V41 (1): Thật giả (1)
← Ch.165 | Ch.167 → |
Editor: Lin
Beta-er: Misery De Luvi
Trên đinh có bôi thuốc tê, quả nhiên Jack chỉ đau đớn một lát rồi thôi, nhưng điều này cũng có nghĩa là hai chân hắn đã mất cảm giác, mà đã mất cảm giác thì dù có rút đinh ra cũng không thể nào dễ dàng di chuyển.
Trong căn phòng an tĩnh, rèm cửa sổ lất phất đung đưa, tiếng gió rít từ đâu vang vọng lại nơi này.
Vì chân đã mất cảm giác, Jack không thể không khụy gối xuống mặt sàn.
"Hửm?" Mộc Như Lam xem xét cái mặt nạ da người đầy máu, cô muốn gỡ ra xem một chút, vì thế bèn mở máy bắn đinh, nhắm ngay cánh tay của Jack. Nhận ra ý đồ của Mộc Như Lam, Jack lập tức giơ tay đầu hàng, hắn nói bằng giọng khàn khàn, "Có gì từ từ nói, động chân động tay không phải là chuyện thục nữ nên làm."
Mộc Như Lam dừng tay, mỉm cười nhìn người đối diện, "Thế thì gỡ mặt nạ của anh ra cho tôi xem một chút đi."
"Cô thật sự không sợ tôi?" Hắn không làm theo ngay mà chỉ hỏi lại.
"Tại sao phải sợ cơ chứ?" Nụ cười trên môi Mộc Như Lam sâu hơn một chút, "Chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao?"
Không cảm nhận được? Làm sao có thể! Hắn đã cảm nhận được sợi dây liên kết giữa biến thái với biến thái! Hoặc là khát vọng tìm được đồng loại để kết làm bạn bè, hoặc là xem đồng loại thành con mồi rồi tìm cách giết chết để tăng thêm kích thích. Giúp đỡ hoặc tiêu diệt, thật hiển nhiên, Jack làm Mộc Như Lam cảm thấy hưng phấn, cô không có ý định làm bạn với hắn. Trong mắt cô, Jack, là con mồi.
Tuy nhiên, biến thái luôn hành động theo quy luật, cô sẽ không giết hắn ngay, cũng như Jack đã không lập tức giết Mộc Như Lam. Trước khi giết người, bọn họ thường có một đoạn đối thoại tuyên bố chiến thắng, sau đó mới ra tay sát hại rồi cuối cùng là hưởng thụ thành quả.
Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực chẳng khác nào huân chương.
"Jack." Mộc Như Lam vươn tay về phía hắn, "Lột da người ta đeo lên mặt có vui không?"
"Ha ha ha ha ha... Dĩ nhiên là rất thúvị. Người ưu tú, người thành công, người thất bại, ... người nào vẻ nấy, lột da bọn họ rồi đeo trên mặt mình, tôi có thể hoàn toàn cảm nhận tâm tư của họ, cảm giác ấy thậtquátuyệt vời ha ha ha..." Jack mỗi lúc một hưng phấn, toàn thân bắt đầu run rẩy. Hắn nhìn Mộc Như Lam, trong mắt tràn đầy si mê và điên cuồng, "Tôi vốn không muốn giết cô, côquátuyệt vời, tựa như một thiên sứ, không ai ghét cô được, côquátuyệt vời!"
Mộc Như Lam mỉm cười, "Vậy sao bây giờ anh lại muốn giết tôi?"
"Oh, bởi vì tôi không khống chế được mình, tôi thường vô thức nhìn cô, sau đó sẽ nhịn không được muốn đứng ở góc độ của cô mà suy xét vấn đề, thậm chí là đặt mình vào thân phận địavịcủa cô để nhận lấy sự yêu thích từ người khác. Tôi vốn muốn giết cô lột da, nhưng bây giờ tôi đã tìm được thứ chơi vui hơn."
"Thứ chơi vui hơn à." Mộc Như Lam nhếch khóe môi, thứ gì chơi vui hơn đây?
"Tôi sẽ lột da mặt cô ra, đi trải nghiệm cuộc sống và cảm nhận của cô, hiểu rõ cô! Tôi sẽ không để cô chết, tôi sẽ giúp cô thay đổi gương mặt, ở đây có rất nhiều da mặt, nghệ sĩ, luật sư, nhà khoa học, kẻ lang thang, gái gọi, xinh đẹp, xấu xí... Cô có thể tùy ý lựa chọn!" Jack càng nói càng kích động, nhịp thở cũng ngày một dồn dập, hắn rướn người về phía Mộc Như Lam cứ như muốn nhào qua vậy, hai cánh tay cũng không ngừng với đến thân thể cô.
Xem ra trong khi Mộc Như Lam muốn giết hắn thì hắn lại muốn làm bạn với Mộc Như Lam —— dựa theo thế giới quan biến thái của hắn.
Mộc Như Lam cười thâm thúy, thì ra đây chính là tư tưởng đồng loại sao? Thật mới lạ mà không kém phần quen thuộc, quả nhiên chỉ biến thái mới hiểu được biến thái.
"Hóa ra là thế." Mộc Như Lan nhẹ nhàng lên tiếng, "Nhưng xin lỗi nhé, tôi không muốn làm bạn và cũng không muốn đưa da mặt cho anh đâu." Cô lại gần hắn, đôi mắt xinh đẹp hơi trợn tròn, âm lượng giảm xuống một ít, như thể đang tiết lộ bí mật nào đó, "Để tôi biến anh thành một tác phẩm nghệ thuật đi."
Thay vì bàn luận, Mộc Như Lam muốn giết hắn hơn, đôi tay cô ngứa cả lên rồi. Hành động lột da đúng làquábất nhã, búp bê con rối của cô chẳng phải duyên dáng hơn sao? Biến thái không cùng đẳng cấp thật đáng ghét.
Mộc Như Lam đứng dậy nhìn quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi cái giá dùng để đặt tờ giấy, cô đi tới nhấc cái giá lên, nó khá giống một cái ghế đẩu, mặt giá hình tròn, bốn chân đều làm bằng sắt cứng. Mộc Như Lam sờ sờ chân giá, nụ cười trên môi chợt sâu thêm, "Tôi cảm thấy mình phải biến anh thành một con rối nghệ thuật thật đặc biệt."
Jack trừng mắt nhổ hết chỗ đinh đâm xuyên bàn chân, ngặt nỗi chân đã mất cảm giác nên hắn chỉ còn có thể ngồi yên. Hắn cảnh giác nhìn thiếu nữ đang xách cái giá đi về phía mình, trong lòng dâng lên một linh cảm nguy hiểm, "Cô định làm gì?"
Mộc Như Lam mỉm cười lại gần Jack, cô vung cái giá lên, đập thật mạnh vào người hắn.
"Bốp!" Jack bị đánh ngã ra một đoạn, mặt nạ da người văng xuống đất, một bên đầu đã máu thịt lẫn lộn, hai mắt hắn hoa lên, suýt nữa thì bất tỉnh.
Mộc Như Lam thực sự muốn giết hắn.
"Một tên sát nhân hàng loạt tàn ác như anh, có giết chết cũng chẳng ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của tôi đâu." Mộc Như Lam tiếp tục cầm cái giá dính máu mà tiến về phía người đàn ông đang ngã không dậy nổi.
"Chờ, chờ đã..." Thấy động tác của Mộc Như Lam, người đàn ông bên kia vội vàng lên tiếng, thế nhưng Mộc Như Lam vẫn vô tình đập thêm một phát nữa.
Hắn đưa tay lên bảo vệ đầu, có cảm giác như cánh tay đã bị đập gãy.
Mẹ kiếp! Cô ả này thật nhẫn tâm! Mà không, biến thái luôn luôn máu lạnh như vậy!
Vài giọt máu văng lên mặt Mộc Như Lam, mùi máu tanh nồng lướt qua đầu mũi làm Mộc Như Lam si mê khép hờ mắt, hươngvịtuyệt vời, xúc cảm ươn ướt, quả thực khiến người ta mê mẩn...
"Chờ..." Thấy Mộc Như Lam chuẩn bị vung tay lần nữa, người đàn ông bắt đầu hoảng hốt, hắn sẽ thực sự bị giết mất!
Ngay lúc này, cánh cửa đang đóng đột ngột mở ra, Mặc Khiêm Nhân sắc mặt lo lắng xuất hiện ở ngưỡng cửa, vừa kịp chứng kiến cảnh Mộc Như Lam giơ cái giá định đánh chết người, "Lam Lam dừng tay!"
Nghe thấy giọng nói của Mặc Khiêm Nhân, Mộc Như Lam liền khựng tay lại, cái giá suýt soát dừng ngay trên đầu đối phương, cô nghiêng đầu nhìn ra cửa, vẻ mặt vô hại đến lạ, "Khiêm Nhân?"
"Ừ." Mặc Khiêm Nhân thở phào, hắn cất bước đi tới, đôi mắt màu đen phản chiếu hình bóng Mộc Như Lam, rõ nét tựa mặt gương, "Lại đây."
Mộc Như Lam đứng bất động, cái giá trên tay cầm rất chặt, cô mỉm cười nhìn Mặc Khiêm Nhân, thản nhiên nói, "Nhưng em muốn giết hắn."
Người đàn ông suýt bị đánh chết hơi ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Mặc Khiêm Nhân. Thấy thế, Mặc Khiêm Nhân nheo mắt tỏ ra hết sức nguy hiểm, người nọ lảng tránh, sau đó quay lại nhìn khiêu khích.
Mặc Khiêm Nhân đến bên cạnh Mộc Như Lam, cầm lấy cái giá trên tay cô. Hắn nhìn người nọ, giọng lạnh nhạt, "Hắn không phải Jack."
(MDL: Cá tháng 7 vui vẻ!)
Mộc Như Lam ồ một tiếng, ngạc nhiên nhìn tên đàn ông suýt bị cô giết chết, hắn ta không phải Jack sao? Nhưng rõ ràng cô đã ngửi được mùi đồng loại trên người hắn cơ mà.
Bị người khác vạch trần, người đàn ông vừa thoát chết cũng không trốn tránh nữa, hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân, giọng nói thành thục trầm ấm đầy sức hút, "Đã lâu không gặp, Amon."
"Quả nhiên là anh." Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn như nhìn một người chết, "Có lẽ tôi nên giết người diệtkhẩu." Bản tính của Mộc Như Lam đã bị phát hiện, chuyện này rất nguy hiểm, Mặc Khiêm Nhân tuyệt đối sẽ không để cô bị tống vào nhà tù dành cho kẻ biến thái.
"Xem ra bên trung Quốc không tung tin đồn thất thiệt, Amon đã thật sự rơi vào bể tình. Để tôi nghĩ xem nào, đây đúng là một chuyện cực kỳ mỉa mai, thân là nhà tâm lý học tội phạm đẳng cấp quốc tế mà lại yêu một kẻ biến thái, thợ săn yêu con mồi, đề tài này có thể viết thành một cuốn tiểu thuyết lãng mạn đấy." Ebert thâm thúy liếc Mộc Như Lam một cái, sau đó chuyển sang nhìn Mặc Khiêm Nhân châm chọc.
Mặc Khiêm Nhân đành bảo Mộc Như Lam, "Em về quán trọ trước đi."
"Nhưng mà em muốn giết hắn." Mộc Như Lam tỏ vẻ vô tội, ánh mắt cô nhìn Ebert khiến hắn không khỏi biến sắc.
"Không được." Mặc Khiêm Nhân biết Mộc Như Lam từng giết không chỉ một người, những người cô giết đều rất đáng chết, cô cũng không hề để lại chứng cứ hay điểm khả nghi; nhưng nếu giết người ở đây thì sẽ rất khó xử lý, hơn nữa thân phận Ebert khá đặc biệt, giết hắn ta sẽ dẫn đến một phản ứng dây chuyền lớn. Hắn có thể chấp nhận Mộc Như Lam là kẻ biến thái, nhưng sẽ không bao giờ để cô trở thành một tên tội phạm bị truy nã, ẩn ẩn núp núp sống qua ngày.
"Tại sao?"
"Sẽ rất phiền toái. Trong quán trọ có người tìm em, em đi nhanh đi." Những thứ hắn nói với Ebert tiếp theo không thích hợp để Mộc Như Lam nghe.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân một hồi, sau đó bèn đưa máy bắn đinh cho hắn, "Nếu như hắn ta không nghe lời thì cứ thưởng cho hắn một đinh, tốt nhất là bắn vào tiểu đệ đệ của hắn." Vừa dứt lời, cô theo bản năng quét mắt về phía đũng quần của Mặc Khiêm Nhân, nhất thời làm hắn cứng cả người, lên tiếng thúc giục cô mau mau rời đi.
Ban nãy vì đột nhiên không thấy Mộc Như Lam đâu, Mặc Khiêm Nhân lo rằng cô gặp phải Jack mới vội vàng chạy đi tìm, nào ngờ Jack thì không thấy mà lại thấy tên Ebert này, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch ban đầu của hắn.
"Anh đúng là thảm hại." Ném cái giá qua một bên, Mặc Khiêm Nhân nhíu mày nhìn cái máy bắn đinh trong tay, tại sao Mộc Như Lam luôn mang theo những thứ kỳ quái như vậy? Nhưng nhìn thảm trạng của Ebert bây giờ, xem ra dùng nó để tự vệ cũng không tệ.
"Bộ không phải tại bạn gái cậu ban tặng chắc?" Ebert đưa tay lau máu trên mặt, đầu hắn đau như búa bổ, hai cánh tay cũng đau rụng rời, nếu Mộc Như Lam đập cái giá xuống thêm lần nữa, hắn chắc chắn sẽ đi gặp Thượng đế.
"Đáng đời." Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng nói.
"Đồ vô tâm, tôi thật nghi ngờ, liệu có phải Amon cũng bị biến thái đồng hóa như cựu viện trưởng của bệnh viện Coen hay không." Ebert vừa vất vả dùng áo khoác cầm máu vừa phun lời trào phúng.
Mặc Khiêm Nhân liếc hắn một cái, "Anh đến đây làm gì?"
"Du lịch nhân tiện bắt tội phạm, không ngờ lại gặp một bất ngờ lớn như vậy, chi bằng nói là oangiangõ hẹp?"
Ebert là giáo sư đại học, cũng tốt nghiệp từ khoa tâm lý đại học Harvard giống như Mặc Khiêm Nhân, có điều hắn khác Mặc Khiêm Nhân ở chỗ, sự si mê và hiếu kỳ của hắn đối với biến thái thể hiện qua hành động nhiều hơn. Hắn thường bắt chước hành động cử chỉ của tội phạm, giả vờ biến mình thành tội phạm, từ đấy tạo lập được mối liên kết tư tưởng với tên tội phạm kia, sau đó mượn sự liên kết này để tìm ra mục đích, động cơ, và tâm lý tội phạm. Thế nên hắn đeo mặt nạ da người, tưởng tượng mình thành Jack, điều hắn nói với Mộc Như Lam cũng chính là điều mà Jack muốn nói.
Ebert hết sức thích thú về điều này, đối với nội tâm của biến thái, hắn có một sự hiếu kỳ mãnh liệt đến bất thường. Cái thiên phú này của hắn là độc nhất vô nhị, gần như có thể so bì với Mặc Khiêm Nhân. Đáng tiếc là Mặc Khiêm Nhân luôn dẫn trước hắn, mà càng làm cho hắn ghét Mặc Khiêm Nhân hơn chính là, sau khi trở thành viện trưởng bệnh viện tâm thần, Mặc Khiêm Nhân không cho phép hắn thẩm vấn những tên biến thái có chỉ số thông minh cao.
Người yêu Mặc Khiêm Nhân là một sát nhân biến thái, đã vậy còn được hắn che chở hết lòng, chỉ cần tin tức này lộ ra ngoài, sự nghiệp sáng sủa của Mặc Khiêm Nhân sẽ đi tong, FBI sẽ không tin tưởng hắn nữa, bệnh viện Coen cũng sẽ không còn là địa bàn của hắn, hắn thậm chí còn có thể bị thẩm vấn, tạm giam, và bắt giữ.
Đứng càng cao, ngã càng đau, vì thế tuyệt đối không thể phạm sai lầm.
Ebert rất mong đợi ngày mà chuyêngiatâm lý học tội phạm đại danh đỉnh đỉnh Mặc Khiêm Nhân rơi xuống thành một con chuột nhắt mất hết tất cả, bị người người phỉ nhổ thóa mạ.
Mặc Khiêm Nhân vô cảm nhìn Ebert, ánh mắt sắc bén khiến sống lưng Ebert thoáng căng thẳng. Nhìn cái gì, hả, nhìn cái gì? Sau bốn năm đại học, hắn đã sớm hiểu rõ tính cách của tên Mặc Khiêm Nhân này rồi. Trông thì lạnh lùng cao quý, nhưng chỉ cần nhìn vào cặp mắt kia là hắn đã biết, đây chính là một tên khốn thích làm theo ý mình - một tên khốn bất chấp mọi khuôn khổ. Đối với hắn, yêu một kẻ biến thái cũng không có gìquákhó chấp nhận, hắn yêu cô ấy, là yêu cả con người cô ấy, những kẻ lãng mạn chẳng phải đã nói vậy sao? Tóm lại, Mặc Khiêm Nhân muốn hắn bỏ qua chuyện ngày hôm nay.
Tiểu tử thúi, rốt cuộc cũng có ngày thua trong tay hắn. Chỉ cần có thế, hắn bị đánh ra nông nỗi này cũng xem như không lỗ vốn!
====
Tóm tắt tập phim kì này:
Lam Lam uy vũ!
Tác giả chơi đểu, Ebert chơi dại.
A Khiêm bất đắc dĩ làm anh hùng cứu mỹ nam.
← Ch. 165 | Ch. 167 → |