← Ch.01 | Ch.03 → |
"Cô..." Anh thoáng ngẩn ra, cuối cùng thu tay lại, có chút bực bội nói, "Đây là bệnh viện."
"Vậy... khi nào anh về nhà?" Tôi ngẩng đầu hỏi anh.
Anh đẩy cửa hành lang, lại dừng lại, nhìn tôi với vẻ đau đầu, "Lời tôi nói em không hiểu sao?"
"Hiểu." Tôi gật đầu.
"Chỉ là đèn nhà hỏng, em không biết sửa. Hay là để em nhờ bác bảo vệ dưới lầu sửa hộ vậy."
Nghe xong, anh ngần ngại một chút, "Đèn hỏng rồi, em lớn rồi, vẫn sợ à?"
"Ừm, em sợ bóng tối nhất."
"Một mình ở nhà, lại muốn gọi đàn ông lạ vào sửa đèn, em không giống người sợ bóng tối lắm nhỉ."
Hả?
Tôi thật không ngờ anh lại nói thế.
"Đợi đó, mai tôi sẽ cố về."
Chưa kịp đáp lời, anh đã đi mất.
Anh sẽ về sao?
Cũng được...
**5**
Ca phẫu thuật xem như thành công, mẹ tôi chỉ cần ở lại bệnh viện thêm một tuần nữa là có thể xuất viện.
Về đến nhà, tôi nhận được tin nhắn của chị.
Đó là một tấm ảnh đôi tình nhân.
"Nhung Nhung, chị tìm được tình yêu đích thực rồi, anh ấy đã cầu hôn chị. Chị muốn hủy bỏ hôn ước với Chu Kha và sẽ cưới anh ấy."
Chàng trai trong ảnh trông khá trẻ, rất đẹp trai, đầy cá tính, trên cánh tay kín những hình xăm.
Kiểu chàng trai như thế này không hiếm trong những chỗ tôi thường lui tới.
Chị tôi là một cô gái ngoan, bị thu hút bởi người như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Chỉ là -
"Chẳng phải chị bảo sang Mỹ làm phẫu thuật sao?"
"Phẫu thuật chỉ là nói dối thôi, vì trước đây chị chưa chắc chắn anh ấy có yêu chị không, anh ấy ra nước ngoài, nên chị đi tìm anh ấy.
"Người nhà đều không đồng ý cho chị với anh ấy, chị đành thuận theo ý của người lớn, đính hôn với Chu Kha.
"Nhưng giờ anh ấy đã cầu hôn chị, chị chắc chắn anh ấy yêu chị, chị có thể vì anh ấy từ bỏ tất cả."
Đọc hết cả đoạn, tôi chỉ có ba chữ muốn gửi chị: "Cái đồ điên."
Rõ ràng là cả chị và Chu Kha đều không có ý định nghiêm túc, vậy mà vẫn đính hôn.
Cuối cùng, người làm vật hy sinh lại là tôi.
"Vậy tôi không làm thế thân cho chị nữa."
"Không được, em phải ở bên Chu Kha, giữ bố mẹ yên lòng. Đợi đến khi chị và anh ấy có em bé, sự đã rồi, bố mẹ sẽ không dám làm gì chị nữa."
Tôi thực sự không còn gì để nói.
"Tôi không chơi với chị nữa." Tôi nhắn lại.
"Vậy thì trả lại tiền cho chị!"
"Mẹ làm phẫu thuật, tiền đã dùng hết rồi."
"Chị không quan tâm."
"Bà ấy cũng là mẹ của chị!" Tôi không nhịn nổi nữa.
"Em nói gì vậy? Mẹ chị không phải là bà già bán rau nghiện rượu và hút thuốc sống trong khu ổ chuột đâu."
Đọc đến đây, lòng tôi lạnh ngắt.
Tôi không ngờ chị ấy lại là người như vậy.
"Đến cuối tháng đúng không? Tôi sẽ ở lại đến cuối tháng." Gửi tin nhắn xong, tôi kiệt sức, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy, đã là nửa đêm.
Tôi thấy tin nhắn cuối cùng chị gửi đến.
"Chu Kha cũng không tệ, chỉ là quá già, chị không thích. Em có thể thử tiếp xúc với anh ấy, nhà anh ấy giàu hơn nhà chị đấy."
Đúng là chị ấy bị bệnh thật rồi.
**6**
Tôi không ngủ nổi nữa, ra ngồi ngoài phòng khách đến sáng.
Năm nay tôi hai mươi, là sinh viên năm hai.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chỉ có một người mẹ tính tình nóng nảy, vừa uống thuốc vừa hút thuốc uống rượu.
Thường xuyên ở cùng những kẻ du thủ du thực trong khu ổ chuột, tiền học phí của tôi cũng do làm phục vụ quán bar mà kiếm được.
Mẹ từ nhỏ đã dạy tôi một câu: muốn thay đổi cuộc đời, thì phải lấy được người tốt.
Tôi nhớ lại căn phòng chất đầy vỏ bia của mình, người mẹ mắc đủ thứ bệnh lâu năm, lòng chua xót vô cùng.
Với điều kiện nhà tôi thế này, ai dính vào cũng coi như xui xẻo.
Vào đại học, tôi từng nghĩ rằng mình có thể thay đổi cuộc sống, nhưng nghe các chị khóa trên kể, lương tháng đầu đi làm tôi tính thử, còn không đủ tiền thuốc cho mẹ.
Mơ màng suy nghĩ vài tiếng, trong đầu chỉ còn lại cái tên Chu Kha.
Anh rất giàu.
Còn là bác sĩ.
Biết đâu...
Tôi nhấc điện thoại bàn ở nhà, gọi vào di động của anh.
Sau vài tiếng chuông, tôi mới nhớ ra bây giờ mới sáu giờ sáng, vội tắt máy.
Nửa giờ sau, điện thoại bàn đổ chuông.
Lúc đó tôi đang tắm, vội vàng chạy ra nghe điện thoại, còn bị ngã một cú, choáng váng đầu óc.
"Em vừa gọi à?" Giọng anh trong điện thoại đặc biệt dễ nghe.
"Vâng."
"Vâng gì, sáng sớm không ngủ sao?"
"Ngủ không được... Anh chẳng phải nói hôm nay sẽ về sao?" Tôi vội bịa chuyện để che giấu sự lúng túng.
Tôi đâu thể nói thẳng với anh rằng tôi đang nôn nóng chờ anh về, muốn dụ dỗ anh, muốn...
Kết thành một mối quan hệ.
"Đợi tôi về làm gì?" Giọng anh trầm thấp, nghe như người vừa thức dậy sau một đêm dài.
"Chỉ là..."
"Em chẳng lẽ sợ đến mất ngủ cả đêm à?" Anh lại hỏi.
"Coi... coi như vậy đi." Tôi ấp úng nói dối.
"Đóng cửa sổ kỹ lại, có gì mà sợ?"
"Em chưa bao giờ ở trong căn nhà lớn thế này." Tôi nhỏ giọng nói.
Tôi nói thật, biệt thự của anh quá lớn.
Thường ngày chỉ có mình tôi ở nhà, tôi luôn cảm thấy những phòng trống có thể có người trong đó.
"Không có triển vọng." Anh lẩm bẩm mắng tôi một tiếng.
"Vậy... anh hôm nay có về không?"
"Không chắc." Nghe có vẻ anh muốn cúp máy rồi.
"Được, anh bận thì cứ làm việc đi, em đi tắm đây." Tôi thuận miệng nói một câu.
Vì đang tắm dở thì chạy ra nghe điện thoại, đầu tôi vẫn còn đầy bọt xà phòng.
Sự im lặng trong điện thoại khiến tôi chợt nhận ra mình có vẻ đang ám chỉ điều gì đó.
Quả nhiên, câu sau đó của anh, không chút nể nang, phơi bày ý đồ của tôi.
"Tôi hôm qua chưa nói rõ sao?"
"Rõ rồi, em tắm chứ không phải là..." Tôi còn chưa nói hết, anh đã ngắt lời.
"Em muốn chơi với tôi, đúng không?" Anh kéo dài giọng hỏi.
"Được thôi, dù gì tôi cũng chẳng thiệt thòi gì. Nếu em nhất định muốn tôi làm gì đó, tôi, một người đàn ông trưởng thành, cũng chẳng lỗ đâu."
Tôi ngập ngừng vài giây, rồi quyết định lấy độc trị độc, "Chuyện này em tình anh nguyện, sao anh lại nghĩ em sẽ thiệt thòi?"
Anh không lên tiếng, tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng tim tôi đập liên hồi.
"Em mới 20 tuổi." Cuối cùng anh mất kiên nhẫn.
"Vâng."
"Tôi lớn hơn em cả một giáp." Anh tiếp tục, "Có những hậu quả, em không gánh nổi đâu."
"Vậy ý anh là anh không thích nhỏ tuổi hơn, hay là muốn... em gọi anh là chú?"
Tôi giả vờ không hiểu.
Thực ra, tôi biết câu sau đó anh định từ chối tôi.
**7**
Tôi thử gọi anh một tiếng: "Chú ơi."
Bên kia điện thoại lại là một sự im lặng.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |