Ngôi sao thứ hai mươi mốt
← Ch.20 | Ch.22 → |
Trong sân khấu đã bố trí ổn thỏa, MC bắt đầu giới thiệu giám khảo hôm nay.
Đây là một chương trình rất hot gần đây, được khán giả rất yêu thích, khán giả đến hiện trường cũng rất đông.
Tống Tinh Trần là giám khảo, đang ở phía sau đợi MC giới thiệu xong mới ra.
Đại Vị Hi ngồi trong khán phòng, Tống Tinh Trần tìm cho cô một chỗ ngồi tốt, gần ghế của giám khảo, Tống Tinh Trần muốn chỉ cần quay đầu là có thể thấy cô.
MC gọi đến tên của Tống Tinh Trần, hiện trường đều vang lên tiếng hò hét.
Tống Tinh Trần tươi cười tiến vào chỗ ngồi của giám khảo, MC nói thêm vài câu, những tuyển thủ tham dự bắt đầu lên sân khấu biểu diễn.
Khoảng thời gian này Tống Tinh Trần vẫn cứ luôn quay đầu nhìn trộm Đại Vị Hi, nhưng Đại Vị Hi lại không hay biết gì, sự chú ý của cô đều dồn hết lên các tuyển thủ đang biểu diễn trên khán đài.
"Huh, sao tôi có cảm giác Tống Tinh Trần cứ nhìn về phía của chúng ta vậy?" Một cô gái ngồi bên cạnh Đại Vị Hi lay bạn của cô nói.
Bạn của cô ấy cũng cảm thấy vậy, luôn cảm giác Tống Tinh Trần cứ nhìn qua chỗ của bọn họ mãi. Bọn họ kích động vô cùng.
Đại Vị Hi nghe cuộc nói chuyện của họ với nhau, liền nhìn chăm chăm vào người Tống Tinh Trần. Còn Tống Tinh Trần thì như có thể cảm giác được cô đang nhìn anh nên quay đầu lại.
Bốn mắt nhin nhau, Đại Vị Hi ngơ tại chỗ, nhanh chóng cúi thấp đầu xuống, hai má đều đỏ bừng.
Tống Tinh Trần buồn cười, quay đầu lại.
"Vừa nãy có phải là Tống Tinh Trần đang cười với chúng ta không? Huh, anh ấy cười thật giống với lúc trước, vẫn là rất đáng yêu!" Cô gái kích động lắc tay bạn của cô ấy, cô ấy thích Tống Tinh Trần lâu lắm rồi đó.
Tống Tinh Trần lúc nhỏ rất thích cười, cười lên nhìn cực kỳ đáng yêu, lớn lên rồi cười cũng vẫn còn rất đáng yêu, chốc lát như quay lại hồi lúc nhỏ vậy.
Đại Vị Hi rất tán thành câu này của cô ấy, Tống Tinh Trần lúc nhỏ đúng là rất đáng yêu, mặc dù sự non nớt của đứa trẻ đã mất khi chúng lớn lên và dần bị thay thế bởi khí chất anh hùng của người đàn ông, nhưng hễ cười lên thì dường như lại quay về lúc trước.
Buổi ghi hình hôm nay dần kết thúc, khán giả bắt đầu rời khỏi trường quay. Ban nãy Đại Vị Hi có nhận được tin nhắn của Tống Tinh Trần, kêu cô ở chỗ ngồi đợi anh đừng đi đâu, lát nữa anh sẽ tới tìm cô.
Khán giả đều đi hết rồi, trường quay không một bóng người, là một màu đen tối, Đại Vị Hi đợi ở đó một mình, không tránh có chút sợ.
Lấy điện thoại ra muốn gửi tin nhắn cho Tống Tinh Trần, nhưng đột ngột nghĩ, lỡ như anh ấy đang làm việc thì sao, vẫn là thôi không nên làm phiền anh ấy nữa.
Giờ đã là nửa đêm rồi, Đại Vị Hi có chút buồn ngủ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút, cố gắng kiềm chế lại nỗi sợ hãi bên trong cô.
Đèn sân khấu bất ngờ sáng vụt lên, Đại Vị Hi đưa tay lên che mắt, có chút chưa thích nghi được, từ từ mở mắt ra.
Tống Tinh Trần ngồi ở trung tâm sân khấu, ánh đèn ấm áp chiếu lên người anh, anh ôm cây đàn ghi ta, thâm tình hát.
Em biết không
Ngay cả là khi cơn mưa lớn làm đảo lộn thành phố
Anh sẽ ôm em vào trong lòng
Chịu không được mỗi khi thấy bóng hình em
Viết ra những nỗi buồn mà anh đã trải qua trong vài giây
....
Đại Vị Hi ngơ ngác ở dưới sân khấu, có lẽ nhiều năm sau, cô vẫn sẽ nhớ về nó, chàng trai đó, mặc một bộ trang phục màu trắng, ngồi ngay giữa trung tâm khán đài, với đôi mắt hiền hòa, cất tiếng hát lên vì cô.
Tống Tinh Trần đứng lên, hốc mắt tươi cười, dần dần đi tới chỗ cô, ghi ta được anh đặt xuống, anh mở hộp điện thoại ra, rồi quỳ xuống, bờ môi hở nhẹ:
"Vị Hi, anh yêu em, em gả cho anh có được không?"
Tiếng nói trong đêm truyền đến tai Đại Vị Hi, một dòng chảy ấm áp truyền đi qua tim, mắt rưng rưng đỏ, cô lộ ra nụ cười, gật đầu lia lịa.
Nụ cười trên khuôn mặt của Tống Tinh Trần càng tươi hơn. Anh lấy nhẫn ra, thật cẩn thận đeo vào tay cho cô.
"Đồng ý rồi thì em đã là vợ của Tống Tinh Trần này rồi đấy. Đời này có hối hận cũng không được." Tống Tinh Trần đứng lên ôm cả người cô vào lòng.
Đại Vị Hi cũng vươn tay ôm chặt anh, gật đầu lia lịa, cô sẽ không hối hận đâu, vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Cái ngày này cô đã ảo tưởng đến vô số lần, Tống Tinh Trần đã từng sống trong những giấc mơ của cô, kể cho là có gặp được đi, thì cũng cảm thấy điều này quá xa vời.
Cô không hề nghĩ tới một ngày nào đó họ sẽ ở bên nhau, cô thích Tống Tinh Trần bao nhiêu, thì cảm thấy khoảng cách giữa cô và anh càng xa bấy nhiêu.
Tống Tinh Trần cảm thấy trên vai mình ươn ướt, liền buông Đại Vị Hi ra, nhìn thấy mắt của cô đỏ hoe, rõ ràng là mới khóc.
"Sao vậy huh?" Tống Tinh Trần hỏi nhỏ.
Đại Vị Hi lắc đầu, có chút nghẹn ngào: "Em chỉ là cảm thấy, điều này hơi phi thực tế."
Tống Tinh Trần cười trừ, thản nhiên xoa tóc cô: "Sao lại phi thực tế chứ? Kể từ lúc này thì em chính là vợ của anh rồi, có biết chưa?"
Đại Vị Hi gật đầu.
"Ngày mai chúng ta đi làm giấy kết hôn, em thấy sao?" Tống Tinh Trần hỏi, anh yêu Đại Vị Hi, cả đời này của anh chỉ cần một người là Đại Vị Hi thôi.
"Hả?" Đại Vị Hi hoảng hốt, "Nhưng, nhưng hộ khẩu của em vẫn đang ở chỗ của mẹ em..."
"Vậy ngày mai chúng ta về nhà lấy được không?"
Nếu như không phải Đại Vị Hi nói như thế, thì anh cũng quên mất, anh còn chưa gặp mẹ vợ nữa kia mà.
"Vâng."
← Ch. 20 | Ch. 22 → |