Truyện:Giở Trò - Chương 74

Giở Trò
Trọn bộ 86 chương
Chương 74
Trời vừa hửng nắng, cơn mưa đã ngập ngừng nói tiếng chia ly
0.00
(0 votes)


Chương (1-86)

Cuối cùng, cách của Kỳ Tỉnh là mượn danh nghĩa là bạn của cô để cầm rượu ngon và đồ ăn ngon đến mời ông cụ ăn cơm.

Cô cũng không ngờ ông Đơn lại là người mê rượu, hai người họ uống với nhau suốt mấy tiếng đồng hồ.

Diệp Phục Thu và thầy Tiểu Đơn đứng ngồi không yên, lén chạy ra sân sau quay vài cảnh.

Nhưng trong lúc uống rượu, cô nghe thấy ông cụ đã say rượu kể lại rất nhiều chuyện cũ.

Cũng có nhắc về chuyện của gia đình này.

Vốn dĩ bản thân tư tưởng của hai thế hệ trước đã khá bảo thủ, đặc biệt là những gia đình nhiều đời làm nông lại còn lưu truyền văn hóa nghề thủ công như nhà họ Đơn. Họ coi trọng sự chắc chắn: làm việc phải chắc chắn, truyền nghề cho thế hệ sau phải chắc chắn và cuộc sống cũng phải chắc chắn.

Tâm không yên, nóng nảy, chỉ biết chạy theo lợi ích – đó là điều tối kỵ đối với người thợ thủ công.

Lòng mà nổi sóng, tay ắt theo đó mà hư, nghề truyền từ đời này sang đời khác cũng sẽ bị lệch lạc.

Những gia đình như vậy gánh vác những việc trọng đại liên quan đến văn hóa dân tộc nên đương nhiên cũng không được nhiều người hiểu.

Mẹ của thầy Tiểu Đơn đã bỏ đi khi thầy ấy chưa được bảy, tám tuổi, bà ấy không muốn cả đời chôn vùi trong núi theo gia đình họ, mà muốn đi tìm cuộc sống tốt hơn.

Bố thầy ấy là học trò xuất sắc do đích thân ông Đơn dạy dỗ thành, nhưng vì vợ bỏ đi mà trở nên tự ti lại tự trách bản thân, từ đó để lại một nút thắt trong lòng.

Khi thầy Tiểu Đơn được mười mấy tuổi, trong một lần ra ngoài bán hàng, bố của thầy ấy đã kết giao với một nhóm người thành phố ở ngoài núi. Bọn họ tự xưng là thương nhân, giúp ông ấy đẩy giá cao những món đồ gia đình làm ra, thổi phồng quảng bá thành cổ vật di tích, kiếm bộn tiền.

Sau đó bọn họ lại 𝐝·ụ d·ỗ ông ấy buôn đồ ⓛ-ậ-u, hoặc phóng đại những sản phẩm kém chất lượng giả cổ nhưng được quảng cáo là theo phương pháp cổ xưa, hứa hẹn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn tưởng tượng, nhàn hạ gấp bội với việc cắm đầu ở núi làm những thứ lỉnh kỉnh.

Bố của thầy Tiểu Đơn chỉ một lòng muốn kiếm thật nhiều tiền, mua nhà ở thành phố để tìm mẹ của thầy ấy về, nên bị lòng tham và khát vọng làm giàu nhanh chóng dẫn dắt khiến ông ấy bước chân vào con đường sai trái.

Chuyện phạm pháp mà ông ấy gây ra đã làm xôn xao không nhỏ, thậm chí còn lên cả tin tức địa phương. Việc người kế thừa kỹ thuật cổ truyền dùng chiêu trò lừa đảo kiếm tiền bẩn trở thành đề tài bàn tán khắp nơi, đặc biệt trong giới nghệ nhân cùng ngành.

Lúc đó trên mạng ngập tràn lời chửi bới, cư dân mạng chế nhạo những người như bọn họ cũng chỉ đến vậy mà thôi, đội cái mũ danh hiệu truyền nhân này nọ, dù tay nghề mạt hạng vẫn sống phè phỡn, lừa tiền những người yêu văn hóa truyền thống và ủng hộ dân tộc.

Bố của thầy Tiểu Đơn vào tù, ông Đơn mất hết thể diện nên tự nhốt mình lại, nhiều năm liền không chịu rời nhà xuống núi.

Những chuyện này đều được ông cụ kể lại một cách mơ hồ vì say rượu, logic cũng không rõ ràng.

Vì vậy ông Đơn nói rằng nhất định phải trông chừng thầy Tiểu Đơn thật kỹ, không cho thầy ấy nóng vội và cả đời cứ ở trong núi là tốt nhất.

Ít nhất sẽ không bị lừa, cũng không đánh mất phẩm hạnh của nghệ nhân thủ công.

…………

Mười giờ tối, Diệp Phục Thu đỡ Kỳ Tỉnh đã say khướt rời khỏi sân nhỏ của nhà họ Đơn.

Mà ở trong sân, ông Đơn vẫn đang lớn tiếng ồn ào, chỉ có thầy Tiểu Đơn tiễn họ rời đi, nhìn thấy cô gái nhỏ bé hoàn toàn không thể đỡ được một người cao lớn như Kỳ Tỉnh nên định tiến lên giúp đỡ: “Hay để tôi giúp cô cõng cậu ấy về. ”

Tay thầy Tiểu Đơn vừa chạm vào Kỳ Tỉnh thì Kỳ Tỉnh lập tức quay người, ôm chặt Diệp Phục Thu không buông, vừa say vừa lẩm bẩm: “…Buồn ngủ, về nhà. ”

Diệp Phục Thu bị anh đè ép, lại bị anh ôm chặt không buông, chỉ có thể nói với tiểu Đơn một cách ngượng ngùng: “Thầy cứ về chăm ông cụ đi, hình như ông ấy uống nhiều lắm đấy, chúng tôi tự về được. ”

Tiểu Đơn nhìn Kỳ Tỉnh, gật đầu rồi quay người vào sân.

Thầy ấy vừa đi thì Kỳ Tỉnh đột nhiên đứng thẳng người lên, Diệp Phục Thu nghiêng đầu nhìn anh, nghi ngờ: “Anh say thật à?”

Cô nhớ tửu lượng của người này rất cao mà.

Mắt Kỳ Tỉnh lim dim, anh nhìn chằm chằm cô, một lúc sau mới chạm nhẹ vào chóp mũi cô: “Xem nhiều Sherlock Holmes của anh như vậy rồi, lần này em thi đỗ cấp bốn chưa? Hửm?”

Diệp Phục Thu: “……”

Đúng là say rồi, hơn nữa còn say đến mức điên rồi.

Cô vẫy tay xua đi mùi rượu trên người anh rồi kéo người đi: “Về nhanh thôi, buổi tối trời lạnh đấy. ”

Người say rượu không thấy lạnh mà ngược lại còn nóng, vừa nghe vậy thì anh lập tức cởi áo khoác trên người ra, cưỡng ép mặc vào cho cô. Tuy đã say không còn tỉnh táo nhưng động tác kéo khóa mặc áo giúp cô của anh vẫn chính xác, giống như động tác này đã được khắc sâu vào trong ký ức của cơ thể.

Diệp Phục Thu được áo khoác rộng lớn của anh bao bọc, im lặng nhìn anh làm những việc này.

“Còn lạnh không?” Sau khi uống say, Kỳ Tỉnh có một sự nghiêm túc và tập trung lạ lùng.

Rõ ràng chẳng có gì đặc biệt, thế mà trong cái đêm se lạnh này, trái tim Diệp Phục Thu chợt mềm lại. Cô nắm lấy bàn tay to ấm của anh: “Không lạnh nữa, đi nhanh nào. ”

Hai người nắm tay nhau, vai kề vai đi trên con đường mòn trong rừng về nhà nghỉ.

Người trong làng không có cuộc sống về đêm nên cứ tối đến là đường làng vắng tanh không một bóng người. Ánh trăng sáng vằng vặc, mùa đông không có tiếng ve nhưng lại có tiếng lá xào xạc không ngừng. Trên con đường đất, bóng hai người kéo dài giao nhau, tĩnh lặng và hài hòa.

