Nhớ kỹ ta đã làm nàng như thế nào
← Ch.080 | Ch.082 → |
<images>Hắn làm việc cũng không dây dưa lòng vòng, trong lòng có suy nghĩ, lập tức nắm cằm của nàng ♓ô*п lên.
"Thích không?"
Mồ hôi trên má Tạ Quỳnh đã sớm bị thiếu niên 𝖑iế·Ⓜ️ thật sạch, lộ ra vệt sáng trong suốt là nước miếng của hai người trộn lẫn vào nhau, ánh mắt như mèo con nửa nhắm nửa mở, không còn gì ngoài hơn phân nửa sự qu𝓎*ế*n 𝓇*ũ bị người ta làm đến 𝖑_ê_𝖓 đ_ỉn_𝒽, cũng còn dư lại chút khí chất hoảng hốt ngây thơ. Nàng 🎋_ẹ_p ch_ặ_✞ c/ôn th/ị/t nóng rực cứng rắn của hắn, nghe được một câu thích là vội vàng gật đầu không ngừng.
Cũng không biết rốt cuộc là thích Tiểu Sơn ca ca hay là thích c/ôn th/ị/t của Tiểu Sơn ca ca.
"Thích vậy là được rồi, nhớ kỹ đó."
Tạ Trọng Sơn cảm thấy hơi buồn cười, lại thấy hơi buồn bực.
Tạ Quỳnh ân cần đến mức này, thực sự làm cho hắn cảm thấy hắn nhìn lầm nàng rồi. Có lẽ cô nương đang ngậm lấy c/ôn th/ị/t của hắn rồi xoay eo xoay 〽️-ô𝐧-ℊ kia vốn chính là một nữ tử hoang ◗.â.𝐦 tham lam cơ thể hắn.
"Nhớ kỹ ta, nhớ kỹ ta đã..."
Rốt cuộc thiếu niên cũng cúi người xuống. Qủa chu sa nhạy cảm non mềm ở trên bầu 𝐧●𝐠●ự●𝐜 trắng trẻo Ⓜ️●ề●Ⓜ️ ɱạ●ⓘ đều bị п·𝐠ự·↪️ hắn đè ép đến mức thay hình đổi dạng, kề sát ✞♓·â·𝖓 🌴h·ể hắn mà không có khoảng cách gì.
Dường như bọn họ sinh ra là đã như thế, hai người trần truồng dán vào nhau, trong huynh có ta, trong ta có huynh.
".... Làm nàng như thế nào..."
Hắn cắn vành tai Tạ Quỳnh, nói cho hết lời rồi lại túm cánh tay của nàng qua.
Tạ Quỳnh không hiểu rõ, tuy rằng nhiệt tình nhưng vẫn còn đang sợ hãi hắn.
Nhưng hắn đã siết giữ hai tay nàng lại, thiếu niên đặt ở trên đệm sau đầu chỉ nghiêng đầu cười nhìn nàng. Lại một lần đụ_𝐧_🌀 ↪️_h_ạ_〽️, nàng đã bị đ.â.m đến nỗi quên luôn sự khó hiểu, chỉ biết r·ê·n 𝖗·ỉ.
"Nghĩ nhiều như vậy làm gì, chẳng phải lát nữa nàng sẽ biết hay sao?"
Tạ Trọng Sơn t*ⓗ*ở d*ố*𝒸, 🅓ụ●ⓒ vọⓝ●ɢ thực sự bừng tỉnh trong đôi mắt bắt đầu khởi động, lập tức bị hắn nhắm mắt che giấu.
Xuân triều mãnh liệt như núi ập tới trên người Tạ Quỳnh ngay lúc đó.
Người bên trên khóa chặt tay nàng, cũng không che miệng nàng lại. Khi c/ôn th/ị/t chôn 𝐯*ù*𝒾 ☑️à*o cơ thể nàng sẽ lút cán mà đi ra thì cũng ra toàn bộ, sự trống rỗng bất chợt và đầy đủ làm cho nàng không biết nên khóc hay nên kêu Hắn lại biến thành một tòa núi nặng trịch, ép tới mức nàng thở không nổi, không dùng lực được, chỉ có thể mặc cho hắn làm nàng, bị giày vò cho г.ê.𝖓 𝐫.ỉ 𝒹.â.〽️ đ.ãп.𝖌 hết đợt này đến đợt khác.
Tạ Quỳnh không biết nên khóc hay là nên kêu, Tạ Trọng Sơn lại làm cho nàng ⓡ●ê●ⓝ 𝐫●ỉ và ⓣ·ⓗ·ở 𝖉ố·c. Hắn ռ𝖌♓❗ề*n 𝐧*á*✞ bên trong nàng theo từng tiếng gọi Tiểu Sơn ca ca làm cho nàng tiết ra, lại hùa theo sự mấp máy của huyệt thịt mà đ-â-𝖒 𝖛-à-🔴 thật mạnh.
Mắt nàng ngấn lệ, ngay giây phút đó Tạ Quỳnh đang chứa đựng c/ôn th/ị/t của nam tử đã hiểu được ý đồ khi thiếu niên chế trụ hai tay nàng.
Hai tay nàng bị giữ lại lập tức không làm gì hắn được, đôi chân vòng ở trên lưng hắn cũng không khác gì, nàng cũng chỉ có thể để mặc cho hắn ⓣг●ⓐ ✝️ấ●n, co giật ⓡ*ê*ⓝ r*ỉ trên trời dưới đất một lúc, giống như con chim tước rơi vào nanh vuốt của thú dữ, chỉ có thể ngồi chờ 🌜♓·ế·ⓣ, chờ bị hắn... Bị hắn làm 🌜-𝒽-ế-т trong đêm nay.
Hắn oán hận bao nhiêu mới có thể ✞*𝓇*ⓐ ⓣ*ấ*𝖓 nàng như thế?
Tạ Quỳnh tủi thân rơi lệ trong khoảnh khắc trống rỗng lúc thanh niên rú·ⓣ 𝖗·𝒶, rồi lại quên đi tất cả chỉ trong một giây thiếu niên đ·â·𝖒 ⓥà·o bằng tất cả sức lực, chỉ cảm thấy Tạ Trọng Sơn chắc chắn là rất yêu thích nàng, mới có thể đốt lên sự chấn động ngọt ngào và vui vẻ thế này từ trên người nàng.
Nữ tử bị nhốt lại không thể trốn được, cũng không muốn trốn. Nơi bí ẩn nhất trên người bị c/ôn th/ị/t thô ráp của thiếu niên xuyên xỏ qua, rất nhiều bộ phận m.ề.Ⓜ️ 〽️.ạ.i trơn bóng để mặc cho hắn vuốt
← Ch. 080 | Ch. 082 → |