tiếng kêu của mỹ nhân dưới thân, vẫn tiếp tục xâm chiếm, bàn tay ma mị xoa bụng bằng phẳng, ngón tay thô ráp kích thích mãnh liệt da thịt non mịn, thân thể nàng càng nóng lên, da thịt đỏ ửng.
Môi nam nhân di chuyển dần xuống dưới, hôn lên bụng nàng, bàn tay sớm đẩy đùi ngọc đang đóng chặt ra, cơ ngực to lớn ma sát bụi hoa, khiến cho Thu Nguyệt kêu như chim hoàng oanh.
"A...... Mau dừng tay! A......"
Tiếng kêu của mỹ nhân chưa ngừng lại, Từ Thanh Vân liền giơ cao đùi trắng nõn của nàng, áp vào bụng bằng phẳng, nơi riêng tư nữ tính hoàn toàn bộc lộ.
Từ Thanh Vân nhìn hoa huyệt đỏ tươi bị tầng tầng đóa hoa ôm trọn, dục vọng ở đáy mắt càng sâu hơn.
"A.... Không cần! Van cầu ngươi... Không cần vậy!" mắt Thu Nguyệt ngập nước, mình bị người khác dùng tư thế hổ thẹn như thế nhìn, lại giãy không được. Nàng lắc đầu thật mạnh, muốn nam nhân dời tầm mắt tham lam của hắn.
"Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên, nàng cần gì phải làm bộ làm tịch?" Miệng Từ Thanh Vân nói xong, con ngươi màu nâu nhạt kia một khắc cũng không rời khỏi nơi riêng tư của Thu Nguyệt.
"A! Không... Xin ngươi... Lần thứ nhất ta một chút ấn tượng cũng không có! Ngươi không cần như vậy..." Thu Nguyệt nói thật, không nghĩ đến lại chọc giận nam nhân phía trên.
"Lần trước chúng ta tình cảm mãnh liệt mây mưa, nàng một chút ấn tượng cũng không có? Chết tiệt!" Nam nhân mắng, tay càng dùng sức.
"A!" Đùi bị đẩy ra, Thu Nguyệt bị đau kinh hoảng nói: "Không... Ta không phải ý này..." Lời nói chưa xong, phần dưới bụng lại truyền đến cảm giác khác thường.
"A! Ngươi... Làm sao ngươi..." Đã bị kích thích mãnh liệt, Thu Nguyệt nhịn không được ngửa đầu, cằm dưới duyên dáng nâng cao.
Đầu lưỡi nam nhân dùng lực đẩy ra tầng tầng đóa hoa, hướng thật sâu vào trong hoa huyệt. Lưỡi thấm ướt ma sát bên trong, khiến hoa huyệt chảy ra chất lỏng trong suốt, làm bàn tay của Từ Thanh Vân đang đặt trên mông nàng cũng bị thấm ướt.
Chịu không nổi kích thích như vậy, mắt của Thu Nguyệt mơ màng, môi đỏ mọng run rẩy, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cái lưỡi màu hồng.
Hạ thể bị lưỡi nam nhân kích thích cực kỳ hưng phấn, Thu Nguyệt đổ mồ hôi đầm đìa, đắm chìm giữa bể dục vọng. Lúc này lưỡi linh hoạt rời khỏi hoa huyệt ướt đẫm, ngón tay thon dài của Từ Thanh Vân đẩy ra tầng tầng cánh hoa, chui vào trong, hoa huyệt của nàng cũng phối hợp, ngậm chặt ngón tay hắn.
"A!" Thu Nguyệt hét lên, nhắm chặt hai mắt, lông mi dài nhỏ hơi run rẩy, giống như chịu không nổi kích thích đột nhiên đánh úp.
Ngón tay thon dài lập tức co rúm.
"... A.." Thu Nguyệt yêu kiều kêu.
Ngón tay dài co rúm, trong hoa huyệt chảy ra dịch nhẵn mịn, Từ Thanh Vân lại đưa thêm một ngón tay vào, di chuyển bên trong. Hoa huyệt dưới tác động của ngón tay và lưỡi tiết ra ái dịch, chất lỏng trong suốt thấm ướt bụi hoa, bên đùi cũng ướt đẫm.
Cả người Thu Nguyệt lâm vào mê loạn, thân thể mềm mại nổi lên ánh sáng màu phấn hồng, da thịt trong trắng mềm mại càng lộ vẻ mê người. Từ Thanh Vân nhìn thân thể như nhuyễn ngọc của Thu Nguyệt, vật nam tính đã sớm hưng phấn càng khó nhẫn nại, dục vọng phấn chấn bừng bừng không ngừng đánh vào hắn.
Khó nhẫn nại hơn nữa Từ Thanh Vân đem mũi nhọn nam tính của mình nhắm ngay hoa huyệt nhi thấm ướt, thẳng lưng, tiến quân thần tốc vào trong hoa huyệt, da thịt căng lên lập tức hút chặt phân thân đang tiến vào, cảm giác ấm áp thoải mái làm cổ họng hắn phát ra tiếng rên rỉ.
"A..." Thu Nguyệt cắn chặt môi dưới, chân mày cau lại, không chấp nhận nổi công kích dưới thân.
Bởi vì Từ Thanh Vân áp bắp đùi Thu Nguyệt trên bụng, vật nam tính có thể cắm từ trên xuống, hơi dùng chút sức, phân thân liền tiến sâu trong hoa tâm, kích thích mỵ thanh Thu Nguyệt rên rỉ liên tục.
"A... Không..." Thu Nguyệt đổ mồ hôi đầm đìa mãnh liệt lắc đầu.
"Như vậy nàng có nhớ được chút nào không?" Từ Thanh Vân tà mị nở nụ cười, hắn thích ngắm khuôn mặt tiểu mỹ nhân đắm chìm trong dục vọng, do hắn tạo ra.
"Không... Không cần như vậy... Xin ngươi..." Tay nhỏ bé của Thu Nguyệt nắm chặt lấy chăn gấm phủ dưới thân.
"Như vậy nàng sẽ nhớ kỹ sao?" Mãnh liệt cắm rút, mồ hôi trên khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân rơi trên thân thể tuyết trắng.
"A... Không... Không nên tiếp tục nữa... Ta chịu không nổi! Vân... Xin ngươi..." Thu Nguyệt lắc đầu, nước mắt trào ra.
"Có muốn ta thêm chút lực không? Tiểu mỹ nhân!" Bàn tay của Từ Thanh Vân vuốt ve hai ngực nàng vì hưng phấn mà cao ngất.
"Uh... Tha cho ta đi... Xin ngươi..." Toàn thân Thu Nguyệt như muốn thiêu cháy, nàng đã sắp đạt tới đỉnh.
Từ Thanh Vân vẫn không buông tha nàng, hai ngón tay thon dài vân vê ngực nàng, dùng sức xoa nắn. Toàn thân Thu Nguyệt run run không thôi, nàng không thể nhận nhiều hơn nữa!
"A ——" Sau một tiếng thét chói tai, Thu Nguyệt ngất đi.
*****
Nam nhân không có ý dừng lại, liên tục tàn sát bừa bãi trên thân thể nữ nhân đã hôn mê, vật nam tính cắm vào rút ra tựa hồ không bao giờ ngừng lại, bàn tay không hề cố kỵ vuốt ve thân thể mê người dưới thân, mỗi chỗ tư mật đều không thoát khỏi ngón tay của hắn.
Thanh âm thân thể hoan ái đầy rẫy Hồng Phúc cư, giường lớn chắc chắn cũng phát ra tiếng vang, bàn tay Từ Thanh Vân lại bao phủ ngực nàng, tốc độ cắm rút gia tăng, nhanh hơn nữa!
Hắn ngẩng đầu lên, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, tiến vào trong hoa huyệt ấm áp giúp hắn thỏa mãn. Mãi đến khi hoa huyệt phát ra tiếng co rút rất nhỏ, hắn mới điên cuồng hét lên một tiếng, tiết ra dịch nóng bỏng phóng thật sâu vào trong hoa tâm.
Tối nay hắn không thể khống chế chính mình.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần......
Đêm đã khuya......
Sáng sớm hôm sau, Thu Nguyệt tỉnh lại trong ánh nắng ban mai, nước mắt lần lượt rơi trên khuôn mặt không chút biểu cảm, con ngươi đêm qua khóc đến sưng đỏ nhìn nóc giường ngẩn người, cả người không nhúc nhích.
Hồi lâu, đầu ngón tay trắng bệch giật giật.
Đau!
Toàn thân đều đau!
Tâm càng đau!
Không nghĩ tới hắn là người như vậy...
Bên gối truyền đến tiếng hít thở đều đều, nàng mới biết hắn còn đang ngủ say.
Sau khi lớn tiếng với nàng, cường ngạnh chà đạp nàng, hắn còn ngủ được an ổn như thế, yên tâm, thoải mái như vậy?!
Còn nói hắn yêu nàng, thích nàng, sẽ chịu trách nhiệm với nàng...
Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo! Kẻ lừa đảo!
Thu Nguyệt điên cuồng gào thét trong lòng.
Rốt cục, nàng quyết định, chịu đựng nơi riêng tư truyền đến cảm giác nóng rực sâu sắc, lặng lẽ xuống giường, im lặng mở tủ quần áo, mặc vào một bộ quần áo khác, không tiếng động chải đầu, búi tóc, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, rời khỏi Hồng Phúc cư hoa lệ.
Bởi mới sáng tinh mơ, trong viện cũng không có người nào đi lại, Thu Nguyệt thuận lợi ra cửa lớn của cửa hàng Tô Châu.
Trên người nàng không có đồng nào, đứng trên đường cái Tô Châu chưa quen cuộc sống nơi đây, không biết nên đi nơi nào. Nhớ tới trước kia Tiểu Đình từng nói với nàng, nếu ra ngoài, có thể tìm hội quán đồng hương, hội quán có thể cho biết chỗ đặt chân hoặc tin tức cần thiết, đối với người ra cửa bên ngoài thực tiện lợi.
Uh! Nàng phải đi tìm hội quán Hàng Châu!
Thu Nguyệt hạ quyết tâm đi hỏi phương hướng hội quán Hàng Châu, liền lững thững hướng phố Bắc Đại đi. Sắp đến hội quán thì lại nghe thấy có người ở phía sau kêu nàng.
"Thu Nguyệt! Thu Nguyệt, "
Âm thanh rất quen thuộc....
"Mau dừng lại! Nguyệt nha đầu!"
Thu Nguyệt dừng bước lại, nhìn lại ——
"Trịnh thúc?!" Nàng cao hứng hô.
Tha hương gặp cố tri là điều hạnh phúc nhất.
Một đám người Từ gia trang thở gấp chạy đến bên Thu Nguyệt.
"Trịnh thúc, sao ngươi cũng tới Tô Châu rồi?" Thu Nguyệt cười hỏi. Trịnh thúc bốn mươi mấy tuổi, là người chuyên phụ trách đối ngoại của Từ gia trang.
"Ai! Ta nhìn từ xa thấy có người trông giống Nguyệt nha đầu, ngươi còn không tin!" Trịnh thúc hướng gia đinh phía sau nói.
"Dạ! Dạ! Vẫn là Trịnh thúc nhãn lực thật tốt!" Vài gia đinh bội phục nói.
Trịnh thúc quay đầu, thở hổn hển nói với Thu Nguyệt: "Thu Nguyệt a, chuyện ngươi rời khỏi trang, trang chủ đã biết, mới bảo ta đến đây, muốn tìm ngươi trở về."
"Trang chủ không phải muốn ta đến Triệu gia Tô Châu sao? Tại sao lại bảo Trịnh thúc từ xa đến Tô Châu tìm ta về?" Thu Nguyệt khó hiểu hỏi.
"Khụ! Trang chủ muốn ta tìm ngươi quay về, chuyện còn lại ta không biết." Trịnh thúc vẫn thở phì phò.
"Vậy Triệu gia..."
"Nguyệt nha đầu, trang chủ có lệnh, sau khi chúng ta tìm được ngươi ngay lập tức về trang, không được sai sót." Trịnh thúc khôi phục hô hấp bình thường."Cho nên ta thấy Triệu gia kia cũng không cần đi. Chúng ta vẫn mau trở lại trang đi! Ngươi cũng biết tính tình trang chủ, từ trước đến nay nói một không có hai."
"Như vậy sao..." Thu Nguyệt hơi do dự, nhưng lập tức nàng liền ngẩng đầu lên, gật gật đầu, nhẹ nói: "Là mệnh lệnh trang chủ, thì không nên vi phạm. Ta liền theo các ngươi trở về!"
Nàng chỉ là một tỳ nữ, đại trang chủ muốn nàng làm gì, nàng chỉ có thể nghe lệnh... Trong lòng Thu Nguyệt không ngừng nói với chính mình như vậy. Về những chuyện khác, trải qua một đêm Từ Thanh Vân cuồng bạo đối xử với nàng, nàng rời khỏi Tô Châu sớm một chút cũng tốt. Tuy rằng trong lòng có một tia không nỡ, nhưng chuyện đêm qua tuyệt đối không thể lại xảy ra, nàng không chịu nổi!
"Hội quán Hàng Châu ở ngay trước mắt, không bằng đi vào ngồi một chút, cũng nghỉ chân một chút. Thu Nguyệt, ngươi đã ăn sáng chưa?"
Thu Nguyệt lắc đầu.
"Đại Cá Nhi, ngươi đến quán đằng kia mua mấy cái bánh bao, mọi người cũng chưa ăn sáng!" Trịnh thúc nói với gia đinh phía sau.
"Dạ!" Đại Cá Nhi lĩnh mệnh, hướng cách phố chạy tới.
Trịnh thúc cùng mười mấy người, vây quanh Thu Nguyệt, tiến vào hội quán Hàng Châu nghỉ chân.
"Chưởng quầy, ngươi khoẻ không!" Trịnh thúc hướng chưởng quầy đầu bạc bên trong quán chào hỏi.
"A! Đây không phải Trịnh thúc Từ gia trang sao? Đã lâu không gặp. Ngài dạo này khỏe không?" Chưởng quầy mặt đầy nếp nhăn cười chào hỏi Trịnh thúc.
"Khoẻ! Khoẻ! Tất cả mọi người đều khoẻ!" Trịnh thúc cũng cười chào hỏi.
"Ngài hôm nay sao lại rảnh rỗi đến Tô Châu vậy?" Sau khi chưởng quầy tiếp đón mọi người ngồi xuống, liền đi pha một bình trà.
"Thỉnh thoảng đi lại một chút. Cũng đã già thế này còn muốn ngao du đến đâu nữa." Trịnh thúc đáp lại, cũng không để lộ tin tức gì.
"Ha! Ha! Mau uống trà, uống trà đi!" Chưởng quầy trong lòng hiểu rõ, sau khi chào hỏi qua loa liền rời đi làm việc của mình.
"Trịnh thúc, bên trong trang có việc gì không? Mẫu thân ta khỏe không?" Thu Nguyệt rời Hàng Châu cũng vài ngày rồi, rất muốn biết tình huống bên trong trang.
"Bên trong trang không có việc gì. Lâm đại nương tốt lắm, chỉ là lo lắng ngươi. Vốn nàng còn vụng trộm đi theo chúng ta rời trang đấy, nhưng đến nửa đường bị phát hiện, mời trở về. Mẫu thân ngươi giao phó cho ta, nhất định phải đem ngươi an toàn về trang." Trịnh thúc nói xong, thuận tay cầm bánh bao Đại Cá Nhi vừa mua về bắt đầu ăn.
"Đúng vậy! Đại nương không ở đấy, bên trong trang không có cơm ăn, lập tức đã bị đã phát hiện. Ha ha ha..." Mọi người đều nở nụ cười.
Thu Nguyệt nghe được mẫu thân vẫn mạnh khỏe, cảm thấy an tâm một chút. Nàng còn muốn hỏi chuyện của Phạm Tử Đình, lại bị mọi người khuyên ăn đi một chút, nàng thuận tay cầm bánh bao ăn.
"Trịnh thúc, vậy Tiểu Đình trong trang tốt không?"
"Ta cũng không biết. Đã lâu không gặp Tiểu Đình." Trịnh thúc lắc đầu. "Nguyệt nha đầu, may mà tìm được ngươi, có thể ăn nói với đại trang chủ. Mau uống sữa đậu nành, vậy mới đi đường được."
"Ta...... Chúng ta lát nữa phải đi sao?" Trong lòng Thu Nguyệt có chút không nỡ.
"Đây là mệnh lệnh của trang chủ, ngài còn muốn chúng ta mỗi ngày dùng bồ câu đưa tin, báo cáo tiến triển việc này. Nguyệt nha đầu, ngươi nói chuyện này có thể trì hoãn sao?" Trịnh thúc uống xong sữa đậu nành, đem bát đặt lên trên bàn.
"Uh! Ta đã biết. Như vậy chúng ta liền đi đi." Thu Nguyệt gật đầu.
"Nàng đừng hòng chạy!" Ngoài hội quán đột nhiên truyền đến tiếng nói tràn ngập lửa giận.
Mọi người quay đầu nhìn, một nam nhân tóc dài phá cửa mà vào, vết sẹo trên lông mày phải vì tức giận mà có vẻ đỏ đậm, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, hai tròng mắt như đốt lên ngọn lửa nóng rực, càng tăng thêm vẻ cuồng dã không kềm chế được của hắn, toàn thân tràn ngập uy quyền không thể khiêu chiến!
Là Thanh Vân!
Đám người Trịnh thúc thấy người mới tới nổi giận đùng đùng, lập tức vây quanh Thu Nguyệt, không để nàng bị thương tổn.
"Sao vậy, người bản trang đều không biết quy củ như vậy?" Cùng bề ngoài cuồng bạo hoàn toàn bất đồng, ngữ điệu của Từ Thanh Vân rất bình tĩnh.
Đám người Trịnh thúc vừa thấy vết sẹo trên lông mày phải, lập tức cung kính ôm quyền thở dài, cùng kêu: "Nhị trang chủ!"
"Nhị trang chủ, vì lão nô không thường đến Tô Châu, mạo phạm nhị trang chủ, xin hãy ngài tha tội!" Trịnh thúc đi đầu bồi tội.
Từ Thanh Vân hoàn toàn không nghe Trịnh thúc nói gì, từ từ tiến đến, hắn liền chăm chú nhìn chằm chằm Thu Nguyệt. Lúc này Thu Nguyệt đang bị người Từ gia trang vây vào giữa, thấy Từ Thanh Vân nhìn chằm chằm nàng, liền đem khuôn mặt nhỏ nhắn cúi xuống.
"Thu Nguyệt, nàng lại đây!" Thanh âm trầm thấp hữu lực của Từ Thanh Vân tràn ngập uy nghiêm không thể kháng cự.
"Nhị trang chủ, đại trang chủ có dặn..." Trịnh thúc thấy Từ Thanh Vân hướng về phía Thu Nguyệt, trong lòng giật mình, vội vàng lên tiếng.
"Thu Nguyệt!" Từ Thanh Vân lớn tiếng.
"Đại... Đại trang chủ có dặn..." Trịnh thúc nhanh chóng che ở phía trước Thu Nguyệt.
"Chết tiệt!" Từ Thanh Vân rống lên.
Hắn vừa vận chưởng, gia đinh vây quanh ở bốn phía Thu Nguyệt, bao gồm Trịnh thúc lập tức kêu lên rồi ngã xuống. Từ Thanh Vân ngay lập tức bắt được cổ tay nhỏ bé và yếu ớt củaThu Nguyệt, kéo nàng đi ra bên ngoài.
"Nhị trang chủ... Không thể a..." Trịnh thúc quỳ rạp trên mặt đất, cố sống cố chết ngăn cản hành động của Từ Thanh Vân.
"Trở về nói cho lão sắc quỷ kia, nói ta mang Thu Nguyệt đi!" Từ Thanh Vân ôm lấy Thu Nguyệt, thi triển khinh công nghênh ngang rời đi.
Trịnh thúc và đám người cố hết sức từ mặt đất hội quán Hàng Châu bò lên.
"Trịnh thúc, nên làm như thế nào cho phải —" Đại Cá Nhi khẩn trương hỏi.
"Ai! Việc này thật phiền toái. Nhanh chóng dùng bồ câu đưa tin cho đại trang chủ!" Trịnh thúc cau chặt mày, nhìn ngoài cửa trống rỗng.
Giang Nam mỹ nương tử
Hỏi thế gian, tình là vật gì
Mà khiến ta sống chết một lời hứa lụy
Khi hoan lạc vui vầy
Lúc chia ly đau khổ
Đều chỉ vì si mê một người con gái
Lời người nói ra
Đã xa tít trên tầng mây vạn dặm
Tuyết chiều trên Thiên Sơn
Bóng lẻ ấy biết về đâu
← Ch. 05 | Ch. 07 → |