Anh Nhất Định Sẽ Bù Đắp Mọi Thứ Cho Em
← Ch.45 | Ch.47 → |
"Hội...hội trưởng Đoạn Trường An?"
"Tiểu Nãi đấy à?"
Vân Nãi mừng rỡ trèo xuống lưng Lục Dương, lon ton chạy đến người con trai trước mặt kia trong sự ngỡ ngàng của hắn.
"Lâu ngày không gặp, trông em xinh hơn hẳn."
Nam nhân kia xoa đầu cô cười nói trông cực kỳ vui vẻ, cứ như thể là một cặp đôi vậy.
Dường như Vân Nãi cảm nhận được một luồng sát khí đáng sợ ở phía sau mình, cô gượng cười đẩy nam nhân kia tới gần Lục Dương hơn.
"Anh Gấu, đây là Đoạn Trường An cựu hội trưởng của trường em 2 năm trước."
"Rất vui được gặp anh."
Đoạn Trường An niềm nở vươn tay ngỏ ý chào hỏi, nhưng đáp lại anh ta là một cái nhìn sắc lạnh xa cách.
"Ừm, đây là chồng của em - Lục Dương."
"Chào."
Lục Dương nhìn lướt qua Đoạn Trường An một lượt, đột ngột kéo tay Vân Nãi trở về phòng.
"Đau!"
Vân Nãi nhăn mặt khẽ kêu lên nhắc nhở hắn.
Nghe tiếng cô kêu đau, Lục Dương mới thả lỏng ra một chút, để cô ngồi đối diện mình trên chiếc giường lớn màu trắng.
"Đừng có gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ tôi."
Trên gương mặt của hắn thoáng có nét buồn bã.
Thật sự mà nói, cái khoảnh khắc cô và người con trai kia vui vẻ trò chuyện với nhau trông rất hợp nhau, cứ y như một cặp đôi trời sinh vậy.
Xét về cả ngoại hình lẫn nhan sắc thì tên Đoạn Trường An kia cũng không hề kém cạnh.
Dựa theo cách ăn mặc thì Lục Dương cũng có thể đoán được anh ta là một thương nhân phát đạt.
Cưới nhau cũng được vài tháng rồi, chưa bao giờ Lục Dương cảm thấy lo lắng và trầm tư nhiều như vậy.
Hắn sợ cô sẽ rời khỏi hắn, đến bên người con trai hoàn mỹ kia.
Trong quá khứ hắn đã khiến cô tổn thương nhiều lần, vấn đề tình cảm thì lại chẳng có chút kinh nghiệm gì.
Hắn tự nhận thấy bản thân mình chẳng khác gì một con robot được lập trình sẵn vậy.
"Anh có bị ngốc không vậy? Chồng em vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng thế này sao lại còn dám mơ tưởng đến người khác nữa chứ?
Vân Nãi mỉm cười cốc đầu Lục Dương một cái.
Hóa ra chồng Gấu nhà cô cũng có lúc ghen tuông đáng yêu thế này.
"Thôi đi ngủ nào.
Nay em chủ động ôm anh ngủ trước nhé?"
Sắc mặt Lục Dương giờ lại trở về trạng thái bình thường.
Hắn hơi đỏ mặt vùi đầu vào ngực cô dụi dụi liên tục.
Kết hôn rồi mà cả vợ lẫn chồng vẫn rất dễ đỏ mặt, hễ đối phương nói lời yêu đều không tránh khỏi cặp má ửng đỏ như cà chua chín, trông cũng rất dễ thương.
***
Sau bữa tối được phục vụ tại chính khách sạn này, Vân Nãi cùng Lục Dương đi dạo vòng quanh cái sân rộng phía trước.
Ở đó được khách sạn này trồng rất nhiều loại cây, còn có nguyên hồ cá kiểng đủ màu sặc sỡ.
Vào mùa này khách du lịch quả thực rất ít, số người thuê khách sạn ở đây có thể đếm trên đầu ngón tay.
Do vậy mà không khí cũng bớt ngột ngào và ồn ào hơn, như vậy là cả Lục Dương và Vân Nãi sẽ có những khoảng thời gian thoải mái dành cho nhau hơn nhiều.
"Cẩn thận khẻo ngã đấy bé con."
Lục Dương túm lấy cổ tay Vân Nãi thật chặt, miệng không ngừng nhắc nhở cô gái nhỏ đang nghịch hồ cá trước mặt.
Hắn không hề muốn giống cái ngày đầu tiên phải rơi nước mắt vì một người con gái xa lạ nữa.
Cái cảm giác nắm lấy bàn tay lạnh ngắt thật đáng sợ đến cỡ nào, cứ như con bướm đậu trên cành đập cánh bay xa dần khỏi tầm với của hắn.
"Em biết mà, với lại cái hồ này đâu có sâu lắm đâu."
Cô ngước lên trả lời một câu khiến hắn yên lòng hơn chút.
Vân Nãi dùng cái vớt cá nhỏ gần đấy tóm hết mấy chú cá sặc sỡ nhất.
Vớt lên rồi thả, thả rồi lại vớt lên, hành động này của cô khiến Lục Dương không khỏi phì cười.
"Em làm vậy thì cá nó sẽ đuối sức mất."
"A con cá này đẹp chưa nè!"
Cô trầm trồ chỉ tay vào chú cá sao chổi xanh dương đang bơi lẫn lộn trong bầy cá vàng.
"Bé con thích nó à?"
Hắn nhíu mày khàn khàn hỏi.
"Vâng ạ, trông nó đẹp quá đi!"
"Vậy tôi sẽ đặt một bể cá sao chổi xanh dương ở phòng khách nhé?"
Nghe hắn nói dứt câu, Vân Nãi không khỏi vui mừng.
Cô nhảy nhót ôm Lục Dương thặt chặt như mèo con quấn chủ.
"Xin thất lễ vì đã làm phiền, có điện thoại tới thưa ngài Lục."
Một nhân viên tiếp tân bước đến thông báo cho Lục Dương về một cuộc điện thoại ngoài nước.
Chắc có lẽ là Phong Khê gọi hỏi về vài vấn đề của Lục Thị đây mà.
"Được rồi, tôi tới liền đây."
Lục Dương quay sang dặn dò Vân Nãi ngồi ở ghế đá ngoài sân chờ hắn một lát, xong việc sẽ quay lại đưa cô đi dạo
Trông thấy bóng dáng cao lớn Lục Dương khuất dần, Vân Nãi ngồi tựa đầu vào ghế đá, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
"Tiểu Nãi."
"Ai đó?"
Vân Nãi giật mình nhìn ngó xung quanh.
"Là anh."
Đoạn Trường An từ đâu xuất hiện đã ngồi bên cạnh cô, mặc một bộ âu phục lịch sự xách theo chiếc vali lớn.
"A hội trưởng, à mà anh đi đâu vậy?"
"Anh trở về Pháp tiếp tục công việc."
Cô hơi khó hiểu nhìn anh ta.
"Anh về ngay trong đêm sao?"
"Ừ, có phi cơ riêng đến đón.
Vì ngày mai anh có nhiều việc quan trọng lắm."
Đến lúc này, giọng Đoạn Trường An có chút đượm buồn.
"Đã lâu không gặp, trông em có vẻ đang rất hanh phúc với chồng mình nhỉ?"
"Vâng, bọn em mới kết hôn cách đây vài tháng."
"..."
"Vậy còn anh thì sao?"
"Anh hiện đang kế nghiệp ngành sản xuất nước hoa của bố."
"Oa, hội trưởng giỏi thật đấy!"
Vân Nãi vỗ vai anh ta tấm tắc khen ngợi.
Đoạn Trường An đau lòng liếc qua ngón áp út thon nhỏ đang đeo một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh nghiến răng ken két.
"Có phải khi đó em đã từng rất thích anh phải không?"
"Vâng, hồi đó em cực kỳ ngưỡng mộ anh luôn."
Gương mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười ngây thơ.
Nhìn thấy biểu cảm ngô nghê đó, lòng anh ta đau quặn lại.
"Vậy thì em hãy cho anh một cơ hội!"
"Là sao...ưm ưm..."
Nhanh như cắt Đoạn Trường An rút miếng khăn tẩm thuốc mê ra bịt kín mũi khiến cô ngất đi vào lòng anh.
"Anh nhất định sẽ bù đắp mọi thứ cho em."
Đoạn Trường An mỉm cười hôn nhẹ lên đôi môi anh đào đỏ hồng, bế cô vào lòng tiến đến chiếc xe đen đã chờ sẵn ở phía xa cổng khách sạn..
← Ch. 45 | Ch. 47 → |