← Ch.05 | Ch.07 → |
Trong phòng tắm sương mù tràn ngập, một nam cùng một nữ đang kích tình rên rỉ dây dưa lên xuống, hai thân thể trần trụi trong bồn tắm mát-xa cỡ lớn chặt chẽ quấn lấy nhau, như muốn đem chính mình khảm sâu vào trong cơ thể đối phương.
"Vũ Tâm... Cảm giác được không?Anh ở đây..."
"A... Ưm..."
"Em không trốn được, đây là anh, dục vọng nóng bỏng của anh..."
Giờ khắc này, ở mật huyệt nữ tính truyền tới từng trận ma sát, khiến cự long nóng hừng hực cuối cùng không chịu đựng được, sưng to tới một kích cỡ không thể tin nổi, nó từ từ lẻn vào vị trí kia, mãnh liệt giữ lấy thân thể kiều nhỏ dưới thân.
"Ưm! A a..." Dưới sự ra vào mãnh liệt của anh, Kiều Vũ Tâm ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm xúc mãnh liệt kêu gào.
Cảm giác vô cùng tốt đẹp khiến cô run rẩy không ngừng, vào giờ phút này cô căn bản không có cách nào suy nghĩ, toàn thân đều bởi vì anh mà bốc cháy.
Cô lại không cảm thấy lạnh, sự lạnh lẽo và cô độc trước đó đã bị quẳng ra sau đầu từ lúc nào không biết, trong đầu hỗn loạn, nhưng cô lại sâu sắc cảm giác được sức mạnh đáng sợ và dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của anh.
"Duẫn Thần..." Cô yêu người đàn ông này! Yêu sâu đậm như thế, yêu đến mức ngay cả linh hồn và tôn nghiêm đều bỏ qua, nhưng tại sao vẫn không cách nào nắm giữ được anh? Cô khó có thể khắc chế sự nghẹn ngào, ngón tay như ngó sen ôm chặt sau gáy anh, tự mở rộng bản thân vì anh, tùy ý anh bừa bãi xâm nhập.
"Bảo bối, anh sẽ cho em tất cả, theo tốc độ của anh..." Nghiêm Duẫn Thần không ngừng dụ dỗ, mạnh mẽ ra vào giữa hai chân cô, hưởng thụ khoái cảm mà tình dục mang đến.
Nâng lên nhũ thịt đang lay động, anh nhào nặn, yêu thích không buông tay đùa giỡn, khàn giọng khen ngợi:
"Đẹp như thế... vừa mềm mại lại vừa rắn chắc, Vũ Tâm... Anh thật yêu thích thân thể của em, em cảm nhận được không? Chúng ta có nhiều chỗ phù hợp như thế, như trẻ sinh đôi kết hợp, gắn bó như một thể thống nhất..."
"Duẫn, Duẫn Thần..." Ý thức của cô không còn lại mấy phần, chỉ biết là người đàn ông ở trên người cô đang khuấy động dục vọng mãnh liệt, cô bất lực, chỉ có thể lung tung nỉ non tên của anh.
Nước nóng vây quanh bọn họ, bởi vì kịch liệt ra vào khát vọng giữ lấy mà sinh ra những gợn sóng lớn nhấp nhô theo nhịp chuyển động, lúc thì anh tỉ mỉ liếm mút đầu v* hồng mai, sau đó lại thưởng thức tư vị ngọt ngào trong cái miệng nhỏ, Nghiêm Duẫn Thần thở hổn hển, bỗng nhiên rút ra vật nam tính trong thân thể của cô.
"Ưm..." Kiều Vũ Tâm khẽ run lên, hừ mũi rên rỉ kháng nghị không vừa lòng.
Nghiêm Duẫn Thần nhân lúc cô đang bất mãn vì dục vọng chưa được thỏa mãn anh khẽ nở nụ cười, không nhịn được nghiêng người nặng nề hôn cái miệng nhỏ nhắn đang vểnh lên của cô.
Tiếp đó, anh đổi thành tư thế hai chân ngồi xếp bằng trong bồn tắm, vừa nãy tiến vào trong cơ thể cô, mang cho cô vô số vui sướng bởi nam tính tượng trưng đang ngạo nghễ đứng thẳng, lúc này hai bàn tay đỡ lấy eo thon của cô, không nói lời gì mà kéo cô ngồi lên phân thân của mình.
"Không nên gấp, anh biết em còn muốn, Vũ Tâm của anh... Tin tưởng anh, anh sẽ cho em thỏa mãn, vĩnh viễn sẽ không để cho em thất vọng."
"Anh, anh muốn làm cái gì..." Cô thở dốc hỏi.
Anh thấp giọng cười "Muốn thỏa mãn em, cũng muốn để em thỏa mãn anh."
"Duẫn Thần..."
"Suỵt..."
Kiều Vũ Tâm chỉ có thể để mặc anh tùy ý bài bố. Thân thể mềm mại xinh đẹp của cô bị lật lại xoay qua chỗ khác, sau đó, cái mông nhỏ bị nâng lên, chân ngọc bị tách ra, eo nhỏ nhắn lập tức bị một nguồn sức mạnh kéo xuống, nam tính cực đại lại một lần nữa đi vào bên trong hoa kính ấm áp, vật nam tính no đủ khỏa lấp sự trống vắng nơi cô.
"A..." Ngồi ở trên bắp đùi của anh, Kiều Vũ Tâm không nhịn được kêu lên, cánh tay bất lực đỡ lấy hai bên thành bồn tắm lớn.
Tư thế hoan ái như thế, để Nghiêm Duẫn Thần càng cảm nhận sâu sắc hơn mảnh đất ấm áp chặt khít bên trong kia.
Anh ngửa đầu phát ra tiếng rên rỉ thô trầm, nam tính sung huyết bị cô chặt chẽ bao vây lấy, mùi vị đó thực sự là dục tiên dục tử, vừa thống khổ lại vừa tươi đẹp.
"Ông trời..." Anh thấp giọng hừ một tiếng, bắt đầu thúc đẩy cái mông nhỏ đang ngồi trên đùi mình, làm cho mật huyệt nhỏ hẹp của cô phun ra nuốt vào nam tính nóng bỏng của anh.
Điên rồi, thế giới này sắp trở nên điên cuồng, sắp sụp đổ, chỉ còn dư lại tình dục cháy hừng hực, đem tất cả thuộc về lý trí, suy nghĩ đều dồn dập đốt thành tro bụi...
Kiều Vũ Tâm cũng không còn cách nào khắc chế rên rỉ liên tục.
Hoa kính bắt đầu co rút nhanh, dậy sóng không ngừng xung kích, ép buộc cự long đang trong cơ thể cô tận tình phóng thích, hoàn toàn tước bỏ vũ khí, cảm thụ cảm xúc vui sướng tràn trề...
Trong giây phút khác thường này, đã sớm không nhận rõ đến cùng là ai bao dung ai, bọn họ ở trong thân thể lẫn nhau, cũng ở trong linh hồn lẫn nhau.
"Vũ Tâm, chúng ta cùng nhau tới đi!" Nghiêm Duẫn Thần giữ chặt eo cô, hung hăng va chạm.
"A a, a a..." Kiều Vũ Tâm gào khóc, ngăn cản không được, hoàn toàn phóng túng tất cả.
Trong nháy mắt tiếp theo, người đàn ông phát ra tiếng gầm trầm thấp, thẳng tiến thật sâu vào trong cơ thể cô, giải phóng hết thảy dục vọng mãnh liệt ra ngoài.
Anh thỏa mãn cô, cũng thỏa mãn chính mình, ở nơi sâu nhất ấm áp nhất, thoả thích phun trào hạt giống tràn ngập sức sống...
*****
Kiều Vũ Tâm chưa bao giờ giống như bây giờ, chán ghét bản thân như vậy.
Cô hoàn toàn không biết nên làm gì để đối diện với chính mình.
Người đàn ông cô thương yêu rõ ràng mấy tiếng trước còn ôm người phụ nữ khác, cô thương tâm, khổ sở, ra lệnh cho chính mình lần sau không nên mù quáng, hãy nên nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa hai người, đừng tiếp tục làm một con đà điểu.
Đáng buồn cười chính là, khi bàn tay kiên cường mà mạnh mẽ của anh ôm cô, bá đạo lại ôn nhu hôn khắp toàn thân cô, ôm cô vào trong lồng ngực ấm áp rắn chắc, như vậy cô làm sao có thể giữ vững pháo đài phòng thủ trong nội tâm của mình, không ở dưới sự tấn công như mưa giông gió bão của anh mà tan tác?!
