← Ch.04 | Ch.06 → |
Lông mày của Chu Tư Thành nhíu lại, nhìn thoáng qua Doãn Phồn ở bên kia rồi quay đầu lại tiếp tục chống cằm quan sát Vinh Nhung, "Vinh Nhung.... tên này rất đẹp, mềm mại."
Vinh Hưởng nghe vậy thì đầu lông mày khẽ nhăn lại, nhưng rất nhanh liền thu lại cảm xúc của mình không để lại dấu vết nào. Đôi mắt sáng rực của anh ngước lên, như có điều suy nghĩ nhìn Chu Tư Thành, "Không ngờ cậu cũng nghiên cứu ý nghĩa của tên người."
"Ê, cậu không biết là hiện tại thầy bói phong thủy rất được hoan nghênh hay sao?" Bộ dạng nửa thật nửa đùa của Chu Tư Thành, thật sự không biết là cậu ta có biết Vinh Hưởng đang chế nhạo mình hay không.
"Mình thật không biết cậu có chí hướng muốn làm bán tiên."
Vinh Nhung nhất thời nhịn không được mà "phốc" một tiếng bật cười ra, Vinh Hưởng nhíu mày nhìn cô. Vinh Nhung vội vàng rũ mắt xuống, "Thật xin lỗi, em nhất thời nhịn không được." Chỉ cần trong đầu cô thoáng tưởng tượng hình ảnh Chu Tư Thành đang vuốt chòm râu, mặc một chiếc áo dài ngồi ở bên cạnh bàn tám góc làm hình dáng bán tiên thì cô không nhịn cười được nữa.
Chu Tư Thành chỉ cười, hơi cúi người, hai tay chống cằm nhìn cô, "Cười lên cũng rất mềm mại."
Nụ cười của Vinh Nhung cứng lại trên khóe môi, theo bản năng nhìn sang Vinh Hưởng đang ngồi bên cạnh. Giọng nói cợt nhã như vậy, cô rất ghét. Thế nhưng Vinh Hưởng cũng chỉ nhìn cô một cái rồi rũ mắt xuống mà ăn không nói thêm gì nữa. Gương mặt trước sau vẫn lạnh lùng như vậy, một chút cảm xúc cũng nhìn không ra. Hình như việc trêu chọc như vậy, là chuyện rất bình thường.
Bỗng nhiên Vinh Nhung cũng không muốn ăn, thật không thể giống như lúc trước sao? Anh ấy sẽ không còn che chở cho mình như lúc còn bé, sự cưng chiều cũng có giới hạn cuối cùng? Sống trong quá khứ, quả nhiên chỉ có mình cô mà thôi. Vinh Hưởng thật sự chỉ quan tâm đến việc cô mang họ Vinh thôi sao?
Chu Tư Thành có thâm ý khác nhìn cô một cái, bước chân thong thả đi đến chỗ Doãn Phồn ngồi cách đó không xa. Con mồi anh nhìn trúng, có thể từ từ đi săn, quá trình như vậy mới có thú vị. Anh cũng không vội, bất kỳ vật gì cũng sẽ không thoát khỏi tầm nhìn của anh.
Vinh Nhung rũ mắt xuống, yên lặng ăn. Vinh Hưởng ngồi ở bên cô cũng vẫn không lên tiếng, hồi lâu, anh buông chiếc đũa trong tay xuống, nghiêng mặt sang nhìn Vinh Nhung một lúc lâu mà cô cũng không có phát hiện. Ánh mắt chăm chú như vậy nhưng vẫn dừng lại ở trên mặt bàn. Vinh Hưởng híp mắt, trầm giọng hỏi: "Chủ nhật đi leo núi không?"
"Hả?"
Vinh Hưởng nhíu mày, đúng là cô đang mất hồn?
"Vừa rồi suy nghĩ cái gì?"
Vinh Nhung tiếp tục cúi đầu ăn, không nhanh không chậm trả lời: "Không có gì."
Nhìn thấy lông mi của cô nhẹ nhàng rung động, ánh mắt Vinh Hưởng trở nên ảm đạm, trong lòng bắt đầu bị phiền não lấn áp. Anh trực tiếp đứng dậy đi thẳng ra khỏi phòng ăn mà không thèm quay đầu lại.
Bàn tay nắm đũa của Vinh Nhung trở nên căng cứng, bàn ăn đột nhiên trống trải, sự ồn ào trong phòng ăn có vẻ như vô cùng chói mắt. Đến cuối cùng, chỉ còn dư lại một người là cô. Đã sớm quen với tính khí đại thiếu gia của anh, nhưng hôm nay, rốt cuộc cô đã chọc giận anh chuyện gì. Cô thật không hiểu....
Tương Mạch và Dịch Phong mua xong cơm đi tới. Dịch Phong ngồi ở đối diện cô, nhìn thấy vị trí đó không có người thì có chút kinh ngạc hỏi: "Vinh Hưởng đâu?"
Vinh Nhung thu lại cảm xúc, ngẩng đầu lên mỉm cười nói: "Đi rồi."
"...."
Dịch Phong và Tương Mạch liếc mắt nhìn nhau đều không lên tiếng. Tính tình của Vinh Hưởng không tốt, gặp phải Vinh Nhung lại càng giống như sấm sét, vừa đụng liền nổ, nơi nào là bãi mìn cũng không xác định được. Mấy ngày nay nhìn hai người như hình với bóng, còn tưởng rằng bọn họ đã tiêu tan hiềm khích trước kia. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng Vinh Hưởng vẫn không tiếp nhận nổi cô em gái cùng cha khác mẹ này.
"Tính khí đại thiếu gia kia, thật đúng là không có mấy người chịu được. Quả thật anh ta rất giống kẻ điên trốn viện, đây là bệnh, phải trị!" Tưởng Mạch tức giận hừ hừ, ngay sau đó quay đầu nhìn Dịch Phong, "Anh đi theo khuyên nhủ anh ta một chút, đừng nên kéo dài, càng kéo dài càng không cứu được."
"...." Dịch Phong âm thầm vỗ trán, cũng may Vinh Hưởng không có ở đây, nếu có đoán chừng phải gọi 110 rồi. Hai quả bom gặp nhau, ngay cả chuyên gia phá bom cũng không dùng được. Dịch Phong suy nghĩ một chút, rồi nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, cuối tuần đi leo núi không?"
Leo núi? Vinh Nhung ngẩng đầu nhìn Dịch Phong đang ngồi đối diện. Hình như ban nãy Vinh Hưởng cũng nói tới leo núi thì phải.
"Sao đột nhiên lại đi leo núi?" Trong miệng Tương Mạch đầy thức ăn, bĩu môi nói. Dịch Phong nhìn dáng vẻ này của cô, không nhịn được mà khóe môi hiện lên một nụ cười, "Thì do Lạc Lăng lớp anh lại đột nhiên hẹn bọn anh đi leo núi. Sáng sớm Chu Tư Thành đã đồng ý với cô ấy, một mình anh cũng không thể không nghe theo."
"Lạc Lăng?" Tưởng Mạch nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, trừng to mắt nhìn anh: "Chính là cái cô lớp trưởng, cô ấy vẫn còn theo đuổi anh sao?"
"Theo đuổi anh?" Dịch Phong nhíu mày, tại sao lại biến thành theo đuổi mình rồi, rõ ràng là.... anh liếc nhìn Tương Mạch đang trừng to hai mắt, Dịch Phong dù bận vẫn ung dung nhíu mày nói: "Muốn đi không? Không đi.... Anh có thể bị ăn đó...."
"Đi! Em đi." Lời của Dịch Phong còn chưa nói hết thì đã bị Tương Mạch nhanh chóng cắt đứt, Tương Mạch đấm đấm ngực bị ngẹn rồi nói: "Em muốn đi xem thử, rốt cuộc lá gan của cô ta lớn tới mức nào, lại dám mơ ước loại người như anh. Nhất định là đã ngại sống quá lâu, cô ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, quả nhiên đủ vĩ đại, người vĩ đại như vậy, nhất định em phải đi chiêm ngưỡng mới được. Chậm trễ sẽ bị anh khắc chết mất!"
"...." Sắc mặt Dịch Phong đen lại, khóe miệng giật giật, "Anh đây là loại người thế nào?"
"Chính là, hoàn toàn không có biện pháp nào để đem anh và người bình thường quy về một loại thì mới không biết anh là loại nào đấy?" Tưởng Mạch than thở như thật, "Nghe nói dáng vẻ của Lạc Lăng kia không tồi." Đáng tiếc, đóa hoa đẹp như vậy lại không chọn, lại còn sống chết bám vào con bò béo phệ này.
"Cũng không tệ lắm, nghe nói là hoa khôi của lớp mười hai bọn anh đó." Dịch Phong không biết người nào đó đang oán thầm cho nên mới hùa theo nói.
"Vậy sao anh không theo đuổi cô ấy." Tưởng Mạch liếc anh một cái, "Ánh mắt không nên quá cao, có người muốn còn không tranh thủ cười trộm. Tự tin là chuyện tốt, tự tin quá trớn thì sẽ biến chất, loại chuyện chảnh choẹ như vậy tư chất của anh còn kém một chút."
"...." Dịch Phong oán hận nhai thức ăn trong miệng, giây thần kinh của cô gái này rốt cuộc bị Thượng Đế lấy đi đâu mất rồi, tại sao lại khác người như vậy chứ. Cần phải làm thế nào cô ấy mới hiểu?!
*
Doãn Phồn và Chu Tư Thành cũng nhìn thấy Vinh Hưởng rời đi. Đôi mắt phượng của Doãn Phồn tinh tế nhảy lên: "Thì ra cô ấy chính là "em gái" của Vinh Hưởng."
Chu Tư Thành chỉ nhìn Vinh Nhung đang ngẩn người ngồi đó mà không hề nói gì, lại nhìn về hướng Vinh Hưởng rời đi rồi nhẹ nhàng nhíu mày. Đã sớm nghe nói qua quan hệ của Vinh Hưởng và cô em gái kia rất căng thẳng, mới vừa rồi còn cho là mình đã nhìn nhầm. Bây giờ nghĩ lại, hình nhưđúng là như vậy, nhưng cũng không giống như vậy. Rõ ràng lúc nãy lúc anh trêu chọc Vinh Nhung, thái độ của Vin Hưởng biểu hiện rõ ràng là đang bao che cho cô. Chẳng lẽ là đó là ảo giác của anh sao?
"Thì ra bản chất hồ ly tinh này cũng có di truyền." Doãn Phồn nhẹ nhàng nhả ra một câu, cô gái Vinh Nhung đó, nhìn thế nào cũng không thuận mắt. Một bộ dáng bông hoa trong trắng như vậy, thực sự rất không được chào đón.
Chu Tư Thành chậm rãi xoay người nhìn Doãn Phồn, nâng tay lên sờ tóc của cô, "Ngoan ngoãn ăn cơm đi, hôm nay tâm tình của anh không tốt, chớ chọc anh không vui?"
"...." Doãn Phồn uất ức cúi đầu, tâm tình của anh ta không được, rốt cuộc tại sao không tốt chỉ có chính anh ta mới rõ ràng thôi. Ba ngày hai bữa đến Niêm Hoa, cô thật sự muốn xem, tương lai anh ta sẽ thua trong tay người nào.
*
Lúc tan học, trong xe đưa đón của nhà họ Vinh chỉ có một mình Vinh Nhung, tài xế đón cô xong thì lặp tức khởi động xe, đương nhiên là Vinh Hưởng đã nói trước với tài xế. Vinh Nhung cũng không hỏi, cứ như vậy mà yên lặng tựa vào chỗ ngồi phía sau nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Vinh Hưởng không thích cô cũng không làm, Vinh Hưởng không muốn đi cùng nhau, cô hỏi nhiều hơn nữa cũng không làm nên chuyện gì. Hạnh phúc là một chuyện xa vời, quả nhiên sẽ không lọt vào trong tầm tay của cô. Nhưng, tại sao loại cảm giác này giống như mười năm trước lúc cô rời khỏi nhà họ Vinh như vậy, thật sự cô sẽ cách anh càng ngày càng xa sao?
Ngày hôm sau có tiết thể dục, học nhảy cao. Dây thần kinh vận động của Vinh Nhung vốn đã không được tốt cho lắm, nhảy cao thì càng thêm không tốt. Hơn nữa tới chu kỳ sinh lý, cả người đều lười nhác, đứng ở trên sân trường không muốn nhúc nhích.
Xa xa cô nhìn thấy Vinh Hưởng đang thong thả đi tới, tiếp đó lại thấy các bạn học đi sau anh. Tương Mạch ở bên cạnh nói thầm với cô: "Nghe nói thầy giáo dạy Tiếng Anh của bọn họ có chuyện, nên đổi tiết với thầy dạy thể dục, nhưng sao lại đổi cùng tiết học với chúng ta." Hình như Vinh Hưởng cũng nhìn thấy cô, nhưng vì khoảng cách xa nên không nhìn thấy rõ vẻ mặt của anh. Chỉ thấy anh cùng đám người Dịch Phong bắt đầu chơi bóng ở trên sân, bên sân lập tức có rất nhiều người vây quanh.
Nhìn anh cười nói vui vẻ với đám bạn học, bụng của Vinh Nhung lại đau nhói từng đợt, bên tai không ngừng phát ra tiếng ong ong, cả người cũng trở nên khó chịu. Nhảy mấy lần đều bị va chạm, thầy giáo thấy sắc mặt của cô không được tốt, nên cho cô nghỉ tập. Vinh Nhung ngồi ở dưới gốc cây, tầm mắt không bị khống chế lại nhẹ nhàng nhìn sang sân banh bên kia. Vinh Hưởng vừa vào sân thì đã sút vào ba quả, bên sân bóng truyền đến âm thanh thét chói tai.
Vinh Nhung rũ mắt xuống, vùi đầu vào hai đầu gối, bàn tay nhẹ nhàng ôm bụng.
Không biết đã trải qua bao lâu, sân banh bên kia hình như không còn huyên náo như lúc nãy nữa. Trong lúc mơ màng, một đôi giày chơi bóng hiệu Nike xuất hiện trong tầm mắt của cô, Vinh Nhung ngẩng đầu lên thì không nhìn thấy gì vì gương mặt của anh đã bị ánh sáng chói mắt che lại. Ánh sáng quá chói mắt khiến cho cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh đang đứng ở trước mặt mình.
"Tại sao sắc mặt lại khó coi vậy." Vẫn là giọng điệu lạnh lùng như cũ, nhưng khi Vinh Nhung nghe được lại cảm thấy rất ấm áp. Không nhịn được mà hốc mắt trở nên ướt át, không dám nhìn anh nữa, chỉ sợ ánh sáng chói mắt kia sẽ làm mắt cô bị thương rồi chảy ra chất lỏng.
Vinh Hưởng nhìn cô không nói lời nào, cúi người xem thử cô ra sao. Hương trà xanh nhàn nhạt đập vào cánh mũi, Vinh Nhung không kìm được ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng anh giao nhau, nhìn thấy lo lắng trên khuôn mặt quen thuộc ấy, tất cả những uất ức trong lòng cũng lập tức tan biến.
"Tại sao lại khóc? Khó chịu sao?" Vinh Hưởng có chút luống cuống, nhìn mặt cô tái nhợt như vậy, anh ngồi nhổm trước mặt cô, giọng nói cũng bắt đầu trở nên dịu dàng. Mỗi lần thấy cô khóc, anh lại không biết làm sao. Mười năm rồi cũng không thể cải thiện, nước mắt của cô, có thể làm tổn thương đến anh.
Vinh Nhung nhẹ nhàng hít hít cái mũi, ngón tay tùy tiện lau nước mắt. Vinh Hưởng thấy cô chỉ lắc đầu, nhưng trên mặt lại rõ ràng không có một chút huyết sắc, lo lắng trong mắt càng phát ra rõ ràng: "Nhung Nhung làm sao vậy, khó chịu nơi nào, nói cho anh nghe."
"Anh...." Bởi vì giọng nói của anh trở nên dịu dàng như vậy, Vinh Nhung bất ngờ ngẩng đầu lên, thậm chí có chút vội vàng nắm chặt tay của anh, "Anh đừng chán ghét em có được không? Cái gì em cũng không có, chỉ có anh... anh.... có thể đừng không quan tâm đến em không?"
Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, nước mắt chảy xuống ở khóe môi, đôi môi khô khốc khẽ mở. Lòng Vinh Hưởng căng lên, nếu như, anh nói cho cô biết, anh không để ý tới cô, là vì anh giận chính mình, không có mặt mũi nói chuyện với cô. Thậm chí anh không hiểu tại sao mình lại tức giận, nha đầu này có phải sẽ nín khóc mà cười rộ lên hay không?
Em ngốc như vậy, thật sự rất.... rất đáng yêu.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |