← Ch.04 | Ch.06 → |
Đau đầu quá, đây là cảm giác đầu tiên sau khi Khấu Đạt tỉnh lại, cảm giác thứ hai còn lại là kinh hách từ trên giường nhảy lên, sau đó dẫn đến một trận đau đầu kịch liệt.
Trời ạ, anh chỉ biết không nên bồi Nam Thiến hồ nháo, đau đầu muốn chết! Ôm đầu, anh hối hận không kịp.
Cô đâu?
Ở trên giường nhìn không thấy thân ảnh Nam Thiến, làm cho anh nháy mắt tràn ngập bất an, chịu đựng đau đầu, anh thật cẩn thận di động thân thể xuống giường, đi ra phòng tìm kiếm thân ảnh của cô.
Phòng khách không có ai, hỗn loạn tối hôm qua chúc mừng sinh nhật anh đã được thu dọn sạch sẽ, không lưu một chút dấu vết, chỉ có hai tờ giấy nằm ở trên bàn trà.
Đó là cái gì? Vì sao lại có hai tờ giấy ở nơi này, hơn nữa tờ trên giống như viết cái gì đó? Khấu Đạt nghi hoặc tiêu sái tiến lên."Đơn ly hôn." Ba chữ to lớn bỗng nhiên xuất hiện, làm cho anh nhất thời cả người cứng đờ, cả người đều ngây dại, chỉ thấy trên đơn ly hôn chỗ dành cho người vợ đã được ký "Nam Thiến" hai chữ, đã đóng dấu.
Đầu anh trống rỗng, khiếp sợ không thể tự hỏi, cũng không có biện pháp nhận hết thảy sự bất thình lình này.
Tối hôm qua bọn họ mới trở thành một đôi vợ chồng chân chính, hôm nay cô liền ký hạ đơn ly hôn, tính cùng anh ly hôn? Cô suy nghĩ cái gì, cô...
Đột nhiên chấn động, giống như đột nhiên bị cây gậy đánh tới, anh đột nhiên nghĩ thông suốt hết thảy đều đã có kế hoạch, trước khi anh về nhà tối hôm qua, cô cũng đã tính cùng anh ly hôn, cho nên chuyện phát sinh tối hôm qua có lẽ cũng ở trong kế hoạch của cô, mà cũng có thể là không, nhưng đều không thay đổi được quyết định của cô - cô quyết định rời anh mà đi.
Lòng tham loạn, có loại cảm giác ngũ vị tạp trần, không phân biệt rõ ràng lắm đến tột cùng là hỉ nộ ái ố, bối rối, thoải mái hay là phiền muộn, cảm thấy có loại cảm giác buồn bực vô hình đem anh ép tới không thở nổi.
Anh nhanh chóng cầm lấy một tờ giấy khác, là thư cô gửi cho anh, cúi đầu đọc.
"Gửi Khấu Đạt."
Ở trên viết như vậy.
"Nghe nói anh có đối tượng để yêu thương, chúc mừng anh. Cũng chúc anh sinh nhật hai mươi tám tuổi vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng em thay anh tổ chức sinh nhật, về sau nhiệm vụ này sẽ để lại cho người yêu anh, em là người anh không yêu tự động thoái vị rời đi, đối với anh và em mà nói đều là chuyện tốt, anh có thể đạt được tự do, mà em thì...
Nên nói như thế nào đây?
Rời đi một người đàn ông không thương em, coi như là được lĩnh ngộ một ít đi.
Vốn đang nghĩ có thể bên nhau cả đời, không nghĩ tới chúng ta duyên phận ngắn như vậy, chỉ có ngắn ngủn một tháng mà thôi.
Em không trách anh yêu người khác, chỉ đổ thừa mị lực trên người mình không có để làm cho anh mê muội, cho dù em vẫn thực cố gắng, thực cố gắng tưởng thắng được tình cảm cùng tâm của anh, cuối cùng vẫn tay trắng.
Em yêu anh. Anh chắc là không biết, nếu biết, liệu có hay không yêu người khác?
Đến lúc này, em lại còn vọng tưởng, anh nhất định cảm thấy em thực buồn cười cũng thực nhàm chán đúng hay không?
Dù sao đều phải ra đi, em nói cho anh một chuyện khác buồn cười, kỳ thật trước khi cùng anh mặt đối mặt nói chuyện, em đã thầm mến anh bảy năm, từ ngày nhập học đại học đó nhìn thấy anh, mãi cho đến hiện tại.
Thực bất khả tư nghị?
Em chính mình cũng cảm thấy như vậy.
Cho nên có thể làm vợ của anh một đêm, cùng anh ở chung một tháng, em đã thực mãn nguyện.
Cám ơn anh làm cho em thoát ra khỏi cảm giác thầm yêu ai mà không thể nói, cũng cám ơn anh giáo hội em về tình yêu, không phải trả giá, đối phương liền nhất định sẽ có hồi báo.
Cám ơn anh cho em có được sự lĩnh ngộ.
Cuối cùng, chúc anh cùng người anh yêu sẽ thành thân thuộc, đầu bạc răng long.
Nam Thiến dừng bút."
Xem thư xong, Khấu Đạt không chỉ có cảm giác bị cây gậy đánh tới, còn có loại bị sét đánh khiếp sợ, cả người ngốc đứng tại chỗ, đầu trừ bỏ đau đớn, hỗn độn ở ngoài, không thể khôn thừa nhận cảm giác cơ hồ kích động.
Cô thương anh, Nam Thiến yêu anh, nhưng lại dài đến bảy năm!
Cô vì sao nguyện ý cùng anh kết hôn, vì sao đồng ý yêu cầu của anh, vì sao còn thật sự hết sức làm một bà chủ gia đình, khiến anh không hề trở thành một kẻ không có trách nhiệm, hiện tại còn rời khỏi anh khi một đêm trước tình nguyện dâng lên lần đầu tiên của cô, hết thảy nghi vấn nhất thời có đáp án, đơn giản là cô thương anh.
Cô thương anh, cô thương anh, Nam Thiến thương anh, mà anh lại một chút cũng không biết, thậm chí còn tổn thương cô...
Trời ạ, anh rốt cuộc đã làm gì với cô nha?
Rời đi? Dừng bút? Chẳng lẽ cô đã muốn rời anh đi, đã không ở trong gian phòng này?
"Nam Thiến?" Anh giương giọng kêu, không để ý tới cơn đau đầu đến thống khổ, cước bộ nhanh chóng hướng cửa phòng cô đi tới, sau đó thân thủ đẩy cánh cửa đóng chặt.
Trong phòng một mảnh trống rỗng, không có cô.
"Nam Thiến?"
Lòng anh càng lúc càng hoảng, đi vào trong phòng mở cửa phòng tắm, bên trong không có người, sau đó phòng bếp không có người, khách phòng không có người, thư phòng không có người, trong phòng ngủ đương nhiên cũng không có. Cô đi rồi, thật sự đi rồi, cứ như vậy đi rồi?
Đứng ở trong phòng, anh mờ mịt nhìn phòng ốc chỉnh tề sạch sẽ, lại thiếu một thân ảnh ôn nhu bốn phía.
Đột nhiên trong lúc đó, chỉ cảm thấy tâm chính mình sụp đổ thành một khối lớn.
***
Cửa mở ra, Nam Thiến mang theo hành lý, cùng biểu tình co ro đứng ở ngoài cửa lớn, đối với bên trong cửa kêu lên một tiếng.
"Mẹ."
"Sao đã trở lại?" Nam mẫu kinh ngạc hỏi, ánh mắt dời xuống đến hành lý trong tay cô, sau đó hoài nghi nhìn con gái của mình."Con mang theo hành lý làm gì? Khấu Đạt đâu?"
"Chúng con đã ly hôn." Chần chờ một chút, cô cúi đầu nói thật.
"Con nói cái gì?!" Nam mẫu kinh ngạc hô to.
"Chúng con đã ly hôn." Cô lại thấp giọng nhắc lại lần nữa, sau đó bốn phía liền lâm vào một mảnh trầm mặc.
"Con vào đi." Sau một lúc lâu, Nam mẫu trầm giọng mệnh lệnh.
Cúi đầu, Nam Thiến mang theo hành lý đi vào trong phòng.
"Ngồi xuống."
Trước mệnh lệnh của mẹ, Nam Thiến trầm mặc nghe theo, nếu không phải hiện tại không việc làm cũng không có chỗ ở, cô sẽ không về nhà tăng thêm phiền não cho mẹ. Bởi vì cha cô vốn không có trách nhiệm, ngay cả sinh hai đứa nhỏ không rõ đều quăng mẹ chiếu cố, cũng đã đủ làm cho mẹ phiền não, cô thật sự không nghĩ cũng thành phiền não của mẹ, nhưng là...
Tầm mắt đột nhiên trở nên mơ hồ, cô nhịn không được rớt xuống lệ, một giọt một giọt tích ở trên đùi, làm ướt quần của cô.
"Lý do ly hôn?" Nam mẫu ra tiếng hỏi.
Cô nhẹ nhàng mà hút hạ cái mũi, không tiếng động lắc đầu.
"Lắc đầu là ý tứ gì?"
Anh ấy có người phụ nữ bên ngoài, anh ấy không thương con. Nam Thiến ở trong lòng vô cùng đau đớn trả lời.
"Ly hôn nhất định có lý do, các con mới kết hôn bao lâu mà thôi? Nó ở bên ngoài có nữ nhân khác phải không?" Thân là người từng trải, bà đối với loại sự tình này đặc biệt mẫn cảm.
Cả người cứng đờ, Nam Thiến không có lên tiếng trả lời, nhưng trầm mặc đã là đáp án tốt nhất.
"Lúc trước mẹ lo lắng chính là điểm này, con quá yêu nó, nhưng mẹ lại không cảm giác được dấu hiệu nó yêu con." Trầm tĩnh trong chốc lát, Nam mẫu có chút tức giận có chút thở dài.
Nam Thiến không có lời nào để nói, bởi vì thời điểm lần đầu tiên mẹ nhìn thấy Khấu Đạt, cũng đã cùng cô nói qua, cô lại phản bác nói sẽ không, Khấu Đạt không phải loại người như vậy, kết quả thì sao?
"Con đáp chuyến tàu đêm trở về, một đêm không ngủ phải không? Đi ngủ một chút, tỉnh ngủ lại cùng mẹ đi siêu thị mua đồ ăn, buổi tối chúng ta có một bữa cơm no đủ." Mẹ cô than nhẹ một hơi, sau đó ngồi bên người cô, thân thủ vỗ vỗ lưng của cô.
Ngẩng đầu lên nhìn trên mặt mẹ ôn nhu bao dung tươi cười, cô rốt cuộc nhịn không được thân thủ ôm chặt lấy bà, vùi vào trong lòng mẹ gào khóc rống lên.
Lòng của cô đau quá, thật sự, thật sự đau quá, ô...
"Phanh!"
Một tiếng nổ làm cho Nam Thiến đang mỏi mệt mê man liền bừng tỉnh, cô đột nhiên mở hai mắt, trong nháy mắt không rõ mình đang ở đâu, sau đó trí nhớ chậm rãi nhớ lại, cô nhớ tới hết thảy, nhớ tới chồng phản bội, với cả chuyện cô cùng anh ly hôn.
Hết thảy đều đã xong, không nghĩ tới yêu say đắm đến bảy năm lại dùng phương thức này chấm dứt, ông trời có phải hay không rất tàn nhẫn? Hay cho rằng chỉ có dùng loại phương thức cảnh tỉnh này mới có thể làm cho cô chân chính giác ngộ?
Đôi mắt đỏ ngầu khó chịu, khẳng định là vì khóc lâu lắm. Vì một người đàn ông không thương mình, phản bội hôn nhân, thật sự một chút cũng không đáng giá, nhưng nếu thật có thể dùng có đáng giá hay không để bình luận lượng nước mắt phải rơi, cô căn bản ngay cả một giọt nước mắt cũng không nên vì anh hạ xuống.
Nước mắt lại theo trong hốc mắt không ngừng mà chảy ra, chậm rãi chảy xuống hai má.
Rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể không hề khóc, không hề vì một người đàn ông không thương mình rơi lệ?
"Linh..."
Điện thoại phòng khách đột nhiên vang lên, liên tục vang vài tiếng cũng chưa có người tiếp.
Mẹ đi ra ngoài sao?
Lau đi nước mắt trên mặt, xốc chăn ngồi dậy, đang chuẩn bị rời giường đi tiếp điện thoại, chợt nghe gặp thanh âm mẹ tiếp điện thoại.
"Tôi bảo không cần lại gọi điện tới, nghe không hiểu quốc ngữ sao?"
Cô nghe thấy mẹ nói như vậy, tiếp theo đó là thanh âm dùng sức cắt đứt điện thoại.
Đã xảy ra chuyện gì, là ai chọc mẹ tức giận? Cô chậm nửa nhịp đoán. Là chị gái sao? Hay là...
Khuôn mặt anh tuấn không muốn nghĩ tới đột nhiên hiện lên ở trong đầu, ngăn chặn không được trong lòng khát vọng, cô xúc động lập tức nhảy xuống giường, chạy ra phòng.
"Mẹ, là ai gọi điện thoại tới?" Cô nhanh chóng hỏi, thanh âm ngay cả chính mình đều bị hoảng sợ.
"Con đã tỉnh? Đã đói bụng hay chưa?" Nam mẫu quay đầu nhìn cô, mỉm cười.
Cái cô muốn nghe không phải cái này."Mẹ, vừa rồi là ai gọi điện thoại tới?" Cô lại hỏi.
"Một tên hỗn đản." Mỉm cười trên mặt chậm rãi biến mất, Nam mẫu bĩu môi, lạnh giọng nói.
"Là anh ấy sao?" Nam Thiến ngừng thở, không chuyển mắt nhìn chằm chằm mẹ.
Nam mẫu cũng không đáp hỏi lại: "Con hy vọng phải không?"
Cô ngây người.
Cô hy vọng là anh sao?
Cô không biết.
Gạt người, cô làm sao có thể không biết? Hỏi như vậy liền tỏ vẻ cô hy vọng, nhưng vì sao lại hy vọng? Chẳng lẽ cô căn bản là còn chưa có chết tâm, hy vọng anh nhìn thấy thư cô để cho anh xong, bừng tỉnh đại ngộ người anh yêu kỳ thật là cô, sau đó lại mong cô trở lại bên anh sao?
"Đúng là nó, nó gọi điện thoại hỏi mẹ con có trở về không." Nam mẫu lại mở miệng nói."Mẹ hỏi nó làm sao vậy? Nó ấp úng không trả lời được. Hỏi nó có phải cãi nhau hay không? Nó cũng nói không có. Mẹ nói nếu không có, vì sao lại muốn ly hôn? Nó trầm mặc không nói, ngay cả câu giải thích đều không có nói, cho nên mẹ bảo nó không cần lại gọi tới, sau đó cắt đứt điện thoại. Nếu con cảm thấy mẹ làm như vậy là sai, con có thể nói cho mẹ."
Anh trầm mặc không nói, không có câu giải thích.
Hóa ra anh thật sự không phải gọi điện thoại đến giải thích, thỉnh cô tha thứ. Mẹ nói anh ngay cả câu giải thích cũng chưa nói, như vậy anh gọi điện thoại đến nơi đây tìm đến cô là vì cái gì? Cám ơn vì cô đã thành toàn sao?
"Nếu nó hiện tại chạy đến nơi đây tới tìm con, con sẽ tha thứ cho nó sao?"
Cô nhìn mẹ, muốn hỏi: "Có khả năng sao?" Lại phát không ra tiếng, muốn khẽ động cánh môi, cũng không có khí lực. Hiện tại vấn đề căn bản không ở chỗ tha thứ hay không, mà là anh thật sự sẽ tìm đến cô sao? Cô ở trong lòng chua xót nghĩ.
"Cho dù con muốn tha thứ cho nó, mẹ cũng không muốn con dễ dàng như vậy liền tha thứ." Nam mẫu lấy vẻ mặt biểu tình nghiêm túc nhìn cô.
"Các con mới kết hôn bao lâu liền phát sinh loại sự tình này, chứng tỏ nó căn bản không đem con để ở trong lòng, nếu nó thật sự còn muốn cuộc hôn nhân này, còn muốn con là vợ, vậy đưa chứng cứ xác minh rằng nó sẽ không tái phạm lần thứ hai, nếu không mẹ tuyệt đối sẽ không cho con lại cùng nó ở cùng một chỗ. Hiện tại con tới ở nhà dì Tâm Lam một thời gian đi, vừa vặn công ty chồng của dì gần đây thiếu người, con vào công tác, mẹ vừa rồi đã cùng dì Tâm Lam đề cập qua, dì nói lúc nào cũng hoan nghênh con."
Nam Thiến mờ mịt nhìn mẹ, không nghĩ tới mẹ không được sự đồng ý của cô, liền tự tiện an bài quyết định việc này.
Nhưng cô có thể tức giận, có thể cảm thấy không được tôn trọng sao?
Không được, bởi vì cô biết mẹ làm như vậy tất cả đều là vì tốt cho cô.
Kỳ thật mẹ nói cũng không phải không có lý, nếu Khấu Đạt thật sự muốn cô trở lại bên anh, xác thực phải đưa ra quyết tâm cùng thành ý, nếu không ai biết anh tương lai ngày nào đó lại chứng nào tật nấy?
Nên để mẹ cô thu xếp, nếu anh thật sự chạy tới nơi này tìm cô. Về phần nếu anh không có tới...
Ngực đột nhiên truyền đến trận co rút đau đớn, làm cho cô đau đến nhắm mắt lại. Nếu ngay cả tưởng tượng, anh có lẽ căn bản không cần cô, sẽ không tìm đến cô, cô không thể thừa nhận rồi, như vậy nếu hết thảy đều trở thành sự thật, thủy chung đợi không được anh đến, cô thật sự có thể sẽ đau lòng đến chết. Cho nên, vẫn là rời đi đi.
"Được. Con đến nhà dì Tâm Lam ở một thời gian." Mở to mắt, cô dứt khoát kiên quyết gật đầu.
***
Khấu Đạt đứng ở trước cửa nhà mẹ vợ đã hơn hai tiếng.
Mặt trời chói chang vô tình ở trên đỉnh đầu anh chiếu xạ, dường sớm cùng nhạc mẫu đồng tâm, giống như muốn hảo hảo trừng phạt anh phụ cô.
Sau khi Nam Thiến rời đi, anh mới phát hiện sự tồn tại của cô sớm cùng một nhịp thở với anh, cùng nhà của anh hòa thành một thể, thiếu cô, nhà đã không phải nhà, anh đã không phải anh, hóa ra hối hận không kịp chính là loại cảm giác này.
Anh thậm chí bắt đầu sợ hãi bước vào cửa nhà, bởi vì điều đầu tiên nhìn thấy là dép lê nhỏ nhắn, sẽ nhớ tới thân ảnh xinh đẹp kia, cùng tiếng nói dễ nghe: "Anh đã về rồi." Vừa vào phòng bếp, nhìn cái bàn rỗng tuếch, các món ăn từng có sẽ hiện lên trước mắt, đương nhiên, theo sau đó là Tiểu Thiến dịu dàng nhất thiên hạ kia.
Anh dị thường nhanh chóng có thói quen có tiểu nữ nhân ngượng ngùng đến ở nhà anh, hoặc căn bản không có thích ứng việc ở một mình, nguyên bản còn tưởng rằng là chính mình với ai cũng có thể, hiện tại mới phát hiện, tất cả đều là bởi vì đối tượng là cô.
Thói quen trêu cô, thói quen nhìn mặt cô đỏ, thói quen gọi cô là tiểu dưa hấu, thói quen thành thói quen, anh như thế nào ngốc đến không hiểu được phía sau rất nhiều rất nhiều thói quen đương nhiên chính là rất nhiều rất nhiều ưa thích, cũng chính là yêu?
Sau khi cô rời nhà, một phòng tịch mịch cùng hư không, cơ hồ chỉ mình anh phải nuốt hết cảm giác đó, nguyên lai trước đây có cô, cuộc sống chính là như vậy sao?
Một người ban ngày, chờ đợi.
Khi anh bên ngoài mang theo bạn gái đêm không về nhà, cô như cũ vẫn chỉ có một người, ở ban đêm tối đen yên lặng nhìn kim đồng hồ, chờ mong anh trở về.
Tâm tình như vậy, cô chưa từng nói ra, mà anh lại chính là kẻ khiến cô có những tâm tình như vậy.
Thế nhưng cô lại thầm yêu anh, đối mặt một người bất trị như anh, hẳn là sẽ phải nổi giận chứ?
Cho nên hiện tại, anh bị trừng phạt là đúng tội.
Duyên phận cùng Dương San San chỉ trị giá ba trăm vạn, không cần cha anh ra mặt, chỉ cần kêu trợ thủ Trần Thừa Khải ra mặt thí nghiệm một chút đã có đáp án, tựa như chính cô ta đã nói, không ai không thích tiền, cô ta cũng vậy.
Anh là đồ ngu ngốc, không được giáo huấn, khiến cho anh kết hôn với một nữ nhân không thể tốt hơn nữa, thế nhưng còn không biết quý trọng ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, thẳng đến khi người đã rời bỏ, mới phát hiện người mình thiệt tình thích, yêu, quý trọng kỳ thật là cô.
Hiện tại hối hận còn kịp sao? Nam Thiến nguyện ý lại cho anh một lần cơ hội sao?
Lấy tình hình hiện tại xem, thực khả năng lành ít dữ nhiều, nhưng anh tuyệt đối sẽ không bởi bị đả bại mà buông tha, anh thề.
Mồ hôi ở trán ngưng tụ, không ngừng theo hai thái dương chảy xuống, anh mồ hôi ướt đẫm tiếp tục đứng tại chỗ chờ cửa sắt loang lổ trước mắt mở ra.
Nam Thiến sẽ không thật sự tuyệt tình như vậy, ngay cả một lần cơ hội cũng không nguyện ý cho anh đi?
"Khách."
Trong nhà đột nhiên truyền đến một tiếng vang, làm cho Khấu Đạt đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trước mắt nguyên bản cửa sắt đóng chặt rốt cục bị mở ra, nhạc mẫu mặt lãnh nghiêm xuất hiện ở trước mặt anh.
"Mẹ." Tự biết đuối lý, thanh âm của anh trở nên bạc nhược.
"Các ngươi đã ly hôn, tiếng mẹ này tôi thừa nhận không nổi." Bà lãnh đạm nói."Cậu đến đây có chuyện gì?"
"Nam Thiến có ở đây không? Mẹ, con muốn cùng cô ấy nói chuyện."
"Không có ở, hôn nhân đều đã chia cách, còn cái gì để nói?" Bà lạnh lùng nói."Còn có, tôi vừa rồi đã nói, tiếng mẹ này tôi nhận không nổi."
"Mẹ, con cùng Nam Thiến không có ly hôn." Khấu Đạt đột nhiên cảm thấy chuyện này nhất định phải trước tiên nói rõ ràng mới được, nếu không nhạc mẫu khẳng định từ đầu tới đuôi cũng không xem anh với sắc mặt hòa nhã.
"Tiểu Thiến nói các ngươi đã ly hôn." Khinh sửng sốt một chút, Nam mẫu khẽ nhíu mày.
"Con không có kí tên." Khấu Đạt nói.
"Vì sao không ký? Kết hôn mới một tháng mà thôi, cậu còn có người phụ nữ khác, có thể thấy được cô gái kia đối với cậu lực hấp dẫn nhất định hơn tầm thường, một khi đã như vậy, tôi nghĩ cậu hẳn là rất muốn ở cùng cô ta mới đúng, Tiểu Thiến nguyện ý tự động nhượng bộ, cậu vì sao không kí tên?" Bà ánh mắt lợi hại nhanh theo dõi chất vấn anh.
"Con thực có lỗi." Khấu Đạt có chút chật vật, không nghĩ tới Nam Thiến lại đem tất cả việc này đều nói ra.
"Cậu không cần nói thật có lỗi với tôi, chỉ cần nhanh chút cùng Tiểu Thiến kí tên ly hôn là đủ rồi, tôi tuyệt đối sẽ không cho con gái của tôi sống cùng một người đàn ông dùng tình không chuyên lại ra bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt cả đời." Nam mẫu lãnh khốc vô tình nói.
Khấu Đạt không có lời nào để nói, nhưng anh cũng không thể cứ như vậy buông tha cho Nam Thiến nha, nếu như vậy buông tha, anh nhất định sẽ hối hận cả đời.
"Mẹ, con cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không phát sinh lại loại sự tình này, mẹ hãy cho con một cơ hội, cho con cùng Nam Thiến có thể nói chuyện được không?" Hít sâu một hơi, anh lấy vẻ mặt cùng ánh mắt kiên nghị, da mặt dày mở miệng thỉnh cầu.
"Cậu muốn dùng cái gì cam đoan? Chỉ bằng hé ra miệng sao? Nói dễ nghe thì ai cũng nói được, quan trọng là nói được, có làm được hay không?" Nam mẫu mặt không chút thay đổi nhìn anh.
"Nếu thực hiện điều kiện mà mẹ mở đường cho con thì con xin nguyện ý, mẹ muốn con làm như thế nào, mới nguyện ý tin tưởng cam đoan cùng thành tâm của con, yên tâm để cho Nam Thiến cùng con cùng một chỗ?" Anh vẻ mặt kiên định.
"Mặc kệ tôi nói gì, cậu đều làm sao?"
"Đúng." Khấu Đạt vẻ mặt còn thật sự, không chút do dự gật đầu.
Nam mẫu cười lạnh, thuận miệng nói: "Nếu tôi muốn cậu đem danh nghĩa sở hữu tài sản đều sang qua cho Nam Thiến, cậu cũng sẽ làm?"
"Nếu đây là cách duy nhất có thể lấy được tín nhiệm của mẹ, làm cho Nam Thiến trở lại bên con." Anh không phản đối gật đầu.
"Cậu thật sự chịu sao?" Bà không khỏi hoài nghi.
"Cho con thời gian vài ngày, con sẽ cho luật sư làm thỏa đáng hết thảy thủ tục sang tên."
Nhìn anh thật sự như vậy, Nam mẫu ngược lại không biết kế tiếp nên nói cái gì, trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên than nhẹ một hơi, thái độ cũng mềm đi theo.
"Vào nhà nói sau." Bà mở miệng, xoay người đi vào trong phòng râm mát.
Khấu Đạt không tiếng động thở ra một ngụm khí lớn. Thẳng đến giờ này khắc này, anh mới biết được chính mình vừa rồi thần kinh có bao nhiêu căng thẳng, cũng may hoàn hảo, ít nhất nhạc mẫu hiện tại đã nguyện ý mở cửa cho anh đi vào, đây là hiện tượng tốt.
Đi vào trong phòng, anh giống như tiêu hài tử làm sai chờ mẫu thân răn dạy, thẳng tắp đứng ở cạnh cửa, không dám lộn xộn.
"Ngồi xuống." Nam mẫu nói.
Anh thế này mới dám đi đến sô pha cách mình gần nhất, thật cẩn thận ngồi xuống.
"Cậu thành thật nói cho tôi biết, Tiểu Thiến đối với cậu mà nói rốt cuộc là cái gì? Cậu đối với nó rốt cuộc có cảm tình hay không? Cậu yêu nó sao?" Nhìn anh, Nam mẫu đi thẳng vào vấn đề.
"Con yêu cô ấy." Khấu Đạt không chút do dự trả lời.
Vấn đề này nếu trước đây hỏi anh, anh khả năng có thể có điều do dự, trả lời không được, nhưng là trải qua lần rung động giáo dục này, anh đã hoàn toàn hiểu được cô đối với anh mà nói quan trọng cỡ nào, không thể thay thế được như thế nào. Anh yêu cô, anh chưa bao giờ khẳng định một sự kiện như thế.
"Nếu yêu, vì sao còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, làm cho Tiểu Thiến thương tâm khổ sở?"
"Con thực có lỗi." Trừ câu đó ra, anh không biết còn có thể nói cái gì.
"Tôi không muốn nghe câu xin lỗi của cậu, mà là lý do."
"Con không biết mình yêu cô ấy, nghĩ đến chính là không chán ghét..." Anh không biết nên giải thích như mình ngu xuẩn thế nào, tại sao anh lại như loại đàn ông không chịu nổi dụ hoặc, dính vào những thói hư tật xấu kia.
"Đàn ông vì sao đợi cho mất đi sau mới hối hận?" Nam mẫu giống như tự nói.
"Con không biết." Anh chua xót lắc đầu.
Trong phòng một mảnh trầm mặc.
"Chuyện tài sản không cần sang tên toàn bộ, chỉ cần sang tên một nửa cho Tiểu Thiến, tôi liền tin tưởng thành ý của cậu." Nam mẫu đột nhiên tiếp tục thảo luận đề tài ở trước cửa.
"Không, con sẽ bảo luật sư sang tên toàn bộ." Anh cũng tiếp tục quyết định lúc trước.
"Tùy ý cậu, như tôi đã nói trước đây, tôi tin tưởng cậu cũng vô dụng, Tiểu Thiến phải tin tưởng cậu, tha thứ cậu mới được." Bà có chút đăm chiêu nhìn anh trong chốc lát.
"Cái này con hiểu được." Anh gật gật đầu, lập tức quay đầu nhìn về phía trong phòng im lặng."Con có thể cùng Nam Thiến nói chuyện sao, mẹ?"
Nam mẫu lại lộ ra cười khổ."Cậu nghĩ rằng tôi lừa cậu sao?"
"Cái gì?" Anh khó hiểu đem ánh mắt di hồi trên mặt nhạc mẫu.
"Tiểu Thiến không ở nơi này, nó không về đây ở."
Khấu Đạt ngẩn ngơ."Cô ấy hiện tại ở chỗ nào?"
"Tôi cũng muốn hỏi cậu vấn đề này."
← Ch. 04 | Ch. 06 → |