← Ch.54 | Ch.56 → |
Vừa mới ngồi ở mép giường đột nhiên bị Tô Việt đẩy cái này, Lô Uyển Chi sợ quá "A" một tiếng.
Nàng nằm dưới thân Tô Việt nghi hoặc nhìn hắn hỏi, "Tô Việt, chàng làm sao vậy? Hôm nay trở về thôn đã xảy ra chuyện gì?"
Hai mắt Tô Việt lóe lên tinh quang, "Không có chuyện gì lớn, bằng không thì ta cũng không về kịp rồi" vừa nói bờ môi mỏng tiến gần về phía chiếc cổ thanh tú của Lô Uyển Chi.
Lô Uyển Chi làm sao chịu bỏ qua dáng vẻ này của hắn, ngày thường Tô Việt luôn đối xử ôn nhu với mình, đặc biệt là trên phương diện phòng the, chỉ cần nàng hơi nhăn mày một chút hắn sẽ lập tức dừng lại không tiếp tục, cho dù là bị nghẹn mồ hôi đầy đầu, mà vừa rồi hắn thậm chí có chút thô lỗ đè lên người nàng. Đây là chuyện trước nay chưa từng có, thế nên nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.
Cho nên, tuy rằng sức lực nhỏ hơn rất nhiều so với Tô Việt, nhưng nàng vẫn cố hết sức đẩy hắn ra, đôi mi thanh tú vừa nhíu, mắt hạnh trừng to, "Tô Việt, chàng trước hết nói cho ta biết chuyện gì xảy ra đã?"
Tô Việt cúi đầu nhìn chăm chú cái đỉnh đội cao giữa hai chân, vô lực thở dài, xem ra hôm nay nhất định phải đem chuyện xảy ra trong thôn nói rõ với nàng, nếu không mình không làm tiếp được.
Không muốn rời đi cơ thể mềm mại ấm áp của nàng, lại sợ chính mình đè nặng nàng, Tô Việt xoay người một cái, trở mình đem Lô Uyển Chi lật ngược nằm trên người hắn, kéo hai hai tay Lô Uyển Chi xuống để cả người nàng nằm lên bờ ngực gầy của hắn.
Tô Việt chậm rãi đem chuyện quay về thôn hôm nay, đem những lời phụ thân nói, còn cuộc trao đổi giữa hai huynh đệ trần thuật toàn bộ cho Lô Uyển CHi nghe.
Tuy đã có chuẩn bị từ trước, nhưng thực tế xảy ra lại là chuyện khác, chỉ cần nghĩ tới mấy ngày nữa người nam nhân với khuôn mặt tươi cười trước mặt của mình sẽ tách ra, hơn nữa là đi không biết có về hay không cũng không chắc, trong lòng nàng bỗng nhiên sợ hãi một lúc
Hai cánh tay Lô Uyển Chi siết chặt lấy thân thể Tô Việt, "Tô Việt, cha đã nói chúng ta có thể ra tiền, mấy chục lượng bạc chúng ta có thể bỏ ra, nếu không chúng ta cứ bỏ ra chút bạc đi, không đi tòng quân không tốt sao?"
Nàng còn đang trong lần giãy giụa cuối cùng, chính mình hết lần này đến lần khác hy vọng, dù không chắc sẽ thuyết phục ngăn được quyết định tòng quân của Tô Việt.
Nàng đang lúc sốt ruột khẩn trương, bất chợt đã quên mất Tô Việt cũng là một người quật cường giống hệt như mình, một khi đã nhận định chuyện gì thì chưa đụng tới chân tường Nam thì không chịu chết tâm, có chín trâu kéo cũng không kéo trở lại được.
Tô Việt ôm trở lại cơ thể có chút gầy yếu của Lô Uyển Chi, ha ha cười lên, "Uyển Chi, nàng đừng lo lắng, trước đó không phải chúng ta đã bàn bạc tốt rồi sao, chuyện này từ sớm đã quyết định rồi, ta nhất định có thể sống sót trở về, nàng cứ yên tâm, nam nhi vốn là chí ở tứ phương. Chưa kể tới ta có lập công ở tiền tuyến, còn có thể kiếm cho nàng cái chức quan phu nhân đấy" Hắn nói lời này có ít nhiều ý muốn an ủi người khác, mấy câu cuối thì đa số mang hàm ý đùa cợt.
"Ta không cần quan phu nhân gì cả, chỉ cần chàng bình an, mỗi ngày của chúng ta đều hòa thuận mỹ mãn là được" Lô Uyển Chi nép người lên vai hắn nhẹ giọng nói.
"Ta biết! Ta sẽ hoàn hảo không có hao tổn gì trở về, nàng đừng quá lo lắng nữa!" Tô Việt an ủi nàng còn bàn tay khẽ di chuyển bờ vai nàng, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mắt Lô Uyển Chi, trong ánh mắt hắn để lộ ra vẻ kiên định mười phần.
Lô Uyển Chi vốn có chút u buồn bị ánh mắt chăm chú của hắn làm xấu hổ ngượng ngùng, trước đó hai người đã thương lượng tốt, chính mình đến lúc này còn ở nơi đây lo chuyện nhi nữ tình trường, vậy ra có vẻ không đủ khéo hiểu lòng người.
Hai tay nâng gương mặt trẻ tuổi tao nhã đầy mệt mỏi, Lô Uyển Chi trong lòng yên lặng thở dài, để hắn ra ngoài xông xáo cũng tốt, ít nhất đây cũng là chí hướng của hắn, đây là quá trình nhất định mà một nam hài tử muốn trở thành một nam nhân cần phải trãi qua.
Có người thông qua việc cưới vợ mà thành người, có người qua việc đánh nhau mà lớn lên, có người qua tích lũy kinh nghiệm bên ngoài mà trưởng thành, mà Tô Việt đã kiên trì phải đi con đường của bản thân, chính mình là thê tử nếu nói lời nào phản đối chẳng phải là không đủ đức hạnh rồi sao.
Chính là khuôn mặt này, nàng nhìn xa còn chưa nhìn đủ, chạm chưa đủ, thân cận chưa đủ; còn chưa dựa đủ vào thân thể này, hằng đêm nàng nhất định sẽ tưởng nhớ đến khuỷu tay ấm áp này, dung nhan tươi cười này, đôi môi lưu luyến này.
Tô Việt luôn luôn mỉm cười nhìn thê tử trước mắt, trên miệng thề son sắt cam đoan nhất định có thể bình an trở về, thế nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ, có thể trở về hay không thật sự không dám chắc, nơi đó động đến đao gươm thật, mà đao thương luôn không có mắt, nếu như trực tiếp bị chém giết cũng còn tốt, nhiều nhất chỉ là làm nàng thương tâm vài năm, nếu như thật sự bị chém đứt chân hoặc đứt tay, hắn làm sao còn có mặt mũi trở về?
Cứ thuận theo tự nhiên vậy, hắn quyết định không thèm nghĩ đến vấn đề xa xôi như vậy nữa, huống chi tình huống trước mắt đã không cho phép hắn nghĩ gì nữa vì Lô Uyển Chi đã cúi đầu mổ lên khóe môi hắn.
Tô Việt đầu tiên là cực lực nhẫn nhịn, hắn muốn nhìn xem qua dạy dỗ của mình thời gian rồi, nàng có thể chủ động tới mức độ nào.
Thế nhưng Lô Uyển Chi chỉ lưu luyến trên môi hắn, ngay cả động tác cạy miệng đưa chiếc lưỡi tiến vào cũng không có, trong lòng hắn ngứa ngáy, cuối cùng vẫn không kìm nén được trực tiếp há miệng bắt lại chiếc lưỡi thơm mát đang vẽ trên môi mình, mời nàng cùng hắn nhảy múa.
Tô Việt hoàn toàn không còn dùng cái khí thế đẩy ngã Lô Uyển Chi trên giường khi vừa mới trở về, chốc chốc lại ôn nhu tinh tế đến tận cùng, hai người đều đắm chìm trong cảm giác thương cảm trước lúc ly biệt, động tác cũng cực kỳ từ tốn chăm sóc, trước cảnh xuân đang lộ ra trước người Lô Uyển Chi, hai mắt Tô Việt đều gắt gao nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, phảng phất như muốn khắc họa hình ảnh nàng vào trong đầu, bất kể tương lai gặp chuyện gì, cho dù đến đời sau, hắn hy vọng mình vẫn còn may mắn này, có thể cùng nàng tiếp tục dắt tay nhau lần nữa đến suốt cuộc đời.
Mà Lô Uyển Chi thì xuyên suốt quá trình tươi đẹp đều nhắm chặt hai mắt, nàng không dám nhìn tới Tô Việt, sợ chính mình sẽ không kìm được nước mắt, chỉ dùng đôi tay không ngừng sờ soạng trên người hắn, đây là lần đầu tiên nàng không hề kiêng kỵ, không thẹn thùng tiếp xúc với thân thể Tô Việt.
Cơ thể này, về sau dẫu có bị ác mộng ám ảnh, cho dù ở những năm tháng không có hắn bên cạnh, nàng còn có thể chìm đắm trong bi thương, giả vờ như hắn luôn luôn ở đây.
Lần này, sau Tô Việt tận tình phát tiết trong thân thể Lô Uyển Chi xong, vẫn chậm chạp không rút khỏi người nàng, tựa như đang hưởng thụ lần triền miên cuối cùng. Hắn nghĩ dùng cụm từ tình nồng mật ý cũng không đủ để hình dung tình cảm vợ chồng giữa bọn họ lúc này, nàng đối với hắn tựa như máu thịt, mà nàng cũng tựa như máu của hắn, như loại thân mật của máu thịt trộn lẫn vào nhau, trong lòng một lần nữa yên lặng cam đoan, ta nhất định sẽ trở về.
Không vì mình, mà vì nữ tử trong lòng, không có hắn, nàng sao có thể sống được trên đời này.
Sáng sớm hôm sau, Tô Việt chạy ngay về thôn, trước mặt đại ca và Tô Căn hắn một lần nữa đem chuyện quyết tâm đi tòng quân nói cho rõ ràng.
Chỉ là, khi vừa dứt câu hắn liền liếc mắt ra hiệu cho Tô Căn, chân mày hơi nhíu lại, Tô Căn ho nhẹ một tiếng, "A Sở, nhà các ngươi không lấy được ra nhiều bạc như vậy, bên A Việt cũng không phải là của hắn, nếu lấy ra sau này khiến bằng hữu của hắn oan giận cũng không tốt, cho nên đệ đệ ngươi không có biện pháp đành lựa chọn đi tòng quân, cũng chỉ có một con đường này có thể chọn, tuy nhiên ngươi cũng biết hắn đồng ý lần này, thế nhưng giúp ngươi không chỉ giảm đi chỉ một ít tiền bạc, khi ngươi trở về cần nói cho nàng dâu của ngươi rõ ràng, tuy rằng là với danh nghĩa là huynh đệ, nhưng phần ân tình này các ngươi phải nhớ kỹ".
Tô Sở vội vàng gật đầu, "Cha, người yên tâm, nhị đệ hành động lần này là vì cả đại gia đình chúng ta, đặc biệt là nhà chúng ta, trong lòng ta hiểu rõ".
Sau khi nói xong với Tô Căn, hắn lại một mặt nghiêm túc nói với Tô Việt, "A Việt, ngươi yên tâm, sau khi ngươi đi, cha nương trong nhà ta sẽ thay ngươi tận hiếu, đại tẩu ngươi tuyệt đối sẽ không tìm đến đệ muội gây chút phiền toái nào" Hắn vỗ ngực cam đoan.
Tô Việt chính là đợi những lời này của đại ca hắn, tâm tình hắn cũng vui vẻ nói với Tô Sở, "Đại ca, cha nương tuổi càng ngày càng cao, công việc ruộng đồng nếu được thì ca xuống hỗ trợ đôi chút, chuyện bọn họ vui mừng nhất chính là nhìn thấy Đại Hà, ca cùng đại tẩu tới hay không tới nhà chung thì thôi không nói, nhưng nếu Đại Hà không có việc gì thì người để cho Đại Hà tới nơi này mấy chuyến đi".
Đối với Lô Uyển Chi, Tô Việt cũng không lo lắng lắm, dù sao còn có cả nhà nhạc phụ, mẹ vợ kia của hắn cũng không phải là người dễ bắt nạt, nếu như đại tẩu tới cửa khi dễ, hắn thậm chí sẽ cảm thấy Trương thị có thể sẽ quơ lấy cái chổi đuổi người một phen, bà ấy dù sao cũng là trưởng bối của đại tẩu Triệu thị.
Trước mắt cái hắn lo lắng nhất là tuổi già của cha nương, nếu như chính mình một đi không trở lại, đại ca bị đại tẩu quản nghiêm ngặt, đến lúc đó cho dù đại ca có suy nghĩ muốn hiếu thuận cũng bị ánh mắt sắc bén của đại tẩu dập tắt.
Mà hai vợ chồng già Tô Căn khi nhìn thấy Tô Đại Hà, nét mặt già nua đều giống như nở hoa, có thể thấy được trong lòng bọn họ vui vẻ nhất là chuyện gì rồi.
Tô Sở nghe xong lời dặn dò của Tô Việt vội vàng gật đầu một lần nữa để hắn yên tâm, tuy nhiên đột nhiên hắn nhớ tới đệ đệ còn có một cửa hàng ở trấn trên, nhịn không được hỏi, "A Việt, nếu như ngươi đi rồi, vậy cửa hàng gạo dầu Vạn Lật làm sao bây giờ?"
Hắn nhịn không được nghĩ thầm, đệ đệ làm chưởng quầy đi rồi, không có người quản lý tình hình vậy chính hắn có phải là người được chọn hàng đầu chăng, liệu có phải hắn có cơ hội đảm đương chức trưởng quầy này hay không?
Tô Việt hoàn toàn không nhìn ra suy nghĩ của hắn ta, hắn vẫn cảm thấy như trước, đại ca của hắn tuy có chút bản lĩnh, nhưng mà không lớn, ít nhất là không đủ một mình đứng lên đảm đương việc này.
"Chuyện này ta đã nghĩ xong từ sớm, đệ muội ngươi cũng là một người biết chữ nghĩa, học vấn so với đệ còn cao hơn, hiện tại đệ làm chuyện gì cũng đều tìm nàng thương lượng, nàng là người có chủ ý, về sau chuyện gì trong cửa hàng đều do nàng quyết định hết. Kỳ thật cũng không có gì, người làm trong tiệm và tiên sinh phòng thu chi hỗ trợ trông coi, gặp chuyện gì thật sự không thể giải quyết được thì đến hỏi nàng là được" Tô Việt lơ đễnh nói, hắn cũng không cảm thấy quản lý một cái cửa tiệm bán dầu lương thực nhỏ là việc gì khó khăn, hoặc nói đúng hơn là đối với Lô Uyển Chi không phải là chuyện gì khó, dù sao hiện tại có nhiều quyết định quan trọng của hắn đều do nàng đưa ra ý kiến.
Tô Sở nhíu mày, mang vẻ mặt không thể tin hỏi, "Đệ muội dù sao cũng là một nữ lưu, có thể sao?"
Trong lòng Tô Việt có cảm giác không vui nhanh chóng lướt qua, đại ca có thể chất vấn hắn nhưng hắn không thể chấp nhận lời chất vấn về nàng dâu của hắn.
"Đại ca yên tâm, Uyển Chi tuyệt đối sẽ không thua đấng nam nhi*!" Tô Việt hiển nhiên sẽ không muốn tiếp tục nói sâu thêm về đề tài này nữa, mà nói đến hoa màu đất đai cùng với những người khác trong thôn phản ứng thế nào với lần trưng binh này.
Dù sao thì, theo góc độ của mọi người mà nói, họ cũng không thật sự tình nguyện đi tòng quân, một nữa là ra đi có thể không thể trở về, cho dù có về, hoặc thiếu tay hoặc thiếu chân cũng có cả khối người, mà trong thôn quan trọng nhất chính là lao động, nếu mọi người tàn tật thì làm sao xuống ruộng làm việc được. Thế nhưng, bảo bọn họ đột nhiên đưa ra nhiều bạc như vậy, đại đa số người dân sẽ không có khả năng.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |