Diễn tập thực chiến (2)
← Ch.53 | Ch.55 → |
Cố Lăng Vi lạnh người, nghĩ thầm, xong rồi, lần này mất hết mặt mũi, bị người ta bắt sống rồi, vừa mới nghĩ tới đó cơ thể đột nhiên bị Trương Lệ Hồng bên cạnh đẩy mạnh một cái, ba tiếng súng vang lên, trong đêm yên tĩnh đúng là kinh động, trên đầu Trương Lệ Hồng tỏa ra khói đặc, Cố Lăng Vi biết Trương Lệ Hồng đã anh dũng hi sinh chính mình, để cô tranh thủ thoát thân.
Không cần nghĩ thêm gì nữa, cô vụt nhanh chạy trốn, bị đối phương phía sau quấn lấy, nâng tay đánh vào gáy, đối phương hiển nhiên không ngờ thân thủ Cố Lăng Vi lại lợi hại như thế, súng trên tay rơi xuống đất, người ngất đi, đồng thời Cố Lăng Vi nhanh chóng cầm súng quát lớn: "Không được nhúc nhích, thả súng xuống, đưa tay lên đầu".
Tào Thu Hà âm thầm kêu khổ, sớm biết thế sẽ không cần bắt sống, trực tiếp bắn một phát bớt việc, chỉ vì cô vẫn coi thường mấy cô nhóc này, không ngờ ngoài kĩ năng đánh nhau phối hợp cũng ăn ý đến thế, biết vào thời khác mấu chốt hi sinh cái tôi để bảo toàn thực lực, Tào Tú Hà cân nhác, hai chọi một, mình và người đồng đội đã hôn mê bất tỉnh rồi. Cô nhóc kia ra tay cũng khôn khéo thật, một chuỗi động tác, cô thậm chí còn không nhìn rõ, ngắn ngủi vài giây, tình thế đã chuyển biến lớn, nhưng mà cô cũng không giãy dụa nhiều, vui vẻ nhấc tay đầu hàng, bởi vì cô biết hai cô nhóc này cũng chạy không được, tiếng súng vang lên, đừng nói là bộ phận quân xanh ở trong thôn, vùng phụ cận cũng sẽ nhanh chóng chạy tới.
Cố Lăng Vi mồ hôi toát ra, nhìn Hà Hiểu Vân một cái, Hà Hiểu Vân trực tiếp lấy khẩu súng lục trên người Tào Tú Hà, nhanh chóng tới tựa lưng vào Cố Lăng Vi, Cố Lăng Vi hô một tiếng, hai người cũng mặc kệ Tào Tú hà một trái một phải trốn đi, Tào Tú hà nhặt súng lên nhắm vào hướng Cố Lăng Vi, nhưng cô nhóc này cũng thần kì thật, kiểu chạy trốn này nếu bắn cũng chỉ là điểm mù, nhanh chóng biến mất trong núi rừng.
Đợi cho lúc đội viên khác của đội đặc công đến, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân đã thoát rồi, trên mặt đất còn Trương Lệ Hồng đang cười ha hả đầy đắc ý, và đội viên đội đặc công đang ngất xỉu, còn Tào Tú Hà thở hổn hà hổn hển, cô lần này thấy rõ rồi, thân thủ của Cố Lăng Vi khiến cô bất ngờ rất lớn, hơn nữa tư thế dùng súng một tay kia, nhanh chóng lưu loát, có vẻ là cao thủ dùng súng, cho nên vừa rồi cô không dám động, trực giác cho cô biết, chỉ cần động, Cố Lăng Vi sẽ không khách khí mà bắn cô đâu.
Tào Tú Hà cân nhắc, bắt đầu phân công lần nữa, sáu người chia làm hai tổ, một tổ bốn người tìm Cố Lăng Vi, tổ hai người tìm Hà Hiểu Vân, dặn dò kĩ bốn người tìm Cố Lăng Vi, chỉ cần thấy bống lập tức đánh gục, không được để cô nhóc thoát, cũng không cần bắt sống, bởi vì thân thủ của Cố Lăng Vi, Tào Tú Hà cũng không sờ được. Còn phương hướng mà cô trốn, đúng là hướng của tổng chỉ huy quân xanh, nếu cô nhóc đó chó cùng rứt giậu, trực tiếp quấy rối bộ chỉ huy, đội trưởng cô cũng chịu không nổi.
Tào Tú Hà nhìn Trương Lệ Hồng đang ngồi nghỉ ngơi dưới đất, cầm chúng nhận sĩ quan của cô nhìn rồi nói: "Cô là Trương Lệ Hồng?"
Trương Lệ Hồng gật đầu."Vừa rồi cô có cơ hội chạy trước, tự nhiên giúp người khác làm gì, mình là nhận kết cục bị giết".
Tào Tú Hà thâm trầm hỏi. Trương Lệ Hồng trợn ngược mắt: "Cô nghĩ tôi là ngốc à, không có Cố Lăng Vi tôi và Hiểu Vân cũng không chạy được, nhưng Lăng VI thì không thế, tự chạy có khi còn có thể làm náo loạn quân xanh các cô, dù sao tôi cũng mệt rồi, muốn ngủ, bị giết đúng là hợp ý tôi, mệt chết rồi, mà dù sao hiện tại tôi cũng là người chết, không phải tù binh, không có quyền thẩm vấn đâu".
Nói xong còn làm bộ lợn chết không sợ nước sôi nằm trên đất nghỉ ngơi, mấy đội viên phía sau Tào Tú Hà tức nghiến răng, hận không thể lập tức lấp luôn Trương Lệ Hồng, phía sau một đội viên vóc dáng khá thấp hầm hừ nói: "Các cô cũng xấu lắm, lấy hiệu của quân xanh mà lẻn vào trong quân chúng tôi, là trái với quy tắc diễn tập".
Trương Lệ Hồng vừa nghe, không thèm giả chết nữa: "Cái gì, bọn tôi xấu, trái quy tắc diễn tập, các cô lúc đang giai đoạn chuẩn bị thì đánh bất ngờ, chẳng lẽ hợp quy tắc".
Đối phương không ngờ người thành thật như Trương Lệ Hồng lại có miệng lưỡi sắc bén đến thế, không khỏi đen mặt cãi lại: "Thủ trưởng nói lấy thực chiến làm cơ sở".
Trương Lệ Hồng cười ha hả vỗ đùi nói: "Đúng vậy cho nên chúng tôi cũng phù hợp với quy tắc thực chiến đó".
Ở đây Trương Lệ Hồng ngồi khẩu chiến làm mấy đội viên tức giận tới mức hận không thể đem cô đi tế lễ, Cố Lăng Vi lại đang hốt hoảng chạy tránh tập kích bất ngờ, nhưng đột nhiên cô có linh cảm, vùng triền núi bên cạnh kì lạ.
Ngọn núi này có nhiều hang bí mật, tìm một cái hang rồi trốn vào, bốn đội viên đặc công đuổi tới chỗ rẽ, bốn người tách thành hai tổ, một tổ đuổi theo, một tổ đi dọc theo núi, thấy hang ở đây không ít, lục soát là không thể, Cố Lăng Vi cược bọn họ không thể tìm được cô, mà có tìm được hai người cũng dễ đối phó hơn bốn người nhiều. Hai đặc công tìm một lượt, khó khăn lắm mới thấy miệng động Cố Lăng Vi đang nấp, một người nói: "Này, Vương Dĩnh, cậu ở đây, xem có cô ta không".
Vương Dĩnh đi qua, đường dốc, lùm cây cao nửa người, nhìn kĩ có dấu vết bị đạp ngã, hướng nam, xong mới gật đầu nói: "Cô nhóc này tinh đấy, ở đây lại thay đổi phương hướng, chạy phía nam, bên kia là nơi dừng chân của đoàn pháo binh, không được, nó mà lại phá thêm mấy xe bồn, mặt mũi quân ta cũng mất hết, mau, tìm hướng này".
