V29 (2): Chải tóc (2)
← Ch.132 | Ch.134 → |
Hai người lững thững bước qua vạch ngựa vằn đến làn đường dành riêng cho người đi bộ, bước chân đều đều vô cùng ăn ý, bọn họ vẫn luôn tự nhiên như vậy, từ trò chuyện cho đến ở chung.
Đường càng đông đúc, bọn họ càng như tách biệt khỏi thế giới này, khí chất độc đáo thu hút mọi ánh nhìn, dù cả hai không nắm tay nhau nhưng ai cũng cho rằng bọn họ chính là một đôi.
Hai người cùng đi vào một cửa tiệm trang sức, bên trong trưng bày đủ loại vật phẩm lung linh xinh đẹp, gọi là thiên đường của phụ nữ cũng không ngoa.
Mặt tiền cửa tiệm này khá lớn, bên trong còn đặt một bộ sô pha màu hồng nhạt để khách hàng ngồi nghỉ ngơi, lúc này cửa tiệm đang tiếp đãi không ít phụ nữ, Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam vừa đặt chân vào là bọn họ lập tức quanh đầu nhìn sang, tiếng cười nói cũng vì thế mà đần dần lắng xuống.
Hai người đã quen với việc bị nhìn chằm chằm nên cũng không quá để tâm. Mộc Như Lam lựa tìm một sợi dây chun hợp ý, Mặc Khiêm Nhân thì đút tay vào túi, vẻ mặt lạnh nhạt, thoạt nhìn không chút hứng thú với những thứ đồ này, hứng thú thế quái nào được, hắn chỉ quan tâm đến biến thái mà thôi.
Ngón tay trắng nõn dừng lại trước một hàng dây chun màu đen đơn giản, ánh mắt của Mộc Như Lam lập tức bị một sợi dây nhiều vòng hấp dẫn, cô lấy nó xuống rồi tháo ra từng cái một, đến khi tháo hết thì sợi dây đã đủ rộng để tròng qua đầu Mộc Như Lam.
Ánh mắt cô sáng rực, hai tay kéo mạnh một cái, cô nhìn sang Mặc Khiêm Nhân như muốn chia sẻ bảo bối mà mình vừa phát hiện, "Anh xem, cái này co dãn tốt mà lại rất bền, dùng làm ám khí được lắm đó." Dùng cái này buộc tóc, đến lúc gặp nguy hiểm hay muốn giết chết ai đó, trong khi đối phương mất cảnh giác vì nghĩ cô không có vũ khí, cô có thể tháo sợi dây xuống, tròng vào cổ đối phương, sau đó siết chết hắn!
Mặc Khiêm Nhân hết nhìn sợi dây lại nhìn đôi mắt long lanh của Mộc Như Lam, cuối cùng quyết định cầm sợi dây treo trở lại trên giá.
Mộc Như Lam trợn to mắt, vươn tay lấy xuống.
Mặc Khiêm Nhân im lặng nhìn Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam im lặng nhìn lại Mặc Khiêm Nhân.
"... Ừm... Anh chị có cần gì không ạ?" Một nhân viên mặc tạp dề ren xanh chần chừ lên tiếng hỏi, cố gắng nén cười trước cảnh tượng đáng yêu này. Trước nay cửa hàng của các cô được rất nhiều cặp đôi ghé thăm, lớn nhỏ đều có, nhưng cặp đôi đặc biệt như vậy thì mới là lần đầu tiên, hai người đứng đó tạo thành một mảnh trời riêng biệt, khiến cô có cảm giác mình không nên tự tiện xông vào.
Mộc Như Lam tặng cho cô nhân viên một nụ cười hiền lành, "Cô giúp tôi buộc tóc có được không?"
Cô nhân viên cảm thấy khoảng cách giữa hai người như được kéo lại gần hơn, trong lòng lập tức sinh ra hảo cảm, cô thân thiện cười đáp, "Đương nhiên là được, mời chị đi bên này."
Đúng là một cô gái thần kỳ, toàn thân như sáng bừng lên vậy, cô ấy là thiên sứ chăng?
Mộc Như Lam cầm dây chun đi theo nhân viên vào sâu trong cửa hàng, Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng mà đầy tự tin bước sau cô.
Bên trong cửa tiệm có không ít khách, đa số đều là phụ nữ, duy chỉ có hai người đàn ông, phục vụ xung quanh là những nhân viên cửa hàng cũng mặc tạp dề ren xanh, thoạt nhìn chưa đến ba mươi tuổi. Bọn họ ngồi trên ghế sô pha màu hồng nhạt, nhìn Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam như nhìn động vật quý hiếm.
"Mời ngồi ở đây." Nhân viên cửa hàng mỉm cười giúp Mộc Như Lam ngồi xuống một chiếc ghế đẩu cao thon tinh tế, phía trước đặt gương soi cùng rất nhiều mỹ phẩm, có vẻ là để làm tóc và trang điểm cho khách hàng.
"Quý khách muốn làm kiểu tóc nào?" Cô nhân viên sờ sờ tóc của Mộc Như Lam, bình thường bọn họ sẽ thiết kế miễn phí cho khách hàng một kiểu tóc tận dụng trang sức trong cửa tiệm, khách hàng thấy mình trở nên xinh đẹp thì sẽ vui vẻ hơn, chi tiền cũng hào phóng hơn, lợi nhuận cứ thế mà tăng lên. Thế nhưng đối với Mộc Như Lam, cô nhân viên cảm thấy mình không nên tự tiện quyết định.
"Ừm, cứ buộc một cái đuôi ngựa đơn giản là được rồi. Dùng cái này đi." Mộc Như Lam giơ lên sợi dây chun "ám khí".
"Vâng." Kiểu tóc này ai cũng làm được, sợi dây này cũng chẳng quý giá là mấy, ấy vậy mà cô nhân viên làm tóc vẫn loáng thoáng cảm thấy vinh hạnh, nghe nói chạm lên lông cánh của thiên sứ thì sẽ may mắn lắm đấy.
Mặc Khiêm Nhân đứng sau lưng Mộc Như Lam, các cô gái trong tiệm dõi mắt nhìn hắn, bắt đều thì thà thì thầm.
"Đẹp trai quá đi..."
"Trông thật bản lĩnh..."
"Bọn họ là người yêu à?"
"Cô gái kia nhìn hơi trẻ, hay bọn họ là anh em?"
Có cô gái tự tin cố tình nói to để hấp dẫn sự chú ý của hắn, còn những người tự biết không thể so bì với Mộc Như Lam thì chỉ nhỏ giọng tán thưởng. Hai khách nam cũng không rảnh mà đi ghen tị với Mặc Khiêm Nhân, bọn họ dồn ánh mắt vào hình ảnh cô gái phản chiếu trên tấm gương, xuân tình nhộn nhạo.
Mặc Khiêm Nhân phớt lờ toàn bộ, hắn nhìn nhân viên cửa hàng đặt tay lên tóc của Mộc Như Lam, thấy cô ta cầm lấy một cây lược đặt tại cái bàn phía trước, trên lược còn mắc mấy sợi tóc không biết là của ai, nhân viên cửa hàng qua loa gỡ xuống rồi chuẩn bị dùng cây lược đó chải tóc cho Mộc Như Lam, Mặc Khiêm Nhân lập tức cau mày, "Đợi đã."
Nhân viên làm tóc nhìn Mặc Khiêm Nhân khó hiểu, Mộc Như Lam liếc bóng hình đen trắng trong gương, đôi mắt hơi nheo lại.
"Đổi một cái mới." Mặc Khiêm Nhân ghim ánh mắt vào chiếc lược trên tay nhân viên, giọng điệu rõ ràng không cho phép cự tuyệt, ai biết cây lược dùng chung này đã dính bao nhiêu vi khuẩn.
Nhân viên làm tóc giật mình nhìn cây lược trong tay, có cảm giác không thể không thi hành mệnh lệnh, cô ta gật đầu đi lấy một cây lược mới, nghĩ bụng có nên đòi bọn họ tiền bán lược không nhỉ, dù sao đồ trong tiệm cũng chưa tới lượt bọn họ tùy tiện vứt đi.
Một cô gái ăn mặc thời trang bắt đầu nhịn không được, cô ta đánh bạo đến gần bên Mặc Khiêm Nhân nhưng đáng tiếc là chẳng thu hoạch được gì bởi đối phương chỉ một mực nhìn chằm chặp bàn tay nhân viên nọ, hắn nhìn bàn tay ấy cầm lược vỗ về mái tóc của Mộc Như Lam, nhẹ nhàng chải xuống, một chải chải đến đuôi, phảng phất như cô gái cổ đại lập gia đình. Tóc cô rất đẹp, không có lấy một sợi chẻ nhánh, suôn thẳng tự nhiên như lụa đen thượng đẳng, làm toát ra một loại ý vị phương Đông điển hình.
Đến khi hoàn hồn thì Mặc Khiêm Nhân đã thấy mình cầm chiếc lược trên tay nhân viên rồi đẩy cô ta sang một bên để đến đứng sau lưng Mộc Như Lam.
Mộc Như Lam đối diện với người đàn ông trong gương, người xem xung quanh kinh ngạc đến á khẩu.
"Khiêm Nhân?" Mộc Như Lam nghi hoặc gọi nhỏ.
Mặc Khiêm Nhân cúi đầu, thái độ lạnh nhạt, sắc mặt tái nhợt, lỗ tai hồng hồng, "Quá chậm."
Nhân viên cửa hàng cảm thấy thật oan uổng, tôi vừa mới buộc lên tức thì, ai bảo anh đột nhiên chạy tới xõa ra làm chi? Sao lại chê tôi lề mề được chứ? Đàn ông đang yêu đúng là vô lý!
Đôi tay cực kỳ thích hợp với việc cầm dao phẫu thuật chầm chậm trượt xuống theo đường lược đi, ngón tay ngập trong xúc cảm lành lạnh mượt mà. Hắn cúi đầu chuyên chú quan sát, bộ óc thiên tài giúp hắn nhớ kĩ thủ pháp của cô nhân viên ban nãy, chỉ chừa phần tóc mái, còn lại đều đặt trọn trong lòng bàn tay, vẻ mặt hắn lạnh nhạt nhưng động tác thì lại vô cùng dịu dàng.
Vốn tự tin cho rằng chỉ cần người ta chưa kết hôn thì vẫn có thể chen chân tranh giành, cô gái nọ thấy vậy thì đành ngả huỵch sống lưng căng cứng vào ghế dựa, quả thực không tài nào xen vào, nản quá đi mất, nhưng mà mình ghen tị không nổi, cô gái đằng kia như sinh ra đã thuộc về hắn.
Hai người dường như sinh ra đã dành cho nhau, mặc dù bọn họ cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.
"Lát nữa anh cũng buộc tóc cho em đi!" Một cô gái trẻ nhìn bọn họ mà hâm mộ không thôi, vội đẩy đẩy anh bạn trai bên cạnh.
"Hả? Anh không..."
"Anh xem người ta kìa..."
Chỉ chốc lát sau, Mặc Khiêm Nhân đã buộc tóc cho Mộc Như Lam xong xuôi, hơn nữa còn buộc rất đẹp, người nào không biết còn tưởng hắn đã làm chuyện này rất nhiều lần, ai mà ngờ được đây chính là lần đầu tiên hắn chải đầu và buộc tóc cho con gái cơ chứ.
Mộc Như Lam nhẹ nhàng lắc đầu làm đuôi ngựa phía sau cũng đung đưa theo. Đây là lần đầu tiên cô buộc tóc suốt mười sáu năm qua, mỗi khi tắm rửa, cô một là đội mũ tắm hai là gội chung với tắm, cảm giác này thật mới lạ làm sao, Mộc Như Lam cong cong khóe môi, "Cảm ơn anh, Khiêm Nhân."
Mặc Khiêm Nhân lẳng lặng nhìn khuôn mặt xinh xắn vừa lộ ra vì mái tóc buộc cao, một tay rút ví chuẩn bị trả tiền. Như chợt phát hiện ra thứ gì đó, Mộc Như Lam đột nhiên giữ chặt lấy tay của Mặc Khiêm Nhân, hại hắn suýt nữa thì đánh rơi luôn cả ví tiền.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |