← Ch.64 | Ch.66 (c) → |
Chờ hai người phát tiết xong, Hàn Nhã Văn quay người rời đi.
Trịnh Đằng Huy nhanh chóng đi theo.
Về đến nhà, Nhã Văn ngồi trên sô pha, Trịnh Đằng Huy dán người qua hỏi: "Chị tức giận à?"
"Không có, cậu suy nghĩ nhiều rồi, mọi chuyện đã xảy ra, không có gì nghiêm trọng cả." Nhã Văn dựa vào пɢ.ự.ⓒ cậu.
"Ồ, kỳ thật thì tôi có nghĩ đến..." Cậu nhìn cô do dự không nói.
"Cái gì?" Nhã Văn hỏi.
"Ly ♓ô·𝖓·." Đằng Huy tựa hồ đã hạ quyết tâm mới nói.
"Không được." Cô che miệng cậu lại.
Cô không muốn bốn người bọn họ phải ly ♓ôn_, hiện giờ còn chưa biết đứa nhỏ là con ai, hơn nữa cô và Thạch Đông Thăng không thể ly ♓ô𝐧-.
"Vậy thì làm sao bây giờ? Chuyện của chị cùng Thạch Đông Thăng đã lan truyền khắp trên mạng rồi."
"Không sao đâu, cũng xảy ra rồi thì nghĩ nhiều làm gì." Hàn Nhã Văn suy nghĩ rất thoáng.
"Là tôi có lỗi với chị." Đằng Huy ôm lấy cô nói xin lỗi.
"Đây không phải vấn đề ai đúng ai sai, hiểu không?" Cô tách khỏi người cậu đứng dậy, sau đó cởi toàn bộ quần áo xuống, trần truồng đứng trước mặt cậu.
"Chị đây là?" Trịnh Đằng Huy nuốt nước miếng.
"Cậu còn ngốc đó làm gì, lại đây làm chị đi." Cho dù Nhã Văn đang mang thai nhưng thân hình cô vẫn 🌀_ợ_𝒾 c_ả_ɱ, cơ thể đầy đặn lại càng thêm q-⛎🍸ế-п ⓡ-ũ.
"Vậy tôi..." Đằng Huy đột ngột nhào qua bế cô lên, nâng Ⓜ️_ô𝓃_ℊ cô đặt lên trên bàn.
"Bọn họ thì sung ⓢ_ướ𝖓_🌀 còn chúng ta không làm gì thì quá thiệt." Hàn Nhã Văn nâng vú lên cho cậu b*.
"Chị ԁ_â_𝖒 thật." Cậu ngày càng yêu dáng vẻ 𝐝â●ɱ đãⓝ●g của người phụ nữ này rồi.
"Tận h̵ưởng lạ-🌜 †-ⓗ-ú trước mắt thôi." Hàn Nhã Văn dạng hai chân, tự mình tách cửa mình ra, c●ọ xá●𝖙 lấy đũng quần cậu.
Trịnh Đằng Huy 𝖙𝐡*ở 𝐝*ố*ⓒ 🌜ở.ⓘ 🍳.⛎ầ.𝐧 xuống, dương v*t thô to bắn ra ngoài, nắm lấy áp sát vào lỗ âm đ*o.
"Vào đi, Đằng Huy!" Nhã Văn gọi tên cậu, huyệt nhỏ mở ra nuốt quy đầu vào trong.
"Gọi chồng, hiểu không?" Trịnh Đằng Huy cúi người 𝐦●ú●† lấy vú cô.
"Ưm.... chồng... 🌜𝐡ịⓒ_𝖍 vợ đi..." núm vú cô rất mẫn cảm, trong khi cậu đɑng b● vú thì gậy th*t bên dưới không ngừng ra vào.
"Mẹ nó!" Đằng Huy lấy núm vú, động tác dưới thân càng thêm mãnh liệt.
"A.... ngứa quá.... ưm..." Hàn Nhã Văn ôm đầu cậu, hai chân vòng qua eo, thân dưới dán chặt vào nhau.
Trong lúc mang thai, ռ_ℊ_ự_↪️ cô vốn dĩ đã trướng lên, cô có hỏi bác sĩ thì nói là hiện tượng bình thường, nhưng lúc này bị cậu 𝐦●ú●✞ vào thì nó càng trướng thêm.
Tay Đằng Huy cũng không nhàn rỗi, xoa nắn một bên vú khác.
"A.... 𝒸♓ị_ⓒ_𝐡 𝖈-ⓗ-ế-✞ chị đi..." Nhã Văn híp mắt nhìn lên đèn chùm trên đầu, 𝖐ⓗ*ⓞá*𝒾 ↪️ả*𝐦 ập đến toàn thân, bức thịt 𝐦ề_Ⓜ️ 𝖒ạ_ⓘ tiết ra nước làm quá trình 𝐜ắ*𝖒 ѵà*ⓞ phát ra tiếng 'chóp chép'.
Trịnh Đằng Huy điên cuồng b● vú, núm vú hồng hào bị 〽️_ú_✝️ đến đỏ bừng, tất cả đều là nước bọt, ngay cả bầu ռ.🌀ự.𝒸 cũng in hằn dấu tay của cậu.
"Đừng ⓜú.𝐭 nữa... a... daddy..." Hàn Nhã Văn xin tha, 𝓃·🌀·ự·ⓒ cô quá trướng, thật khó chịu.
"Gọi là gì?" Trịnh Đằng Huy buông ra, cúi đầu ngậm lấy núm vú khác, động tác dưới thân vẫn không ngừng thọc vào 𝐫·ú·✞ г·𝒶.
"Daddy.... a..." Tiểu huyệt bị đâ.Ⓜ️ sâu vào, cô nhanh chóng đổi lại: "Chồng à... a..."
"Đồ ◗·â·Ⓜ️ đã𝓃·g, chồng sẽ thỏa mãn em... 𝖈♓-ịⓒ-h ↪️·♓·ế·т em!" Đằng Huy đâ_Ⓜ️ đến nổi â*ⓜ ♓*ộ không khép lại được, quy đầu 𝖈·ọ x·á·† với vách động, ⓡú-✞ ⓡ-🅰️ mang theo cả nước ԁâ_𝐦 trong suốt.
"A... şướⓝ_g quá... ưm.." Một bên 𝓃-🌀-ự-🌜 khác của cô cũng bị ngậm lấy, cảm giác trướng ռ·🌀ự·𝐜 truyền khắp toàn thân.
Trịnh Đằng Huy không nhận thấy sự khác thường của cô, trong quá trình đẩy đưa, Nhã Văn bỗng nhiên hét lên một tiếng, một dòng 🅓*â*〽️ dịch n●ó𝓃●𝐠 𝐛●ỏ●𝖓●ⓖ phun lên gậy th*t.
Toàn thân cô г⛎·n гẩ·🍸 nhưng cao trào mãnh liệt hơn còn ở phía sau.
"Chị sao vậy?" Đằng Huy phát hiện cô đạt cao trào khác với những lần trước, bầu n🌀_ự_𝐜 trướng gấp đôi, núm vú tựa hồ như мuốn nứt ra.
"Chồng ơi.... em... a... đừng 𝒸♓ị🌜_𝖍 nữa... ah..." Nước miếng Nhã Văn theo khóe miệng chảy xuống, cô sợ hãi che ⓝg·ự·𝒸 lại nh̵ưng đã quá muộn.
Đằng Huy tiếp tục 🌴ⓗâ-𝖒 𝖓♓-ậ-ρ vào â·m 𝐡·ộ, dưới sự ra vào không ngừng, núm vú phun ra một chất lỏng màu trắng, tưới hết vào mặt cậu.
Trịnh Đằng Huy lấy tay lau sữa trên mặt, mắng: "Mẹ nó! Bị 𝖈𝒽ị𝒸.♓ còn phun cả sữa."
"Còn không phải do cậu quá lợi hại à.... ưm..." Hàn Nhã Văn kẹp kẹp vách động, ⓝ𝖌ự*𝐜 còn đang tiết ra sữa.
Trịnh Đằng Huy ⅼ·i·ế·〽️ 𝖑.❗.ế.ɱ chất lỏng bên khóe miệng, mùi tanh ngọt lập tức tràn ngập khoang miệng, cậu bị k·í·𝖈·ⓗ t𝖍·í·↪️·♓, thân dưới thô bạo thọc vào ⓡ●ú●t г●𝖆, bụng bầu lắc lư theo, nước dâ*Ⓜ️ trong cơ thể không ngừng tưới lên quy đầu khiến cậu gào thét ⓑ.ắ.ռ †.ı.ⓝ.𝐡.
Hàn Nhã Văn ngã gục xuống bàn, theo tầm mắt của cô, chỉ thấy phòng khách trống trải.
← Ch. 64 | Ch. 66 (c) → |