← Ch.08 | Ch.10 → |
Ngụy Dịch vén tóc Lôi Ti Ti lên: "Ngu ngốc, ngậm tóc vào trong miệng rồi."
Lôi Ti Ti quýnh lên: "Em còn tưởng rằng, em còn tưởng rằng anh muốn..."
"Anh muốn như thế nào?" Ngụy Dịch hé mắt.
"Hỏi chính anh đi, em làm sao biết!" Lôi Ti Ti tức giận.
Cô không biết mình là thế nào, lại cảm thấy kiss với công công cũng không tệ >///
Cô thích học trưởng mà, tại sao cô có thể nghĩ đến người khác?!
Ngụy Dịch nghịch ngón tay: "Nên nghĩ hay không nên nghĩ, anh cũng đã nghĩ rồi em muốn nghe cái nào?"
Lôi Ti Ti chợt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Ngụy Dịch. Trong ánh mắt của anh có đùa giỡn, hài hước, còn có một thứ ánh sáng mà cô không hiểu.
Quỷ thần xui khiến, cô nói: "Không nên nghĩ."
Ngụy Dịch cười, lồng ngực khẽ chấn động. Lôi Ti Ti xấu hổ đến không biết làm sao, lại bị anh kéo tới trong ngực.
"Không nên nghĩ là..." Ngụy Dịch nỉ non, chậm rãi tới gần.
Nhịp tim của Lôi Ti Ti như sấm, không kìm hãm được nhắm hai mắt lại...
Thời điểm ngàn quân nguy kịch, một hồi chuông điện thoại di động phá vỡ mập mờ dày đặc.
Lôi Ti Ti chợt thanh tỉnh, đẩy Ngụy Dịch ra, lao ra thật xa: "Alo, học trưởng, dạ dạ! Xế chiều hôm nay tập luyện, nhất định phải tới? Được được, em lập tức tới ngay."
Lôi Ti Ti tiếp xong điện thoại di động, lại phát hiện Ngụy Dịch đã quay người đi lên lầu."Ngụy công công, học trưởng bảo em đến tập luyện."
Ngụy Dịch không nói tiếng nào nhìn cô.
"Công công, em..."
"Lôi Ti Ti, không cần quá đề cao mình. Chuyện của em, tôi không quan tâm." Ngụy Dịch nói xong, nghiêng đầu, biến mất.
"Chuyện của em, tôi không quan tâm?" Lôi Ti Ti sờ sờ má trái, trên mặt còn có nhiệt độ, thật ra thì, anh chỉ là trêu chọc mình thôi? Thật ra thì, anh ấy rất ghét mình?
Lôi Ti Ti, ngươi thật là tự mình đa tình.
Lôi Ti Ti chạy gấp về phòng tập luyện, lại phát hiện chỉ có Nghiêm Vũ Vi ở đây.
Lôi Ti Ti hỏi: "Học trưởng, chuyện gì xảy ra? Bọn họ đâu?"
"A, hôm nay không tập luyện tập thể."
"Vậy..." Vậy tại sao anh muốn lừa em tới đây?
"Rất nhiều lần em không có tới, chắc là không theo kịp tiến độ? Anh hướng dẫn em." Nghiêm Vũ Vi mở nắp đàn piano ra, ngồi xuống.
Piano màu đen, người con trai áo trắng, hình ảnh như vậy từng khiến tim cô đập thình thịch.
Nhưng bây giờ...
Lôi Ti Ti không khỏi nghĩ đến mặt mày lạnh lùng của Ngụy Dịch, chép miệng.
Cô cố gắng ổn định tâm tư, mở hộp đàn vi-ô-lông ra.
"Ti Ti?"
"À?"
"Chờ một chút, bây giờ là thời gian độc tấu." Nghiêm Vũ Vi sâu sắc nhìn cô một cái, "Bài nhạc này gọi là, gửi tới Ti Ti."
Lôi Ti Ti vội vàng nghiêng đầu. Cô không biết vì sao học trưởng muốn làm cô vui!
"Muốn nghe cái gì?"
"Hai con cọp con." Lôi Ti Ti cười, hi vọng hòa hoãn không khí.
Nghiêm Vũ Vi làm theo. Một khúc xong, "Còn gì nữa không?"
"Sói đi học." Lôi Ti Ti 囧 rồi. Tài nghệ giả bộ của cô thật không hay ho >
Nghiêm Vũ Vi bất đắc dĩ cười cười, ngón tay tung bay.
Khúc xong, Nghiêm Vũ Vi nghiêng đầu nhìn cô. Mặc dù mặt bên của hắn rất đẹp, nhưng tin tức Lôi Ti Ti đọc được lại là "Em cứ thử bảo anh đàn bài nhạc thiếu nhi nữa xem?!".
TT
"Học trưởng anh tùy tiện đàn đi."
Nghiêm Vũ Vi lại đi tới, rút đi hộp đàn của cô.
Hắn đặt cằm lên đàn vi-ô-lông, nghiêng đầu, khẽ mỉm cười —— Thật là, đẹp trai ngây người >///
"Bruch Violin Concerto in G." Nghiêm Vũ Vi nói xong, bắt đầu trình diễn.
Ánh mặt trời trút xuống, dịu dàng trải trên đầu vai hắn. Trong phòng tập luyện nho nhỏ, hắn chính là vua.
Giai điệu hùng hậu vang lên, âm nhạc đưa đẩy, khuếch tán ở trong không gian thu hẹp, một luồng sóng tràn vào trong lòng Lôi Ti Ti.
Lôi Ti Ti chống đầu, tỉ mỉ nghe. Mỗi một lần gảy dây cung, mỗi một lần đều đắn đo vừa đúng. Cặp mắt của thêm thần thái phấn khởi, tràn đầy tình cảm.
Bản hoà tấu này, được hắn trình diễn lại cảm giác không giống, làm cho người ta có cảm giác động lòng ầm ầm.
Nghiêm Vũ Vi nói liên tục: "Ti Ti, ban đầu em vào đoàn nghệ thuật, người phỏng vấn em là anh."
"Khi đó anh đã bắt đầu chú ý em."
"Tại sao có thể có cô gái kỳ quái như thế? Lại lựa chọn Bruch Violin Concerto in G nổi tiếng được đàn ông hòa tấu?"
"Kỹ thuật của em không được tốt lắm, thiên phú cũng không coi là cao, nhưng bản nhạc đả động anh."
"Anh thừa nhận, anh thật tò mò về em."
"Ở đại học T, mỗi người đều rất ưu tú, mỗi người đều nói thành công rất dễ dàng. Nhưng em không giống, em một chút cũng không che giấu cố gắng của em. Có lúc, em thậm chí thoạt nhìn rất ngu."
"Nhưng, anh thật thích sự ngu ngốc của em."
"Lôi Ti Ti, anh thích em."
Lôi Ti Ti, anh thích em.
Nghiêm Vũ Vi thu đàn, từng bước từng bước đi tới trước mặt cô. Cái bóng đè nhau rút đi như thủy triều, tay anh che ở trên tay cô, đầu gối hơi cong: "Ti Ti, nói cho anh biết, anh nên làm cái gì bây giờ?"
"Làm bạn gái của anh, có được hay không?"
Lôi Ti Ti rất muốn nói vâng, nhưng không biết tại sao mặt thối của Ngụy Dịch lại nhảy vào đầu.
"Em em... Cái đó..." Lôi Ti Ti cà lăm, đầu sắp đè vào trên đầu gối.
Rõ ràng nên rất vui vẻ, nhưng tại sao...
Lôi Ti Ti nắm chặt quả đấm, lấy hết dũng khí: "Học trưởng, có thể để cho em suy nghĩ một chút hay không?"
Hiện tại cô thật sự rất loạn.
Thần sắc thất vọng thoáng qua trong mắt Nghiêm Vũ Vi, hắn cầm tay của cô, dịu dàng: "Em suy nghĩ đi. Ba ngày sau nói cho anh biết, có được hay không?"
"Năm ngày có được hay không?"
Nghiêm Vũ Vi cười: "Ti Ti."
"Bốn ngày."
Nghiêm Vũ Vi than thở: "Ba ngày! Ti Ti, anh không thể chờ đợi."
Oanh một tiếng, mặt của Lôi Ti Ti nổ tung.
Lôi Ti Ti mất hồn mất vía trở về, lại phát hiện Ngụy công công không có ở đây.
Cũng đúng nha, anh ta nên ra ngoài xã giao, sao có thể làm trạch nam hoài?
Mặc dù nghĩ như vậy, Lôi Ti Ti vẫn nhịn không được thấy mất mác.
Buổi tối Ngụy công công luôn ở chung với cô, mà bây giờ... Đêm dài đằng đẵng không biết làm sao tiêu hao, Lôi Ti Ti không thể làm gì khác hơn là vào trò chơi. Vừa lên mạng Lưu Chiêu Chiêu liền rống cô: "Mau cút tới đây! Giúp lão nương bổ con nhỏ này!"
← Ch. 08 | Ch. 10 → |