← Ch.19 | Ch.21 → |
Chuyển ngữ: nhoclubu
***
Thời gian trôi qua từng chút.
Vì tránh ngủ quên khiến thể lực không chống đỡ nổi, sẽ bị tổn thương do giá rét thậm chí là chết cóng, tất cả mọi người đều tụ tập lại một chỗ, bắt đầu trò chuyện với nhau để xua tan cơn buồn ngủ.
Có thể là do bị chấn động não, Cố Trạch Vũ cảm thấy đầu đau âm ỷ, tầm mắt cũng càng lúc càng mờ dần. Cuối cùng cũng không nhịn nổi, mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.
Rạng sáng hai giờ, nhân viên cứu hộ rốt cuộc cũng đến chỗ hang núi của mọi người. Hơn nữa, đội cứu hộ cũng đáp máy bay đến, còn có hai nhân viên cảnh vệ cùng với thư ký của chú ba Cố Trạch Vũ.
Chú ba nhà họ Cố vừa nhậm chức tham mưu trưởng của quân đoàn nào đó, đúng lúc đến quân khu Tứ Xuyên tham gia một cuộc hội nghị. Nghe nói Cố Trạc Vũ đang ở Tứ Xuyên, vốn dĩ muốn hẹn trước thời gian, hai chú cháu gặp mặt. Kết quả khi liên lạc, không chỉ không tìm được người, lại còn nhận được tin tức anh găp nạn khi leo núi. Vừa tức giận vừa gấp gáp lại lo lắng, lập tức phái thư ký và cảnh vệ của mình đi theo đội cứu hộ vào trong núi.
Hành động cứu viện được làm đâu vào đấy, tất cả mọi người được cứu ra khỏi núi, chuyển đến nơi an toàn gần đó.
Mà lúc này, Cố Trạch Vũ đã cảm thấy mơ hồ, chỉ "hừ" một tiếng lúc Nhan Thanh giao anh cho thư ký của chú ba anh, sau đó liên rơi vào tình trạng hôn mê.
Cố Trạch Vũ được cấp tốc đưa đến bệnh viên quân khu. Sau đó, bởi vì bị tụ máu ở não, liên tục gửi ba thông báo nguy kịch cho người nhà. Đợi đến khi anh tỉnh lại, đã là hai mươi bốn tiếng đồng hồ sau.
Còn cô gái mà anh luôn tâm niệm đó, đã sớm không thấy bóng dáng. Có một khoảng thời gian, anh luôn kiên trì, không ngừng phái người tìm kiếm tung tích của cô, nhưng vẫn không có kết quả.
Về sau, thời gian trôi qua, Cố Trạch Vũ nghĩ anh sẽ mau chóng quên đi cuộc gặp gỡ ngắn ngủi đó thôi. Nhưng nửa đêm giấc mộng ùa về, hoặc là khi đáy lòng anh mệt mỏi không chịu nổi, đóa tiểu bạch liên thuần khiết xinh đẹp kia lại bất giác xuất hiện trong tư tưởng của anh.
Về sau nữa, anh gần như nghĩ rằng đó chỉ là một giấc mơ, hẳn là chỉ được gặp cô trong mơ thôi, thì Nhan Thanh lại bỗng nhiên xuất hiện. Hóa ra, cô và anh ở cùng một thành phố, hóa ra khoảng cách giữa cô và anh lại gần nhau đến vậy.
Đó là một bữa tiệc rượu thương vụ mừng năm mới của T thị, tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng anh liếc mắt một cái liền nhận ra cô, anh gần như nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ của chính mình.
Ngày đó, cô mặc một bộ lễ phục màu đen kiểu dáng rất bảo thủ, trông cô gầy hơn so với lần đầu tiên gặp nhau. Theo sát sau lưng lãnh đạo, có chút thận trọng, nhưng anh lại cảm thấy cô thật xinh đẹp rực rỡ hơn bất kỳ quý cô hay ngôi sao nào.
Sau đó, cả một buổi tối, rốt cuộc tâm tư và tầm mắt của anh đều không thể rời khỏi người cô.
Anh nhân lúc cô đi toilet, vội vàng đi theo ra ngoài, muốn làm bộ như ngẫu nhiên gặp lại cô ở hành lang. Nhưng cô lại giống như người xa lạ vậy, khi tiếp xúc với ánh mắt anh chỉ lễ phép gật đầu, sau đó liền đi lướt qua người anh không chút do dự, thậm chí ngay cả lưu luyến liếc nhìn một cái cũng không có.
Giây phút ấy, Cố Trạch Vũ bỗng nhiên cảm thấy mất mát và phẫn uất chưa từng có. Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên anh bị người khác xem nhẹ một cách hoàn toàn triệt để.
Cô không nhớ anh, không ngờ trong trí nhớ của cô không có chút xíu bóng dáng anh. Nhưng anh lại luôn nghĩ về cô những hai năm trời, nhớ cô suốt hai năm trời. Nhung nhớ đến nỗi trái tim anh đều bắt đầu đau đớn âm ỷ.
Cố Trạch Vũ rất muốn xông đến chặn cô lại, hỏi cô rằng 'sao có thể quên tôi như vậy', thậm chí là ôm cô, hôn cô (ừa, hun đi rồi bik, ăn tát là cái chắc >'
Ngày đó, sau khi buổi tiệc chấm dứt, anh tự nhận mình đã làm một chuyện đê tiện nhất từ trước đến nay... dùng tốc độ nhanh nhất để điều tra tình trạng và địa chỉ hiện tại của cô, hơn nữa còn theo dõi cô trong thời gian dài.
Mãi cho đến một ngày, vì sinh nhật của đồng nghiệp mà cô bị kéo đến quán bar, bị vài người làm phiền. Anh ra tay cứu giúp, đưa cô về nhà, tâm trạng cô bất thường lại đưa cô đến quán bar, nhìn cô uống say không còn biết gì.
Khi đó, anh đã nghĩ, hai người họ cuối cùng cũng có thể có một khởi đầu không tệ. Cũng không ngờ sự việc lại phát triển sang hướng khác. Nhanh như vậy liền xảy ra loại quan hệ thế này với cô, không phải là chủ ý của anh. Nhưng thật sự do anh không tự kiềm chế được và cũng không xác định được tư tưởng, cuối cùng lại chiếm ưu thế.
Khoảnh khắc hai người kết hợp với nhau, anh cảm nhận được một sự thỏa mãn và sung sướng chưa từng có. Cho dù cô luôn miệng nỉ non tên của người đàn ông khác, khiến anh vô cùng đau khổ, nhưng lại không cách nào ngăn chặn được niềm vui sướng ấy.
Cô là của anh, dùng mối quan hệ mật thiết nhất để gắn kết lại cùng anh, trọn đời trọn kiếp đều trốn không thoát. Cho dù trong lòng cô có ai đi chăng nữa, nhưng anh có thời gian cả một đời để đuổi người kia đi, để chính mình trú ngụ trong lòng cô.
Trong lòng anh chan chứa niềm vui khi vạch kế hoạch xác lập mối quan hệ với cô, nhưng bất luận thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, hôm sau cô gái này không nói tiếng nào, vứt anh lại, chạy lấy người...
Từ sau khi quen biết Nhan Thanh, Cố Trạch Vũ luôn thường xuyên tự hỏi một vấn đề... Là kiếp trước anh nợ cô, đến kiếp này vẫn còn nợ sao!
Anh sống hơn ba mươi năm, tất cả nhớ nhung, uất ức, đau lòng cùng với cảm giác mất mát và thất bại, giống như toàn bộ đều cống hiến cho cô nàng Nhan Thanh.
Sau đêm thân mật đó, hai người lại trở về cái kiểu lúc trước.
Cô vờ như đó chỉ là một giấc mơ, vờ như hết thảy chưa từng xảy ra. Còn anh, bởi vì lo sợ quá mức bức thiết mà chữa lợn lành thành lợn què, chỉ phải tiếp tục công tác ngầm. Chính lúc này đây, Cố Trạch Vũ lại bắt đầu cảm thấy nôn nóng và bất an.
Rốt cuộc, cho đến khi sự kiên nhẫn của anh hoàn toàn cạn kiệt, quyết định không thể trốn mãi ở nơi bí mật nữa. Anh sẽ thẳng thắn ngã bài với cô, cuối cùng anh cũng không chịu nổi cuộc sống như kẻ trộm, thấy được nhưng sờ không được này!
Nhưng mà ngay khi Cố Trạch Vũ chuẩn bị hẹn Nhan Thanh ra, chân thành chia sẻ tâm tư tình cảm, lại bất ngờ xảy ra một chuyện...
Lúc đó, năng lực và kinh nghiệm của Nhan Thanh còn yếu, trong công ty hiện chỉ vừa mới thoát khỏi chức vụ trợ lý, bắt đầu độc lập tiếp xúc với hạng mục thiết kế của khách hàng. Nhưng mà, người khách đầu tiên sau khi cô chính thức nhậm chức, lại là một tên có nhân phẩm không tốt.
Là ông tổng của một công ty văn hóa nào đó, gia đình cũng có chút thế lực. Nhìn thấy Nhan Thanh trẻ tuổi xinh đẹp đã bí mật ra quy tắc ngầm với cô. Sau khi bị từ chối khéo thì dùng cái mác theo đuổi để bám riết mãi. Thật ra, cái thứ kia cũng không phải cực phẩm hiếm có đặc biệt gì. Tuy rằng tuổi tác hơi lớn, đã từng kết hôn hai lần, nhưng nói thế nào cũng xem như là người độc thân, hơn nữa diện mạo cũng không tệ lắm.
Mà thời điểm đó, ở trong viện điều dưỡng, bệnh tình của Tả Sa có chiều hướng nặng thêm, Nhan Thanh cần rất nhiều tiền để trả chi phí điều trị cho cô ấy. Nếu dự án này hoàn thành, cô sẽ có một khoản hoa hồng ý tưởng kha khá. Hơn nữa, đó là dự án đầu tiên cô phụ trách độc lập sau khi vào công ty, cho dù bỏ qua quan hệ lợi ích cũng cảm thấy đó là một điều đặc biệt. Vì vậy, cho dù trong lòng phiền chán đến đâu, cô cũng phải cắn răng tiếp tục kiên trì.
Nhưng lúc dự án kia sắp kết thúc, không biết tại sao người nọ lại biết được sự tồn tại của Tả Sa.
Hắn mượn danh nghĩa chỉnh sửa dự án thiết kế để hẹn Nhan Thanh ra ngoài, tiến hành đe dọa dụ dỗ cô. Hắn nói chỉ cần theo hắn, toàn bộ chi phí chữa bệnh cho Tả Sa coi như là chút lòng thành, còn để tự Nhan Thanh ra điều kiện, chỉ cần không quá phận thì hắn đều có thể thỏa mãn. Lại còn tuyên bố uy hiếp, dựa vào quan hệ của hắn, nếu cô dám từ chối, hắn có thể khiến Tả Sa không được chữa bệnh, khiến Nhan Thanh ở thành phố T này không tìm được công việc, ngay cả việc dọn nhà xí.
Lúc ấy, Nhan Thanh tức đến toàn thân phát run, thật muốn ném cái chén ở trước mặt vô đầu hắn. Nhưng mà ngược lại, cô bình tĩnh, chỉ cười lạnh rồi cầm túi xách của mình đứng dậy, cực kỳ giận dữ thốt ra hai chữ "rác rưởi", liền xoay người ra khỏi phòng vip.
Nhưng thế nào cũng không ngờ, hắn lại thẹn quá hóa giận, đuổi theo.
Cô không muốn quậy lớn chuyện ở nơi công cộng, bước nhanh chân muốn rời khỏi đó. Hắn lại giữ cô lại, hơn nữa còn nói rất nhiều lời không đứng đắn, cực kỳ khó nghe.
Nhan Thanh trước giờ cũng không phải người tốt tính gì, liền bốc khói lên đỉnh đầu, xoay túi da trong tay muốn đánh người. Nhưng bên cạnh có người so với động tác của cô còn nhanh hơn.
Một người đàn ông cao lớn như cuồng phong thổi tới bên cạnh cô. Cô còn chưa kịp nhìn thấy rõ động tác của anh thế nào, người lôi kéo cô đã nằm trên đất cách đó một thước, kêu lên thảm thiết.
Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ thấy một người đàn ông lại có thể bộc phát ra sát khí lạnh lùng đến thế.
Nhan Thanh bị hết hồn, đứng sững sờ tại chỗ, đợi đến khi định thần lại, người nằm trên đất ngay cả sức lực rên la cũng không còn. Cô sợ quậy đến chết người, vội vàng bước đến ngăn cản. Cũng không ngờ cái người vừa đánh người kia lại càng kiêu ngạo hơn, một phen kéo lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong ngực.
Sau đó chỉ vào tên đang nằm trên đất đau đớn rên rỉ kia, "Lần sau ra đường nhớ mang theo mắt cho tôi, phụ nữ của tôi cũng dám động vào. Mẹ kiếp không phục thì tới tìm tôi đấu tay đôi! Cố Trạch Vũ tôi lúc nào cũng có thể hầu!" Nói xong, liền vứt lại người đang mồm chữ O mắt chữ A kia, kéo Nhan Thanh đi khỏi.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |