Truyện:Gian Phi Khó Làm - Chương 37

Gian Phi Khó Làm
Trọn bộ 42 chương
Chương 37
Khăng khí
0.00
(0 votes)


Chương (1-42)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Quýnh vương gia thì ra chính là nhân vật vô gian đạo trong truyền thuyết...

============

Thủy lao trong hoàng cung Nam Việt. Tẩm Tĩnh Thù và Thượng Quan Cẩn dựa vào vách tường, vách tường thủy lao rất trơn trợt, khó có thể leo bám mà bên trên còn có binh lính canh gác suốt ngày đêm, cơ hội bỏ trốn là bằng không.

"A Cẩn, chúng ta làm sao bây giờ?" Thẩm Tĩnh Thù hữu khí vô lực nhỏ giọng hỏi "Quýnh vương thực là đại phôi đản, là cùng một loại người với Đoan vương"

"Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi", Thượng Quan Cẩn vỗ nhẹ vai nàng an ủi "Thù Thù, nhớ kỹ, mặc kệ Đoan vương muốn cái gì chúng ta tuyệt đối không được đáp ứng"

Vừa rồi Đoan vương có tới đây, muốn bọn họ viết thư cho Doãn Thọ An, dụ hắn đến đây nhưng đã bị Thượng Quan Cẩn cương quyết cự tuyệt. Đoan vương thẹn quá hóa giận bỏ đi, còn phân phó không cho hai người ăn uống, bỏ đói vài ngày rồi tính sau.

"A Cẩn, ta rất đói" Thẩm Tĩnh Thù nhu nhược nói "Ngươi thổi huyên cho ta nghe được không, như vậy ta sẽ không nghĩ tới chuyện đói bụng nữa". Nàng khởi động thân mình, sau khi bị rơi xuống nước, toàn thân ướt nhẹp, sau nhờ gặp Quýnh vương mới được thay quần áo sạch, đào huyên cũng không còn.

« Ai, không có cách nào khác, ta đi ngủ đây ». Thẩm Tĩnh Thù cắn môi, miễn cưỡng nằm xuống, đang mơ màng thì bị Thượng Quan Cẩn lay dậy "Thù Thù, mau tỉnh lại, ngươi nghe xem, có tiếng nước chảy"

Thẩm Tĩnh Thù xoa mắt, khó hiểu hỏi « nước gì?" vừa nói đã cảm thấy dưới thân ướt sũng, cúi đầu thì thấy nước chảy ngập cả đôi giày.

"Đoan Vương thực độc ác, muốn dùng nước để hù dọa chúng ta » Thượng Quan Cẩn oán hận nói, quay đầu nhìn Thẩm Tĩnh Thù đang kinh hoàng, vừa kéo nàng vừa nói "Thù Thù, ngươi leo lên vai ta đi, dù nước có dâng lên thì cũng chống đỡ được một lát"

"nhưng mà ngươi thì sẽ thế nào, ngươi sẽ bị chết đuối mất" Thẩm Tĩnh Thù gấp đến độ muốn khóc, nhìn Thượng Quan Cẩn ngồi xổm xuống đưa lưng lại phía mình, lắc đầu.

"Ta không sợ." Thượng Quan Cẩn xoay người, ánh mắt kiên định trong suốt xuyên thấu vào lòng nàng 'Thù Thù, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi đến phút cuối cùng, tin tưởng ta" nói xong lại mỉm cười nắm tay nàng "Ngươi không muốn sống trở về gặp Hoàng thượng sao?"

"Ta..."

« Được rồi, mau leo lên đi, nước đã dâng tới đầu gồi rồi » Thượng Quan Cẩn không để nàng từ chối nữa, kéo nàng leo lên bả vai mình rồi dựa vào tường mà đứng lên.

Nước ngày càng dâng cao, rất nhanh đã đến thắt lưng, Thẩm Tĩnh Thù rốt cuộc nhịn không được nữa mà khóc thành tiếng. Thượng Quan Cẩn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói "Thù Thù, đừng khóc"

"A Cẩn, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi."

"Ta hiểu được, ngươi đừng khổ sở, là ta không kiềm chế được tình cảm của mình, mới làm cho ngươi và Hoàng thượng buồn rầu như vậy »

« A Cẩn » Thẩm Tĩnh Thù nước mắt như mưa.

A Cẩn, thực xin lỗi. Cố Hầu ca ca từng nói, thích không giống với yêu. Khi ta lớn lên mới hiểu đúng là như vậy. Thích chính là cảm thấy ở cùng một chỗ với hắn rất vui vẻ mà yêu là dù phía trước có bao nhiêu khó khăn, khổ sở, ngươi cùng nguyện ý ở bên hắn, không xa không rời. Cho nên, A Cẩn, ta thích ngươi, thích Cố Hầu ca ca, thích Thái phó đại nhân nhưng ta chỉ yêu một mình Thọ Thọ.

Sau một lúc lâu, đột nhiên nước không dâng lên nữa. Thượng Quan Cẩn và Thẩm Tĩnh Thù nhìn chung quanh, thấy cửa sổ trên mái nhà bị xê dịch, lộ ra ánh sáng mờ mờ và khuôn mặt của Quýnh Vương "May quá, may quá, Tiểu Triệu mau tới đây, bọn họ không có việc gì"

Tiếp theo Quýnh vương bị hất sang một bên, lộ ra khuôn mặt của Nam Việt vương tử nay là tân quốc vương Nam Việt, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Tĩnh Thù hồi lâu mới mừng rỡ reo lên "Bình tĩnh cô nương, đừng sợ, ta tới cứu ngươi"

"..."

Được thả ra nhưng Thẩm Tĩnh Thù và Thượng Quan Cẩn vẫn đề phòng nhìn Quýnh vương và Nam Việt vương. Thẩm Tĩnh Thù khịt mũi lên tiếng trước "Quýnh vương, ngươi vậy mà lại lui tới vụng trộm với Nam Việt quốc sao?"

"Ha ha, không có cách nào khác nha, ta cũng phải ăn cơm nha" Quýnh vương vỗ vai Nam Việt vương "Cái đại Phương quỷ quái Kiềm Nam kia thực không tốt chút nào, thiếu thốn đủ thứ, cuộc sống khó khăn, may mà ta quen biết được Tiểu Triệu, chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau, ta bán thảo dược và ngân khí cho hắn, hắn cung cấp sản vật địa Phương cho ta, ta mới miễn cưỡng sống tới hôm nay"

"Chúng ta quả nhiên là xem thường Quýnh vương gia, ngươi ngay cả chuyện phản quốc, thông đồng với địch cũng có thể nói nhẹ nhàng như thế, bội phục, bội phục" Thượng Quan Cẩn khoanh tay, cười lạnh, hai mắt lặng lẽ dò xét hoàn cảnh chung quanh.

Nam Việt vương lại cao hứng chạy tới nắm tay Thẩm Tĩnh Thù "Bình tĩnh cô nương, đến, đến, ta lập tức sai người chuẩn bị phòng và đồ ăn cho ngươi, sau này cứ an tâm ở lại đây đi"

Dứt lời, hắn không để ý đến phản ứng của Thẩm Tĩnh Thù, mạnh mẽ nắm tay nàng kéo đi, được vài bước còn xoay người cười nói với Quýnh vương "May mắn Hưởng Phúc Huynh báo cho ta biết cố nhân bị giam trong này, nếu không Bình tĩnh cô nương của ta đã gặp phiền toái rồi"

"Không có gì, quan hệ của chúng ta là thế nào chứ? Đều là tốt cho mọi người thôi" Quýnh vương nhìn dáo dác chung quanh, thấp giọng nói "Ngươi trăm ngàn lần đừng nói cho Đoan biểu huynh biết là ta cáo mật nha"

Nam Việt vương hừ lạnh một tiếng, "Không phải sợ hắn, Đoan vương này là nhò có ta thu lưu hắn và đội quân của hắn, cho ăn cho mặt thế mà hắn vụng trộm bắt nhốt Bình tĩnh cô nương lại không cho ta biết"

Quýnh vương xoa xoa hai tay chỉ vào Thượng Quan Cẩn đang ra sức thoát khỏi kiềm chế của mấy tên lính "Tiểu Triệu à, tiểu tử này để lại cho ta nha"

Nam Việt vương ái muội cười, "Hưởng Phúc huynh, ngươi xem trọng hắn?"

"Hắc hắc, ngươi cũng biết ta chỉ có sở thích nho nhỏ này thôi, ở kinh thành ta chú ý hắn lâu rồi, tiếc là vẫn chưa có dịp xuống tay". Quýnh vương nuốt nước miếng, kéo tay Thượng Quan Cẩn, nhắm mắt sờ mó say mê "Quả nhiên là giống như trong tưởng tượng, mềm mại mà co giãn ah"

"Hảo hảo hảo, không thành vấn đề, ngươi cứ mang người đi đi, cẩn thận đừng để hắn chạy thoát" Nam Việt vương rộng rãi phất tay, hai người cùng mmang ý xấu hiểu ý cười ha hả.

********

Ban đêm, trong phòng Quýnh vương. Thượng Quan Cẩn bị trói gô ở đầu giường. Quýnh vương tắm rửa sạch sẽ, mình mẩy thơm tho bước vào phòng, vừa đóng cửa đã nhào đến bên giường "A Cẩn, ta đến đây"

Vừa dứt lời đã lãnh ngay một cú đá vào ngực, té nhào xuống giường. Quýnh vương không cam tâm, vừa bò lên vừa than thở "A Cẩn, ngươi thật quá ngoan tâm ah, ta cứu ngươi, ngươi còn đá ta"

Thượng Quan Cẩn hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi không để ý tới hắn, nghênh ngang ngồi xuống giường, lạnh lùng nói "Nói đi, sao lại ra thế này? Nếu ban ngày ở trong thủy lao ngươi không nháy mắt ra nhiệu với ta, ta sẽ không nhẫn nhịn tới giờ, để mặc bọn họ bài bố"

Quýnh vương tươi cười lấy lòng, ngồi sát bên cạnh, bị Thượng Quan Cẩn trừng mắt lập tức vội nói "Đừng kích động, đừng kích động, ta chẳng qua là sợ tai vách mạch rừng nên muốn kề tai nói nhỏ mà thôi"

Thượng Quan Cẩn khóe miệng co rút, cố kiềm chế để không đá bay thân thể thơm nức đang kề sát mình, thấp giọng nói "Nói mau"

"Khụ khụ, kỳ thật, ta là nội ứng do Hoàng thượng phái tới » thấy Thượng Quan Cẩn nhíu mi ra vẻ không tin, vội vàng lấy ngọc ban chỉ trong người ra đưa cho hắn « nhìn đi, ngươi chắc là nhận ra được ngọc ban chỉ này chứ? »

Ngọc ban chỉ này quả thật là của Doãn Thọ An, bên trong còn khắc mấy chữ cực nhỏ: phụng chỉ nằm vùng. Quýnh vương đắc ý dạt dào thu lại ngọc ban chỉ "Đây là hoàng chất cho ta tín vật nhằm chứng minh thân phận và rửa sạch oan khuất cho ta ah"

Thượng Quan Cẩn hồ nghi nhìn hắn truy hỏi "Vậy sao ngươi lại bắt ta và Thù Thù?"

"Chuyện này không liên quan tới ta nha, là tự các ngươi muốn chạy mà" Quýnh vương thừa dịp khoác tay lên vai Thượng Quan Cẩn "Ta và hoàng chất vốn đã lên kế hoạch, điều người từ đất phong Kiềm Nam đến, giả vờ làm thủy phỉ tập kích hoàng chất, sau đó tạo hiện trường giả, làm cho hoàng chất rơi xuống nước rồi mất tích"

"Khi tin tức được lan truyền, vây cánh của Đoan vương đang ẩn náu tại kinh thành nhất định sẽ lập tức hành động, hoàng chất nói hắn đã an bài nhân thủ, chờ bọn họ lộ ra dấu vết thì lập tức bắt giữ. Ai ngờ giữa đường đê cầu vồng bị vỡ, suýt chút nữa đã phá hỏng kế hoạch. Sau đó ta đi tìm người liền gặp các ngươi, ta vốn đã ước hẹn gặp mặt Đoan vương tại nơi đó, lại ai ngờ các ngươi không nghe lời mà bỏ trốn, lại chạy đúng vào con đường đó nên mới bị bắt được. Chuyện này không liên quan gì tới ta nha"

Thượng Quan Cẩn trầm ngâm một lát, rốt cục mỉm cười nói "xem ra chúng ta đã nghĩ oan cho ngươi, Quýnh vương gia vì nước tận trung, chịu nhục lại mạo hiểm tính mạng xâm nhập vào hang hổ, thực sự làm người ta kính nể"

Nghe vậy, Quýnh vương nhất thời nước mắt hoen mi, ôm lấy Thượng Quan Cẩn nức nở "A Cẩn ah, ta cũng không có cách nào khác, là bị buộc bất đắc dĩ nha. Ngươi biết không, hoàng chất nhà ta thực sự rất ngoan tâm, không biết hắn lấy được từ đâu chứng cứ giao dịch giữa ta và Tiểu Triệu còn có thư tín Đoan vương viết cho ta, muốn ta làm nội ứng"

"Đúng là Đoan vương viết mật tín cho ta nhưng ta nào có gan cùng hắn âm mưu tạo phản, không ngờ lại bị hoàng chất nắm được nhược điểm, mỗi ngày đều tìm ta, cùng ta uống trà nói chuyện phiếm, cưỡng bức lợi dụng, làm cho ta không thể phối hợp làm mật thám nắm vùng cho hắn, nếu không sẽ trị ta tội thông đồng với địch, mưu phản. Ta thực sự là khóc không ra nước mắt, oan ức quá mà, ngươi phải làm chủ cho ta nha"

Trơ mắt nhìn nam nhân cao to lại khóc bù lu bù loa như con nít, Thượng Quan Cẩn không khỏi cảm thán "Được rồi, đừng khóc, mau mở trói cho ta, ta muốn đi cứu Thù Thù"

Quýnh vương lập tức lau nước mắt, nhanh chóng cởi bỏ dây thừng cho Thượng Quan Cẩn, ôm chầm lấy hắn "A Cẩn, trước tiên ngươi đừng đả thảo kinh xà, hoàng chất đã âm thầm điều quân đến bin cảnh, ít ngày nữa sẽ chinh phạt dư nghiệt Đoan vương"

"Nhưng Thù Thù đã bị Nam Việt vương mang đi, người này lại mơ ước nàng đã lâu, ta phải mang Thù Thù an toàn về bên cạnh Hoàng thượng"

"Yên tâm, yên tâm, Tiểu Triệu tuy rằng vẫn đánh chủ ý lên Thục phi nương nương, nhưng hắn giống ta, đều là những người có phẩm vị, sẽ không làm bậy". Quýnh vương nuốt nước miếng nói tiếp "Hơn nữa ta còn phái người vụng trộm tiết lộ thông tin cho vương phi hiện tại của hắn, Thục phi chắc chắn sẽ không có việc gì, ngươi cứ yên tâm ở trong phòng ta, đừng hành động thiếu suy nghĩ"

Thượng Quan Cẩn nghĩ nghĩ rồi ngồi lại. Quýnh vương hai mắt đảo liên tục, kéo tay hắn, giả vờ an ủi "Cũng không còn sớm nữa, A Cẩn, hay là chúng ta nghỉ ngơi sớm đi"

Vừa nói vừa thò móng heo ra, tính giở trò nào ngờ đã bị Thượng Quan Cẩn bắt lấy, thanh âm lạnh lùng "Ngươi ngủ ở trên đi"

"Không cần a, chúng ta ít nhất cũng phải làm bộ cho người bên ngoài xem chứ, A Cẩn, chúng ta đều là nam nhân, ngươi lo lắng cái gì" Quýnh vương vẫn không từ bỏ ý định, nắm lấy cánh tay Thượng Quan Cẩn

"Hừ, thủ vệ bên ngoài đều là người của ngươi, không cần giả bộ đáng thương" Thượng Quan Cẩn không chút khách khí, nhảy lên giường, tung chăn đáp lên người, nhắm mắt ngủ.

Trước tiên phải nghỉ ngơi thật tốt rồi mới tìm cách cứu Thù Thù, không thể trông cậy vào Quýnh vương này được.

Crypto.com Exchange

Chương (1-42)