V9 (1): Ngây ngô (1)
← Ch.075 | Ch.077 → |
Hai người sánh vai nhau mà đi, tán cây trên đỉnh đầu bị gió thổi xào xạc, một chiếc lá khô rụng xuống theo làn gió, khẽ khàng dừng chân trên đầu Mộc Như Lam. Với chút trọng lượng nhỏ nhoi của chiếc lá, Mộc Như Lam không mảy may phát hiện ra. Lúc Mặc Khiêm Nhân nhìn qua, cô chỉ biết ngây ngô đáp lại bằng một nụ cười trong vắt, vì thế, một cảm giác ngốc nghếch lặng lẽ xuất hiện.
Mặc Khiêm Nhân hết nhìn chiếc lá lại nhìn khuôn mặt tươi cười của Mộc Như Lam, hắn vươn bàn tay tái nhợt nhưng tinh tế lên, Mộc Như Lam rụt đầu theo bản năng, cô còn chưa kịp nhận ra hắn định làm gì thì chiếc cổ tay áo màu trắng đã tiến lại gần, mang theo một mùi hương bạc hà như có như không. Giây tiếp theo, người đàn ông giơ chiếc lá khô ra trước mặt Mộc Như Lam.
"Ngốc." Mặc Khiêm Nhân vẫn bình thản đi thẳng như thể chưa hề xảy ra việc gì, âm thanh nhè nhẹ như đang thì thầm.
Mộc Như Lam sờ sờ đầu, cô bước nhanh thêm một chút để đuổi kịp Mặc Khiêm Nhân, khóe môi vẽ một nụ cười nhàn nhạt, "Tiểu nữ dĩ nhiên là không thông minh bằng tiên sinh ngài." Miệng mỉm cười, đầu đội lá, thật sự nhìn ngốc lắm sao? Mộc Như Lam có chút nghi hoặc, nhưng cũng không định phí thêm thời gian vào câu chuyện vô vị này.
Mặc Khiêm Nhân không nói chuyện. Một cơn gió lạnh lùa đến làm cho mái tóc đen của hắn thoáng đung đưa.
Mộc Như Lam chỉ ôm chặt áo khoác trên tay, không hề có ý định mặc vào.
"Mặc áo vào." Giọng nói thản nhiên của người đàn ông lại vang lên, giống như chỉ là thuận miệng.
Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, "Mặc vào sẽ nóng." Chính anh ta cũng chỉ mặc có một cái áo sơ mi thôi a.
"Toát một ít mồ hôi còn hơn là bị cảm." Đôi mắt lạnh nhạt sắc bén nhìn chằm chằm vào Mộc Như Lam, ngữ điệu cực kỳ đạm mạc, nhưng trong mắt lại mang theo một loại cố chấp không nói nên lời.
Mộc Như Lam im lặng quan sát Mặc Khiêm Nhân, cô muốn tìm ra một thứ gì đó từ ánh mắt của hắn, thế nhưng vài giây sau lại bất lực nhận ra, chính mình không hề có sức chống cự với ánh mắt này.
Mộc Như Lam đành thở dài nhận mệnh, "Được rồi." Ngoan ngoãn mặc áo khoác vào, cô nhìn người đàn ông đang cùng mình đi về phía cổng trường, bỗng đột nhiên sực nhớ, "A, Mặc tiên sinh có vợ chưa?"
"Nhìn tôi giống người đã có vợ à?" Chuyện đơn giản như vậy mà cũng nhìn không ra? Thấy ngón tay hắn trống không thì cũng phải biết rồi chứ? Mặc Khiêm Nhân lại bắt đầu trào phúng theo bản năng.
"Cũng không hẳn, thời buổi này kẻ lừa đảo rất nhiều, năm ngoái tôi từng gặp một người đàn ông ưu tú tay không đeo nhẫn, hắn cũng nói với tôi là hắn chưa kết hôn. Kết quả, người ta thậm chí đã có con luôn rồi." Mộc Như Lam nghiêm túc đáp. Phải công nhận, kẻ có ý đồ lừa gạt cô quả thật chưa bao giờ chịu dứt, trước là bọn bắt cóc, sau là kẻ lừa tình, chậc chậc...
Mặc Khiêm Nhân nhíu mày trầm mặc suốt đoạn đường, phải đến thời điểm đặt chân tới bãi đỗ xe bên kia cổng trường thì thanh âm của hắn mới một lần nữa vang lên, "Một người khi nói dối hoặc có chuyện gì giấu giếm thì mí mắt thường hạ xuống dưới, đôi lúc lại vô thức làm một ít động tác nhỏ như xoa ngón tay, siết tay thành nắm đấm, giấu diếm lòng bàn tay. Khi hắn có dục vọng mãnh liệt với một chuyện gì đó, ví dụ như tính dục, thì đồng tử của hắn sẽ nở to ra, thậm chí là hết cỡ."
Mộc Như Lam giật mình nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, thế nhưng lọt vào mắt lại là một gò má tái nhợt, như thể hắn chỉ đang nói mấy thứ râu ria mà thôi.
Mộc Như Lam thu lại ánh nhìn, hàng mi dài hơi rũ xuống, ngăn đi tia sáng trong đôi mắt xinh đẹp, "Thật khó chịu..."
Cặp môi anh đào mê người khẽ bật ra một tiếng thì thào nhẹ như gió thoảng, nhẹ đến mức không ai có thể nắm bắt.
Thật sự khó chịu a. Nam nhân này quá đỗi dịu dàng, hắn nói thế rõ ràng là để dạy cô cách phát hiện người ta đang nói thật hay là đang ôm ý đồ nào khác. Biết cô không phải kẻ hiền lành, biết cô là tội phạm biến thái giết người, ấy thế mà hắn vẫn đối xử với cô dịu dàng đến như vậy. Rốt cuộc người đàn ông này muốn làm gì đây? Rốt cuộc hắn tiếp cận cô nhằm mục đích gì? Hơn nữa, mặc dù hắn đang làm cái nghề nghiệp mà cô kiêng kị nhất nhưng cô lại không hề cảm thấy bất an hay nổi lên ý định giết chết đối phương để tự bảo vệ mình, thật sự quá kỳ quái, thật bứt rứt khó chịu...
Mặc Khiêm Nhân lịch sự mở cửa xe cho Mộc Như Lam. Lục gia tài xế đứng ở đầu xe thấy thế thì liền cười đến gian trá, lặng lẽ lấy di động ra nhắn tin cho Lục mụ mụ.
Sau khi hai người đã an vị ở ghế sau, tài xế chậm rãi khởi động xe, đi đến địa điểm mà sáng nay Mặc Khiêm Nhân đã nói với hắn.
Mộc Như Lam không hỏi hắn muốn đi đâu, đúng hơn là, cô đã sớm đoán được.
Phong cảnh ngoài đường chạy lướt qua khung cửa sổ, hai người ngồi yên không nói gì. Mộc Như lam nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, tựa hồ có chút thẫn thờ.
Bỗng nhiên, một cỗ mùi thơm rất nồng bay đến. Mộc Như Lam hoàn hồn nhìn qua, chỉ thấy trên tay người đàn ông đang cầm một cái bình giữ nhiệt màu hồng phấn dđ. lqđ trông rất quen, lúc này anh ta đang nhìn canh gà còn nóng hôi hổi trong bình giữ nhiệt, im lặng.
