Truyện:Giang Bắc Nữ Phỉ - Chương 146

Giang Bắc Nữ Phỉ
Trọn bộ 184 chương
Chương 146
Lấy yếu nạt địch
0.00
(0 votes)


Chương (1-184)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trương gia đóng quân ở Vũ An, mắt hau háu muốn tấn công Thanh Châu, huynh đệ họ Tiết tuy luôn bất hòa song cũng rõ đạo lý môi hở răng lạnh, thế nên khi Tiết Thịnh Anh đòi Ký Châu hỗ trợ quân lương lương thảo, Tiết Thịnh Hiển cũng hào phóng cung ứng khá nhiều.

Nhưng phải ai đi Ký Châu vận chuyển quân lương nhất thời cũng là mối lo của Tiết Thịnh Anh. Hắn không muốn dùng đám người Trịnh Luân mà Phong Quân Dương để lại, mà đám thuộc cấp theo hắn từ Ký Châu tới lại chẳng tiện dùng, suy cho cùng lúc ấy cũng đã chẳng màng thể diện với Tiết Thịnh Hiển rồi, giờ đi lại e bị người ta làm khó.

Tiết Thịnh Anh suy đi tính lại, đột nhiên nhớ ra một kẻ, ấy là Khâu Tam phụ trách trị an trong thành Thanh Châu. Trước kia, nhờ vào sự thông thuộc trong thành Thanh Châu, Khâu Tam đã giúp Tiết Thịnh Anh rất nhiều lúc hắn vào thành, bởi vậy rất được Tiết Thịnh Anh tín nhiệm. Hơn nữa trước đây y xuất thân từ Thanh Phong trại, hiểu rất rõ về sườn Phi Long, đúng là sự lựa chọn tuyệt hảo cho việc chuyển lương thảo.

Tiết Thịnh Anh bèn giao việc này cho Khâu Tam, vì đã có lời dặn dò của Phong Quân Dương trước đó, Khâu Tam vỗ ngực đồng ý ngay, trở về liền tìm hai trợ tá đặng bàn bạc việc này. Một trợ tá bảo: "Sườn Phi Long không giống với những con đường khác, chí ít khỏi lo đến việc các trấn quân nơi khác đến cướp bóc, chỉ cần đề phòng mấy sơn trại trong núi Thái Hành là được. Ngày xưa quân lương vận chuyển giữa hai châu đã bị Thanh Phong trại cướp được rất nhiều lần".

Khâu Tam cười nói: "Số sơn tặc sót lại của Thanh Phong trại cũng chẳng là bao, nghe nói mấy đà chủ và thủ lĩnh còn gây gổ với đại đương gia Giang Ứng Thần, phân làm ba cụm. Giờ nội bộ đấu đá không ngớt, ốc còn chẳng mang nổi mình ốc nữa là. Hơn nữa chúng cũng bị Tiết tướng quân đánh cho sợ mất mật, không dám đến gây sự với chúng ta nữa đâu".

Tuy nói là vậy, song Khâu Tam không hề lơ là, vẫn phái người đến sườn Phi Long dò la tin tức, không ngờ trừ tên sơn tặc Lưu Diêm Vương vẫn chiếm đóng sườn Phi Long ra, dạo gần đây còn thêm cả một Tạ tứ gia nữa. Khâu Tam ngây người, hỏi han cặn kẽ về dáng vẻ tuổi tác, phong cách hành sự của Tạ tứ gia nọ, nghe rằng luôn có một nam tử cao lớn ôm loan đao theo bên cạnh mới dám khẳng định Tạ tứ gần nọ chính là Tạ Thần Niên, nhất thời thấy đầu đau như búa bổ.

Không thể bàn bạc với trợ tá những việc như vậy được, y đành về cằn nhằn với Tiểu Bảo: "Chẳng phải cô ấy ở núi Ngưu Đầu sao? Đang yên đang lành chạy đến sườn Phi Long làm gì? Rõ ràng là một cô nương lại còn xưng Tạ tứ gia. Ý? Không phải! Lúc trước ở Thanh Phong trại cô ấy cũng được gọi là tiểu tứ gia, sao lại đã thăng vai vế rồi?".

Tiểu Bảo mở to đôi mắt đầy khó hiểu, ngó Khâu Tam hỏi: "Tam ca, trọng điểm huynh muốn nói là gì? Là Tạ cô nương không nên đến sườn Phi Long hay là không nên xưng Tạ tứ gia?".

Khâu Tam lượn đến trước mặt Tiểu Bảo, đột nhiên cúi người ghé vào án thư hỏi cậu: "Tiểu Bảo, đệ nói xem, nếu đệ thích một cô nương, thích đến nỗi chết đi sống lại, giả dụ đệ biết cô ấy vẫn còn ở trong núi đánh dân cướp đường, bên cạnh còn có một gã đàn ông khác kè kè đi theo, ngày nào cũng dính lấy nhau thì đệ sẽ như thế nào?".

Tiểu Bảo đáp: "Tam ca, năm nay đệ mười một tuổi, chưa từng thích cô nương nào".

Khâu Tam ảo não thở dài một hơi, tiếp tục đi trong cái vòng luẩn quẩn của mình.

Tiểu Bảo thấy y bối rối đến vậy, cầm lòng không đặng hỏi: "Hay là tam ca thích vị Tạ cô nương ấy?".

Khâu Tam nghe vậy sợ tới độ nhảy dựng lên, suýt lao sang bịt miệng Tiểu Bảo lại, vội hạ giọng nói: "Nhất định không được nói lung tung mấy câu này, nếu truyền ta ngoài, Tam ca của đệ có lẽ sẽ bị vị gia kia băm nhỏ làm nhân bánh bao, đến lúc đó đệ cứ ôm cái rá thịt làm nhân bánh mà khóc nhé!".

Dẫu sao Tiểu Bảo cũng còn nhỏ, sợ đến mức lập tức lấy tay bịt chặt miệng lại.

Trong lòng Khâu Tam chất chứa nhiều điều không kể được với ai, chỉ có thể nói với Tiểu Bảo: "Đệ không biết đâu, tuy rằng vị gia kia chưa nhắc đến Tạ cô nương bao giờ, nhưng Bình gia lại bảo ta phải chú ý đến tình hình của Tạ cô nương từng giờ từng khắc. Bình gia là ai? Đó là con giun trong bụng thế tử gia đấy!". Khâu Tam nói xong, khuôn mặt bất giác càng lúc càng khổ sở, "Cũng tại ta! Ta thấy Tạ cô nương ngoan ngoãn ở núi Ngưu Đầu nửa năm trời không có động tĩnh gì nên cũng yên tâm phần nào, ai ngờ cô ấy lại chạy đến sườn Phi Long cơ chứ! Ôi trời! Giờ phải làm thế nào mới được đây?".

