← Ch.02 | Ch.04 → |
"Phương Quân Dao! Nàng nói bậy bạ gì đó! Nàng say rồi, ta đỡ nàng lên giường nghỉ tạm, ta muốn trở về thư phòng." Lữ Thiệu Đình vội vàng muốn thoát thân. Quân tử không được khiếm nhã! Hiện tại bọn họ cô nam quả nữ ôm cùng một chỗ, còn thể thống gì nữa?
Hắn đã quên rằng hắn cùng nàng đã bái đường thành thân, là vợ chồng.
"Đừng!" Nàng ôm chặt hắn, ngồi ở trên đùi hắn, mắt say lờ đờ, ánh mắt nhập nhèm, hơi thở như lan, cả người dán trên người hắn, cọ xát thân thể thon dài của hắn.
Tuy nói Lữ Thiệu Đình hào hoa phong nhã, cử chỉ hào hiệp, nhưng đối mặt với sự chủ động của nữ nhân, hắn vẫn sẽ có phản ứng, hắn không muốn a, hành động này không hợp lễ nghĩa.
Tại sao lại không hợp lễ nghĩa chứ? Hai người bọn họ là vợ chồng nha! Có lẽ ở trong lòng Lữ Thiệu Đình, cho tới bây giờ vẫn chưa thừa nhận sự thật là đã cưới vợ.
"Phương Quân Dao, ta ôm nàng lên giường, nàng nghỉ ngơi cho khoẻ đi." Hắn ôm nàng đến bên giường, nhưng nàng lại cực kì không hợp tác, cả người không an phận quay tới quay lui, để cho hắn đụng chạm vào thân thể mềm mại thơm mát của nàng, làm cho da mặt trắng nõn không ngừng đỏ lên.
Thật vất vả mới khiến cho nàng nằm ổn định trên giường, hắn đang định rời đi, nàng lại ——
Phương Quân Dao miệng la hét là nóng, cởi từng mảnh từng mảnh y phục trên người xuống. Hai chân Lữ Thiệu Đình giống như bị đóng đinh tại chỗ, một bước cũng không đi được.
Hắn nhìn thấy mỹ nhân cởi áo, dục hỏa trong cơ thể nhanh chóng dâng trào lên.
Không được! Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ nhìn! Chân hắn không thể di dời nhưng tay có thể động? Hắn gian nan giơ hai tay lên che khuất ánh mắt."Này! Nàng nhanh chóng mặc quần áo vào đi, không cho phép nàng lõa thể như thế, nghe thấy không?"
Nàng say, sao mà nghe được chứ?
Quên đi, lấy mền đắp lên người nàng, như vậy cũng xem như là không có nhìn thấy những gì không nên nhìn. Lữ Thiệu Đình hạ quyết tâm, lập tức đưa tay nhấc mền đắp lên người nàng.
"Ưm —— không cần! Nóng quá a —— ta còn muốn cởi ——" Phương Quân Dao chẳng những đẩy cái chăn Lữ Thiệu Đình giúp nàng phủ lên, mà còn nhanh chóng đem cái yếm trên ngực mình cởi xuống, lộ ra nửa thân trên tuyết trắng nõn nà. Hai bầu ngực no tròn bởi vì say mà kịch liệt phập phồng lên xuống, hai gò má như hai đoá mây hồng, làm nổi bật lên cặp mắt say sưa mê mẩn, toàn thân trên dưới chỉ còn lại chiếc quần lót mỏng manh.
Lữ Thiệu Đình thở hốc vì kinh ngạc, máu toàn thân hắn chảy ngược lại, dục hỏa tăng vọt, hắn thậm chí cảm giác mình chảy máu mũi!
Cảnh tượng trước mắt làm cho lý trí của hắn gần như hỏng mất, càng tai họa hơn nữa chính là nàng còn dán chặt vào người hắn và sờ mó lung tung.
"Đến đây a! Cùng ta tiếp tục uống thêm một chén nữa! Thiệu Đình ca ——" Câu cuối cùng kia thật đúng là nũng nịu vừa ngọt ngào ——
Không được! Cứ tiếp tục như vậy sẽ "xảy ra sự cố"!
Lữ Thiệu Đình miễn cưỡng liếm liếm đôi môi khô khốc, ép giọng, khàn khàn nói:
"Phương Quân Dao, nàng say rồi, lên giường nghỉ ngơi cho khỏe đi." Hắn giống như đang nói chuyện với con nít.
"Thiệu Đình ca... Huynh không nóng sao?... Ta giúp huynh cởi quần áo ra nhé..." Phương Quân Dao vừa nói xong, đưa tay lên cởi quần áo của hắn.
Lữ Thiệu Đình từ trước đến nay chưa từng gặp qua nữ tử chủ động, nay gặp phải hành vi can đảm như thế, lập tức sững sờ tại chỗ, đến khi bình tĩnh trở lại, nửa người trên đã muốn trần trụi, lộ ra lồng ngực rắn chắc.
"Dừng tay! Không được như vậy!" Lý trí của hắn đã nhanh chóng hỏng mất rồi! Hắn bắt lấy tay nàng, cố gắng đem nàng ổn định ở trên giường, tuy nhiên lại bị Phương Quân Dao phản ứng ngược lại, tay khẽ kéo, cả người ngã vào giường lớn.
Đáng chết! Cả ngày nàng cùng đám giang hồ bằng hữu luyện nội công gì a! Đừng nhìn tay nàng nho nhỏ như vậy mà xem thường, thực chất sức lực của nó rất lớn, rất mãnh liệt.
Trên gương mặt trắng nõn của Lữ Thiệu Đình lộ vẻ kích động cùng đỏ mặt. Ông trời! Hôm nay, nếu hắn có thể toàn thân trở ra, nhất định sẽ đem tất cả rượu trong phủ cất hết toàn bộ, sau đó sẽ thỉnh gánh hát hay nhất mời rượu thần linh ba ngày...
Đáng tiếc ông trời không muốn xem diễn, xem nhẹ cầu cứu của hắn.
Đột nhiên, vẻ mặt Phương Quân Dao đứng đắn nhìn hắn, đè lại đầu vai hắn, nói: " Thiệu Đình ca, ta đã nghĩ ra nguyện vọng năm nay của ta rồi."
Đã là lúc nào, nàng còn muốn nói lên nguyện vọng của mình nữa!
"Nàng... Nàng nói xem." Sẽ không phải là muốn hắn hầu nàng ngủ chứ!
"Sau này..." Bàn tay nhỏ bé của nàng vuốt ve khuôn mặt đẹp tuấn tú của hắn, "Sau này không cho phép huynh tiếp tục gọi muội là Phương Quân Dao, hoặc là này, nè nữa. Phải gọi muội là tiểu mỹ nhân hoặc là tiểu Dao nhi. Ừm... Quân Dao cũng có thể gọi... Nhưng không cho phép gọi hết cả họ lẫn tên của muội ra." Nàng tuyên bố giống như nữ hoàng.
Tiểu mỹ nhân? Tiểu Dao nhi?
"Có hứa hay không?" Nàng dùng sức lắc lắc đầu vai hắn.
Sinh nhật là lớn nhất! Say rượu trong ngày sinh nhật càng lớn hơn nữa.
"Được được được, ta hứa. Nàng không cần đè nặng ta, để cho ta đi." Chỉ cần rời khỏi giường, nguy cơ liền giải quyết hơn phân nửa.
"Vậy huynh gọi muội thử xem." Đáy mắt nàng mang theo ý cười – quyến rũ.
"Ừ... Tiểu... Tiểu mỹ nhân." Hắn nói nhanh ra miệng.
Phương Quân Dao thỏa mãn nở nụ cười, nàng cúi đôi mắt mờ sương vì say xuống –
Không!
Lữ Thiệu Đình hút một hơi khí. Nàng... sao lại có thể liếm lồng ngực của hắn!
"Ừm... Kẹo mạch nha... Ăn thật ngon nha..." Phương Quân Dao xem lồng ngực của hắn như kẹo mạch nha, thật cao hứng dùng cái lưỡi màu hồng liếm lấy.
Còn nói nàng hai mươi tuổi! Có người nào hai mươi tuổi còn ăn kẹo mạch nha sao? Lữ Thiệu Đình đối với vấn đề trong sạch của mình sắp không giữ được, lại còn nghĩ đến vấn đề ngu xuẩn thế này, thật đúng là nghiến răng nghiến lợi.
"Vô lễ chớ động! Vô lễ chớ động!" Hắn phải cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, đợi nàng chơi mệt mỏi, dĩ nhiên nàng sẽ ngủ!
Vì thế Lữ Thiệu Đình cắn răng bất động, cái trán trắng nõn chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, bắt buộc chính mình bỏ qua nhu cầu vừa nóng lại bức thiết dưới thân kia.
Nhưng có người vẫn luôn liên tục động đậy." A... Còn có quả mơ..." Nàng lại xem đầu vú của hắn như quả mơ, dùng răng khẽ cắn gặm, Lữ Thiệu Đình giống như bị luồng điện xuyên qua, toàn thân không ngừng run rẩy.
"Vô lễ chớ động" theo gió biến mất, vỡ thành từng mảnh!
"Đây là nàng ép ta!" Vì bị khiêu khích nên Lữ Thiệu Đình đem Phương Quân Dao đang say rượu áp sát dưới thân.
Hắn nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo còn lại, cúi xuống hôn lên cánh môi đỏ tươi của nàng, thăm dò thật sâu, Phương Quân Dao đáp lại hắn giống như đang liếm kẹo mạch nha, hai lưỡi quấn lấy, khó có thể chia lìa.
A... Kẹo mạch nha thiệt trơn, thiệt ngọt nha...
Gương mặt tuấn tú của hắn không biết là bởi vì dục vọng hay là kích động mà hồng thành một mảnh, bàn tay to lớn vỗ về hai gò má đỏ hồng xinh đẹp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua môi anh đào mới vừa bị yêu thương. Thân thể mềm mại, hương thơm trên mái tóc, ánh mắt sáng rực say lòng người, hắn nhìn nàng, bỗng nhiên cười khẽ một tiếng."Quân Dao, nàng nói đúng..." Hắn đem khuôn mặt tuấn tú chôn giữa hai bầu vú tuyết trắng, "Nàng thật là một tiểu mỹ nhân —— "
Hắn hôn lên đôi bầu ngực no tròn chắc nịch —— cảm giác quả thật là tuyệt vời! Hắn le lưỡi liếm dọc theo bầu ngực căng tròn ấy.
"A... Ư... Ngứa quá!" Phương Quân Dao bỗng nhúc nhích thân thể, muốn đưa bộ ngực tránh xa khỏi nơi không rõ tại sao ngứa.
"Đừng né! Tiểu Dao nhi, đây là do nàng khơi mào, suy cho cùng thì nàng phải phụ trách." Hắn đem quần lót còn xót lại trên người nàng xé bỏ, bàn tay to không ngừng vuốt ve trên cái mông vun cao.
Phụ trách! Phụ trách cái gì a? Bất quá là liếm một ngụm kẹo mạch nha của hắn, đã kêu nàng phụ trách? Keo kiệt!
"Tiểu Dao nhi, thân thể của nàng thật đẹp!" Bàn tay to lớn của Lữ Thiệu Đình vuốt ve từng chỗ từng chỗ trên thân thể mềm mại, mịn màng bên dưới.
Thân thể của nàng đương nhiên là đẹp rồi. Nếu không sao có thể gọi là tiểu mỹ nhân chứ? Ừ... Nể tình hắn ca ngợi nàng, nàng sẽ không tiếp tục mắng hắn keo kiệt.
"Nhất là nơi này..." Hắn gập hai chân của nàng lại, gấp khúc, mắt cá chân tuyết trắng ép sát trên đùi nàng, nơi nữ tính bí mật nhìn không sót thứ gì, dục vọng dưới thân hắn đã sớm vươn lên thẳng cứng, không thể chờ đợi.
Không! Hắn... Sao hắn có thể... Buông chân nàng ra... Sắc quỷ... Vô sỉ!
Phương Quân Dao giãy dụa thân thể khô nóng, nàng chỉ muốn thoát khỏi tư thế hai chân mở lớn bất nhã này, nhưng lại vô tình đem thân nghênh đón về phía Lữ Thiệu Đình, làm cho ngón tay của hắn chạm vào cửa khẩu nho nhỏ của nàng.
"Nàng thật sự là nhiệt tình a! Tiểu bảo bối..." Hắn đem ngón tay thon dài thăm dò nơi chật hẹp chặt khít của nàng, ngón tay lập tức có cảm giác như bị lực hút lấy, chặt chẽ hút mạnh hắn. Trải qua xúc cảm trên ngón tay, nam tính nóng cháy hắn đặt ngay phía trước nơi rỉ ra chất mật.
Tiểu bảo bối! Nàng không bảo hắn gọi như vậy nha! Có điều, nghe qua cũng thấy thoải mái... Thiệu Đình ca quả nhiên không xấu, miệng lưỡi cũng rất ngọt ngào...
Phương Quân Dao trong lúc lờ đờ lại cười rộ lên.
"Tiểu Dao nhi, nàng quả nhiên thích như vậy... Được! Nàng đã chuẩn bị xong chưa..." Lữ Thiệu Đình rút ngón tay dính chất dịch trong suốt ra, đem phân thân dũng mãnh không thể tiếp tục nhẫn nhịn nhắm ngay khe tiểu huyệt non mềm, mạnh mẽ thẳng tiến ——
"A ——" Đau!
Thân thể bị vật lạ đột nhiên xâm nhập, làm cho Phương Quân Dao đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, cố hết sức mở to hai mắt. Khoé mắt hơi hé ra, nhìn thấy Lữ Thiệu Đình luôn luôn tư văn hữu lễ, tuấn dật tao nhã lại có thể giống như một con dã thú xâm phạm nàng.
Cả khuôn mặt của hắn đỏ bừng lên, thở gấp liên tục, trên trán ướt đẫm mồ hôi, hai mắt thường ngày ôn hoà mà hiện tại lại như dã thú, cuồng vọng như thế, hung mãnh như thế, giống như đã nhìn trúng con mồi thì tuyệt không cho phép nàng đào thoát!
Không! Nàng sợ! Đây không phải là Thiệu Đình ca mà nàng quen biết, Thiệu Đình ca tuyệt đối sẽ không như vậy!
Buông nàng ra! Hắn không phải Thiệu Đình ca!
"Thiệu Đình ca... Cứu ta..." Nàng nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng, vô ý thức bay ra khi nàng mở miệng cầu cứu.
Hắn vốn định chờ nàng thích ứng với sự xâm nhập của mình mới tiếp tục, nhưng nhìn nàng nằm dưới thân, thanh âm nỉ non giống như muốn cầu xin hắn nhanh chóng giải thoát.
"Nàng thật không giống các cô nương bình thường a! Tiểu mỹ nhân." Lữ Thiệu Đình cắn răng cười khẽ một tiếng, lập tức không khách khí chuyển động.
Phải nhanh một chút đúng không! Tiểu Dao nhi, ta sẽ như nàng mong muốn!
Hắn nâng một chân thon dài của nàng đặt lên trên vai mình, đem phần nam tính bên dưới rút ra một chút, rồi tiếp tục xuyên vào, hung mãnh, cuồng vọng, tham lam sự mềm mại ấm áp của nàng. Hắn mãnh liệt làng căng ra nơi nữ tính bí mật vốn chặt khít của nàng, thân thể kết hợp khiến cho hắn vô cùng thỏa mãn.
Đau a! Đừng mà! Thiệu Đình ca, huynh dùng cái gì đâm ta... Đừng! Đừng tiếp tục đâm ta...
"A ——" Phương Quân Dao trong lúc hốt hoảng ưm ra tiếng.
Thanh âm kia lại như liều xuân dược, kích thích Lữ Thiệu Đình, nam tính dưới thân càng thêm to lớn, đứng thẳng. Hắn gia tăng biên độ luật động rộng hơn, tận tình rong ruổi rồi chạy như điên trên thân thể tuyết trắng. Vách tường hoa kính nhỏ hẹp của Phương Quân Dao hút chặt lấy nam tính to lớn của hắn, do chuyển động kịch liệt ra vào, từ trong hoa huyệt chật hẹp chảy ra dòng nước trong suốt, làm dịu đi phân thân nam tính vừa cứng vừa nóng, nam tính ướt đẫm càng thêm thông thuận, đụng chạm vào sâu trong hoa tâm, hết lần này đến lần khác triệt để xỏ xuyên qua.
Lữ Thiệu Đình hơi thở ồ ồ không ngừng xâm nhập vào thân hình mềm mại bên dưới, giờ phút này hắn không hề lich45 sự, không hề tao nhã, hắn giống như dã thú điên cuồng tận tình xâm nhập, dùng vật cứng rắn như sắt thép của mình lăng trì tiểu mỹ nhân không hề có sức chống cự!
Đau! Thiệu Đình ca... Mau ngừng lại ... Đừng tiếp tục...
"Thiệu Đình ca... Mau..." Nàng không còn khí lực nói ra hai chữ "dừng lại".
Trên trán Lữ Thiệu Đình chảy đầy mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu Dao nhi, nàng thật sự đã vạch trần linh hồn nhỏ bé của ta..."
Nam tính nháy mắt gia tăng tốc độ rút ra đầm vào, nhiều điểm sáng nổ tung trong đầu Phương Quân Dao, hai vú nàng phập phồng không ngừng, hơi thở rối loạn, hoà hợp với luật động mãnh liệt của hắn. Trong phút chốc, Lữ Thiệu Đình ngửa đầu rên rỉ, nam tính cuồng nhiệt sôi sục dưới thân thống khoái phóng ra dục vọng tích luỹ nhiều năm ——
← Ch. 02 | Ch. 04 → |