Tài xế vừa mới đưa cái này cho hắn, nghe nói là Lục mụ mụ làm cho Mộc Như Lam.
Ý đồ quá rõ ràng.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, "Bây giờ dùng luôn không?"
Mộc Như Lam sờ sờ cái bụng vừa mới ăn no cách đây không lâu, lắc đầu, "Không, cảm ơn."
Mặc Khiêm Nhân đậy nắp lại, bình giữ nhiệt này chất lượng tốt lắm, giữ ấm cả ngày cũng không thành vấn đề, chờ đến tối nay lúc bụng Mộc Như Lam trống rỗng thì lấy ra dùng cũng không muộn.
Mộc Như Lam theo dõi động tác của hắn, cô nhìn gò má người đàn ông, trong mắt ẩn ẩn một tia bất đắc dĩ, "Mặc tiên sinh cứ như thế này, chỉ sợ sau này bạn gái của anh sẽ phải chịu áp lực rất lớn."
"Vì sao?" Động tác của Mắc Khiêm Nhân dừng một chút, hắn nghi hoặc nhìn Mộc Như Lam. Hắn hoàn toàn không hiểu hắn có chỗ nào gây áp lực cho người phụ nữ tương lai của mình. Xét dưới góc độ khách quan, Mặc Khiêm Nhân biết rõ chính mình là một người đàn ông tốt, bởi vì hắn có ý thức trách nhiệm của quân nhân, có tính chung thủy hy sinh và tất cả những gì cần thiết, nhưng chỉ khi nào thật sự xuất hiện một người phụ nữ có thể cướp đi trái tim hắn mà thôi.
Mộc Như Lam không khỏi bật cười, lại nhiều hơn là bất đắc dĩ, nam nhân này thật đúng là không có tính tự ngộ.
"Dịu dàng là tốt, nhưng cứ dịu dàng với tất cả mọi người như vậy, người yêu của anh nếu không ghen tỵ thì cũng sẽ cảm thấy anh không yêu cô ấy." Cho dù là đàn ông hay phụ nữ, ai ai cũng muốn mình trở thành người đặc biệt trong trái tim nhân tình.
Ánh mắt Mặc Khiêm Nhân viết rõ hai chữ "khó hiểu". Dịu dàng? Lại nói hắn dịu dàng? Hắn dịu dàng chỗ nào?
Tuy rất khó hiểu nhưng Mặc Khiêm Nhân vẫn trả lời, "Tôi sẽ không dịu dàng với tất cả mọi người."
Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, chợt nhớ đến câu nói không chút lưu tình mà Mặc Khiêm Nhân dành cho Tang Hạm Nhi, cô liền gật đầu đồng ý, hắn nói đúng. Kỳ thực, cô cũng không biết liệu Mặc Khiêm Nhân có đối xử dịu dàng với người khác không, nhưng vì cô thấy thân phận của mình quá đặc biệt, nói trắng ra chính là đang công khai đối đầu với Mặc Khiêm Nhân, một người có thể dịu dàng với cả kẻ địch thì còn ai có thể khiến hắn không dịu dàng cơ chứ?
Bất quá, xem tình hình hiện tại, dường như cô đã hiểu nhầm hắn rồi.
Nhưng mà... tựa hồ vẫn còn điểm nào đó rất bất thường, nhưng nhất thời cô không nói được là bất thường ở đâu... Đúng lúc này, đích đến bọn họ đã hiện ra ngay trước mặt.
Xe đỗ xịch lại trước tòa nhà cao tầng xây dang dở, vì xảy ra án mạng nên nơi này cấm tiệt những người không phận sự. Mộc Như Lam theo Mặc Khiêm Nhân tiến vào trong, vẻ mặt mỗi người một khác nhưng lại đem đến một cảm giác vô cùng tương đồng dđ. lqđ, bước chân bọn họ thư thả thoải mái như thể đang bước vào một vườn hoa, chứ không phải hiện trường của một vụ giết người.
Gió lùa từng đợt làm cho những tấm ván gỗ đung đưa lạch cạch. Trên tầng lầu trống không, vài ba thứ đồ đạc linh tinh cũng đua nhau vang lên những chùm âm riêng biệt, đóa hoa máu trên sàn vẫn chưa được chùi sạch hẳn, càng khiến người ta cảm thấy rùng mình.
Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân đứng ở vị trí mà lúc ấy Kha Uyển Tình đã đứng, cùng nhìn lên trên. Tưởng tượng đến cảnh Kha Uyển Tình bất ngờ gặp phải chuyện hãi hùng đó, tưởng tượng đến vẻ mặt hoảng sợ vặn vẹo và tiếng thét chói tai của bà ta, nụ cười trên môi Mộc Như Lam lại càng thêm thâm trầm, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết.
Mặc Khiêm Nhân chú ý tới vẻ mặt đó của Mộc Như Lam, hai mí mắt của hắn lập tức nheo lại, "Mẹ của mình bị chấn kinh nghiêm trọng, cô vui lắm sao?"
Mộc Như Lam nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, trong mắt thoáng hiện lên ý cười, "Phải nói thế nào đây? Tôi là một đứa con gái hiếu thảo, nhưng đồng thời cũng là một kẻ thích xem kịch."
"Thường thường, những kẻ nghĩ mình đang xem diễn thực ra mới chính là diễn viên." Mặc Khiêm Nhân chăm chú quan sát Mộc Như Lam, muốn tìm ra một chút sơ hở nhỏ nhoi.
Mộc như Lam không hề chột dạ, cô nhìn thẳng đáp lại, "Như vậy cũng không thành vấn đề. Đời người vốn là một vở kịch, nếu đã không làm khán giả thì cứ dốc sức diễn một vở kịch thật phấn khích là được. Trong cuộc sống, mỗi người đều là một con hát a."
Mặc Khiêm Nhân không nhịn được phải nhíu mày, lại nữa, cái cảm giác này tới nữa, như thể trước mặt hắn với không phải là một cô gái mười sáu tuổi hào hoa phong nhã, mà là một bà cụ đầu bạc trắng đã nhìn thấu hồng trần. Trên người cô gái này, hắn không hề nhìn thấy những đường nét đặc trưng của tuổi trẻ, không táo bạo, không bốc đồng, không tùy hứng... hoàn toàn không có gì cả.
Hơn nữa, cô ta xem kịch, nhưng lại muốn kéo luôn cả mẹ mình vào vở kịch? Chẳng lẽ đây chính là lý do khiến cô ta chọn nơi này làm địa điểm gây án? Mặc Khiêm Nhân đã xem qua những tư liệu liên quan đến tòa nhà này, đây là công trình của Mộc gia, sau khi xây dựng xong, nó có thể đem lại khoản lợi nhuận khổng lồ. Nhưng từ khi xảy ra vụ giết người, giá trị tòa nhà này lập tức tụt xuống mức thấp nhất, đối với Mộc gia mà nói, đây đích thực là một vụ lỗ to.
Mộc Như Lam quả thực giống kẻ thù của Mộc gia hơn là con gái ruột.
Điều này thật kỳ quái, thật sự quá kỳ quái, Mộc Như Lam đã lớn lên trong chính sự cưng chiều vô bờ bến của Mộc gia và Kha gia a.
Thấy Mặc Khiêm Nhân không đáp lại, Mộc Như Lam thu hồi ánh mắt rồi lên tiếng hỏi, "Mặc tiên sinh đưa tôi đến đây là có chuyện gì?"
Mặc Khiêm Nhân nhìn tòa nhà bị lưới xanh bao quanh, thản nhiên nói: "Tôi biết thủ pháp gây án của cô."
Đuôi lông mày Mộc Như Lam nhẹ nhàng nhướn lên, "Chứng cớ đâu?"
Lợi hại quá, cô mới làm chuyện xấu hôm qua mà hôm nay đã bị phát hiện rồi, quả thật có chút thất bại, nhưng trên hết... Cô cảm thấy cực kỳ hưng phấn, giống như đã tìm được cho mình một kỳ phùng địch thủ, máu đỏ khắp người sôi trào lên cả rồi.
Đúng là một câu trả lời thông minh, không phản bác nhưng cũng chẳng thừa nhận.
"Tôi đã lẻn vào tầng hầm biệt thự của cô ở khu nghỉ dưỡng Thanh Hòa, tìm thấy vài sợi tơ và cây đinh dài cùng loại." Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, đôi mắt sắc bén như có thể bóc mẽ toàn bộ ngụy trang, "Ba người mất tích hai năm trước, Kim Mạt Lỵ, Uông Cường, tất cả đều liên quan đến vụ án bắt cóc năm năm trước. Vì sao? Nếu còn có vụ tiếp theo thì mục tiêu của cô sẽ là ai? Lưu Miên? Kim Bưu Hổ?"
Mặc Khiêm Nhân có linh cảm Kim Bưu Hổ chính là nhân vật mấu chốt của vụ án này, nhưng mà hắn lại không tài nào tra được tư liệu của Kim Bưu Hổ ở nước ngoài. Theo lời của Mặc Vô Ngân thì hồ sơ của dđ. lqđ Kim Bưu Hổ đã bị khóa và bảo vệ bởi một loại tường lửa rất lợi hại, con bé tấn công ba lần liên tục mà vẫn không giải được, trong đó còn có một lần suýt bị bắt. Kim gia không chỉ nối quan hệ với hắc đạo mà còn bắt tay cùng chính giới, vì thế mới có thể bất ngờ phất lên sau một đêm, trở thành nhà giàu nổi danh ở thành phố K. Editor: Thanh Hoa. Beta-er: MDL.
Mặc Khiêm Nhân rất phiền chán những vụ án vướng víu một loạt dây mơ rễ má như thế này, mỗi khi muốn phá án hay bắt người là lại phải để ý đến bối cảnh sau lưng đối phương, xem liệu mình có nguy cơ bị ám sát hay không, vân vân... Thật sự là phiền chết người. Vì vậy, hắn thà ở lỳ trong nhà tù biến thái còn hơn là chạy ra ngoài giải quyết mấy vụ án do FBI đưa tới.
Nhưng Mộc Như Lam đã khiến hắn phải phá lệ.
Hắn bảo Mặc Vô Ngân đi thăm dò Kim gia, Kim gia nhất định là gây ra chuyện gì động chạm nghiêm trọng tới Mộc Như Lam nên mới bị cô chú ý. Còn về lý do tại sao bản thân hắn lại muốn tìm hiểu tường tận đến thế, là vì phá án hay vì cái gì khác, thì Mặc Khiêm Nhân chưa bao giờ tự hỏi.
Một trận gió lạnh gào thét mà qua, thổi tung mái tóc dài mảnh khảnh như tơ nhện của cô gái, vạt áo cô chạm vào đùi của hắn, sợi tóc cô phất qua khuôn mặt tuấn tú tái hợt của hắn. Cô gái xinh đẹp và người đàn ông anh tuấn đối diện với nhau, cho dù khung cảnh là tòa nhà trống không đầy máu thì vẫn có một loại cảm giác lãng mạn không nói nên lời.
Mộc Như Lam vươn tay vuốt vài sợi tóc bướng bỉnh ra sau tai, mỉm cười thật hiền lành, "Đáp án này... vì sao tôi lại phải nói cho anh chứ?"
Mặc Khiêm Nhân trầm mặc nhìn cô, tựa hồ đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với chuyện không nhận được đáp án. Chẳng tên tội phạm nào lại đi thú nhận rằng bản thân phạm tội, điều này rất dễ lý giải, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút khó chịu vô nguyên cớ, "Cô đang khiêu khích tôi sao?" Ngoại trừ những kẻ đã bị hắn tống vào tù, từ trước đến nay, chưa từng có một tên tội phạm biến thái nào có thể đối mặt với hắn mà nói nhiều như vậy.
"Không có." Mộc Như Lam cười khúc khích như đang nói một câu vui đùa.
"Rõ ràng là có." Mặc Khiêm Nhân ngốc mới tin lời cô. Hắn thậm chí còn hoài nghi, buổi sáng hôm qua người này đưa kẹo mút cho hắn cũng là cố tình cố ý, đúng là một tên tội phạm kiêu ngạo.
"Được rồi." Mộc Như Lam nhún nhún vai, bỗng nhiên cảm thấy cách ở chung của họ thật kỳ lạ quá thể, nhưng chuyện này cũng dễ hiểu thôi, Mặc Khiêm Nhân là nhà tâm lý học tội phạm chứ không phải là chấp pháp viên, trên thế giới này có rất nhiều người tính tình cổ quái, có lẽ Mặc Khiêm Nhân cũng là một trong số đó, anh ta muốn nghiên cứu mình - điểm này Mộc Như Lam đã biết rõ, "Vậy, anh mang tôi đến đây chỉ để nói những lời này thôi sao? Không tìm được chứng cớ?"
"Tại nhà nạn nhân Uông Cường có phát hiện một ít tro giấy và một cái lông chim bồ câu, tôi tìm thấy một sợi lông mi vướng trên đó, xem ra Mộc tiểu thư đã chăm rất kỹ con chim bồ câu mà mình mang ra khỏi Tử Viên. Từ hàng xóm và đồng nghiệp của Uông Cường, tôi tra được những lời khai rất kỳ quái, tỉ như thời gian gần đây, mỗi tối Uông Cường đều đến tòa nhà này, không biết để làm gì. Mộc tiểu thư dựng một vụ án giết người do chính nạn nhân tự biên tự diễn, quả thật là đặc sắc." Mặc Khiêm Nhân đạm mạc nhìn Mộc Như Lam, giọng nói dần trở nên lạnh lùng.
Mộc Như Lam có đồng bọn chăng? Đáp án là không. Chỗ tro giấy và lời khai của đồng nghiệp Uông Cường đều gây cho Mặc Khiêm Nhân một cảm giác bất bình thường. Trên mặt hung khí chỉ có dấu vân tay của mỗi mình nạn nhân, mà hôm đó hung thủ lại đang cùng hắn uống cà phê, vậy thì hắn mạn phép đi đến một kết luận to gan —— Hết thảy bố cục, đều do Uông Cường một tay sắp xếp.
Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải là một vụ tự sát. Có lẽ Mộc Như Lam đã dùng phương pháp gì đó để không chế Uông Cường, kết quả là dẫn đến vụ án giết người khủng bố, máu me này.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân, cô vẫn mỉm cười dịu dàng như mọi khi, thế nhưng trong không khí lại tựa hồ có thứ gì đó bắt đầu dậy sóng.
"Ha, ta cứ thắc mắc sáng sớm chạy ra cửa làm gì. Hóa ra là hẹn hò cùng người đẹp!" Một âm thanh đáng khinh truyền đến, sau đó liền phát hiện Lục Tử Mạnh đứng ở lối vào cười tủm tỉm nhìn hai người, nhưng thật ra trong lòng hắn còn đắng hơn cả ăn hoàng liên. Cái cảm giác con của người khác trở thành con của mẹ mình quả thật đủ bi thảm a! (MDL: Tức là bạn Tiểu Mạnh đã bị Lục mụ mụ bắt chạy tới đây dắt hai người về nhà đó =))~)
Bầu không khí kỳ dị lập tức bị phá vỡ. Mặc Khiêm Nhân quay đầu nhìn Lục Tử Mạnh, ánh mắt phiếm lạnh khiến trái tim Lục Tử Mạnh thoáng căng thẳng, nhưng khi thấy Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu với mình thì Lục Tử Mạnh như được chữa khỏi trong nháy mắt!
"Người đẹp, chào buổi chiều. Chúng ta đi hẹn hò đi!" Lục Tử Mạnh cười khoe ra tám cái răng trắng sáng, hắn đi tới đem mông đẩy Mặc Khiêm Nhân sang một bên, vui vẻ đứng trước mặt Mộc Như Lam mà nói.
Mộc Như Lam bị Lục Tử Mạnh như chọc cười, "Hôm nay tâm tình của Lục tiên sinh có vẻ rất tốt."
"Nhìn thấy em, tất nhiên là tâm tình vô cùng tốt!" Lục Tử Mạnh ra sức phóng điện.
Mặc Khiêm Nhân thản nhiên lên tiếng, đối tượng nói chuyện là Mộc Như Lam, "Cô nhìn thấy gì?"
Mộc Như Lam rất ăn ý mỉm cười đáp lại, "Lúc anh ấy nói 'hôm nay tâm tình tốt lắm' thì mí mắt hạ xuống dưới một chút, tay nắm chặt, cười rất khoa trương nhưng trong mắt không có ý cười, cơ bắp trên mặt hơi cứng. Lục tiên sinh đang dối gạt tôi đấy."
Vẻ mặt và động tác của Lục Tử Mạnh cứng đờ đi trong tích tắc, hai mắt hắn trợn to khó tin nhìn Mộc Như Lam, sau đó lại nhìn sang Mặc Khiêm Nhân đứng bên cạnh. Bà má nó, thật đấy hả? Mặc Khiêm Nhân dạy Mộc Như Lam đọc biểu cảm và ngôn ngữ cơ thể? dđ. lqđ Nhưng rõ ràng lúc trước tên này còn một mực cho rằng Mộc Như Lam là tội phạm giết người biến thái, ra vẻ muốn ném cô ta vào ngục giam cơ mà!?
"Không tệ." Mặc Khiêm Nhân thơ ơ khích lệ một câu, liếc nhìn Mộc Như Lam một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Mộc Như Lam hiểu ý, liền nhấc chân theo sau hắn, "Cảm ơn Mặc Lão sư đã khích lệ."
Lục Tử Mạnh ớ một tiếng, sửng sốt nhìn hai người sánh vai nhau mà đi, hắn ngơ ngẩn chớp mắt mấy cái, cả buổi mới có phản ứng lại, "Hỗn đản! Đồ có gái quên bạn!"
Một cơn gió lạnh bất chợt quét qua, Lục Tử Mạnh lơ đãng nhìn về phía tòa nhà, nhìn thấy bên trên toàn là vết máu, vài cái ống tuýp va chạm vào nhau, cùng bật lên từng tiếng vang trống trải, tấm lưới màu xanh bị gió thổi bay đến bay đi. Đột nhiên nhớ ra đây là hiện trường một vụ án mạng, Lục Tử Mạnh nhất thời sợ tới mức run run, vội vàng đuổi theo, "Ôi chao, đợi tôi với! Đừng bỏ lại tôi..."
...
Trải qua nhiều ngày chăm sóc, hơn nữa còn sử dụng kem làm mờ sẹo đắt tiền của bệnh viện thẩm mỹ, vết thương trên mặt của Bạch Tố Tình cuối cùng cũng khỏi hẳn.
Bạch Tố Tình nhìn gương mặt đã hoàn hảo như lúc ban đầu của mình trên gương, da dẻ được chăm chút kỹ lưỡng nên càng ngày càng mềm mại mịn màng, cô ta nở một nụ cười kiêu ngạo đắc ý, sau đó đánh một cú điện thoại cho Đồng Kỳ, báo cho hắn ta biết cô ta chuẩn bị đến thành phố G để bàn bạc về chuyện ký hợp đồng.
Nhận được câu trả lời, Bạch Tố Tình ngay lập tức đi thu xếp đồ đạc rời khỏi khách sạn nhỏ mà mình đã ở suốt thời gian này, chỉ cần nghĩ đến chuyện bản thân sẽ nhanh chóng trở thành một ngôi sao quốc tế giống như Đổng Tứ Hiên, cô ta liền cảm thấy thật hưng phấn, cô ta nhất định sẽ tỏa sáng đến mù mắt chó của Mộc Như Lam, nhất định sẽ khiến cho nó ghen tị hâm mộ đến chết! Ả muốn Mộc Như Lam phải nếm qua hết thảy những trái đắng mà ả đã chịu!
Mang theo hai nghìn bạc cuối cùng còn sót lại, Bạch Tố Tình mua vé xe, ngồi liên tục ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng rời khỏi thành phố K để đến thành phố G. Ba tiếng ngồi xe làm cô ta cảm thấy mệt mỏi rã rời, Bạch Tố Tình quyết định tìm một khách sạn, sau đó tắm rửa và nghỉ ngơi một lúc để lấy lại tinh thần đến tổng bộ TMT gặp mặt Đổng Kỳ, vì chiến dịch nâng tầm giá trị của mình lên đến mức cao nhất, Bạch Tố Tình muốn chuẩn bị cho thật chu toàn.
Nghĩ đến tương lai xán lạn trước mắt, Bạch Tố Tình hiển nhiên sẽ không ở tại mấy cái khách sạn nhỏ vớ vẩn, cô ta đi thẳng đến khách sạn gần tổng bộ công ty giải trí hoàn cầu TMT nhất, dđ. lqđ đại sảnh tráng lệ của khách sạn đem khiến Bạch Tố Tình vô cùng thỏa mãn, hiện tại cô ta có cảm giác như thể mình đã trở thành nhất đại công chúa cao cao tại thượng, vì vậy, lúc đi đến quầy tiếp tân, giọng điệu của Bạch Tố Tình cũng không khỏi mang theo vẻ kiêu ngạo, "Cho tôi một gian phòng."
"Vâng, mời cô đưa ra chứng minh thư." Nữ tiếp tân tuyệt nhiên không thay đổi sắc mặt mà chỉ làm tròn phận sự của mình, cô đã gặp qua quá nhiều người như vậy rồi.
Bạch Tố Tình lấy chứng minh thư của ra.
"Vâng, cô muốn ở bao lâu ạ?" Tuy chỉ là một cô gái mới ở tuổi vị thành niên nhưng khách sạn của bọn họ vẫn cho phép vào ở, bởi vì những người có thể bước vào đây hầu như đều là các tiểu thư công tử nhà giàu, đây là một quy tắc ngầm đã được thiết đặt từ lâu. Truyện cập nhật sớm nhất tại diendanlequydon.
"Tạm thời cứ ở một ngày trước đi." Nói xong, Bạch Tố Tình đem thẻ tín dụng đưa qua. Cô ta không chắc việc kí hợp đồng có thể xong trong một ngày hay không, cũng không chắc liệu sau khi trở thành người của công ty TMT, họ có lập tức sắp xếp chỗ ở cho cô ta hay không.
Sau khi quẹt thẻ, biểu cảm của nhân viên lễ tân thoáng biến đổi, sau đó ngay lập tức trở lại như bình thường, "Tiểu thư, số dư trong thẻ của cô không đủ."
Bên cạnh có một người phụ nữ đang đứng, cô ta nghe thế thì khinh miệt liếc Bạch Tố Tình một cái, sau đó, bàn tay với chiếc móng đỏ chói liền cầm một tấm thẻ vàng lướt qua trước mặt Bạch Tố Tình, làm trong lòng Bạch Tố Tình dâng lên một trận xấu hổ.
Mẹ nó, ả đàn bà này vừa nhìn đã biết là hồ ly tinh được đàn ông bao nuôi!
Mặc dù trong lòng hận muốn chết nhưng trên mặt Bạch Tố Tình vẫn giữ nguyên vẻ thuần khiết vô tội, cô ta nhận lấy thẻ, ngạc nhiên nhìn nhân viên lễ tân, "Không đủ?"
Bạch Tố Tình đang định đợi nhân viên lễ tân trả lời xong thì sẽ bình tĩnh giải thích không phải là cô ta không có tiền, chỉ không hiểu tại sao số dư trong thẻ lại thiếu đến như vậy, nào ngờ người phụ nữ đứng bên cạnh lại đột nhiên chen mồm vào, "Ôi trời, không có tiền thì đừng có đến những nơi như thế này, đây chính là khách sạn sáu sao đấy, không phải người giàu có thì không ở nổi đâu. A, tôi biết rồi, lại là một kẻ giả dạng danh môn tiểu thư để đến đây câu rùa vàng đúng không, đúng là cái thói đời bây giờ, mới nhỏ xíu mà đã như vậy."
Trong quán cà phê ở đại sảnh có không ít người đang ngồi nói chuyện phiếm hoặc đang đợi chờ thứ gì đó, giọng của người phụ nữ này không hề nhỏ - hơn nữa Bạch Tố Tình ngay từ lúc mới bước vào là đã bị chú ý rồi - vì vậy tất cả mọi người đều đổ dồn tầm mắt về phía Bạch Tố Tình.
Sắc mặt Bạch Tố Tình trắng bệch, hốc mắt lập tức đỏ lên, như thể vừa phải chịu một nỗi oan thật lớn, "Xin đừng nói bậy..."
Sức mạnh của kỹ năng đóa sen trắng lập tức phát huy hiệu quả, mọi người đều tin rằng Bạch Tố Tình không phải là loại con gái như người phụ nữ kia đã nói.
Trước tình cảnh này, người phụ nữ lại càng muốn moi ra nhược điểm của đối phương, cô ta ghét nhất là mấy con hồ ly tinh như Bạch Tố Tình, động một tí là nhỏ nước mắt khóc sướt mướt, nhìn thì y như vừa bị bắt nạt nhưng kỳ thực là đang ôm ý đồ quyến rũ đàn ông! Rác rưởi!
"Đừng nói bậy? Vậy, xin hỏi vị tiểu thư này, tên cô là gì? Cha cô là ai?"
"Tôi..." Bạch Tố Tình cắn môi, khẩn trương thu người vào một góc, bối rối không biết phải làm thế nào, dáng vẻ này khiến đàn ông xung quanh lập tức thấy trìu mến, nhưng mà xem cô ta cả buổi cũng chưa nói được bố mình là ai, bọn họ không khỏi đắn đo, đây không phải là cô bé lọ lem thật đấy chứ? Tuy bọn họ rất nguyện ý làm hoàng tử cứu vớt lọ lem nhưng người cuối cùng mà bọn họ muốn, vẫn phải là công chúa, cô bé lọ lem chỉ là đối tượng để chơi đùa trong nhất thời thôi.
"Tình Tình?" Mộc Chấn Dương vừa tiến vào đại sảnh thì liền thấy một màn như vây, ông ta kinh ngạc hô lên.
Giọng nói của Mộc Chấn Dương hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người, Bạch Tố Tình nhìn thấy Mộc Chấn Dương, trong lòng thầm cảm thán ông trời phù hộ, trên mặt cô ta vẫn là biểu cảm oan ức đáng thương như cũ, "Mộc thúc thúc."
"Có chuyện gì vậy?" Mộc Chấn Dương cau mày đi qua chỗ Bạch Tố Tình, ông ta nhìn ánh mắt vênh váo của người phụ nữ kia, sau đó lại nhìn đôi mắt hồng hồng của Bạch Tố Tình, trong lòng so sánh một phen, cái nhìn dành cho người phụ nữ kia cũng nghiêm khắc hẳn lên, Bạch Tố Tình tới nơi này làm gì tạm thời ông không cần quan tâm, dđ. lqđ nhưng mà bắt nạt đứa nhỏ ở nhà ông thì tuyệt đối không thể bỏ qua.
"A? Chẳng lẽ đây là kim chủ của cô sao?" Người phụ nữ trào phúng nói, "Quả là một cặp đôi hoàn hảo a, một nghèo rớt mồng tơi, một nhà giàu mới nổi."
Mộc Chấn Dương trừng mắt, vẻ mặt thật hung hăng, "Cô nói cái gì đấy? Đây là con gái của tôi!"
"Thời buổi này, trò chơi cha nuôi con gái cũng có không ít người tham gia, chậc chậc, đúng là cái thói đời bây giờ." Người phụ nữ vừa nói vừa lắc đầu như một con khổng tước kiêu ngạo, cô ta xoay người rời đi, không quên ném cho Bạch Tố Tình một ánh mắt coi thường khinh miệt, Bạch Tố Tình tức đến nỗi hận không thể băm vằm cô ta thành nghìn mảnh vạn đoạn.
Mộc Chấn Dương cũng giận tới phát run, thế nhưng khi thấy trong đại sảnh có không ít người đang theo dõi bọn họ, nghĩ bụng không nên làm trò hề cho người ta xem, ông ta đành phải đè nén lửa giận xuống, chợt bắt gặp ánh mắt thuần khiết ý lại của Bạch Tố Tình, tựa như đóa hoa nhỏ cần người chăm sóc, trái tim Mộc Chấn Dương liền mềm nhũn, vẻ mặt cũng trở nên nhu hòa, "Tình Tình, con đến đây làm gì vậy?"
Mộc Chấn Dương đến đây là để tham gia tiệc rượu kinh doanh do TMT tổ chức, nhưng còn Bạch Tố Tình thì sao?
Sau khi hiểu rõ mục đích của Bạch Tố Tình, Mộc Chấn Dương liền thanh toán vài ngày tiền khách sạn rồi gọi một bàn ăn cao cấp cho cô ta, thậm chí còn đưa cho cô ta một tấm thẻ tín dụng mà Kha Uyển Tình không biết. Cũng không biết có phải vì Mộc Chấn Dương đã khao khát loại hình phụ nữ như Bạch Tố Tình lâu lắm rồi hay không, mỗi khi nhìn vào ánh mắt của Bạch Tố Tình, ông ta luôn bất giác săn sóc cô ta như con gái ruột của mình, không đúng, đối với con gái ruột Mộc Như Lam, ông ta còn chưa chăm lo tất tần tật đến như vậy đâu.
Bạch Tố Tình cười ngượng ngùng tiễn Mộc Chấn Dương ra khỏi cửa phòng mình, chờ cánh cửa nhẹ nhàng đóng cạch một tiếng, cô ta ngay tức khắc thu lại biểu cảm trên mặt, cầm trên tay xấp tiền mặt mà Mộc Chấn Dương đưa cho, Bạch Tố Tình nhếch môi bỏ vào nó vào trong ví, sau đó lấy quần áo hàng hiệu mình mới mua ra khỏi va li, đi vào phòng tắm rửa mặt. Bạch Tố Tình đã hẹn với Đổng Kỳ rồi, hai giờ chiều nay cô ta đến thẳng công ty TMT để gặp hắn.
Tổng bộ công ty giải trí hoàn cầu TMT.
Trên tầng cao nhất được làm hoàn toàn từ kính thủy tinh, một người đàn ông với bộ tây trang màu đen và khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc đang đứng khoanh tay đằng sau cửa sổ lớn sát đất, từ trên cao nhìn xuống những con người nhỏ bé như kiến, dòng xe nườm nợp tựa một con sông chảy siết. Cho dù đứng cao đến đâu, bọn họ cũng nhỏ bé giống nhau, duy chỉ khác ở chỗ, kẻ trên cao có thể nhìn xuống người dưới thấp, nhưng ngược lại thì không.
"Cốc cốc." Cánh cửa bị gõ hai cái.
"Tổng giám đốc." Một người phụ nữ mặc tây trang màu đen đeo cặp mắt kiếng nghiêm túc như lão xử nữ đang cầm tài liệu đứng ở cửa, "Hợp đồng với Bạch tiểu thư đã chuẩn bị xong, mời ngài xem qua."
"Không cần." Đổng Kỳ không buồn quay đầu, "Xử lý như thế nào, cô hẳn đã biết." Chẳng qua chỉ là một con côn trùng nhỏ, đương nhiên không cần hắn phải tự thân xuất mã.
"Vâng." Nghiêm Cẩn không hề bất ngờ với câu trả lời này.
"Việc quay MV của A Hiên ở học viện Lưu Tư Lan thế nào rồi? Không gây chuyện gì chứ?" Đổng Kỳ xoay người đi đến phía sau bàn làm việc màu đồng cổ, ngồi lên chiếc ghế dựa màu đen sang trọng, Nghiêm Cẩn vốn là người đại diện của Đổng Tứ Hiên khi mới ra mắt, sau này bởi vì năng lực cao nên cô đã được Đổng Kỳ thăng chức, hiện tại đang là thư kí trưởng của Đổng Kỳ.
Nghiêm Cẩn gật đầu báo cáo, "Nhị thiếu gia vẫn làm việc tốt, nhưng còn vị Tang tiểu thư kia..." Nghiêm Cẩn bỏ lửng câu nói, Tang Hạm Nhi là vị hôn thê mà Đổng gia lựa chọn cho Đổng Kỳ, tuy nhiên hai bên đều không tình nguyện, ai ai cũng biết chuyện Tang Hạm Nhi yêu một thiếu niên cùng lớp. Có điều, dù gì cô ta trên danh nghĩa cũng là vị hôn thê của Đổng Kỳ, vì vậy Nghiêm Cẩn không dám tùy tiện phán xét.
"Hả?" Đổng Kì cau mày, con bé ngu ngốc kia lại làm ra chuyện gì ngu xuẩn à?
"Nghe nói cô ấy đối xử rất trơ trẽn với hội trưởng hội học sinh Mộc Như Lam." Nghiêm Cẩn nói ra tình hình thực tế, ai cũng biết Mộc tiểu thư là bảo bối trong lòng của Kha lão gia, Kha gia cùng Hoắc gia mặc dù vẫn tranh đấu gay gắt nhưng cũng chưa đến mức trơ trẽn với dối phương như vậy, đối với Kha gia Mộc gia mà nói thì hành động của Tang Hạm Nhi chính là một loại sỉ nhục, nếu để cho Hoắc lão gia biết, cô ta nhất định sẽ lãnh đủ.
"Để cho Lăng Huyên Dĩnh thay thế cô ta, bảo cô ta lập tức trở về Bắc Kinh mà học bài đi." Sắc mặt Đồng Kỳ âm trầm thêm vài phần, nếu không phải lúc trước Tang Hạm Nhi nói chỉ cần cho cô ta thử một chút thì cô ta sẽ nói mọi người giải trừ hôn ước, hắn còn lâu mới đồng ý để cho đại tiểu thư nũng nịu nhão nhoét này làm nữ chính trong MV của Đổng Tứ Hiên, dđ. lqđ hiện tại cô ta thử cũng thử rồi, nên cút về vị trí vốn có của cô ta đi thôi.
"Vâng." Nghiêm Cẩn gật đầu rồi nhìn đồng hồ trên tay, "Đã đến giờ hẹn, vậy tôi xin phép đi trước."
Bạch Tố Tình đứng trước cửa công ty TMT mà nhìn lên, cảm thấy tòa nhà này cao đến tận trời xanh, trái tim Bạch Tố Tình đập thình thịch, dần dần, có thứ gì đó nóng bỏng dâng từ lên sâu trong lòng cô ta, đây chính là một loại khát vọng, khát vọng muốn đứng trên đỉnh cao, ở nơi như thế này, nó dường như chịu một tác động nào đó, càng ngày càng bùng phát, rõ ràng và mãnh liệt.
hít một hơi thật sâu, khóe môi vẽ nên một nụ cười ngọt ngào đầy tự tin. Nghĩ đến chuyện bản thân sắp trở thành là ngôi sao số một của TMT giống như Đổng Tứ Hiên, Bạch Tố Tình không kiềm nổi cảm giác kiêu ngạo, cô ta bước vào trong tòa nhà lớn, hướng về phía quầy tiếp tân.
"Tôi là người mới đến để ký hợp đồng."
Nữ tiếp tân nhìn Bạch Tố Tình rồi nở một nụ cười đã được công thức hóa, "Là tiểu thư Bạch Tố Tình đúng không?" Thấy Bạch Tố Tình gật đầu, cô ta liền nói, "Mời Bạch tiểu thư đi lên tầng mười một, gian phòng cuối cùng bên tay trái."
Bạch Tố Tình nghe vậy thì có hơi mất hứng, đã muốn ký hợp đồng với cô ta mà sao lại dám lạnh nhạt như vậy. Cô ta ngàn dặm xa xôi ngồi xe từ thành phố K đến đây, ít nhất cũng phải xuống lầu tiếp đãi chứ? Đương nhiên, dù trong lòng bất mãn đến đâu, Bạch Tố Tình đã quen đeo mặt nạ thì tuyệt đối sẽ không cởi ra, cô ta chỉ mỉm cười gật đầu với nhân viên tiếp tân, sau đó nhấc chân đi về phía thang máy.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng mười một, cánh cửa vừa mở ra, từng đợt âm thanh ồn ào bận rộn lập tức truyền vào trong tai Bạch Tố Tình, mọi người cầm tài liệu vội vã qua lại trên hành lang, gọi nhau ầm ĩ không ngừng, có người vội vàng chen vào thang máy sau lưng Bạch Tố Tình, còn Bạch Tố Tình thì hoàn toàn không được để ý đến.
Cô ta nhìn những nữ minh tinh và trợ lý cùng nhân viên trang điểm, từng người từng người lướt qua trước mặt, bọn họ đều trang điểm xinh đẹp tinh tế, cằm nâng cao, ánh mắt tràn ngập kiêu kỳ, tựa như những con khổng tước lộng lẫy, vội vàng đến rồi đi, nhưng lại khiến mọi người lưu luyến không thôi.
Trong mắt Bạch Tố Tình dần dần xuất hiện vẻ thèm thuồng, cô ta tưởng tượng hình ảnh sau này của mình cũng y như vậy, vì thế càng thêm kiên định quyết tâm ký hợp đồng với công ty giải trí TMT.
Đi đến gian phòng cuối cùng, Bạch Tố Tình gõ gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói nghiêm túc của phụ nữ, cô ta đẩy cửa vào thì thấy một người phụ nữ mặc tây trang đen đeo mắt kính, mái tóc đen dài được búi lên cao, thoạt nhìn hệt như lão xử nữ trong mấy bộ phim truyền hình, vừa xấu vừa quê mùa, đáy mắt Bạch Tố Tình không khỏi xẹt qua một tia khinh thường.
Lòng dạ của cô gái mười lăm tuổi dù có thâm trầm đến đâu thì cũng không so được với lão hồ li đã lăn lộn mười mấy năm trong ngành giải trí, Nghiêm Cẩn đương nhiên phát hiện vẻ khinh thường trong mắt Bạch Tố Tình, mặt không biến sắc nhưng trong lòng lại âm thầm gật đầu, quả nhiên là loại người trong ngoài bất nhất, xem ra đã làm không ít chuyện thiếu đạo đức, nếu không thì đã chẳng bị người khác xuống tay nặng như thế này.
"Bạch tiểu thư đúng không? Tôi là Nghiêm Cẩn, sau khi cô ký hợp đồng với TMT, tôi sẽ là người đại diện phụ trách lịch trình và các công việc khác của cô, mời ngồi." Nghiêm Cẩn rời khỏi bàn làm việc, đi đến bộ ghế sô pha tiếp khách trong phòng, để Bạch Tố Tình ngồi đối diện mình.
Bạch Tố Tình ngồi đối diện với Nghiêm Cẩn, nghe vậy liền tự cho là đúng, chẳng trách người này không thể tiếp tục đứng bên Đổng Tứ Hiên nữa, bộ dáng cứng nhắc như vậy thì ai mà ưa cho nổi, chắc chắn đây là một lão xử nữ tính tình cổ quái, đợi đến khi trở thành Đổng Tứ Hiên thứ hai, cô ta nhất định sẽ đổi một người tốt hơn.
Nghiêm Cẩn đưa một tập tài liệu cho Bạch Tố Tình, "Đây là hợp đồng mà công ty giải trí TMT đã chuẩn bị cho cô, cô xem qua đi, nếu thấy không vấn đề gì thì ký tên vào, tôi lập tức cho người sắp xếp đưa cô đi tập huấn..."
"Tập huấn?" Bạch Tố Tình ngắt lời Nghiêm Cẩn, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Vô phép, thiếu lễ nghi, Nghiêm Cẩn thầm nghĩ trong lòng, trên mặt hoàn toàn không có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào, "Tất nhiên là phải đi tập huấn để xem cô có thể phát triển theo hướng nào, công ty TMT vô cùng nghiêm khắc với kế hoạch phát triển của nghệ sĩ, cho dù là dđ. lqđ Đổng Tứ Hiên thì trước khi ra mắt cũng phải ở công ty tập huấn nửa năm..."
"Sao có thể như thế được!" Phản ứng của Bạch Tố Tình có hơi kịch liệt, chờ đến khi ý thức được mình quá thất lễ, Bạch Tố Tình mới xin lỗi với sắc mặt khó coi, trong lòng cô ta lại bồn chồn tính toán, nửa năm... Như vậy tuyệt đối không được, nửa năm là quá lâu, tập huấn hết nửa năm mới được ra mắt, muốn nổi tiếng thì cũng phải hơn một năm, lúc đó Mộc Như Lam đã lên học đại học mất rồi!
Như thế làm sao được! Cô ta muốn cướp đi tất cả của Mộc Như Lam ngay vào thời điểm huy hoàng nhất, phải như vậy thì Mộc Như Lam mới cảm thấy đau khổ, con người phải có được rồi mất đi thì mới biết được thế nào là đau khổ! Bởi vậy ô ta muốn chờ đến lúc Mộc Như Lam đứng trên vị trí cao nhất rồi một cước đá nó rớt xuống dưới, hẳn điều này sẽ tạo thành một vết thương sâu thật sâu có phải không? Để rồi mỗi khi nó nhớ lại thời điểm mình viên mãn tốt nghiệp học viện Lưu Tưu Lan, đột nhiên bị cô ta cướp đi tất thảy, nhất định nó sẽ đau đớn đến rơi nước mắt có phải không? Ha ha! Editor: Bồcônganh. Beta-er: MDL.
"Bạch tiểu thư có ý gì?" Nghiêm Cẩn đẩy đẩy mắt kính, nghiêm túc hỏi.
Bạch Tố Tình sắp xếp lại ngôn ngữ, tự tin trả lời, "Tôi nghĩ các chị tìm tới tôi, tức là là đã biết tôi có thiên phú về diễn xuất. Tôi tin tưởng thực hành chính là con đường học tập tốt nhất, những tập huấn dư thừa khác đối với tôi cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi."
"Ý của cô là... Cô muốn lập tức ra mắt khán giả?" Đôi mắt đằng sau trong kính hơi híp lại, hành động của cô gái này cũng không tệ, nhưng trên đời này vẫn có vô số người diễn tốt hơn, còn cô gái này lại quá nóng lòng, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
"Đúng vậy, tôi hi vọng càng nhanh càng tốt, không cần phải lo lắng, tôi tự tin tôi có thể đạt được tiêu chuẩn mà mọi người đề ta." Bạch Tố Tình thấy Nghiêm Cẩn hơi thả lỏng thì lập tức nói tiếp.
"Nếu đã như vậy, cô phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình, công ty TMT yêu cầu rất cao đối với các nghệ sĩ." Hiện tại Nghiêm Cẩn nhìn Bạch Tố Tình như nhìn một người ngu ngốc ôm tảng đá bước vào trong hồ nước.
Nụ cười của Bạch Tố Tình càng lớn hơn nữa, cô ta vô cùng tin tưởng bản thân mình, chính người kia cũng đã nói qua, cô ta là một con hát trời sinh, "Xin hãy tin tưởng tôi."
"Vậy cô xem kỹ hợp đồng đi, sau đó ký vào, ngày hôm qua bộ phim mới của Lý đạo diễn đã bắt đầu quay thử, cố ý đề nghị TMT mang đến một danh sách đề cử, công ty vốn đang định từ chối vì nhóm nghệ sĩ bận rộn không có thời gian, xem ra hôm nay cô cũng thật may mắn." Nghiêm Cẩn mặt không chút thay đổi.
Bạch Tố Tình không biết Lý đạo diễn là người nào, nhưng mà có thể mời nghệ sĩ trong công ty TMT thì chắc hẳn danh tiếng cũng rất lớn, cô ta trong lòng vui sướng, liền cảm thấy hợp đồng trên tay chẳng có chỗ nào không tốt cả, lướt qua vài trang, chỉ có hai điều khiến cho Bạch Tố Tình cảm thấy quái dị.
"Thời hạn hợp đồng là mười lăm năm? Cái này hơi quá..." Bạch Tố Tình hơi chần chừ, ký hợp đồng mười lăm năm đồng nghĩ cới bán mình mười lăm năm, vả lại, các điều khoản trong hợp đồng cũng nhiều đến kinh người.
"Bạch tiểu thư, cô phải hiểu tính chất của công ty TMT, nghệ sĩ trong công ty TMT không có ai không bước chân vào Hollywood, không có ai kiếm dưới mười triệu một năm, thời buổi này thật lắm kẻ thấy đức, nhiều kẻ sau khi được công ty nâng tầm nổi tiếng thì lập tức vỗ mông bỏ đi, vì thế công ty TMT cần có một sự đảm bảo. Hơn nữa, cho là là Đổng Tứ Hiên, anh ta cũng phải ký hợp đồng đến hai mươi năm." dđ. lqđ Nghiêm Cẩn bưng tách cà phê trên bàn uống một ngụm rồi nói tiếp, "Nghệ sĩ vô cùng bận rộn, hiện tại cô nhìn thời gian thì thấy rất dài, nhưng thật ra mười lăm năm chỉ trôi qua trong nháy mắt."
Bạch Tố Tình nghe vậy cũng cảm thấy hợp lý, hẳn là đối phương muốn giúp cô ta nổi tiếng nên mới ký hợp đồng lâu như vậy, bằng không thì để làm gì? Cho đẹp mắt chắc? Vì thế cái này liền bỏ qua đi, nhưng vẫn còn một điều nữa.
"Phải hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của công ty, không phải là quá mất nhân tính sao? Nếu tôi cảm thấy có chỗ không khỏe, chẳng lẽ còn muốn tôi phải kéo lê thân thể đi hoàn thành nhiệm vụ?"
Nghiêm Cẩn uống thêm một ngụm cà phê, đáy mắt thoáng xẹt qua tia sáng, không thể không thừa nhận, cô gái này thực sự thông minh, tuy nhiên vẫn còn quá non nớt, chỉ cần dốc lòng bồ dưỡng vài năm, qua thời gian đó, cô ta hoàn toàn có khả năng trở thành một nhân vật đáng gờm, chỉ tiếc, loại người này không phải lúc nào cũng được chào đón.
"Về điểm ấy thì cô không cần lo lắng, bên trên tuy là viết như vậy nhưng nếu cơ thể không thoải mái như cô nói thì đâu thể làm được gì nữa? Công ty sẽ không đem sức khỏe của nghệ sĩ ra đùa giỡn, cô có bao giờ nghe thấy công ty TMT truyền ra chuyện ngược đãi nghệ sĩ chưa?"
Nói thế cũng đúng, nhưng mà Bạch Tố Tình vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, tay cầm bút vẫn ngập ngừng không chịu ký, "Nhưng mà..."
"Cốc cốc cốc." Có tiếng gõ cửa truyền vào văn phòng của Nghiêm Cẩn.
"Mời vào."
Cửa bị mở ra, một người phụ nữ như chim khổng tước xuất hiện ở cửa, vẻ mặt tươi cười lúc nhìn thấy Bạch Tố Tình thì liền trở thành trào phúng, "Ôi, ai thế này?"
Nghiêm Cẩn nhìn người vừa tới, không hề trả lời mà chỉ đặt một câu hỏi khác, "Có chuyện gì?"
"À, tôi đến đây là muốn nói với cô, bộ phim của Lý đạo điễn, tôi nhìn trúng." Cô ta nhìn Bạch Tố Tình, trong mắt tràn ngập kiêu ngạo đắc ý.
Bạch Tố Tình bị nhìn như vậy thì trong bụng nổi lên một ngọn lửa, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, cái ả phụ nữ chết tiệt này.
"Vậy sao? Cô nhìn trúng sao..." Nghiêm Cẩn liếc nhìn Bạch Tố Tình, âm cuối hơi kéo dài, giống như là tự hỏi có nên đem vai diễn này đưa cho người vừa mới tới hay khong.
Bạch Tố Tình thấy vậy thì vội vàng nói, "Vừa rồi không phải Nghiêm tiểu thư đã bảo sẽ để tôi nhận vai diễn ấy rồi sao?"
Nghiêm Cẩn khó xử nhìn cô ta, "Nhưng hiện tại cô vẫn chưa phải là nghệ sĩ của công ty TMT, phương châm của chúng tôi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Bạch Tố Tình nhoáy một cái liền ký tên mình vào hợp đồng, khiêu khích lườm người phụ nữ kia, "Hiện tại tôi đã là nghệ sĩ của công ty TMT."
"... Được rồi, công ty sẽ lập tức sắp xếp cho cô đi diễn thử, nhưng liệu có lấy được cơ hội nổi tiếng hay không thì còn phải dựa vào chính năng lực của cô." Nghiêm Cẩn cầm lấy hợp đồng rồi nhìn ba chữ "Bạch Tố Tình" trên đó, khóe miệng hơi động đậy, nửa cười nửa không.
"Cô..." Người phụ nữ đứng ở cửa nhìn nụ cười khiêu khích của Bạch Tố Tình mà tức đến giậm chân, hình ảnh này làm cho Bạch Tố Tình thỏa mãn muốn chết, cảm giác biến niềm vui của mình thành nỗi đau của kẻ khác quả thật quá mê người, sớm thôi, cô ta cũng sẽ cho Mộc Như Lam nếm thử mùi vị này.
Bạch Tố Tình thích ý rời đi cùng tờ hợp đồng, đợi đến khi cô ta biến mất hẳn, người phụ nữ đứng ở cửa phòng Nghiêm Cẩn mới trút bỏ dáng vẻ không trầm ổn kia, sau đó thoải mái bước vào phòng.
"Diễn suất của em thế nào?" Người phụ nữ đến gần Nghiêm Cẩn, nở một nụ cười vừa quyến rũ vừa nghịch ngợm.
Khuôn mặt không chút thay đổi của Nghiêm Cẩn cuối cùng cũng hiện lên chút nét cười hiếm thấy, gương mặt như lão xử nữ bỗng mang theo một vẻ mị hoặc không nói thành lời, "Không tệ."
"Vậy có được thưởng gì hay không?" Người phụ nữ tiến đến ôm lấy cổ Nghiêm Cẩn, cứ như thế mà ngồi lên đùi của cô, trong nụ cười lại có thêm sự nũng nịu.
"Thế em muốn được thưởng gì?" Nghiêm Cẩn đỡ lấy vòng eo nhỏ của cô ta, nét cười trên mặt ngày một rõ ràng hơn.
Người phụ nữ chu miệng, "Cưng đã lâu không theo giúp em rồi, buổi tối hôm nay em muốn cùng cưng đi qua nơi đó."
Động tác của Nghiêm Cẩn dừng một chút, nhưng vẫn gật đầu, "Được."
Người phụ nữ cười đến là vui vẻ, cô ta thưởng cho Nghiêm Cẩn một nụ hôn, khóe mắt đuôi mày căng tràn trong hạnh phúc.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |