V19 (2): Ác mộng (2)
← Ch.100 | Ch.102 → |
Ánh mắt khinh thường tựa như tia laser đâm Bạch Tố Tình thủng lỗ chỗ, thế nhưng cô ta không thể chạy trốn, không thể nhận thua, cô ta muốn mặt dày cho tới cùng, bằng không sẽ mất hết tất cả!
Chu Nhã Nhã nói đúng, Bạch Tố Tình, tâm cơ đủ sâu, tính tình đủ ẩn nhẫn, không thật thông minh nhưng cũng chẳng quá ngu xuẩn, chỉ là người thông minh hơn cô ta cũng có rất nhiều.
Bảo vệ giữ cổng hết nhìn Lưu Bùi Lực rồi lại nhìn Chu Cảnh Chi, hắn đang lúng túng không biết nên xử lý thế nào thì Lê Dương chợt lên tiếng, "Gọi điện thoại hỏi hội học sinh đi." Lê Dương nghi ngờ có thể giữa Bạch Tố Tình và Mộc gia đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không thì sao cô ta lại chật vật đến nỗi không có đồng phục để mặc như vậy được. Khi không có hoạt động gì, học sinh muốn vào học viện Lưu Tư Lan thì phải mặc đồng phục Lưu Tư Lan, đây là một quy định thép mà ai ai cũng biết.
Bàn Tử lập tức tỉnh ngộ, vội lấy điện thoại treo bên thắt lưng gọi tới hội học sinh. Tất nhiên hội trưởng hội học sinh Mộc Như Lam không ở đó, nếu việc lớn việc nhỏ gì cũng đưa cho Mộc Như Lam xử lý thì những người khác trong hội học sinh có để làm gì? Vì vậy ở đầu dây bên kia là phó hội trưởng Thư Mẫn.
"A lô? Phó hội trưởng à? Đây là cổng học hiện, tôi là bảo vệ giữ cổng Bàn Tử, ở đây đang xảy ra chút chuyện, có một người không mặc đồng phục tên Bạch Tố Tình nói mình là em gái hội trưởng, muốn đi vào tìm hội trưởng, việc này phải xử lý như thế nào?" Hơi thở Bàn Tử khá tốt, giọng nói lại rất lớn.
Bạch Tố Tình nghe Bàn Tử nói ba chữ "phó hội trưởng" thì thầm vui mừng trong bụng, nhất định người hắn gặp là Thư Mẫn, nếu là Thư Mẫn thì tuyệt đối không thành vấn đề, đừng quên bọn họ ở cùng một phe!
Thế nhưng sự tình lại một lần nữa nằm ngoài dự kiến của Bạch Tố Tình, chiếc điện thoại kém chất lượng khiến âm thanh khuếch đại truyền ra ngoài, giọng nói không vui của Thư Mẫn lọt vào tai những người đứng quanh, "Tình huống như vậy mà cũng phải gọi điện tới đây hỏi à? Ủy viên kỷ luật và tác phong chưa thông báo sao? Bạch Tố Tình tác phong bất chính hành vi bất lương nên đã bị học viện Lưu Tư Lan đuổi học vào sáng hôm nay rồi, chú muốn thả cho loại rác rưởi này vào gây ô nhiễm học viện hay sao?!"
Bạch Tố Tình giây trước còn vui vẻ phấn chấn, giây sau lập tức bị đẩy xuống địa ngục.
Lần đầu tiên bị mắng như vậy, Bàn Tử sợ đến mức thịt trên mặt run lên, "Thực xin lỗi thực xin lỗi phó hội trưởng, tin tức vừa mới đưa tới, tôi làm việc sơ sót, xin cho tôi một cơ hội nữa."
"Nể tình chú vi phạm lần đầu, lần này cho qua, buổi chiều trước khi tan ca nộp một bản kiểm điểm cho tôi!" Thư Mẫn dứt lời liền cúp điện thoại, các học sinh vốn nghe nói phó hội trưởng Thư Mẫn làm việc cực kỳ nghiêm khắc nay đã thật sự xác định, thầm nhủ mình tuyệt đối không được đụng đến cô ấy, bằng không nếu không chết thì cũng mất một lớp da.
Bạch Tố Tình bây giờ mới sực tỉnh, cô ta nhào tới chỗ Bàn Tử, cuống quýt nói, "Chú gọi điện cho cô ấy lần nữa đi, không thì chú gọi điện cho hội trưởng, để cháu tới nói chuyện! Nhất định là nhầm lẫn ở đâu rồi, vì sao cháu lại bị đuổi học? Cháu không thể nào bị đuổi học được, cháu không làm gì hết, thật mà!"
"Chuyện đã tới nước này mà vẫn còn nói dối, Bạch Ngây Thơ cô tưởng chúng tôi bị ngu hết rồi chắc?" Chu Cảnh Chi liếc nhìn khuôn mặt khó coi của Lưu Bùi Lực một cái rồi quay sang cười nhạo Bạch Tố Tình, "Nghe nói có người tìm kiếm tài năng tới gặp cô đúng không? Cũng phải, diễn xuất tốt như vậy mà không đi làm diễn viên thì đáng tiếc quá, thật sự chúc mừng cô, chúc cô mai sau tiền đồ vô lượng nhận được giải thưởng diễn viên số một thế giới, ha ha ha..."
"Đi thôi." Lê Dạng cùng Chu Cảnh Chi khoái trá bước vào trường. Đám đông chỉ mặt hất hàm chế nhạo một lúc rồi cũng dần dần rời đi. Đứa ngu thì có gì hay mà xúm vào xem? Bạch liên hoa thì có gì hay mà xúm vào xem? Tiện nhân thì có gì hay mà xúm vào xem? Phí hết cả thời gian.
Bạch Tố Tình nay đã hoàn toàn chìm trong trạng thái mù mịt bất lực, cô ta bị một loạt đả kích đánh cho trở tay không kịp. Thấy người hại mình bị mắng đến giờ vẫn còn chưa chịu cút, Bàn Tử nhất dựng thẳng lông mày, hung hăng xô một cái, "Cút ngay! Đừng ép ông đây phun lời thô tục làm hỏng tố chất của ông! Đồ đê tiện không biết xấu hổ! Khốn kiếp!"
Bạch Tố Tình bị xô ngã một lần nữa, cảm giác đau đớn lại càn quét toàn thân. Cô ta mãi mới hoàn hồn, trợn mắt nhìn chằm chằm mặt đất hai giây, sau đó bỗng ngẩng đầu cầu cứu Lưu Bùi Lực, "Không phải, không phải như thế, tôi bị oan uổng! Xin hãy tin tôi, tôi vô tội..."
Vì lý do gia đình, con người Lưu Bùi Lực xưa nay luôn có phần cổ hủ. Lúc trước hắn giúp Bạch Tố Tình là vì cho rằng Bạch Tố Tình là một cô gái tốt xứng đáng được giúp đỡ. So với đám Chu Cảnh Chi kiêu ngạo ương ngạnh, quả thực Bạch Tố Tình trông rất cần người che chở. Nào ngờ bây giờ Thư Mẫn lại nói cô ta bị đuổi học vì tác phong bất chính hành vi bất lương! Thay vì Bạch Tố Tình, tên thư sinh cổ hủ đương nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng ngôi trường mà mình đã học suốt mười năm. Học viện Lưu Tư Lan sẽ không tùy tiện khai trừ học sinh, phải biết rằng trong học viện cũng có một số thành phần bất lương thích đánh nhau gây sự, nhưng chỉ cần không làm quá mức thì sẽ không đến nỗi bị đuổi học tuyệt tình như vậy, trừ phi cô ta đã thật sự gây ra chuyện xấu mờ ám nào đó để bị học viện phát hiện.
Cho nên, học viện Lưu Tư Lan đuổi học Bạch Tố Tình, cũng đồng nghĩa với đưa ra một thông báo ép chết cô ta, bởi sẽ chẳng ai cho rằng học viện Lưu Tư Lan làm sai cả.
Lưu Bùi Lực cảm thấy hành vi vừa rồi của mình thật đúng là ngu xuẩn. Bị lãnh một cái tát vô hình ngay trước đám đông, người cổ hủ tâm cao khí ngạo luôn rất coi trọng thể diện, cho nên Lưu Bùi Lực càng lúc càng giận Bạch Tố Tình, quyết định phớt lờ sự cầu xin của cô ta mà tiêu sái quay lưng bước vào trường học. (MDL: Haiz, mặt người cứ như tờ giấy, thích lật là lật, tuy rằng ở đây nó lật đúng cách)
Bạch Tố Tình ngồi bệt dưới đất, ánh mắt dại ra mờ mịt, cô ta nhìn những người đang vào vào ra ra, nhìn những ánh mắt khinh bỉ và nhạo báng, nghe tiếng Bàn Tử hùng hùng hổ hổ bảo mình cút đi, cô ta cảm thấy tôn nghiêm như bị giẫm đạp xuống bùn đất, toàn bộ cố gắng trước nay trong phút chốc đã hóa công dã tràng, không chỉ lãng phí thời gian, mà còn biến cô ta trở thành kẻ dối trá vĩnh viễn không thể trở mình ở học viện Lưu Tư Lan...
Mà tất cả là lỗi của ai?
Lại một lần nữa nhớ đến cái cô gái được bao người sủng ái, Bạch Tố Tình liền ghen tị đến phát điên!
← Ch. 100 | Ch. 102 → |