Mãi đến khi tiếng hai người biến mất dần, Cố Lăng Vi mới dựa vào tảng đá ngồi xuống, hít thở nhẹ ngàng, vừa rồi tìm một khối đá lớn xóa dấu vết, Cố Lăng Vi nghỉ ngơi một lát, vừa ăn bánh bích quy uống nước, rồi chui ra khỏi cửa hang nhỏ hẹp, đi theo đường cũ. Thôn vẫn như trước, bên ngoài nhìn vào cực kì tịch mịch, Cố Lăng Vi cẩn thận vào thôn, nhìn đánh dấu mới biết đây là bệnh viện chiến địa, thường thì nơi này phải được ngụy trang tốt, nhưng đối phương có vẻ xem nhẹ, cho nên hầu như không hề đề phòng, bỗng nhiên có tiếng bước chân từ xa tới, trong đêm tĩnh lặng cực kì rõ ràng.
Cố Lăng Vi hoảng sợ hai tay nhanh chóng leo lên nhảy vào đại viện bên cạnh, trong bức tường thẳng đứng ngổn ngang chồng chất bã ngô, đúng lúc là nơi ẩn nấp tốt, Cố Lăng Vi chui vào trong nghe tiếng bước chân thật gần, tiếng nói rõ ràng là hai nữ binh, có lẽ là quân y hoặc hộ sĩ.
"Này hơn nửa đêm mà còn phải tuần tra, mệt quá".
Một người bất mãn càu nhàu, người bên cạnh giọng trầm thấp nói: "Cậu không nghe nói sao, vừa rồi có lính điều tra của Hồng quân đánh lén, đánh hôn mê một thành viên đội đặc công, rồi chia hai hướng chạy, quân xanh chúng ta giờ trông gà hóa cuốc rồi, mình mới chạy ra từ đây, không lẽ chạy về lại đây sao, cũng không phải đứa ngốc".
Nữ binh bên cạnh hưng phấn nói: "Nếu về mà gặp mình, mình sẽ thả đi, đúng là nữ binh cũng không hề thua kém mà, ai dám nói nữ không bằng nam chứ, lúc trước sớm biết mình sẽ không vào quân y, thi thẳng vào trường quân đội, cùng đánh giá với bọn con trai, uy phong quá".
"Cậu thôi đi, nhìn người cậu, cứu người là tốt rồi, nữ binh là người bình thường sao, hoa và cây cảnh từ trước đến nay khác biệt lắm, thôi ngủ đi, chờ diễn tập xong, mình phải nghỉ ngơi đã..."
Hai người cười nói vào sân, Cố Lăng Vi vạch đen đầy mặt, cũng vài ngày chạy trốn, giờ lại thành thần tượng. Hai người vào phòng phía đông sân, Cố Lăng Vi đoán đây là nơi đóng quân tạm thời, đợi cả buổi cũng không thấy động tĩnh mới lặng lẽ đi ra, theo tường đến sân bên cạnh, nhìn vào trong, mắt sáng rực. Bên trọng là hai xe quân dụng, chắc là để vận chuyển người bệnh, nếu không cũng không đặt ở đó, Cố Lăng Vi cân nhắc một lát, nhớ lại bản đồ địa hình, lại nhìn băng tay của quân xanh, không khỏi bật cười. Cố Lăng Vi tiến vào trong viện, chui vào xe, vừa mới ngồi lên nhìn tới đã thấy một bóng đen hướng phía này chạy tới, cô hoảng sợ cúi đầu, nhìn qua kính hiển vi cẩn thận đánh giá, là Hà Hiểu Vân, đúng là cô bạn không hề ngốc, biết nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, không biết cô làm thế nào mà thoát được mấy đội viên đặc công nhỉ.
TIềm lực vô hạn, bốn chữ này dùng trên người Hà Hiểu Vân đúng là cực kì chính xác, nhìn thấy Hà Hiển Vân đến bên cạnh xe, Cố Lăng Vi càng vui vẻ, không hổ là chị em tốt, ăn ý hơn người, nhìn Hà Hiểu Vân lấm lét như trộm, Cố Lăng Vi nhẹ nhàng gõ vào thủy tinh trên xe, Hà Hiểu Vân đương nhiên bị dọa, rút súng ra, khi thấy rõ là Cố Lăng Vi mới thở hắt ra. Cố Lăng Vi mở cửa xe, Hà Hiểu Vân ngồi vào, hai người nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười, Hà Hiểu Vân thấp giọng: "Mình mới từ đầu thông đông chạy tới đây, có một con đường nối thẳng vào đường núi, trên quốc lộ, đi theo đó là được, mình không biết lái xe, cậu lái đi".
Hà Hiểu Vân mắt đầy hi vọng nhìn Cố Lăng Vi, thực ra Hà Hiểu Vân một chút cũng không lo, biết Cố Lăng Vi bao lâu, cô biết không có gì có thể làm khó Cố Lăng Vi được, trong ấn tượng của Hà Hiểu Vân, Cố Lăng Vi chính là người không sợ lên trời xuống đất, loại tin tưởng này cũng chính là động lực giúp cô thoát khỏi truy đuổi của hai đặc công kia. Cố Lăng Vi gật đầu, cũng thấy không ngờ, kinh nghiệm từ kiếp trước giờ lại có tác dụng, tuy đã lâu không lái xe nhưng trong trí nhớ của cô thì chắc không có vấn đề. Lấy đèn pin ra đưa cho Hà Hiểu Vân, để cho cô chiếu, cúi đầu lấy sợi dây làm chìa khóa, động tác thuần thục, tuy biết Cố Lăng Vi lợi hại nhưng mà nhìn cô dễ dàng đùa nghịch với sợi dây diện như thế hà Hiểu Vân càng bội phục, nói: "Lăng Vi cậu học cái này ở đâu, sao cậu còn lưu loát hơn cả trộm thế".
Cố Lăng Vi bẻ hai đầu dây diện qua một bên, thầm nghĩ đến trước đây, lúc ấy có một nam cảnh sát có ý với cô, vì muốn khoe khoang nên dạy cô chiêu này, nghe nói là học được từ đội cướp xe, đúng là nghệ thuật tùy thân mà, bất cứ lúc nào cũng sẽ có khi dùng đến.
Nghĩ đến đây cô cười nói: "Đúng vậy, ngày nào đó không làm nổi bộ đội nữa, đi làm trái pháp luật cũng không thành vấn đề".
Hà Hiểu Vân thấp giọng cười, đẩy cô: "Cậu thôi đi, cậu mà làm không nổi à, mình thấy cậu làm bộ đội là cực kì vui vẻ thì có, nhanh lên, chúng ta đi thôi, ở trong này lâu mình không yên, cuối cùng cũng được mô tơ hóa, hai ngày ba đêm này đùi ngọc ngà của mình sắp thành gỗ rồi".
Nói xong còn xoa xoa chân mình, Cố Lăng Vi cúi đầu nhìn: "Giờ không được, chờ".
"Chờ, chời gì?"
Hà Hiểu Vân hỏi
"Chờ sáng chúng ta đi".
Hà Hiểu Vân không khỏi kinh hãi: "Không phải là chết sao, trời sáng quân xanh dậy đâu đâu cũng là người, cho dù có là bệnh viện cũng không chạy được".
Cố Lăng Vi cười ha hả: "Chính là vì có người, xe vào cũng nhiều, chúng ta có lái xe đi mới tốt, giờ nửa đêm yên tĩnh chúng ta nổ máy lập tức sẽ bị lộ".
Hà Hiểu Vân cân nhắc thấy đúng, gật gật đầu, ngáp một cái: "Được, thế mình ngủ, nửa buổi tối chạy trốn, mình thiếu chút không chịu nổi rồi".
Cố Lăng Vi cũng dựa vào chỗ ngồi nhắm mắt nghỉ nơi, bảo tồn thể lực thì trời sáng mới chạy được, hai ngày nay chịu khổ, cô thật sự mệt không chịu được rồi. Bọn họ ở đây nghỉ ngơi, thì cả quân xanh và Hồng quân vì các cô mà lộn xộn lên.
Trương Lệ Hồng suốt đêm bị đưa trực tiếp đến bộ chỉ huy quân xanh, Trương Lệ Hồng vừa lên xe đã uống một bình nước lớn, sau đó dựa vào chỗ ngồi ngủ cực kì mất hình tượng, Tào Tú Hà lái xe và hai đặc công áp giả càng điên chỉ muốn túm cô mà đá ra ngoài. Tới sở chỉ huy, mấy đội trưởng quân xanh và cán bộ sư bộ đã ngồi chờ, trong đó là sư trưởng, hai đội trưởng và đoàn thiết giáp của Lý đội trưởng Hắc Lý Quỳ, nhiều người như vậy, hơn nữa đội đặc công, mà đã hai ngày ba đêm còn chưa bắt được mấy cô nhóc đó, nói ra đúng là hoang đường. Phương sư trưởng trấn áp cơn giận, mất sức lớn như thế mà chỉ bắt được một người, còn đánh gục một đặc công viên, đây là chuyện gì chứ, nhưng không riêng gì ba đội trưởng và nhóm sư bộ, tò mò về ba cô nhóc này cũng càng lớn hơn. Không biết tên Tiểu Chu kia kiếm đâu ra mấy cô này, khả năng phá hoại đúng là không nhỏ. Trương Lệ Hồng lúc bị mang vào đây không khỏi hoảng sợ, cừ thật, một đám mang quân hàm trên vai, đều là cấp thủ trưởng cả, hơn nữa toàn đàn ông trên bốn mươi tuổi, nhìn thì thân thiết nhưng lại thể hiện ra khí chất sắc bén không bỏ qua được. Trương Lệ Hồng vội cúi chào: "Chào thủ trưởng".
Phương sư trưởng lúc này mới nhìn thấy một trong ba phần tủ quấy rối xe bồn của mình, vóc dáng rất cao, không tính là xinh đẹp nhưng tư thế oai hùng hiên ngang, lại có khí chất quân nhân cao ngất, không có hình tượn của nữ binh yếu ớt bình thường. Phương sư trưởng cười ha hả: "Cháu là Trương Lệ Hồng?"
Trương Lệ Hồng nói: "Vâng, là Trương Lệ Hồng phân đội tăng cường đội điều tra đoàn 358".
Giọng to, không có chút nào quỵ lụy. Phương sư trưởng hơi trêu chọc nói: "Hóa ra không phải lính thông tin à?"
Trương Lệ Hồng chớp mắt vài cái, nói: "Lâu như vậy mà thủ trưởng mới biết chi tiết về chúng tôi, giấu diếm cũng là thừa haha".
Phương sư trưởng nhíu mi: "A?Vậy cháu nói xem, hai bạn cháu giờ đang ở đâu, cháu hẳn chưa biết chúng ta dù sao cũng là diễn tập, đội trưởng Chu điện báo nhiệm vụ hủy bỏ rồi, cho nên hai người kia phải nhanh chóng tìm được".
Trương Lệ Hồng có chút hoài nghi nhìn Phương sư trưởng. Cho tới bây giờ Phương sư trưởng còn chưa bị ai nghi ngờ, trên mặt càng khó coi, tham mưu bên cạnh nhìn qua một cái vội vàng đưa điện thoại cho của Chu đội trưởng bên Hồng quân cho Trương Lệ Hồng, Trương Lệ Hồng nghi ngờ nhận. Chu đội trưởng bên này cũng sớm bùng nổ rồi, ông không ngờ Cố Lăng Vi lại quấy động như thế, cừ thật, ba cô nhóc đi vào lòng quân xanh, quấy phá, tuy là hết giận nhưng dù sao cũng là quấy rầy, không đúng quy tắc diễn tập, có chút không đúng, giò muốn ba cô trở về cũng không có cách nào, bởi vì không liên lạc được, vất vả mới gặp được một người, vội vàng lớn tiếng nói: "Trương Lệ Hồng, ba cô nhanh về cho tôi, biết không, đây là mệnh lệnh".
Giọng nói như sấm rền làm Trương Lệ Hồng phải đem tai nghe ra xa tai, mở miệng nói: "Báo cáo thủ trưởng, hiện tại tôi cũng không biết hai cô ấy đang ở đâu cả".
Chu đội trưởng quát: "Chó má, cô phối hợp với quân xanh, tìm hai tên kia cho tôi, các cô nháo loạn quá đấy, là trái với quy tắc diễn tập".
Trương Lệ Hồng lắp bắp nói: "Lăng vi nói, lúc diễn tập thủ trưởng đã bảo phải lấy điều kiện thực chiến làm chuẩn, trong thực chiến làm gì cho quy tắc".
Chu đội trưởng bị Trương Lệ Hồng làm á khẩu, thấp giọng mắng vài câu mới nhớ ra đối phương là một cô nhóc mà thôi, hít một hơi nói: "Dù sao cũng phải phối hợp, nếu không hai cô kia mà gây rắc rối ba người về sẽ bị xử phạt".
Loảng xoảng một tiếng cắt đứt điện thoại.
*****
Chu đội trưởng dập điện thoại, vừa rồi còn bày ra vẻ mặt tức giận bừng bừng lập tức đã tươi như hoa nở mùa xuân, đối lập như ranh giới giữa mùa đông giá rét và mùa hè vậy, Uông chính ủy đứng bên cạnh không khỏi bật cười: "Lão Chu, hai ngày nay tâm tình không tệ nhỉ?"
Chu đội trưởng nhíu mi cười ha hả: "Cô nhóc Cố Lăng Vi đúng là số một, làm nổ ba xe bồn của Hắc Lý Quỳ haha!Hết giận hết giận rồi, ông đây mấy ngày chịu uất ức giờ cân bằng lại, mẹ nó mấy người kiêu ngạo hả, cái gì mà hợp tác với bộ đội đặc chủng, cái gì mà binh đoàn thiết giáp, dưới tay ba cô nhóc của ông thì đều bị đùa giỡn xoay vòng hết, không mò ra hướng đâu".
Diệp Bành Đào vừa vào đã thấy bộ dạng vui vẻ của Chu đội trưởng, ông liếc mắt nhìn anh thầm nghĩ, trách không được thằng nhóc này luôn muốn nắm Cố Lăng Vi trong tay, cô nhóc này như quỷ ấy, ý thức được mình có phần không được nghiêm túc, dù sao cũng sắp diễn tập xong, vội ho khan một tiếng nói: "Diệp Bành Đào, anh và Vương Đại Pháo quay về sư bộ, quân xanh chắc tối mai sẽ tấn công mạnh, giai đoạn trước chỉ mới chiến tranh quấy rối thôi, đặc công làm chiến tranh tâm lý, lần này mới là đánh thật, lực lượng của ta tương đối cách xa đối phương, đảm bảo sư bộ phải an toàn rời đi là đã thành công một nửa rồi, quân xanh vũ khí ta không ngăn được, cố gắng giảm thương vong là được".
Diệp Bành Đào và Vương Đại Pháo đều sửng sốt, nếu bình thường ai mà dám nói vậy không chừng Chu đội trưởng đã không cần khách khí đạp một phát rồi, thế mà hiện giờ chính ông lại bình tâm nói ra, hơn nữa trên mặt còn cười tủm tỉm, bày ra vài phần quỷ dị.
Uông chính ủy quét qua hai người đang không thích ứng nổi, mở miệng giải thích: "Giai đoạn trước diễn tập quân xanh chọn bộ đội đặc chủng phối hợp phát động chiến tranh chim sẻ, đánh chúng ta trở tay không kịp, quân ta đã mệt không chịu nổi rồi, nhưng đối phương lại không hề gì, lính điều tra đặc biệt của chúng ta cũng lẻn vào lòng quân xanh, khiến bọn họ có một đêm không ngủ rồi, xem như ngang nhau, nhưng lực lượng cách nhau thế này thì tính ra cũng là Hồng quân chúng ta đại thắng, haha!Cho nên thua là tất nhiên nhưng chúng ta cũng có mặt mũi rồi, làm cho quân xanh lần này thắng cũng không vẻ vang gì, hiểu rõ chưa?"
Lính điều tra đặc biệt?Lăng Vi?"
Chu đội trưởng cười tủm tỉm liếc mắt nhìn anh nói: "Diệp Bành Đào, tôi tò mò thật đấy, anh và Cố Lăng Vi ở cùng một chỗ, có phải cả đời này cậu cũng không trở mình được không, vợ cậu quá lợi hại rồi, mang sĩ diện về cho Hồng quân chúng ta, haha!Chờ diễn tập xong, tôi sẽ phê cho cậu mười ngày nghỉ, cho cậu giải quyết vấn đề cá nhân".
Mắt Diệp Bành Đào sáng lên vội hỏi: "Thật sao, ngài cũng phải phê cho vợ tôi mười ngày nghỉ, nếu không cũng vô dụng".
Chu đội trưởng đạp một phát: "Xê ra, để ông đây làm việc, đây là công của vợ cậu đấy, cậu được không ít tiện nghi còn khoe mẽ, lần này mà đánh không đẹp thì ông còn cho cậu thêm mười ngày cấm vận đó".
Diệp Bành Đào và Vương Đại Pháo vừa ra khỏi đoàn bộ, Vương Đại Pháo vỗ vỗ vai Diệp Bành Đào ghen tị nói: "DIệp liên đoàn trưởng, từ lập trường của chiến hữu tôi rất đồng tình với cậu, vợ cậu chắc không đấu nổi đâu".
Vợ mình làm nên chiến công vĩ đại làm cho Diệp Bành Đào tự nhiên cực kì vui vẻ, không chỉ anh, thậm chỉ cả Hồng quân đều kinh động, Hồng Liên đi đến đâu cũng ngẩng đầu cao hơn người ta, xem chị dâu của ta chưa, là người xâm nhập vào lòng địch, mang mặt mũi về cho Hồng quân đó, haha hết giận đó, xả giận đó.
Khi Hồng quân bên này đang vui sướng, quân xanh bên kia thật sự một đêm bất an, Trương Lệ Hồng không ngốc, đội trưởng mình nói thế cũng chỉ để đe dọa thôi, cô mới không sợ đâu, lúc trước đã nói rồi, có phúc cùng hường, nếu bị xử phạt thì ba người chịu chung, chả đáng gì. Cô tuy không thông minh bằng Hà Hiểu Vân, cũng không lợi hại như Cố Lăng Vi, nhưng giọng của đội trưởng cô cũng hiểu được một phần, muốn cô phối hợp à, thì phối hợp, dù sao giờ cô cũng chẳng biết Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân chạy đi đâu nữa, Trương Lệ Hồng suy nghĩ, tốt nhất là trực tiếp đến sư bộ, đánh thẳng vào đầu quân xanh, thế mới sướng, haha.
Phương sư trưởng rất nhanh liền nhận ra, đây là chiêu kéo dài mà, sau khi nói chuyện với bên Hồng quân xong cũng vô dụng, miệng thì vui vẻ đáp ứng sẽ phối hợp với họ, nhưng trong lòng thì vui lắm đấy, nếu ba cô nhóc kia là lính trinh sát của mình, có khi diễn tập xong còn khen thưởng cho mỗi người ấy chứ, đáng tiếc là quân địch, đúng là phiền toái lớn. Mắt thấy mặt trời bắt đầu lộ ra những tia nắng ban mai, Phương sư trưởng nhìn Tham mưu trưởng một cái, tham mưu trưởng vọi gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, xong thì lắc đầu, Phương sư trưởng vội vàng đi qua đi lại: "Cả một doanh điều tra, còn cả một đội đặc công, suốt một đêm, thế mà cả bóng cũng không tìm được, làm ăn kiểu gì không biết, gọi cho tôi Hàn Vệ Hồng".
Tham mưu trưởng gọi cho đội đặc công, Hàn Vệ Hồng nhận điện, Phương sư trưởng trầm thấp chất vấn, từ ống nghe truyền ra: "Hàn Vệ Hồng, cô mang binh kiểu gì thế hả, không phải bình thường cô vẫn nói quân mình lợi hại lắm à, mười ba người, tìm đã hai ngày rồi mà cả cọng lông cũng không quơ được, mấy người kiêu ngạo về khả năng truy lùng lắm mà, tôi thấy bình thường không có việc gì chỉ biết ăn thôi..."
Một loạt quở trách, quở trách làm mặt Hàn Vệ Hồng lúc đỏ lúc trắng, cũng không thể phản bác lại, liên tiếp nói: "Rõ, thủ trưởng, tôi hiểu, thủ trưởng, tôi biết tình huống bây giờ, rõ, thủ trưởng..." Phùng chính ủy bên cạnh chờ cô dập máy hỏi: "làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?"
Hàn Vệ Hồng suy nghĩ một lát, sắc mặt đột nhiên sáng hơn, cười ha hả vài tiếng nói: "Vu Thiết Dĩnh thế mà bồi dưỡng cho tôi một quân át chủ bài".
Nói xong cầm mũ đi: "Đi thôi, tôi phải tự đi bắt cô nhóc kia, nhìn xem thực sự cô ta có 72 phép biến hóa lên trời xuống biển hay sao?"
Tiếng gà đánh thức cả thôn, đánh thức Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân, phía đông mặt trời dần trồi lên, thôn nhỏ ngủ say tỉnh lại như bình thường, dần dần thức giấc, từ xa nhìn lại, các căn nhà khói bếp lượn lờ, tiếng xe tiếng người, khiến cho thôn nhỏ ở vùng đào nguyên bắt đầu có những vui buồn khác nhau nảy nở.
Cố Lăng Vi thấy đến lúc rồi, cúi đầu lấy hai sợi dây thép khởi động xe, hà Hiểu Vân tò mò nói: "Lăng Vi, giỏi qua, chiêu này khi nào về phải dạy mình đó".
Cố Lăng Vi lưu loát nhất ga, xe tiến ra khỏi thôn, bên đường là người dân và nhân viên y tế, ai cũng không quan tâm đến các cô, dọc theo đường đất đến khi tới quốc lộ hai người mới nhẹ nhàng thở ra. Hai người vừa mới ra khỏi thôn Hàn Vệ Hồng sau lưng đã chạy tới, Tào Tú hà mặt mày xám tro đuổi theo phía sau, với việc kinh động đến cả Hàn đội trưởng phải tự mình đến, cô cực kì xấu hổ."Hàn đội trưởng, đêm qua mấy cô đó mới đến đây, hơn nữa chúng tôi cũng đánh nhau ở đâu, sau đó một người hướng đông một hướng tây chạy trốn rồi".
Hàn Vệ Hồng quét mắt nhìn một cái: "Cô không thấy mấy cô nhóc kia rất thận trọng và linh hoạt à, hơn nữa phải làm việc ngược lại với suy nghĩ của người bình thường, tôi đoán bởi vì ở đây họ mới vừa đi ra cho nên có thể trở về trốn, so với nơi khác đây là nơi an toàn nhất".
Đi một vòng quanh thôn, tới cửa viện hàn Vệ Hồng dừng lại nhìn cạnh bên góc tường có một dấu giày rất nhạt, là người rất am hiểu kĩ thuật điều tra, Hà Vệ Hồng ngẩng đầu nhìn trong sân còn một chiếc xe jeep nói: "Trong điện này vẫn chỉ có một chiếc xe thôi sao?"Người phụ trách bệnh viện nói: "Không, vốn có hai chiếc, chắc một chiếc mang vận chuyển vật tư rồi, TIểu Lưu, cậu đi tra xem, hôm nay ai mang xe đi?"
Chốc lát sau, Tiểu Lưu đầu đầy mồ hôi chạy tới: "Không, không có, chìa khóa vẫn còn ở phòng hành chính tổng hợp, không có ai lái xe đi cả".
Ánh mắt hàn Vệ Hồng chợt lóe lên, nhìn vào vết xe trên đất, dứt khoát giao việc: "Báo cho khu vực phòng thủ bên cạnh, bên quốc lộ, kiểm tra, bắt người".
Trên mặt không khỏi lộ ra tia hứng thú: "Tào Tú hà, đội điều tra đặc biệt có dạy phá khóa sao?"Tào Tú Hà sửng sốt: "Theo tôi biết thì không có, cho nên tôi căn bản không nghĩ tới họ có thể đụng đến xe".
Hàn Vệ Hồng đột nhiên nhớ tới nhiều năm trước ở trường quân đội trong đợt hội diễn quân sự, trong buổi duyệt binh có một cô nhóc ngây ngô cười đùa, hình như cũng gọi là Cố Lăng Vi
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân tốc độ không phải nhanh bình thường, hơn nữa cũng rất tiết kiệm thể lực, vô cùng thoải mái, Hà Hiểu Vân lấy trong túi ra quả táo hôm đó cất được, đưa tới bên miệng Cố Lăng Vi: "Này Lăng Vi ăn một ngụm, mua bên ngoài cũng không ngọt bằng đâu".
Cố Lăng Vi dở khóc dở cười nhìn cô một cái, nhưng mà cũng cắn một ngụm to, nhìn thấy trạm kiểm tra phía trước vội vàng chuyển lái vào lối rẽ bên cạnh, trực tiếp vào đường đất, hai bên là dốc thoải đất hoang, cỏ hai bên cao bằng người, Cố Lăng Vi chạy xe đến một góc bí mật, cùng Hà Hiểu Vân cắt cây ngụy trang lên xe, chạy về hướng quốc lộ.
Rất xa thấy một chiếc xe quân sự chạy tới, hình như là xe đưa tin, xe dừng trước mặt hai người, người đó vô cùng quen mặt, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân không khỏi há hốc mồng, không phải ai khác, chính là Hồ Đan Đan vị hôn thê không biết thật giả của Trịnh Viễn. Hồ Đan Đan lúc nào cũng rất kiêu ngạo, cho nên đối với Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân, từ lúc sau khi tốt nghiệp cũng không liên lạc, giờ gặp lại thật đúng là ngỡ ngàng, nhìn qua hai người vài lần hỏi: "Hai người đây là?"
Hà Hiểu Vân linh động cười nói: "Hóa ra là Hồ học tỷ, đã lâu không gặp, bọn em từ khu vực phòng thủ bên kia sang, chạy xe chuyển vật tư, tự nhiên giờ xe lại hư, may mà gặp chị, vừa lúc cho em đi cùng một đoạn".
Hồ Đan Đan tuy là cao ngạo đấy nhưng dù sao cũng học cùng một trưởng, với quan hệ của Cố Lăng Vi và Diệp Bành Đào cô cũng không muốn đắc tội, nói với lái xe hai câu, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân an toàn ngồi lên xe đưa tin, trong xe ngoài Hồ Đan Đan còn có một quay phim, một lái xe, Hồ Đan Đan nhìn hai người nói: "Hai người là lính thông tin, sao không đến bộ tuyên truyền?"
Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân nhìn nhau, vội nói: "Vâng, Dù sao cũng là vì nhân dân phục vụ cả". Hồ Đan Đan có chút khinh thường nhìn hai người, anh quay phim bên cạnh nói: "Lính thông tin vất vả lắm!Các em học tin tức à, xinh thế, nếu cũng được phân đến đoàn của chúng ta, cùng với phóng viên Hồ sẽ thành ba đóa hoa ở đoàn đó, đảm bảo so với năm đóa hoa đoàn văn công tuyệt sắc hơn nhiều".
Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi vì che giấu mình nên trên mặt toàn là màu, vừa nhìn đã biết là lính trinh sát, tránh cũng không tránh được, qua mấy ngày đêm chạy trốn, khuôn mặt nhỏ nhắm có vài phần tiều tụy, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, Hồ Đan Đan không kiên nhẫn nói: "Tiểu Lý, cậu nói nhiều quá đó, đoàn chúng ta ai muốn vào thì vào sao?"
Tiểu Lý im lặng chép miệng, Hồ mỹ nữ lại mất hứng rồi, không dám nói hươu nói vượn nữa, phía trước là trạm canh gác tạm thời của quân xanh, Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân âm thầm cầm tay nhau, cực kì lo lắng, chỉ là diễn tập nhưng lại kích thích vô cùng, tóm lại là tâm lí mâu thuẫn lạ kì. Xe cũng không dừng bao lâu, sau khi giao giấy thông hành lại để cho mọi người đi qua, Tiểu Lý tò mò nói: "Sao khu vực phòng thủ lại có trạm kiểm tra nhỉ?"
Lái xe nói: "Nghe nói có hai nữ điều tra Hồng quân xâm nhập vào lòng quân xanh, ba ngày còn chưa bắt được"
"Hai nữ điều tra, điều tra còn có nữ sao?"
Tiểu Lý tò mò nói: "Này, hai người này không sợ là lính điều tra sao?"Hồ đan Đan hừ một tiếng: "Lính điều tra phải vượt qua nhiều kiểm tra, tố chất đứng đầu mới đủ tiêu chuẩn, cậu nghĩ ai muốn cũng làm lính trinh sát được sao, đúng là không hiểu gì".
Tiểu Lý bị Hồ Đan Đan nói lạnh nhạt, dù sao Hồ mỹ nữ cũng có tiếng là tính tình không tốt rồi, nhưng mà bối cảnh người ta tốt, cho nên người khác cũng đành nén giận, đây là sự thật, không có cách nào khác, nhưng mà hai cô gái lên giữa đường này cũng là lính thông tin, thế mà lại nói chuyện vui vẻ, thế là thôi không để ý đến Hồ Đan Đan tiếp tục cùng hai mỹ nữ tán gẫu.
Rất nhanh, Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân phát hiện tình hình dường như không được tốt, Hồ Đan Đan lần này là đến phỏng vẫn sư trưởng quân xanh, chiếc xe tiến đến tổng chỉ huy quân xanh, khoảng cách với khu vực phòng thủ của Hồng quân càng lúc càng xa, hai người nhìn nhau, Cố Lăng Vi nhìn ra phía ngoài, ven đường đã qua tới mười trạm kiểm tra, chắc là sợ hai người lẻn đến bộ chỉ huy quân xanh quấy rối. Nói thật tuy hai người cũng muốn lắm nhưng biết là vậy, vẫn là không thể, dù sao diễn tập cũng không nên làm quá mức, nhưng giờ đâm lao đành phải theo lao. Xe của Hồ Đan Đan tiến thẳng vào đại viện của bộ tư lệnh, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân khách khí nói cảm ơn, chạy nhanh như chớp, thấy hai người từ trên xe xuống, lại xinh đẹp như thế, mấy quân sĩ quân xanh tưởng là phóng viên thực tập cho nên cũng không ai đến ngăn, còn ngượng ngùng đỏ măt nhìn nữa, đúng là lính có khi cũng rất đáng yêu mà.
Đáng tiếc đi ra khỏi đại viện tầm trăm mét liền thấy hai người trên xe jeep ngụy trang, người kia thì không biết nhưng ngồi ở phó lái chính là Tào Tú hà, hai cô đã gặp qua rồi, tuy lúc đó trời tối đen nhưng dáng người và ánh mắt thì rất rõ. Hai người hoảng sợ không hề nghĩ ngợi vội chạy đi như thỏ, Hàn Vệ Hồng và Tào Tú Hà vốn cũng không để ý đến hai người, chỉ là biết có một chiếc xe phỏng vấn đến, nghĩ là hai cô gái phóng viên xinh đẹp nào đó, cho đến khi thấy hai người hốt hoảng chạy, mới nhận ra. Tào Tú Hà hô to: "Chính là họ, dừng xe".
Nhảy xuống xe thì chỉ kịp nhìn thấy hai cô nhóc chạy vào triền núi bên cạnh, triền núi tuy dốc thoải nhưng cây côi đá nhiều, là nơi trốn rất tốt, qua đoạn dốc là một ngọn núi nhỏ, qua núi lại chính là đầu não quân xanh, đến lúc đó lại càng phiền toái. Hàn Vệ Hồng lập tức bố trí mười người chặn phía trước phía sau đường lui, bên này mình cũng tự mang người đánh tới, bày ra thiên la địa võng, không tin hai cô nhóc này còn có thể chạy. Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân chạy lên tới đây mới biết, nơi này là khe núi tự nhiên, trước sau đều có đặc công đánh tới, hai người có chắp cánh cũng không thể bay, Cố Lăng Vi không khỏi cười: "Hiểu Vân, lúc này mình còn chưa thu đủ đây".
Hà Hiểu Vân cười ha hả nói: "Được, bà chủ nói đi, thế nào mới đủ".
Cố Lăng Vi nháy mắt vài cái: "Phải thêm vài đệm lưng nữa mới đủ".
Nói xong hai người rất ăn ý rút súng lục ra, dựa lưng vào nhau nhắm hai sườn núi mà bắn, Cố Lăng Vi đợi cho người đặc công thứ nhất vào tầm bắn không dọ dự bóp cò, tiếng súng vang lên, một đặc công bị bốc khói, còn muốn tiến lên phía trước nữa, Cố Lăng Vi tức giận hô to: "Mấy người đừng chơi xấu, chết mà còn động".
Hà Hiểu Vân cũng cực kì tức giận không thèm chọn lời: "Làm lính mà không biết xấu hổ, xấu quá rồi đó".
Người đặc công kia nghe xong trên mặt đỏ bừng. Hàn Vệ Hồng cười ha hả, hai cô nhóc này biết mình chạy không được, định kiếm thêm vài đệm lưng đây mà, đúng là mấy cô nhóc không biết mệt, nhưng mà kĩ thuật bắn súng không tệ đâu, nhắm rất chuẩn, đáng tiếc còn thiếu kinh nghiệm, phải tôi luyện thêm. Cười hắc hắc thân thiết kêu gọi đầu hàng: "Hai người ra đi, nếu không chúng ta sẽ thả lựu đạn xuống khe núi đó".
Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân dùng sao thà làm ngựa chết còn hơn ngựa sống, vừa nghe xong không cần suy nghĩ ném luôn lưu đạn ra bên ngoài.
*****
Nhóm đội viên đội đặc công không kịp phòng bị, mà hai cô gái cũng muốn liều mạng rồi, vài đội viên trên đầu bị bốc khói, Tào Tú Hà tức muốn chết: "Đội trưởng Hàn, hai đứa này mềm không muốn ăn, muốn cùng chết với chúng ta đó".
Hàn Vệ Hồng bật cười một tiếng: "Muốn làm anh hùng liệt sĩ à, không có cửa đâu, thu đạn lại cho tôi, hôm nay tôi phải bắt sống hai con nhóc này, nhìn xem bọn nó có bản lĩnh gì, có lên trời được không?"
Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân quyết chết thì chết cả hai, cho nên không cần hạ thủ lưu tình, chỉ cần vào tầm bắn là nổ súng, chỉ một lát sau thế công ở hai phía cũng không chịu được, cố tình đẩy các cô vào đây vì nơi này là lá chắn tự nhiên dễ phòng thủ khó tấn công, thế mà đội đặc công đã có ba người hi sinh. Mấy người đội đặc công không có cùng tâm tư với Hàn đội trưởng, mấy ngày nay họ tức nghẹn bọn Cố Lăng Vi rồi, giờ phải trút, nếu không phải Hàn đội trưởng ngăn đón trước, dùng thẳng súng máy không tin hai con nhóc này có thể thoát được, chỉ là không có mệnh lệnh của đội trưởng, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, phải cắn răng mà đáp trả hai đứa này.
Hàn đội trưởng nhìn trái phải: "Cậu đến điểm A cây lớn phía trước... Cậu đến điểm C bên phải 5m tảng đá lớn đó...... Cậu điểm E.... Mọi người giấu hỏa lực, để tôi đi lên bắt hai đứa này".
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân thấy hết đạn, hai người nhìn mấy tảng đá khối ở khe núi, nhìn thoáng qua nhưng cũng không dám, nếu ném thì không còn là diễn tập nữa, không tốt có khi làm bị tưởng, mấy cô chịu không nổi, dù sao cũng đủ rồi. Biết đối phương là muốn bắt sống mình, hai người cũng không ẩn nấp nữa, cùng đứng lên nhảy từ khe núi ra, ngay tại vòng vây vọt tới, hai cô nhóc này không thèm làm rùa đen rụt đầu, đội viên đội đặc công cũng thu súng lại, tránh cướp cò đúng như ý của các cô, nắn tay muốn lên giáo huấn mấy đứa này một phen. Hai người nhanh chóng bị vậy xung quanh, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân cùng nhìn, mỗi người trên mặt đều giống như thâm thù đại hận với mấy cô vậy, có phần phát run, Hà Hiểu Vân cười ha hả: "Sao vậy, sợ một người đánh không lại nên cùng tiến lên sao, vậy đến đi, chúng tôi hầu".
Giọng điệu bỡn cợt không chịu được, mấy đặc công tức đến mức muốn rút súng ra bắn một phát kết liễu cho rồi, Hàn Vệ Hồng lại cực kì thân thiết nói: "Các cô nếu đầu hàng thì chúng tôi sẽ không gây khó khăn, cũng ít chịu đau hơn đó".
Hai người kiên cường cứng cổ nói: "Không đầu hàng, nếu không mấy người cứ bắn đi, còn không thì đánh nhau".
Tào Tú Hà hừ một tiếng: "Nhóc con, đúng là ngông cuồng quá rồi đấy, dám đấu với đại đội trưởng kia à".
Cố Lăng Vi nhìn qua Hàn Vệ Hồng một cái, thấy có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra, Hàn Vệ Hồng khoát tay, mấy đội viên xung quanh nhanh chóng lui về phía sau 5 bước, để lại một khoảng trống ở giữa, Hàn Vệ Hồng quét mắt nhìn Cố Lăng Vi một cái: "Nghe nói cô rất giỏi đánh nhau, hôm nay chúng ta đấu thử xem thế nào".
TRải qua lần diễn tập này, những kĩ xảo cô học được từ Chu Tử Phong, Cố Lẳng Vi cực kì tin tưởng, cho nên không hề luống cuống triển khai tư thế: "Đến đi, nếu cô có thể đánh ngã tôi thì xong, chúng tôi đầu hàng, nếu không, dù mấy người có thắng cũng là ỷ đông mà thôi, thắng không vẻ vang gì".
Nhóm đặc công tức nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ không ngờ con nhóc này gian xảo như thế, xem nó bị chỉnh chân chính là thế nào. Cố Lăng Vi cũng không nói nữa, bước lên nhấc chân đánh về đầu gối của Hàn Vệ Hồng, Hàn Vệ Hồng thân thể vừa chuyển động, lưu loát bước về sau hai bước, nghĩ thầm cô nhóc này đúng là biết cách thức mà. Cố Lăng Vi thu chân lại, nắm tay đưa lên, đánh thẳng mặt, Hàn Vệ Hồng nghiêng người, thân hình nhanh chóng vụt ra sườn sau của Cố Lăng Vi, đá vào chân cô, Cố Lăng Vi dù có kĩ thuật đánh nhau tốt nhưng vẫn thiếu kinh nghiệm thực chiến, gặp phải Hàn Vệ Hồng cao thủ già đời đương nhiên không hề có ưu thế. Chân lảo đảo thân mình nghiêng về phía đất, may mà cô phản ứng nhanh hai tay nhanh chóng chống lên chân nảy lên dùng sức bật, đá thẳng, Hàn Vệ Hồng không ngờ con nhóc lại học được chiêu này, dù có mặc áo chống đạn, cô vẫn phải lùi về sau vài bước. Hàn Vệ Hồng cười ha hả: "Nhóc con, phản ứng rất nhanh".
Nói xong thân mình nhanh chóng nghiêng người né thế công của Cố Lẳng Vi, khuỷu tay đánh thẳng vào ngực cô, Cố Lăng Vi thì không có áo chống đạn lớp che chở không dày, cho nên đau tới đứt ruột đứt gan, hàn Vệ Hồng ngáng chân, Cố Lăng Vi đã bị kìm trên mặt đất. Hà Hiểu Vân vừa thấy đã nóng ruột, cũng không thèm quan tâm đến quy tắc diễn tập chó má gì nữa, cướp khẩu súng lục trong tay đội viên đặc công, bắn, người Hàn Vệ Hồng cũng bốc khói lên, viên đạn này cuối cùng cũng đến đúng chỗ. Đội đặc công đều tưởng hai cô đã sớm hết đạn rồi, cho nên mới xuống đây, không ngờ còn có chiêu này nữa, tức giận không kìm được lao lên trực tiếp quật ngã Hà Hiểu Vân xuống đất, Hà Hiểu Vân vội mở miệng: "Quy định nói phải ưu đãi tù binh, mấy người không được sai".
Hàn Vệ Hồng nhìn hai cô nhóc bật cười, thả Cố Lăng Vi ra nói: "Được, rốt cục hai người cũng lấy đội trưởng đội đặc công làm đệm lưng rồi đó, thỏa mãn đi".
Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân nhìn nhau nói: "Thỏa mãn, thỏa mãn, haha".
Hà Hiểu Vân mím môi, không biết xấu hổ tiếp tục đưa điều kiện: "Cái kia, chúng tôi vừa đói lại vừa khát, có thể cho cơm ăn không, nghe nói thức ăn của quân xanh nhiều hơn Hồng quân chúng tôi, bỏ đói tù binh là hành vi vô nhân đạo đó".
Tào Tú Hà giọng điệu vui vẻ nói: "Không ngờ mấy người còn biết đói, mang đi".
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân cũng không phản khàng, bởi vì làm gì cũng vô dụng thôi, bị đưa thảng đến lều trại, vừa đi vào đã thấy Trương Lệ Hồng ngồi bên trong vắt chân uống nước trà, đãi ngộ còn cao hơn cả thủ trưởng, Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân bước qua đoạt lấy tách trà, uống ừng ực. Trương Lệ Hồng đau lòng nói: " này hai người có phải người không, chừa cho mình một ít, đây là trà Thiết quan âm của Phương sư trưởng đó..."
Hà Hiểu Vân đặt tách trà xuống, vỗ vỗ bả vai cô: "Được, Trương Lệ Hồng đãi ngộ của cậu cao thật đó, sớm biết tốt như thế mình cũng không chạy trực tiếp chờ mấy người đó bắn cho rồi".
Trương Lệ Hồng xì cười nói: "Thôi đi, nếu không phải khó bắt như vậy quân xanh cũng không đối đãi với chúng ta thế này đâu, các cậu không biết, Phương sư trưởng kia rất có phong độ của thủ trưởng, tuyệt không táo bạo như sư trưởng của mình đâu, văn nhã như giáo viên, lại cực kì đẹp trai á".
Cố Lăng Vi trầm tĩnh, cả người thấy mệt không chịu nổi, hơn nữa ngực bị Hàn đội trưởng đánh giờ vẫn đau, bước về phía giường phía sau nghỉ ngơi, Hà Hiểu Vân cũng không đứng nữa, tranh thủ ngồi xuống, chỉ chốc lát sau hai người đã ngủ vùi. Trương Lệ Hồng lặng lẽ đắp chăn, cũng ngồi lên giường, thở dài, thật là yên tĩnh.
Không ai quấy rầy, cảm giác ngủ thẳng đến nửa đem, ba người bị đói mà tỉnh, vừa ngồi dậy đã thấy có một thùng nước bên trong, phục vụ quá là chu đáo, ba người nhanh chóng rửa mặt, Tào Tú hà bưng cơm bước vào, không biết có phải tức giận hay không, loảng xoảng đặt lên bàn: "Ăn đi, ba người náo loạn chưa đủ, còn kết liễu đội trưởng của chúng tôi, giờ lại phải hầu hạ ăn uống, lí lẽ ở chỗ nào vậy trời".
Hà Hiểu Vân cười hắc hắc: "Diễn tập xong chưa?Phải bình tĩnh, bình tĩnh, đống chí đừng nên nóng giận, chúng tôi cũng là bất đắc dĩ, đều là anh em bộ đội nhau cả, nói trắng ra chính là chiến hữu đó, chiến hữu haha".
Tào Tú Hà hừ một tiếng: "Đúng là mặt dày, đừng có cợt nhả tôi, tôi không để mình bị xoay vòng vòng đâu".
Nói xong liếc mắt nhìn Cố Lăng Vi một cái, nói: "Cô là Cố Lăng Vi phải không, bị thương thế nào rồi?"Hà Hiểu Vân và Trương Lệ Hồng hốt hoảng hỏi: "Làm sao vậy, Lăng Vi bị thương chỗ nào, để bọn mình xem".
Nói xong định cởi quân áo, Cố Lăng Vi mặt đỏ lên đẩy mấy cô ra: "Không sao, chỉ là bầm tím chút thôi".
Tào Tú Hà ngược lại nở nụ cười: "Nhóc con đừng gắng, dù sao cũng là con gái".
Nói xong ném cho cô một lọ dầu hoa hồng: "Buổi tối không có việc gì thì lấy cái này xoa, giảm đau được, may mà cô có mặc áo bảo hộ nếu không xương ngực có khi nát rồi, nhưng mà thế cũng đủ, một cước của Hàn đội trưởng rất mạnh".
Cố Lăng Vi thấp giọng cám ơn, ở trận doanh của người ta, vẫn phải biết thức thời. Ba người ăn uống xong xuôi, thì lại bị một binh nhì đưa đến bộ chỉ huy, nói là sư trưởng muốn gặp. Đã là nửa đêm sư bộ bật đèn đón khách quý, ba người Cố Lăng Vi vừa đến đã chạm phải một đội trưởng mặt đen, trợn mắt há mồm nhìn mấy cô, những người khác cũng mang theo vẻ kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên người Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân quét lui quét tới, giống như hai người là quái vật chín đầu vậy. Phía sau là Hồ Đan Đan và Tiểu Lý vẫn còn ở đây, có lẽ phải theo dõi hành động chủ công của quân xanh lần này, Hồ Đan Đan nhìn các cô, trên mặt ngây ra như không tin nổi, khiến cho tư sắc của cô giảm rõ rệt. Phương sư trưởng cũng rất ngạc nhiên, tuy hi sinh một đội trưởng đặc công để bắt được hai cô nhóc quấy rối, nhưng mà nói thật, đây cũng không phải chuyện rạng rỡ gì, sớm nghe nói bộ dạng hai người này cũng không kém, chỉ là nhìn thấy hai cô nhóc xinh đẹp như vậy đúng là khiến người ta giật mình. Không phải tự mình trải qua chắc ông cũng không dám tin hai cô đã làm cho quân xanh người ngã ngựa đổ, hơn nữa cô gái đi phía trước, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, đôi mắt sáng rỡ, rạng ngời như ngọc, đẹp đến ngỡ ngàng, dáng người cao ráo yểu điệu, khiến cho người ta không tin nổi thân hình xinh đẹp như thế lại chứa một sức mạnh phi thường đến vậy. Phía bên phải cô nhóc này có vẻ đáng yêu hơn, hơi nghiêng đầu, có một vẻ nghịch ngợm không nói nên lời, cực kì dễ thươn, hai người này vừa bước vào Phương sư trưởng liền cảm nhận được bộ chỉ huy của ông sáng lên không ít, hai người nghiêm, chào theo nghi thức quân đội: "Chào thủ trưởng, phân đội điều tra đặc biệt đoàn 358 Hồng quân Cố Lăng Vi, Hà Hiểu Vân báo cáo".
Ánh mắt Phương sư trưởng chợt lóe lên, cười ha hả: "Đúng là mấy cô nhóc xinh đẹp, tới đây, không cần câu nệ cứ ngồi xuống nói, chúng ta hôm nay không phải họp, chỉ là nói chuyện thôi, cho nên không phải nghiêm túc như thế".
Cố Lăng Vi Hà Hiểu Vân nhìn một vòng quanh nhóm cán bộ chung quanh, cảm thấy mình mà ngồi xuống giống như đang bị bức cung ấy, nhưng mà nghe lệnh là thiên chức của quân nhân, nơm nớp lo sợ ngồi xuống, Phương sư trưởng đúng như Trương Lệ Hồng nói, rất có tư thái của thủ trưởng, nhưng vẫn mang khí phách của người lính, cử chỉ nào cũng bộc lộ ra.
Người tướng lĩnh có phong độ như thế, ông là người cho Cố Lăng Vi có ấn tượng đầu tiên. Phương sư trưởng cười tủm tỉm chỉ vào bản đồ trên bàn, đảo mắt qua Cố Lăng Vi nói: "Tối nay quân xanh sẽ tổng tiến công Hồng quân, cô nhóc có muốn nói xem kết quả sẽ thế nào không?"
Cố Lăng Vi thật chỉ muốn hét thật to khinh thường thôi, cái này sẽ kết quả sao à, áo quần bình thường đấu với trang bị bọc thép, nếu thắng là gặp quỷ, biết rõ còn hỏi, nhưng mà người ta là thủ trưởng, mình mà trả lời thế thì không chịu trách nhiệm nổi, vội đứng lên nói: "Báo cáo thủ trưởng, chiến không thể trì hoãn, quân Hồng quân của tôi tất nhiên sẽ thua, nhưng mà đó là điều sớm hay muộn mà thôi".
"Ồ". Phương sư trưởng nở nụ cười, bỡn cợt nói: "Tôi cũng thấy tất nhiên, nếu Hồng quân mỗi người đều như các cô quân xanh chúng tôi với trang bị vũ khí tiên tiến như vậy cũng vẫn thắng, haha".
Nói xong Phương sư trưởng thử nói: "Cô nhóc, cô nói xem nếu cô làm chỉ huy quân xanh sẽ phát động lần công kích này thế nào?"
Cố Lăng Vi quét mắt nhìn bản đồ, không chút luống cuống nói: "Nếu tôi là chỉ huy quân xanh, vẫn dùng chiến thuật truyền thống thôi, đánh vào giữa, hai bên yểm trợ, có thể chấm dứt trận chiến nhanh chóng".
Phương sư trưởng nhíu mày, trên mặt hiện lên tia tán thưởng, cười nói: "Thoạt nhìn cô nhóc có thể thành một người lãnh đạo đó, haha, có ý tứ".
Nói xong cũng không để ý Cố Lăng Vi, bắt đầu phân công nhiệm vụ, mấy đội trưởng nhận nhiệm vụ xong rất nhanh lui xuống, bước ra ngoài, đội trưởng mặt đen kia còn quay lại liếc mấy cô một cái. Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi cũng không thấy lạ kì gì, nhưng Trương Lệ Hồng bên cạnh thấp giọng nói: "Đó là người bị chúng ta đánh xe bồn đó, đội trưởng đoàn binh thiết giáp".
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân lúc này mới hiểu được, nhìn nhau nháy mắt tinh ngịch. Phương sư trưởng không khỏi lắc đầu cười, đột nhiên nghiêm mặt nói: "Nhóc con, mây đứa không biết, giả thành quân đối phương lẻn vào lòng địch là trái với quy tắc diễn tập sao, phải chịu phạt đó".
Ba người Cố Lăng Vi nhìn thoáng qua nhau, thầm nghĩ sau cùng là muốn tính sổ với mấy cô sao, Cố Lăng Vi mắt xoay động, vẫn là câu nói kia: "Báo cáo thủ trưởng, không phải đều theo nguyên tắc thực chiến hay sao, chiến trưởng làm gì có quy tắc nào, chỉ vì thắng lợi, dù là thủ đoạn thì chiến tranh đều cần".
Phương sư trưởng cười hah hả, ngốn tay xoa đầu cô: "Cô nhóc này đúng là lanh lẹ, ý của tôi là mấy đứa lần này muốn ghi công là không dễ đâu". Ba người đồng thời thở nhẹ ra, thầm nghĩ không cần xử phạt là được rồi, lập công hay không không sao cả. Phương sư trưởng nháy mắt thoáng qua tia kinh ngạc, tiếp theo là tán thưởng, không cần công thưởng, không sợ thưởng phạt, bộ đội bây giờ cần nhất là điều này, ba cô nhóc này đúng là không bình thường mà. Đến khi ba người ra khỏi bộ chỉ huy, Phương sư trưởng có chút tiếc nuối nói: "Cô nhóc tên là Cố Lăng Vi đó chỉ tiếc là nữ binh, nếu không nhất định phải đến đoàn thiết giáp của tôi, cho cô nhóc cầm đầu một doanh, so với mấy người dưới tay tôi còn mạnh hơn".
Yêu mến người tài chính là tật xấu của tất cả thủ trưởng, Hồ Đan Đan nhìn Phương sư trưởng tán thưởng mà suy sụp, mình thì kiêu ngạo điều gì chứ, người ta còn khinh thường không cần, hóa ra nữ cũng có thể vượt qua giới hạn của nam và nữ, trong thế giới của đàn ông vẫn có thể tỏa sáng. Diễn tập xong, Hồng quân tuy là đại bại nhưng đoàn 358 vẫn vang danh, hơn nữa đội điệu tra càng được mọi người biết đến, Chu đội trưởng tâm tình rất tốt, khi họp nhìn thấy Hắc Lý Quỳ biểu tình buồn bực, thì về vui vẻ tới ngủ không yên, Vu đội trưởng cũng không câu nệ bày ra vẻ tươi cười, vừa ấm áp vừa thân thiết, đoàn 358 như đầy áp không khí mùa xuân, hoàn toàn trái ngược với không khí ở đoàn thiết giáp của Hắc Lý Quỳ. Hơn nữa vào lúc báo cáo diễn tập, Phương sư trưởng còn nói với Diệp tham mưu thế này: "Đội điều tra cũng chính là mũi nhọn của bộ đội đặc chủng, những binh sĩ xuất sắc rất quan trọng với đoàn đặc chủng, trong chiến tranh lực lượng là điều không thể biết trước được, có đôi khi một đoàn điều tra còn hữu dụng hơn, hy vọng sau này bộ đội chúng ta có thể bồi dưỡng ra nhân tài như vậy, tôi cũng đề nghị, phải khen thưởng Cố Lăng Vi, Hà Hiểu Vân, Trương Lệ Hồng đoàn trinh sát 358 Hồng quân, như thế mới có thể ủng hộ sĩ khí, khích lệ họ luyện tập nâng cao chính mình, cũng tôi luyện ra những người lính chân chính, không ngừng cố gắng". Diệp tham mưu nghe thế trong lòng mừng khỏi phải nói, vẻ nghiêm túc trên mặt nhưng khóe miệng khẽ run, nhìn về phía trước, miệng còn nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "A? Cố Lăng Vi, cô nhóc này làm được gì lớn sao?"
Phương sư trưởng không chút khách khí khen ngợi một phen, còn trần thuật chi tiết biểu hiện của Cố Lăng Vi ở đợt diễn tập từ đầu tới đuôi, cuối cùng tiếc nuối nói, nếu là nam tương lai, ... Có tương lai, nhưng mà nữ binh thì vẫn là nhân tài hiếm có trong bộ đội. Diệp tham mưu khóe miệng càng lúc càng lớn, mãi đến khi Phương sư trưởng đi ra ngoài mới nhịn không được cười ha hả: "Tiểu Trương, gọi điện thoại cho Tiểu Vi Vi, tôi phải đích thân nghe kể quá trình, haha!Cố nhóc đúng là không để Diệp gia chúng ta chịu thua kém, thật tốt, haha".
Tiểu Trương không khỏi mỉm cười.
← Ch. 53 | Ch. 55 → |