Thì ra chỉ còn lại nàng
← Ch.073 | Ch.075 → |
Tạ Trọng Sơn đón lấy thái giám họ Thôi đánh tới ngoài cửa.
Lấy chưởng đối chưởng, lấy đao đối tay. Lưỡi dao lạnh lẽo tràn ra ánh sáng lạnh, lại không ngăn được ánh mắt độc ác của lão Thôi, vừa nhìn đã biết hắn đang bảo vệ thiếu nữ có quần áo dính máu trên mặt đất ở trong phòng.
Lão Thôi một tay siết chặt đao, cơ thể di chuyển, cắn răng tung chưởng, định tát chết Tạ Quỳnh trước.
Cũng may còn có A Bảo.
Xích Phúc ưng kêu một tiếng thật dài cắt ngang qua bầu trời đêm, đi theo ánh trăng chiếu từ trên hồ đến ngoài cửa sổ. Lúc nó giương cánh bay đã cào trên mặt lão Thôi một cái. Đương nhiên một chưởng kia cũng rơi vào trong khoảng không, trên hành lang vẫn còn viện binh ập tới cuồn cuộn liên tục.
Tạ Trọng Sơn cũng không ham chiến, hắn xoay người cầm lấy chiếc áo choàng vắt trên bức bình phong bao lấy Tạ Quỳnh, cong người để nàng ôm chặt. Vận khí rồi nhảy đi ra ngoài qua khung cửa sổ mở to.
Ngoài cửa sổ là hồ, dưới chân là nước.
Hắn chỉ dùng một tay bám vào mái hiên, một tay ôm Tạ Quỳnh, nhảy lên mái ngói xanh, giẫm tất cả ngói dưới chân nát vụn hết.
Bên trên là bầu trời, bóng đêm dịu dàng.
Máu nóng khi chính tay đâm người bên ngoài dịu xuống, trong lòng lại trở nên vắng vẻ, giống như không cầm được gì nữa, chỉ run rẩy trong sự vô lực. Tạ Quỳnh nhìn bầu trời, nhìn ánh trăng, lại nhìn chấm nhỏ, xuống chút nữa thì nhìn thấy cái cằm căng chặt của Tạ Trọng Sơn và đôi mắt không liếc tới được của hắn.
Lông mi của thiếu niên thật dài, khi bị gió đêm thôi qua còn có thể vểnh lên thành một đường cong nhỏ.
Tạ Quỳnh nhìn hàng mi của hắn, nhìn mắt hắn, còn có vẻ mặt thất thần trống rỗng của hắn, chỉ co rúm lại trốn vào trong lòng hắn, sau đó không dám nói gì nữa.
Tất cả đều trở về tới cái đêm bọn họ trốn khỏi Nhiên Hương phường.
Trên đời chỉ còn lại hai người bọn họ.
Tạ Trọng Sơn thả mình trong gió đêm, đưa nàng lướt qua tường cao, xuyên qua đường phố, rồi xông qua cứng rắn xông qua cửa thành Liêu Châu với những cấm vệ quân rất mạnh.
Có bao nhiêu tinh binh mạnh hơn cũng không ngăn được thiếu niên nổi lên sát ý, vô số ánh đao dính máu tìm theo con đường bọn họ ra khỏi thành.
Đợi cho Tạ Trọng Sơn cướp được một con ngựa tốt, giục ngựa chạy được ba bốn mươi dặm đường rồi, Tạ Quỳnh mới không nghe thấy tiếng đuổi theo của truy binh phía sau nữa, bên tai chỉ còn lại tiếng tim đập trầm ổn thình thịch, không biết là của nàng hay là của Tạ Trọng Sơn.
Đường xá lướt qua, con ngựa lách vài vòng. Một dòng suối nhỏ đổ xuống một khe núi hẹp, lóe lên những tia sáng lấp lánh chớp chớp nhỏ nhỏ.
Tạ Trọng Sơn thúc ngựa chạy đến, đặt Tạ Quỳnh xuống dưới bùn sông mềm mại.
"Tạ Trọng Sơn..."
Tạ Quỳnh ngẩng đầu lên kêu một tiếng. Thiếu niên cao hơn nàng một cái đầu cũng không cúi đầu, chỉ lui ra phía sau từng bước, lau sạch vết máu trên binh khí của mình.
Ánh sáng lạnh xẹt qua lưỡi dao làm cho cổ họng Tạ Quỳnh khô khốc, muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói nên lời.
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧'◡'≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Tạ Trọng Sơn lẳng lặng thu đao về trong vỏ lại, đến suối nước rửa sạch vết máu trong tay, mới nhớ lại Tạ Quỳnh ở bên cạnh.
Hắn chỉ lấy một túi đồ ở bên hông ra, đặt ở bên chân nàng.
"Đây là bạc, ngựa cũng để lại cho nàng. Đi thêm về phía trước năm trăm bước, sẽ có một thôn trang. Một quán rượu. Nàng cứ ở lại đó một đêm, ngày mai cưỡi ngựa đuổi theo đoàn xe ngựa của Tạ gia."
Thiếu niên trước mặt có lông mày như núi xa, mắt phượng rõ ràng. Lạnh lùng như dòng nước do tuyết tan ra trong dòng suối. Hắn nói với nàng xong nhưng lại xoay người rời đi.
"Tạ Trọng Sơn! Ngươi... Chúng ta, chúng ta không đi cùng nhau sao?"
Tạ Quỳnh cực kì hoảng sợ, kéo lấy ống tay áo của thiếu niên một cách bất lịch sự.
"Chúng ta?"
Tạ Trọng Sơn lùi lại một bước, dường như là vừa nghe được một sự chê cười nào đó, hắn cười với Tạ Quỳnh một cái, một cách tự nhiên, chỉ để lại những khó hiểu.
"Trùng Nương, không còn chúng ta gì nữa. Mạng của ta là cha nàng cứu trở về, hiện giờ ta lại cứu nàng một lần, ân tình lớn tựa trời đất cũng đã trả hết rồi. Từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai, ai đi đường nấy."
Hắn gạt tay Tạ Quỳnh ra, một lần gạt không ra, hai lần gạt không ra... Hắn trực tiếp rút đao ra vung lên, cắt đứt ống tay áo đang bị Tạ Quỳnh nắm chặt trong tay bằng mũi đao.
Tay áo có màu đen, máu dính vào trong lòng bàn tay, chỉ thoáng qua sự thô ráp ướt át, cũng không hiện ra màu chói mắt kia.
Tạ Quỳnh giật mình sửng sờ tại chỗ, giống như một đứa trẻ nghịch ngợm bị bỏ rơi ở một nơi xa lạ.
Màn đêm sâu như vậy, bóng dáng của Tạ Trọng Sơn cao lớn như vậy, lại dần đi xa trước mắt nàng, giống như sẽ hoàn toàn biến mất trong nháy mắt. Những chấm nhỏ khắp trời đè xuống, núi xanh ẩn hiện trong mây mù mịt mờ cũng đứng yên sừng sững. Trong tiếng gió rì rào, chỉ có tiếng nước suối chảy về phía đông.
Thì ra trên đời chỉ còn lại một mình nàng.
"Tạ Trọng Sơn!"
Tạ Quỳnh kêu ra tiếng, lúc này mới nhận ra là mình đang khóc.
Trong cổ họng nàng phát ra tiếng nghẹn ngào, nước mắt trào ra trên má, bao phủ đôi mắt, dính ướt hàng mi.
Trong màn nước mắt, bóng dáng của thiếu niên càng ngày càng đi xa.
Không thấy tạm dừng, cũng không thấy quay đầu lại.
← Ch. 073 | Ch. 075 → |