Anh lại như độc dược ngọt ngào nhất, từng giọt nhỏ ăn mòn thân thể cùng tâm hồn cô, giam cầm cô ở trong nhà giam vô hình, thả không xong, quăng không ra, vĩnh viễn cũng không chiếm được tự do.
Trong phòng tắm sau khi trải qua trận hoan ái kịch liệt vừa rồi, khí lực toàn thân cô bị anh nuốt chửng sạch sẽ, lúc ý thức theo đám mây cực lạc từ từ trở về, thì cô không muốn mở mắt ra đối mặt tất cả.
Nghiêm Duẫn Thần rời khỏi thân thể nóng ấm của cô, xả đi nước nóng đã nguội trong bồn.
Anh đứng dậy lấy ra một chiếc khăn tắm lớn sạch sẽ, tỉ mỉ bao bọc cả người cô lại, trực tiếp ôm trở về bên trong phòng ngủ trên giường lớn, lực tay ôn nhu lau chùi thân thể cùng mái tóc ẩm ướt của cô, kéo chăn che lên thân thể mềm mại đang hiện lên màu đỏ sáng bóng.
Hai người đều không nói gì, trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Kiều Vũ Tâm ủ rũ, cô rất muốn to tiếng quát mắng anh, rất muốn đuổi anh đi, không muốn anh lại đến dây dưa với cô, thế nhưng nước mắt chực trào trong viền mắt, những điều khó nghe, những lời nói tức giận, cô một chữ đều không thể nói ra, chỉ có thể quay lưng làm ra kháng nghị tiêu cực với anh.
Nghiêm Duẫn Thần rời khỏi giường vài giây, rất nhanh lại đi trở về, cạch, Kiều Vũ Tâm liền nghe thấy bên tai truyền đến tiếng máy sấy được kích hoạt, anh vuốt sợi tóc ẩm ướt của cô, tỉ mỉ giúp cô sấy khô.
Không muốn a... Tại sao lại ôn nhu với cô như thế?!
Rốt cuộc thì anh có ý gì? Đã có người phụ nữ khác, lúc này còn đến trêu chọc cô làm gì? Chỉ vì đùa giỡn cô rất vui sao?!
Cô nên yêu hay ghét người đàn ông xấu xa này đây? Biết rõ ràng cô khó có thể chống đỡ, cô tình nguyện anh vô tình đến cùng, để cô có thể chân chính chặt đứt đoạn tình cảm luôn khắc ghi trong lòng, tại sao còn phải đối tốt với cô?!
Kiều Vũ Tâm chìm đắm trong suy nghĩ hỗn loạn, không phát hiện máy sấy trên đỉnh đầu đã ngừng khi nào, mãi đến khi người đàn ông phía sau phát ra tiếng thở dài trầm thấp ──
"Sao lại khóc vậy?"
Nghe được tiếng nói thương tiếc của anh, lòng Kiều Vũ Tâm đau thắt lại, từng sự kiện oan ức đếm không hết từ trong trí nhớ lại lướt qua trong đầu, hại cô cố nén nước mắt nhưng vẫn cứ chảy ra, từ gò má rơi xuống.
Đúng đó, đúng đó! Cô chính là con ma mít ướt, động một chút là hai mắt đẫm lệ, anh không muốn cô rơi nước mắt, nhìn thấy nước mắt của cô liền phiền lòng, Cô... cô cứ muốn khóc như vậy đó!
Anh thấy ngứa mắt thì đi đi a, tự mình nhắm mắt làm ngơ, cô cũng không muốn nói chuyện cùng anh!
Nghiêm Duẫn Thần cúi người nhìn vẻ mặt quật cường của cô, trong lòng lại thở dài.
"Vừa nãy không phải còn rất tốt sao? Em có chuyện gì thì cứ nói ra!" Anh tình nguyện cãi nhau với cô, cũng không muốn cô không nói một câu, lẳng lặng mà rơi lệ.
Đáng tiếc Kiều Vũ Tâm vẫn không để ý tới anh.
Nghiêm Duẫn Thần buồn bực khẽ cắn răng. Quả thực, anh có lỗi với cô, che giấu cô nhiều việc như thế, lại bắt nạt cô đến như thế, muốn giải thích cũng không thể nào nói nên lời...
Anh lắc đầu một cái, hạ giọng nói: "Người phụ nữ cùng đi với anh trong khách sạn, anh là vì công việc mới tiếp cận cô ta, anh và cô ta cái gì cũng không phát sinh, em... hãy tin anh, anh không làm gì cả, được không?"
Kiều Vũ Tâm hơi chấn động, nhưng nghĩ đến hình ảnh anh ở trước mặt người phụ nữ kia, nói rằng anh vốn không quen biết cô, vẻ mặt vô tình lãnh khốc như vậy, khiến cô lại khổ sở đến rơi lệ.
Cô cố chấp không muốn nói chuyện cùng anh, mím mím môi, đem khuôn mặt nhỏ toàn bộ vùi vào trong chăn.
"Vũ Tâm?" Nghiêm Duẫn Thần quả thực thất bại đến cực điểm, không nhịn được lắc lắc bờ vai bị lộ ra ngoài của cô, vô cùng bất đắc dĩ nhưng không chiếm được hưởng ứng từ cô.
Hai người liền cứ giằng co như vậy, cô không đáp lại, anh thì cố chấp chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Kiều Vũ Tâm nghe thấy được một tiếng thở dài ảo não rất bất đắc dĩ, ngực của cô cảm thấy như bị bóp chặt đau đớn, môi đỏ khẽ động, hầu như cũng theo âm tiết của hắn mà thở dài.
Bỗng nhiên, phần giường bên cạnh cô khẽ trũng xuống.
Kiều Vũ Tâm còn chưa kịp phản ứng, cánh tay đàn ông cường hãn mà mạnh mẽ đã tiến vào trong chăn ấm áp, từ phía sau ôm lấy cô.
Thân thể mềm mại của cô cứng đờ, cho rằng anh lại muốn lấy loại thủ đoạn "Không công bằng" kia chinh phục cô, buộc cô thỏa hiệp, cô theo bản năng mà giãy dụa.
"Không... Anh, anh không nên bắt nạt người ta..." Giọng của cô nghe như vừa nói vừa khóc.
Chết tiệt! Nghiêm Duẫn Thần không tiếng động mà mắng một câu, có điều hết thảy tức giận đều nhằm vào anh.
"Anh không có, em ngoan ngoãn nằm yên cho anh." Giọng điệu của anh rất thô lỗ, cánh tay cứng như sắt thép vững vàng mà vòng lấy eo thon của cô."Còn dám lộn xộn, anh không hứa chắc chuyện gì sẽ phát sinh."
Bị anh hét một tiếng như thế, Kiều Vũ Tâm xoay mình sửng sốt, thật ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực anh, một cử động cũng không dám. Hương vị quen thuộc lại dễ ngửi vây quanh cô, người anh dựa vào gần như vậy, mà sao tâm anh lại sâu xa khó đoán như thế?
Cô yêu mệt mỏi quá, cũng yêu thật tham lam... Không biết từ đâu thì bắt đầu, cô hy vọng xa vời được anh toàn tâm toàn ý đối xử, rồi ham muốn chiếm được mối quan hệ thân mật nhất giữa nam và nữ, gắn bó khắng khít với nhau, và những lời hứa hẹn...
Khẽ cắn bờ môi, Kiều Vũ Tâm quay lưng về phía anh mở mắt ra, nhớ tới những năm này cùng anh dây dưa, cô chưa từng giống như bây giờ hoang mang, luống cuống.
Nghiêm Duẫn Thần lúc này còn rất "Quân tử", thật sự chỉ nghiêm túc nằm ngủ, chỉ là anh lẳng lặng ôm lấy cô, lấy nhiệt độ cơ thể mình ủ ấm thân thể của cô.
Anh gõ nhẹ một cái vào thái dương của cô, trầm thấp nói: "Em đồ ngốc này, sao lại dầm mưa thế kia chứ? Em tốt nhất cầu khẩn mình đừng sinh bệnh, nếu như thật sự cảm mạo, anh nhất định sẽ đặt em lên đùi đánh đòn, có nghe thấy không?"
Lời nói của anh vừa mang theo uy hiếp, lại ẩn chứa biểu hiện ôn nhu chua xót lòng người, Kiều Vũ Tâm hít hít mũi, cố nhịn xuống nước mắt sắp chực trào ra.
Đây là người đàn ông làm cho cô vừa yêu lại vừa giận a... Lòng của cô vì anh vừa đau lại vừa ấm áp, ai có thể tốt bụng mà nói cho cô biết, cô nên làm như thế nào để giữ được anh đây?
*****
Không biết có phải bởi vì hai người ở trong bồn tắm lớn tràn đầy nước nóng làm "Vận động" mạnh mẽ kia, ép hết khí lạnh trong người ra ngoài, nên Kiều Vũ Tâm cảm thấy thật kỳ tích, cô lại không bị cảm mạo, cũng không phát sinh tình trạng ho khan.
Anh không đánh được cái mông của cô, thế nhưng hai tuần lễ sau đó, cô lại duy trì liên tục cùng anh "Chiến tranh lạnh", ép buộc chính mình không nói chuyện với anh.
Cô trầm mặc trải qua cuộc sống của chính mình.
Tuy rằng như vậy, nhưng cô vẫn tuân thủ theo ước định lúc trước ── sau khi tan tầm sẽ ngoan ngoãn trở lại, sẽ không ở bên ngoài lâu.
Đương nhiên, sau khi trở về nơi ở, cô vẫn theo thói quen nấu bữa tối cho anh, thu dọn việc nhà, tuyệt đối sẽ không bởi vì giận ạn, liền nhẫn tâm bỏ đói anh, hoặc là để mặc trong nhà bừa bộn... Aiz, nói cho cùng, cô dù sao cũng không nỡ bỏ người đàn ông này nha!
Kỳ quái chính là, đối mặt với "chiến tranh lạnh" trước nay chưa từng có của Kiều Vũ Tâm, Nghiêm Duẫn Thần dĩ nhiên thay đổi tác phong bá đạo trong dĩ vãng, không làm bất kỳ thủ đoạn ác liệt nào "Bức bách" cô cúi đầu.
Có điều Kiều Vũ Tâm cũng phát hiện, mỗi khi cô xuất hiện bên trong phạm vi tầm mắt người đàn ông này, đôi đồng tử đen láy thâm thúy kia đều sẽ dõi theo cô, dùng một loại ánh mắt trêu chọc lòng người, giống như nhìn thấu trái tim cô, toàn thân lỗ chân lông đồng thời cảm nhận được sự xâm phạm vô hình của hắn.
Bầu không khí căng thẳng lại phức tạp như vậy, vẫn duy trì cho đến ba ngày trước khi Nghiêm Duẫn Thần lần thứ hai vì công tác mà tạm thời rời khỏi, cô mới có không gian cùng thời gian cẩn thận lấy hơi, thu dọn tâm tư hỗn loạn không thể tả của mình.
Kéo kéo áo choàng trên vai, nghiêng người dựa vào bên cửa sổ, Kiều Vũ Tâm khẽ nhấp một ngụm ca cao nóng, ánh mắt thê lương nhìn bóng đêm trầm tĩnh bên ngoài cửa sổ.
Ba ngày... Mới ba ngày thôi sao? Tại sao cô cảm thấy thật giống như rất lâu không thấy anh?
Người đàn ông kia chỉ đơn giản lưu lại một tờ giấy, sau đó liền đi mất không thấy bóng người, cô vẫn luôn bị động chờ ở chỗ này, không thể tiến vào thế giới chân thật bên trong nội tâm anh.
Kiều Vũ Tâm hiểu rõ bản thân đang rất mâu thuẫn. Khi anh ở bên người thì cô cố ý không để ý tới anh, bây giờ anh rời đi mới ba ngày ngắn ngủi, cô thế nhưng tương tư thành bệnh.
Anh thực sự là vì công tác sao?
Có thể hay không... Hiện tại anh đang sóng vai cùng một người phụ nữ khác, so với cô đẹp hơn, so với cô hào phóng đáng yêu hơn, so với cô ôn nhu săn sóc hơn...
Kiều Vũ Tâm, đừng nghĩ nữa! Mày như vậy không khác gì một đứa ngu ngốc!
Đột nhiên, cô cắn vào đôi môi anh đào dùng sức mà lắc đầu, phảng phất như làm vậy là có thể bỏ đánh tan khuôn mặt anh tuấn đang chiếm cứ ở trong đầu mình, không vì anh mà tiếp tục hao phí tinh thần nữa.
Giận hờn tự uống một hớp cạn sạch ly ca cao, cô đang muốn xoay người, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa không bình thường.
Cô khẽ ồ lên một tiếng, theo bản năng mà híp mắt tìm tòi, phát hiện bên dưới đèn đường đối diện có một người đàn ông xa lạ đứng thẳng, đối phương hai tay bỏ vào bên trong túi quần, ánh mắt hình như hướng về phía này đánh giá.
Kiều Vũ Tâm khẽ nhăn đôi mi thanh tú, không biết tại sao, cô lại cảm thấy người xa lạ kia là vì cô mà đến.
Nhưng... Cô không quen biết hắn a! Là bạn của Duẫn Thần chăng? Cô đang suy đoán, đột nhiên nhìn thấy người đàn ông kia di chuyển, bước đi xuyên qua đường phố, nhanh chóng đi về hướng này.
Cô còn đang ngẩn ra ở bên cửa sổ, chuông cửa lầu một đã líu lo vang lên.
Cả người bỗng dưng chấn động, suýt chút nữa làm rơi cái ly trong tay, lúc này cô mới phục hồi tinh thần lại.
Tiện tay để cái ly không lên bàn trà, cô vội vã đi tới lầu một, chuông cửa lại vang lên làn sóng thứ hai, cô hít sâu một hơi mở ra cánh cửa màu đỏ, cách một cánh cửa sắt nhìn người đàn ông xa lạ kia.
"Xin hỏi... Anh có việc gì sao?"
Khi nhìn gần người đàn ông kia thì đoán không ra số tuổi thật sự của hắn, chỉ thấy trên mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ bình tĩnh nói: "Hắc Báo làm nhiệm vụ bị thương, tôi nghĩ... Cậu ấy cần cô."
Hả?!
"Cái gì... Hắc, Hắc Báo?" Kiều Vũ Tâm nghe nhưng không hiểu.
Người đàn ông lẳng lặng nhìn cô vài giây, sau đó lại mở miệng, nhưng ngữ khí vô cùng trầm ổn.
"Hắc Báo là biệt danh của cậu ấy được gọi trong giới sát thủ, hóa ra Nghiêm chưa từng nói với cô?" Tiếp theo, hắn gật gật đầu, gần như lầm bầm lầu bầu nói: "Việc này cũng khó trách, Nghiêm mỗi lần rời cô đi làm nhiệm vụ, đều muốn tôi ở trong bóng tối thay thế cậu ấy coi chừng cô, tôi nghĩ... Cậu ấy rất để ý cô, mới không muốn để cho cô biết quá nhiều."
"A?!" Kiều Vũ Tâm trợn to mắt, tuy rằng vẫn chưa hiểu rõ những lời người đàn ông này nói, nhưng ít ra có một việc cô nghe hiểu! Môi nhếch lên mấy lần, cô cuối cùng cũng lên tiếng, khẽ run run hỏi: "Ý của anh là nói... Duẫn Thần anh ấy bị thương?"
Người đàn ông lần thứ hai gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên rất nhỏ, cười."Đêm qua ở Hương Cảng xảy ra một vài sự cố, tuy rằng cậu ấy thành công đánh lén được mục tiêu, thế nhưng trong lúc rút lui lại không cẩn thận trúng một viên đạn của thủ hạ đối phương, may mà bên này phái người đi tiếp ứng cậu ấy đủ nhạy bén, thuận lợi đem cậu ấy nhập cư trái phép trở về..."
Sau đó người đàn ông còn nói tiếp gì đó, nhưng Kiều Vũ Tâm đã nghe không vào nữa rồi.
Ngực đập nhanh, lập tức quặn đau không ngớt, rồi bỗng dưng lại tắc nghẽn buồn bực đến cực điểm, đáy lòng cô lo lắng vô cùng, toàn bộ tâm trí đều đặt trên người Nghiêm Duẫn Thần, hận không thể lập tức bay đến bên cạnh anh, ôm lấy anh thật chặt.
Báo đen ôn nhu của giai nhân
Luôn đòi hỏi tình yêu của cô, độc chiếm sự ôn nhu của cô
Mãi đến tận khi cô tan nát cõi lòng xoay đầu đi chỗ khác
Mới biết anh nhìn như cường hãn lãnh khốc
Lại không thể chịu được nỗi đau mất đi người mình yêu...
← Ch. 05 | Ch. 07 → |