Tình Thú Play
← Ch.29 | Ch.31 → |
Ánh mắt Lãnh Nham y như ánh mắt của một con sói đói nhìn thấy con mồi.
Chỉ bị anh nhìn chăm chăm như vậy thôi Mộ Gia Niên cũng đã cảm thấy giữa chân ướt đẫm. Nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp tay trước người, nở nụ cười dịu dàng lễ phép với anh: "Xin chào ngài, xin hỏi ngày muốn dùng gì ạ?"
Nhìn bộ dáng này của cô chu đáo không khác gì nhân viên phục vụ. Nhưng câu tiếp theo của cô lại là: "Sữa tươi hay d*m thuỷ?"
Lãnh Nham hoàn toàn bị bậc lửa, ánh mắt n*ó*ⓝ*🌀 𝒷ỏ𝓃*g nhìn vào hai viên nhú lên trước ⓝⓖự*↪️ cô, rồi nhìn xuống khe hở thần bí giữa hay chân cô, hầu kết khó nhọc lên xuống.
Không chờ Mộ Gia Niên mở miệng thêm câu nào, anh đã vọt đến, túm lấy cúc áo duy nhất trước 𝖓ℊự●ⓒ cô, giật văng ra.
Hai mảnh vạt áo vốn đã khó khăn để khép lại, hiện giờ bị anh giật thì lập tức bứt tung, cặp bạch thỏ mũm mĩm nhảy ra ngoài.
Mộ Gia Niên ra vẻ kinh hoảng, giơ tay che trước n_𝐠ự_𝐜, giận dỗi hô: "Tiên sinh, ngài đây là quấy rối nhân viên, tôi sẽ khiếu nại ngài."
Nhìn cô khó có khi này ra vẻ thẹn thùng, kết hợp với cặp bạch thỏ xinh đẹp trước ռ.ℊự.𝐜 căn bản không che được, Lãnh Nham thở nặng nhọc, bắt giữ cổ tay cô giơ 𝐥·ê·𝐧 đ·ỉ·n·♓ đầu. Động tác như vậy càng khiến cho hai luồng vú càng thêm cao ngất, đặc biệt là đầu vú phớt hồng tin hin run rảy, trông cực kỳ mê người.
Lãnh Nham không thể nhịn đươc nữa, cúi đầu cắn lấy một viên anh đào, lưỡi đảo vòng quanh, 〽️-ú-🌴, gặm cắn.
Mộ Gia Niên ngâm nga ra tiếng, ươn п🌀ự●c tuỳ anh 𝐥*❗*ế*ⓜ m●ú●т, chân dài vòng trên eo anh, hơi dướn về phía trước khiến cho hạ thân của cả hai áp sát nhau, lớp vải mỏng dính trên bụng nhỏ cô chà xát lên dương v*t cương cứng của anh.
Lãnh Nham càng cương to hơn, hận không thể 𝒸ắ.m ѵ.à.o chân tâm cô, nhưng nghĩ tới lời cô vừa nói, vẫn cố gắng khống chế.
Ăn xong một bầu sữa lại thay đổi một bầu khác 〽️ú·🌴 🦵ℹ️·ế·〽️, thẳng đến khi hai trái anh đào đỏ thắm dựng cứng lên thì anh mới từ từ nhả ra, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: "Anh muốn cả hai."
Mộ Gia Niên thở phì phò: "Tự mà lấy."
Lãnh Nham ngồi xổm xuống, tách hai đùi cô ra, chiếc váy vốn đã ngắn tới không có tác dụng che đậy gì lập tức bị đẩy lên cao, lộ ra u cốc đã sớm ướt tràn lan. Cảm nhận được hơ*ï 🌴𝐡*ở 𝓃ó*п*𝖌 rự*𝒸 của anh phả lên, h/uyệt khẩu đóng chặt đột nhiên e ấp ⓡ𝐮_n 𝓇ẩ_🍸, chờ cái miệng nhỏ lại lần nữa mở ra thì có một dòng nước trong suốt tuôn ra ngoài.
Lãnh Nham duỗi lưỡi cuốn hết chất lỏng vào trong miệng, đầu lưỡi lần mò quét lên xuống dọc theo khe suối tanh ngọt.
Mộ Gia Niên cong người to miệng т𝐡*ở ԁố*c, ⓡê●ⓝ r●ỉ không xong. Khi cô đang cảm thấy cả người nhũn ra, hai chân không đứng vững nổi nữa thì Lãnh Nham lại chui vào giữa hai chân cô càng sâu, nâng cặp đùi cô gác lên bả vai mình, đỡ cả người cô lên.
Cô dường như đã ngồi hẳn trên vai anh, mà mặt anh giờ đã áp sát vào chân tâm cô, nhiễm đầy nước trên mặt anh. Âm thanh 🦵ï.ế.m láp tiểu h/uyệt sắc tình vang vọng trong phòng cùng tiếng thở ngày càng gấp gáp của người con gái khiến cho căn phòng càng ngày càng ái muội.
Hút hết d*m thuỷ cô chảy ra, Lãnh Nham cong đầu lưỡi men theo khe thịt l-❗ế-𝖒 tới âm đế, ngậm viên thịt châu sưng lớn vào trong miệng, 𝖒-ú-𝐭 mạnh một cái, di hàm răng hơi hơi quát sát lên ma nghiền.
"Ưm......" Mộ Gia Niên ôm chặt đầu anh, cả người run lên, nửa lưng trần dán lên tưởng, ngửa đầu 𝖗ê·п 𝓇·ỉ, ngâm nga tên anh.
Cảm giác được cô lại tiết ra xuân thuỷ, Lãnh Nham lại len đầu lưỡi ve vuốt xuống dưới, vừa cuốn mật dịch vừa để chóp mũi và sống mũi cao thẳng ma sát cọ qua cọ lại âm đế, lưỡi dài 𝖑·𝐢·ế·Ⓜ️ vài cái sau đó vọc thẳng vào h/uyệt khẩu khép mở, len lỏi vào trong đường hang trơn trượt quẫy loạn.
"A..." Quá mức ⓚ·í↪️·h ⓣ𝒽í𝖈·h khiến cho Mộ Gia Niên không chịu được, "Lãnh Nham...Lãnh...Chồng ơi..."
Tiếng "chồng ơi" cuối cùng khiến Lãnh Nham lập tức mất khống chế, miệng đang ngậm tiểu môi â. m h/ộ đột nhiên ngậm chặt lại, k♓●🅾️á●i 𝒸●ả●m kịch liệt bức Gia Niên thét lên, thuỷ chiều vỡ đê, d*m thuỷ bắn lên mặt anh.
Tiếng hít thở dồn dập quanh quẩn trong phòng, ngắn ngủi an tĩnh xuống hai người vẫn giữ tư thế vừa rồi, một trên một dưới nhìn nhau, †*ⓗ*ở h*ổ*𝖓 ⓗể*ռ.
Chờ Mộ Gia Niên tốt hơn một chút thì mới khàn giọng nói: "Không mệt à? Thả em xuống."
Lãnh Nham vẫn trong tư thể ngồi xổm, chống đỡ trọng lượng cả người cô, vừa rồi cao hứng không cảm thấy mệt, giờ nhưng bống có chút mỏi chân, chỉ đành thả cô xuống.
Mộ Gia Niên đỡ vai anh ôm anh, rúc ở bên tai anh thủ thỉ Ⓜ️ề.ⓜ 〽️ạ.ı "Chồng ơi".
Hai tiếng này như mang theo 𝐦*𝐚 lự*ⓒ, làm anh nháy mắt như được tiêm 𝐦·á·u gà hứng phấn, kéo chân cô khoanh ở trên eo mình, ấn Ⓜ️-ô𝓃-𝐠 cô cắm dương v*t thô cứng đ·â·𝐦 𝐯·à·𝖔.
Tiểu h/uyệt trơn trượt cực kỳ, dương v*t thô to dễ như trở bàn tay cắm cả cây vào, khiến đường đi hư không khó nhịn của cô lập tức bị lấy đầy.
Trong không gian chật hẹp, âm thanh thọc vào 𝖗·ú·✝️ 𝓇·@ và tiếng vỗ từ hai cơ thể vang hết đợt này tới đợt khác, mỗi lần c/ôn th*t rú_ⓣ 𝓇_@ đều mang ra cuồn cuộn d*m dịch chảy dọc theo hai đùi Mộ Gia Niên nhỏ xuống dưới sàn.
Bởi vì tần suất va chạm nhanh mạnh, Mộ Gia Niên chỉ cảm thấy bụng nhỏ vừa trướng vừa ngứa, cảm giác sắp sửa đạt tới độ 𝖈-ự-↪️ ⓚⓗ0-á-𝐢, hơn nữa lưng cứ bị va đập trên tường, đau.
"Chồng... đau lưng, đổi nơi khác đi..."
Giọng nói nũng nịu truyền vào trong tai Lãnh Nham lập tức không kìm lại được phần hông, run lên, suýt thì bắn sạch trong giọng đầy mật của cô.
Người phụ nữ này quá biết cách †𝓇*𝖆 𝖙ấ*𝐧 anh.
Phỏng chừng vài giây sau Lãnh Nham mới nâng 𝖒*ôп*ℊ cô lên, vừa bế cô đi ra ngoài vừa đẩy hông ⓒ_ắ_𝐦 và_🔴 trong. Trong quá trình đi có vài lần dương v*t suýt thì trượt ra ngoài, nhưng lại kịp thời bị anh đẩy lại vào trong, mỗi lần so với một lần lại càng chui sâu.
Theo từng bước đi của anh, cự vật cứng rắn thay đổi vô số góc độ nghiền lên hoa h/uyệt, 𝖐í●🌜●h ⓣ●𝖍íc●𝒽 tới Mộ Gia Niên rùng mình không thôi, đến cuối cùng chưa vào tới phòng ngủ cô đã lên tới tột đỉnh của 𝒹.ụ.🌜 𝐯ọ.п.𝐠.
Chờ Lãnh Nham lại lần nữa dùng tư thế đằng sau 𝐜ắ·𝐦 𝐯·à·🔴 khiến cho anh ⓑắ.𝖓 ✝️.ⓘn.♓, Mộ Gia Niên đã kiệt sức, sức cùng lực kiệt ghé trên giường, u oán nhìn anh.
Lãnh Nham vẻ mặt vô tội nhìn bộ đồng phục xộc xệch trên người cô: "Ai bảo em mặc như thế này tới 🅓●ụ 𝖉●ỗ anh?"
"Là ai lén lên mạng tìm mua tình thú nội y?"
Không những lén tìm còn lỡ miệng để cô biết được, cô đương nhiên đi thoả mãn anh.
Lãnh Nham đột nhiên có cảm giác như được cô sủng, cười khúc khích nhổm tới ôm cô, cũng mặc kệ miệng mình đã uống bao nhiêu d*m dịch ban nãy, trao cho cô một nụ h.ô.𝖓 ướ*ⓣ á*т sắc tình.
"Gia Niên, anh cảm thấy rất hạnh phúc, em có hạnh phúc không?"
Mộ Gia Niên lườm anh: "Ra vẻ."
"Anh thích ra vẻ." Lãnh Nham vừa xoa bóp đôi bạch thỏ trước ռⓖ*ự*𝒸 cô vừa nhẹ nhàng ♓ô●n mặt cô, "Anh muốn làm ra vẻ cả đời với em, có được không?"
"Được."
← Ch. 29 | Ch. 31 → |