Truyện:Giang Nam Lão - Chương 04

Giang Nam Lão
Trọn bộ 20 chương
Chương 04
Bộ bộ sinh tiền trần
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dịch: CP88

Mẹ ở bên kia điện thoại khen ngợi Thẩm Sách không ngớt.

Nói từ chối người từ nhà lớn đến là vì muốn bồi đắp tình cảm với em gái mới, còn cố ý hỏi khẩu vị thường ngày của cô như thế nào, loại rau mầm đậu xào với rượu kia cũng là hắn hỏi từ trước đó.

Trước khi cuộc gọi kết thúc, cô nghe thấy tiếng của chú Thẩm: "Anh trai chăm sóc con như thế nào?"

"Rất tốt ạ, " cô nói, "Vừa mới nấu đồ ăn khuya cho cháu."

"Như vậy mới đúng là anh em, " Chú Thẩm đánh giá, "Ở nhà thằng bé với những người cùng thế hệ là nhỏ tuổi nhất, chưa bao giờ phải chăm sóc người khác, đối với con đúng là rất có kiên nhẫn. Dù sao sau này con chính là đứa nhỏ bé bỏng nhất ở nhà chúng ta rồi."

Chú Thẩm này cô đã gặp mấy lần, tuổi nhỏ hơn ba cô, nhưng lòng dạ cũng sâu hơn rất nhiều.

Ba mẹ ruột cô kết hôn vào cuối thập niên 70, là do trưởng bối sắp đặt, học lực tương đương, tướng mạo đều xuất chúng, xét về gia cảnh thì Thẩm gia cao hơn hẳn nên cuối cùng vẫn tính là mẹ thiệt thòi hơn, gả đi năm mười tám tuổi, cuối cùng kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn. Ban đầu trưởng bối trong nhà còn không đồng ý cho ba mẹ ly hôn, chuyện này ngoài ảnh hưởng đến hòa khí của hai nhà thì còn có cả mặt mũi của bọn họ, nhưng bởi vì mẹ khăng khăng cố chấp, năm Thẩm Chiêu Chiêu ba tuổi kiên trì ly hôn, mất thêm mấy năm nữa tay không cất bước sáng lập công ty, làm ra một thành quả hoàn mỹ bàn giao cho gia tộc.

Cũng bởi vậy nên mới được Thẩm công coi trọng, gọi về công ty của gia tộc, thành tiểu bối họ hàng xa duy nhất nắm thực quyền trong tay, cùng với mấy người con trai của Thẩm công cùng nắm giữ chuyện làm ăn, quản lý phương diện bất động sản và sau đó là chuyện kinh doanh sòng bài.

Sự nghiệp đã thành công, tình cảm lại càng không thể bị ràng buộc, rốt cuộc là vì cái gì lại ở độ tuổi bốn mươi này tái hôn đây?

Chú Thẩm này đến tột cùng có chỗ nào hơn người?

Trước khi đến đây, mẹ đã kể cho cô nghe những lời chú Thẩm lúc cầu hôn nói với bà: "Bảo Doanh, suốt một năm qua, mỗi lần phải cách xa nhau mấy ngày tôi đều mơ đến em. Trong mộng không phải cùng nhau mở họp thì cũng là nói chuyện làm ăn, nhiều lúc tôi rất muốn ngắt lời em, hỏi em có muốn ra ngoài đi dạo một chút, cùng uống một tách cà phê hay không. Bởi vậy Bảo Doanh à, tôi nghĩ chi bằng mang những lời nói trong mộng kia bộc bạch ra luôn một lần cho rõ ràng ------- tôi muốn hỏi em, có thể cân nhắc gả cho tôi hay không? Đương nhiên, lấy năng lực, tướng mạo, tài năng và học vấn của em, có thể em sẽ gặp được rất nhiều người còn tốt hơn tôi, trẻ hơn tôi, hoặc là em thậm chí không nghĩ đến chuyện tái hôn. Nhưng tôi vẫn phải thử một lần, hỏi một lần, rằng em có thể lại gả đi một lần hay không?"

......

Tiếng chuông vang lên.

Phát ra từ chiếc điện thoại nội bộ đặt đầu giường.

"Thấy phòng em vẫn còn sáng đèn, " ngay khi cô vừa cầm điện thoại lên, hắn đã mở lời trước, "Vừa mới nói chuyện điện thoại xong?"

"Vừa mới cúp ạ, còn nói chuyện với ba anh nữa đấy." Bên cạnh điện thoại nội bộ có một cái ghế Quý phi, cô liền nằm ườn trên đó.

Còn đang nghi ngờ Thẩm Sách làm thế nào mà nhìn thấy được phòng mình sáng đèn.

Hắn ở tầng ba, từ tầng thượng xuống đến tầng ba dĩ nhiên sẽ không đi qua tầng hai của cô.

"Vậy à." Hắn cũng không mấy quan tâm đến chuyện này.

Bỗng nhiên có giọng phụ nữ vang lên, Thẩm Chiêu Chiêu còn tưởng mình nghe nhầm: "Anh có khách hả?"

"Khách?"

Âm thanh lớn dần, tiếng nhạc nền cũng dần tăng cao, là phim, còn có tiếng tàu hỏa chạy trên đường ray, hóa ra là ở phòng chiếu phim.

Thảo nào có thể nhìn thấy đèn ở phòng cô, từ tầng thượng đi xuống phòng chiếu phim đúng là phải đi qua phòng cô.

Ban đầu cô còn nghĩ hai người vẫn đang ở giai đoạn khách khí, trước khi đến giai đoạn quen thân hắn có tìm cô thì cũng chỉ tiện nói vài câu mở màn, sau đó sẽ là chính sự. Hoàn toàn không ngờ, cả một cuộc gọi hai người chỉ nói chuyện phiếm.

Cách một tầng lầu, tán gẫu nửa tiếng, từ thời tiết của Hồng Kông và Macao, đến thực đơn của tiệc cưới, lại đến thời tiết nơi cô theo học, cuộc sống sinh hoạt nội trú ở trường. Còn có cả thời kỳ ban đầu khiến cô quẫn bách không thôi: "Không phải quốc tịch Anh mà qua đó thì sẽ bị yêu cầu theo học ở trường dạy tiếng Pháp, vậy mà mẹ em vừa nghe liền vui vẻ đưa em qua đó."

Ban đầu không thấy hiệu quả gì, sau đó mỗi kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè hai chị em gặp nhau sẽ đều nhận ra một điều, tiếng Pháp của cô hoàn toàn không thua kém chị gái theo học ở Pháp là bao, tiếng Anh càng có thể lấn át hơn. Khi đó cô rốt cuộc đã phải thừa nhận khả năng nhìn xa trông rộng của mẹ, sinh sống ở khu song ngữ, trên phương diện ngôn ngữ quả nhiên có ưu thế.

Trò chuyện hồi lâu, Thẩm Chiêu Chiêu rốt cuộc phải ôm theo hoài nghi vô cùng lớn, bộ phim kia đến cùng nhạt nhẽo đến mức nào mới có thể khiến hắn phải tìm người vừa xem vừa tán gẫu cùng như vậy, sau đó càng chắc chắn hơn hắn có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, dù là một bộ phim có buồn chán đến thế nào thì cũng phải kiên trì đến cùng.

Sau một tiếng, cô không nhịn được hỏi: "Phim còn chưa hết ạ?"

"Đang ở phần 2."

So với tưởng tượng hoàn toàn khác nhau, cô lo lắng: cũng đến phần 2 rồi, còn chưa ngủ nữa.

"Hay không ạ?"

"Không chú ý lắm, chắc là cũng tạm được."

"Lái xe đưa em đi hóng gió nhé?" Có lẽ hắn cũng đã bắt đầu mất kiên nhẫn, lơ đãng hỏi.

Bây giờ? Đồng hồ treo tường chỉ hai giờ sáng.

"Không muốn đi?" Bởi vì nói chuyện quá lâu, giọng hắn càng lúc càng đậm thứ từ tính trầm thấp thuộc về phái nam.

Thẩm Chiêu Chiêu do dự: "Chắc là anh không lái xe được đâu." Một tiếng trước mới uống rượu xong mà.

Bên kia trầm mặc.

"Hay là ra bãi biển nhé?" Dù sao cô cũng không buồn ngủ, lên tiếng đề xuất, "Em có thể đi cùng anh."

"Chúng ta đang ở lưng chừng núi, bây giờ xuống núi không tiện."

Cũng đúng.

Cô tưởng rằng cuộc tán gẫu nửa đêm này đến đây là dừng.

"Nói tiếp đi." Rõ ràng hắn còn muốn tiếp tục.

Kết quả đi một vòng tròn lại trở về điểm ban đầu, cách nửa tầng lầu, hai người tiếp tục tán gẫu.

Đêm đó không biết cô làm sao ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại trước mắt vẫn là ống nghe màu trắng, bên kia không nghe được động tĩnh.

Đối diện đầu giường là giấy dán tường theo phong cách thủy mặc, giống như thuê người vẽ tay, ánh mặt trời từ rèm cửa mở một nửa soi sáng cả một bức tường, núi sông hùng vĩ nối dài triền miên như hoàn toàn nổi lên khỏi trang giấy, lại càng giống hơn loại tranh khắc gỗ sơn mài.

Cô nhìn bức tranh này, nhìn chăm chú nửa ngày.

Một đêm nấu cháo điện thoại, tất cả đều là những chủ đề trên trời dưới đất không có gì đặc biệt.

Cô mang theo tâm tình phức tạp này đi xuống tầng, vừa vòng xuống cầu thang thì nhìn thấy hai cô gái đang thu dọn trong phòng khách, không thấy bóng dáng Thẩm Sách đâu. Một người đang hút bụi trên tấm thảm nhìn thấy cô, mỉm cười chào hỏi: "Tiểu thư dậy rồi ạ? Thẩm tiên sinh nói phải đợi cô tỉnh ngủ chúng tôi mới được lên trên."

"Tiểu thư có quần áo cần giặt không ạ?" Một người khác hỏi, "Hay là cùng với tiên sinh, quần áo trên tầng ba đều lấy đi?"

Thẩm Chiêu Chiêu phản ứng lại, hình như họ đã coi cô thành bạn gái của Thẩm Sách.

"Tôi ở tầng hai, " cô vội vàng giải thích, "Anh tôi ngủ ở tầng ba, tôi ngủ ở tầng hai."

Đối phương ngây ra mấy giây. Trong thông tin của vị nghiệp chủ này chưa từng ghi chú đến chuyện còn có một vị Thẩm tiểu thư, nhưng cũng rất nhanh, đối phương nhanh chóng mỉm cười gật đầu, giấu đi vẻ mặt lúng túng: "Thật ngại quá, Thẩm tiểu thư, xin hỏi tầng hai có quần áo gì cần giặt không ạ? Còn có, buổi trưa tiểu thư muốn ăn gì có thể nói với chúng tôi."

Trước khi Thẩm Sách rời đi đã bàn giao cho bên quản lý tài sản chú ý đến cơm trưa và trà chiều của cô.

Ban ngày hắn không ở đây, dù sao cũng là tiệc cưới của ba Thẩm, có những vị khách quan trọng cần hắn đích thân đi đón tiếp.

Trước sáu giờ, Thẩm Sách gọi điện về, nói cô đi thang máy thẳng xuống gara. Hắn đã về rồi.

"Chờ em mười phút, " cô rất nhanh lại thay đổi, "Năm phút."

Thẩm Chiêu Chiêu dùng năm phút đổi quần áo mặc ở nhà thành chiếc váy cho ngày hè, đi thang máy xuống gara.

Toàn bộ đèn trong gara đều được bật, cửa cuốn cũng mở rộng, bên trong có bốn ô đậu xe.

Chiếc xe đen ngày hôm qua tài xế dùng để chở hai người về đậu ở vị trí ngoài cùng, ba chiếc xe khác đều là kiểu dáng yêu thích của người trẻ tuổi, mà hắn hiện tại đang ngồi trong một chiếc xe màu lam xám. Bởi vì phải tiếp đón khách quý nên trang phục hôm nay cũng trang trọng hơn không ít, ngoài chiếc áo phông mặc trong là một bộ tây trang nhàn nhã, mái tóc ngắn được xử lý cẩn thận qua, gọng kính gác trên sống mũi.

Người cả một ngày nay không thấy mặt rốt cuộc đã xuất hiện trước mắt, tâm tình cô không tên tốt lên.

"Cười gì?" Tâm trạng hắn nhìn qua có vẻ cũng không tệ.

"Kính không độ, " Thẩm Chiêu Chiêu chỉ chỉ cặp kính, từ mặt nghiêng này nhìn đến đúng là có cảm giác kỳ diệu không tả được, "Dụng cụ giả trang thành thục."

Hắn không phủ nhận, một tay đưa ra lấy kính xuống, sau đó đưa cho cô: "Em không nói thì anh cũng quên mất còn có cái này."

Thẩm Chiêu Chiêu tự nhiên nhận lấy, cô có thói quen ngồi ghế cạnh tài xế mỗi lần đi xe của mẹ, công việc trợ thủ cho tài xế cũng tập mãi thành quen, tìm được hộp kính mắt, còn đặc biệt có lòng lấy chiếc khăn màu xám lau qua một lượt mới cất vào rồi đóng lại.

Bởi vì biết cô lần đầu đến cảng, Thẩm Sách đặt ăn cơm tối tại một nhà hàng trên đỉnh núi Thái Bình, sau đó lái xe đến nơi hẹn ở Lan Quế Phường với Lương Cẩm Vinh, tất cả đều là nơi những cô gái tầm tuổi này của cô muốn tới.

Người đến Lan Quế Phường vô cùng đông đúc, bầu không khí mang theo náo nhiệt ồn ã, lại có Lương Cẩm Vinh khuyến khích, Thẩm Chiêu Chiêu hoàn toàn không còn cẩn thận dè dặt như người mới tới, theo thuyết pháp của Lương Cẩm Vinh thì chính là cho cô chút loại đồ uống của "con nít", cũng chỉ là loại cocktail nhìn đẹp chứ uống thì chán chết vậy thôi.

Một bàn tròn nhỏ ngoài trời, nhỏ cực kỳ, ba người ngồi vào tình cờ sẽ đụng chân phải nhau.

Thẩm Chiêu Chiêu nhấp một hớp, bị ánh mắt của Thẩm Sách bắt ngay tại trận.

Cô chột dạ cúi đầu.

"Sao hả? Em gái muốn uống rượu cũng phải quản? Em ấy lớn rồi đấy."

"Hỏi em ấy đi." Hắn cười, liếc cô.

Cô chắp tay đặt trước trán, nhỏ giọng xin tha: "Hôm qua còn có chút lạ lẫm nên mới gạt anh."

Thẩm Sách không nói gì, lắc đầu cười, vẫy tay gọi phục vụ mang ra thêm một ly nữa.

Người phục vụ vừa muốn lấy tiền trên tay hắn, Lương Cẩm Vinh đã đè lại: "Không đi Vạn Lệ nữa hả?"

"Không đi." Thẩm Sách căn bản không có ý định lại chuyển địa điểm.

Lương Cẩm Vinh dở khóc dở cười, cảm thán Thẩm thiếu thật là không nể mặt mũi, còn hoàn toàn lơ đi người đại diện là anh ta đến đón đây. Từ trong lời kể của Lương Cẩm Vinh, Thẩm Chiêu Chiêu mới hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hóa ra ngay hôm nay trận chính là ở Loan Tử(*), một đám người tụ tập. Mà Lương Cẩm Vinh đến đây theo lệnh áp giải Thẩm Sách qua đó, rất nhiều người đều mong chờ vào chuyến đi này của anh ta.

(*) là một khu vực đô thị nằm ở phía tây của quận Loan Tử trên bờ phía bắc của đảo Hồng Kông

"Con bé còn nhỏ như vậy, sao mà đi được?" Cuối cùng Thẩm Sách nói.

Lương Cẩm Vinh ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, em gái của người ta mới vừa tròn mười tám tuổi, vẫn là thôi đi thì hơn.

Lương Cẩm Vinh rất nhanh liền rời đi, để lại hai người ngồi với nhau.

