← Ch.12 | Ch.14 → |
"Em..." Thạch Đan Kỳ ngẩn ra.
Sau đó, cô nhìn thấy thức ăn cô làm rớt trên mặt đất do quá kinh ngạc.
Không biết từ lúc nào Trần Cửu Hãn đã đến gần hai người, trên tay còn cầm theo chiếc máy vi tính. Nếu như ánh mắt của anh có thể phát ra gai nhọn thì tin rằng bạn lớp trưởng này đã thành con nhím tinh.
"Cô ấy không muốn!" Trần Cửu Hãn quả quyết trả lời thay cô, sau đó bước qua nắm tay cô đi về phía thư viện.
"Này, chờ một chút, cậu có ý gì?" Lớp trưởng vội vàng đuổi theo. Sự lạnh lẽo trong mắt Trần Cửu Hãn càng ngày càng tăng, đột nhiên anh vươn tay ra... không ổn.
"Đó là laptop của lớp trưởng, cậu không được ném, ngàn vạn lần không được ném." Thạch Đan Kỳ liều mạng ôm lấy cánh tay anh không chịu buông.
Nói giỡn sao, toàn bộ nội dung thảo luận của bọn họ đều nằm trong cái laptop này.
Trần Cửu Hãn cười lạnh, ném laptop trong tay lên trời, Thạch Đan Kỳ gần như muốn té xỉu.
Lớp trưởng vội vàng bước một bước dài, kịp thời chụp được cái laptop. Cứu nguy thành công!hppvnnn
Nhưng chờ khi anh quay đầu lại thì Thạch Đan Kỳ đã bị bắt đi...
Từ đó trở đi, anh biết cô có người theo đuổi. Từ đó trở đi, Thạch Đan Kỳ bị buột chặc bên Trần Cửu Hãn, càng ngày càng chặt. Chỉ cần chổ nào có lớp trưởng là chỗ đó có Trần Cửu Hãn, anh tuyệt đối sẽ không để cô ở một mình với người đàn ông khác.
Kỳ quái! Tại sao đột nhiên Trần Cửu Hãn lại kỳ quái như vậy? Không phải là cậu ta không đi học sao? Lần này nhất định là có chuyện.
Suy nghĩ của Thạch Đan Kỳ trở lại hiện tại, người đàn ông trước mắt không hề có một chút gì là biết sai.
"Đan kỳ!" Lớp trưởng đứng phía xa gọi cô, "Tối nay chúng ta có buổi tiệc liên hoan phải không? Cửu Hãn có cùng đi không?"
"Không được, tối nay cậu ta bận rồi!" Thạch Đan Kỳ lập tức trợn mắt nói.
"Đừng nghe cô ấy nói, tôi rất rảnh." Trần Cửu Hãn thong thả ung dung nói.
"Này, cậu đừng có quá đáng, đây là buổi liên hoan tốt nghiệp của chúng tôi, cậu chạy tới làm gì?" Thạch Đan Kỳ la lên.
"Không sao, Trần Cửu Hãn, cô ấy không mời cậu thì tôi mời." Lớp trưởng cười tủm tỉm gia nhập cuộc chiến.
"Cám ơn." hhppvnnn
"Trần Cửu Hãn!" Thạch Đan Kỳ tức giận nhìn anh.
"Cửu Hãn." Anh cải chính.
"Cái gì?"
"Gọi anh là Cửu Hãn là được rồi. Hoặc là giống mẹ anh kêu Tiểu Hãn cũng được, anh không ngại."
"Ai muốn thảo luận vấn đề này chứ?"
"Cửu Hãn." Trần Cửu Hãn đột nhiên đứng dậy.
"Nếu như tôi không gọi thì sao?"
Trần Cửu Hãn dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, Thạch Đan Kỳ bỗng cảm thấy sợ hãi. Không được, cô quên mất người này rất là ma mãnh...
Trần Cửu Hãn duỗi cánh tay ra. lllqdddnnn
Bị hôn.
Lúc cấp 3 anh chỉ dám nghĩ ở trong đầu, nếu quả thật có hôn cô thì tối thiểu cô chỉ "tức giận" anh. Nhưng bây giờ anh hoàn toàn không có gì để kiêng kỵ, anh hoàn toàn không sợ cô tức giận. Thậm chí cô càng tức thì anh càng vui.
Rốt cuộc cô cũng biết cậu ta có gì khác so với trước kia. Trước kia Trần Cửu Hãn chẳng qua là miếng keo dán chó, dán một lúc sẽ rốt ra. Còn bây giờ cậu ta là kẹo mè sửng, càng kéo thì càng dính.
Cô thật sự là rất nhớ cuộc sống trước kia.
Thạch Đan Kỳ giận muốn cắn anh, môi anh khẽ lui về phía sau vài cm. Thừa lúc cô thở mạnh lại dính vào. Hai người chơi trò trốn tìm, rốt cuộc, cô cũng không giãy giũa nữa, ngoan ngoãn để anh chiếm đoạt...
"Ai, tuổi trẻ thật tốt." Một bạn học lắc đầu một."Ah, lớp học, cậu cũng tới."
Lớp trưởng cười khổ, ngồi lại chỗ của mình.
Thua, anh đã sớm thua...
Học chung với cô nhiều năm như vậy, anh chưa từng thấy Đan Kỳ tức giận ai. Đối với ai cũng lạnh nhạt, chỉ có Trần Cửu Hãn mới có thể làm cho cô vừa tức vừa mắng, thậm chí là đánh.
Thật ra thì trong lòng cô ấy đã có Trần Cửu Hãn? Chỉ là chính cô ấy cũng không biết. Chỉ khi ở chung với Trần Cửu Hãn, cô mới có cảm xúc của một thiếu nữ...
Anh, đã sớm thua... truyện chỉ đăng ở dddannnlqqdoonn
Lớp trưởng cô đơn nhìn chằm chằm mặt bàn, dọn dep trái tim tan nát lần đầu tiên trong cuộc đời.
"Cái đó, bạn học, thật xin lỗi, nghe nói em trai chềt bầm của tớ lại gây phiền phức cho cậu." ddd... l.. q.. d
Cứ như vậy, Trần Cửu Tương lại một lần nữa quay lại cuộc sống "xin lỗi bạn học".
Ô! Tại sao? Rốt cuộc là tại sao chứ? Hai nữ sinh đồng thời thở dài.
"Cậu nghe ai nói?"
"Mẹ tớ!" Trần Cửu Tương chậc chậc lưỡi."Bình thường tên nhóc kia không cần ai chăm sóc. Từ nhỏ mẹ tớ nói gì thì nghe đó, chưa bao giờ nói láo."
"Là lười nói láo thì có!" Thạch Đan Kỳ bực mình nói.
"Không phải đâu? Khi còn bé mẹ ta thường hỏi nó có phải lại cúp cua không? Tại sao không làm bài tập? Tan học làm gì mà đánh nhau với người ta? Nó liền nói "không muốn làm" "lười viết"." hhhpppvvnnn
""Tụi nó cần ăn đòn", nghe câu này cậu có muốn đánh nó không?"
Thạch Đan Kỳ tưởng tượng tới hình ảnh đó, không nhịn được cười ra tiếng.
Trần Cửu Tương nghe cô cười, thật thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng rồi, mẹ tớ nhờ tớ đưa cho cậu thùng nho, cậu thấy chưa? Đó là do cậu tớ hái đó, rất ngọt. Lúc tớ đem tới thì cậu không có ở nhà nên không thể làm gì khác hơn là đặt ở trước cửa, dù sao mấy cái đó cũng không có ai trộm."
"Thấy rồi, thay tớ cảm ơn dì Trần nha." Cô làm mặt quỷ với thùng nho "Lần sau không cần đưa tớ nhiều như vậy... một mình tớ ăn không hết."
"Thật ra thì bên trong một nửa là của tớ đấy, chẳng qua là tớ không thích ăn nho nên đưa cho cậu cả thùng luôn."
Trần Cửu Tương hi hi ha ha nhận tội: "Tớ còn có chuyện, cậu lấy hết đi. Nếu tên nhóc kia còn gây phiền phức cho cậu thì cậu cứ đá nó một đá là xong. Dù sao thì tên nhóc đó cũng có nhiều người thích, luôn có mấy em như hoa an ủi linh hồn bị thương của nó mà. Kỳ lạ, tại sao lại có nhiều người bị tên nhóc kia lừa gạt như vậy?" hhhppppvvnnn
Ai, Thạch Đan Kỳ và Trần Cửu Tương thở dài, sau đó cúp điện thoại.
Thạch Đan Kỳ đi tới trước thùng nho, mùi thơm của nho bay khắp nơi. Cô cầm dao lên, tỉ mỉ rọt miếng băng keo, sau đó mở ra, trong đó có một bọc quần áo.
Cô lấy ra xem, dì Trần ghi một mảnh giấy để trên đó, muốn Trần Cửu Tương giao cho em trai.
Thạch Đan Kỳ nhìn đồng hồ đeo tay, hơn bảy giờ tối, có lẽ cậu ta đã đi dạy thêm về, vậy thì cứ gọi cậu ta đến đây lấy. Cô nghĩ đến việc Trần Cửu Hãn cũng đi dạy học sinh thì cảm thấy buồn cười.
Cậu ta dạy ba nam sinh, các em ấy là con trai của giáo sư khoa điện tử, bản thân giáo sư đó cũng là một quái nhân, vừa đúng là ngưu tầm ngưu với Trần Cửu Hãn. Lúc ấy cô ủng hộ cậu ta nhận công việc này là vì mong cậu ta dùng thời gian cho những việc khác, không cần lúc nào cũng xuất hiện trước mặt cô.
Sự thật chứng minh! Không có gì là con người không thể làm được, không thể coi thường ý chí của một người đàn ông.
Chỉ là không biết bộ dạng của Trần Cửu Hãn khi làm gia sư thì có ngầu không? Trên nguyên tắc, cậu ta đối với mọi người đều thờ ơ, chỉ có ở trước mặt cô mới mặt dày mày dạn. Học sinh của cậu ta rất có thể là bị cái khuôn mặt lạnh băng kia hù dọa
"Này? Trần Cửu Hãn, chị cậu mang quần áo mà dì Trần mua cho cậu mang đến chỗ tôi, lát nữa cậu qua lấy được không?... Được, cùng ăn à, tôi chỉ tùy tiện ăn mì sợi thôi, cậu không cần mua cái khác."
Thạch Đan Kỳ dùng di động liên lạc xong thì đi tới tủ lạnh nho nhỏ của mình, lấy thức ăn ra bỏ vào lò vi sóng. Sức ăn của Trần Cửu Hãn gấp ba bốn lần cô, cho nên cô phải chuẩn bị trước.
Không đến mười phút. Chuông cửa reo lên. dddddllllqqdd....
Ah, động tác nhanh như vậy sao? Cô còn chưa tắm xong.
Thạch Đan Kỳ vội vã chạy đi mở cửa. đ... d. d... ll.. d. d... q... d..
"Cậu phải chờ một chút, tôi chưa nấu gì hết..."
Cô vừa kéo cửa vừa càu nhàu. Một người phụ nữ trung niên đứng bên ngoài, dùng ánh mắt do dự chăm chú nhìn cô.
"Tiểu Đan..."
← Ch. 12 | Ch. 14 → |