Chuyện cũ năm đó
← Ch.050 | Ch.052 → |
Ánh mắt của Tạ Trọng Sơn và Thôi Lãnh đều cùng dừng lại trên người Tạ Quỳnh.
Chỉ là người trước mặt đang rất dịu dàng, vẻ mặt vô tội đáng thương, ngược lại cầm lấy tay Tạ Quỳnh, mềm giọng an ủi.
Người phía sau thì rũ mắt nhíu mày, vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm nhau thật lâu của hai người mà không nói gì.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Ta không sợ đau, bây giờ máu ngừng chảy rồi. Còn ngài đó, chắc chắn là bị dọa sợ rồi. Đều trách ta không trở về đúng lúc. Còn sớm như thế, ta không nên đi ra ngoài."
Tạ Trọng Sơ càng tự trách thì Tạ Quỳnh càng mềm lòng hơn. Nàng chỉ nén nước mắt, lúc muốn lên tiếng thì Thôi Lãnh lại tiến lên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người: "Được rồi Trùng Nương. Nơi này không phải nơi để nói chuyện. Hay là nàng trở về với ta trước, rồi lại... nói chuyện với vị lang quân này sau."
Thôi Lãnh vừa lên tiếng thì Tạ Quỳnh mới giật mình nhận ra mình đang thân thiết quá mức với Tạ Trọng Sơn trước mặt người khác. Vội vàng cúi đầu làm theo lời Thôi Lãnh.
Người trong phủ Thái Thú đương nhiên không dám ngăn cản nữa, ngay cả Chương Ngôn Chi cũng chỉ có thể cười lạnh nhìn theo ba người đi xe.
Thôi Lãnh lập tức dẫn Tạ Quỳnh và Tạ Trọng Sơn lên xe ngựa của hắn ta, đi đến nơi hắn ta đang ở tạm trong thành Liêu Châu.
Trên đường đi không có ai lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng ồn ào náo động ở bên ngoài xe.
Tạ Quỳnh cảm thấy không khí giữa hai người vô cùng xấu hổ, muốn làm dịu không khí, vì thế lên tiếng giới thiệu thay hai người.
Nàng lên tiếng với người thiếu niên bên cạnh mình trước: "Tạ Trọng Sơn. Hắn là tứ lang của Thôi gia, Thôi Lãng, lần này cũng là nhờ có hắn đã cứu ta. A Lãnh, đây là..."
≧◠◡◠≦Truyện được đăng tảiᵔᴥᵔcập nhật nhanh nhất≧'◡'≦và miễn phí tại yeungontinh(chấm)vn(>‿◠)
Nhưng mà không chờ nàng tiếp tục nói, nam tử tuấn tú với vẻ mặt thản nhiên trên xe ngựa đã nói hết thay nàng.
"Ta biết, ngươi là Tạ Trọng Sơn. Ta nhận ra ngươi, vài năm trước ở Tạ viên, chúng ta đã chơi cờ với nhau một lần. Đúng không?"
"Trí nhớ của Thôi lang quân tốt thật."
Tạ Trọng Sơn chỉ rũ mắt gật đầu, không muốn nhắc lại chuyện xưa.
Nhưng mặc dù hắn không nói thì Tạ Quỳnh cũng nhớ lại ván cờ ngày đó.
Lại nói tiếp, nàng bắt đầu xa lánh và chán ghét Tạ Trọng Sơn cũng là từ ván cờ ngày đó.
Đó là khi nàng mới bắt đầu rời khỏi Tuần Dương và vào Uyển Thành.
Đường tỷ Tạ Chương còn là khuê nữ, chưa gả đến Thôi gia. Thấy Tạ Quỳnh cả ngày buồn một mình ở Tạ viên, sợ nàng cô đơn buồn khổ, lập tức nhờ vả bạn thân gửi thiếp mời đến các tiểu bối nhà khác, luôn tìm kiếm những đệ tử thế gia có tuổi tác xấp xỉ nàng đến Tạ viên để chơi đùa.
Nhưng mà Tạ Chương có lòng tốt lại làm ra chuyện xấu.
Tạ Quỳnh mới tới Uyển Thành, trong nhà vẫn quen với cách dạy dỗ hành xử tùy hứng tự do. Vì vậy cho dù là về lời nói cử chỉ hay là kiến thức ứng xử, cái nào cũng khác với những thiếu niên thiếu nữ đã lớn lên từ nhỏ ở trong đống gấm vóc Giang Nam này.
Tạ gia thế lớn.
Những người được mời đến Tạ viên cũng đều có mắt cao hơn đầu, xuất thân phú quý, mỗi người đều không cần phải dựa cột nịnh nọt, đương nhiên cũng không ai tình nguyện phí công đến chơi chung với Tạ Quỳnh không biết một cái gì cả kia.
Lúc đó chỉ có Thôi Lãng đến Tạ viên đọc sách là nhặt quân cờ và chơi cờ với Tạ Quỳnh.
Những thiếu niên thiếu nữ mặc hoa phục khác trong phòng lò sưởi không phải đọc thơ đọc sách thì đã đùa giỡn vui vẻ với nhau. Cũng chỉ có Tạ Quỳnh là ở bàn chơi cờ với Thôi Lãnh.
Mùi thơm trong chiếc lư đồng mạ vàng, chén trà trong tay lạnh lại được rót tiếp.
Tạ Quỳnh chơi ba ván với Thôi Lãnh thua hết ba ván. Tính cả những thiếu nữ mặc hoa phục quen biết Thôi Lãnh cũng không nhìn nổi nữa nên tiến lên trêu ghẹo, chế giễu Thôi Lãnh đừng bắt nạt đồ nhà quê Tạ Quỳnh mới tới từ vùng biên cương này.
Thiếu niên thiếu nữ hơn mười tuổi không biết kiểm soát lời nói, trong lòng nghĩ như thế nào thì gần như sẽ nói như thế đó.
Tạ Quỳnh chỉ xem Thôi Lãnh và các nàng là cùng một loại người, đều kết bè kết phái đến bắt nạt nàng. Trong mũi cay xót thì sẽ rớt hạt đậu vàng. Nhưng nàng vẫn muốn mạnh mẽ, không muốn khóc nhè ở trước mặt người ngoài, lại bị đám khuê tú thế gia xấu xa này chê cười. Chỉ trốn ở bên cửa sổ kìm nén nước mắt, trùng hợp gặp phải Tạ Trọng Sơn đang chăm sóc hoa cỏ ở bên ngoài phòng lò sưởi.
Thiếu mặc áo vải bố mang giày rơm dường như có ánh mắt sau lưng, nàng vừa nhìn qua thì hắn đã nhìn lại đây. Cách một khung cửa sổ, hỏi vì sao nàng rầu rĩ không vui, có phải chịu tủi thân gì không. Thiếu niên cao hơn nàng một cái đầu rũ mắt đứng yên, nghe nàng kể nguyên nhân ra thì nhẹ giọng an ủi, còn nói mình có thể gỡ lại được một ván thắng cho nàng.
Lúc đó Tạ Quỳnh còn xem Tạ Trọng Sơn là ca ca thân thiết, thấy hắn đồng ý làm chỗ dựa cho mình thì lập tức phấn chấn tinh thần ngay, một lần nữa thách đấu với Thôi Lãnh.
Vì thế những thiếu nữ mặc hoa phục trong phòng đều nín thở ngưng thần, nhìn một người cùng thế hệ được xem là tài giỏi nhất trong Uyển Thành chơi cờ với một thiếu niên mang giày rơm mặc quần áo giản dị.
← Ch. 050 | Ch. 052 → |