Con gái của Tri Phủ
Ch.02 → |
Edit+ Beta: SingNo
Đây là một lịch sử của Trung Quốc không được ghi lại, *hợp cửu tất phân, phân cửu tất hợp*, trải qua nhiều năm chiến tranh chết chóc, cuối cùng Trung Quốc chia làm hai miền, phân chia hai nước Nam Hạ và Bắc Thần, ngăn cách bằng sông Thanh Giang để trị vì, quy định hiệp ước đồng minh để ngưng chiến, lịch sử gọi là Thanh Giang Chi Minh.
(*hợp tác lâu chắc chắn sẽ phân chia, phân chia lâu chắc chắc sẽ hợp tác*)
Đôm đốp đôm đốp ngọn lửa gặp gió lại bùng cháy, trong phút chốc lại chiếm lấy hai tầng lầu các chìm trong trơ trụi, cô gái bụng bự từ trong mộng bị đánh thức:
"Nương nương, nương nương, bốc cháy rồi, bốc cháy rồi, người mau dậy đi, mau dậy đi......"
Một phu nhân trung niên nóng nảy la lên
Cô gái hoảng hốt từ chiếc giường nhỏ đứng lên, đáng tiếc bụng quá lớn, không thể đi được, đi vài bước rồi ngồi xuống dưới đất, khoát tay:
"Nhũ mẫu, không được, ta đi không được, đi không được......"
Lão ma ma vô cùng nôn nóng:
"Nương nương nếu như người không đi, đời này sẽ chết oan ở chỗ này, trong bụng người còn có hài tử, mà ngài ấy là cốt nhục của hoàng thất Nam Hạ!"
"Hài tử?"
Người đàn bà sờ sờ bụng, bỗng nhiên có sức lực, giữ vững rồi đi hai bước, một tiếng két phía trước, hỏa hoạn đốt đoạn xà ngang gãy sập xuống, ánh mắt người phụ nữ nhắm lại, liều chết ôm đứa nhỏ trong bụng.
Bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ bóng dáng của một người đàn ông vụt qua rồi tiến vào, ôm người phụ nữ nhanh chóng nhảy ra ngoài, té xuống trên mặt đất, rồi lầu các ầm ầm sụp đổ, rơi vào trong ánh lửa ngất trời.
Người phụ nữ núp trong lồng ngực của người đàn ông, phút chóc run rẩy, cúi đầu hô to:
"A Trung......"
"Tiểu thư, tôi tới dẫn người đi"
"Không được, nhũ mẫu, nhũ mẫu vẫn còn ở bên trong đấy......"
A Trung giơ tay lên đánh nàng bất tỉnh, xoay người về phía đám cháy lớn dập đầu ba cái, ôm lấy cô gái, bóng dáng bay xuống biến mất.
Hai mươi năm trước Huệ Đế Nam Hạ, ngày mười lăm tháng tám, trong hoàng cung ở Lãnh Nguyệt các, vô cớ bốc cháy, đêm đó gió to, gió hỗ trợ cho lửa, trong nháy mắt đã đốt sạch. Bởi vì bị Ngự sử đại nhân vạch tội mà Lan phi bị dính líu phải đi tù, trong lúc bụng chuyển dạ sắp sinh hài tử, cả hai gặp nguy hiểm, hài cốt không còn.
Huệ Đế cực kỳ bi thương, nhớ đến cuộc sống vợ chồng, là phụ nữ có thai nên miễn tội trạng, giảm làm thứ dân, nhưng không nghĩ mùa đông giá lạnh, trong một đêm bị người ta diệt môn, trên dưới hơn ba trăm người không ai sống sót, Huệ Đế tức giận, liền tuyên chỉ dụ cho Hình bộ điều tra, nhất thiết phải tìm được hung thủ.
Sau khi nghe nói là người trong giang hồ gây nên, chết không đối chứng.
Sau hai mươi năm qua của Huệ Đế, Nam Hạ không còn Thích gia. Trăm năm cảnh tượng rầu rĩ toàn bộ gia tộc đều bị tiêu diệt. Cùng năm đó, Huệ Đế lập Liên phi làm hậu, Liên phi sinh ra hài tử Mộ Dung Vũ được lên làm thái tử Nam Hạ quốc, cha Liên phi thành quốc trượng, toàn bộ huynh đệ Liên phi làm lễ đội mũ, gia tộc Liên phi thay thế Thích gia thành gia tộc hiển hách nhất của Nam Hạ quốc, cảnh tượng có một không hai.
*****
Edit + Beta: SingNo
Ánh nắng xuyên qua cái rét của song cửa sổ mỏng có hoa văn màu xanh biếc, rọi lên màn lụa màu hồng nhạt ở trong phòng, ánh sáng nhạt mà trong veo, xuyên qua màn lụa, có thể thấy rõ bên trong giường có một hình dáng bé bỏng chui ra, say sưa mộng đẹp.
Chống tay ngẩng đầu trên bàn phía dưới cửa sổ, khói lư hương lượn lờ quanh đầu nàng, lúc này ánh nắng chiếu vào cửa sổ khiến bóng hoa văn trên cửa sổ chuyển động, buổi chiều ánh nắng này còn gắt hơn nhiều. Ngoài cửa sổ hai tiểu nha đầu mặc trang phục màu xanh lục đang ngồi ở băng ghế dài ngoài hành lang đan túi lưới.
Trên đầu là bốn phía trời xanh, bốn phía nóc nhà tầng tầng hành lang gấp khúc, Uyển Nhược nhìn về phía xa không thấy bờ, chợt thấy giữa hành lang bên kia có một người đang đi tới chợt dừng lại, hai tiểu nha đầu vội vàng đứng lên.
Một vị phu nhân cao quý dẫn đầu phía trước đi chậm rãi tới, đi theo sau là vài mama lớn tuổi. Đến trước mặt, hai tiểu nha đầu quỳ xuống hành lễ:
"Phu nhân"
Vương Thị ngồi trong kiệu lướt mắt ra cửa sổ, nhỏ giọng hỏi thăm:
"Còn chưa tỉnh sao? Mấy giờ rồi mà nha đầu này còn có thể ngủ, sao lại ngủ lâu như vậy?"
Ngoài phòng có bà vú và hai nha đầu Xuân Mai và Đông Tuyết ở bên ngoài canh chừng nghe thấy âm thanh, vội vàng vén rèm lên đi ra hành lễ, Vương Thị khoát tay, nhấc chân cất bước đi vào trong phòng.
Đi qua tấm vách ngăn đến trước giường, nhẹ nhàng nâng màn lụa lên, thò đầu vào nhìn xuống không nhịn được bật cười, tiểu nha đầu đang nằm trên giường đâu có ngủ, không biết đã thức từ lúc nào, mở to mắt đen nhánh nhìn Vương Thị không chớp mắt.
Bà vú bên cạnh cười nói:
"Thì ra tiểu thư đã thức dậy, lão không nghe thấy động tĩnh gì, không dám tự tiện quấy nhiễu"
Nói xong lại muốn tiến tới hầu hạ, Vương Thị phất tay phân phó:
"Một mình ta làm là được rồi"
Đang lúc ôm tiểu nha đầu từ trong chăn đệm đi lên, lấy nước ấm vắt khăn lau mặt, Vương Thị vừa mới làm thì bị tiểu nha đầu vùng vẫy ở trước ngực.
"Tự con rửa mặt"
Giọng nói mềm mại trong trẻo, rất êm tai.
Vương Thị cười một tiếng hì hì, chỉ một cái vào trán của nàng, cưng chiều nói:
"Nha đầu quỷ!"
Trong lòng Uyển Nhược không khỏi ngạc nhiên, lời nói này nghe thật ngọt ngào! Tưởng mình là một người hiện đại, chạy đến đây giả trang thành tiểu hài tử dễ dàng lắm sao?
Uyển Nhược tỉnh lại là được làm nhị tiểu thư nhà này, vì sao lại xưng hô nhị tiểu thư thìthật lâu về sau Uyển Nhược mới hiểu rõ được, bởi vì nàng là con gái thứ hai của Tô gia, cho nên xưng hô là nhị tiểu thư phía trên mẫu thân còn có một vợ cả.
Năm ngoái nàng xuyên không tới đây, lúc đó thân thể này mới sáu tuổi, năm nay bảy tuổi, nghe nói không cẩn thận rơi vào hồ nước trong vườn, suýt chút nữa chết đuối, nhưng khi nhìn ý tứ của mẫu thân nàng, có vẻ không giống cho lắm.
Bởi vì sau này trí nhớ của nàng đã rõ ràng, nghe nhóm người tiểu nha đầu âm thầm thảo luận lén lút, nàng đã bất tỉnh ba ngày, dì ghẻ và tỷ tỷ kia hai người quỳ ba ngày trên mặt đất làm bằng đá lát bên ngoài sân ở chỗ mẫu thân nàng, nếu như nàng đi chầu trời rồi, đoán chừng hai người họ cũng không sống được.
Uyển Nhược mất mấy ngày mới hiểu rõ, nơi này là Kỳ Châu, cha nàng là Tri Phủ Kỳ Châu, về cái tên Kỳ Châu này, Uyển Nhược cảm thấy giống Hà Bắc thời hiện đại, hơn nữa từ khí hậu đến các hình dáng hoa và cây cối ở hoa viên, cũng rất giống nhau.
Triều đại nào Uyển Nhược cũng nghe nhưng chưa bao giờ nghe nói tới Bắc Thần quốc, mẫu thân nàng là đại phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, sau đó cha của nàng còn cưới ba vị di nương, vị đại tiểu thư kia nhất định là do Nhị Di Nương sinh, so với Uyển Nhược chắc lớn hơn ba tuổi, năm nay chắc mười tuổi, còn có một đệ đệ, cũng là do Nhị Di Nương sinh ra, hiện giờ được mẫu thân Vương Thị nuôi dưỡng, tên gọi là Thừa An.
Vương Thị là mẹ ruột của nàng, nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy, dường như có một chút khiếp sợ, vừa thấy thì tưởng là một nữ nhân gay gắt, không thể nói là đẹp tuyệt, nhưng trên dung mạo, có chút khí thế.
Nhưng mà, rõ ràng mẫu thân nàng không muốn gặp phụ thân, hoa viên của mẫu thân nàng nằm ngay bên cạnh tiểu viện của nàng, mỗi sáng sớm, nàng đều phải qua để thỉnh an, cứ như vậy hơn một năm, nàng chỉ thấy cha nàng một vài lần.
Nghe bọn nha đầu lén rút nói với nhau, Nhị Di Nương được sủng ái nhất, nói thật, cảm giác như đang rất cố gắng thật đáng buồn, đây là cách bình thường để sinh tồn của nữ nhân thời cổ đại, không ai thay đổi được.
Nhị Di Nương ngày thường quả thực đẹp, chân mày lá liễu mắt bồ câu, bộ dạng thuỳ mị tự nhiên mang theo một sự quyến rũ, đoán là các nam nhân yêu thích, dường như bộ dạng của tỷ tỷ và Nhị Di Nương rất giống nhau, tuổi còn nhỏ đã là tiểu mỹ nữ.
Uyển Nhược đối với thân thể này của mình cũng rất hài lòng, mặc dù không được xinh đẹp, cũng thanh tú tác phong sạch sẽ, nàng cảm thấy thời cổ đại quá đẹp cũng không phải chuyện tốt.
Vương Thị lấy cái chén trong tay nha đầu đưa đến bên miệng nữ nhi, nữ nhi trong một lúc đã uống hết một hớp, miệng chảy ra, nôn ở bên cạnh, nha đầu bưng chậu đồng tới.
Vương Thị chỉnh sửa lại quần áo cho nữ nhi, thấy đã chỉnh tề, lại ôm nàng đến cửa sổ có cây hoa hồng đặt ngồi xuống ghế, cầm lấy cái lược sừng trâu của bà vú đưa tới chải tóc cho nàng. Tóc nữ nhi vừa dài lại vừa mềm, trơn bóng đen tuyền, cầm trên tay giống như là gấm vóc.
Uyển Nhược nhìn vào gương đồng quan sát sắc mặt mẫu thân một hồi, liền biết mẫu thân có tâm sự, muốn nói mẫu thân của nàng bề ngoài thì đừng gay gắt như thế, thực ra tâm tư rất nặng.
Đến nay đã hơn một năm, Uyển Nhược cũng biết mẫu thân nàng buồn cái gì, trong lúc nàng ở trong hoa viên chơi đùa, lén lút nghe trộm hai người đàn bà nói, phụ thân nàng muốn mang Nhị Di Nương về làm thiếp, vì việc này, mẫu thân nàng bị đánh vài lần dẫn đến nguy kịch.
Uyển Nhược không hiểu những thứ này, thế nhưng Vương thị đối với nàng thật sự rất tốt, lâu nay, nàng cũng thật sự đối đãi với Vương thị giống như mẹ ruột rồi, lúc này thấy mẫu thân lại buồn thêm, toại nguyện khi chuyển qua thân thể nhỏ bé, giơ bàn tay nhỏ lên vuốt nếp nhăn giữa lông mày của mẫu thân, ngọt ngào ngây thơ nói:
Mẫu thân, là Uyển Nhược bướng bỉnh trêu chọc làm mẫu thân tức giận sao? Con bảo đảm, từ hôm nay trở đi, chăm chỉ đi theo bà vú học thêu hoa, sẽ không làm sư phụ dạy con bực bội nữa, cũng sẽ không lén lút trốn đến cái ao bên cạnh vườn hoa để chơi đùa nữa, thật đấy, con đảm bảo."
Uyển Nhược sợ Vương thị không tin nàng, giơ bàn tay nhỏ nắm lấy tay bà, bộ dạng cực kỳ đáng yêu. Vương thị chợt cảm thấy tất cả những chuyện phiền lòngđều tan biến hết.
Sanh ra là nữ nhi thật vất vả, lúc trước gả cho Tô Triệt là lệnh của cha mẹ mai mối, Tô Triệt không vừa ý, bà cũng tủi thân. Nhị Di Nương và Tô Triệt có quan hệ là anh em họ, khi lấy về, Vương thị mới biết được, Tô Triệt thật lòng muốn kết hôn với cô biểu muội này, bởi vậy bà mới oán than.
Nhờ gia tộc Vương gia nhà bà có danh tiếng là nhà quan cao quý, nếu không phải dựa vào Vương thị, hôm nay tại cổng chính này, không chừng bà bị khi dễ thành cái dạng gì rồi?
Tính tình Vương thị mạnh mẽ, thế nhưng vẫn khăng khăng muốn lấy người chồng Tô Triệt này, phu thê ân ái sẽ không cần hy vọng xa vời, thế nhưng dù là vậy, Vương thị cũng quyết không thể để cho nữ nhân Chu Ánh Tuyết kia leo lên trên đầu bà.
Nữ nhân kia ngoài mặt một bộ mặt khác, sau lưng một bộ mặt khác, trước mắt người chồng Tô Triệt là một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, nhưng lòng dạ lại hết sức ác độc, lúc trước bà nghi ngờ, nàng ta saingười bỏ độc vào thuốc của bà, không phải bà sớm phát hiện, chắc có lẽ là một thi thể mà hai mạng người, chết cũng không biết chết như thế nào.
Còn có nữ nhi của bà, năm ngoái Uyển Như tự tay làm mình rơi vào trong hồ nước trong vườn, may mà ở bên cạnh mình có một nha đầu đứng phía xa xa nhìn thấy, kêu người tới cứu, bằng không thì mạng nhỏ sớm đã không còn.
Dù là như thế, chỉ vì hai mẹ con ác độc kia quỳ bên ngoài sân ba ngày, Tô Triệt đã đau lòng, nói Uyển Nhưdù sao cũng không có chuyện gì, rồi coi như hết chuyện, nói nhẹ nhàng, không có chuyện gì, nếu như có chuyện gì không may, tâm trí của Tô Triệt cũng lệch lạc làm người ta run sợ. Thực chất nghĩ rằng bà dễ bị khinh thường như vậy à? Vương thị đè ý nghĩ về Chu Ánh Tuyết xuống, muốn như mong muốn trên nhưng cũng không dễ như vậy.
Năm ngoái sau khi xảy ra chuyện này, Vương thị nói với chồng đem con trai của Chu Ánh Tuyết là Thừa An, dời đến trước chỗ mình để giáo dưỡng, vì thế, một trận ồn ào lớn xảy ra, cuối cùng người chồng đồng ý.
Vương thị biết, chồng thỏa hiệp không phải vì bà, mà là gia tộc Vương gia sau lưng bà. Vương thị để Thừa An đến bên cạnh, quả nhiên chu Ánh Tuyết an phận rất nhiều.
Vương thị chẳng ngờ tính kế như vậy, cũng không tính toán, nhưng cuộc sống ở trong nhà này mới không đi xuống, nói ra chua xót vô cùng, may mà nữ nhi thông minh lanh lợi, từ năm ngoái khi rơi xuống nước thì về sau bị một trận bệnh nặng, trở nên hiểu chuyện hơn rất nhiều, khiến cho Vương thị có chút vui mừng.
Lúc này thấy nàng vì dỗ mình mà làm bộ dạng đáng yêu, thích thú ôm nàng thơm một cái:
"Uyển Nhược nhà ta đã đáp lại mẫu thân rồi, sau này bướng bỉnh đến đâu cũng không được.... ."
Hai mẹ con vui đùa một lát, quản gia Tôn bà vội vàng tiến đến bên cạnh Vương thị nói:
"Phía trước mới vừa truyền lời đến đây, nói tối hôm nay lão gia sẽ đến phòng phu nhân dùng cơm."
Ánh mắt Vương thị chớp lên, đáp lại nhàn nhạt:
"Đã biết, ngươi đi vào bếp để suy nghĩ mấy món ăn mà lão gia thích rồi làm đi, ngươi đi đến trong kho đựng rượu ngon, tìm một vò ra đây."
"Dặn dò xong, cúi đầu nhìn nữ nhi, lấy từ trong hộp nữ trang, tìm ra hai chuỗi hạt trang sức trong suốt, cài quanh búi tóc ở trên đầu, hạt châu màu đỏ trong suốt, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, thật là đẹp trong veo.
"Xuân Mai, mấy ngày này tập cho tiểu thư viết mấy chữ to trên mặt giấy cho tốt, rồi đưa cho lão gia nhìn."
Uyển Nhược không nhịn được thầm than, kỳ thật mẹ nàng thật đáng thương, làm mọi chuyện, cũng chỉ vì giành được lòng của người đàn ông kia, bảo vệ địa vị của mình.
Uyển Nhược đối với phụ thân của nàng, thật sự không có cảm giác gì, chỉ gặp qua vài lần, mà mỗi lần gặp đều rất vội vã, phụ thân nàng căn bản ngay cả nhìn nàng một cái đều tựa như không phải tình nguyện.
Nàng biết rõ, cha nàng không thế nào thích nàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng ôm nàng, chỉ gặp qua ba lần, mỗi lần cũng là vì Thừa An sang đây.
Trong tư tưởng cha nàng trọng nam khinh nữ đã đến trình độ biến tướng, chỉ là, Uyển Nhược cảm thấy được vị đại cô nương kia được quan tâm hơn nàng một chút, gặp mình lạnh nhạt, đoán là bởi vì phụ thân không muốn gặp mẫu thân nàng, cũng liên lụy đến không thích nàng, căm ghét, tuy rằng không đạt đến mức độ hận, nhưng đối với phụ thân mẫu thân nàng tuyệt đối không bao giờ thích.
Mỗi lần gặp rõ ràng đều nói qua loa, hoặc là còn chán ghét, nhìn mẫu thân nàng lợi hại thực ra như vậy cũng rất nhẫn nhịn, nếu như là nàng.... , lập tức ly hôn, tất nhiên, cũng không nghĩ lại, ở chỗ này, đoán là cũng không có khả năng chết. Tóm lại, cha nàng và mẹ nàng là một cặp vợ chồng chính thức nhưng bất hòa.
"Uyển Nhược, một hồi phụ thân con đến đây, con cười nhiều với phụ thân con một chút, cùng trò chuyện với phụ thân, biết không?
Uyển Nhược không khỏi cảm động, mẫu thân nàng làm mọi thứ cũng là vì nàng, triều đại này chấp nhận nữ nhi không có tài mới là phẩm hạnh, phụ thân của nàng là một người bảo thủ cứng nhắc là người ủng hộ trung thành nhất với ý kiến này, cho rằng nữ nhi phải biết nữ công, học một ít chữ như vậy là đủ, đọc sách hoàn toàn không cần thiết, cho nên tỷ nàng năm nay mười tuổi rồi, cũng không biết mấy chữ.
Nàng nhận biết được, cũng khiến nàng cầm bút lông yếu đuối viết ra, chữ giống như gà bới, may mà mẹ nàng xuất thân nhà quan, tuy rằng cũng không đọc nhiều sách, nhưng có thể dạy nàng những thứ sơ cấp, dù sao cũng không có lão sư giỏi dạy, cho nên đến nay chữ viết giống như xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình dáng.
Chính Uyển Nhược cũng muốn đọc sách, sau này tối thiểu cũng biết chữ, muốn nhìn thư cũng không phải chăm chú nữa, hiện tại ngay cả chữ cũng không biết được, cầm quyển sách xem, chẳng phải kỳ lạ sao.
Uyển nhược nhớ lại mẹ nàng vì nàng mà chiều theo ý nàng, hợp ý toại nguyện gật đầu:
"Mẫu thân yên tâm, lần này uyển nhược nhất định làm cho phụ thân cao hứng."
Ch. 02 → |