Ta liếm bằng miệng giúp ngài
← Ch.013 | Ch.015 → |
<images>Loại cảm giác hoang đường này nhanh chóng biến mất không còn, theo từng cái mút vào nhẹ nhàng ngày càng thiếu dịu dàng của thiếu niên và đầu ngón tay càng đảo lộn lung tung, Tạ Quỳnh cảm thấy mình đang từ từ bị hắn kéo chìm vào bên trong bóng tối sâu thẳm.
Chỉ là trên người nàng không chỉ có bầu ngực là đang tiết ra chất lỏng, mà còn có thêm... một chỗ khác đang bị thiếu niên chụp lên.
Tay hắn chỉ cong nhẹ ở bên ngoài, giống như con rắn nhỏ. Rõ ràng phía trên còn đang cố gắng hút, sao phía dưới lại không chịu dùng nhiều sức hơn, cho vào trong để gãi ngứa cho nàng?
Tạ Quỳnh hơi bất mãn.
"Sao thế? Có phải tốt hơn nhiều rồi không?
Tạ Trọng Sơn còn có mặt mũi hỏi.
"Chỗ phía dưới đó vẫn còn khó chịu, ngươi lại làm lại đi."
Ỷ vào có ống tay áo che lấp nên Tạ Quỳnh cũng bắt đầu chỉ huy lung tung.
"Trùng nương, không phải ta không chịu, chỉ là ta sợ làm ngài bị thương."
Tạ Trọng Sơn nhíu mày, ngay cả nơi tươi đẹp của thiếu nữ đang lõa lồ trước mắt thì hắn cũng không dám nhìn nhiều thêm.
Vì sao lại "Sợ"?
Bởi vì hắn cũng thật sự ngây nô, không biết nên dựa vào một đôi tay chỉ luôn biết cầm đao của mình để làm vui lòng nữ lang yểu điệu này. Chỉ là hắn có thành thật đến đâu thì cũng không thể thừa nhận trước mặt Tạ Quỳnh rằng mình không thể và không biết.
"Hay là... Ta dùng miệng."
Môi và lưỡi của hắn còn dịu dàng hơn nhiều so với bàn tay đầy vết chai của hắn, cũng không đến mức làm đau nơi mềm mại nhất trên người nàng.
Tạ Quỳnh nhớ tới bộ dạng liếm môi vừa rồi của Tạ Trọng Sơn, chỉ nói: "Tùy ngươi thôi."
Hình như bởi vì vậy nên sau đó những chuyện Tạ Trọng Sơn làm đều là chủ ý của hắn với nàng.
Vốn cũng là chủ ý của hắn, không có liên quan gì tới nàng.
Bộ đồ bị chà vò một trận, bộ ngực cao ngất trước người nàng mất đi sự âu yếm của thiếu niên, cũng không còn những cái mút dịu dàng của hắn.
Bàn tay vừa mới còn nắm lấy thịt ngực của nàng, giờ lại bắt đầu kéo váy sam của nàng xuống hoàn toàn, rồi lại nâng đầu gối của nàng lên. Làm hai chân đã mở ra của nàng càng mở rộng hơn.
"Ưm... Chậm một chút..."
Rốt cuộc Tạ Quỳnh cũng không chịu nổi nữa, bật ra tiếng rên đầu tiên trong tối nay.
Trên thực tế Tạ Trọng Sơn còn chưa hôn lên chân tâm của nàng.
Hắn chỉ đang tỉ mỉ đánh giá, quan sát thật kỹ lưỡng nơi không thể bị người khác nhìn thấy nhất trên người nàng, muốn khắc sâu hình ảnh đó vào trong lòng và nhớ thật kỹ.
Không biết cảm giác nóng rực kia là hơi thở của hắn hay là ánh mắt, tóm lại không hiểu sao Tạ Quỳnh vẫn cảm thấy sợ hãi... Tuy rằng cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đáng thương dưới thân nàng kia vẫn còn đang tiết ra chất lỏng thơm tho.
"Không sao đâu. Ta sẽ cẩn thận, chỉ cần một lát thôi, chút nữa ngài sẽ không còn khó chịu."
Thiếu niên nói lời thương tiếc nàng nhưng bàn tay lại nắm chặt hơn.
Tạ Quỳnh cũng chỉ hơi cong eo lại, hắn lại dùng sức mạnh hơn một chút."Không sao đâu mà."
Tạ Trọng Sơn tiếp tục an ủi nỉ non.
Hắn không hề kéo dài, vừa cúi đầu đã hôn lên nụ hoa ướt át kia. Ngón tay hành động thay cho lời lẽ, động tác liếm mút lại lộn xộn như trước, chỉ có thể dựa vào sự quấy đảo lung tung của đầu lưỡi để an ủi huyệt thịt cô đơn.
Tạ Trọng Sơn chỉ có thể liếm lung tung. Cũng may hắn là một người cực kỳ thông minh, Tạ Quỳnh cong eo nhiều lần, kêu lên run rẩy là hắn sẽ xác định được ngay nơi nào là tử huyệt của nàng.
Con rắn nhỏ linh hoạt cuối cùng cũng chui vào cơ thể nàng, Tạ Quỳnh cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, vòng eo mềm lại, để mặc cho thiếu niên thật thà chăm chỉ an ủi sự trống rỗng dưới thân nàng.
Hắn liếm làm phát ra tiếng nước òm ọp òm ọp, mặt của nàng cũng không thể hồng hơn.
Ống tay áo che lấp sự ngượng ngùng của thiếu nữ đã bị nàng xốc lên từ sớm, nàng nhìn xuyên qua rãnh lõm ở giữa hai bầu ngực run rẩy của mình, cũng chỉ có thể nhìn thấy đầu tóc đen của Tạ Trọng Sơn đang vùi vào giữa hai chân nàng.
Đúng là không công bằng, bây giờ nàng đang trần trụi thế này mà hắn lại không cởi một thứ gì.
Ngoài mồ hôi thấm ướt trên người nàng thì còn lại tất cả đều là dấu ngón tay và dấu cắn của hắn, hắn thì lại chưa cho nàng xem cái gì cả. Nơi tiếp xúc da thịt của nàng và hắn cũng chỉ có tay hắn hoặc là môi hắn thôi.
Tạ Quỳnh nghĩ chắc chắn mình đã bị hôn cho hồ đồ rồi, nếu không thì sao lại đi so đo chuyện này với Tạ Trọng Sơn?
← Ch. 013 | Ch. 015 → |