← Ch.06 | Ch.08 → |
Trái tim Tô Nhược giờ phút này đã đập thình thịch trong lồng ngực.
Tính tình của cô là có chút hướng nội, nhưng giờ phút này cô không muốn cứ im lặng như thế cho đến khi về tới nhà.
Trong biển người mênh mông, tỷ lệ gặp được một người phát ra âm thanh khiến cô xao động nhỏ đến mức nào? Cô là sinh viên khoa văn, không được học môn xác suất thống kê, nhưng cô có thể khẳng định đó là một con số cực kỳ nhỏ.
Nếu như hôm nay cô không thể nắm chắc được cơ hội, thì lần sau xác suất này có phải sẽ trực tiếp biến thành tiệm cận với 0 hay không?
Cho nên cô bắt đầu tìm một đề tài để nói tiếp, giả vờ như mình là một người rất quảng giao, phóng khoáng.
Nếu hỏi giờ phút này trong lòng cô có bao nhiêu lo lắng hồi hộp, xem hôm nay lúc chọn ca khúc cô đã bối rối đến mức nào, thì cô cũng không thể đếm được.
Nhưng mỗi khi cô lo lắng khẩn trương thì sẽ càng nói nhiều hơn.
Hình Dương từ lúc bắt đầu đã cảm thấy rất thú vị, cho nên cũng thỉnh thoảng hùa theo.
Càng nghe cô gái này nói chuyện, thì hắn càng cảm thấy mình đã đào một cái hố cho mình.
Nếu bạn là một kẻ sợ ngứa, bạn có thể chịu đựng được một chiếc lông chim mềm mại cứ cọ vào lòng bàn chân bạn không ngừng hay không?
Cảm xúc bây giờ của Hình Dương chính là như vậy, bên tai tràn ngập lời nói ngọt ngào của Tô Nhược, giống như một cái móc câu nhỏ, móc lên móc xuống, khiến cho dục vọng khó khăn lắm mới có thể kiềm chế của hắn, đã hoàn toàn ngẩng đầu lên.
Lúc này, vật to lớn dưới háng đã sưng to, đòi hỏi cao hơn, không dễ dàng giải quyết như vừa rồi, có lẽ là bởi vì người trong ảo tưởng đã xuất hiện ở ngay trước mắt, cho nên vật thô tráng kia nhảy lên vô cùng hăng hái, tạo ra một loại cảm giác tồn tại khiến người ta không thể bỏ qua.
Hình Dương cuối cùng cũng không nhịn được nữa phải đạp thắng.
Nếu không thì, không chừng sẽ thực sự xảy ra tai nạn.
Tô Nhược cũng bị hành động đột ngột này làm cho giật mình, lập tức im bặt, không lải nhải nữa.
"Sao... sao lại dừng lại?" Cô mở to hai mắt, trong giọng nói có chút kinh ngạc, cô cho rằng đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì đó với chiếc xe.
Hình Dương nắm chặt tay lái, cất giọng hơi thô bạo ồ ồ, "Cô có thể im lặng, không nói nữa không!"
Cô còn nói thêm nữa, lão tử sẽ nhịn không được mà đè cô lập tức!
"A? Cái, cái gì?" Tô Nhược bị giọng điệu này của hắn làm cho hoảng sợ, ngây ngốc hỏi.
Hình Dương cũng giật mình nhận ra cách nói vừa rồi của mình có hơi quá đáng, hắn nhịn không được đưa tay vuốt mặt, cười khổ.
"Thật là ngại quá, cô... Tô Nhược, giọng nói của cô quá ngọt ngào, cho nên tôi..."
Hắn có chút muốn đầu hàng, chỉ ngón tay cái vào thân dưới của mình nói tiếp, "Tôi thật sự có chút phân tâm..."
Nếu Tô Nhược phát hiện tình trạng này của hắn, có phải hắn sẽ bị xem là tội phạm quấy rối tình dục không?
Hình Dương cười khổ, cảm thấy bất lực, chi bằng mình cứ nói ra trước, dù sao đi nữa, lão nhị nhà hắn, cũng không hề có dấu hiệu chịu nhượng bộ.
Tô Nhược ngơ ngác, nhìn theo phương hướng mà hắn chỉ, thấy chiếc quần jean phồng lên một khối to như cái lều trại, cứ như vậy mà hiển hiện trước mắt cô.
Đây là... đây là cái gì?
Tô Nhược phải dạo khắp trong đầu một lần, cuối cùng mới giật mình hiểu ra, cả khuôn mặt lập tức "ầm" một tiếng đỏ bừng lên như quả táo, bờ môi khẽ nhúc nhích, không biết nên nói gì.
"Anh... anh đây... là vì sao?"
Hình Dương nghe thấy trong giọng nói của cô có sự run rẩy hết sức đáng yêu, chiếc lều kia lại càng nhô cao hơn một chút.
"Giọng nói của cô..."
Hình Dương khàn khàn mở miệng, trong sự khàn khàn này có sự quyến rũ vô cùng, lại mang theo dục vọng khó có thể che dấu.
"Làm tôi nhịn không được."
Nhịn không được cái gì?
Tô Nhược âm thầm hỏi lại, nhưng cô ngại mở miệng nói ra.
Có phải... có phải là... giống như những gì cô nghĩ hay không?
Anh chàng này, bởi vì nghe giọng cô, mà liền cứng?
Càng nghĩ, nửa người dưới của cô càng như nhũn ra, hơi yếu ớt sợ hãi lại liếc mắt nhìn về chỗ đang khiến tầm mắt nóng rực như châm lửa kia, rồi lại nhìn anh chàng trước mặt, trái tim lại nhảy lên loạn xạ như trống dồn.
"Thật ra tôi..."
Cô cố lấy hết toàn bộ số dũng khí còn sót lại dù không nhiều lắm của mình nói.
"Tôi cũng vậy..."
Giọng của anh cũng rất êm tai. Dễ nghe đến nỗi khiến tôi nhịn không được.
Hình Dương nhếch miệng, cho rằng cô chỉ là thông cảm cho người khác, nên mới muốn giảm bớt không khí bên trong xe lúc này mà thôi.
"Cô cũng vậy?"
"Cũng vậy cái gì?"
"Tôi vì giọng cô mà cứng, chẳng lẽ cô cũng vì giọng tôi mà ướt sao?"
Làm sao có thể...
Không thể nào...
Hình Dương có chút bực bội.
Không có cô gái nào thích giọng nói như bị tàn phá của hắn.
Nhưng mà, giây tiếp theo... hắn lại nghe được một câu trả lời, khiến cho khoảng thời gian sau này, mỗi lần nhớ tới hắn đều nhịn không được mà cười ra tiếng.
Đó là một câu trả lời cực kỳ nhỏ.
"Ừm."
Tuy rằng âm thanh kia xuất phát từ cổ họng bị đè nén, mỏng manh đến nỗi chỉ cần có một tiếng còi xe cất lên là có thể bị che dấu, nhưng may mắn chính là, giờ phút này, ngoài đường không có một bóng người, trong xe cũng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Hình Dương một lần nữa đạp thắng, lúc này, còn quyết đoán tắt máy.
Hắn quay đầu, ánh mắt sáng quắc, nhìn vào gương mặt ửng đỏ của Tô Nhược.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |