← Ch.27 | Ch.29 → |
" Các anh mang em đi nơi nào?"
Mới sáng sớm, Khuynh Tâm đã bị hai anh em kéo từ trong ổ chăn đi ra ngoài. Thay áo sơ mi cùng quần bò tất cả đều giống nhau như đúc, Khuynh Tâm cực kỳ cảm thấy không được tự nhiên, hoảng hốt loạn cả lên cô không biết bọn họ lại muốn làm cái gì!
"Đến đó em sẽ biết!"
Thực quỷ dị, Nhiếp Nhân Toàn cư nhiên đối với cô bằng vẻ mặt ôn hoà để nói chuyện, anh ta... Làm sao vậy? Như thế nào lại đột nhiên trở nên thân mật a!
Nhìn vẻ mặt đầy hoài nghi của Khuynh, Nhiếp Nhân Toàn tươi cười một lát! Đều do anh trai không tốt, nói cái gì sẽ đối với cô tốt một chút, đem lòng của cô kéo về! Anh vốn không nghĩ sẽ để ý tới, vì cái người phụ nữ đã phản bội bọn họ, làm cái gì đều là lãng phí, chỉ là... Anh trai lại còn nói cái gì muốn dẫn cô đi hẹn hò! Thật sự tức chết anh! Không có biện pháp, anh cũng phải đi theo, nếu không... Nếu không... về sau trong lòng của cô chỉ có anh trai thì làm như thế nào?
Trong lòng Khuynh Tâm tràn đầy hoài nghi, nhưng mà cuối cùng cái gì cô cũng chưa hỏi!
Xe chậm rãi chạy, đi vào một công viên trò chơi sau đó ngừng lại! Nhìn công viên trò chơi mộng ảo trước mắt, Khuynh Tâm ngây dại. Cô không nghĩ tới bọn họ cư nhiên sẽ mang cô đến cái chỗ này.
"Còn ngây ngốc làm cái gì? Đi vào!"
Nhiếp Nhân Khải đặt tay lên hông cô, ôm lấy cô hướng bên vào bên trong! Nhiếp Nhân Toàn thấy thế bĩu môi, cũng theo đi vào!
"Như thế nào... Không có người?"
Khuynh Tâm tò mò nhìn bốn phía, phát hiện trừ bọn họ ra ở ngoài cũng chỉ có nhân viên công tác, hôm nay không phải là Chủ Nhật sao? Như thế nào đều không có người đến?
"Nơi này hôm nay không mở cửa!" Nhiếp Nhân Khải nói.
"A? Vậy chúng ta làm sao có thể đi vào?"
"Công viên trò chơi này là của họ Nhiếp, hôm nay nơi này trừ bỏ chúng ta, sẽ không có người khác!" Nhiếp Nhân Khải thản nhiên trả lời.
"Cái gì?"
Khuynh Tâm kinh ngạc há to miệng, ý tứ của anh ta không phải là hôm nay bọn họ muốn dẫn cô đến nơi đây chứ, cho nên công viên trò chơi này mới ngừng kinh doanh, chỉ dành cho ba người bọn họ! Nghĩ tới đây, ánh mắt Khuynh Tâm tối sầm xuống. Bọn họ, vì cái gì lại làm như vậy? Vì lấy lòng cô?
"Kia cái cây nấm đó là cái gì? Phải đợi bầu trời tối đen mới bắt đầu chơi sao?" Nhiếp Nhân Toàn không kiên nhẫn lôi kéo Khuynh Tâm hướng về phía trò chơi trong vườn đi đến.
_
"A... A... A a a a a..."
"Kính nhờ đừng kêu được không, hai cái lỗ tai anh sắp điếc tới nơi rồi!" Nhiếp Nhân Toàn không chịu nổi tiếng thét cao đề-xi-ben của Khuynh Tâm, giơ tay lên, bụm miệng cô lại.
"Ô... Ô ô..."
Khuynh Tâm sợ tới nước mắt chảy ròng, cô không nên đi vào nhà ma, nơi này tối đen đến vươn tay không thấy được năm ngón, còn không khí thổi qua không biết là đồ vật gì, cô sợ tới mức hai chân phát run. Nhiếp Nhân Khải buồn cười lắc đầu, nhìn Khuynh Tâm, vươn tay giúp cô lau đi nước mắt ràn rụa trên mặt.
"Cô gái, lá gan của em cũng quá nhỏ đi! Có cái gì phải sợ, đây đều là giả!"
Không đợi cô đáp trả, Khuynh Tâm bỗng nhiên cảm giác dưới chân chợt lạnh, tựa hồ có cái gì đó đang nắm chặt lấy chân cô.
"A... A a a..."
Cô thét chói tai nhảy lên trên người Nhiếp Nhân Khải, hai chân gắt gao quấn chặt lấy thắt lưng anh."Có... Có... Có..." Cô khóc không ra tiếng, cô sợ ma, sợ nó sẽ bay tới tóm lấy mình!
"Người phụ nữ này!" Nhiếp Nhân Toàn có chút ghen tị nhìn cô ôm anh trai mình, tư thế kia, miễn bàn có bao nhiêu ái muội!
"Chết tiệt, nếu em không nghĩ ở trong này cùng anh làm tình, em tốt nhất đừng động!"
Bởi vì hai chân cô hoàn toàn ôm chặt lấy thắt lưng anh, hạ thể hai người thỉnh thoảng ma xát với nhau, Khuynh Tâm bởi vì sợ hãi không ngừng tại trên người anh vặn vẹo... Nghe thấy lời anh nói, cô không khỏi ngây dại, anh ta tại loại địa phương quỷ quái này còn muốn... Thấy cô rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, Nhiếp Nhân Khải ôm cô đi ra ngoài, hai cái lỗ tai đều sắp điếc, còn có tâm tình gì đi quỷ ốc?
Đến chạng vạng, yết hầu Khuynh Tâm đã muốn rách ra, bất quá ngàn vạn lần không cần hiểu lầm, không phải bởi vì hai anh em kia làm chuyện yêu cô, mà là... Đồ chơi rất kích thích, lá gan của cô rất nhỏ liền chịu không nổi, cái gì vật rơi tự do, cái gì xe chạy trên cao, cái gì loạn thất bát tao một đống chơi trò chơi nguy hiểm, chơi đến tinh thần cô đều rất nhanh muốn chết đi, chỉ là hai anh em kia không biết ăn phải thuốc gì, cư nhiên chơi từ sớm đến tối...
Nhiếp Nhân Khải đỡ lấy Khuynh Tâm, một bên vừa đi vừa cười, khẽ lắc đầu "Lá gan của em thật sự so với con chuột không lớn hơn được bao nhiêu!"
Khuynh Tâm còn chưa kịp phản bác, Nhiếp Nhân Toàn liền đi lên "Kính nhờ, anh, anh không cần vũ nhục con chuột được không!"
Khuynh Tâm tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, lá gan của cô nhỏ đấy thì sao, nếu bọn họ không còn có cuộc sống như bây giờ nữa, cô sẽ trả lại cho bọn họ những thứ mà bọn họ đã làm với cô, bọn họ cư nhiên còn có mặt mũi nào cười nhạo cô?
← Ch. 27 | Ch. 29 → |