Diệp Bành Đào, em yêu anh
← Ch.59 | Ch.61 → |
Mặt trời lên cao, ánh nắng vàng rực rỡ lay động trong phòng, phảng phất sự ấm áp của mùa xuân, Cố Lăng Vi nằm vùi trên giường, lấy tay che mặt, cảm giác cả người xương cốt đều ê ẩm khổ sở, tự nhiên lại nhớ trước kia Nghiêm Thuận Thuận nói qua cái gì mà đàn ông một đêm bảy lần, có phải Diệp Bành Đào cũng thế không...
Diệp Bành Đào trở mình, tay khoát lên lưng cô, mơ hồ chớp mắt: "Nghĩ cái gì đấy, chào buổi sáng".
Giọng nói khàn khàn đậm.
"Đàn ông một đêm bảy lần..."
Cố Lăng Vi như theo bản năng, nói mà không hề suy nghĩ.
"Xì..."
Diệp Bành Đào thấp giọng cười, tay chống hai bên đặt Cố Lăng Vi dưới thân, gian xảo nói: "Nói như thế thì tiếp tục nào, chúng ta còn thiếu vài lần nữa, hữu danh vô thực..."
Cố Lăng Vi hoảng sợ, vội đẩy anh ra: "Tránh ra đi, t*ng trùng lên não à, anh chẳng lẽ không có cái gì khác phải theo đuổi hết sao?"
"Đi ngủ, ôm ấp vợ chồng, chồng em theo đuổi mấy cái này còn chưa đủ vĩ đại à?"
Diệp Bành Đào không biết xấu hổ còn nói đầy hùng hồn lý lẽ. Cố Lăng Vi liếc anh một cái, ngồi xuống kéo chăn che người, đi vào toilet, để lại Diệp Bành Đào trần truồng trên giường lớn, cho dù cho mở hệ thống sưởi nhưng Diệp Bành Đào cũng phải thấy lành lạnh, không nói đến lạnh, cứ thế mà khỏa thân giữa giường cũng chướng tai gai mắt quá.
Vội vàng lăn lốc ngồi dậy, lấy một cái gối dài ôm vào trong ngực che đậy, ánh mắt đáng thương nhìn về phía vợ mình: "Vi Vi, anh lạnh..."
Cố Lăng Vi quay đầu tủm tỉm đánh giá anh một lát: "Như thế tốt mà, đẹp tự nhiên, anh không thấy mấy bức tranh trong giáo đường sao, đều giống anh bây giờ đó, rất tốt, anh xem như mình là Adam đi, còn nữa, Diệp Bành Đào theo em biết ấy, đi ngủ rồi ôm ấp vợ chồng, hẳn là vợ chồng trong lúc đó mới có thể nói chuyện đó được, chúng ta cùng lắm cũng xem như là thế!Cho nên cái mà anh theo đuổi còn cách không xa đâu".
Nói xong quay người buông tay vèo vào toilet, để lại tấm chăn trên thảm, bóng dáng trần trụi thoáng qua mà Diệp Bành Đào cũng thiếu chút là phun máu mũi"Đúng là yêu nghiệt mà...."
Diệp Bành Đào vỗ vỗ trán cúi đầu cười, đừng thấy vợ anh bình thường nghiêm trang như thế, lúc mấu chốt luôn là người gây tai họa đó. Nhưng mà Adam cũng không sao, vừa lúc tìm Eva ăn trái cấm, cảm động không bằng hành động. Kết quả chính là từ miệng lưỡi lợi hại của Cố Lăng Vi gây ra, nhận được sự giáo huấn cực kì bi thảm, mãi đến buổi chiều hai người mới chính thức ra khỏi phòng, quá là sa đọa!Cả người Diệp Bành Đào như dã thú được thỏa mãn, vẻ mặt đầy ý thoải mái, Cố Lăng Vi thì ngược lại, tinh thần có chút không được phấn chấn, bộ dạng miệt mài quá độ, cho nên nói nam nữ phải có điểm dừng mà.
Hai người đói quá nên luộc mấy bao mì ăn liền đơn giản, ngồi trên bàn ăn rộng lớn, một người cầm một chén húp húp cho đỡ đói, Diệp Bành Đào ăn xong đặt chén xuống, quét mắt nhìn Cố Lăng Vi phía đối diện: "Anh nghe nói có tập huấn nữ đặc công, năm sau định thành lập, các quân khu cũng chọn người rồi, quân khu mình là em Hà Hiểu Vân và Trương Lệ Hồng nhất định phải đi..."
Cố Lăng Vi hơi nhíu mi, kinh ngạc nhìn anh, Diệp Bành Đào cười nói: "Sao nào, thấy chồng em suy nghĩ thấu đáo mà cảm động hả?"
Cố Lăng Vi đặt bát xuống, nâng khóe miệng, gật đầu nói: "Có chút".
Diệp Bành Đào cười ha hả, đứng lên rót hai ly nước ấm mang tới, đưa một ly cho cô: "Không suy nghĩ thấu đáo mà được à, ai bảo vợ anh có thể chứ, còn nữa, anh đã sớm nghĩ tới rồi, vợ anh như thế Diệp Bành Đào cũng chỉ có thể cam tâm làm người đàn ông đứng sau một người phụ nữ thành công thôi".
Nói xong ngẩng đầu nháy mắt mấy cái với Cố Lăng Vi, nói: "Sao nào, vợ cảm động hả, lại đây, cổ vũ cho chồng em chút".
Mặt còn nghiêm lại nhìn sang, Cố Lăng Vi bật cười hai tiếng, không keo kiệt hôn lên mặt anh chụt chụt, khen ngợi: "Diệp Bành Đào, anh càng ngày càng đáng yêu".
Diệp Bành Đào không khỏi cười khổ, không đáng yêu thì sao bây giờ, nhìn cô làm chuyện nguy hiểm, anh đương nhiên cực kì không muốn, nhưng còn hơn là mất đi cô, điều đó trở nên bé nhỏ như không đáng kể, nếu có thể lựa chọn, anh nguyện ý khóa cô bên cạnh mình, không rời một chút, chỉ là như vậy, cũng không phải là thứ mình thích, anh yên Cố Lăng Vi, Trịnh Viễn nói đúng, yêu một cô gái như Cố Lăng Vi, chỉ có thể cam tâm tình nguyện lùi từng bước, yên lặng chờ đợi phía sau cô, chờ mong để lùi từng bước, cũng có thể nhìn rõ hơn. Diệp Bành Đào nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào ánh mắt trong suốt đó, đáy mắt thâm trầm, anh thấy được ở nơi sâu nhất trong lòng Cố Lăng Vi, thân thiết như thế, xuyên thấu như thế: "Nhưng anh có điều kiện, em nhất định phải đáp ứng với anh".
Cố Lăng Vi không tự chủ gật đầu nhẹ nhàng: "Tất cả phải cam đoan lấy an toàn của mình làm điều kiện đầu tiên, bởi vì em không phải chỉ là của một mình em, em là của Diệp Bành Đào anh nữa, anh không chịu nổi việc mất đi em đâu, hiểu không?"
Cố Lăng Vi thực sự bị cảm động, nói một mạch, lời của Diệp Bành Đào quá bá đạo, nhưng mà thực sự chân thành, giờ phút này, cô đột nhiên hiểu ra, Diệp Bành Đào thực sự yêu cô, hơn nữa còn là rất yêu rất yêu. Cô chớp mắt vài cái, hốc mắt cứ thế ẩm ướt hơn, tay vòng qua cô anh, kéo anh lại thật gần, nhỏ nhẹ nói: "Diệp Bành Đào, em yêu anh"
Lúc kiên định hôn anh, triền miên trăn trở. Anh từng nghĩ có lẽ còn cần rất lâu, với tính cách của Cố Lăng Vi, anh nghĩ có lẽ không thể nghe được những lời này, chỉ nghĩ là, cần mình yêu cô thôi, cô ở bên cạnh để mình yêu thương thôi, là đủ, nhưng lúc này đây, Diệp Bành Đào mới biết hóa ra toàn là lừa mình dối người cả, hóa ra trong lòng anh từ lâu đã sớm hi vọng, hóa ra khi mình nghe được câu nói đó, mới biết hạnh phúc viên mãn thực sự là gì. Giống như trong nháy mắt, tất cả ngõ ngách trong lòng được ba chữ đó lấp đầy, hạnh phúc ngập tràn, như chỉ một khoảnh khác sẽ phá mà bung ra, tay Diệp Bành Đào không tự chủ đưa ra sau đầu cô, giữ chặt, nụ hôn sâu mà đầy hạnh phúc, thật sâu, hôn cô thật sâu, như muốn hôn tận đến nơi sâu nhất của linh hồn anh. Lời lẽ yêu thương, giúp nhau khi hoạn nạn, kì thực tình yêu đôi khi rất đơn giản.
Nói thật, Cố Lăng Vi không nghĩ Diệp Bành Đào lần này lại nghe theo dễ dàng đến thế, không chỉ vậy, còn đáp ứng giúp cô giấu cha mẹ, đó là chuyện cô không hề nghĩ tới, cô lo cho gia đình ba mẹ, nhưng không thể nói rõ, ba mẹ làm sao có thể trơ mắt nhìn con gái đi làm việc có phần trăm nguy hiểm cao đến thế, ngay cả sinh mạng cũng không bảo đảm. Mà ba Cố mẹ Cố, nói trắng ra, đối với danh sách biên chế trong quân đội hay những thứ khác, thực sự là không hề am hiểu, hơn nữa giờ là lúc hòa bình, ba Cố mẹ Cố chẳng cần biết con ở quân khu xa xôi nào, chỉ nghĩ tham gia quân đội là rất tốt, cực kì ổn thỏa mà thôi, lại còn cùng với con rể tương lai ở một khu nữa, có khi so với lúc Cố Lăng Vi ở trường quân đội còn an tâm hơn nhiều. Cho nên chỉ cần Cố Lăng Vi không nói, Diệp Bành Đào hỗ trợ, cha mẹ ở đây sẽ hoàn toàn không phải vấn đề, vốn Cố Lăng Vi lo nhất là thái độ của Diệp Bành Đào mà thôi, giờ anh đứng cùng với cô, mọi thứ liền giải quyết dễ dàng, vứt bỏ hết những gánh nặng đã lâu, Cố Lăng Vi cực kì thoải mái. Đối với anh cũng dịu dàng nghe theo hơn rất nhiều, chỉ cần không phải là yêu cầu quá phận, bình thường Cố Lăng Vi đều nghe theo anh, cho nên trong thời gian nghỉ đông này, chính là thời gian vui sướng nhất của Diệp Bành Đào trong vài năm nay, cái gọi là tái ông mất ngựa mới biết có phúc, từng bước, đổi lấy hạnh phúc và vui sướng cả thể xác lẫn tâm hồn, mỗi đêm ôm vợ, khóe miệng Diệp Bành Đào kéo dài đến tận mang tai.
"Chíu!Bùm bùm..."
Kim đồng hồ chỉ 12 giờ, bên ngoài rực rỡ pháo hoa, Cố Lăng Vi đứng trước cửa sổ, ở quân khu so với nơi khác còn náo nhiệt hơn, cô nghĩ tới lệnh cấm sau này, tuy là xuất phát từ an toàn cũng không có gì đáng trách nhưng vô hình lại khiến cho năm mới nhạt đi rất nhiều. Nhìn pháo hơ vút lên cao, Cố Lăng Vi chợt cảm thấy hoảng hốt, giống như phút náo nhiệt quá, so với kiếp trước thanh tịnh cô tịch thì hoàn toàn tương phản, kiếm trước lúc này cô đang làm gì nhỉ, nghe mấy cô dì thân thích nói chuyện, cha mẹ giúp cô kết giao bạn trai, giống như cô hai bốn tuổi chưa có người yêu đã là muộn lắm.
"Vi Vi.... Vi Vi..."
Tiểu Kiều Kiều một tuổi nhanh nhẹn chạy tới ôm đùi cô: "Vi Vi, Vi Vi, ăn sủi cảo".
Giọng nói ngọt ngào, trong trẻo dễ nghe, Cố Lăng Vi xoay người ôm lấy cô bé, cô nhóc kia càng lớn càng xinh, càng lúc càng giống dì út, cho nên cũng có vài phần tương tự Cố Lăng Vi, hơn nữa giọng rất ngọt, dễ dàng mang đến niềm vui cho hai nhà Cố Diệp, ngay cả người luôn không có kiên nhẫn như Diệp Bành Đào cũng yêu thương cô nhóc này. Cố Lăng Vi ôm cô bé đặt lên bàn ăn, nhìn Lưu Thiếu Quân cẩn thận giúp dì út, không khỏi mỉm cười, luôn có một vật khắc lại vật kia, Nghiêm Thuận Thuận thông minh khôn khéo, gặp được dượng Lưu Thiếu Quân, lại không đùa giỡn được, an tâm ở nhà làm vợ hiền mẹ tốt, giúp chồng dạy con. Nhưng mà dượng cũng rất khó có được, người đàn ông thành công hấp dẫn, bên ngoài được người người hoan nghênh chào đón, dùng gót chân cũng hiểu được, nhưng mà kết hôn xong, dượng lại là người cực kì lưu luyến gia đình, Cố Lăng Vi đôi khi nghĩ, có lẽ không thể nói là lưu luyến gia đình, mà chính là lưu luyến người ở trong ngôi nhà đó.
Nghiêm Thuận Thuận lần mang thai này cực kì không thuận lợi, đang khôi phục được dáng người lịa bị biến dạng, nhanh chóng béo lên, khuôn mặt cũng tối hơn khi mang thai, khiến cho người phụ nữ yểu điểu xinh đẹp trước kia hoàn toàn biến mất sau vài tháng, mỗi khi nhìn mình trong gương, Nghiêm Thuận Thuận lại bực tức không có chỗ mà đánh. Cho nên Lưu Thiếu Quân gần đây hoàn toàn ngược lại với Diệp Bành Đào, có chút sứt đầu mẻ trán, nhưng mà cũng là mình sai trước, hơn nữa cũng thương vợ lắm, cho nên bị đánh bị mắng cũng im, vợ là cao nhất, giờ đã bay đến độ cao nhất của Lưu gia rồi, ở Lưu gia, đàn ông luôn là trụ cột, giờ lại thay đổi hoàn toàn. Nhưng mà khi nhìn thấu vẻ chế giễu của Cố Lăng Vi và Diệp Bành Đào, đôi khi vẫn quay lại đáp trả vài lời, Nghiêm Thuận Thuận liếc nhìn Cố Lăng Vi đầy tức giận: "Cười cái gì, sớm muộn cháu cũng có ngày này".
Lưu Thiếu Quân giúp vợ ngồi xuống đệm: "Đúng thế đúng thế".
Tiểu KIều Kiều ngồi trên đùi Lưu bộ trưởng, vỗ vỗ tay trắng nõn nhỏ bé của mình, giọng nói tức giận học theo: "Đúng thế đúng thế".
Lưu bộ trưởng và Diệp tham mưu không hẹn mà cùng phá lên cười, Diệp tham mưu kì vọng nhìn qua Cố Lăng Vi và Diệp Bành Đào một cái, sờ đầu Tiểu Kiều Kiều nói: "Đúng, Tiểu Kiều Kiều nhà chúng ta miệng vàng lời ngọc, vài năm nữa mừng năm mới ở nhà mình sẽ càng náo nhiệt rồi, Tiểu Trương mang bình Mao đài ba mươi năm lên đây cho tôi, hôm nay phải uống với nó một ly, haha...".
← Ch. 59 | Ch. 61 → |