Ngôi sao thứ hai mươi năm
← Ch.24 |
Hầu hết các du khách đều đã trở lại thuyền du lịch, đang ăn uống và nói chuyện với nhau.
Tống Tinh Trần kéo Đại Vị Hi ngồi xuống nói: "Anh đi mua chút đồ ăn, em ngồi đây đừng đi lung tung, biết không?"
Cô gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu
Anh trở về rất nhanh, hôm nay cô ăn rất ngon, thậm chí còn nhiều hơn ngày thường.
Anh sớm đã ăn no, chống tay ngồi nhìn cô ăn, trên gương mặt xuất hiện nụ cười thật tươi.
Cô vừa mới ăn xong thì trên du thuyền các hành khách bắt đầu bận rộn như thể có chuyện gì lớn sắp xảy ra.
"Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi.
Anh lắc đầu nói: "Không biết" Rồi nở nụ cười, "Có thể là có ai đó muốn tổ chức lễ cưới ở đây?"
"Hả?" Cô có chút kinh ngạc.
"Chào anh, anh có thể đến và giúp tôi không?" Một người Nga dùng tiếng Anh chưa thành thạo của mình để nói chuyện với anh
"OK." Anh làm bộ quay đầu về phía cô nói: "Anh đi giúp anh ta một chút, em ở đây chờ anh."
"Ừm."
Anh cùng người nước ngoài kia ra khỏi phòng và cùng nhau đi vào một phòng khác.
Cô đang nghĩ không biết người nước ngoài kia tìm anh ấy có chuyện gì thì đột nhiên có hai cô gái bước đến chỗ cô, trong đó có một người là người Trung Quốc.
"Xin hỏi cô có phải là cô Đại Vị Hi không ạ?" Cô gái người Trung Quốc lên tiếng.
Cô gật đầu, có chút sững sờ, nghĩ tại sao cô gái kia lại biết tên mình?
Nghe được câu trả lời của đối phương cô gái người Trung Quốc liền nở một nụ cười, "Vậy mong cô hợp tác với chúng tôi."
"Hả?" Cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hai cô gái kia đưa đến một căn phòng khác trên du thuyền, hai người họ bảo cô ngồi xuống ghế.
Cô gái Trung Quốc kia lấy ra bộ trang điểm và tỉ mỉ trang điểm cho cô.
"Trang... trang điểm làm gì vậy?" Cô hỏi, trong lòng vẫn còn sự sợ hãi.
Cô gái Trung Quốc nở một nụ cười, động tác vẫn không dừng lại: "Cô Đại cứ phối hợp với chúng tôi là được."
Sau khi trang điểm xong, một cô gái nước ngoài khác đẩy váy cưới vào, cô gái Trung Quốc nhanh chóng thu dọn đồ trang điểm, ngập ngừng hỏi: "Để chúng tôi giúp cô mặc nhé?"
Cuối cùng cô cũng phản ứng lại, anh ấy nói đúng, trên du thuyền quả thật có người muốn kết hôn, mà nhân vật chính không ai khác lại chính là hai người bọn họ.
Cô bảo hai cô gái kia ra ngoài rồi tự mình mặc váy cưới, "Tôi mặc xong rồi."
Hai cô gái đi vào, ánh mắt hai người họ đầy sửng sốt, chỉ muốn thốt lên hai từ "hoàn mỹ".
Mái tóc dài mềm mại của cô được vén lên kết hợp với chiếc váy cưới màu lam nhạt bồng bềnh càng làm cô thêm dịu dàng, thướt tha lay động lòng người.
"Cô Đại thật xinh đẹp."
"Ôi, cô thật xinh đẹp!" Cô gái người nước ngoài không nhịn được thốt lên khen.
Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ ửng, không biết làm thế nào.
Cô gái Trung Quốc bước đến bên cạnh cô, đưa cho cô chiếc áo bông nói: "Cô hãy mặc vào đi, ngoài trời có chút lạnh đó."
Cô đón nhận chiếc áo, quả thật có chút se lạnh.
Trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng vỗ tay hoan hỉ, hai cô gái nhìn nhau cười rồi đỡ cô ra khỏi phòng.
Cô vừa ngước mắt lên, nhìn thấy anh trong bộ vest đứng cách đó không xa.
Anh cũng nhìn cô với ánh mắt trìu mến, bởi vì cô gái của anh hôm nay không ai có thể sánh được đang chậm rãi bước về phía anh.
Cô tiến gần về phía anh, anh nắm lấy tay cô bước về phía khán đài vừa dựng lên.
"Cô Đại Vị Hi, cô có nguyện ý để người đàn ông bên cạnh trở thành chồng cô và cùng anh ấy kết hôn không? Dù bệnh tật hay khỏe mạnh, dù bần hàn hay giàu có, hay bất kì lí do gì khác đều sẽ yêu, chăm sóc anh, tôn trọng và chấp nhận mãi mãi, vĩnh viễn chung thủy không phụ lòng anh ấy cho đến hết đời?" Vị linh mục hỏi.
Hốc mắt cô đỏ ửng, có chút nghẹn ngào nghẹn ngào nói: "Con nguyện ý."
"Anh Tống Tinh Trần, anh có nguyện ý để người phụ nữ bên cạnh trở thành vợ anh và kết hôn cùng anh không? Dù bệnh tật hay khỏe mạnh, dù bần hàn hay giàu có, hay bất kì lí do gì khác đều sẽ yêu, chăm sóc cô ấy, tôn trọng và chấp nhận, vĩnh viễn chung thủy không phụ lòng cô ấy cho đến hết đời?"
Tống Tinh Trần cười nói: "Con nguyện ý."
Linh mục đưa mắt về phía mọi người rồi nói: "Mọi người có nguyện ý làm chứng cho lời thề kết hôn của họ hay không?"
"Nguyện ý!"
Dù bất đồng về ngôn ngữ nhưng họ vẫn thốt lên hai từ này.
"Anh Tống Tinh Trần, cô Đại Vị Hi, tôi đã chứng kiến hai người thề thốt yêu nhau. Tôi rất vui khi nói rằng hai con giờ đã trở thành vợ chồng của nhau, hiện tại chú rể có thế hôn cô dâu."
Anh ôm lấy cô, duỗi tay nâng cằm cô lên, khuôn mặt cô sớm đã ửng hồng.
Anh mỉm cười, cúi đầu hôn cô dưới hàng loạt tiếng vỗ tay và hò reo của các du khách trên thuyền.
Hôn lễ kết thúc, mọi người đều ngồi xuống kiếm cái gì đó lót bụng, anh nói vài câu cảm ơn với mọi người rồi đưa cô xuống dưới khán đài.
Anh vội vàng đưa cô về phòng và hỏi: "Em có lạnh không?".
Khuôn mặt nhỏ của cô hồng hồng, có chút lạnh, nhưng cũng không phải là không chấp nhận được.
"Trước tiên hãy thay quần áo, anh sẽ trông chừng ở ngoài cửa được không?"
"Ừm."
Thay xong quần áo, anh đưa cô đi đến phía bên kia của con thuyền, nơi đó không có ai.
Hai người ngồi xuống, cô nép vào trong ngực anh.
"Hạnh phúc không?" Anh nghịch ngón tay cô.
"Hạnh phúc!" Cô gật đầu.
Anh mỉm cười cúi đầu hôn lên tóc cô.
"A Tống anh xem kìa là cực quang!" Cô có chút kích động, chỉ về phía ánh sáng cách nơi đó không xa.
Những ánh sáng xen kẽ nhau xuất hiện trên bầu trời, như thật như ảo, đẹp vô cùng
Các du khách giống như cũng thấy cực quang, tiếng reo hò vang lên không ngừng, du thuyền bắt đầu dao động.
"Thật đẹp!" Cô cảm thán, "Chúng ta thật may mắn khi có thể thấy cực quang."
Xác suất để có thể thấy cực quang là rất nhỏ, vậy mà họ đã nhìn thấy cảnh đẹp nhất ở Nam Cực khi họ chỉ vừa đến đây vào ngày hôm nay.
Anh ôm cô thật chặt, xác thực vận may của họ thật tốt nhưng anh cảm thấy cuộc đời của anh thật may mắn khi có thể quen biết cô, hiểu cô và yêu cô.
Cô nhìn về phía ánh sáng cực quang đó, đột nhiên nhớ tới lời anh nói khi còn nhỏ, Nam Cực là nơi sạch sẽ nhất trên thế giới, và cô gái anh yêu cũng vậy, trong tương lai anh sẽ đưa cô gái anh yêu đến Nam Cực để tổ chức lễ cưới. Lúc đó cô đã ghen tị với cô gái ấy khi được đến Nam Cực với anh và tổ chức lễ cưới ở đó.
Điều may mắn chính là, cô gái kia không ai khác chính là bản thân cô.
Cô cảm thấy thật may mắn, ngôi sao mà cô cảm thấy xa xôi nhất và không thể với tới mười năm trước giờ đang ở trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, thật trùng hợp khi đó anh cũng đang nhìn cô.
"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.
Cô ngẩng mặt lên cười, kêu tên của anh "A Tống..."
"Ừ" Anh đáp lại.
"Em yêu anh." Cô nói.
Anh sửng sốt, phản ứng lại bằng một nụ cười và cúi đầu hôn cô, "Anh cũng yêu em"
Cô ngẩng đầu lên đáp lại nụ hôn của anh.
Cô yêu anh, đã ái mộ anh từ lâu, điều may mắn chính là anh cũng yêu cô.
Khi theo đuổi một ngôi sao là điều ngọt ngào và đau đớn, nhưng khi bạn đuổi theo ngôi sao của mình, những đau đớn trước đó đều không đáng nói.
Cô thực may mắn khi bắt được ngôi sao thuộc về mình.
Toàn văn kết thúc.
← Ch. 24 |