Truyện:Giở Trò - Chương 86 (cuối)

Giở Trò
Trọn bộ 86 chương
Chương 86 (cuối)
Chúng ta cùng nhau chờ mưa tạnh [Hoàn chính văn]
0.00
(0 votes)


Chương (1-86)

Ba tháng nữa lại trôi qua.

Thành phố Sùng Kinh.

Một mùa Hè mới lại đến, tiếng ve sầu kêu dưới tán cây như tạo cho ánh nắng chói chang cũng trở nên sắc nét và rực rỡ.

Đường phố ở thủ đô sạch sẽ và rộng rãi, ban trưa mặt đường trải nhựa đen bị ánh nắng chói chang chiếu xuống làm bốc lên những làn hơi nóng.

Vào lúc này, Diệp Phục Thu đang tận hưởng gió mát thoải mái trong đài truyền hình thủ đô.

Ba tháng trôi qua, tóc cô đã dài thêm một chút, mái tóc đen tuyền ⓜề.Ⓜ️ ⓜ.ạ.❗ được búi lên bằng một cây trâm điểm thuý, những lọn tóc mai rủ xuống càng làm tăng thêm vẻ nữ tính.

Tà váy dáng dài kiểu Trung Hoa cách tân lay động nhẹ nhàng bởi hơi lạnh của máy điều hòa, Diệp Phục Thu đứng ngoài bức tường kính cách âm, khoanh tay chăm chú nhìn thầy Tiểu Đơn đang ghi hình chương trình ở bên trong.

Đây là một kênh truyền hình về văn hóa truyền thống của đài truyền hình thủ đô, thầy Tiểu Đơn tham gia ghi hình kỳ này với tư cách là người đại diện tài khoản.

Trong ba tháng qua, tài khoản video của họ đã thành công trở thành nhân vật mới nổi bật nhất trên nền tảng trong lĩnh vực di sản văn hóa phi vật thể.

Đặc biệt là video về cách làm mực Huy Châu cổ được đăng tải sau đó, chỉ trong vòng chưa đầy một tháng đã thu về hàng triệu lượt thích với lượt xem lên đến cả chục triệu, thành công xây dựng IP cá nhân.

Ngay cả Diệp Phục Thu cũng vì từng xuất hiện trong vlog hàng ngày tại núi Cán Xuân mà được biết đến là người lên ý tưởng và quay phim cho toàn bộ video, từ đó cô cũng thu hút được không ít người hâm mộ nhờ nhan sắc nổi bật và tài năng của mình.

Tài khoản cá nhân của cô dù chỉ đăng tải những thứ đơn giản cũng tăng thêm cả trăm ngàn người theo dõi.

Trong mấy tháng qua có không ít đội ngũ đã đến thương lượng, muốn trả lương cao để mời cô về phát triển các tài khoản mới với nội dung tương tự.

Tuy nhiên cô từ chối tất cả, sau khi bàn bạc với thầy Tiểu Đơn, họ quyết định vẫn duy trì mô hình đoàn đội nhỏ gắn bó mật thiết. Bởi họ chính là tri kỷ của nhau, thiếu một người thì người còn lại cũng sẽ mất đi mọi giá trị đặc sắc.

Ngoài công việc chính, cô nhận quảng bá thêm một số sản phẩm về chăm sóc da và mỹ phẩm để kiếm tiền tiêu vặt, cũng coi như trở thành một nửa blogger.

Tuy vậy, trọng tâm công việc của cô vẫn là tài khoản của ông cháu nhà họ Đơn.

Trong ba tháng qua, cô đi về qua lại giữa núi Cán Xuân và đã làm thêm được hai video về các phương pháp cổ truyền, cả hai đều thành công liên tiếp.

Chỉ riêng video về mực Huy Châu đã mang lại lưu lượng và thu nhập đủ để Diệp Phục Thu không cần dựa vào ai mà vẫn đạt được sự tự do tài chính.

Khi đã kiếm đủ tiền, Diệp Phục Thu mới thực sự cảm nhận được rằng tài sản tự tay mình tạo nên và nắm giữ mới chính là điểm tựa vững chắc nhất để phụ nữ tự do bước đi trong xã hội này.

Cô đã học xong bằng lái xe rồi mua một chiếc xe để đi lại. Gần đây cô đang đi xem nhà, định mua một căn hộ của riêng mình trước khi kết hôn.

Nhưng mà…… lại cảm thấy không cần phải vội.

Chương trình đã ghi hình hơn một tiếng, thầy Tiểu Đơn chưa từng ở trong trường hợp như thế này nên những lời thoại dù đã được chuẩn bị sẵn nhưng khi lên sân khấu ghi hình vẫn bị lắp bắp vài lần. Cô cảm thấy may mắn vì đây là ghi hình trước và không có khán giả, nếu không thầy ấy chắc sẽ đổ mồ hôi đầy đầu và hoảng sợ đến nỗi lạc phương hướng tại đây mất.

Sau khi phân đoạn cuối cùng được ghi hình thành công, đạo diễn chương trình ở bàn đạo diễn hô dừng, cả tổ sản xuất đang làm việc đều thở phào nhẹ nhõm.

“Ok, mọi người đã vất vả rồi!!”

Người dẫn chương trình mỉm cười khen ngợi thầy Tiểu Đơn rồi hướng dẫn thầy ấy đi xuống sân khấu.

Diệp Phục Thu bước ra từ bàn đạo diễn để đi đến bậc thang đón thầy ấy, quả nhiên thầy ấy đã đổ mồ hôi đầm đìa, cô không nhịn được mỉm cười: “Đừng lo, dù sai vẫn có thể làm lại mà. ”

“Cuối cùng cũng quay xong. ” Thầy Tiểu Đơn nhận lấy khăn giấy cô đưa và lau trán, vẻ mặt ngượng ngùng cùng áy náy nói: “Tôi không giỏi mấy chuyện này. ”

Diệp Phục Thu nghiêng đầu: “Thầy không giỏi thì ông nội lại càng không được, chẳng lẽ thầy muốn nhìn ông ấy lên sân khấu nói bừa sao?”

Thầy Tiểu Đơn nghĩ thử, hiếm khi đùa lại: “Cũng không phải không được. ”

Nhờ vào sự thành công từ tài khoản của họ, ngành du lịch trên núi Cán Xuân ngày càng phát triển. Vô số người thông qua video của thầy Tiểu Đơn nhìn thấy môi trường sinh thái và cuộc sống nơi đây vô cùng tự nhiên hài hòa đã thi nhau đổ về đây để trải nghiệm, tận hưởng khoảnh khắc hòa mình vào sự yên bình tự nhiên của núi rừng.

Hiện tại, bất kỳ hộ gia đình nào trong làng có nhà trống đều bắt đầu kinh doanh nhà nghỉ. Ngôi làng nhỏ bé tưởng chừng bình thường này, tổ tiên đã đời đời canh giữ, cuối cùng cũng được núi rừng nơi đây ban tặng, nhờ núi rừng mà ăn nên làm ra, có được cuộc sống vật chất tốt hơn.

Nhưng mỗi khi cô quay trở lại núi, giữa những bộn bề lo toan cô lại càng cảm thấy cô đơn.

Bậu cửa sau cơn mưa, bên dòng suối trong veo, con đường đất ban đêm và thị trấn cổ náo nhiệt suốt ngày đêm.

Tất cả vẫn như xưa.

Chỉ thiếu mỗi anh.

“Tôi đặt vé máy bay vào ngày kia rồi. ” Thầy Tiểu Đơn vừa gật đầu chào mọi người trong đội chương trình vừa nói với cô: “Định đi thăm vài điểm du lịch ở Sùng Kinh rồi mới về. ”

“Ông tôi cũng đã đồng ý. ”

Diệp Phục Thu gật đầu: “Được, hiếm khi ra ngoài thì đi chơi nhiều chút. Danh lam thắng cảnh Sùng Kinh ở khắp nơi, khu CBD ở trung tâm sầm uất hoa lệ, dư sức chơi vài ngày. ”

“Tôi học đại học ở đây ba năm, cũng đã đi khá nhiều nơi, lát nữa tôi sẽ giới thiệu vài chỗ cho thầy. ”

“Ông nội Đơn của bây giờ khác trước đây rồi, giờ ông ấy theo sát xu hướng trên mạng internet lắm. ” Cô thu dọn túi xách của mình rồi khoác lên vai, dẫn thầy ấy chậm rãi rời khỏi phòng thu: “Lần sau thầy để ông ấy nghỉ ngơi một thời gian, dẫn ông xuống núi đi thăm quan các thành phố khác. ”

“Nhân lúc ông ấy còn có thể đi lại và ăn uống được thì nên đưa ông ấy đi chơi nhiều hơn. ”

Thầy Tiểu Đơn gật đầu, cô nói gì cũng nghe theo.

Hai người ra khỏi phòng thu, ánh nắng rực rỡ bên ngoài cửa kính khiến cả hai đều phải nheo mắt lại.

Thầy Tiểu Đơn nheo mắt, nghiêng đầu hỏi cô: “Cô không đi dạo Sùng Kinh cùng tôi à?”

“Bận việc sao?”

Diệp Phục Thu khẽ cười, nói với thầy ấy: “Đúng vậy, nhờ sự thành công của thầy giờ tôi cũng bất ngờ trở thành cựu sinh viên ưu tú của khoa Truyền thông Đại học Sùng Đại rồi đây. ”

“Giáo sư của chúng tôi mời tôi về trường tham dự lễ tốt nghiệp năm nay, nhân dịp này tôi cũng muốn trở về thăm trường cũ. ”

Nhìn nét mặt lộ rõ sự hãnh diện trên mặt của cô, điều đó minh chứng cô rất tự hào và vui vẻ, thầy ấy nhíu mày, sửa lại lời cô: “Là sự thành công của chúng ta. ”

“Đúng vậy. ” Diệp Phục Thu luôn cảm thấy ông cháu nhà họ Đơn là quý nhân trong cuộc đời mình, có lúc cô cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ và không chân thực, nhưng mỗi lần nhìn thấy cậu em trai chân chất và thật thà như thầy Tiểu Đơn, cô lại cảm thấy rất chân thật.

Mọi thứ hoàn toàn xứng đáng.

“Là chúng ta. ”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến thang máy xuống lầu.

Diệp Phục Thu định dẫn thầy ấy đi ăn tối ở một nhà hàng mà cô yêu thích để thử vài món mới.

Hôm nay trời nắng gắt rất thích hợp ở trong phòng.

Dù đều là ánh nắng gay gắt như nhau nhưng ở núi Cán Xuân có cây cối che bóng và những dòng suối nên nơi nào cũng ẩm ướt, nhờ vậy mà nắng có gắt cỡ nào cũng không làm khô miệng và mũi.

Không giống như thành phố toàn kính với thép này, sức nóng của mặt trời ở đây bị khuếch đại nhiều lần khiến làn da như bị châm chích.

Thầy Tiểu Đơn nhìn khuôn mặt trắng trẻo và nhỏ nhắn của cô, dường như vẻ u sầu trong ánh mắt và đôi mày của cô đã thấm vào tâm hồn trong suốt bốn tháng qua khiến ai cũng muốn quan tâm cô hơn, nhưng lại không dám mở lời vì sợ cô buồn.

Thầy ấy nói: “Tôi đã xem tin tức rồi, có phải là chuyện của anh Kỳ không?”

Diệp Phục Thu ngẩng lên khỏi màn hình ứng dụng đánh giá trên điện thoại, hỏi: “Hửm?”

Sau đó phản ứng lại, rồi trả lời: “Phải. ”

Chỉ khoảng một tuần rưỡi trước, một tin tức xã hội đã leo lên đứng đầu các bảng hotsearch.

Nhiều lực lượng cảnh sát đã phối hợp hành động, sau vài tháng vất vả truy nã và vây bắt, cuối cùng sau khi truy quét qua hơn 20 thành phố thì cũng đã bắt giữ một băng nhóm tội phạm lớn gồm mười 7 người.

Mỗi người trong số này đều liên quan đến vô số vụ án hình sự, thậm chí có kẻ đã chạy trốn suốt 10 năm, việc bắt giữ bọn chúng giống như nhổ tận gốc một khối ung nhọt lớn trong xã hội, giúp không khí thêm trong sạch và tươi mới hơn.

Đúng như Kỳ Tỉnh đã từng nói, những kẻ này nếu xét riêng từng người thì tử hình, hoặc là chung thân không có ngoại lệ.

Có thể thấy bọn chúng kinh tởm đến nhường nào.

Sau đó, việc nhân vật số hai của tập đoàn Khải Thịnh bị bắt vì liên quan đến các tội phạm hình sự cũng nhanh chóng được lan truyền.

Nhưng vợ chồng Kỳ Hoa Chân vì lo ngại đến giá cổ phiếu của tập đoàn nên cố tình ngăn chặn mức độ lan truyền, không để công chúng biết.

Cơn ác mộng gắn liền với số phận của hai người họ cuối cùng cũng chấm dứt. Hoàn toàn kết thúc.

Thế nhưng, Diệp Phục Thu vẫn mãi không nhận được tin tức gì từ Kỳ Tỉnh, cũng không thấy người quay trở về.

Ngay khi xem được tin tức mới, cô đã lập tức gọi điện cho trợ lý Trần, nhưng bất ngờ là anh ấy cũng không hề có tin tức gì.

Gần đây Diệp Phục Thu đang cố gắng liên lạc với cảnh sát phụ trách vụ việc này để hỏi về tung tích của Kỳ Tỉnh. Nhưng cô chỉ là người ngoài cuộc nên rất khó tiếp cận những người chịu trách nhiệm trong vụ án nghiêm trọng như vậy, nên cô chỉ đành tiếp tục cuộc sống bận rộn của mình trong tình trạng bế tắc như bây giờ.

“Anh Kỳ vẫn không về sao?” Thầy Tiểu Đơn rụt rè hỏi.

Diệp Phục Thu vỗ nhẹ thầy ấy, bảo thầy ấy mau lên taxi trước rồi nói, cô cười nhẹ: “Ừhm, vẫn chưa về. ”

Không phải không về, mà là chưa về.

Nếu anh thật sự đã xảy ra chuyện gì, nói khó nghe hơn chút thì chính là dù xảy ra tình huống tệ nhất như mất mạng thì cảnh sát cũng phải đưa anh về trước mặt cô từ sớm rồi.

Cô không chấp nhận bất kỳ kết cục nào khác ngoài việc anh bình an trở về.

Vì thế, cô vẫn đang đợi.

Đợi tên ngốc đó từ đâu xuất hiện để rồi bị cô đánh cho một trận nữa.

Diệp Phục Thu ngồi vào taxi, cúi đầu vu. ốt ve chiếc đồng hồ trên cổ tay trái đã hơi cũ.

Cô đeo hai món đồ anh tặng—— chính là cây trâm cài tóc và chiếc đồng hồ, cùng nhau hoàn thành từng việc quan trọng trong cuộc đời mình.

Cô đã sống đúng như hình mẫu mà mình từng mơ ước.

Cô đã cố gắng nhặt lên 99 mảnh sứ đẹp đẽ để ghép thành một cuộc sống lý tưởng.

Nhưng khi mảnh ghép mang tên “Kỳ Tỉnh” chưa xuất hiện thì cô vẫn mãi mãi không thể ghép thành một bức tranh hoàn hảo.

Điện thoại hiện lên tin nhắn wechat của Lâu Kỳ.

【Lâu Kỳ 7: Khi nào cậu về Tân Dương! Cậu có đến tiệc đính hôn của đàn anh Vinh không?】

Diệp Phục Thu liếc nhìn tin nhắn, sau đó ngước mắt nhìn ra khung cảnh đường phố rực rỡ và chói chang bên ngoài cửa sổ xe, đắm mình trong suy tư.

Trong nửa năm qua, không chỉ cuộc sống của cô thay đổi to lớn mà những người xung quanh cô cũng có những bước tiến mới.

Sau khi cô và đàn anh Vinh Minh làm rõ tình cảm của nhau, cô đã cố ý giảm thiểu tiếp xúc với anh ta.

Thêm vào đó, bạn bè đều biết chuyện cô yêu sâu đậm Kỳ Tỉnh, dần dà đàn anh cũng không còn quá quan tâm đến tình hình của cô nữa.

Hai người đều lùi về khoảng cách vừa đủ ở mức bạn bè, xa nhưng không lạnh nhạt.

Sau này khi nghe nói đàn anh Vinh Minh sắp đính hôn với bạn gái, dường như là do bố mẹ giới thiệu. Cô ấy cũng tốt nghiệp cùng trường Đại học Sùng Kinh như họ, lớn hơn Diệp Phục Thu và Lâu Kỳ một khóa, cũng là đàn em của anh ta.

Nếu có thể nhanh chóng đính hôn như vậy, chứng tỏ hai người rất tâm đầu ý hợp.

Diệp Phục Thu cảm thấy mừng cho anh ta.

Gần đây, ngay cả Lâu Kỳ cũng định từ bỏ công việc ổn định để theo người anh họ hình như tên là Lâu Dữ Chinh, để cùng mở cửa hàng kinh doanh.

Cô ấy không muốn lãng phí thời gian vô ích nữa mà đã quyết tâm sống cuộc sống mà mình mong muốn.

Cô cúi đầu, trả lời tin nhắn wechat của đối phương.

【Đi chứ, trước giờ đàn anh chăm sóc chúng ta như vậy, làm sao có thể không đi chúc mừng được. 】

【Hôm qua, đàn anh còn đặc biệt dặn tớ nhất định phải có mặt. 】

【Nhân cơ hội uống một bữa thật thoải mái, đợi tớ về nhé (hoa hồng). 】

Trong đầu Diệp Phục Thu hiện lên rất nhiều chuyện, thoáng qua bóng dáng của rất nhiều người.

Nhưng lúc nào cũng kết thúc suy nghĩ bằng cùng một câu.

Mọi người đều đang hăng hái bước về phía trước trong cuộc sống của mình.

Nếu anh không trở về.

Thì em biết phải bước tiếp như thế nào đây.

Kỳ Tỉnh.

…………

Hai ngày sau, lúc 9 giờ sáng, Diệp Phục Thu trang điểm tinh tế, đúng giờ bắt taxi đến gần Đại học Sùng Kinh.

Vì hôm nay là lễ tốt nghiệp, rất nhiều xe riêng đưa con em đến trường khiến đường Học Viện bị kẹt cứng.

Cô chỉ còn cách xuống xe từ một ngã rẽ trước đó.

Hôm nay Diệp Phục Thu mặc váy dài và đi giày cao gót, tiếng gót giày gõ trên đường đá tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng lại dễ nghe.

Cô đeo túi bước trên con đường mà trước đây ngày nào cũng phải chạy đôn chạy đáo, bồi hồi nhớ lại quá khứ.

Khi còn học đại học, ngày nào cô cũng bận rộn đến quay cuồng, dù luôn bước trên đường nhưng không biết tương lai mình ở đâu.

Dù có đi thế nào, chạy thế nào, cuộc đời cô vẫn chìm trong bóng tối.

Trên con đường này, có quá nhiều người đã thắp đèn dẫn đường cho cô.

Vì vậy để có được ngày hôm nay, Diệp Phục Thu vẫn cảm thấy mình là một người may mắn.

Dù quá khứ có khó khăn, mệt mỏi đến đâu, cũng không bằng cảm giác thật đẹp của ánh nắng ngày hôm nay.

Diệp Phục Thu lấy tai nghe từ trong túi ra rồi đeo vào tai, vừa nghe nhạc vừa thoải mái vui vẻ bước đi trên con đường này lần nữa.

Cô ngẩng đầu, thoáng thấy cửa hàng hoa nhỏ phía trước.

Nhiều năm như vậy rồi, cửa hàng hoa này vẫn còn mở sao?

Diệp Phục Thu bước tới, đúng lúc chạm mặt chị quản lý đang bê chậu cây.

Chị quản lý hoa nhìn thấy cô, ban đầu hơi sững sờ, sau đó nhận ra gương mặt cô thì ngạc nhiên: “Ơ, em là, em là người đó……!”

“Dạo này cửa hàng làm ăn vẫn tốt chứ ạ?” Diệp Phục Thu với đôi mắt hoa đào vốn đã đẹp khi cười, nay đôi môi có thêm lớp son bóng cong lên càng thêm rực rỡ dưới ánh nắng loang lổ qua những tán cây.

“Sẽ không còn thừa hoa hồng Damascus không bán được đấy chứ?”

Dường như chị quản lý nhớ ra điều gì đó, cười gượng hai tiếng, giả vờ nói: “Sao lại thế được, tốt lắm đấy. Hôm nay em về trường chơi à?”

Diệp Phục Thu ngồi xuống chạm vào những bông hồng tươi mới được ngâm trong thùng nước, tay nghịch mấy cành hoa, nói: “Vâng, chị giúp em gói một bó hoa lại nhé, em mang đi tặng giáo sư từng hướng dẫn em trước đây. ”

Chị quản lý gật đầu: “Được chứ, chờ chút nhé, hôm nay hoa đẹp lắm. ”

Nói xong cô ấy quay người lại bắt đầu bó hoa cho cô.

Diệp Phục Thu nhìn chằm chằm vào những bông hồng ⓜ*ề*ɱ ⓜ*ạ*𝒾 đủ màu sắc, đôi mắt cụp xuống, môi khẽ nở một nụ cười đầy ý vị: “Trước đây em thật ngốc, thế mà chẳng nhận ra. ”

Đối phương: “Gì cơ?”

Cô cầm một bông hồng trắng đưa lên mũi ngửi, nói: “Hoa hồng thường ở tiệm chị ngày thường đều bán tám tệ một bông, mà những bông hồng Damascus đẹp thế này, dù có ế hàng cũng không thể để ngoài cho ai cũng lấy được. ”

“Nhưng ngày nào em đi qua cũng nhặt được mấy bông này. ”

Diệp Phục Thu cầm bông hoa, ngẩng đầu nói thẳng: “Người mở cửa hàng này họ Kỳ, đúng không?”

Động tác chọn hoa của chị quản lý bỗng khựng lại, cô ấy không ngờ cô lại đoán trúng.

Đúng vậy, cửa hàng này mới mở được năm năm.

Cô ấy chỉ là người làm thuê, người thực sự bỏ vốn là một người khác, cô ấy chỉ làm quản lý kinh doanh.

Ông chủ rất kỳ lạ, không quan tâm lỗ lãi của cửa hàng mà chỉ cần cô ấy tìm cách gửi cho cô gái này một bó hồng Damascus mỗi ngày.

Những bông hồng Damascus bị gọi là “ế” để cho cô, thực chất là giống quý được vận chuyển bằng đường hàng không mỗi ngày.

Cô ấy không thể nói gì, chỉ có thể chứng kiến câu chuyện nàng Lọ Lem và hoàng tử diễn ra ngay trước mắt mình.

Lại còn là một hoàng tử đứng phía sau âm thầm giữ lời hứa.

Diệp Phục Thu cúi đầu, mắt cay xè.

Anh thật sự khiến cô mỗi ngày đều được nhìn thấy hoa, nhận được hoa.

Dù họ đã chia tay, dù anh không còn bên cô, dù có thể cô mãi mãi không biết đến tình yêu sâu đậm này.

Cô cứ ngỡ đối phương chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

Người từng kiêu ngạo, xấu tính, thích trêu chọc người khác cũng có ngày làm những chuyện ngốc nghếch như vậy.

Chị quản lý dè dặt hỏi: “Em còn lấy hoa không? Chị không tính tiền đâu. ”

Cô ấy nói: “Thật ra…… hôm nay lại có một lô hồng Damascus mới gửi tới, chị không biết em sẽ đến, còn thắc mắc mãi. ”

Nghe câu này, Diệp Phục Thu ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt ngấn lệ.

…………

Hai phút sau.

Cô gái mặc váy trắng dài ôm một bó hồng Damascus được gói vội vã, chạy trên con đường lát đá.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, lướt qua vết sẹo mờ bên tóc mai của cô.

Nhịp tim Diệp Phục Thu khó chịu đập loạn xạ, có thứ gì đó thôi thúc và một linh cảm mãnh liệt ùa đến.

Cô chạy về phía cổng trường, vừa mong chờ điều gì đó vừa sợ nó sẽ tan biến.

Những cánh hoa hồng Damascus ɱề·𝐦 ⓜ·ạ·ı rơi rụng dọc đường khi cô chạy, giống như một nhân vật trong “Sherlock Holmes” cố ý để lại manh mối lãng mạn.

Trong cuộc đời cô, có một người như thế.

Xấu tính, hỗn xược còn không được coi là chính trực, là tồn tại mà bao người vừa e ngại vừa căm hận, giống như vai phản diện trong câu chuyện.

Nhưng lạ thay, anh luôn xuất hiện mỗi khi cô tuyệt vọng, trở thành vị cứu tinh của riêng cô.

Đã từng có lúc cô không biết tên anh, không nhớ rõ hình dáng anh.

Anh chỉ là một bóng dáng mơ hồ, một câu nói thâm sâu giúp cô vượt qua ba năm trưởng thành.

Sau đó, anh lại dùng sự áp đảo mà dây dưa không dứt với cô.

Dù cô có trốn tránh hay khước từ thế nào, anh vẫn trở thành chiếc gai trong trái tim cô, vừa đau nhói vừa ngứa ngáy.

Diệp Phục Thu т●𝒽●ở 𝐠ấ●𝐩, chạy đến mệt lả, giày cao gót cọ vào chân đau rát, chân cô gần như không nhấc nổi.

Sau khi chạy thêm vài mét, cô từ từ dừng bước.

Hương thơm của hồng Damascus tỏa ra nồng nàn, bóng cây hoa hoè lay động xào xạc.

Tán cây hoè trên đường học viện dường như ồn ào hơn bất kỳ loài cây nào khác.

Sau một loạt tiếng lá xào xạc—— tai nghe cô vang lên giai điệu dạo đầu của bài hát tiếp theo.

Trước cổng trường, Kỳ Tỉnh lười biếng đứng tựa vào cột, ngón tay xoay nhẹ một bông hồng, như đang ôm cây đợi thỏ.

Giống như có linh cảm, anh bỗng ngước mắt lên, ánh mắt đen láy quét qua đám đông tấp nập.

Diệp Phục Thu lặng lẽ nhìn anh, rất lâu sau cô bỗng bật khóc.

Cô nở nụ cười có chút trách móc, mím môi nói không thành tiếng——

【Đồ khốn. 】

Đồ khốn, đồ tồi thối tha, lại giở trò này.

Kỳ Tỉnh nhìn thấu ngay lập tức, anh cúi đầu chạm nhẹ lên sống mũi, khóe môi cong lên.

…………

Năm thứ năm kể từ khi họ quen nhau.

Dưới giai điệu hoang vu tráng lệ vang vọng bên tai——

Trước cổng trường đại học, Diệp Phục Thu một lần nữa chạm mắt với Kỳ Tỉnh từ xa.

Mà lần này.

Anh đang bước về phía cô.

【Hoàn Chính Văn】

HẾT


Chương (1-86)