Suốt dọc đường, Kỳ Tỉnh cứ lẩm bẩm than vãn về việc đau dạ dày. Người này vì chuyện của cô mà uống rượu đến mức này, Diệp Phục Thu không đành lòng mặc kệ, bèn theo anh về phòng của anh, định pha chút nước mật ong cho anh rồi sẽ đi.

Vừa vào phòng, dường như Kỳ Tỉnh bỗng mất hết sức lực, đổ ập người lên người Diệp Phục Thu vốn đang đỡ anh.

Vóc dáng cao lớn 1m87 của anh đè xuống, suýt chút nữa đã đẩy Diệp Phục Thu ngã ngửa vào cửa, cô cố gắng đỡ lấy anh, càu nhàu: “Anh đừng… Kỳ Tỉnh, anh có thể đứng thẳng hay không hả!”

“Chóng mặt, đứng không vững. …” Anh ôm cô như thể đang ôm lấy khúc gỗ trôi nổi giữa biển khơi, miệng không biết vô tình hay cố ý áp vào cổ cô thì thầm, khiến cô rùng mình vì nhột.

“Thu Thu, giường ở đâu thế……”

Cô thực sự phải tự hỏi hàng trăm lần rằng rốt cuộc người này có say thật không.

Diệp Phục Thu gồng mình đỡ anh đi về phía giường, kết quả vừa đến gần giường thì Kỳ Tỉnh đã ngã xuống giường, nhưng vẫn không buông tay cô ra.

Thế là theo quán tính, cô cũng bị kéo ngã xuống giường.

Chân Diệp Phục Thu mềm nhũn, chưa kịp hét lên đã ngã nhào vào một khoảng ⓜ*ề*m Ⓜ️*ạ*𝐢.

Giây tiếp theo, cô áp sát vào vùng ռ𝐠*ự*𝐜 rắn chắc của anh.

Căn phòng chìm vào yên lặng——

Bàn tay nóng rực của anh vẫn nắm chặt cổ tay cô, Diệp Phục Thu chống tay định ngồi dậy, nhưng lại vô tình chạm phải ánh mắt đen sâu thẳm của anh.

Kỳ Tỉnh dựa vào gối, cứ thế nhìn chằm chằm cô, như thể đã có dự tính từ trước chỉ đợi khoảnh khắc này.

Cô bị ánh mắt như vậy làm bỏng rát, chớp mắt liên hồi, chống người muốn đứng dậy bỏ chạy: “Anh, anh buông tôi ra trước đã. ”

Kỳ Tỉnh không những không buông tay mà còn ⓢ𝐢_ế_ⓣ 𝒸𝐡ặ_ⓣ hơn, một tay khác vòng ra phía sau, vu. ốt ve vòng eo Ⓜ️ề_ɱ mạ_ℹ️ của cô một cách thành thạo.

Diệp Phục Thu không nhận ra giọng nói của mình đã mềm đi rất nhiều, giống như đang dỗ dành người nào đó: “Anh làm gì vậy?”

Cô đẩy ռ🌀ự-↪️ anh ra, “Nói gì đi chứ. ”

Kỳ Tỉnh đã say, đôi mắt phượng sắc bén giờ đây tràn đầy vẻ nồng nàn, như mũi tên lạnh ngâm trong rượu hoa, mang một vẻ q_⛎_🍸_ế_п 𝓇_ũ đầy tính công kích đặc biệt.

“Diệp Phục Thu, anh lại giúp em một việc rồi. ”

Diệp Phục Thu bị ánh mắt của anh giữ chặt không buông: “Tôi…… Ừm, tôi biết. ”

“Lần nữa giúp em một chuyện lớn. ” Kỳ Tỉnh nằm ngửa ra, nhắm mắt nói: “Lần này em có thể nhớ ơn anh một lần được không, hả?”

“Nhớ ơn anh một lần đi mà. ”

Diệp Phục Thu nhìn gương mặt của anh, biết bao lời muốn nói cuộn trào trong lòng.

Nói như thể cô là kẻ vô ơn bạc nghĩa vậy.

Đâu phải ánh chỉ tốt một lần này thôi, rõ ràng anh đã tốt hàng ngàn, hàng vạn lần cơ mà.

Diệp Phục Thu khẽ sờ vào đường gân xanh trên mu bàn tay anh, dỗ dành: “Anh buông tôi ra nhanh đi, trong phòng tôi có mật ong, tôi sẽ quay lại ngay thôi, anh uống chút nước mật ong rồi ngủ nhé. ”

“Nhanh lên, nghe lời nào. ”

Vừa được cô dỗ là Kỳ Tỉnh lập tức buông tay.

Diệp Phục Thu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát khỏi miệng hổ, cô đứng dậy quay về phòng lấy mật ong.

Cũng nhân cơ hội để gió đêm bên ngoài giúp cô xua đi những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Cô cầm lọ mật ong quay lại, lúc bước vào phòng của Kỳ Tỉnh thì không nhìn thấy người ở trên giường, cô quay đầu lại, đã thấy Kỳ Tỉnh đang đứng trong căn bếp nhỏ.

Anh quay lưng về phía cô, bóng dáng cứng đờ ngây ra, dường như đang chăm chú nhìn chiếc kéo treo trên tường.

Một dấu ấn nào đó trong ký ức bỗng nhiên nóng rực lên và quấy phá, Diệp Phục Thu sợ đến mức làm rơi lọ mật ong, toàn thân dựng tóc gáy, “Kỳ Tỉnh, Kỳ Tỉnh……!”

Cô nhấc chân lao tới.

Diệp Phục Thu chạy đến, lấy chiếc kéo xuống rồi giấu đi trước, sau đó đi đến bên cạnh anh, xoay người anh lại. Cô nhìn vào ánh mắt vô cảm, đờ đẫn của Kỳ Tỉnh, sợ đến mức cổ họng nghẹn đắng: “Kỳ Tỉnh, Kỳ Tỉnh, anh đừng dọa tôi, sao anh lại thành ra thế này nữa rồi……”

Cô biết mình đã không thể đánh thức anh dậy, chỉ có thể sốt ruột, sốt ruột đến mức nước mắt rơi lã chã.

Diệp Phục Thu sốt ruột đến mức nói không nên lời: “Anh xem, tôi đã nói, đã nói không để anh……”

Ngay lúc này, người bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Không để anh làm gì?”

Cô sững lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy Kỳ Tỉnh vẫn giống như mọi khi, trong đôi mắt có chút men say lúc này còn hiện lên ý cười, dường như rất hài lòng với phản ứng của cô.

Sau khi uống rượu, Kỳ Tỉnh lại chơi xấu, kéo cô vào lòng, cười khẽ: “Lại đoán đúng rồi. ”

“Anh biết mà. ”

“Em vẫn quan tâm đến anh. ”

Lúc này, Diệp Phục Thu mới nhận ra người này giả vờ phát chứng cuồng loạn để lừa mình, sợ hãi và tức giận cùng lúc dâng trào, cô vừa tức đến mức đẩy Kỳ Tỉnh ra vừa to tiếng mắng anh: “Anh là đồ khốn nạn!”

Cô khóc khiến bả vai cũng run lên: “Anh thấy việc trêu chọc tôi vui lắm hả? Anh nghĩ chuyện này thú vị lắm sao?”

“Anh là đồ cầm thú! Anh là cái đồ khốn nạn! Tôi không thèm quan tâm đến anh nữa!!”

Nhận ra mình đã quá trớn, Kỳ Tỉnh bị mắng cũng dần tỉnh táo hơn, anh vội đưa tay kéo cô lại nhưng lại bị hất ra.

Mắt mũi Diệp Phục Thu đều đỏ hoe, giọng khóc nức nở gấp gáp: “Đừng chạm vào tôi! Chuyện này có thể tùy tiện đùa giỡn sao! Sau này anh sống 🌜-♓ế-ⓣ thế nào tôi mặc kệ!”

“Anh là đồ khốn nạn, sau này tôi không muốn……”

Đối phương còn chưa mắng xong thì Kỳ Tỉnh bỗng nắm lấy gáy cô kéo sát lại, anh cúi người gấp gáp hôn xuống.

Chương (1-86)