Người phục vụ đưa rượu tới, cười nói với Thẩm Sách hai ngày nữa là ngày lễ tình nhân, mang theo bạn gái sẽ được giảm giá. Hẳn là đã hiểu nhầm bọn họ thành một đôi tình nhân trẻ tuổi. Thẩm Sách cười cười, như nghe không hiểu nhận lấy rượu của cô ấy, lại cho người phục vụ một tờ tiền boa, nhanh chóng đuổi người đi.

Hắn phải lái xe, cuối cùng cũng chỉ uống soda.

Ly đầu tiên Thẩm Chiêu Chiêu uống nồng độ cũng không cao, không đến nỗi say, nhiều nhất là khiến tâm tình vui vẻ, không nhịn được cười nhiều hơn thường ngày một chút.

Ánh mắt lơ đãng nhận ra cô gái ngồi bàn bên cạnh nhìn sang bên này, ánh mắt dừng trên người hắn.

Liền men theo ánh mắt của cô gái lạ kia cũng muốn nhìn hắn. Thế nhưng ánh mắt chạy được nửa đường thì thu về, nhẹ nhàng đậu trên chiếc ly thủy tinh. Cô nằm nhoài trên cái bàn tròn màu nâu đỏ, nhìn thứ chất lỏng màu vàng chanh bên trong ly thủy tinh đến xuất thần.

Năm cô mười ba hay mười bốn tuổi gì đó, thi thoảng sẽ lơ đãng nhắc đến Thẩm Sách với chị gái, chị gái cô không có ấn tượng nhiều với hắn, dĩ nhiên sẽ là người nghe. Năm cô khoảng mười lăm mười sáu tuổi từng có hai lần mơ đến hắn, tỉnh ngủ lại ngây ngốc ngồi ở đầu giường một hồi lâu.

Khi đó còn nhỏ nên không nghĩ sâu hơn, là tâm tư bí mật của cô gái nhỏ, đối với chị gái mình cũng không nói ra.

Trên thành ly trong suốt có giọt nước chảy xuống, cô thổi phù phù, thử thay đổi quỹ tích chảy xuôi của giọt nước.

Dần dần, xuyên qua chiếc ly thủy tinh thấy được cái cằm của hắn, còn có đường nét nửa khuôn mặt phía dưới.

Nhìn từ dưới lên thế này, thấy thế nào cũng vô cùng đẹp trai.

"Say rồi?" Thẩm Sách hỏi cô.

"Không, không đâu, chỉ có chút đó, thì sao mà say được." Giọng nói mềm mại như nước, còn ngậm theo ý cười.

Hàng lông mày của Thẩm Sách hơi giương lên, không vạch trần cô.

Một câu nói phải tách ra thành từng hơi nhỏ như vậy, dù không say thì xem chừng cũng cách mốc đó chẳng mấy xa nữa.

Bọn họ đến sớm, lúc rời đi mới đúng là thời điểm náo nhiệt nhất của nơi này. Xung quanh đều là những chàng trai cô gái cầm chai bia đứng bên đường, còn có người đi đường A, B, C, D không ngừng lướt qua. Bọn họ dọc theo con đường nhỏ bên sườn núi đi xuống, người bên cạnh rất nhiều, đúng lúc cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cách đó không xa có một cặp tình nhân đang hôn môi. Cô muốn nhìn, liền thật sự dựa vào chút men say trong người dừng bước, tập trung quan sát.

Bởi vậy nên ngoài dự tính, rất nhanh cô đã bị bốn, năm người đi cùng hướng mời đến quán rượu gần đó.

Không lâu sau thì Thẩm Sách tìm trở về, nhìn cô rất thông minh đứng tại chỗ, không vì men say mà chạy lung tung khắp nơi, điều không thông minh duy nhất chính là hiện tại cô còn đang nhìn cặp nam tóc vàng mỹ nữ tóc đen đang hôn nhau say đắm. Sau đó bị người ta nhận ra, hai người đó đều dừng lại, thậm chí còn nhiệt tình chào hỏi cô em gái nhỏ này, khiến cho Thẩm Sách đứng bên cạnh có cảm giác mình như kẻ dư thừa.

Thẩm Chiêu Chiêu có chút ngại ngùng nói với hắn, đây là lần thứ ba rồi. Trước đây rất hiếm khi gặp nam nữ hôn nhau, chỉ là cuối cùng cũng thấy khá bình thường. Ở trường nữ sinh ba năm, cô đối với mấy chuyện luyến ái này đã sớm không còn cảm thấy kinh ngạc.... .

Hai người ngồi vào xe, cô vẫn còn ngoái đầu nhìn ra ngoài, muốn xem mấy người này không coi ai ra gì hôn nhau như thế nào, thậm chí còn thấy được đầu lưỡi tách ra như thế nào, sau đó lại quấn lại ra làm sao.

Thẩm Sách chuyên chú lái xe, không nói những lời thừa thãi.

Xe lái vào gara, lúc cửa cuốn chậm rãi hạ xuống, cô nghiêng người dựa về sau lưng ghế. Thứ âm thanh kim loại chạm đến mặt đất va chạm lung tung trong màng nhĩ, tay cô vuốt nhẹ trên đai an toàn, thoáng thất thần.

Ngày mai hai người chị họ sẽ đến, buổi chiều là ngồi thuyền rời cảng rồi, hai ngày vậy mà trôi qua thật nhanh.

"Đi tắm đi." Thẩm Sách tắt xe, cũng cởi đai an toàn.

Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.

Ngoại trừ mẹ ra, hắn chính là người thứ hai chăm chút cô đến mức đó.

"Chờ điện thoại của anh." Hắn lại nói.

*****

Dịch: CP88

Thẩm Chiêu Chiêu cầm lược gỗ đứng trước tấm gương lớn trong nhà tắm, đầu óc xoay mòng mòng, nhìn khuôn mặt buồn phiền của chính mình phản chiếu trong gương.

Bởi vì không biết có nên nhận điện thoại hay không mà buồn phiền.

Cái gương này lớn cực kỳ, độ cao gấp năm lần so với những chiếc gương bình thường, thu vào toàn cảnh của buồng tắm, hai bên dùng công nghệ cát mài chạm trổ ra đình đài lầu các khiến cho phía sau tấm kính phát ra ánh sáng dìu dịu, soi sáng ra bốn phía, trở thành một vòng sáng trắng khảm vào khung gương.

Đèn trong phòng tắm phát ra ánh sáng vàng, chỉ có mép khung kính này là màu trắng, giống như ánh trăng sáng.

Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, là nhằm ngay lúc yên tĩnh nhất mà gọi tới.

Cô đứng đó không nhúc nhích, nhìn ống nghe bên trong chiếc hộp gỗ màu nâu, cảm giác khó nói thành lời lần thứ hai tràn vào lòng.

Khi trước mẹ và Thẩm gia ở Macao bắt đầu qua lại, cô còn âm thầm vui vẻ thật lâu, nghĩ tới một ngày nào đó mẹ mời được người anh này đến nhà cô làm khách là có thể được gặp lại rồi. Sau đó hễ là nhắc đến Macao, cô đều sẽ cẩn thận lắng nghe, muốn nghe trong đó một chút tin tức nào đó về hắn.

Đêm ngày mẹ nói sẽ kết hôn cô lăn lộn trên giường cả đêm không ngủ được, mắt trợn trừng đến khi trời hửng sáng. Cho đến khi ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, cô bỗng thấy tỉnh táo kỳ lạ, thật sự là không hiểu ra làm sao, cũng chỉ có gặp mặt một lần, không biết là đang khổ sở cái gì đây.

Tiếng chuông biến mất.

Rất nhanh, tiếng gõ cửa vang lên.

"Đến đây!" Cô ném cái lược vào hộp gỗ.

Tay đặt trên tay nắm cửa, lại mất mấy giây xem xét cách ăn mặc của bản thân, sau khi xác định không có chỗ nào không thích hợp mới cẩn thận mở cửa ra, không đợi thấy rõ Thẩm Sách đứng bên ngoài đã giành trước giải thích: "Em nghe thấy tiếng điện thoại rồi, nhưng chưa kịp nghe."

"Còn tưởng say không biết trời trăng gì rồi." Hắn cười, có thể là vì thấy cô không có chuyện gì nên tư thế và ngữ khí đều được thả lỏng.

"Không đâu, sẽ không, sao có thể được." Thẩm Chiêu Chiêu cũng cười với hắn.

"Trà giải rượu ở dưới tầng."

Cô lắc đầu: "Không cần uống cái đó đâu ạ, thật."

Vốn là vì bị men rượu làm cho đầu óc mê muội, sau đó bị cả chính mình quay vòng đến hôn mê.

Hai ly cocktail, ly thứ hai là bởi vì Thẩm Sách không có kinh nghiệm, chưa bao giờ uống cocktail nên mới để người phục vụ đưa ra loại mạnh nhất cho cô uống, uống ra phiền phức.

Thẩm Sách nhìn ra được, mấy ngón tay của Thẩm Chiêu Chiêu nắm trên khung cửa hơi bấm vào, nhưng lại không ra được một chút sức lực.

Hắn cũng không vạch trần cô: "Không muốn xuống? Vậy anh mang lên cho em?"

Thẩm Chiêu Chiêu lại lắc đầu: "Em đang đợi điện thoại."

Cố gắng tìm lý do đóng cửa, cũng bởi vì không muốn làm ra chuyện mất mặt ngay trước mặt hắn.

"Cứ mở cửa để đó, có điện thoại rồi lên nghe cũng không muộn." Nói vậy, nhưng vẫn quay người đi xuống.

Lại là tiếng gõ cửa, nhưng lần này cũng chỉ mang tính chất tượng trưng, là muốn nhắc nhở cô trà giải rượu đã mang đến. Cô vốn cho rằng đêm nay đến đó là bình an vô sự kết thúc, nhưng không như mong muốn, trà giải rượu mới chỉ là bắt đầu.

Nửa tiếng sau khát nước nên lấy trà này thay nước uống, lại không đủ thỏa mãn lần mò đi xuống tầng, thế nhưng còn chưa đi được hai bước chân, Thẩm Chiêu Chiêu đã mềm nhũn ngồi phịch xuống bậc cầu thang, mông đập vào tấm gỗ cứng rồi quên luôn mục đích xuống tầng, ôm tay vịn cầu thang, chỉ hận không thể ngủ luôn ở chỗ này. Ban đầu còn chút ý thức nên vẫn biết không thể ngủ ở đây, thế nhưng cái trán bỗng bị hoa văn trạm trổ trên lan can làm đau, trong lòng sinh ra oán trách với không khí, sau đó một giấc mộng sâu hơn dần len lỏi.

Khung cảnh trong mộng là ngôi nhà sàn bên bờ hồ ở tổ trạch của Thẩm gia. Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, cô nằm nhoài trên lan can loang loáng nước, đưa tay muốn múc nước uống, thế nhưng cổ tay bỗng bị bắt lại, còn có giọng nói vang lên, nhắc nhở cô ngồi đây rất nguy hiểm. Thẩm Chiêu Chiêu giãy dụa muốn tránh thoát, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất là phải uống nước, thế nhưng có vươn tay ra thế nào cũng không thể chạm đến mặt nước. Kết quả vẫn là nhờ miệng một chiếc cốc chặn lại oán niệm của cô, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, cô nhanh chóng ghét bỏ cái cốc nhỏ này, thế là được đổi sang một cái bát lớn, uống thêm một ngụm rồi không kêu ca nữa, cơ thể cũng không còn khô nóng bứt rứt.

Có người cầm khăn mặt lau mồ hôi cho cô, gió lạnh chậm rãi lướt qua, hơi lạnh.

Đến khi được chiếc chăn ấm áp phủ lên, cô lại càu nhàu kêu nóng. Bàn tay và cánh tay bỗng mát lạnh, cuối cùng bàn tay được cái vật thể mát lạnh đó bao lấy. Thẩm Chiêu Chiêu nhớ đến ngày nhỏ, mùa đông chạy ra ngoài xem tuyết rơi, cô và chị gái mỗi người cầm một tay của mẹ, cũng là cảm giác lạnh lẽo như thế này.

Tay bị nắm chặt, cô kháng cự muốn trốn, đối phương khẽ thả lỏng ra vài giây, sau đó lại nắm chặt.

Cuối cùng cô chỉ có thể từ bỏ, mặc cho bàn tay mình bị nắm, nhanh chóng rơi vào giấc ngủ sâu.

Sáng sớm, Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh lại.

Trên người được đắp kín bằng một chiếc chăn len, là ở trong phòng chiếu phim. Chiếc ghế sô pha này rộng cực kỳ, cô nằm sát về phía lưng ghế ngủ, bên ngoài để trống hơn nửa.

Trong phòng yên tĩnh đến mức không có lấy một tiếng động, màn chiếu trên tường dừng lại ở một cảnh phim nào đó. Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy có chút quen mắt, so sánh đối chiếu một chút, phát hiện là một bộ phim tiếng Pháp tên《 Trầm tĩnh như biển 》. Cô đã từng xem một lần, hơi buồn tẻ một chút.

Hơn nữa ký hiệu trên màn hình còn hiển thị đang xem ở chế độ tắt âm. Hắn vậy mà lại dùng hình thức này xem một bộ phim buồn chán như vậy, thật có kiên trì.

"Biết ngay là em sắp tỉnh." Cửa bị đẩy ra, trên tay hắn bưng cái mâm gỗ đặt báo cháo trắng nóng hổi vừa mới nấu xong, có thể nhìn thấy lát cá ướp bên trong, còn có mấy đĩa nhỏ bên cạnh, có rau xào, có mộc nhĩ trộn mù tạc, có cả lạc ướp muối.

Cô lập tức ngồi thẳng, tìm dép lê, thế nhưng bàn chân lần mò nửa ngày dưới ghế sô pha cũng không tìm được đôi dép nào.

Thẩm Sách đặt mâm gỗ lên bàn trà, quay đi tìm dép lê, nửa phút sau mang theo đôi dép quay lại, nhẹ nhàng đặt dưới chân cô.

"Anh nấu ạ?" Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu đập bình bịch, trên mặt cố tỏ ra không có gì, còn đặc biệt nghiêm túc ngửi ngửi bát cháo.

"Mua." Hắn phủ nhận.

Lúc trước không chuẩn bị nguyên liệu để nấu loại đồ ăn này, mà có chuẩn bị thì hắn cũng không chắc mình có thể làm tốt. Hắn từ trước đến giờ vốn không thạo việc nấu nướng.

Thẩm Chiêu Chiêu muốn hỏi tối qua mình đến đây bằng cách nào.

Nhưng sợ hỏi ra rồi lại đẩy bầu không khí vào thế lúng túng, càng sợ bản thân say rượu thốt ra lời nói thật, nói rồi lại khiến cho cả hai rơi vào khó xử. Trong đầu không ngừng suy đoán lung tung, cô chần chừ một lúc, cuối cùng vừa mở miệng lại thành thốt ra tiếng: "Anh trai."

Bầu không khí trong căn phòng thoáng chốc biến đổi, là yên tĩnh ngắn ngủi.

Thẩm Sách giương mắt, ánh mắt này cứ như vậy luẩn quẩn trong lòng cô một hồi lâu không tan.

Trái tim cũng không hiểu vì sao khẽ thắt lại.

Thẩm Chiêu Chiêu cười yếu ớt nói với hắn: "Cuối cùng cũng tập thành quen rồi."

Hắn vẫn không lên tiếng, đôi mắt như mặt hồ dưới ánh mặt trời chói chang, gió thổi qua, sóng nước khẽ động, phản chiếu hàng vạn tia sáng chói mắt.

Lại phảng phất như đã nhìn ra chút khôn vặt của Thẩm Chiêu Chiêu, nhìn thấu hoang mang của cô, biết cô sợ đêm qua xảy ra chuyện gì đó hoang đường nên mới dùng cách xưng hô này một lần nữa nhắc nhở quan hệ của hai người.

Thẩm Chiêu Chiêu tiếp tục: "Em thật khó khăn mới mở miệng gọi được, anh tốt xấu gì cũng đáp một tiếng đi chứ."

Tựa như cũng biết không nên ép hắn phải đồng ý như thế này.

Thẩm Sách thu lại sắc bén trong ánh mắt, chân lùi về sau một bước, rời khỏi chỗ này của cô: "Vẫn là cần nghĩ cho cẩn thận phải gọi thế nào rồi."

"Vâng ạ." Thẩm Chiêu Chiêu mỉm cười, cúi đầu ngửi bát cháo.

Sau đó cầm thìa lên: "Chúng ta sẽ vượt biển thế nào? Không phải anh nói còn có bạn bè của chú sao?"

Hắn không dùng điều khiển từ xa, trực tiếp tắt nút nguồn trên đầu phát: "Chờ hai người chị họ kia của em đến rồi chúng ta ngồi du thuyền qua đó."

Cô xúc hai thìa cho vào miệng, nhìn qua tưởng là đã nguội, nuốt vào họng xong xuôi rồi mới cảm thấy nóng, nóng đến mức suýt thì trào cả nước mắt.... . Xem ra là đụng phải giai đoạn xui xẻo rồi, uống chút rượu là say, ăn miếng cháo cũng bị bỏng.

Thẩm Sách không kịp nhắc cô cháo còn nóng, hiện tại nhìn cô muốn hà hơi mà cũng bởi vì có hắn ở đây nên không dám, liền bày ra dáng vẻ như người không liên quan, mở cửa rời đi: "Từ từ ăn, thời gian vẫn còn sớm."

Hành trình của ngày hôm nay thuận lợi hơn hai ngày trước rất nhiều.

Thẩm Chiêu Chiêu ban đầu còn sợ sẽ phải ở riêng với hắn, nhưng sau đó phát hiện ra là mình suy nghĩ nhiều quá thôi. Ngoại trừ cô và hai người chị họ thì còn có bạn bè của ba Thẩm Sách, bạn bè của hắn, trên du thuyền người đi lại nườm nượp.

Lộ trình ngắn, nhưng du thuyền từng cái từng cái nối đuôi nhau, gặp gỡ rồi hàn huyên, bận rộn nhất chính là Thẩm Sách.

Hắn hoàn toàn không có thời gian để ý đến cô, nhìn qua giống như không coi cô thành người ngoài, thời gian trên du thuyền nửa câu bắt chuyện cũng không có. Trên boong thuyền có bốn người ngồi, hắn trước sau luôn là người ngồi cách xa cô nhất.

Chị họ Thẩm Gia Yến cười nói đùa: "Người anh trai này của em có vẻ cũng không nhiệt tình với em cho lắm nhỉ?"

"Không ạ, anh ấy rất tốt, " Thẩm Chiêu Chiêu thay hắn giải thích, "Ngày hôm nay nhiều khách mời quá."

Chị họ rất có hứng thú với Thẩm Sách, nhưng bởi vì nghĩ rằng Thẩm Chiêu Chiêu không biết nhiều về Thẩm Sách nên cũng không hỏi cô nhiều về hắn, sau đó tán gẫu với Thẩm Chiêu Chiêu về tình huống trong nhà Thẩm Sách, dù sao mẹ Thẩm Chiêu Chiêu và bọn họ trước khi kết hôn cũng từng có hơn bốn năm qua lại.

Gia đình Thẩm Sách rất giỏi "giấu".

Không lên thành phố, không công khai báo cáo tài chính, mà cô cũng chỉ có thể thi thoảng nghe được từ những lời kể của mẹ. Chủ yếu là những chuyện làm ăn phía sau, bất động sản ở trong và ngoài nước, cũng sẽ tham gia một vài hạng mục xây dựng cơ bản và sòng bài ở nước ngoài. Rất nhiều hạng mục liên quan không kiếm được quá nhiều tiền, nhưng có một sự nhất trí với chính sách đối ngoại của chính phủ, xem như là xí nghiệp dân tộc điển hình.

"Bất động sản cũng khó nói, bởi vì không có thông tin công khai. Về kinh doanh sòng bài thì em biết được đôi chút, " Thẩm Chiêu Chiêu phân tích cho bọn họ hiểu, "Năm ngoái em theo mẹ học hỏi kỹ năng xem báo cáo tài vụ, có thể tính toán một chút. Macao có một khu mới mở, là người Mỹ đầu tư, người này ở Las Vegas và Macao đều có mở sòng bài, sau bốn năm tài sản danh nghĩa là 3 tỷ đô, từ khi mở thêm ở Macao, trong hai năm ngắn ngủi tài sản danh nghĩa đã vượt ngưỡng 20 tỷ đô."

"Năm ngoái, mỗi tiếng nhập sổ là một triệu đô." Thẩm Chiêu Chiêu nói.

Có thể tưởng tượng được kinh doanh về lĩnh vực này có thể kiếm lời đến mức nào.

Nửa tiếng sau, đám người vây quanh cô nói chuyện phiếm dần tản đi, giới thiệu lẫn nhau, kết giao những mối quan hệ mới.

Tâm trạng Thẩm Chiêu Chiêu không được tốt lắm, một mình đi vào khoang tàu.

Nơi này không có ai, cô ngồi trên ghế sô pha, ngửa đầu về sau nhìn bầu trời xanh bên ngoài tấm kính. Cửa kính mở rộng, máy điều hòa và luồng khí nóng ẩm bên ngoài va chạm nhau, bên trái cô là gió mát, mà cánh tay phải là cuồn cuộn dòng khí nóng ẩm.

"Không vui hả?" Thẩm Sách đi vào, "Sắp đến nơi rồi còn chạy vào khoang tàu làm gì?"

"Sợ bọn họ tìm em nói chuyện, " đây là lý do tốt nhất, "Ở trường nữ sinh quá lâu thành ra không quen tiếp chuyện mấy người đàn ông."

Kỳ thực là bởi vì không tài nào lên tinh thần cho nổi.

"Vì sao lại học trường nữ sinh?" Thẩm Sách đi đến quầy bar trước mặt cô, đưa cốc cho người pha rượu.

"Chỗ đó đều là trường tư, hơn nữa đều là trường giáo hội, " Thẩm Chiêu Chiêu bất đắc dĩ nói, "Em không muốn học trường giáo hội, chọn tới chọn lui chỉ còn lại hai ngôi trường có thể học, trường nữ sinh này có môn múa ba lê mẹ em thích."

Thẩm Sách gật đầu: "Đã hiểu, em không tin phương pháp giáo dục của bọn họ."

Cảm giác giữa hai người bắt đầu từ sáng nay đã có chút xa cách.

Hiện tại dù ngồi với nhau nói chuyện, thì cũng là không xa không gần.

"Cocktail chỗ này cũng không tệ, " cuối cùng vẫn là Thẩm Sách lên tiếng trước, vẫy tay gọi cô, "Qua đây thử xem."

Thẩm Chiêu Chiêu như trút được gánh nặng, đi tới: "Không uống rượu nữa, có đồ uống gì khác không ạ?"

"À, dù em có muốn thì cũng không cho uống. Uống say rồi quậy lung tung, quậy xong ------" hắn mỉm cười, không nói tiếp.

Thẩm Chiêu Chiêu làm như không nghe thấy.

Bởi vì cô không muốn uống cocktail nên Thẩm Sách hỏi người pha rượu có xúc xắc hay không, để cô ngồi một bên chơi, còn mình ngồi nhâm nhi ly rượu trong tay.

Thẩm Chiêu Chiêu vừa ném một lần đã thu được song tứ, hắn không hỏi cười nói: "Vận may không tệ."

Song tứ thì có gì mà may.

Người pha rượu nghe không hiểu, lớn nhất phải là song lục chứ nhỉ?

"Xúc xắc cho em còn không?" Hắn gác tay lên quầy bar, tìm đề tài tán gẫu với cô.

"Còn chứ, " cô lập tức trả lời, "Ở nhà."

Cô nói dối, kỳ thực hai con xúc xắc đó cô vẫn mang theo bên người.

Hắn không có phản ứng gì quá lớn; "Còn tưởng em mang theo đến."

"Mang theo làm gì chứ?" Thẩm Chiêu Chiêu cười cười, "Phiền phức lắm."

"Cũng đúng." Giọng điệu của hắn vẫn thường thường, không nhìn ra nửa điểm tâm tình khác.

Hai tay Thẩm Chiêu Chiêu ôm cốc nước hoa quả của mình, cúi đầu uống một ngụm, sau đó nằm nhoài xuống quầy bar làm biếng, tự kỷ với chính câu nói dối vừa rồi của bản thân. Cô chỉ không muốn để hắn nhìn ra tâm tư nhỏ bé của mình, thế nhưng câu cuối kia sợ rằng sẽ khiến hắn cho rằng cô không quý trọng món quà này. Nói thế nào thì cũng là người ta có lòng tặng cho.

"Chính là, " vẫn là không đè xuống được áy náy trong lòng, cô giải thích, "Mang theo sẽ dễ bị rơi mất."

Thẩm Sách mỉm cười. Hắn cầm xúc xắc ném đi, đôi xúc xắc bằng gỗ thông màu cam lăn mấy vòng rồi dừng lại, vẫn là song tứ, tâm trạng càng tốt hơn.

"Cũng chỉ là xúc xắc thôi mà, mất thì lại có cái mới, " ngữ khí rốt cuộc đã mang theo chút ấm áp, "Anh đi tiếp đãi khách mời, em ở đây chơi một mình được chứ?"

Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.

Cuối cùng chỉ còn lại cô nằm nhoài ở đó và người pha rượu đang cầm khăn lau chiếc ly thủy tinh. Thẩm Chiêu Chiêu xuất thần đè ngón tay trên con xúc xắc, lại dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ, vì chính tâm tình chập trùng lên xuống của bản thân mà buồn phiền không dứt.

Mới chỉ tiếp xúc ba ngày mà thôi, rốt cuộc là cô bị làm sao thế này, có quỷ sao?

*****

Dịch: CP88

Tử đây nhìn ra ngoài cửa sổ đã có thể thấy được bến tàu bên bờ.

Thẩm Sách không bắt chuyện với khách mời nữa, vòng ra một bên khác của khoang tàu, nhìn xuống phía đuôi tàu. Nhìn những tầng sóng biển sủi đầy bọt trắng không ngừng truy đuổi theo chiếc du thuyền, nghĩ về đêm qua.

Đêm qua Thẩm Chiêu Chiêu ngồi trên cầu thang, còn rất quý trọng tính mạng của mình mà ôm chặt lan can bên cạnh. Hắn cố nhịn cười, ngồi xuống nói với cô ngồi ở đây nguy hiểm lắm đấy. Thế nhưng cô đã say không còn chút ý thức nào nữa rồi, không đáp một câu, may là ôm lên cũng không quá nặng.

Hắn đặt cô nằm xuống ghế sô pha trong phòng chiếu phim, muốn đi tìm chăn.

Thế nhưng một cái khom người này, Thẩm Chiêu Chiêu nằm trong lòng thình lình xoay mặt, đối diện với hắn. Hơi thở ấm nóng ở ngay phía trước, phả lên trán và môi hắn.

Giống như bị dẫn dụ, hắn chỉ muốn đến gần cô hơn.

Loại tình cảm khó mà lý giải này, có lẽ là bắt đầu từ lần gặp gỡ trong mưa từ năm năm trước kia.

Với việc gặp gỡ cô thật ra có rất nhiều trùng hợp, nhiều đến mức khiến cho chính hắn cũng cảm thấy khó tin, khiến hắn không thể không tin vào thứ gọi là vận mệnh.

Lễ tế tổ ở Thai Châu ban đầu vốn không phải là hắn đi, nhưng bởi vì vị hòa thượng già chăm sóc hắn từ nhỏ bỗng bệnh nặng, hắn mới đặc biệt chạy về một chuyến, thuận tiện đi tới Thai Châu.

Mà ngày ấy, hắn vốn định sẽ rời đi ngay sau khi lễ tế tổ kết thúc, xe cũng đã lái ra khỏi Thẩm trạch, thế nhưng nhận được điện thoại của mẹ, nhất định muốn ăn bánh hoa trong đất liền. Những chuyện tầm thường như vậy lẽ ra sẽ do tài xế hoặc trợ lý đi làm, nhưng lần đó đi Thai Châu, để bày tỏ sự tôn trọng với Thẩm công nên hắn không mang bất kỳ ai đi theo, tài xế cũng là người ở Thai Châu do Thẩm công sắp xếp, không tiện sai bảo, sau khi hỏi địa chỉ thì một mình qua đó.

Cửa hàng bánh hoa kia, chủ quán là một bà lão, có một thói quen kỳ lạ là không đứng ở trước cửa tiệm.

Lúc trước đã được nhắc nhở là phải đi về phía sau của cửa tiệm này, mua ở sân nhỏ bên trong. Thẩm Sách mua bánh xong liền đi nhanh ra ngoài, không để ý đâm phải rổ bóng gắn trên thân cây, cào xước sống mũi, lại bị bà lão khuyên can đủ đường kéo lại, nằng nặc muốn khử trùng bôi thuốc các kiểu. Thuốc tìm mãi không thấy, nhưng vẫn một lòng nhiệt tình không cho hắn đi, Thẩm Sách không còn cách nào khách đành kiên nhẫn ngồi chờ.

Một lần ngồi lại, lãng phí trọn vẹn hai mươi phút đồng hồ.

Không lý do bị thương, không lý do chờ đợi, không lý do kiên nhẫn với một bà lão, ngồi trên một chiếc ghế tre đan tay đặt trong sân đợi chờ.

Giống như hết thảy mọi chuyện, đều là vì muốn giữ hắn lại.

Ngày ấy, bên ngoài yên tĩnh cực kỳ.

Hắn thậm chí cho rằng ngày mưa như thế này, ngoài con ngõ nhỏ kia chắc chắn sẽ có rất nhiều nước đọng, sẽ khó mà có khách ghé mua.

Mãi đến tận khi hắn muốn rời khỏi đó, vừa muốn vén chiếc rèm cửa ra vào, chợt nghe được giọng nói vang lên: "Xin chào, cháu muốn mua bánh hoa."

Giọng nói lanh lảnh như chuông, lại như vệt sáng nổ tung trong đầu.

Thứ cảm giác chưa từng có này, thậm chí khiến bước chân đi ra của hắn mang theo cả lưỡng lự thấp thoáng tia suy đoán, đây sẽ là một cô bé như thế nào nhỉ.

Bên trong gian nhà chính đặt một cái bếp lò, ánh sáng từ đó chiếu ra sáng rực cả nửa gian nhà, bên ngoài, cô gái nhỏ đưa lưng về phía ánh sáng mặt trời tầm khoảng mười ba mười bốn tuổi, ánh mắt lướt qua khoảng cách giữa hai người, sau đó như chiếc lông vũ rơi xuống người hắn. Thẩm Sách hơi sững lại, trước mắt đột nhiên mơ hồ, nhưng vẫn cố chấp nhìn hình dáng không rõ ràng đó, hốt hoảng đi lên hai bước, mượn ánh sáng ngoài trời nhìn cho rõ bóng dáng thanh thuần của cô.

Là một khuôn mặt xa lạ.

Trên khuôn mặt trái xoan đó là đôi mắt quả hạnh trong trẻo. Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác gió tránh rét, mái tóc đen thả trên vai đã bị nước mưa làm ướt, người đứng trên bậc thang ngoài quầy hàng, sau lưng là một trời mưa bụi. Hắn chưa từng thấy một cô gái nhỏ nào có dáng vẻ đặc biệt như vậy, tựa như được đắp nặn ra từ dương chi bạch ngọc.

Sau đó không biết là do quỷ thần xui khiến thế nào, hắn lại đi đổi vé máy bay, là bởi vì nhìn thấy mảnh ngọc nhỏ cô đeo trên cổ, đó là món quà đám tiểu bối Thẩm gia ở Thai Châu được Thẩm công tặng, ai cũng không thiếu một phần.

Trở lại Thẩm trạch, miêu tả sơ qua quần áo cô mặc trên người, liền được anh họ cô nhận ra là trong cặp "sinh đôi" kia.

Sau đó cùng Thẩm công uống trà, vô tình hay cố ý sẽ nói đến cặp sinh đôi này, cuối cùng cũng theo ý nguyện gặp được. Tối đó cũng vậy, đều là cố tình. Mà cảm giác gặp lại này là gì? Hắn hoàn toàn không nói ra được.

Từ nhỏ hắn đã phải chịu đủ thứ dằn vặt, trải qua nhiều chuyện, tâm tư tự nhiên cũng sâu xa hơn kẻ khác một chút. Bất kể là chuyện gì đều sẽ tính toán trước, chi li cẩn thận, nhất định phải có mục đích, nhìn ra được kết quả, hoặc chí ít thì cũng phải thấy được có lợi cho bản thân.

Chỉ có một ngày hôm đó là ngoại lệ.

......

Nhân vật chính trong bộ phim điện ảnh còn đang tiếp tục một cuộc trò chuyện chán ngắt. Hắn bỗng nhiên buồn bực, dứt khoát tắt âm.

Hai ngày nay không ngừng xem những bộ phim tiếng Pháp, muốn lượm nhặt lại chút kiến thức khi còn nhỏ, sợ quá mức mới lạ. Thẩm Chiêu Chiêu lớn lên trong khu người nói tiếng Pháp, hai người nếu như có thể dùng thứ này giao lưu thì có lẽ cũng sẽ gần gũi hơn không ít. Bộ phim tối nay lấy thời điểm sau khi quân đội Đức thành công chiếm được Paris, là một mối tình không thể bày tỏ của một sĩ quan nước Đức và thiếu nữ người Pháp.

Thứ tình cảm khó mà mở miệng. Trong phim như vậy, mà nơi này cũng vậy.

Hô hấp của cô rất nhẹ, cảm giác say không quá nghiêm trọng, thậm chí mùi trà giải rượu trong căn phòng này đã nồng hơn cả mùi rượu trên người cô.

"Chiêu Chiêu."

Lông mày cô hơi nhíu, lông mi khẽ động, thế nhưng giống như dồn hết cả sức lực cũng không tài nào mở mắt, giọng mũi mang theo ngái ngủ "ừm" một tiếng. Hắn cúi đầu muốn gọi cô, đúng lúc Thẩm Chiêu Chiêu quay mặt sang, hàng lông mi khẽ rung, mí mắt cũng hơi động, hình như đã tỉnh rồi.

"Tỉnh chưa?" Hắn hỏi.

Cô lại nỗ lực một hồi, chậm rãi mở mắt ra, nhưng vẫn vô cùng không tình nguyện "ừm" một tiếng, dáng vẻ giống như chê hắn phiền, quấy nhiễu giấc ngủ của cô.

"Giả bộ hay là say thật đấy?" Hắn chăm chú nhìn cô.

Từng chữ phát ra, hơi thở ấm nóng bao lấy cô. Thẩm Chiêu Chiêu không chịu nổi câu dẫn kiểu này, con mắt hoàn toàn mở ra. Thẩm Sách thoáng chốc sững sờ, bởi trong đôi con ngươi đen kia hiện tại đều là hắn. Cô lại cau mày, chầm chậm nói: "Ngày hôm nay anh không có nhà, em đến nhà kính trồng hoa, trên sân thượng ấy. Măng leo rất tốt, thủy tiên cũng tốt, hoa nở rất đẹp.... . bạn gái anh đã được xem bao giờ chưa?"

"Không có bạn gái." Hắn thấp giọng nói.

Hắn rốt cuộc đã tin không phải cô giả vờ rồi.

Thẩm Chiêu Chiêu tỉnh táo sẽ không nói chuyện thẳng thắn như vậy.

Cô nghiêng đầu đi, liếc nhìn màn hình đã tắt âm mà hình ảnh vẫn còn tiếp tục: "Phim tình yêu."

Người say tư duy cũng dễ nhảy cóc hơn, lời nói ra cũng vậy.

Thẩm Chiêu Chiêu chăm chú nhìn bộ phim kia: "Hơi buồn đấy, " cô nhẹ giọng nói, thấp thoáng mang theo ai oán, "Cuối cùng chẳng thể nói gì, thích cũng không thể nói.... . buồn đến mức trong lòng đau."

"Thật muốn thay bọn họ nói." Thanh âm dần nhỏ lại.

Hàng lông mi khẽ rũ xuống, là muốn ngủ thật rồi.

Thẩm Sách nửa ôm cô, ngắm nhìn Thẩm Chiêu Chiêu mơ ngủ nằm trong lòng mình.

"Nói cái gì?" Hắn dẫn dắt.

Ký ức như sóng đánh bờ cát, cô hoàn toàn đã quên mất một giây trước họ vừa tán gẫu về bộ phim kia, trong mắt có tia nghi hoặc, mím môi, rồi lại buông lỏng. Hắn thậm chí có thể thấy được cánh môi cô sau cái mím đó có hình dạng như thế nào, sau khi giãn ra lại là như thế nào.

Thẩm Sách đoán xem cô còn có thể nhảy cóc đi đâu nữa.

"Gọi điện thoại, là em cố ý không nhận, " tông giọng của cô hạ xuống thấp, "Anh đã nhìn ra rồi."

Cũng không phải là quá khó để nhận ra.

"Vẫn sẽ gọi chứ?"

Căn phòng bỗng chốc tối đen, là bộ phim chuyển sang cảnh mới.

Sáng rồi lại tối, sáng rồi lại tối.

"Sẽ." Lòng bàn tay hắn đỡ lấy cánh tay cô, cũng không động.

Kỳ thực là không thể động được nữa.

Cô nằm đó, bỗng không có chút dấu hiệu nào báo trước đột nhiên buồn bực, bấn an dùng ngón tay vần vò cúc áo sơ mi của hắn, sau đó lại men theo khe hở giữa hai chiếc cúc muốn len vào, không được, lại như gặp phải phản kháng gì đó, càng thêm bất mãn.

Ngón tay một lần nữa quay về giày vò chiếc cúc áo, Thẩm Sách nhịn lại, yết hầu khẽ lăn.

Hắn hơi ngồi thẳng lưng, chầm chậm đưa một tay cởi cái cúc áo đó.

Ngón tay của cô gái nhỏ được như ý nguyện lẻn vào trong, đặt trên da thịt hắn không ngừng tìm kiếm. Luồng nước nóng trên người Thẩm Sách bị dẫn lên cao, từng chút từng chút một bào mòn bức tường giữa hai người.

Khi còn là thiếu niên ôm người ở trước ngực, mười ngón tay cùng gieo xúc xắc cũng không có lấy chút tạp niệm trong lòng, bởi khi đó muốn dỗ cô vui vẻ. Nhưng hiện tại, cơ thể của hắn đã bắt đầu nhận ra cô gái trong ngực.

Ở lại nhà nhỏ tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt.

Yên tĩnh từ tầng trên xuống đến tầng dưới nối liền, thậm chí giống như đã tràn xuống cả tầng hầm để xe, đốt lên ngọn lửa hoang dã này trong lòng hắn.

Thẩm Sách đưa tay về phía bàn trà, muốn tìm điều khiển từ xa bật âm thanh lên. Hắn cần dùng âm thanh dập lửa.

Điều khiển từ xa bị động tác luống cuống của hắn đẩy mạnh, rơi bịch xuống đất.

Thẩm Chiêu Chiêu còn đang mơ màng bị âm thanh nặng nề này dọa nhảy, ngón tay đặt trên eo hắn bấm xuống, vừa vặn giội thêm một thùng dầu lên ngọn lửa trong lòng hắn.

Thẩm Sách cúi đầu, cánh môi hơi hé, nhẹ nhàng chạm đến môi trên của cô. Cảm giác môi cô hơi run lên, cảm giác ngột ngạt lập tức xông vào lòng. Hai người có một thoáng giằng co, môi dưới lại giống như đang suy tư đây là xảy ra chuyện gì.

Xúc cảm mềm mại ấm nóng không ngừng quấn lấy hắn.

Khiến hắn bỗng như có vô số ảo giác cuốn lấy, sống lưng lúc lạnh lúc nóng, phảng phất như nhìn thấy lửa cháy rực cả một bầu trời, bóng dáng ngọn đuốc bập bùng gào thét giữa cuồng phong, còn có một loại cảm giác thê lương trào đến từ tứ phía.

Thẩm Chiêu Chiêu học theo hắn, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của hắn, mềm mại hòa với ngột ngạt cứ như vậy không ngừng quấy phá.

Hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có kiên trì như vậy đối với việc hôn một cô gái, hắn chậm rãi siết chặt vòng ôm, cũng dần chuyển xuống môi dưới của cô. Hai đôi môi cùng mở ra, với cô môi lưỡi quấn tại một chỗ.

Lòng bàn tay đặt trên cánh tay cô nhẫn nại vuốt ve.

***

Du thuyền cập cảng Macao, mười mấy chiếc xe Thẩm Sách đã sắp xếp từ trước đưa những vị khách đưa tới từ Hồng Kông đến khách sạn, bao gồm cả hai người chị họ của Thẩm Chiêu Chiêu.

Thẩm Chiêu Chiêu nhìn theo đến tận khi bóng dáng chiếc xe chở hai người chị họ hoàn toàn khuất dạng, sau đó mới lên xe của Thẩm Sách, cùng hắn đến Thẩm gia.

Xe chạy khỏi bến tàu, không biết là bao lâu sau, Thẩm Chiêu Chiêu thoáng nhìn sang biển ghi: bến tàu Ngư Nhân, quay đầu lại: "Là bến tàu Ngư Nhân trong lời bài hát ạ?"

Người đàn ông ngồi bên cạnh đang nhàn nhã cởi bộ âu phục trên người, giống như không nghe thấy câu hỏi của cô.

Ngược lại là người tài xế ngồi phía trước cười nói: "Không phải đâu Thẩm tiểu thư. Trong lời bài hát là bến tàu Ngu Nhân, ngu trong ngu muội."

Thẩm Chiêu Chiêu bừng tỉnh, là cô nhớ nhầm rồi.

Nhầm lẫn trước mặt người lạ dù thế nào cũng có chút ngượng ngùng, hơn nữa Thẩm Sách ngồi một bên đều nghe được toàn bộ. Sau giữa trưa, ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa kính chiếu vào, rải trên mái tóc ngắn và sống mũi cao thẳng của hắn, mà cái người chìm trong biển sáng kia tựa như đang dùng ánh mắt mà cười nhạo cô.

"Bài hát kia rất hay." Cô muốn lảng sang chủ đề khác.

Thẩm Sách gật đầu.

Vừa mới cảm kích vì hắn không chế nhạo mình, vậy mà một giây sau đã nghe thấy hắn lên tiếng: "Em đúng là nhịn giỏi thật đấy, không hề hỏi chuyện đêm qua."

Trái tim Thẩm Chiêu Chiêu đánh thịch một cái.

Từ trong giọng nói của Thẩm Sách cũng không nghe ra được có gì không thích hợp. Thẩm Chiêu Chiêu tỉ mẩn đem đoạn ký ức về đêm qua còn sót lại rà soát một lần, phác họa ra bản thân làm nũng muốn uống nước, sau đó được người ta cẩn thận chăm sóc, còn có một đoạn ngắn bản thân lần mò sang anh là không được tốt đẹp cho lắm. Bầu không khí trong xe quá mức yên tĩnh, cô không muốn tài xế nghe được, liền nghiêng người đến gần Thẩm Sách: "Không cần biết là xảy ra chuyện gì, đầu tiên em vẫn phải xin lỗi."

Thẩm Sách nghiêng đầu, nhìn sang cô.

Thẩm Chiêu Chiêu vốn là ghé sát thì thầm, hai người hiện tại mặt đối mặt, lời lại càng khó mà nói tiếp.

Cô tiếp tục kiểm soát âm lượng, thành khẩn nói: "Trước đây ở nhà rất thân với các anh nên mới thành thói quen. Mẹ cũng hay nói em không biết lớn nhỏ gì với các anh."

Thẩm Chiêu Chiêu thấy anh không nói, tiếp tục: "Em thật sự coi anh như anh trai, uống rượu vào mới làm ra chuyện hồ đồ, anh tuyệt đối đừng để bụng nhé."

Thẩm Sách cúi đầu, khí tức ép về giữa hai hàng lông mày, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn thu về.

Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi phập phồng lo sợ.

"Tán gẫu với em, là vì muốn rút ngắn tình cảm, " cuối cùng hắn lên tiếng, "Khi còn nhỏ rõ ràng thấy tùy tiện với anh hơn nhiều, sao bây giờ chưa nói được vài câu đã xin lỗi rồi?"

Cô bị anh làm cho ngập tràn trong cảm giác tội lỗi, cũng bởi vậy nên ngày hôm nay mới cố tình tránh anh như vậy: "Dù sao cũng đã mấy năm rồi không gặp."

Thẩm Sách ngồi thẳng lưng, nói tài xế bật nhạc lên.

"Tối qua cho em uống nước, em vung tay làm nước đổ lên người anh, " hắn hững hờ nói, "Nên hôm nay mới muốn trêu em một chút."

Thẩm Chiêu Chiêu lập tức thở phào một hơi.

Chiếc xe tiến vào cánh cửa sắt mở rộng, đã đến Thẩm gia.

Thẩm Sách chu đáo nghĩ đây là lần đầu cô đến đây, nên muốn cho cô xuống xe từ cổng lớn, sau đó hai người sẽ đi bộ qua thảm cỏ này vào trong. Thế nhưng Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ đến chị gái đến trước một ngày hẳn là đã nôn nóng muốn chết, liền không xuống xe nữa. Chỉ là lúc xe lái qua thảm cỏ vẫn bị hai đứa nhỏ cản lại, cách cửa kính đã hạ xuống, một cậu nhóc ló đầu vào trong, cười gọi "Cậu nhỏ", đôi con ngươi đen tiếp tục chuyển sang Thẩm Chiêu Chiêu, sáng lên mấy phần, "Là mợ nhỏ ạ?"

Thẩm Chiêu Chiêu vội nói: "Không phải."

Hắn ngồi trong, cũng nói: "Là dì nhỏ."

Khóe miệng cậu nhóc rũ xuống, vô cùng thất vọng sầu muộn.

Nhưng rất nhanh liền vẫy tay với Thẩm Chiêu Chiêu, coi như bắt chuyện.

Bởi vì tiệc cưới tổ chức vào tuần sau nên phần lớn người của Thẩm gia còn chưa đến, tòa nhà lớn vô cùng yên tĩnh.

Phòng khách ở tầng một chỉ có mấy cô bé đang quét tước dọn dẹp.

Thẩm Sách sắp xếp cho cô ở tầng hai, ngay bên cạnh phòng chị gái. Hai người đi đến cửa, phát hiện ra cửa phòng chị gái mở rộng, có lẽ là đang chờ cô. Nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ, chị gái chạy nhanh ra, lúc ôm lấy Thẩm Chiêu Chiêu thuận tiện quay sang lịch sự cười với Thẩm Sách: "Dù sao em cũng không ở cùng mẹ, hai chúng ta cả trăm năm có khi cũng không gặp nhau được một lần, cứ gọi anh là Thẩm Sách thôi nhé?"

Thẩm Sách không để ý lắm, gật đầu.

Mà Thẩm Chiêu Chiêu mất mấy ngày liền luẩn quẩn trong cái vòng xưng hô, nhìn thấy chị gái vừa xuất hiện đã nhanh chóng dùng một câu kết thúc thì có chút khó nói. Thảo nào hắn nói cô khi còn nhỏ thân thiết thoải mái hơn. Thẩm Chiêu Chiêu xem xét cách ứng xử của chị gái, lại nghĩ đến cư xử hai ngày nay của mình, càng cảm thấy sáng nay trốn tránh hắn là vấn đề của chính cô rồi.

Nhìn người ta bình thản vô tư lự thế kia, xem ra là do chính cô thần hồn nát thần tính tự mình dọa mình thôi.

"Hai người nói chuyện đi, " hắn đi lên, vỗ nhẹ vai Thẩm Chiêu Chiêu, "Cơm tối anh không ăn, hôm nay sẽ rất muộn mới về."

Crypto.com Exchange

Chương (1-20)