Vay nóng Tinvay

Truyện:Gia, Khẩu Vị Quá Nặng - Chương 428

Gia, Khẩu Vị Quá Nặng
Hiện có 438 chương (chưa hoàn)
Chương 428
Mang thai ngày cá tháng 4 (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-438 )

Siêu sale Shopee


Ánh sáng bị rèm cửa sổ màu đen che khuất, không gian trong phòng tràn ngập âm u..

Người đội mũ đeo mặt nạ ngồi ở đó không có động tĩnh, trước mặt cô ta có một máy tính, bên trong là các bức ảnh chụp lại cảnh tượng xảy ra trong xưởng gỗ, dưới lớp mặt nạ là ánh mắt chứa vẻ vui mừng điên cuồng, cô ta nhìn thấy Mộc Như Lam vào nhà xưởng, sau đó ánh đèn đều bị tắt hết, nhưng camera vẫn ghi lại được rõ ràng cảnh tượng ở đó...

Chỉ chốc lát sau, vui mừng trong cặp mắt kia dần dần tan rã, trở nên âm u oán hận phẫn nộ, tất cả cảm xúc xấu xí tiêu cực cùng tràn ngập trong đó, tạo thành một bức tranh vẩn đục bẩn thỉu.

Một tay cô ta đẩy rơi máy tính, cổ họng phát ra tiếng kêu như dã thú gào thét, đây là gì chứ? Căn bản không đủ! Hoàn toàn do những thứ ngu xuẩn kia tự giết lẫn nhau! Căn bản không đủ để trưng bày ra bộ mặt biến thái kinh tởm của Mộc Như Lam ra ngoài! Không! Không! Nhất định! Cô ta nhất định phải làm cho toàn bộ người trên thế giới thấy một mặt biến thái kinh khủng của con tiện nhân kia, nó không phải là Thiên Sứ, nó là ác ma! Là ma quỷ!

Cô ta đứng lên khỏi ghế, dáng hơi khom lưng, thân hình nhìn như một bà già lớn tuổi, cô ta đảo qua tại chỗ hai vòng như muốn tìm gì đó, cuối cùng đi vào phòng tắm, trong gương phản chiếu ra cơ thể cô ta toàn thân màu đen như một lão phù thủy.

Cô ta từ từ tiến lên phía trước, run run vươn tay, cởi xuống chiếc mũ dệt kim trên đầu, lộ ra cái đầu trọc lốc không một sợi tóc, bên trên là từng mảng dấu vết lớn màu đen, nhìn có chút giống như mảng màu đen đan lại với nhau. cặp mắt nhìn cái đầu trong gương hơi trừng lớn, tràn đầy chán ghét và ghê tởm.

Cô ta lại lấy mặt nạ xuống, mở ra khuôn mặt đã không còn nhìn rõ ngũ quan, đều là những dấu vết do bỏng để lại, trên miệng của cô ta còn có dấu vết bị kim khâu qua như từng được vá lại, trông kinh khủng làm người nhìn qua một lần sẽ không dám nhìn lại lần thứ hai.

Cô ta nhìn khuôn mặt trong gương, tự mình thấy ghê tởm buồn nôn, nhưng cô ta vẫn nhìn, chỉ có như thế cô ta mới có thể nhịn suy nghĩ muốn tự sát xuống, chỉ có như thế cô ta mới có thể hung ác nhớ tới nữ nhân Mộc Như Lam đó đã làm chuyện gì với mình, cô ta mới có thể nhớ để trả thù nó, nhất định phải làm cho người đời thấy rõ khuôn mặt thật của nó, cô ta có chết cũng muốn lôi Mộc Như Lam theo chết cùng!

Đúng vậy, cô ta là Bạch Tố Tình.

Cô ta vốn cho rằng mình sẽ bị lửa thiêu chết, vậy mà bản năng muốn sống của con người luôn mạnh mẽ trong thời điểm nguy hiểm tính mạng như vậy. Vốn dĩ cô ta bị treo ngược ở trong tủ quần áo, lửa cháy đến tủ và trên cơ thể của cô ta cũng đồng thời đốt cháy các sợi tơ đang treo cô ta trong tủ. Cô ta lảo đảo chạy khỏi tủ quần áo, nghiêng ngả chạy giữa đám cháy theo bản năng rồi nhảy ra từ cửa sổ, may mắn rơi xuống tấm che nắng của một nhà bên cạnh, được người tốt cứu sống, trước lúc ngất đi cô ta đã kịp viết lời cầu xin bọn họ giữ bí mật, vì cô ta biết nếu bị Mộc Như Lam biết cô ta không chết, cô ta nhất định sẽ bị tìm thấy rồi giết chết.

Mà người ở đó vừa may là người theo Phật, tấm lòng tốt bụng, hắn tìm đến một phòng khám tư nhân của bạn hắn để cứu cô ta, một chút tin tức cũng không để lộ, có lẽ nhìn thấy bộ dạng của cô ta cũng đoán được người cô ta gặp phải rất đáng sợ.

Sau khi Bạch Tố Tình tỉnh lại phát hiện bộ dạng của mình bị thiêu đến đáng sợ, đã từng mấy lần suýt nổi điên, nhưng được những người cứu cô ta ngăn lại, Bạch Tố Tình lại đổ oán hận lên những người đó, không ngừng giận chó đánh mèo với bọn họ, cảm thấy bọn họ tại sao cứu cô ta, hoặc là nếu đã cứu cô ta tại sao không khôi phục lại dáng vẻ lúc trước cho cô ta, nếu không phải những người đó nể tình cô ta đáng thương nên chứa chấp thì những bác sĩ y tá khác ở đó đã thu viện phí rồi đuổi cô ta ra, đã như vậy rồi mà cô ta còn vẫn ra vẻ như bọn họ mắc nợ với cô ta, là người bình thường cũng không chịu nổi.

Cho đến mấy tháng sau, cô ta mới dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu chú ý tin tức bên ngoài, biết được lúc cô ta bi thảm như thế mà Mộc Như Lam lại thuận buồm xuôi gió, hận ý trong lòng dường như muốn thiêu đốt luôn linh hồn của cô ta, tại sao có thể... Tại sao có thể! Rõ ràng là người biến thái kinh khủng như vậy, tại sao lại được nhiều người yêu mến như vậy? Tại sao lại có được danh hiệu "thiên sứ"? Tại sao tại sao tại sao! Cô ta kéo nó xuống địa ngục, muốn đưa khuôn mặt thật của nó ra ánh sáng, muốn nó còn bi thảm hơn cả cô ta!

Ôm chấp niệm như vậy, rốt cuộc cô ta cũng thoải mái hơn chút, nhưng vì để không lộ chút tin tức nào về việc cô ta còn sống, cô ta đã quyết định giết mấy người đã biết bí mật của cô ta kia... mặc dù bọn họ cứu cô ta. Cô ta tự nói với mình, dù sao vẫn nhẹ hơn so với tội ác của Mộc Như Lam.

Ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

"Điện hạ, ngài muốn dùng bữa ăn sáng không?" Giọng một thiếu nữ mềm mại.

"Điện hạ", Bạch Tố Tình tự mình đặt ra, cô ta yêu cầu tất cả mọi người đều phải xưng hô như vậy.

Bạch Tố Tình nghe giọng nói kia, chỉ cảm thấy căm hận muốn cắt lưỡi cô gái kia, hoặc là tạt cho cô ta (cô gái kia) một lọ axit! Cô ta oán hận bất cứ nữ nhân nào có gương mặt xinh đẹp và giọng nói đáng yêu!

"Đưa vào đây." Giọng nói khàn khàn khó nghe từ trong phòng tắm truyền ra.

Người bên ngoài lên tiếng, trong giọng nói có chút run run khó nhận ra, những người trước từng đưa thức ăn cho nữ nhân bên trong không phải bị rách mặt cũng bị xé miệng, còn có người nghiêm trọng nhất là bị nĩa đâm mù mắt... Thật là lão phù thủy đáng sợ, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta luôn muốn người đưa thức ăn tới phải là nữ, lão đại của bọn họ vì ích lợi, cho nên cảm thấy chỉ cần không chết người là được, những chuyện khác thì bỏ qua...

Quá đáng sợ, tại sao có thể có nữ nhân khủng bố như vậy, cô ta thật sự là phù thủy lòng dạ độc ác ghen tị những cô gái xinh đẹp!

Cô gái đang run rẩy muốn đẩy cửa đi vào, sau lưng chợt truyền đến tiếng bước chân, cô gái nghiêng đầu, thấy lão đại của bọn họ ưỡn ngực đi tới, nhất thời cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, ít nhất có người ở đây cô sẽ không sao.

Quả thật không sao, dù sao sắc mặt người đàn ông kia trông có hơi sốt ruột mất kiên nhẫn, cũng không nhiều lời với cô, cô gái bày đồ đạc ra xong hắn ta đã phất tay cho cô rời đi.

Thấy cửa đã đóng, người đàn ông kia mới nói: "Qua lâu như vậy rồi, một chút ích lợi cô nói tôi cũng không nhận được, chỉ biết tôi đang bị Ám Long theo dõi!"

Đoạn Nghiêu là người thông minh, tối hôm qua không giết hết tất cả, giữ lại hai người sống, không thể trông cậy vào mấy người có lão đại như vậy lại thà chết không khai, hai ba lần tra hỏi đã khai hết, Đoạn Nghiêu vừa tỉnh đã ra tuyệt sát lệnh*. (*đại loại là đuổi cùng giết tận không chừa đường sống)

Bọn họ có hang ổ nhiều, nhưng thoát được nhất thời không trốn thoát một đời, bọn họ cũng không thể luôn luôn trốn trong hang ổ không đi ra ngoài! Sẽ đói chết!

Ánh mắt Bạch Tố Tình dưới lớp mặt nạ khinh thường liếc hắn ta một cái, nói: "Ám Long thì sao, chờ các người tóm được Kha gia, còn không phải chỉ cần động tay một cái là có thể nghiền chết? Hiện tại Ám Long đang đấu đá nội bộ, đừng nhìn nó thế lực bao nhiêu, thật ra cũng chỉ là vỏ rỗng dọa người thôi."

Rất nhiều người biết chuyện hai anh em Đoạn Ngọc Đoạn Nghiêu nội đấu trong Ám Long, rất nhiều người cũng nghĩ tình hình như Bạch Tố Tình nói, sau một trận nội đấu Ám Long sao có thể không bị hao binh tổn tưởng trở thành cái vỏ rỗng dễ sụp đổ?

"Nhưng mà hiện tại tôi không nhận được một khoản tiền nào!" Trọng điểm là cái này. Nếu như không phải là vì tiền, hắn ta sao phải nuôi một người ăn chùa ở chùa! Lại còn tổn hao nhiều tinh lực như vậy để lấy lòng ả ta?

"Ngu xuẩn! Nhỏ không nhẫn nhịn tất loạn đại mưu, cá lớn cũng sắp có rồi, lại còn để ý hồ cá nhỏ tép riu, khó trách chỉ phát triển được có chút như vậy!" m thanh khàn khàn khó nghe thêm giọng nói nghiêm túc, cũng có chút khí thế của trưởng bối khiển trách tiểu bối, làm người kia không khỏi rụt cổ một cái.

Bạch Tố Tình lại chậm rãi nói: "Chúng ta bây giờ cùng hội cùng thuyền, tôi sẽ không hại anh, tin tưởng tôi, tôi sẽ để anh thăng chức rất nhanh, miếng thịt lớn Kha gia kia, sớm muộn cũng vào tay anh, anh chỉ cần ngoan ngoãn làm theo lời tôi bảo là được rồi."

Ba đôi câu, đã dụ dỗ được cái loại người trong đầu chỉ có tiền này.

Người này và thế lực không lớn dưới tay hắn ta là con cờ của ả, ả đương nhiên phải dụ dỗ.

Chờ chờ người đàn ông kia đã an tâm rời đi, Bạch Tố Tình không còn duy trì đôi mắt lung linh ngập nước nữa, thay vào đó là tràn đầy cừu hận và thâm độc.

...

Bàn tay trắng nonx nhẹ nhàng phủ lên trán thiếu niên, đây là một động tác theo thói quen, thể hiện quan tâm và thân mật.

"Có vẻ đã hạ sốt rồi đó." Mộc Như Lam mỉm cười nhìn Đoạn Nghiêu.

Đoạn Nghiêu tựa đầu vào gối, sắc mặt còn tái nhợt, nhưng mà cũng may thiếu niên thể chất tốt lại trẻ tuổi sinh mệnh lực tràn đầy, cuối cùng cũng không có gì đáng ngại, hắn nhìn Mộc Như Lam, trong đầu mơ hồ còn nhớ rõ dáng người mảnh khảnh kia vọt vào đám cháy, cho đến lúc cuối vẫn không hề bỏ lại hắn.


Đôi mắt diễm lệ đa tình như chứa đựng cả thế giới xinh đẹp, tỏa ra ánh sáng chói mắt như bảo thạch, dáng vẻ tái nhợt yếu ớt chỉ khiến hắn thêm yêu thương.

Y tá ở một bên đổi thuốc cho hắn cũng đỏ mặt, động tác chậm từng chút, chỉ mong có thể nhìn hắn lâu thêm chút.

"Cảm ơn." Đoạn Nghiêu nhìn Mộc Như Lam nhẹ nhàng nói.

Mộc Như Lam chỉ cười không nói, cầm dao và trái cây trên bàn từ từ gọt vỏ táo, lưỡi dao màu trắng bạc nhẹ nhàng chuyển động theo tay cô, vỏ táo được gọt ra thành từng vòng thật mỏng, không hề bị đứt.

Đoạn Nghiêu nhìn động tác của cô, ánh mắt hơi lóe lên, cười nói: "Xem ra cậu học ở trường rất vui nhỉ."

"Phải đó, nhìn xem, rất hoàn chỉnh có phải không? Cầm dao giải phẫu cầm nhiều rồi cảm thấy gọt cắt đồ cũng thật đơn giản." Mộc Như Lam đưa vỏ táo vừa gọt xong cho hắn.

Đoạn Nghiêu đưa tay nhận lấy, hạ mắt nhìn nó, khôg lên tiếng, một lúc sau hắn hỏi: "Ngày mai cậu muốn tới Bắc Kinh?"

"Ừ, đáng lẽ là tính như vậy, ông bà ngoại hình như hơi vội vàng, nhưng mà tớ không yên tâm cậu đó, chờ cậu ổn hơn chút tớ sẽ qua đó." Mộc Như Lam có chút bất đắc dĩ cười nói, không biết có phải do Mặc lão và mẹ Mặc bên kia nói gì với bọn họ hay không, cô loáng thoáng cảm giác được Akutsu Junko hình như luôn nhìn chằm chằm bụng của cô, cô nghi ngờ không phải bà muốn ôm bánh bao nhỏ đấy chứ.

"Là sao? Muốn kết hôn? Qua năm cậu cũng chỉ mới mười tám tuổi, không phải là quá sớm à?"

"Nếu như nhìn số tuổi, quả thật có chút sớm đó, nhưng mà dù sao cũng là những người muốn ở bên nhau, sớm một chút hay muộn thêm chút hình như cũng không có gì khác biệt lắm." Mộc Như Lam đã quên mất vấn đề Mặc Khiêm Nhân từng cho chọn tay trái hay tay phải, cô nghĩ kết hôn với Mặc Khiêm Nhân bây giờ hay để thêm mấy năm cũng không có gì khác nhau, hơn nữa nói thật, Mộc Như Lam cũng rất muốn có con, chẳng lẽ là bởi vì lý do kiếp trước hai mươi tuổi cộng thêm kiếp này mười mấy tuổi, số tuổi trong suy nghĩ của cô đã là ba mươi mấy tuổi? Ồ... Không thành vấn đề.

"Là sao?" Đoạn Nghiêu loáng thoáng mấp máy khóe miệng, bởi vì cho tới bây giờ không hề nghĩ tới có thể sẽ tách ra, có thể sẽ có người di tình biệt luyến*, cho nên sớm muộn cũng không khác nhau là mấy.

*yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Mặc Khiêm Nhân...

Thật là một người may mắn làm cho người ta ghi hận.

Hắn há mồm cắn một cái miếng táo, chỉ cảm thấy miệng đầy chua xót.

"Không cần, tớ không sao, ngày mai cậu và bọn họ cùng đi đi, những con chuột núp trong bóng tối kia tớ sẽ dọn dẹp sạch sẽ." Một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên nói.

Mộc Như Lam nhìn hắn.

Nụ cười của hắn xinh đẹp lại yếu ớt như thủy tinh "Thỉnh thoảng cũng cho tớ một mình tự chữa thương đi." Luôn luôn đợi ở bên cạnh hắn(ĐN), cho dù đã nói cho hắn (MKN) biết mình muốn buông tay, nhưng vẫn sẽ không nhịn được lòng tham, thêm một ngày, ở bên hắn(ĐN) thêm một ngày nữa, sau đó sẽ luôn hy vọng, có hy vọng sẽ có thất vọng, con người là thứ sinh vật dễ nảy sinh lòng tham như thế.

Mộc Như Lam trầm mặc nhìn hắn, sau đó nghiêng thân nhẹ nhàng ôm hắn, "Đừng một mình quá lâu..."

Lúc xế chiều, Mộc Như Lam xoay người rời đi, Đoạn Nghiêu nhìn cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, thấy một vài sợi tóc theo động tác xoay người của cô mà tinh nghịch mắc vào cửa, hắn không nhịn được đưa tay, lại thấy nó đã biến mất, nháy mắt không còn thấy ở khe cửa.

Đôi mắt diễm lệ ảm đạm xuống trong nháy mắt, tựa như bảo thạch bị vải đen bịt kín, không còn ánh sáng, bảo thạch sao còn có thể lóe ra ánh sáng chói mắt xinh đẹp?*

Bên trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, thiếu niên lẳng lặng tựa vào đầu giường, hắn nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn nhiễm đỏ đám mây nơi chân trời, kia sáng mờ tựa như thiếu nữ gương mặt một màn kia đỏ bừng, mỹ phải nhường hắn thất thần.

Cửa phòng lại một lần nữa được gõ vang.

"Đương gia." Một thuộc hạ xuất hiện ở cửa, nhìn Đoạn Nghiêu lắc đầu một cái, "Các huynh đệ tìm kĩ nơi đó, ngay cả bốn phía cũng không bỏ sót, nhưng không hề tìm ra quyển sách kia của ngài, có lẽ đã bị đốt rụi."

"Vậy sao, đốt rụi..." Giọng nói trầm thấp làm người nghe không nhận ra được ý vị, "Lui xuống đi."

"... Vâng" người nọ chợt nhìn bên cạnh một cái, có điều Đoạn Nghiêu không thấy.

Thuộc hạ kia đóng cửa lại, nhìn người đàn ông dựa vào tường đang cầm quyển sách không bìa màu trắng của Đoạn Nghiêu trên tay, nhất thời không biết nói gì.

Đoạn Ngọc chỉ lẳng lặng liếc nhìn quyển sách bị đốt một góc có chút úa đen, góc mặt tinh xảo dịu dàng khiến y tá đi lại không thể không cảm thấy đây là bạch mã hoàng tử phong thái thanh nhã nhanh nhẹn.

"Ngài..." Thuộc hạ kia có chút rối rắm, Đoạn Ngọc không còn là lão đại của Ám Long, cũng không còn bất cứ quan hệ nào với Ám Long, nhưng ai cũng biết Đoạn Ngọc là thân nhân duy nhất cùng máu mủ với Đoạn Nghiêu ở trên thế giới này, hơn nữa Đoạn Nghiêu hình như cũng không quá mức đề phòng người này...

"Cậu coi như không biết tôi đã tới là được rồi." Đoạn Ngọc khép lại sách trên tay, nụ cười dịu dàng nhưng trong mắt không hề có độ ấm.

"Nhưng mà, quyển sách kia..."

"Không có nó, cái tên kia mới có thể bắt đầu lại cuộc sống của mình lần nữa." Đoạn Ngọc lắc lư sách trên tay nói, đột nhiên cảm thấy cái tên kia có chút đáng thương, nhưng mà vô dụng như vậy, rõ ràng đã có Ám Long, nhưng vẫn lại thua rối tinh rối mù, y làm sao có thể thừa nhận hắn là em trai y, ngu ngốc.

"Dù sao tôi sẽ đi đốt nó lần nữa, cậu coi như không biết gì hết là được, cũng không phải là chuyện gì quan trọng." Đoạn Ngọc vừa nói, đứng thẳng lên xoay người rời đi, giày da màu trắng phát ra tiếng vang trên mặt đất, cuốn sách bị y giữ trong tay, có thứ gì đó tuột ra ngoài, tin tức cuồn cuộn như cánh bướm rơi xuống, thỉnh thoảng lóe lên bóng dáng thiếu nữ với nụ cười dịu dàng ấm áp.

...

Lúc Mộc Như Lam trở lại biệt thự, Kha Xương Hoàng và Akutsu Junko cũng đã thu dọn đồ xong, sáng mai bọn họ lên máy bay, nghe được Mộc Như Lam muốn cùng bọn họ đi, có vẻ cực kỳ hài lòng.

Kế hoạch tới Bắc Kinh cũng không có thay đổi gì khi biết Bạch Tố Tình chưa chết sau tai nạn, vì Mộc Như Lam biết dưới tình huống Đoạn Nghiêu đang tìm kiếm xử lý bọn họ, cô ta sẽ không mạo hiểm hành động thêm, cô ta ở trong bóng tối theo dõi cô, ý đồ tận dụng mọi thứ, cô bất động, Bạch Tố Tình cũng sẽ không động, nếu cứ duy trì giằng co như vậy, cô sẽ phải nán lại một năm không rời đi, Kha Xương Hoàng bọn họ cũng sẽ bắt đầu hoài nghi có điểm lạ.

Cho nên, dưới tình huống địch trong tối ta ngoài sáng, Mộc Như Lam còn giả bộ cái gì cũng không biết, mà lần sau, chỉ cần Bạch Tố Tình có động tác nữa... Cô ta nhất định phải chết.

Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm cũng muốn đi theo cùng, Mộc Như Lam là chị gái bọn họ, làm gì có đạo lý chị gái lại bỏ hai em trai nhỏ đáng thương ở lại đón tết? Hơn nữa còn có thể sẽ ở qua mùa xuân hoặc là tổ chức hôn lễ trong khi đó, nhìn thái độ của phụ huynh hai bên gia đình thì chuyện này rất có khả năng.

Có lẽ trong lúc Mộc Như Lam không ở đây Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm bị Kha Xương Hoàng dạy dỗ cho một lát, lúc này cũng không dám trốn, lúc ăn tối rất quy củ nghiêm túc ngồi ăn cơm, không dám nói một lời, ngay cả Mộc Như Sâm cũng ngoan ngoãn.


Mộc Như Lam liếc qua Kha Xương Hoàng ngồi ở chủ vị, sau đó nhìn về phía Lưu Bùi Dương ngồi ở đối diện, Lưu Bùi Dương nhún nhún vai, dùng ánh mắt và vẻ mặt tỏ vẻ thương hại đối với hai anh em sinh đôi.

Ông ngoại uy vũ!

Mộc Như Lam bất đắc dĩ cúi đầu ăn cơm, gắp cà rốt sang bát Mặc Khiêm Nhân theo thói quen, sau đó chợt phát hiện nháy mắt cà rốt đã trở lại!

Động tác Mộc Như Lam ngừng một lát, nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân bên cạnh, Mặc Khiêm Nhân phong thái tao nhã dùng cơm, dường như không hề để ý tới ánh mắt Mộc Như Lam, hắn không biết gì hết.

"..." Cô có cảm giác Khiêm Nhân nhà cô dần phúc hắc... Nhất định là ảo giác!

Sáng sớm ngày hôm sau, một nhóm tám người ngồi xe tới sân bay, bên trong biệt thự của Đoạn Nghiêu chỉ còn lại Lưu Bùi Dương.

Lưu Bùi Dương đứng ở cửa sổ, nhìn về phía trước, điện thoại bên trong phòng ngủ lại vang lên, hắn luôn không biết mệt mỏi, bướng bỉnh và hống hách, điều này khiến hắn cảm thấy sợ hãi. Vậy nên hắn luôn luôn trốn tránh đến bây giờ, không ngừng chạy trốn, hắn cảm thấy hắn không đấu lại người kia, song lần này hắn sẽ không chạy nữa.

Hắn đưa tay nhận, người bên kia có lẽ không nghĩ hắn sẽ nghe máy, trong chớp mắt hốt hoảng, mừng như điên, ánh mặt trời rực rỡ như chiếu sáng tất cả căn phòng của y. Sau đó, y nghe thấy giọng nói bình tĩnh không có chút tình cảm nào của thiếu niên từ bên kia, tựa như một chậu nước đá tạt tới, nháy mắt làm tim y lạnh giá.

"Đoạn Ngọc, chúng ta cần nói chuyện một chút."

...

Bắc Kinh.

Bên trong tứ hợp viện.

Ông nội Mặc gia - Mặc Nhân Sơ tâm trạng vô cùng tốt đang đại sát tứ phương trên bàn cờ với một đám ông cụ ở trong sân, dĩ nhiên, đại đa số tâm trạng các ông đều rất tốt, chẳng qua là đặc biệt tốt thì có hai, một là ông nội Mặc, hai là lão đầu Hạ gia.

Lão đầu Hạ gia từ sau khi Hạ Miểu và Mặc Khiêm Nhân nảy sinh chuyện kia vẫn không ra cửa, cũng không còn mặt mũi đến bên Mặc gia gia bên này, mặc dù sau cùng bọn họ vẫn biết trong chuyện đó có nội tình, nhưng mà sau khi hai người (MKN, HM) đều rời đi cũng khó tránh khỏi cảm thấy lúng túng, cảm thấy cũng khó qua lại, bất quá vào lúc này, mấy ngày trước Hạ Miểu trở lại, hiện tại Mặc Khiêm Nhân lại đang trên máy bay, nghe người bên thành phố K báo cáo, hai người gặp mặt cũng không còn đối đầu gay gắt, mà thay vào đó là dáng vẻ hai người anh em tốt, vì vậy hai lão đầu cũng tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Những lão nhân nhà khác thấy vậy chỉ cảm thấy buồn cười, nhưng mà thật lòng vui vẻ thay bọn họ, đều cùng một thời kỳ, đã trải qua nhiều mưa gió như vậy, tại sao già rồi mà còn không thoải mái? Đặc biệt là hai người đều có cháu trai ưu tú như vậy, phải thoải mái thư thả hơn hết mới đúng, dĩ nhiên, con cháu nhà bọn họ cũng rất ưu tú!

"Ha ha ha... Tôi thắng!" Ông nội Mặc vui vẻ cười ha ha, nhìn ông nội Hạ đối diện, tâm tư lão ngoan đồng lại nổi lên, "Chậc chậc chậc, cháu trai nhà tôi chính là di truyền huyết thống tốt đẹp của tôi, ngay cả lão Tô ở trên bàn cờ muốn thắng cũng phải hao hết thiên tân vạn khổ đây."

Đám người Tô gia vây xem đồng thời trợn mắt, lại nữa.

Hạ gia lão đầu vừa nghe, quả nhiên lập tức đáp trả nói: "Cháu của tôi được cho là thông thạo các loại kỹ năng, đầu óc cũng là đỉnh cao."

"Hừ, tôi nhớ không lầm, IQ của cháu ông không cao bằng cháu tôi, IQ của cháu tôi còn cao hơn gấp đôi so với IQ của Einstein!"

"IQ cao thì sao? Nhiều người IQ cao trên thế giới nhưng lại không có cống hiến gì lớn đó, cháu của tôi chính là đứng nhất nước Anh..."

"Cháu của tôi đứng nhất nước Mỹ!"

"Cháu của tôi xem ra vẫn trở về nước cống hiến vì nước..." Điểm này đáng giá kiêu ngạo nhất, Hạ lão đầu ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ đắc ý.

"Tôi, cháu của tôi, cháu của tôi sắp cưới vợ, tôi sẽ có chắt để chơi cùng rất nhanh! Ông có không, ông có được thế không..."

"..."

Hai lão tranh tới mức mặt đỏ tới mang tai, không hề phát hiện những lão đầu khác đã đổi bàn bắt đầu ván cờ mới.

Trong phòng bên kia, mẹ Mặc, Mặc Vô Ngân và giúp việc vội vàng quét dọn phòng, đối với tình hình náo nhiệt bên ngoài đã thấy thành thói quen.

Tâm tình mẹ Mặc rất tốt ngân nga hát, cầm chổi lông gà phủi phủi này một chút phủi phủi nơi kia một chút, sau đó lại nghĩ tới cái gì, nói với Mặc Vô Ngân: "Vô Ngân, đột nhiên mẹ nhớ ra thức ăn hình như không còn nhiều, mẹ đi ra ngoài một chuyến."

"Ôi chao ôi chao, mẹ, con cũng đi! À mẹ, chúng ta vào trung tâm thành phố đi, ở đó tương đối nhiều đồ, tiện thể đi dạo một chút đi, dù sao phải mấy giờ nữa bọn họ mới đến đây." Mặc Vô Ngân không muốn làm việc nhà, dù sao cũng có giúp việc, cô cũng không phải mẹ Mặc, tâm trạng tốt một chút sẽ thích làm việc, cô vẫn là cô gái phong nhã hào hoa trẻ tuổi! Nhất thời bỏ lại đồ chạy theo.

Tâm trạng mẹ Mặc cũng tốt, cũng không nói Mặc Vô Ngân hết ăn lại nằm, cầm túi mua đồ thay xong áo khoác rồi ra ngoài với Mặc Vô Ngân, có nhân viên lái xe đưa bọn họ đi thị lý, cũng vẫn tốn mười mấy phút, lúc đi qua một cửa hàng áo cưới mẹ Mặc nhìn người mẫu mặc áo cưới màu trắng trong tủ kính, hơi có chút thất thần, tâm tình kích động dường như cũng có chút bình tĩnh lại, hốc mắt hơi có chút hồng, bà nghĩ đến năm đó bà cũng mặc áo cưới tuyết trắng hạnh phúc thỏa mãn gả cho ba Mặc, nhưng rõ ràng vẫn còn rất nhiều chuyện không có làm, vẫn còn rất nhiều rất nhiều lời vẫn còn chưa kịp nói, ba Mặc đã không còn, nháy mắt đã không còn nữa...

Mặc Vô Ngân chú ý tới cái này, vội vàng nói: "Mẹ, mẹ nói xem chị dâu của chúng ta có thể đã "có" rồi hay không?"

Quả nhiên mẹ Mặc lập tức bị dời đi lực chú ý, "Là sao? Sẽ sao?"

"Làm sao không biết? Mẹ nghĩ tới anh trai một chút xem, trong mắt anh ấy từ nhỏ đến lớn đều chưa từng tồn tại ai, lại ưa sạch nghiêm trọng như vậy, nhất thời được yêu đương, khẳng định không biết nặng nhẹ chứ đừng nói tới biện pháp gì đó..."

Mẹ Mặc nghe gật đầu liên tục, có đạo lý! Quả nhiên trở về nên nấu chút canh an thai mới được, để ngừa vạn nhất.

Mộc Như Lam không biết bụng mình đã bị tưởng tượng vô số lần, rõ ràng còn là xử nữ* nhỏ thuần khiết, sao có thể lại mang thai được đây? Chẳng lẽ nghi ngờ đây là em bé ngoài hành tinh?

Thời gian từ từ trôi qua, ngồi máy bay gần tám giờ rốt cục bình an hạ cánh, đoàn người xuống máy bay, mẹ Mặc và Mặc Vô Ngân nhận điện thoại rồi ra đón rất nhanh.

Mặt mẹ Mặc thấy Mộc Như Lam tràn đầy yêu thích, hỏi han ân cần các thứ, thỉnh thoảng nhìn bụng Mộc Như Lam một chút, trong lời nói cũng biểu đạt ý tứ gì đó.

Mộc Như Lam không nhịn nổi cười híp mắt nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, ánh mắt Mặc Khiêm Nhân nhìn thẳng phía trước, đỏ tai làm như không thấy. Cười đi... Sớm muộn sẽ làm em có thai...

*(Đá quý phải có ánh sáng chiếu tới mới lóe sáng được:> ví MNL như ánh sáng thì khi ánh sáng rời đi thì bảo thạch trong mắt ĐN cũng vụt tắt)


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-438 )