← Ch.5 | Ch.7 (c) → |
Sau kỳ nghỉ, mỗi người lại bắt đầu chế độ bận rộn, khi thời tiết se lạnh, đồng nghiệp của Từ Cẩn nhờ anh giúp tìm một bác sĩ giỏi để mổ chân cho bố anh ta.
Sau khi kiểm tra xong, bệnh nhân nhanh chóng được nhập viện, Trần Gia Thụ đã sắp xếp ngày phẫu thuật, ca phẫu thuật rất thành công và quá trình hồi phục cũng rất tốt.
Nửa tháng sau, đồng nghiệp của Từ Cẩn hỏi anh: "Bác sĩ Trần có bạn trai chưa?"
Từ Cẩn dứt khoát trả lời: "Có."
Từ Cẩn nói rằng để cảm ơn bác sĩ Trần đã giúp đỡ, anh đặc biệt mời cô đi ăn. Trần Gia Thụ còn ngạc nhiên, người được giúp là đồng nghiệp của anh, sao lại là anh mời khách chứ.
Hai người hiếm khi ra ngoài ăn riêng, trước đây thường là cả gia đình đi cùng và bố Trần trả tiền.
Trần Gia Thụ đã "chém" anh một bữa ra trò, ăn một bữa no nê tâm trạng sảng khoái. Hai người thong thả đi đến bãi đậu xe, anh lái xe êm ái đến nỗi Trần Gia Thụ suýt ngủ thiếp đi.
Về đến nhà, hai người lần lượt đi tắm rửa. Bố mẹ Trần đã chui vào phòng, người xem tivi, người chơi game trên điện thoại. Trần Gia Thụ ngồi ở phòng khách uống nước. Từ Cẩn tắm xong thì bảo cô sấy tóc. Trần Gia Thụ nói máy sấy ở trong phòng tắm, bảo anh lấy giúp. Từ Cẩn lại vào lấy máy sấy ra, nhưng cơn lười lại nổi lên, cô bảo Từ Cẩn sấy cho mình luôn.
Từ Cẩn cầm tóc cô, nhẹ nhàng chải thẳng rồi sấy từng chút một. Anh cầm máy sấy cách xa, sợ làm bỏng cô.
Trần Gia Thụ cúi đầu lướt điện thoại, có tin nhắn WeChat đến, là đồng nghiệp hỏi cô có đi hội thảo ở Bắc Kinh không.
Trần Gia Thụ cúi đầu bấm điện thoại.
Nửa đêm rồi mà... Từ Cẩn hỏi: "Ai đấy?"
Trần Gia Thụ: "Đồng nghiệp."
Từ Cẩn: "Nữ à?"
Trần Gia Thụ: "Nam."
Từ Cẩn: "Ồ!"
Trần Gia Thụ ngửa đầu ra sau, đập vào bụng anh: "Ồ cái gì mà ồ! Kỳ quái."
Từ Cẩn: "Hẹn hò à?"
Vừa nhắc đến chuyện hẹn hò là Trần Gia Thụ nổi đóa, đúng là nỗi đau của hội độc thân: "Hẹn hò cái gì, toàn là bàn chuyện công việc thôi!"
Từ Cẩn cười, trong lòng nhẹ nhõm.
Sấy tóc xong, mỗi người đi ngủ.
Hai ngày nay phải chuẩn bị đi Bắc Kinh, thật trùng hợp là Từ Cẩn cũng có một hội nghị phải đến Bắc Kinh. Anh làm việc nhanh, hai ngày là xong, còn hội nghị của Trần Gia Thụ phải diễn ra trong năm ngày. Khi rảnh rỗi, cô cũng có thể đi thăm thú các điểm du lịch, Trần Gia Thụ đã hẹn sếp Từ, người đã xong việc nhưng vẫn nán lại chưa về.
Hôm nay, Bắc Kinh có một ngày trời xanh hiếm hoi. Hai người đã đi ngắm lá phong và leo Vạn Lý Trường Thành.
Buổi tối là buổi tụ tập của các bác sĩ, những vị bác sĩ có mặt không thảo luận về y học, mà lại vây quanh Từ Cẩn, ép anh uống không ít, các nữ bác sĩ độc thân đang rục rịch, các bác sĩ nam đầy căm phẫn xuống tay ngoan độc.
Trần Gia Thụ uống một chút, nhưng tửu lượng của cô luôn không tốt. Sau khi đưa Từ Cẩn về phòng khách sạn, cô cảm thấy hơi choáng váng, đầu óc mơ màng, cô nhìn khuôn mặt của Từ Cẩn, rồi nhấc chân leo lên giường, kéo chăn đắp lên và nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hai người mặc quần áo nằm trên giường ôm nhau ngủ. Nửa đêm, Từ Cẩn khát nước, tỉnh dậy định uống nước, nhìn thấy Trần Gia Thụ đang ngủ bên cạnh, anh suýt nữa tưởng mình đang nằm mơ.
Anh nhìn chằm chằm vào Trần Gia Thụ, hơi rượu quẩn quanh hai người, thiêu đốt anh như muốn say thêm lần nữa, anh không kiềm chế được mà đưa tay ra, gần như run rẩy khi siết lấy eo cô, đôi môi anh chầm chậm tiến lại gần cô, vài lần tự nhủ phải rời đi, nhưng rồi lại chìm đắm trong nụ hôn lay động tâm can anh.
Trần Gia Thụ khẽ rên lên, mở mắt ra thấy Từ Cẩn, đầu óc cô choáng váng, cũng không biết mình đang nói gì: "Từ Cẩn, cậu uống nhiều không tốt cho dạ dày đâu."
Từ Cẩn khẽ ừ một tiếng, anh ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, kéo cô lại gần: "Gia Thụ..."
Tiếp xúc cơ thể qua lớp quần áo, cứ như thể đã nghiện rồi, có khoái cảm, nhưng khoái cảm ấy chẳng bao giờ là đủ, tim anh đập nhanh hơn, cả người anh nóng bừng lên: "Gia Thụ... Gia Thụ..."
Trần Gia Thụ cuối cùng cũng bị anh đánh thức, nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, cô nghĩ anh vẫn còn sốt, liền áp trán mình vào trán anh: "Ngoan nào."
Anh không nhịn được nữa, bàn tay nóng bỏng luồn vào dưới gấu áo của cô: "Gia Thụ, anh thích em."
Cuối cùng cũng nói ra được, anh như trút được gánh nặng.
Trần Gia Thụ: "Bảo bối, em cũng rất thích anh."
Anh khăng khăng: "Anh yêu em."
Trần Gia Thụ mở mắt, nhìn anh, dần dần hồi tưởng lại mọi chuyện, hiểu ra tình huống hiện tại.
Anh đang cởi áo, để lộ cơ bụng săn chắc. Trước đây anh rất dè dặt trước mặt cô, đi tắm cũng phải quấn khăn kín mít từ trong ra ngoài, thay quần áo thì đuổi cô ra ngoài hoặc bắt cô chờ, cứ sợ cô nhìn một cái là anh có thể mang thai được ấy.
Anh cúi xuống hôn cô: "Anh yêu em, em có biết không?"
Trần Gia Thụ trừng mắt: "Có phải anh say rồi không? Có gì thì từ từ nói nào, bảo bối!"
Anh nói: "Để mai nói, giờ thì..."
Cô đẩy anh nhưng bị anh giữ chặt, vòng tay ôm lấy eo cô, cô sờ lên làn da nóng rực trên lưng anh, lửa trong lòng cũng dần bùng lên.
Cô hít một hơi thật sâu, không còn sức để từ chối.
Không biết diễn tả niềm hân hoan thế nào, Từ Cẩn chỉ biết hôn cô, cuối cùng, dục vọng như muốn phá tan mọi rào cản, anh bắt đầu đi vào vấn đề chính.
Tay anh lang thang trên làn da mịn màng dưới lớp áo của cô, chạm tới ngực cô, đẩy áo lót sang một bên. Cảm giác dưới tay khiến anh gần như phát điên, anh xoay người, chống tay để không đè lên cô, nhưng hạ thân vẫn cọ vào cô qua lớp quần áo, Trần Gia Thụ bị kích thích đến mức sóng lòng dâng trào, bàn tay vốn đang nắm chặt cánh tay Từ Cẩn dần trượt lên, vòng qua cổ anh, kéo anh lại gần hơn.
Từ Cẩn mở to mắt nhìn thấy mắt Gia Thụ vẫn nhắm nghiền, khách sạn có hai lớp rèm, nhưng chỉ lớp voan trắng bên ngoài được kéo lên, ánh trăng mờ ảo hắt vào, làn da trên mặt cô trắng mịn như ngọc, anh rời khỏi môi cô, nghiêng đầu khẽ cắn lên má cô một cái.
Hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng và khàn khàn: "Gia Thụ, anh có thể không?"
Trần Gia Thụ thở gấp: "............ Có thể, anh suy nghĩ kỹ rồi chứ?"
Từ Cẩn cười một cách khó hiểu, cô vẫn nghĩ rằng anh chỉ là nhất thời bốc đồng sao?
"Muốn... Em không biết anh đã mong chờ bao nhiêu năm rồi."
Tình yêu thời niên thiếu thường mang theo sự tự ti, khó lòng mở lời, ngày ngày dằn vặt chua xót, nhìn người ta vô tư vô lo, vui vẻ kiêu căng, yêu đến mức sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, lại ghét vì cô chậm hiểu, mỗi đêm trong phòng nghĩ về cô, dùng tay tự thỏa mãn, tưởng tượng mình bất chấp tất cả mà chiếm đoạt cô. Lúc đó, thật sự cảm thấy mình sẽ mãi mãi sống trong bóng tối vô tận này.
Anh cởi quần áo của Gia Thụ, lại run rẩy cởi chiếc nội y cuối cùng của cô, khi cúi đầu thành kính hôn cô, anh lại nghĩ: Đây là sự cứu rỗi của anh, làm sao anh có thể để Trần Gia Thụ đau lòng chứ? Anh sẵn lòng hy sinh tất cả để cô được hạnh phúc.
Lo lắng đây là lần đầu tiên của cô, màn dạo đầu của Từ Cẩn kéo dài rất lâu. Trần Gia Thụ cảm thấy mình ướt đẫm, tay anh ở bên trong cô, âm thanh nhớp nháp khiến cô đỏ mặt tía tai, cuối cùng không nhịn được mà thúc giục anh.
"Từ Cẩn, anh nhanh lên!" Vừa nói ra, cô mới nhận ra giọng mình mềm nhũn không chịu được.
Từ Cẩn vận sức chờ phát động, cô vừa nói xong, anh đã mang vật đó đến gần lối vào ấm áp, lúc đi vào hơi khó khăn, may mà màn dạo đầu đã đủ đầy, cô lại tin tưởng anh vô điều kiện, cũng vì anh mà thích nghi, hai người đã chạm đến khoảnh khắc sâu sắc nhất, Trần Gia Thụ không chịu nổi, lớp thịt mềm trong đường hầm siết chặt lấy anh, một luồng nhiệt lao thẳng vào vật thể to lớn của anh, Trần Gia Thụ hít một hơi thật sâu, cô lên đỉnh.
Tư Cẩn cười khẽ, mùi rượu lan tỏa, tóc ngắn của anh ướt đẫm mồ hôi, dính bết vào trán, rũ mắt, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đắm đuối, lúc này anh thật quyến rũ: "Gia Thụ, em yêu, anh yêu em, anh thật sự yêu em."
Tiếp theo, anh mạnh mẽ di chuyển, bên tai cô là tiếng thở dốc gấp gáp của anh, xen lẫn vài lời thì thầm yêu thương. Thỉnh thoảng, cô phát ra những âm thanh khó chịu, khiến anh càng thêm mạnh mẽ, hai người làm tình say đắm, mang theo rất nhiều dịch cơ thể, chăn đã rơi xuống đất vì những cử động của họ, cô ép sát vào anh, tìm kiếm sự giải thoát.
Anh kết thúc hiệp một với phong độ ấn tượng, Trần Gia Thụ ngỡ rằng anh đã xong, ai ngờ anh chỉ nghỉ lấy sức, nâng chân phải của cô lên và bắt đầu cuộc chinh phạt thứ hai, cái tư thế này rất thử thách vòng eo, Gia Thụ khóc không ra nước mắt, cố đẩy vai anh ra muốn chạy trốn thì bị Từ Cẩn túm chặt chân kéo lại.
Trần Gia Thụ: "Ưm..... Không, đừng mà, em mệt rồi, ưm..... A!"
Từ Cẩn mạnh mẽ xoay chuyển cơ thể cô, từ phía sau đi vào, lần này anh đã thành thạo, nhưng miệng vẫn dịu dàng dỗ dành: "Em yêu, rất nhanh, em cố thêm chút nữa nhé...... Một chút, thả lỏng một chút nào em, đừng kẹp chặt như vậy... nhanh."
Trần Gia Thụ: "Làm gì có chuyện em quyết định được chứ!!! A a a!!!"
Cô cảm giác được anh bắn, dòng nhiệt nóng cứ liên tục dội vào trong cơ thể cô, cảm giác kỳ lạ rõ ràng khiến cô đến một lần nữa, mặc dù hai người thật sự đã kết thúc rồi, Từ Cẩn ôm cô tắm rửa, nhưng cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn, khi cô mơ màng sắp ngủ, anh hôn và liếm khắp người cô, đảm bảo rằng mùi hương của mình đã lưu lại trên cơ thể cô, rồi mới hài lòng đi ngủ.
Có những người, mong mỏi mấy năm trời mới được ăn thịt lần đầu, nhai kỹ nuốt chậm, ăn ngấu nghiến, dù sao cũng ăn đã thèm.
Cuối cùng Trần Gia Thụ cũng bị anh làm cho tức giận, có ai lại không biết kiềm chế như vậy chứ! Điều an ủi duy nhất là, giọng nói khàn đặc của cô cuối cùng cũng thành công lừa được một cái nghỉ ốm.
Từ Cẩn dính lấy cô, nắm lấy tay cô hôn tỉ mỉ, hai người cứ thế xác nhận quan hệ.
← Ch. 5 | Ch. 7 (c) → |