← Ch.54 | Ch.56 → |
"Quên đi." Tiểu Hoàng lưu luyến nhìn Hàn Nhã Văn vài lần, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Theo thỏa thuận, Đông Thăng chuẩn bị một triệu đô la lái xe đến Tây Sơn vào ngày hôm sau, mang theo một vali nhỏ.
Tây Sơn là một ngọn núi hoang, về cơ bản rất ít người đến địa điểm quỷ quái này chứ đừng nói đến việc sống ở đó.
Thạch Đông Thăng nghĩ thầm: "Tên Phó Cường này thật biết cách chọn địa điểm, cái nơi mà chim còn không thèm ị này sẽ khiến cảnh sát khó tiến vào để bắt người."
Đến nơi, anh bấm điện thoại.
"Luật sư Thạch có mang tiền không?" Phó Cường trực tiếp hỏi.
"Tao biết mày thấy được." Thạch Đông Thăng giơ vali lên.
"Lên đi, trong hang động sẽ có người đón mày." Phó Cường đã gấp không chờ nổi muốn lấy tiền.
Cảnh sát mai phục bên ngoài không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể lặng lẽ bao vây.
Hang động cách đó không xa, cũng may tố chất thân thể của Thạch Đông Thăng không tồi, sau khi leo hơn nửa giờ, cuối cùng anh cũng đến hang động.
Quả nhiên có người đang chờ, chỉ là không thấy Phó Cường, chỉ có hai thằng nhóc choai choai.
"Có phải đại ca tụi tao yêu cầu mày đem theo tiền không?" Một thằng nhóc trong đó hỏi.
"Có mang theo, ở chỗ này." Thạch Đông Thăng mở vali ra, để lộ một chồng tiền đô.
Hai đứa nhỏ nhìn đến sững sờ, chúng nó chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
"Đưa cho tụi tao." Vẫn đứa nhóc kia nói, nó vươn tay ra.
"Tao đưa cho mày, mày không thả người thì làm sao?" Thạch Đông Thăng khép vali lại, anh muốn dùng tiền dụ dỗ hai tên này.
"Đại ca nói đưa tiền mới thả người."
"Tao gặp người thì sẽ đưa tiền."
"Phải không?" Hai người cho nhau một ánh mắt, tựa hồ như bị làm khó.
Đúng lúc này, điện thoại reo lên, là Phó Cường gọi tới, Thạch Đông Thăng bấm nhậ̵n.
"Được lắm! Luật sư Thạch quả nhiên có thủ đoạn!" Nói xong lời này liền cúp máy.
Không chờ hai tên nhóc động thủ, cảnh sát xông vào, hét lên: "Ngồi xuống, cảnh sát đây."
Hai tên nhóc choai choai nhìn thấy cảnh sát đương nhiên là мuốn chạy trốn, nhưng đã quá muộn, vẫn bị ấn ngã xuống đất.
"Sao mấy người lại vào đây?" Thạch Đông Thăng tức giận gầm lên, đám ngu xuẩn này rõ ràng đã nói sẽ nghe theo lệnh anh, nhưng hiện tại còn chưa phát hiện bọn họ ở đâu đã rút dây động rừng.
Óc heo, Phó Cường đâu có ngu ngốc như vậy mà chờ bị bắt?!
Thạch Đông Thăng thực sự tức мuốn chết rồi, anh nhanh chóng ɢọi lại cho Phó Cường nhưng hắn ta đã tắt máy.
Tới tối, anh mới nhận được tin nhắn.
Phó Cường gửi đến: "Luật sư Thạch, tao không cho mày biết chút bài học, mày sẽ không biết sự lợi hại của tao."
Anh ɢọi lại, nhưng đầu bên kia vẫn tắt máy.
Phó Cường định dạy cho Thạch Đông Thăng một bài học, hắn ra lệnh cho Tiểu Hoàng mua một ít thuốc kích dục.
Hàn Nhã Văn bị cho uống trong tình trạng hôn mê, cô đã sớm khát nước nên đã nuốt xuống toàn bộ.
Phó Cường nhìn người phụ nữ gợi cảm trước mặt, hắn nghĩ, nếu Thạch Đông Thăng nhìn thấy vợ mình bị người đàn ông khác cưỡng hiếp thì sao nhỉ? Kiểu gì cũng khiến hắn hả giận.
Hắn chuẩn bị tự mình làm điều đó, được chịch vợ của luật sư Thạch cũng vinh dự.
Trịnh Đằng Huy nghe người phụ nữ bên cạnh phát ra âm thanh rầm rì, cậu nhận thấy có điều bất thường, lại nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc đɑng bước vào, dường như cậu biết chuyện gì sắp xảy ra nên ra sức vùng vẫy.
Phó Cường khinh thường liếc nhìn Trịnh Đằng Huy, sau đó đi về phía người phụ nữ.
Dây thừng trên người Hàn Nhã Văn đã bị cởi ra, cô mơ mơ màng màng mở mắt, lọt vào tầm mắt cô là nụ cười dâm đãng của Phó Cường.
"Thật xinh đẹp!"
"Anh мuốn làm gì.... ưm..." Thanh âm Hàn Nhã Văn run run, toàn thân mềm nhũn, một chút sức lực động đậy cũng không có, một bàn tay của hắn chạm vào da cô, phảng phất như có ngọn lửa thiêu đốt từng nơi bị chạm vào.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |