Truyện:Giang Nam Lão - Chương 06

Giang Nam Lão
Trọn bộ 20 chương
Chương 06
Trần duyên mỏng như giấy
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dịch: CP88

Nằm dưới bàn tay cô là nhịp tim hắn, so với cô nặng hơn, chậm hơn.

Mỗi nhịp đập là một lần gõ lên trái tim cô, lại nặng nề đè xuống, ép cho cô thở không thông.

Hầm đỗ xe tối thui, mỗi góc đều như đang có cặp mắt nhìn chằm chằm về phía họ. Lông tơ khắp người Thẩm Chiêu Chiêu đều dựng đứng, bởi vì khoảng cách hiện tại của hai người quá gần.

"Chúng ta mới chỉ gặp nhau vài ngày, " cô đẩy trước ngực hắn, muốn để hắn tránh về sau, "Mới có bốn ngày thôi."

Tính cả một ngày nhiều năm trước thì chính là năm ngày. Dù là với một người đàn ông xa lạ nào mới chỉ quen biết năm ngày cũng chưa từng gặp phải cái tình huống này, cùng lắm là ăn cùng nhau được một bữa cơm. Huống chi hiện tại bọn họ còn có thêm một mối quan hệ đặc biệt, không phải sẽ càng cần phải thận trọng hơn sao?

Thẩm Chiêu Chiêu tự cảm thấy chút sức lực của mình khó mà đẩy được hắn, bất đắc dĩ đành nhỏ giọng cầu xin, lại gọi một tiếng "anh".

Hắn không chút nào bị cô làm lung lay: "Có gọi thế cũng vô dụng thôi, anh là muốn hỏi, em muốn hay không muốn."

Đúng, cô muốn.

Hoàn toàn không giấu được tình cảm của mình, nhìn hắn đứng trên đài muốn đấu đến cùng sẽ lo lắng đến phát điên, ngẫu nhiên thấy hắn cười cũng sẽ mỉm cười theo, ngay trong lúc nghĩ xem đến cùng hắn có bao nhiêu phần là thật lòng, một giây sau nghĩ đến hắn có thể đã có bạn gái rồi trái tim sẽ lại quặn đau.

"Vừa mới có người đi qua đấy." Nhưng điều cô sợ hơn chính là bị người bắt gặp.

Dù sao đi chăng nữa cũng không nên ở ngay trước tiệc cưới của ba mẹ để người khác nhìn thấy bọn họ thân mật.

Sau đó sẽ phải giải thích thế nào đây? Không lẽ nói anh em mới chỉ quen biết nhau mới ngày, vừa thấy mặt đã gắn bó như keo sơn, hoàn toàn ném về sau đầu tiệc cưới tổ chức vào tuần sau của ba mẹ, bất chấp tất cả mà hẹn hò trước sao? Tự cô đã thấy quá vô liêm sỉ rồi. Ba mẹ qua lại bốn năm, suy xét cân nhắc vô số lần mới quyết định đi đến một bước tái hôn, sau đó cùng nhau xây dựng lên cái gia đình này. Hai người họ thì sao? Vừa mới gặp mặt, không có bất kỳ suy nghĩ nào đã bồng bột làm như vậy.

Lồng ngực nóng hổi chống trên bàn tay cô cuối cùng cũng rời đi.

Thẩm Sách trở lại ghế tài xế.

Thẩm Chiêu Chiêu còn đang chỉnh đốn lại nhịp tim của bản thân, kìm lại cái cảm giác toàn thân run rẩy.

Trong xe nhất thời yên tĩnh.

Hắn cũng không vội xuống xe, ngồi ngay ngắn ở đó.

Không nói một lời, ngồi đó lẳng lặng bồi tiếp cô. Ban đầu Thẩm Chiêu Chiêu còn sốt sắng nghĩ xem nên xuống xe luôn hay không, sau đó bình tĩnh lại, nghĩ ngợi một chút, cảm thấy vào đó lại phải ứng phó với mấy người bạn bè họ hàng của Thẩm gia, chi bằng ở đây ngồi đợi.

Chuyện Thẩm Sách muốn hôn cô vừa rồi lại như chưa từng xảy ra. Cô sau đó thậm chí hoài nghi hắn chỉ là nhất thời nổi lên ý định muốn làm như vậy, căn bản chẳng hề quan tâm đối tượng là ai.

Cô nhìn sang hắn.

Thẩm Sách trong lần đầu gặp gỡ ở Thai Châu còn mang theo hơi thở thiếu niên tràn trề, ánh mắt sắc bén đến mức có thể cắt thương người, cũng bởi vậy mà che đi toàn bộ thâm sâu và ôn nhu vốn có trong đôi mắt song phượng. Lần này gặp lại, ánh mắt có thể đả thương người kia gần như đã không còn, chỉ có một lần duy nhất đứng trên đài quyền, Thẩm Chiêu Chiêu thấy được lệ ý không chút nào giấu đi tràn kín đôi mắt, trong con ngươi đen cũng không có lấy một tia sáng.

Người bình thường đôi con ngươi có đen thế nào thì trong đó cũng sẽ có ánh sáng, có hình ảnh. Nhưng Thẩm Sách không có, ngày đó ở trên đài quyền là hoàn toàn không có.

Sống mũi của hắn rất cao, bởi vậy mà hốc mắt từ sống mũi lên đến lông mày lại càng sâu hơn. Nên nói là, mặt hắn quá gầy, quá có góc cạnh, mỗi đường nét đều giống như vốn thuộc về một bức tranh chân dung đắp sơn dầu nghệ thuật.

Như hiện tại là lúc hắn không cười, môi mỏng cũng hơi mím lại. Rất hung dữ.

Chị gái luôn không quá thích nói chuyện với hắn, đánh giá về hắn chính là: quá dữ rồi.

Cô bênh vực hắn, nói với chị gái, nếu như cảm thấy hắn hung dữ thì có thể nhìn mắt, ánh mắt của hắn là ôn nhu nhất, mỗi khi cười lên có thể khiến người nhìn vào đó liên tưởng đến bức tranh trời biển cùng một màu xanh, hồng nhạn bay lượn xung quanh.

Chị gái nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên phản bác cô, nói rằng cả khuôn mặt hắn thứ đáng sợ nhất mới chính là đôi mắt đó.

Có hả? Cô không hề cảm thấy vậy.

Thẩm Sách biết cô còn đang nhìn hắn, không cần nhìn lại cũng có thể mường tượng ra ánh mắt của cô.

Đó là ánh mắt dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào, thời điểm nào cũng có thể nhốt lại linh hồn hắn.

Năm năm trước, hắn đến núi Phổ Đà thăm hỏi lão tăng thuở nhỏ đã chăm sóc mình, người hòa thượng già đã không còn nhiều thời gian luôn miệng dặn dò vẫn là câu nói kia, từ nhỏ đã đi theo hắn: túc niệm hại người, buông bỏ chấp niệm, nếu không sẽ khó mà tránh khỏi đại kiếp nạn.

Trước khi cô trở về, mọi người đều hết lần này đến lần khác cảnh cáo hắn: phải thả xuống.

Trước khi nhớ lại Thẩm Chiêu Chiêu, hắn không biết thứ gì sắp trở về, còn nghĩ, so với sống chết thì có thứ gì mà hắn không thể bỏ xuống được chứ? Sau khi nhận ra Thẩm Chiêu Chiêu, mới biết cô so với sống chết còn quan trọng hơn gấp vạn lần.

"Tối anh đi tìm em." Hắn lại chợt nói.

Thẩm Chiêu Chiêu ngẩn ra.

"Em ở ngay cạnh phòng chị gái, " cô nghĩ đến vài khả năng có thể xảy ra, lắc đầu một cái, "Chị ấy sẽ đến tìm em, hoặc là cùng ngủ."

"Em đến phòng anh." Hắn lại nói.

Thẩm Chiêu Chiêu mơ màng, thế nào mà nói qua nói lại một hồi vẫn là phải vào phòng riêng.

Không ngờ Thẩm Sách rất nhanh đã thay đổi: "Hoặc là em đến đài đánh quyền."

Thẩm Chiêu Chiêu vừa nghe đến ba chữ này, nghĩ đến hình ảnh hắn súc miệng vào tối qua, cả một thùng nước đều là máu đỏ, trái tim thoáng chốc treo lên.

"Lại muốn đánh quyền Thái?" Cô không giấu được lo lắng trong lời nói, buồn bực nói: "Anh muốn đánh thì cứ đánh, em sẽ không đến xem. Quá máu tanh, không muốn xem."

Thẩm Sách nhìn cô một cái, ý cười trong mắt tan ra, nghe được lo lắng của cô đối với bản thân.

Kỳ thực là bởi vì muốn cho cô một lý do, một cái cớ, cho cô một lời biện minh để tự lừa mình dối người. Cũng là, cho cô thấy được vị trí của hắn. Hắn căn bản không nghĩ đến quyền Thái kia.

Thẩm Chiêu Chiêu bị hắn nhìn, khuôn mặt dần đỏ lên.

Nghẹn một lúc, cuối cùng nói: "Để xem đã, không nhất định là đi được."

Bởi vì tối qua mẹ đưa chị gái ra ngoài nên cô mới có thời gian rảnh rỗi chạy đi chạy lại, tối nay chưa chắc đã có được cái cơ hội này.

"Anh lúc nào cũng ở đó, khi nào em tới cũng được."

Cô gật đầu.

"Sau bảy giờ." Trước khi hắn xuống xe đã bỏ lại câu nói đó.

Hai người từ trong nhà để xe đi ra, phòng tiếp khách ở lầu một có một người quen cũ đang đợi sẵn, là Thẩm Gia Hằng.

Từ sau buổi lễ tế tổ, Thẩm Gia Hằng có lẽ là người anh họ có liên hệ nhiều nhất với Thẩm Chiêu Chiêu, thậm chí so với số lần cô gặp được chị gái còn nhiều hơn. Ngày thường vô cùng cưng chiều Thẩm Chiêu Chiêu, hơn nữa hai anh em cũng có nhiều chủ đề tán gẫu chung. Thẩm Chiêu Chiêu vừa thấy người liền cười vui vẻ nghênh tiếp, theo thói quen cho Thẩm Gia Hằng một cái ôm: "Anh, giờ mới đợi được anh đến, vậy mà còn nói sẽ đến sớm."

"Nói đến lại bực mình, mà thôi không nói nữa. Tóm lại là cả đống chuyện quấn lấy thân, mãi mới dứt ra được để đến gặp em đây." Thẩm Gia Hằng ôm Thẩm Chiêu Chiêu, lên tiếng chào hỏi với Thẩm Sách đứng sau cô, "Làm phiền cậu chăm sóc cho con bé mấy ngày nay rồi. Hai người vẫn ổn chứ? Ở chung ấy?"

Thẩm Sách bình thản liếc Thẩm Chiêu Chiêu một cái, còn có Thẩm Gia Hằng đang ôm lấy cô: "Cũng khá ổn. Vốn không có nhiều thời gian ở chung, mấy ngày nay xã giao nhiều, không quan tâm được em ấy."

Thẩm Chiêu Chiêu bị ánh mắt của hắn làm cho đặc biệt cảm thấy bàn tay đang ôm vai mình là một thứ gì đó vô cùng sai trái, thế nhưng rõ ràng Thẩm Gia Hằng là anh họ của cô, chuyện gì khác cũng không có, là không thể có, thế tục vốn không thể nào được hôn anh họ của chính mình.

"Vậy cậu cứ bận rộn chuyện của mình đi, giao em ấy cho tôi là được rồi." Thẩm Gia Hằng cười nói.

"Bây giờ ngược lại không có chuyện gì làm, hiếm khi mới gặp một lần." Thẩm Sách nói.

Thẩm Gia Hằng vừa cười vừa đi với Thẩm Sách đến chiếc ghế sô pha gần đó, tán gẫu vài ba câu.

Năm đó hai người đứng một chỗ gần như là cao xấp xỉ nhau, hiện tại Thẩm Sách đã cao hơn Thẩm Gia Hằng không ít. Hai ngày nay đúng là hắn phải tiếp đón khách khứa vô cùng nhiều, vậy nên trên tay lúc nào cũng vắt chiếc áo com lê, cần gặp khách sẽ mặc vào, tiện lợi. Như hiện tại ngồi xuống, nghe Thẩm Chiêu Chiêu và Thẩm Gia Hằng nói chuyện phiếm, chiếc áo đó sẽ tùy tiện đặt ở một bên, sau đó ngồi xuống, tư thế mười phần thư thái.

"Thiệp mời lần này là ai viết vậy?" Thẩm Gia Hằng cười hỏi, "Tôi xem qua mấy lần, không giống chữ của Chiêu Chiêu. Không tận dụng thật là lãng phí. Nhưng hai người cũng mới chỉ gặp nhau thôi, không có cơ hội nhìn thấy là chuyện thường tình. Sau này có cơ hội nói con bé viết cho cậu hai tấm, rất đẹp đấy."

Chiếc đồng hồ Cảnh Thái lam(*) đã trải qua nhiều năm tháng trong chiếc lồng thủy tinh vang lên từng chuỗi âm thanh rời rạc lại vang vọng.

(*) Cảnh Thái lam còn được coi là "Pháp lang với sợi khảm trên đồng ", là đồ thủ công mỹ nghệ truyền thống nổi tiếng của Trung Quốc, cũng là một trong tám tuyệt tác của Yến Kinh (tức Bắc Kinh ngày xưa), có lịch sử lâu đời, tháng 5/2006 được công nhận là di sản văn hóa phi vật thể quốc gia Trung Quốc. Do màu men trên phôi kim loại lấy màu lam là chính, cũng vì đồ mỹ nghệ này ra đời và thịnh hành vào niên hiệu Cảnh Thái nhà Minh (từ 1450-1457), nên được gọi là Cảnh Thái lam.

Thẩm Chiêu Chiêu ngẩng đầu cười với Thẩm Gia Hằng, trong một khoảnh khắc nào đó tiếng chuông vang lên trong lòng bỗng hoảng hốt. Ánh mắt cũng không nghe theo sai khiến, chốc chốc lại muốn nhìn về phía hắn.

"Hai người tiếp tục." Thẩm Sách đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng mất dạng.

Sau đó, đến tận bữa cơm tối vẫn không thấy người.

Hôm nay không chỉ có Thẩm Gia Hằng, mà cả những họ hàng bên nhà mẹ cô cũng có mấy người đến, hiện tại cũng mới coi như là bàn ăn có người thân quen trong nhà Thẩm Chiêu Chiêu. Thẩm Chiêu Chiêu nói chuyện uống trà với bọn họ, đôi lúc sẽ thất thần nghĩ đến bóng lưng không mấy bận tâm đến người ngoài kia của Thẩm Sách, trong lòng không khỏi dâng lên buồn phiền, chống cằm ngây người, đi không được, chỉ đành nhìn đồng hồ, nhìn chiếc kim chỉ màu phỉ thúy, tiếng nói chuyện của mọi người từ tai trái lại chui qua tai phải. Nhìn qua giống như đang chăm chú lắng nghe mọi người nói chuyện, kỳ thực là vì muốn tìm một thời cơ thích hợp, chờ đến khi có ai tán gẫu mệt mỏi, hoặc ai đó có ý muốn đi thì theo đi.

Dù sao ở đây cô cũng coi như là chủ nhà, không thể bỏ lại khách khứa rồi chạy mất dạng được.

Chờ đến hơn mười giờ rốt cuộc cũng có người nói buồn ngủ.

Thẩm Chiêu Chiêu như con thú nhỏ thoát khỏi cũi giam chạy đi tìm hắn, một giây cũng không ngừng lại.

Tối nay ở đây không có ai, trong ngoài đều là một mảnh yên tĩnh.

Thẩm Chiêu Chiêu còn đang suy nghĩ, nhiều khách và người giúp việc như vậy, vậy mà lại không có ai đến phòng tập thể hình hay phòng giải trí, thật là kỳ quái. Đi qua phòng nghỉ ngơi đến trước tấm bình phong, mùi trầm hương lập tức xông vào khoang mũi, giống hệt với mùi hương đêm qua.

Vòng qua tấm bình phong khắc gỗ, người đàn ông ngồi trên ghế vậy mà lại đang ngồi đó bất động, mắt nhìn khói hương trôi lững lờ, kiên trì chờ đợi. Tối qua ở trên đài là hổ đi như bệnh, tối nay lại là ưng đứng như ngủ. Bản lĩnh giết gà dọa khỉ làm giảm khí thế của hắn vẫn mạnh như vậy, không cần dùng một lời, không tốn chút sức nào, chỉ dùng một tư thế chờ đợi đó cũng đủ khiến cô mềm lòng.

"Hôm qua về phòng nghĩ lại cái tên Đăng Lưu Mi này, em nhớ ra rồi." Hai tay Thẩm Chiêu Chiêu chắp sau lưng, giấu đi hơi thở dồn dập do vội vàng chạy đến, giả vờ như bình thản đánh giá hương thơm trong phòng.

Thẩm Sách có chút ngạc nhiên im lặng mấy giây, sau đó hỏi: "Nhớ cái gì?"

"Khi còn nhỏ từng đọc trong sách."

Thật ra ngay ngày hôm đó cô đã biết Đăng Lưu Mi là một địa danh cổ ở Thái Lan.

Thẩm Sách vẫy tay gọi cô tới, sau đó vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh hắn.

Khoảng cách từ bức bình phong đến chỗ hắn có chăng năm, sáu bước chân, theo mỗi bước cô đi vào, thứ an tĩnh quá mức bên trong sẽ lại giảm đi một bậc, sau đó tăng thêm một phần hơi thở người sống, thêm một phần âm thanh: "Không nghĩ tới sẽ muộn như vậy mới đi được, bọn họ tán gẫu vui đến quên cả trời đất."

"Dù sao cũng rảnh rỗi, chậm rãi chờ thôi."

"Anh không ăn cơm tối hả?" Lúc này cô mới phát hiện ra ngồi sóng vai như thế này cũng quá mất tự nhiên rồi, quá ngay ngắn.

Dùng tư thế quá đỗi nghiêm chỉnh như thế, vừa không giấu được gì, lại nhìn qua có vẻ chột dạ. Hơn nữa chiếc ghế sô pha này mềm hơn so với tưởng tượng của cô rất nhiều, chỉ vừa mới hơi tựa về sau một chút, cơ thể liền cứ như vậy rơi xuống, lưng cũng như rơi vào khoảng không, cảm giác vô cùng không chân thật.

Thẩm Sách hơi động, cô gần như là ngay tức khắc nhìn sang hắn.

Hắn nhìn cô một cái, nhổm người, sau đó bình tĩnh thong dong rót trà cho cô: "Từ chiều anh đã ở đây, không hề đi đâu cả."

Trà rót xong rồi, hắn lại không đưa chén tới mà để lên bàn, dáng vẻ tựa như đang đắn đo gì đó. Thẩm Chiêu Chiêu còn đang kỳ quái hắn lại muốn làm cái trò gì, không ngờ chưa tới một giây sau Thẩm Sách đã không có chút dấu hiệu báo trước nào xoay người lại, trực tiếp ôm lấy cô.

Cả cơ thể Thẩm Chiêu Chiêu đều chìm sâu vào chiếc ghế sô pha, so với khi ở trong xe cũng chỉ có phần phía sau càng mềm mại hơn, vẫn như trước không có cách nào trốn tránh, chỉ có thể ngơ ngác hồ đồ nhìn khuôn mặt hắn. Kỳ thực trước khi đến đây cô đã sớm đoán được chuyện sắp xảy ra, nói gì nữa cũng có vẻ như bản thân đang ra vẻ quá đáng rồi. Nhưng là đến khi hô hấp của hắn rơi xuống hai hàng lông mày, Thẩm Chiêu Chiêu vẫn không nhịn được thấp giọng gọi: "Anh."

Trên mi mắt cũng có hơi thở ấm nóng của hắn.

"Anh có từng nghĩ.... ." Môi cô hơi động, muốn hỏi hắn có từng nghĩ đến hay không, "Sẽ rất phiền toái."

Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu như bị bàn tay hắn đè lên, mỗi nhịp đập đều mang theo dồn nén bí bách vô cùng, đến mức gần như đã nghĩ đến chuyện để mặc nó liều lĩnh xông ra.

Mãi đến khi hắn khẽ hé môi, ngậm cánh môi dưới của cô.

Cảm giác ngột ngạt vô cùng chân thật, còn có nóng ẩm.

"Đây chính là hôn môi" là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô, sau đó dần dần trở về với thứ bản năng thành thật nhất, cảm giác hắn đang ngậm lấy cánh môi dưới của chính mình, cả người tê dại.

Đôi mắt cô bỗng nhiên cay cay, mở ra không nổi nữa, như bị khói trắng từ cái lư hương cách xa vô cùng kia hun vào mắt. Còn có chua xót từ trong đáy mắt không ngừng trào ra.

Bàn tay cô lần tìm đến vị trí trái tim hắn, đặt trên đó, cảm nhận nhịp đập của hắn.

Lần này là môi trên dần được hắn làm ướt, cô cũng dần bỏ mặc bản thân theo khát vọng trong bản năng, hơi hé môi, học theo hắn ngậm lấy môi của đối phương. Cảm giác ngột ngạt càng lúc càng trầm trọng, bọn họ giống như đã từng hôn nhau vô số lần, nhiều lần như vậy, cũng hời hợt như vậy. Cô dần mất kiên nhẫn há miệng ra, cùng với đầu lưỡi hắn chạm nhau.

Hóa ra lưỡi của người đàn ông cũng mềm như thế, còn trơn ướt như thế.... .

Thẩm Sách không biết màu đỏ là như thế nào, nhưng hắn biết con mắt của mình hiện tại đang hằn tia đỏ.

Tại khoảnh khắc này bóng tối lại đột nhiên bao trùm lấy, có tiếng than nổ tí tách, lửa trong chậu nhảy nhót không ngừng, bàn tay của thiếu nữ cướp đi những tờ giấy cuối cùng trong tay hắn, sau đó nhét lung tung vào trong. Lửa cháy thi thoảng phụt lên liếm qua cổ tay nàng, bỏng cũng không rên một tiếng. Thiếu nữ ngày thường hễ mở miệng là không ngừng gọi ca, hiện tại đã trở mặt với hắn thật rồi. Bàn tay so với ngọc còn mịn màng hơn đã đỏ ửng, thế nhưng vẫn cắn răng không chịu đi bôi thuốc. Hắn biết nàng muốn bảo vệ những tờ giấy này được đốt cháy hoàn toàn, không để hắn nhìn thấy nửa chữ viết trên đây, cũng là chữ của nàng.

Hắn sớm đã biết được trên đó viết gì, thiếu nữ hoài xuân cũng quanh đi quẩn lại những câu chữ đại loại như "Trái tim này của ta, Nhật Nguyệt chứng giám." Dĩ nhiên nàng sẽ không viết như vậy, lửa than đã đốt toàn bộ thành tro, hắn có thể đọc được, lại không thể bóc trần.

Là: Trái tim này của Chiêu Chiêu, Mục cũng có thể giám.

Nàng không cần Thiên Địa chứng kiến, không cần Nhật Nguyệt chứng kiến.

Chỉ cần hắn biết, cần một mình hắn, cần Thẩm Mục cũng thấy được trái tim của nàng. Chỉ là cho đến cuối cùng nàng vẫn không dám để hắn nhìn thấy.

*****

Dịch: CP88

Ngón tay hắn từ sau cổ Thẩm Chiêu Chiêu len vào giữa những lọn tóc cô.

Lòng bàn tay nhè nhẹ ma sát trên chân tóc, truyền đến cho Thẩm Chiêu Chiêu một trận tê dại nhấp nhô, lan ra khắp phần xương cột sống. Cô giãy dụa muốn tránh thoát.

Quả nhiên là như vậy. Trước đây mỗi khi gội đầu cho cô, ngón tay chà xát đến chân tóc Thẩm Chiêu Chiêu đều sẽ mất tự nhiên mà di bàn chân đặt trên mặt sàn. Hóa ra không phải là khó chịu, mà bởi vì quá khoan khoái.

Hắn nhẹ nhàng vỗ về cái gáy nhỏ của cô, ngược lại càng khiến máu trong người Thẩm Chiêu Chiêu xông lên mặt, lại như chú cá chép gấm được hắn mò ra từ trong bể nước, nhưng bởi vì tay trơn mà trượt xuống sàn nhà, một lần quẫy là có thể trượt một đoạn rất xa. Thân thể này của cô hiện tại cũng giống như đang nằm trong nước, không ngừng trượt xuống.

Thẩm Sách ôm lấy thân thể sắp trượt xuống đất của cô, hai người từ ngồi chuyển sang nằm.

Không bị một ý niệm nào ở thực tại ảnh hưởng, một lần rồi lại một lần, chỉ đơn giản lặp lại như vậy, muốn làm như vậy.

Cô bị hắn ấn vào ghế sô pha, lại giống như cả hai người đều bị rơi vào trong đó, cô nằm giữa tấm vải màu đỏ, còn hắn đè lên chân cô.

Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Lý trí cô tê dại, hô hấp cũng chợt ngừng. Cánh môi đặt trên đó vẫn không rời đi, cũng không tiếp tục động.

"Cậu trẻ?" Là Thẩm Diễn, " Nghe nói cậu không ăn cơm tối, có cần cháu cho người chuẩn bị bữa khuya đưa tới không ạ?"

"Không cần." Hắn đáp lại, giọng nói không có lấy một chút tâm tình chập trùng lên xuống.

Cách một tấm bình phong, bên ngoài chính là một người lớn sống sờ sờ, cháu trai ngoại của hắn.

Thẩm Chiêu Chiêu cau mày, giật giật, có ảo giác như trên đó đang có một chiếc kim treo lơ lửng, không biến mất, cũng không rơi xuống.... .

Bước chân dần đi xa, cô mới phát hiện ra trên người mình còn một cơ thể nóng rực khác đang đè lên, vội vàng đưa tay đẩy hắn.

Thẩm Sách vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn buông cô ra.

Chén trà vừa rồi rót cho cô, hiện tại đổi lại người uống là hắn, một hơi uống cạn.

Cô giãy dụa ngồi thẳng dậy, nhìn chằm chằm gò má hắn, nghĩ xem hai người rốt cuộc là đang làm cái gì. Hẹn hò? Tính được sao? Từ góc độ này nhìn sang hắn, cô luôn cảm thấy ánh mắt kia quá sâu, quá tối tăm, cánh môi kia tựa hồ lúc nào cũng là mím nhẹ như vậy. Cương nghị nhưng không thô, có thứ góc cạnh thuần túy nhất của người đàn ông.

"Anh." Cô nhẹ giọng gọi hắn.

Hắn nhìn cô.

"Chuyên ngành của anh là gì? Học trường nào?"

"Nhân loại học. Sao hả?"

"Không sao cả, " Thẩm Chiêu Chiêu đỏ mặt nói, "Đến cả chuyện anh học chuyên ngành gì em cũng không biết, tốt nghiệp hay chưa cũng không nắm được."

"Đã tốt nghiệp, năm ngoái."

"Anh học rất sớm, " cô cười, "Nóng lòng muốn về giúp ba hả?"

Thẩm Sách bỗng mỉm cười.

Cười gì chứ. Thẩm Chiêu Chiêu kỳ quái nhìn hắn.

Cái đêm cô say rượu ở Hồng Kông, những vấn đề này cô đều đã hỏi một lượt. Hắn đương nhiên sẽ không vạch trần, tính tình của Thẩm Chiêu Chiêu so với trước đây không hề thay đổi chút nào cả, nói ra quá thẳng thắn nhất định sẽ bị cô trở mặt. Bầu không khí giữa hai người trước mắt đã khá tốt rồi, hắn cũng không muốn nó bị chính tay mình phá vỡ.

Cô nhìn hắn uống nước, nhìn theo hầu kết nơi cổ hắn trượt lên xuống mấy lần.

Chưa từng một lần thật sự quan sát người đàn ông trước mắt cho kỹ càng, đánh mắt nhìn sang, một lát sau lại không nhịn được, lại đánh mắt nhìn sang.

Thẩm Sách cũng cảm nhận được cô đang nhìn cái gì.

Đêm đó ở Hồng Kông cô đưa tay ra sờ hầu kết của hắn, còn hôn lên nơi đó.

"Em thích mùi hương này?" Hắn bỗng hỏi, giọng nói ép xuống vô cùng thấp, như là gió thổi qua rừng trúc, xào xạc xào xạc.

"Vâng."

"Ngày mai cho người mang đến phòng em."

Thẩm Sách đặt chén trà xuống, lại xoay người ôm lấy cô. Được Thẩm Sách ôm khác rất nhiều với người ngoài, so với những người anh khác cũng không giống, chỉ cần nằm trong lòng hắn, cơ thể và trái tim cô đều sẽ chìm xuống, trở nên mềm mại vô cùng.

Cái lưỡi được thấm nước trà lại càng thêm trơn mềm. Thẩm Chiêu Chiêu thầm nghĩ.

Chỉ là lần này không tài nào thả lỏng được như lần trước nữa, chỉ cần cô nghĩ tới Thẩm Diễn vừa tới đây, có thể tiếp theo sẽ lại có ai đó đến gọi vị chú nhỏ, cậu nhỏ này đi ăn khuya. Cô cảm giác bị hắn đẩy từ trên bờ xuống, ngã nhào lên mặt nước, mà trên đó chỉ có một tầng băng mỏng đỡ lấy khiến Thẩm Chiêu Chiêu không dám dùng sức, sợ rằng bất cứ lúc nào tầng băng mỏng đó cũng có thể bị sức nặng của cô làm cho vỡ vụn, còn cô sẽ cứ thế bị nước nhấn chìm.

Cảm giác nguy hiểm vờn quanh không ngừng đè lên trái tim cô, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, Thẩm Chiêu Chiêu nghiêng đầu né tránh, từ môi lưỡi hắn đào tẩu.

"Phải trở lại rồi, " dáng vẻ cô như kẻ gian làm chuyện xấu, nhẹ giọng giải thích với hắn, "Hơn mười giờ còn chạy ra ngoài, chị gái sẽ đi tìm em."

Đến chưa được một phút đã muốn đi, cứ như vậy coi như hẹn hò xong, phủi tay một cái liền quay lưng bỏ lại người. Thẩm Chiêu Chiêu thật có cảm giác mình chính là một kẻ phụ bạc.

Thẩm Chiêu Chiêu và hắn đối mặt, chìm trong bóng tối nồng đậm kia, cuối cùng cô nhẹ giọng nói: "Ngày mai sẽ gặp nhau sớm hơn, " như vậy sẽ có thời gian ở với nhau nhiều hơn, "Chúng ta cũng có thể đi ra ngoài."

"Đi ra ngoài làm gì?" Hắn thấp giọng cười hỏi.

Cũng không thể nói là để tìm nơi nào đó không ai biết làm chuyện thân mật được.

Sau đó Thẩm Sách làm thế nào để mình chạy thoát Thẩm Chiêu Chiêu đều mơ hồ không rõ, hoàn toàn không nhớ gì hết.

Về đến phòng, mới phát hiện ra chị gái lại theo mẹ ra ngoài mất rồi. Cô nên sớm đoán ra, chị gái quanh năm không được gặp mẹ, vậy nên mỗi lần tranh thủ được kỳ nghỉ chạy đến mẹ đều sẽ tận lực sắp xếp dành ra thời gian đưa chị gái đi đây đi đó chơi. Nơi Macao này vốn là chốn ăn chơi không phân biệt ngày đêm, tuy tuổi của chị gái vẫn chưa đủ để qua cửa những khu vui chơi công khai, nhưng dĩ nhiên vẫn không thiếu những chỗ để đi.

Thẩm Chiêu Chiêu nằm trên giường, lại bắt đầu hối hận vì đã chạy về sớm.

Điện thoại đặt bên gối, nhưng lại không biết làm thế nào để gọi sang phòng hắn, cô không có số hắn.

Vốn nghĩ sáng mai nhất định sẽ có người gọi đến.

Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, chiếc điện thoại bàn màu trắng đặt trên tủ đầu giường trước sau vẫn không có động tĩnh, Thẩm Chiêu Chiêu lại đoán, biết đâu ngày hôm nay hắn muốn chờ để gặp mặt trực tiếp thì sao? Thế nhưng bữa sáng trên bàn ăn không hề thấy bóng dáng người.

Ăn xong, Thẩm Diễn phụ trách tiếp đón mọi người đến phòng chơi bowling nằm ở tầng trên cùng, sau đó thay Thẩm Sách tỏ ý xin lỗi, nói cậu trẻ hôm nay khó chịu trong người, không thể cùng tham gia, hi vọng mọi người thông cảm.

Hai đường băng không ngừng có bóng được ném ra, rầm một tiếng đánh đổ mấy chiếc chai. Bình thường Thẩm Chiêu Chiêu cũng rất thích nghe âm thanh những quả bóng này va chạm với đường băng và kegel, hôm nay lại cảm thấy đặc biệt ồn ào nhức óc. Thẩm Gia Hằng nhìn ra cô gái nhỏ đã sớm để cho tâm hồn bay xa, cười hỏi cô có phải Macao quá bí bách, không được tự do như ở nhà hay không: "Thẩm Sách cũng không mang em ra ngoài đi đó đây à?"

"Có chứ ạ, " chị gái đứng một bên thay cô trả lời, "Chẳng qua không quá nhiều thôi."

"Người anh trai mới này của em, " Máu tán gẫu của Thẩm Gia Hằng sắp nổi lên, "Lòng dạ sâu, có thủ đoạn."

"Lúc trước không phải ông họ cũng nói hắn còn nhỏ tuổi nhưng lòng đã sâu không ai nhìn ra được à?" Chị gái cũng nhớ lại, "Đại loại là như vậy đó, dù sao thì em cũng cảm thấy hắn rất.... ." Chị gái không tìm được từ ngữ thích hợp, cười cười, để cho Thẩm Gia Hằng lựa lời thay mình.

Trong đám con cháu của Thẩm gia, Thẩm Sách có thể coi là người được chiều chuộng yêu thương nhất, mà lý do lớn nhất trong số đó chính là vì tuổi thơ của hắn phải chịu quá nhiều đau khổ.

Chuyện của hắn trước năm ba tuổi Thẩm Gia Hằng cũng đã từng nghe nói, mà sau khi ba tuổi cũng không được bình yên. Sáu tuổi bị bắt cóc, Thẩm gia chuẩn bị hơn trăm triệu tiền mặt mới chuộc được hắn về, nhưng hắn cũng chịu không ít khổ, suýt chút nữa mất mạng. Sau đó là năm tám tuổi, đám người kia sống sung sướng ung dung bằng số tiền từ trên trời rơi xuống quen rồi, lại muốn dùng lại chiêu cũ, tuy là sau đó không thành công, nhưng vẫn liên lụy đến người tài xế của Thẩm Sách mất mạng tại chỗ.

Một nhóm người gây ra án mạng, chạy trốn sang Thái Lan, sau đó biệt tăm không còn tin tức.

Chuyện này xảy ra đã từ rất lâu về trước.

Sau đó Thẩm gia lên kế hoạch đưa hắn sang Anh học sớm, năm tháng dần trôi đi, không có ai nhắc lại nữa, coi như đây là một bài học để đời. Mãi đến tận năm ngoái, Thẩm Sách ở nước ngoài bỗng nhiên đào ra gốc rễ của từng kẻ từng kẻ lúc trước, cần đền mạng thì đền mạng, toàn bộ những chứng cứ phạm tội còn sót lại cũng được tìm về đầy đủ, kẻ nào cần tống vào tù cũng sẽ không bỏ sót một tên. Dĩ nhiên, những kẻ nào khi trước đã ngược đãi tuổi thơ của hắn, đều sẽ phải trả lại hắn trước tiên.

Đây không phải chuyện một sớm một chiều là có thể chuẩn bị một cách hoàn mỹ, hắn đã ghi nhớ chuyện đó trong bao lâu, lại sắp xếp trong bao lâu, ai cũng không biết được. Hơn nữa còn tuyệt nhiên không mượn tay người khác, không cần biết trên con đường này đã ủy thác cho bao nhiêu người, cuối cùng vẫn nhất định phải do chính hắn tự mình kết thúc tất cả.

Bản án cũ từ khi hắn sáu tuổi, kết thúc ở cái tuổi hai mươi, một lần chờ đợi là 14 năm. Với hắn, mọi việc đều phải có một ngày đặt dấu chấm kết thúc, không cần biết là mười năm, hai mươi năm, hay là ba mươi năm.

Hắn không sợ chờ, chậm rãi đi, món nợ nào rồi sớm muộn cũng phải thanh toán.

Người như vậy, ai sẽ dám đắc tội đây?

Chị gái nghe được thì hãi hùng khiếp vía, phải chạy đi ném bóng để tạm quên đi.

Thẩm Chiêu Chiêu vẫn còn mải suy nghĩ đến Thẩm Sách khi ở trên đài so quyền, khó trách hắn lại luyện quyền, luyện năm này qua tháng khác. Cô đại khái đã có thể tưởng tượng ra hắn làm cách nào đòi lại món nợ khi xưa.

Thẩm Diễn nói hẳn là bữa cơm chiều hắn sẽ xuất hiện, bởi vì có một vài vị khách quan trọng nào đó sẽ đến.

Nhưng vẫn không có.

Thẩm Chiêu Chiêu không đợi được nữa, bóng gió hỏi ra được vị trí căn phòng của Thẩm Sách.

Đi đến cửa trùng hợp gặp chú Thẩm và mẹ vừa từ trong đi ra, mẹ nhìn thấy cô, hỏi: "Đến thăm anh trai?"

"A, vâng, " Thẩm Chiêu Chiêu đáp, "Nghe nói anh ấy bệnh rồi."

Mẹ cười nói với chú Thẩm, xem ra quan hệ của hai đứa cũng không tệ cho lắm.

Cánh cửa trước mắt đột ngột bị kéo mở, Thẩm Chiêu Chiêu còn đang chống tay trên đó, trong thoáng chốc nắm hụt, trái tim bất giác đập nhanh hơn vài nhịp. Cô quay đầu lại nhìn, trong căn phòng không hề bật đèn, bóng người hắn thấp thoáng sau cánh cửa, từ trong bóng tối nhìn cô, nhưng vô cùng kỳ quái là, lại giống như không hề nhìn thấy cô.... .

"Chúng ta xuống trước thôi, " Mẹ đã nắm tay chú Thẩm đi được một đoạn, "Chăm sóc anh trai cho tốt nhé."

Thẩm Chiêu Chiêu vâng dạ.

Tuy là không bị nhìn ra sơ hở, nhưng Thẩm Chiêu Chiêu vẫn im lặng cho đến tận khi trên hành lang đã hoàn toàn không còn một bóng người mới nhẹ giọng hỏi: "Sao anh không bật đèn?"

Thẩm Sách cúi đầu, mỉm cười nhìn cô: "Bật đèn làm gì?"

"Không bật đèn, em sẽ cho là anh đang làm chuyện xấu." Thẩm Chiêu Chiêu cười giễu hắn.

Hắn cười.

"Không lẽ có giấu người bên trong?" Thẩm Chiêu Chiêu giả vờ ngó nghiêng, "Còn không cho em vào nữa."

May là không có ai. Rèm cửa sổ được thả xuống kín kẽ không chừa một lỗ hổng, giống như phía đối diện chính là một bức tường thật sự, một tia sáng cũng không thể lọt vào.

Thẩm Sách nghiêng người tránh ra một lối nhỏ cho cô đi vào phòng. Hắn do dự một lúc, giống như đang do dự xem có thể bật được đèn chỗ nào, cuối cùng đưa tay vặn mở chiếc đèn trên bàn sách, nhưng ánh sáng cũng để ở mức thấp nhất, yếu nhất.

Thẩm Chiêu Chiêu muốn mượn ánh đèn nhìn hắn, thế nhưng Thẩm Sách không cho cô cái cơ hội đó, xoay người, tùy tiện rút ra từ giá sách một quyển, lật xem.

"Anh có thể gọi điện cho em sớm hơn mà, em đến thăm anh." Thẩm Chiêu Chiêu nhìn bóng lưng hắn, luôn có cảm giác hắn đang lảng tránh cô.

Hắn không đáp.

Thẩm Chiêu Chiêu thả nhẹ bước chân đi đến sau lưng hắn, thình lình gác cằm lên cánh tay hắn, cười hỏi: "Vì sao không để ý đến em?"

Cánh tay hắn khẽ run lên, kìm nén không để trên mặt có biểu tình khác lạ nhấc tay, rút một quyển sách trên hàng cao nhất, thuận tiện tránh thoát khỏi cô.

Thẩm Chiêu Chiêu ngẩn ra.

"Tối nay không theo em được rồi, " hắn cười nói, "Phải đợi một cuộc gọi."

Thẩm Chiêu Chiêu nỗ lực đè xuống trái tim bất an, dò mặt ra, nhìn thấy khuôn mặt hơi tái nhợt của hắn, có lẽ là không thoải mái thật: "Bệnh rồi vẫn còn muốn chờ điện thoại? Quan trọng như vậy sao?"

Hắn lại im lặng không nói.

Thẩm Chiêu Chiêu vốn muốn mượn chuyện hắn đổ bệnh ở lại thêm một chút nữa, nhân tiện chăm sóc cho hắn. Thế nhưng rõ ràng là Thẩm Sách không hề cảm động, biết rõ mục đích của cô, lại dùng đủ cớ đẩy cô ra xa.

"Vậy anh nói điện thoại xong rồi em quay lại?" Bỏ đi, không tính toán với người bệnh.

Thẩm Sách từ đầu đến cuối đều không nhìn cô lấy một cái: "Thật sự không có thời gian, " trong lời nói đã mang theo thấp thoáng mệt mỏi, còn có một loại chống cự không muốn nhiều lời, nhưng vẫn duy trì tông giọng vững vàng, "Ngày khác anh đi tìm em."

"Ngày khác?" Ý cười trên môi và khuôn mặt cô đã hoàn toàn tan biến, "Không phải ngày mai sao?"

Thẩm Sách mỉm cười: "Muốn gặp anh như vậy?"

Cô không thể nào hiểu được, không hiểu được vì sao hắn đến cả đèn cũng không bật, vì sao cô đến thăm mà hắn lại chỉ chăm chăm lật sách. Thẩm Chiêu Chiêu bị thái độ lạnh nhạt của hắn càn quấy lợi hại, dựa người bên giá sách nhìn hắn, muốn nhìn một chút hắn rốt cuộc yêu mấy quyển sách này đến thế nào.

Thẩm Sách đặt quyển sách kia về chỗ cũ, đổi sang quyển thứ ba, thứ thư.... . vô cùng kiên nhẫn chờ, chờ cô chán mà rời đi.

Sắc mặt Thẩm Chiêu Chiêu hơi thay đổi, cúi thấp đầu, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn muốn giữ lại cho mình chút thể diện, ngẩng đầu, cười thật tươi nói: "Anh cứ từ từ đọc."

Chút ý chí cuối cùng của Thẩm Sách biến mất sau khi cánh cửa một lần nữa đóng lại.

Hắn muốn đặt quyển sách trên tay về chỗ cũ, lại không vươn tới nơi, bàn tay không kịp bám lấy giá sách, cơ thể tự do rơi xuống, nhanh chóng bị đau đớn chưa từng có một giây ngừng nghỉ nhấn chìm.

Bầu trời phủ kín khói lửa, hắn nằm trên lưng ngựa không ngừng lao qua từng ngọn lửa nóng rực, đôi con ngươi bị khói đặc hun đốt không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có từng vệt từng vệt lửa xẹt qua, cơ thể thoáng chốc mất trọng lượng nghiêng sang một bên rồi rơi phịch xuống đất, toàn bộ vết thương đang không ngừng chảy máu trên thân thể rách toạc, như có một trăm cây roi gai quật lên da thịt. Có người nhấc lên, có kẻ gào to, có ai đó hô tìm quân y, trong bóng tối chỉ còn lại cảm giác đau đớn là chân thật nhất, cũng là thứ kích thích duy nhất kéo lại ý chí con người.... . Trong phút chốc xương đùi được nối lại, cơ thể rốt cuộc không thể chịu nổi, hắn nghe thấy tiếng gầm gừ của chính mình.

Bàn tay của quân y bên cạnh run lên: hổ cốt, bại quy, tỳ thảo, tục đoạn.... . Nhanh! Không! Không! Trước tiên chưa được! Giữ mệnh trước! Mang nhân sâm ra đây!

Có người rống to, tham lĩnh của đội quân tiên phong còn sống không?!

Hắn không nhìn thấy quân y, túm bừa lấy một cái bóng đen trước mắt, giữa những kẽ răng không ngừng rỉ ra dòng máu đỏ tươi, đôi mắt đỏ ngầu uy hiếp: ta còn một muội muội nữa, không thể chết được, đã biết chưa......

*****

Dịch: CP88

Một tham lĩnh quân tiên phong chỉ mới mười lăm tuổi sẽ chẳng có mấy ai nhớ đến.

Ánh nến chiếu lên người thiếu niên nằm trên sạp, cái bóng hắt lên chiếm hơn nửa bức màn trướng. Đêm đến, nơi này chỉ còn lại một đồ đệ của quân y ở lại túc trực. Lấy đâu ra nhân sâm giữ mệnh đây? Cả quân doanh này chỉ có vài cây, hắn không có cái tư cách được sử dụng ấy. Lĩnh một đội kỵ binh khoác chiếc áo mưa bằng rơm đã thấm ướt, xuyên qua cánh rừng chìm trong ngọn lửa dữ giữa ngày đông tập kích quân địch, cuối cùng chỉ còn hai người sống sót trở về, hơn nữa hoàn toàn là nhờ vào linh tính của chiến mã. Một đã chết, một chính là hắn vẫn còn nằm nơi này chịu đựng.

Đồ đệ kia thi thoảng sẽ bắt chuyện với hắn, đảm bảo vị tham lĩnh quân tiên phong này còn tỉnh táo, chưa xuôi tay chịu chết.

Khói đặc quấn lấy yết hầu, còn làm tổn thương đến mắt, giữa cơn sốt cao, hắn ngẩng đầu nhìn một màn tăm tối trước mắt.

"Ta.... . có một muội muội, " hắn chầm chậm nói, "Rất ngang ngược. Mỗi lần trước khi đi đều ép ta thề, không được chết, không được chết trước muội ấy. Giơ tay thề độc, hướng lên trời mà thề. Tiểu huynh đệ, nếu như ta đi rồi, muội ấy cũng không sống nổi."

Nàng vẫn còn nhỏ lắm, ban đêm còn không nhìn thấy gì, lại còn xinh đẹp như vậy. Không còn hắn nữa, làm sao có thể tiếp tục sống ở nơi thế gian hiểm ác này đây?

Bách chiến sa trường, giáp sắt đã vỡ, đến cả giáp sắt cũng vỡ rồi, con người rốt cuộc còn không bằng bùn nhão.

Nếu số mệnh thật sự phải chết đi, là kẻ phàm trần sao có thể chống lại đây?

Đêm ấy, đồ đệ của vị quân y ngồi nghe hắn tỉ mỉ kể bào muội thích cái gì, ghét ái gì, tường tận đến mức mỗi tháng tóc dài ra bao nhiêu cũng có thể dùng ngón tay mô tả. Hắn vẫn luôn tỉnh táo, trong đầu lặp đi lặp lại một câu nói của Thẩm Chiêu Chiêu, ca, nếu huynh bỏ mình nơi chiến trận, muội sẽ đập đầu vào tường, rồi lại uống thuốc độc, để bản thân đau đến chết. Nàng nói, ca, huynh có biết hay không, muội cũng chỉ có huynh.

Hắn đương nhiên biết, không cần chờ đến khi không còn người chăm sóc, bị người bỏ đói, bị người ức hiếp, chỉ cần tin tức hắn đã chết trận truyền về, nàng sẽ lập tức nghĩ mọi biện pháp đuổi theo hắn.

Toàn bộ tàn nhẫn của Thẩm Chiêu Chiêu trước nay chỉ vì hắn mà nảy sinh.

......

Thẩm Sách ngồi rạp bên giá sách, trong suốt quá trình nhớ lại đều vô cùng tỉnh táo, thật sự khâm phục bản thân trước đây có thể trong lúc trọng thương như vậy duy trì lý trí.

Nhiệt độ cơ thể rõ ràng vẫn bình thường, nhưng hắn lại luôn có cảm giác bản thân đã phát sốt rồi.

Hắn cố gắng mở to đôi mắt "bị khói hun", mơ hồ nhìn thấy khung cảnh thực trước mắt, tìm thấy hướng đi về phía giường, người vừa nằm lên giường, cơn đau khắp cơ thể liền dồn dập kéo đến. Trên người không có lấy một vết thương, nhưng trên da thịt luôn có cảm giác đau đớn như có đao chém qua.

Cánh tay hắn khi đó cũng có một vết chém. Tối qua Thẩm Chiêu Chiêu gác cằm lên cũng là vị trí này.

Hắn không thể gặp bất kỳ ai, chuyện này không những không thể để cho Thẩm Chiêu Chiêu biết, mà ai cũng không được nhìn thấy. Chỉ cần bị người nhà phát hiện ra tình trạng của hắn nghiêm trọng đến thế này, sẽ không nói hai lời lập tức mang đến bệnh viện, sau đó sẽ phát hiện ra không thể chữa trị, bởi nó đều chỉ là đau đớn cùng cực sinh ra từ ảo giác.

Theo tốc độ hồi phục hiện tại của thị giác, thì có lẽ sau một, hai ngày sẽ tốt lên.

Khi đó vị tham lĩnh quân tiên phong cũng chỉ là người mới tới, khó trách ai cũng muốn ngăn hắn cản hắn khuyên bảo hắn. Phía trước là núi đao biển lửa, một bước đi vào là biển máu dấn thân.

Áo sơ mi đã bị mồ hôi làm cho ướt sũng bao nhiều lần hắn hoàn toàn không nhớ nổi, vô cùng hao tổn sức lực nhấc cánh tay lên, giống như theo động tác đó có thể nghe thấy, cảm nhận thấy da thịt rách toác, máu me đầm đìa. Nhích cái chân phảng phất như đã bị gãy lìa, Thẩm Sách đưa mắt nhìn về phía chén trà đặt trên bàn sách, nghĩ, phải tìm cách uống chút nước trước đã.

Mồ hôi lạnh đầm đìa, cổ họng bị khói đặc làm "thương", hắn có chút khó kìm được làm động tác nuốt xuống, hầu kết khẽ lăn hai cái.

Trong đầu chợt hiện ra hình ảnh ở phòng chiếu phim, nhớ đến đôi môi mềm mại của cô hôn lên hầu kết hắn, tiếng hít thở thoáng chốc càng thêm kiềm nén.

***

Thẩm Chiêu Chiêu gặp lại hắn đã là hai ngày sau.

Mọi người hẹn nhau đến hồ bơi ở tầng cao nhất, cô từ nhỏ đã sợ nước, rất muộn mới đến. Không nằm trong dự liệu là Thẩm Sách biệt tăm biệt tích đã lâu đột nhiên xuất hiên. Thẩm Chiêu Chiêu mặc một chiếc váy ngắn liền thân trễ vai, trở thành cô gái duy nhất ở hồ bơi không mặc đồ tắm, mà hắn, cũng là người đàn ông duy nhất ở nơi này chưa từng mặc đồ bơi.

Bệnh nặng mới khỏi, hắn giống như không đủ sức lực tựa người một bên quầy bar trên bờ, áo sơ mi trắng tinh có chút tùy tiện, cổ áo không bẻ thẳng, lộ ra mềm mại. Ngón tay thon dài cũng đã dỡ xuống một phần sức lực, đặt một bên thành cốc thủy tinh, đầu ngón tay lướt nhẹ trên chiếc lót cốc màu nâu. Hắn ngồi đó, nghiêng đầu lắng nghe người chị họ Thẩm Gia Yến của cô nói chuyện.

Cô từ trong góc rẽ ra, ban đầu Thẩm Sách còn không nhìn thấy cô, mà cô lại nhìn thấy hắn đầu tiên. Cũng nhìn ra, thứ ôn nhu hiếm gặp kia hóa ra hắn không chỉ dành riêng cho cô, mà trong giờ khắc này, trong con ngươi kia cũng đang có thứ ánh sáng nhu hòa, còn có thấp thoáng ý cười.

Vốn là khi đi vào thấy được sắc mặt xanh xao ốm yếu của hắn, Thẩm Chiêu Chiêu đã nhanh chóng mềm lòng muốn tha thứ cho hành động Thẩm Sách làm ra hai ngày trước. Thế nhưng vừa nhận ra hắn và chị họ ngồi với nhau có thể dựng thành khung cảnh hòa thuận như vậy, lại nghĩ đến hai ngày trước hai người ở phòng nghỉ dưới tầng thấp nhất gặp nhau cũng phải giấu giấu diếm diếm, mới hiểu được hắn và cô là mối quan hệ không thể đưa ra ngoài ánh sáng so với những mập mờ bình thường như thế này còn không bằng.

"Chiêu Chiêu đến rồi." Đã có người phát hiện ra cô.

Mọi người ở trước mặt đều gọi cô là Chiêu Chiêu, nếu như có cả chị gái thì sẽ dùng "Chiêu Chiêu lớn" để phân biệt.

Thẩm Chiêu Chiêu cảm giác được ánh mắt của hắn đang nhìn về phía này, cô nghiêng đầu đi, giả vờ như không thấy Thẩm Sách ở đây: "Em ghé thăm mọi người một lát rồi đi ngay thôi, ai cũng biết em không bơi mà."

Thẩm Gia Yến nhìn thấy cô, liền vui vẻ rời khỏi quầy bar: "Đến rồi đi luôn, như vậy sao được?"

Chị gái đã ép cô ở lại, Thẩm Chiêu Chiêu cũng không tiện không nể mặt, chọn một cái ghế cách bể bơi khá xa rồi ngồi xuống.

"Còn tức giận?" Thẩm Sách chọn vị trí gần cô nhất ngồi xuống, thả người dựa vào tay vịn, lên tiếng hỏi cô.

Giọng nói của người đàn ông vô cùng xa lạ, thấp, khàn, bởi vì không quá có sức lực nói chuyện mà càng lộ ra mờ ám trầm thấp.

Nếu không phải hắn đang sờ sờ ngay trước mặt, Thẩm Chiêu Chiêu nhất định sẽ cho rằng là ai đó xa lạ lên tiếng bắt chuyện với mình. Cô không nhịn được nhìn sang Thẩm Sách. Không hề giống như bị cảm, không đúng, dù là tình trạng mất giọng nghiêm trọng nhất cũng không thể làm giọng hắn thay đổi đến mức này.

Thẩm Sách đoán được cô kinh ngạc cái gì, cười cười: "Nghe nhiều sẽ quen thôi."

Thẩm Chiêu Chiêu tận lực để bản thân không lại nhìn về phía hắn, thế nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của hắn.

"Phải ngồi bao lâu nữa em mới muốn nói chuyện với anh đây?" Hắn lại hỏi.

Thẩm Chiêu Chiêu mím môi nhìn mặt nước hồ bơi, không trả lời.

Thẩm Sách nhìn gò má cô, chợt phát hiện ra nhìn từ góc độ này lại càng xinh đẹp hơn, cũng không giống như trăng nữa. Sống mũi cô cũng rất cao, có thêm nét thanh tú của cô gái nhỏ mới lớn, nơi khóe môi luôn có một đường câu nho nhỏ.

Người đẹp ngồi đó, dáng vẻ mê hoặc lòng người, lại có nét thanh nhàn không bận tâm đến sự đời.

Từ nhỏ cô đã thường xuyên bị người xung quanh nhìn chằm chằm, thế nhưng bị người khác nhìn và bị Thẩm Sách nhìn lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Trong lòng như có một cái dây cung đang căng ra, bị ánh mắt của hắn ép tới mức càng ngày càng kéo căng.

Ngay một giây trước khi dây cung này vang lên một tiếng đứt phựt, hắn thình lình đứng lên rời đi. Thẩm Chiêu Chiêu cũng không tiện quay đầu lại nhìn, sợ bị hắn bắt được bản thân vẫn còn để ý, tiếp tục giữ sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng về phía bể bơi. Nhưng dẫu sao cũng chỉ là chút kiên trì ít ỏi, chẳng bao lâu đã bị sóng nước xanh lam dập dờn vỗ về, từng chút một lùi trở lại.

Khoảng nửa tiếng sau, có người đến gọi Thẩm Chiêu Chiêu đi thử váy phù dâu. Thẩm Gia Yến cũng nghe thấy, vui vẻ khoác tay cô cùng đi.

Thử váy ở ngay phòng tiếp khách dưới tầng một, bên trong có phòng xép nghỉ ngơi và phòng thay quần áo, còn có phòng rửa tay cũng khá tiện lợi nếu có quá nhiều người muốn thay quần áo. Người thợ may ngày hôm nay đến cô đã từng gặp một lần, là khi trước đặc biệt bay đến Montreal một chuyến lấy số đo của cô.

"Con người Thẩm Sách kia thật khó kết giao, lấy chủ đề gì ra tán gẫu với anh ta đều nhanh chóng chết yểu, may là chị và anh ta còn cùng quen biết một người, mới có cái đề tài mà tán gẫu." Chị họ đi qua đi lại trước tấm gương cô đang soi, kể lể với cô.

"Ai cơ?" Thần trí của Thẩm Chiêu Chiêu đã sớm không có ở nơi này, đứng trước gương giả vờ ngó nghiêng xem xét. Kỳ thực là bởi vì sợ nghe được nội dung nói chuyện của bọn họ, càng sợ chị họ muốn cô nghĩ cách để lộ ra tin tức hai người đang có mập mờ không rõ.

"Em đó, " chị họ cười, giống như đang trả lời một vấn đề cực kỳ rõ ràng, nhanh chóng đem cô ra trêu chọc, "Lúc em tới là đang nói đến chuyện sợ nước."

Đầu ngón tay lần mò chiếc cúc cao nhất ở phía sau, Thẩm Chiêu Chiêu "ừ" một tiếng.

Trái tim cũng như nước dưới hồ bơi kia, từng đợt sóng nhỏ xô nhau, cuối cùng tràn lên cạnh bờ, một thoáng trồi lên, thoáng sau chỉ còn lại vệt nước đọng.

"Anh ta rất thích em." Chị họ nói.

"Vậy ạ?" Cô phủ nhận theo bản năng, "Em không thấy thế."

"Nếu không phải vì bị ngăn cách bởi mối quan hệ hiện tại, thì nhất định sẽ rất có cơ hội phát triển."

"Làm sao có thể, " Thẩm Chiêu Chiêu không sao lần đến được chiếc cúc ở chỗ cao nhất kia, "Hình như anh ấy có bạn gái rồi, " ý niệm muốn rũ sạch quan hệ của bản thân và Thẩm Sách càng lúc càng choán kín tâm trí, "Mấy ngày ở Hồng Kông em có gặp được mấy người bạn của anh ấy. Nghe mấy người bạn đó nói có một cô gái học cùng anh ấy ở Cambridge, thường xuyên cùng nhau đi đi về về, hành trình thế nào còn giấu không cho người nhà biết, chưa biết chừng đã sớm ở cùng nhau rồi, " để đảm bảo ngộ nhỡ có sơ hở, cuối cùng cô còn nói, "Chẳng qua anh ấy không muốn thừa nhận mà thôi."

Chị họ còn đang thất vọng bĩu môi, trong gương đã xuất hiện thêm một người đàn ông khác, là Thẩm Sách.

Thẩm Chiêu Chiêu bấy giờ mới nhớ ra hắn là phù rể, dĩ nhiên cũng phải đến thử đồ, thậm chí là thời gian gần như trùng nhau. Thế nào lại quên mất.

Thẩm Sách giống như đi ngang qua rồi nhìn thấy hai người ở đây, bước chân dừng lại, thấy Thẩm Chiêu Chiêu đã mặc đồ xong xuôi mới bước vào trong. Hắn tìm lựa một chiếc cà vạt từ trên chiếc ghế sô pha đơn thêu sợi vàng cũ kỹ, sau đó quay lưng về phía hai chị em.

Cô rốt cuộc đã tìm được chiếc cúc nhỏ kia, thế nhưng ngón tay trơn, không tài nào móc vào được.

Muốn gọi chị họ giúp mình một tay, thế nhưng chị họ cũng không kém tình trạng hiện tại của cô, chột dạ bởi vì thảo luận chuyện riêng sau lưng chính chủ suýt chút nữa thì bị phát hiện, nhanh chóng nói với Thẩm Sách: "Đúng lúc có anh ở đây với Chiêu Chiêu rồi, vậy em đi trước." Rồi lẻn đi mất dạng.

Thẩm Chiêu Chiêu từ bỏ cuộc chiến với chiếc cúc khó chơi, rũ mi mắt, chỉ mong sao hắn mau mau đi đi, hoàn toàn quên mất bản thân mình cũng có thể rời đi trước.... . Cũng chỉ là một cái nút cài, ra ngoài tìm thợ may là được.

Thẩm Sách ném chiếc cà vạt lên lưng ghế sô pha bên cạnh, đi tới, đưa tay khép hai cánh cửa lại.

Thẩm Chiêu Chiêu từ trong gương nhìn thấy, theo bản năng nhích sang bên cạnh một bước, nhường cho hắn một chỗ để soi gương.

"Anh đã có bạn gái?" Hắn đi đến phía sau lưng cô.

Thẩm Sách sau khi bị đổi giọng không khỏi mang đến cho người khác thứ cảm giác bất ngờ lại lạ lẫm, đặt vào tình huống này lại càng giống như đang có cuộc gặp gỡ vụng trộm nào đó.

"Chỉ nói linh tinh vậy thôi, ai bảo anh nghe trộm làm gì." Cô thấp giọng nói, sợ sẽ bị ai đó bên ngoài cánh cửa nghe được.

Thẩm Sách đẩy tay cô ra, muốn giúp Thẩm Chiêu Chiêu cài chiếc cúc này vào, hạt cúc nho nhỏ, bàn tay to lớn của hắn cũng phải mất mấy lần mới có thể cầm được vật thể nhỏ bé đó, thấp giọng hỏi lại: "Nghe trộm?"

"Không lộ mặt, không phải nghe trộm thì là cái gì?"

Hắn gật đầu: "Hai người thợ may, sáu thợ học việc, bốn nữ giúp việc cùng nghe trộm. Thế trận không nhỏ."

......

"Còn không đi vào chắc là có cả con riêng luôn rồi, " hắn cười hỏi, "Em định cho anh mấy trai mấy gái đây?"

Hỏi lời này, lại giống như với cô.... . Thẩm Chiêu Chiêu dứt khoát không để ý tới hắn.

Từ khi biết được toàn bộ nội dung tán gẫu của hắn và chị họ bên bể bơi đều là về mình, thứ gì đó lấp đầy trong lòng dường như đã dần tản đi, tan tác bốn phương tám hướng. Cô nhìn hắn trong gương, thấp thoáng có cảm giác hai người lại trở về thứ tình cảnh lúc trước. Là bí mật của riêng hắn và cô.

"Ai biết, chưa biết chừng là có thật." Cô không chịu thua đáp trả.

Thẩm Sách lần này không buồn tranh luận với cô, cơ thể nhẹ nhàng ép lên trước, đè cô về chiếc gương phía sau. Phần da thịt trắng nõn trước ngực và sau lưng lộ ra bởi thiết kế của bộ lễ phục đã đốt cháy con mắt của hắn ngay khi Thẩm Sách bước vào. Lòng bàn tay đầy mồ hôi của Thẩm Chiêu Chiêu áp lên kính để lại mấy dấu mồ hôi tay trên tấm gương, đầu ngón tay cũng in lên mấy dấu tròn nhỏ.

Một giây trước khi hắn kịp cúi đầu in xuống môi cô một nụ hôn, Thẩm Chiêu Chiêu xoay phắt đầu sang một bên, chỉ là vẫn không trốn thoát khỏi không gian trời đất dựng lên giữa hai cánh tay hắn.

"Xem ra anh làm không nổi rồi, " cô cao giọng nói, âm lượng vừa đủ cho người bên ngoài nghe được, "Thôi, anh thắt cà vạt của anh đi, em tự làm được rồi."

Hắn không đáp, mặc cho cô tự biên tự diễn.

"Ngày đó anh hung dữ với em." Cô nhỏ giọng chất vấn, ngực phập phồng lên xuống, lưng áp trên mặt kính. Cô và hắn mãi là tình cảnh này, một phút trước còn trên chín tầng mây, phút sau ngoảnh mặt đã tự mình nhảy xuống mặt đất, trở về với thực tại. Bên ngoài kia đang có người, cô muốn lớn tiếng mà chất vấn hắn cũng không được.

Cô khẳng định sẽ không bỏ qua món nợ cũ, điều này đã nằm trong dự liệu của Thẩm Sách.

"Có phải bệnh nặng quá nên tâm trạng mới không tốt hay không?" Thẩm Chiêu Chiêu hỏi.

Cô sẽ đau lòng hắn, thay hắn tìm một lý do, điều này cũng nằm trong dự liệu của Thẩm Sách.

"Chút bệnh vặt thôi." Hắn thong thả phủ định.

"Vậy còn hai ngày nay không thấy người đâu thì sao?"

"Nhiều việc, " hắn cười, "Làm thế nào bây giờ?"

"Làm thế nào là làm thế nào?" Cô không nói lại hắn, thấp giọng oán trách, "Ai biết là nói thật hay nói dối chứ."

Màu máu trên môi Thẩm Sách đã nhạt đi gần hết, nhưng vẫn mím môi, mang theo ý cười nhìn cô.

Thẩm Sách vuốt nhẹ sườn mặt cô, cuối cùng dừng lại dưới cằm, nâng lên, người lại đổ về phía trước. Hắn có cảm giác một khoảnh khắc trước khi môi hai người chạm vào nhau, cơ thể cô thoáng chốc cứng ngắc, hàng lông mi cũng run run, vừa muốn nhắm lại, vừa muốn liều chết cũng không nhắm. Hắn nhìn cô, muốn xem xem cô còn có thể chống cự được đến bao giờ.

Cô bị ánh mắt này khiến cho cả người mềm nhũn, eo cũng mềm oặt, trong đầu tưởng tượng ra bên ngoài cánh cửa kia đang có bao nhiêu người, có thợ may, thợ học việc đều đang đợi bọn họ thay lễ phục, hẳn là đều đang chăm chú dỏng tai nghe ngóng từng tiếng động nhỏ phát ra từ căn phòng này.

Chờ đợi quá lâu khiến trái tim cô co rút từng đợt, tựa như còn cảm nhận được máu huyết đang tắc nghẽn nghiêm trọng, tại mạch máu từng đoạn từng đoạn ngắt quãng chẳng thể nối liền. Thẩm Chiêu Chiêu rũ mắt, ánh mắt từ trên cằm hắn rời xuống, hoàn thành chuyện bản thân đã muốn làm từ rất lâu rồi nhưng chưa thành công, dán môi lên yết hầu hắn. Cảm nhận yết hầu của hắn dưới môi cô khẽ rung.

Thẩm Chiêu Chiêu hơi hé môi, sau đó ngậm lại nơi đó, bên tai bị chính tiếng tim đập thình thịch của mình làm cho phiền lòng không thôi. Cô đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ, yết hầu dưới cánh môi cũng thuận theo động tác của cô khẽ trượt một cái.

Crypto.com Exchange

Chương (1-20)