Y đang rầu trăm mối, Tiểu Bảo bèn nghĩ kế cho y: "Tạ cô nương đến sườn Phi Long đánh cướp cũng chỉ vì tiền tài, chi bằng tặng cô ấy nhiều tiền của một chút, bảo cô ấy mau về núi Ngưu Đầu chẳng phải là xong rồi sao?".

Khâu Tam suy nghĩ, thấy bây giờ mà đến xin ý kiến của Thuận Bình thì không kịp nữa, mà cách này cũng không khả thi. Y cân nhắc hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra được một diệu kế, thầm nghĩ chi bằng điều một ít tâm phúc trong quân doanh đến đây, thay quân phục giả dạng kẻ áp tiêu, áp hai xe quân lương đến Kỳ Châu, mà y thì dẫn theo một đội quan binh ở phía sau bảo vệ từ xa. Nếu tay cướp đường là Thần Niên thì y sẽ không xuất hiện, chỉ bảo những người ở phía sau dọa một chút để Thần Niên vừa được tiền lại biết sự lợi hại của quan binh, dọa nàng quay về núi Ngưu Đầu. Còn nếu kẻ cướp đường là Lưu Diêm Vương thì nhân cơ hội này tiêu diệt cả đám sơn tặc ấy luôn, cũng coi như là quét sạch con đường chủ chốt vận chuyển quân lương.

Y nghĩ ổn thỏa rồi bèn đi tìm Tiết Thịnh Anh, xin dẫn binh đi diệt trừ đám sơn tặc ở sườn Phi Long, ai dè Tiết Thịnh Anh lại cười bảo y: "Hóa ra ngươi và Trịnh Luân lại có cùng suy nghĩ về việc này, mấy ngày này không ngừng có tin báo nạn sơn tặc hoành hành trong sườn Phi Long, hắn sợ sau này đường vận lương không ổn, vừa mới xin lệnh từ chỗ ta xong, đã dẫn binh đi rồi".

Khâu Tam nghe xong bỗng thấy trước mắt hóa thành một màu đen, thiếu chút nữa cũng cắm đầu xuống đất luôn.

Tiết Thịnh Anh thấy sắc mặt y không ổn, không khỏi hỏi: "Sao thế?".

Khâu Tam giấu giếm, đáp: "Không sao cả, là thuộc hạ ư náo nhiệt, vốn định mượn uy vũ của ngài lên núi đặng mở mày mở mặt một phen, ai ngờ lại bị Trịnh tướng quân đoạt trước".

Tiết Thịnh Anh bật cười: "Gì mà náo nhiệt với không náo nhiệt, chẳng qua chỉ là đám sơn tặc chẳng đâu ra đâu thôi, mang binh đi tiêu diệt là được".

"Chưa chắc đã là như vậy!" Khâu Tam nghiêm mặt nói, "Trước kia ngài ở Ký Châu, có lẽ không hiểu rõ về đám sơn trại của núi Thái Hành. Sơn tặc đã hoành hành ngang ngược ở núi Thái Hành mấy trăm năm nay rồi, quan lại thành Thanh Châu trước kia cũng bó tay hết cách với đám người này, để mặc bọn chúng chiếm cứ con đường huyết mạch sườn Phi Long. Cũng chính nhờ tướng quân ngài, có thể giết bọn chúng không còn một manh giáp ngay trong núi, hiện giờ trong núi Thái Hành chỉ cần nhắc đến Tiết tướng quân thôi là đã dọa các sơn trại sợ vỡ mật!".

Y nịnh hót một phen như thế, tất nhiên làm Tiết Thịnh Anh thích việc lớn hám công to vui như mở cờ trong bụng, Khâu Tam tạm ngừng, đoạn tỏ vẻ không cam lòng nói: "Không được, thuộc hạ phải đuổi theo Trịnh tướng quân, bảo hắn đứng sang một bên chờ trước đã, nhượng lại sự nổi trội này cho thuộc hạ".

"Đi đi, đi đi". Tiết Thịnh Anh cười xua tay, nói xong lại ném cho y một lệnh bài, cười nói: "Cho ngươi mang theo một doanh binh, tha hồ thể hiện cho nở mày nở mặt. Có điều, đi nhanh về nhanh, không được chậm trễ việc quân cơ".

Khâu Tam vội tạ ơn hắn, lĩnh quân lệnh rồi ra khỏi phủ thủ thành. Y không dám trễ nãi một phút một giây nào, dẫn binh trong đại doanh tiến thẳng đến sườn Phi Long, đuổi đến quan ải hỏi thử mới biết, Trịnh Luân xe nhẹ quân đơn, chỉ dẫn theo hơn chục thân binh, đã đi được hơn nửa ngày rồi. Khâu Tam nghe vậy cuống quýt giậm chân, kêu khổ: "Thôi rồi, không đuổi kịp rồi".

Thuộc hạ không hiểu vì sao Khâu Tam lại sốt ruột như thế, ngạc nhiên nói: "Trịnh tướng quân không mang theo bao nhiêu người, cho dù gặp sơn tặc thì cùng lắm cũng chỉ bắt giết vài tên trùm sỏ thôi, chúng ta theo sau, chẳng phải càng dễ diệt trừ đám sơn tặc còn lại hơn sao?".

Khâu Tam sợ là sợ hắn giết mấy tên trùm sỏ kia kìa, hoặc nói y sợ hắn giáp mặt Thần Niên sẽ sinh xung đột. Khâu Tam và Trịnh Luân cũng coi như là cộng sự một thời gian, biết tay này tính khí ngay thẳng, làm việc cứng nhắc. Trịnh Luân mà thấy Thần Niên, dù chưa chắc sẽ làm hại tính mạng nàng, nhưng chỉ sợ sẽ bắt nàng về cho thế tử gia.

Mà thế tử gia đã biết Thần Niên ở đâu lâu rồi, nếu muốn bắt thì cũng không cần chờ đến bây giờ! Thế tử đã không bắt thì ắt có lẽ riêng của mình, nếu Trịnh Luân cứ lỗ mãng đưa người tới thì không biết sẽ có bao nhiêu người liên lụy theo! Khâu Tam chẳng hơi sức đâu mà nghĩ nhiều, vội dẫn người đuổi thẳng về hướng sườn Phi Long.

Mà giờ khắc này, người của Trịnh Luân đã vào sâu trong sườn Phi Long. Mười mấy thân binh bên cạnh hắn hoặc giả làm gia đinh hoặc giả làm áp tiêu, tạo thành đoàn bảo vệ xe ngựa mà Trịnh Luân ngồi cùng với hai cỗ xe ngựa chất đầy rương gỗ phía sau, tất bật đi về phía Ký Châu, giống như những phú hộ đến Ký Châu để tránh loạn lạc.

Ebook phi thương mại lưu hành nội bộ

Tiếng vó ngựa truyền đi rất xa giữa sơn cốc, Lục Kiêu thính lực phi phàm, đã nghe thấy từ lâu, chỉ thuận miệng nói một câu mà Tiêu Hầu Nhi lại nhanh như con khỉ leo lên chỗ cao nhất nhìn ngó, trở về vội báo với Thần Niên: "Đại đương gia, làm ăn lớn đến rồi đây! Có ngựa có xe, nhìn rất béo bở!".

Mọi người vừa nghe liền nhất thời tỉnh táo tinh thần, vội vàng hỏi: "Có áp tiêu đi theo không? Bõ giắt răng không?".

Tiêu Hầu Nhi cười hì hì: "Tính cả phụ xe thì hơn chục người, không giống đám cứng đầu cứng cổ, nhưng lại có xe ngựa, phóng chừng là phú hộ đi về hướng Ký Châu".

Thần Niên nghe xong lại khẽ nhíu mày, thời điểm này mà cũng có phú hộ dám một mình đi vào sườn Phi Long sao? Lẽ nào nội tình có gì đáng nghỉ? Nàng nghĩ ngợi, trầm giọng nói: "Đừng ra tay, để bọn họ đi qua".

Lời vừa thốt ra, tất đều ngây hết cả người, Ôn Đại Nha nhìn Thần Niên, thấy sắc mặt nàng nghiêm túc, lập tức hùa theo: "Cũng được, tình hình hiện giờ phức tạp, cẩn thận cũng không hại gì".

Tiêu Hầu Nhi không kiềm chế được, khuyên giải: "Chẳng qua chỉ hơn chục người, cho dù có bản lĩnh đi chăng nữa cũng làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta? Đại đương gia, nghe nói phía Thanh Châu đã sắp động binh rồi, chỉ vài bữa nữa là trong sườn núi sẽ có quan binh, đến lúc đó chúng ta tuyệt đối không thể chọi nổi quan binh, giờ mà không nắm chắc cơ hội thì có khi vài ngày nữa cũng không có làm ăn mà làm".

Thần Niên không hề nhúc nhích, cả đám Tiêu Hầu Nhi lại bất giác nhìn về phía Thôi Tập, trông mong cậu có thể khuyên nhủ Thần Niên.

Thôi Tập trầm ngâm một lát, đoạn nói: "Bọn Lưu Diêm Vương đã ngấm ngầm nhắm vào chúng ta mấy ngày rồi, đánh nhau với chúng cũng là chuyện sớm muộn, nếu đã vậy, chi bằng chọn luôn hôm nay. Nếu những người dưới đó thật sự là phú hộ, chúng ta hãy xem như làm ăn thông thường. Còn nếu không phải, vậy thì hãy đổ hết tai họa lên người Lưu Diêm Vương đi, cũng gây phiền toái cho Lưu Diêm Vương luôn, tránh bọn chúng nhàn rỗi mưu hại chúng ta".

Đang nói chuyện, tiếng vó ngựa trên đường núi lại gần hơn, trong lòng Thần Niên vẫn tồn tại một thứ cảm giác kì lạ nào đó, luôn không cầm lòng nổi nhớ đến mùa xuân năm ngoái, cũng vì một phút tham lam nhất thời nên nàng mới ra tay với đoàn người của Phong Quân Dương, mang đến cho mình vô vàn phiền toái: "Thả bọn họ qua!" Thần Niên kiên định nói, nói xong cũng không để ý đến tất cả nữa, đứng dậy vòng ra sau núi tìm Triêu Dương Tử và Tịnh Vũ Hiên.

Nàng đi rồi, Lục Kiêu cũng ôm đao đi theo sau nàng. Tiêu Hầu Nhi và Thôi Tập nhìn nhau, trong mắt cả hai đều lộ vẻ không cam lòng. Thôi Tập đưa mắt nhìn Tiêu Hầu Nhi, Tiêu Hầu Nhi cố tình thả bước chân, tụt lại phía sau, thuận tay kéo theo Đại Ngốc bên cạnh.

Đại Ngốc không hiểu, đang muốn hỏi chuyện gì, Tiêu Hầu Nhi liền nhảy đựng lên bịt mồm gã lại, nháy mắt ra hiệu đừng nói gì cả. Thấy Đại Ngốc kinh ngạc ngậm miệng lại, Tiêu Hầu Nhi không khỏi cười đắc ý, vừa muốn kéo Đại Ngốc lén lút đi xuống chân núi, chợt nghe phía sau đầu có gió sắc vụt tới, y vội nghiêng đầu né theo bản năng, một chiếc phi tiêu lướt qua bên đầu y, đập vào núi đá kêu "keng" một tiếng đầy dứt khoát.

*****

Ngoại trừ Lục Kiêu vẫn mang vẻ mặt lãnh đạm, mọi người trong Ngưu Đầu trại nhất thời sợ đến câm nín, Tiêu Hầu Nhi càng sợ cứng đờ cả người, sững sờ một lúc mới quay đầu lại nhìn Thần Niên, khiếp đảm kêu lên: "Sư tỷ".

Thần Niên lạnh lùng nhìn y, nói: "Ngươi muốn đi tìm chết thì đi một mình, đừng lôi Đại Ngốc theo". Nàng ngồi xuống một khối đá, thản nhiên nói: "Chẳng phải ngươi nghĩ cứ đi gây sự trước, sau đó khiến ta không thể không xuống núi sao? Ngươi đi đi, ta ngồi đây, người cứ xem ta có xuống cứu ngươi không".

Tiêu Hầu Nhi và Thôi Tập đích thực có bàn tính như vậy, giờ bị Thần Niên nói toạc ra, cả hai đều ngượng ngập không nói nên lời. Ôn Đại Nha toan bước lên hòa giải, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã bị Thần Niên lườm một cái, đành phải lùi về sau, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Thần Niên hỏi Tiêu Hầu Nhi: "Ta hỏi ngươi, điều thứ nhất của trại quy là gì, ngươi có nhớ không?".

Kẻ không nghe hiệu lệnh, tùy ý làm bậy, có thể giết.

Tiêu Hầu Nhi bất giác run cầm cập, giờ mới thật sự sợ hãi, chợt nghe Thần Niên lại chậm rãi hỏi tiếp: "Tiêu Hầu Nhi, có phải ngươi cảm thấy thuộc hạ của ta chỉ có mười mấy người của ngươi, nên ta không nỡ giết một ai cả? Hay ngươi nghĩ ngươi là sư đệ của ta, nên ta không thể giết ngươi?".

Giọng nàng tuy hòa hoãn nhưng trong đó lại thoáng lộ vẻ uy nghiêm và ớn lạnh. Tiêu Hầu Nhi sợ đến nỗi vội quỳ xuống trước Thần Niên, xin lỗi: "Đại đương gia, đệ sai rồi, người hãy tha cho đệ lần này".

Thần Niên nghe vậy mỉm cười, nói: "Tha cho ngươi lần này? Vậy lần sau thì sao? Các ngươi dám bằng mặt không bằng lòng với ta hết lần này đến lần khác, chẳng phải là vì thấy ta mềm lòng nương tay sao?".

Mọi người sợ đến nín lặng câm lời, giữa lúc yên ắng, chợt nghe trên núi truyền đến một tiếng cười quái dị, khi tiếng cười đã dứt, chợt nghe một giọng nói the thé vang lên: "Ôi, khá khen cho một cô em lợi hại, đại ca, chẳng lẽ đấy là Tạ tứ nương sao?".

Lại một kẻ khác cười bảo: "Chứ còn gì nữa, kẻ đứng như con chim cút phía bên kia chẳng phải là Ôn Đại Nha sao!".

Ôn Đại Nha hơi căng thẳng huých huých vào người Thần Niên, thấp giọng nói: "Lưu Diêm Vương! Là Lưu Diêm Vương và Hắc Bạch Vô Thường dưới tay gã!".

Thần Niên nghe vậy bất giác nhíu mày, đưa mắt nhìn Lục Kiêu, hỏi: "Chúng đến từ bao giờ?". Với thính lực của Lục Kiêu, không thể nào không phát hiện được bọn chúng.

Quả nhiên nghe Lục Kiêu thờ ơ đáp: "Đến được một lúc rồi, ta thấy cô đang dạy dỗ người ta nên không ngắt lời cô".

Thần Niên nhất thời không còn gì để nói, im lặng nhìn Lục Kiêu, lại không thể nói được gì.

Lúc này, đám Lưu Diêm Vương dẫn theo hai mươi mấy tên thuộc hạ đã đến gần, thấy Thần Niên một mực ngồi trên núi đá không chịu quay lại, Hắc Vô Thường lại cất giọng the thé cố ý khích nàng: "Tạ tứ nương một mực không dám quay người lại, chẳng lẽ dung mạo xấu xí quá không dám để người ta thấy?".

Bạch Vô Thường ở bên kia cũng bật cười, hùa theo bảo: "Dáng vẻ xấu xí cũng không sao cả, đúng lúc về dưới trướng chúng ta, đợi sau này tìm thêm một kẻ xấu xí khác nữa, vừa vặn xứng đôi đầu trâu mặt ngựa".

Đám người của đỉnh Hổ Khẩu nghe thế cùng cười hô hố, người bên Ngưu Đầu trại thì bị kịch động đến biến sắc. Đại Ngốc giơ đôi chùy đá toan tiến lên, ngay cả Tiêu Hầu Nhi cũng nhảy từ dưới đất lên, muốn lao sang liều mạng với bọn chúng.

Thần Niên quát khẽ giữ cả hai lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn một cái rồi mới không chút hoang mang đứng lên trên tảng đá, chậm rãi quay đầu lại nhìn đám người Lưu Diêm Vương. Vì không làm buôn bán, nàng cũng không dùng khăn đen che mặt, tuy là mặt mộc, nhưng dung nhan cũng vô cùng xinh đẹp, ánh mắt khi chuyển động dường như có thể câu hồn đoạt phách.

Đừng nói đám sơn tặc tầm thường, đến cả Lưu Diêm Vương lẫn Hắc Bạch Vô Thường cũng nhìn đến ngây người, đớ lưỡi không nói nên lời.

Ánh mắt Thần Niên lướt qua cả đám, cuối cùng dừng lại nơi gã đàn ông sắc mặt xanh xám mặc đồ trắng, đoán hắn là Bạch Vô Thường, liền mỉm cười với hắn: "Nếu ngươi muốn tìm một kẻ phối với mặt ngựa của ta thì e là hơi khó".

Bạch Vô Thường há hố mồm, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, nhất thời không thể phát ra tiếng.

Lưu Diêm Vương lại hoàn hồn trước, chân đạp lên tảng đá bên cạnh, bày ra một tư thế tự cho là phóng khoáng, hơi ngả người về phía trước, nhìn Thần Niên, cười bảo: "Không thể tưởng tượng được lại là một tiểu nương tử xinh đẹp thế này, Tạ cô nương, nếu có dáng dấp thế này thì tội gì phải khổ, chi bằng làm áp trại phu nhân của ta đi. Ta nhất định sẽ thương hương tiếc ngọc, cung phụng nàng như Bồ tát, chịu không?"

Thần Niên thong thả lắc đầu: "Không được".

"Tại sao?" Lưu Diêm Vương nhíu mày, cười nói.

Thần Niên còn chưa đáp, Lục Kiêu đã bất ngờ lên tiếng: "Bởi ngươi không sống được qua hôm nay đâu".

Lưu Diêm Vương biến sắc, nhìn Lục Kiêu, cười nhạt hai tiếng, nói: "Khẩu khí của các hạ thật lớn, nói mà không sợ đau đầu lưỡi".

"Có đau đầu lưỡi hay không, thử là biết liền". Lục Kiêu ôm loan đao muốn tiến lên lại bị Thần Niên đưa tay ngăn cản.

"Ta lên. Chỉ gã, không đáng cho ngươi ra tay". Thần Niên nhẹ giọng nói, nàng đang tính lập uy với đám Tiêu Hầu Nhi, không ngờ lại có người đến tận cửa để nàng dùng, thật là đúng lúc để nàng có thể diễn một màn giết gà dọa khỉ.

Lưu Diêm Vương vừa thấy Thần Niên dám không coi gã ra gì, lửa giận bốc lên, bàn tay với vào thắt lưng, lỏng ra rồi siết lại, cây roi thép chín khúc cột trên lưng đã nằm trong tay, cười dâm đãng bảo Thần Niên: "Nếu người đẹp đã muốn thử roi của ta thì phóng ngựa tới đây đi".

Thần Niên sắc mặt bình tĩnh tiến lên, tay cầm đao thép đặt ngang trước người, giọng nói lạnh lùng: "Được".

Vừa nói chuyện vừa động thân mình, đánh về phía Lưu Diêm Vương.

Lưu Diêm Vương thầm cười nhạt, cây roi thép chín khúc trong tay gã giỏi nhất chế ngự những thứ binh khí như đao kiếm, làm đối phương căn bản không thể đến gần. Gã nhìn một cô nương xinh xắn như Thần Niên, ban đầu vốn có đôi chút cảm giác coi thường, thấy nàng liều lĩnh tấn công liền truyền nội lực vào thân roi, xuất một chiêu "Bạch xà thổ tâm", đầu roi đâm thẳng về phía Thần Niên.

Thần Niên nhìn có vẻ liều lĩnh nhưng trong lòng hiểu rất rõ. Trước kia Tịnh Vũ Hiên đã từng dặn nàng, muốn giao đấu với cao thủ dùng roi bậc này, hoặc sử dụng binh khí như trường côn này nọ để cuốn chặt lấy roi của gã, buộc hắn không thể không buông roi trong tay, hoặc ngươi so tốc độ với gã, đấu giáp lá cà với gã để roi của gã không có đất dụng võ.

Nàng nhanh chóng nghiêng người né chiêu này của Lưu Diêm Vương, sau đó liền lao về phía trước do thám, khi cách khá gần, không đợi gã vung roi, trường đao trong tay nàng đã chém vào trước người gã.

Lưu Diêm Vương không ngờ thân thủ Thần Niên lại linh hoạt như vậy, tốc độ cũng rất nhanh, sau khi tránh được một kích của gã còn có thể đánh trả một chiêu. Hai tay gã cầm roi đánh rơi lưỡi đao của Thần Niên, định bụng quấn quanh trường đao của nàng. Thần Niên sao cho phép gã cuốn lấy trường đao của mình, lưỡi đao chỉ vừa chạm đến roi thép đã thu về cực nhanh, cổ tay xoay một cái đổi sang hướng khác, đâm xiên vào mạng sườn Lưu Diêm Vương.

Tịnh Vũ Hiên mới truyền dạy cho nàng bộ đao pháp này, đặc biệt dùng khi giao đấu cận thân, chiêu thức nhanh lẹ biến ảo, đao nào đao nấy không rời những chỗ hiểm của đối phương, chỉ trong chốc lát đã làm cho Lưu Diêm Vương có phần chật vật. Có điều, Lưu Diêm Vương đã có thể xưng bá mạn Bắc Thái, tay nghề quả cũng có chút bản lĩnh, hơn mười chiêu đã nhận ra điểm tinh diệu trong bộ đao pháp của Thần Niên, lập tức không để ý gì nữa, nhếch nhác lăn dưới đất một vòng, tránh lưỡi đao của nàng, roi dài trong tay múa tròn xung quanh, lập tức bảo vệ mình kín không kẽ hở.

Lưu Diêm Vương chỉ thủ không công như thế, trong thời gian ngắn, Thần Niên không tìm được sơ hở của gã, lại không có được sức lực dũng mãnh như Lục Kiều, cũng đành hết cách.

Bọn họ liên tục giao đấu giữa lưng chừng núi, đám người Trịnh Luân trên đường núi cũng đã đến gần. Thân binh ngoài xe nghe có tiếng đánh nhau trên sườn núi, không khỏi ngước mắt lên nhìn, nhưng vì cách khá xa lại vướng cây cối núi non che phủ nên không nắm được rõ tình hình, bèn bẩm báo Trịnh Luân: "Tướng quân, hình như có người đánh nhau trên sườn núi".

Trịnh Luân nội công thâm hậu, tuy thân ở trong xe song cũng nghe thấy những tiếng động đó từ lâu, giờ nghe thuộc hạ bẩm báo, liền lên tiếng hạ lệnh: "Đi xem là ai".

Thân binh nọ xuống ngựa, dẫn hai thủ hạ giỏi giang đi xem xét, một lát sau trở về, miêu tả lại tình hình giữa hai người của trại Ngưu Đầu và đỉnh Hổ Khẩu cho Trịnh Luân nghe.

Trịnh Luân nghe xong cũng trầm mặc, hắn khác Khâu Tam, trước kia không hề biết Thần Niên ở trong núi Thái Hành, cũng chỉ đoán vị "Tạ tứ gia" đột nhiên xuất hiện nọ có thể có liên quan đến Thần Niên, không ngờ lại là nàng thật. Nhất thời, tâm tình Trịnh Luân hết sức phức tạp, không thể nói ra được là cảm giác gì.

Lần cuối cùng hắn nghe được tin tức của Thần Niên là nghe nói nàng theo Lục Kiêu đi về phương Bắc. Hắn còn tưởng nàng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời thế tử gia, biến mất khỏi cuộc đời hắn, không ngờ nàng lại xuất hiện ngay trước mắt.

Không hiểu tại sao, trong đầu Trịnh Luân hiện lên tình cảnh lần cuối cùng hắn nhìn thấy Thần Niên, nàng áo sống xộc xệch co mình trên giường Hạ Trạch, thân thể khẽ run lên, hai mắt rưng rưng nhìn hắn, ánh mắt toát lên vẻ bi phẫn và tuyệt vọng. Hắn nhìn nước mắt chậm rãi lặng lẽ chảy xuống dọc khuôn mặt nàng, cũng như đêm hôm đó, bàn tay hắn giữ chặt cổ nàng, cùng nàng nấp sau thân liễu nghe lời ong tiếng ve của hai cô thị nữ bên ngoài, mà không biết nàng đã rơi nước mắt từ bao giờ.

Trịnh Luân bất giác cúi đầu nhìn bàn tay mình, đã lâu như vậy rồi mà lòng bàn tay vẫn còn cảm nhận được hơi nóng của giọt nước mắt kia, nóng đến bỏng tay. Hắn im lặng ngồi một hồi mới hỏi lại thân binh kia: "Có ai phát hiện ra các ngươi không?"

Thân binh đáp: "Không ạ, hai người nọ đánh nhau rất dữ dội, người đôi bên cũng không ai để ý đến những chỗ khác".

Lời thân binh này nói quả không sai, nơi mấy sườn núi, Thần Niên và Lưu Diêm Vương đã đấu được mấy trăm chiêu. Lưu Diêm Vương biết đao pháp của Thần Niên tàn nhẫn, cái roi thép hoặc quay từ trên xuống dưới, hoặc quét ngang hoặc vút chếch, không cho nàng có cơ hội đến gần. Thần Niên không thể giao đấu cận thân với gã, cũng đành né trái tránh phải, dựa vào thân pháp để lánh chiếc roi như rắn độc kia.

Xem chưa được bao lâu, lòng bàn tay của Ôn Đại Nha đã ướt đẫm mồ hôi, đến gần Lục Kiêu nói nhỏ: "Lưu Diêm Vương nổi danh đã khá lâu rồi, dù sao đại đương gia vẫn còn trẻ, đừng để chịu thiệt thòi thêm nữa".

Lục Kiêu lại không trả lời, Ôn Đại Nha bất giác ngẩng đầu nhìn hắn thì thấy hắn đang hết sức chăm chú quan sát trận giao đấu, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ trước lời mình nói. Ôn Đại Nha bất giác kéo ống tay áo Lục Kiêu, gọi khẽ: "Lục Kiêu?".

Giờ Lục Kiêu mới lãnh đạm đưa mắt nhìn một cái, song vẫn chẳng nói chẳng rằng, rồi khóa chặt ánh mắt mình nơi Thần Niên. Hắn đứng đó yên tĩnh như vậy, Ôn Đại Nha chợt có thứ ảo giác rằng Lục Kiêu tựa loài mãnh thú đang đi săn, nhìn thì có vẻ thờ ơ nằm trong bụi cỏ, nhưng chẳng biết khắc nào sẽ nhanh chóng lao vút ra, giết chết con mồi dưới vuốt mình.

Ôn Đại Nha thầm an lòng, nhích sang bên cạnh một bước, chú tâm theo dõi trận giao đấu.

Cây roi thép của Lưu Diêm Vương làm Thần Niên không thể tiến lại gần, mà Thần Niên phải dựa cả vào thân pháp khéo léo mới có thể ra khỏi tầm roi, mất rất nhiều sức. Một lát sau, nàng bắt đầu thở dốc, sắc mặt cũng đỏ bừng, thân thể càng lúc càng chậm chạp, hoàn toàn khác với phong thái nhẹ nhàng trước đó.

Thấy nàng như vậy, mọi người trong Ngưu Đầu trại cũng thầm kinh hãi, đám đình Hổ Khẩu lại không nhịn được vẻ hớn hở ra mặt, Hắc Vô Thường nọ lại càng cất giọng eo éo cười nói: " Đại ca, huynh phải dùng roi cẩn thận nhé, nhất định đừng làm khuôn mặt của mỹ nhân bị thương!".

Bụng dạ Lưu Diêm Vương có phần hả hê, chiếc roi thép giăng vụt đan cài, thay đổi liên tục, vài lần suýt trúng người Thần Niên.

Nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Lưu Diêm Vương, Thần Niên thầm cười nhạt, dưới chân cố tình khựng lại, vờ như vấp phải đá mà loạng choạng một bước, lộ ra sơ hở cho gã thấy.

*****

Lưu Diêm Vương cực vui mừng, chiếc roi thép trong tay lập tức vung mạnh, đánh vào cổ tay Thần Niên.

Thần Niên vội vung đao đỡ lại, nào ngờ bị gã đánh trúng lưỡi đao, gan bàn tay nhất thời run lên, trường đao trong tay rơi xuống đất "keng" một tiếng.

Lưu Diêm Vương cười sằng sặc, kêu: "Mỹ nhân, nàng hãy qua đây đi!". Roi thép trong tay gã lại quét ngang hướng hông Thần Niên, muốn quấn lấy eo nàng, kéo nàng vào lòng gã. Hông Thần Niên chợt sít lại, rồi đột nhiên bị một sức mạnh to lớn kéo đến chỗ Lưu Diêm Vương.

Đám Ôn Đại Nha thấy thế hét lên đầy kinh hãi, thân hình Lục Kiêu loáng một cái đã lao vụt tới đến phía Lưu Diêm Vương.

Nói thì chậm chứ xảy ra thì nhanh, Thần Niên bị roi thép cuốn lấy bất chợt dồn sức cong người về phía sau, dễ dàng lấy lại được thanh trường đao rơi xuống đất ban nãy, nhờ sức kéo của chiếc roi, cả người cả đao đâm thẳng vào trước người Lưu Diêm Vương.

Giờ Lưu Diêm Vương hối hận cũng đã muộn, muốn triệt lực cũng không kịp nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn Thần Niên hai tay cầm đao đâm về phía mình. Hắn nghiêng đầu né tránh theo bản năng nhưng vẫn cảm thấy phần cổ se lạnh, ngay sau đó, đỉnh đầu của gã bị Thần Niên chém xuống một đao.

Đồng thời, tiếng xé gió từ phía sau cũng đã tới, một thanh đao thép chẳng biết tự nơi nào bay đến, cắm thẳng vào lưng gã.

Loan đao của Lục Kiêu cũng đến, chém đứt roi của Lưu Diêm Vương, một tay kéo lấy Thần Niên đang ở trước mặt Lưu Diêm Vương, bảo vệ nàng lui về phía sau hai bước.

Biến cố này xảy ra quá nhanh, mọi người nhất thời nhìn mà ngây người. Thần Niên bị máu của Lưu Diêm Vương bắn đầy mặt, đầy người, chỉ dùng cổ tay áo lau qua quýt máu tươi trên mặt rồi nhổ toẹt vài lần xuống đất, giờ mới cười bảo: "Lưu Diêm Vương ơi là Lưu Diêm Vương, lần nay ngươi có thể đi gặp Diêm Vương thật rồi".

Hắc Bạch Vô Thường giờ mới hoàn hồn, nhìn thi thể đã xẻ làm hai mảnh trên mặt đất của Lưu Diêm Vương, rồi giương mắt nhìn Thần Niên, căm hận mắng: "Giỏi cho con tiểu tiện nhân dối trá ngoan độc".

Thần Niên nghe thế bèn ló ra từ sau lưng Lục Kiêu, cười khì với chúng rồi hỏi hai kẻ đó: "Hai người các ngươi, ai đi theo Lưu Diêm Vương trước?".

Hai kẻ đó tức tối vô cùng, trên tay đều cầm chắc binh khí, nhưng không dám tiến lên, vả lại còn luôn liếc xuống phía chân núi, giống như ở đó có một người mà chúng rất kiêng sợ.

Thần Niên lấy làm lạ, bất giác nhìn theo ánh mắt của chúng, chỉ thấy cách đó không xa có một nam tử đang đứng thờ ơ, nhìn kĩ mới nhận ra người đó là Trịnh Luân từng làm thủ lĩnh thân vệ vủa Phong Quân Dương.

Trước đó nàng dồn toàn lực chú ý vào trận đánh với Lưu Diêm Vương, cuối cùng lúc đao kia chém xuống thì lại vô thức nhắm mắt, sau khi chém chết gã thì lập tức Lục Kiêu che phía sau, thế nên không hề biết Lưu Diêm Vương bị đâm một đao sau lưng, đương nhiên cũng không biết Trịnh Luân tới lúc nào.

Thần Niên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu hỏi: "Người đó đến từ bao giờ?".

Lục Kiêu lại không để ý đến câu hỏi của nàng, chỉ đưa tay lau vết máu trên mặt nàng, tỉnh rụi hỏi: "Sao ban nãy cô lại mạo hiểm như thế?"

"Trong lòng ta có tính toán cả rồi, không sao đâu." Thần Niên không mấy quan tâm cười đáp, tự lấy tay lau mặt, rồi chỉ tay vào má Lục Kiêu nói: "Chỗ đó của huynh cũng có máu kìa, tự mình lau đi".

Hai người cứ thế nói chuyện, nhưng lại làm lòng Trịnh Luân hơi khó chịu, nghĩ Thần Niên dù gì cũng đã từng ở bên thế tử gia, sao vừa quay lưng đi đã có thể thân mật với nam tử khác như vậy. Hắn đứng đó nhìn Thần Niên và Lục Kiêu, chỉ cảm thấy cảnh đó thật nhức mắt, liền dời mắt sang đám Hắc Bạch Vô Thường kia.

Hắc Bạch Vô Thường cũng coi như là kẻ từng trải sự đời, bị Trịnh Luân nhìn mà lạnh cứng sống lưng, xích lại gần nhau theo bản năng, làm ra thế phòng ngự, đưa mắt nhìn Trịnh Luân rồi nhìn trộm hai người Thần Niên và Lục Kiêu, thầm suy đoán là nhóm này rốt cuộc có quan hệ gì.

Hắc Vô Thường lưỡng lự một chút, miệng hùm gan sứa cao giọng quát hỏi: "Các hạ là ai? Hãy xưng danh đi!".

Trịnh Luân thờ ơ đáp: "Trịnh Luân".

Hai tên Hắc Bạch Vô Thường đưa mắt nhìn nhau, tự nhủ trong chốn giang hồ chưa từng nghe nhắc đến cái tên này, có thể thấy cũng chẳng phải nhân vật giỏi giang gì. Vừa nghĩ vậy, chúng liền yên lòng, cân nhắc tình thế, tự nghĩ giờ cũng chẳng vớ được gì, toan muốn bỏ chạy.

Trịnh Luân sao có thể để chúng chạy thoát, thân hình vụt một cái đã chặn đường lui của chúng, nhìn hai tên đó, lạnh lùng hỏi: "Hắc Bạch Vô Thường?"

Hắc Bạch Vô Thường lại cất giọng chói tai: "Tiểu tử! Đừng xen vào việc của người khác!".

Trịnh Luân cười nhạt, nói: "Ta lại đến để xen vào việc của người khác đây!".

Trịnh Luân vừa dứt lời, Hắc Bạch Vô Thường liền biết việc hôm nay sẽ không dễ gì thoát được, chúng trao đổi ánh mắt, đồng thời xông lên tấn công Trịnh Luân từ hai cánh tả hữu, miệng còn hét to gọi đám sơn tặc của đỉnh Hổ Khẩu: "Các huynh đệ hãy xông lên! Liều mình giết chết tiểu tử này báo thù cho đại đương gia!".

Thật ra Lưu Diêm Vương vốn chết dưới đao của Thần Niên, hai tên này hét như vậy đơn giản chỉ nhằm kích đám sơn tặc trong trại cùng liều chết xông lên, cũng dễ tạo cơ hội cho chúng chạy trốn. Mặc dù Trinh Luân tay không tấc sắt song cũng không kiêng đôi ba kẻ thổ phỉ này, cười khẩy một tiếng, chân nhấc cây gậy đại tang(*) vừa vung tới của Bạch Vô Thường lên, thuận thế đánh một quyền về phía Hắc Vô Thường, làm hắn liên tiếp lùi về sau mấy bước mới trụ vững được.

(*) Gậy dùng trong lúc động quan, người con để tang chống gậy, trên đó có quấn một tờ giấy trắng.

Hơn chục thân binh phía sau Trịnh Luân giờ cũng đã đuổi tới, thấy tướng quân nhà mình bị kẻ khác vây đánh, nhao nhao vung đao xông tới. Hai tốp người đánh nhau ì xèo, khiến Ngưu Đầu trại ngơ ra. Đám Ôn Đại Nha đang chần chừ liệu có nên đến giúp người của Trịnh Luân hay không đã nghe Thần Niên khẽ: "Nhìn gì mà nhìn! Còn không đi mau?".

Ôn Đại Nha sửng sốt, hỏi: "Chúng ta không giúp họ sao?".

Thần Niên cười nhạt: "Huynh là người cùng một nhà với quan binh từ khi nào? Trịnh Luân kia là tướng lĩnh của Thanh Châu, người hắn dẫn đến còn cần huynh giúp à?".

Mọi người nghe thế đều hết sức sững sờ, Thôi Tập không kiềm chế được, hỏi: "Trịnh Luân chẳng phải là thống lĩnh thị vệ bên cạnh thế tử Vân Tây vương ư? Sao lại thành tướng lĩnh Thanh Châu?".

Thần Niên nghe hỏi vậy mới lấy làm lạ, nhớ ngày đó lúc Dương Thành bị giết, Trịnh Luân vẫn là thống lĩnh thị vệ cạnh Phong Quân Dương, Thôi Tập là con của Dương Thành, song không ở thành Thanh Châu, rất có thể chỉ nghe nói việc thế tử Vân Tây vương đến Thanh Châu chứ không biết chi tiết trong việc này, lại càng không biết Phong Quân Dương sắm vai gì trong chuyện Dương Thành chết.

Nàng suy nghĩ một hồi, đoạn đáp: "Nghe nói là Thanh Châu muốn đặt mối quan hệ thông gia với Vân Tây, Trịnh Luân liền được Phong Quân Dương để lại Thanh Châu, tiện cho tiểu quận chúa Vân Tây sau này sử dụng".

Thần Niên không muốn nói nhiều đến chuyện này, chỉ dẫn mọi người lách qua đám người của đỉnh Hổ Khẩu và Trịnh Luân đi nhanh về phía sau núi. Trịnh Luân đang giao đấu cùng với Hắc Bạch Vô Thường phía bên kia vừa thấy nàng muốn chạy, chiêu thức trên tay lập tức tàn nhẫn hơn vài phần, một chưởng đã đánh bay tên Bạch Vô Thường, kế đó nhảy vài bước đã đứng trước mặt Thần Niên.

Lục Kiêu im lặng bước lên phía trước một bước, che Thần Niên phía sau lưng mình, dùng ánh mắt không tốt lành gì quan sát Trịnh Luân.

Trịnh Luân bất giác nhíu mày, giờ mới hỏi Thần Niên: "Tạ cô nương, cô đi đâu thế?".

Thần Niên cũng nở nụ cười, hết sức tự nhiên đáp lời: "Đi về thôi".

Trịnh Luân trầm giọng hỏi: "Về đâu cơ?".

Nụ cười trên mặt Thần Niên vẫn rất tươi tắn, miệng đáp: "Ta đi đâu liên quan gì đến ngươi?".

Rõ ràng là nàng cười rất rạng rỡ, song lời nói lại chẳng hề khách khí chút nào. Trịnh Luân bị nàng chẹn họng đến sững sờ. Đám Tiêu Hầu Nhi không nhịn được bật cười. Mặt Trịnh Luân sắt lại, bất giác mím môi.

Lục Kiêu luôn trầm mặc đột ngột lên tiếng: "Tránh ra".

Trịnh Luân chỉ lạnh nhạt nhìn Lục Kiêu, nhưng chẳng hề nhúc nhích gì, nghĩ ngợi một chút rồi nói với Thần Niên: "Tạ cô nương, cô không thể nán lại ngọn núi này thêm nữa!".

Trong lòng Thần Niên đã cực kì cáu giận, nhưng nụ cười trên mặt lại càng thêm rực rỡ, hỏi Trịnh Luân: "Tại sao? Tám trăm dặm núi Thái Hành này đều là nhà của ngươi chắc?".

Trịnh Luân nhìn nàng, nói: "Cô không thể ở trong núi làm thổ phỉ tác loạn nữa".

Thần Niên cười bảo: "Trịnh tướng quân, cái mũ 'tác loạn' này rộng quá, đầu người khác quả thật không to đến mức đội được đâu!".

"Cô ở trong núi cướp bóc những lái buôn qua đường." Trịnh Luân lại nói.

Thần Niên quặc lại: "Ngươi nhìn thấy à? Ta cướp của ai à? Hay là đánh ai? Vừa rồi ta còn vì dân trừ hại, giết chết Lưu Diêm Vương, chính mắt ngươi nhìn thấy". Nàng nói xong, chỉ vào thi thể Lưu Diêm Vương trên mặt đất, lại hỏi: "Sao, ngay cả người như hắn ta mà cũng không nên giết?".

Trịnh Luân vốn không giỏi ăn nói, chưa được đôi câu đã bị Thần Niên lừa vào trong rãnh, đáp: "Đáng chết".

"Đáng chết là được rồi!" Thần Niên cười nói, "Ta vừa không giết nhầm người lại dẫn huynh đệ thủ hạ đến núi Thái Hành hành hiệp trượng nghĩa, sao hả? Việc này cũng chướng mắt Thanh Châu ngươi ư?".

Trịnh Luân biết Thần Niên miệng lưỡi sắc sảo, bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của nàng, dứt khoát im miệng không đáp lại lời nàng nữa.

Thần Niên lại nói: "Trịnh tướng quân, mời tránh ra cho".

Trịnh Luân vẫn đứng đó không chịu nhường đường, đám Tiêu Hầu Nhi thấy mà bốc hỏa, không nhịn được kêu lên: "Đại đương gia, còn gì để nói với đám người này nữa chứ, khỏi phí lời với hắn, chúng ta cứ động thủ luôn đi!".

Thần Niên biết võ công của Trịnh Luân rất cao cường, so với Lục Kiêu thậm chí còn nhỉnh hơn vài phần, trong số những người theo nàng, thật sự chẳng có ai có thể đấu lại với Trịnh Luân đến cùng. Nàng nén cơn giận trong lòng, lặp lại: "Trịnh tướng quân, phiền ngươi tránh đường, đừng để đến vài phần nể nang nhau cũng không còn".

Trịnh Luân lại nghĩ không thể cứ để bọn Thần Niên và Lục Kiêu đi như thế, nàng xuất đầu lộ diện trong núi thế này, cho dù hắn không nói thì phía thế tử gia sớm muộn gì cũng biết. Hắn vốn muốn khuyên Thần Niên rời khỏi đây tìm một chốn bí mật khác sống yên ổn qua ngày, nhưng không biết tại sao, lời vừa vuột ra khỏi miệng lại thay đổi thành: "Tạ cô nương, cô là người của thế tử gia, không thể làm chuyện khiến người mất thể diện được".

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Thần Niên vụt thay đổi, Lục Kiêu bên cạnh lại chẳng nói chẳng rằng vung đao xông lên.

Động tác của Lục Kiêu rất nhanh, Trịnh Luân nhất thời không phòng bị, thiếu chút nữa bị chém trúng bả vai, vội nghiêng người né, đoạn dùng cầm nã thủ bắt lấy cánh tay Lục Kiêu, gấp gáp quát: "Lục Kiêu! Ngươi làm gì thế?".

"Giết ngươi!" Lục Kiêu lạnh giọng đáp.

Crypto.com Exchange

Chương (1-184)