Truyện:Giảo Phụ - Chương 52

Giảo Phụ
Trọn bộ 54 chương
Chương 52
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Cái gì, Ngọc nương lại bị bệnh, muốn gặp chúng ta?" Chân Thạch thấy Sử Thiết Thủ tới thông báo, kinh ngạc không tin được, mấy ngày trước gặp Ngọc nương, nàng vẫn khỏe mạnh, thế nào lại đột nhiên như vậy?

Kiều thị cũng kinh ngạc nói: "Lần trước dẫn theo Nguyên Gia qua thăm nàng, chỉ nói là ho khan, hơn nữa cũng khỏi ho rồi, cũng không có đáng ngại, sao đột nhiên lại bị bệnh?"

Sử Thiết Thủ nói: "Là hôm qua bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, đầu choáng váng mắt mờ, khó thở, sau đó liền nằm liệt trên giường. Ngự y chẩn mạch, cũng chẩn không ra bệnh gì, chỉ nói là thân thể hao tổn quá mức, chỉ là mệt nhọc như bình thường. Nhưng Tam phu nhân gần đây vẫn tĩnh dưỡng, cũng không có mệt nhọc gì. Tối hôm qua uống thuốc, tình hình hôm nay càng không ổn. Bởi vì nói muốn gặp mọi người một lần."

Chân Thạch cùng Kiều thị không dám trì hoãn, vội vàng thu thập một phen, theo Sử Thiết Thủ đến Vương gia.

Vương Chính Khanh xin nghỉ lên triều, chỉ ở nhà chăm sóc Chân Ngọc, các đại phu đã đổi mấy nhóm rồi, vẫn không chẩn ra bệnh, trong lòng hắn như lửa đốt, khi nghe được Chân Thạch cùng Kiều thị tới, vội vàng sai người mời họ đi vào.

Khi thấy Chân Ngọc, Chân Thạch chua xót nói: "Ngọc nương, mới có vài ngày, sao muội tiều tụy thành ra như vậy? Đến tột cùng là bệnh gì?"

Chân Ngọc nhỏ giọng nói: "Đại phu cũng không khám ra là bệnh gì, tự ta cảm thấy giống như là trúng độc, chỉ là trong chốc lát, cũng không tra ra được là độc gì."

Kiều thị thấy dáng vẻ của Chân Ngọc, vành mắt sớm đã hồng, kìm nén không cho chảy nước mắt, tiến lên sờ tay Chân Ngọc, cảm xúc lạnh lẽo, giúp đỡ nàng chà xát, nhỏ giọng nói: "Có thủ phụ đại nhân ở đây mà, luôn có thể mời được danh y chẩn ra bệnh, chỉ cần không suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi thật tốt."

Chân Ngọc khẽ lắc đầu, ý bảo Chân Thạch Kiều thị ngồi gần một chút, lúc này mới nói: "Nhất định phải bồi dưỡng Nguyên Gia thành tài. Ta là cùng Tam lang nói rồi, tương lai muốn gả Tiểu Tú Đường cho Nguyên Gia, hai người đừng phụ lòng ta."

Chân Thạch nghe lời này giống như là di ngôn giao phó, không khỏi ngừng nói: "Muội nhất định sẽ khá hơn, lời này đợi khi muội khỏi rồi bàn, Tiểu Tú Đường thì cũng nên do muội tự tay nuôi lớn, rồi mới gả ra ngoài."

Nghe được Chân Ngọc nói muốn gả Tiểu Tú Đường cho Chân Nguyên Gia, Kiều thị tất nhiên vui mừng, nhưng Chân Ngọc nói vào lúc này, lại lộ ra chẳng lành, nàng không khỏi rơi lệ, không dễ dàng ngừng khóc, lúc này mới nói: "Đường Nhi ngoan ngoãn, cũng phải có mẹ ruột nuôi nấng, mới sẽ không bị khi dễ, Ngọc nương yên tâm dưỡng bệnh, đừng nói những lời buồn bã như thế."

Nhất thời Chương Phi Bạch cùng Chu Hàm Xảo tới, thấy bộ dạng của Chân Ngọc, cũng rất giật mình, luôn miệng hỏi: "Làm sao lại thành ra như vậy?"

Chu Hàm Xảo nói: "Phu nhân ngày trước cũng thường bị bệnh, lần trước bệnh cực nghiêm trọng, đại phu đều nói nguy hiểm, còn không phải là gắng gượng qua khỏi sao? Có lẽ lúc này cũng không có chuyện gì, cứ thoải mái thả lỏng dưỡng bệnh là được."

Chân Ngọc mỉm cười gọi Chu Hàm Xảo lại gần chút, nhỏ giọng nói: "Cuối tháng mười năm ngoái ngươi thành thân, nay cũng mấy tháng rồi, còn chưa có động tĩnh sao? Rỗi rảnh thì điều dưỡng thân thể, sinh nhất nam bán nữ, mới có thể ổn định gót chân."

Chu Hàm Xảo nghe được Chân Ngọc giờ này còn quan tâm nàng, không khỏi muốn rơi lệ, chỉ cố nén.

Chân Ngọc lại nói: "Tương lai ta không có ở đây, ngươi cùng đại tẩu ta qua lại nhiều một chút, rảnh rỗi sang đây thăm Đường Nhi."

Chu Hàm Xảo cũng ngăn không nổi nước mắt nữa rồi, nức nở nói: "Phu nhân nhất định sẽ tốt, chắc chắn sẽ ở đây mà."

Vương Chính Khanh đợi Chu Hàm Xảo cùng Chân Ngọc nói chuyện, liền ngoắc tay với Chương Phi Bạch, gọi hắn tới thư phòng nghị sự.

Đợi Chương Phi Bạch từ trong thư phòng đi ra, có mật thám vào thư phòng, bẩm với Vương Chính Khanh: "Thời gian này quận chúa Đường Diệu Đan thường đi thăm Thái thượng hoàng, thời gian còn lại chỉ ở trong phủ, cũng không có chỗ khác thường."

Vương Chính Khanh vừa nghe, dạo bước suy nghĩ: Kiếp trước Ngọc nương bị Đường Diệu Đan hạ độc hại chết, triệu chứng kiếp này cũng giống kiếp trước, theo lý mà nói, là trúng cùng loại độc, nhưng Đường Diệu Đan cũng không có cơ hội xuống tay, vả lại cũng không lý do hại Ngọc nương, hiện nay nàng ta không có dị trạng, càng không thể đi chất vấn nàng ta cái gì. Nhưng..

Vương Chính Khanh thở dài một cái, phân phó mật thám nói: "Chú ý từng động tĩnh của nàng ta, vừa có động tĩnh tới báo ngay."

Đợi mật thám đi xuống, Vương Chính Khanh lại cho người đi mời Nhậm Đạt Lương qua phủ nghị sự.

Đợi Nhậm Đạt Lương tới, Vương Chính Khanh liền nói ra bệnh trạng của Chân Ngọc, lại nói: "Bệnh này của Ngọc nương, rất giống triệu chứng trúng độc cảu Chân Bảng nhãn, chỉ sợ cũng trúng độc. Khi đó chuyện Chân Bảng nhãn trúng độc, còn qua tay Nhậm Thị Lang điều tra, nghĩ còn có hồ sơ từ trước, lại muốn mời Nhậm Thị Lang giúp đỡ điều tra án này."

Nhậm Đạt Lương nghe ý tứ của Vương Chính Khanh, cũng là muốn từ sự kiện trúng độc ban đầu tìm ra đầu mối, nhất thời liền nói: "Lúc đó đại phu mặc dù nghiệm ra là một loại độc mạn tính, nhưng không biết là loại độc nào, dù có hồ sơ án ở đây, chỉ sợ cũng vô dụng."

Vương Chính Khanh vừa nghe, nhìn Nhậm Đạt Lương một cái.

Nhậm Đạt Lương có chút chột dạ, đúng, biết rõ Đường Diệu Đan độc sát Chân Bảng nhãn, mình còn dám thân cận nàng, cũng muốn cưới nàng, chẳng lẽ không sợ theo bước Chân Bảng nhãn? Hắn đang ở trước mặt Vương Chính Khanh, khó có thể che giấu, nhất thời liền giải thích: "Là hoàng thượng lo lắng Diệu Đan Quận chúa không có vị hôn phu lại thấy ta vị hôn thê của ta vừa qua đời, liền muốn tác hợp, ta nhất thời liền......" Lúc này nhắc lại chuyện xưa, quả thật làm cho người kinh hãi, ý niệm với cao, vẫn nên bỏ đi thì tốt hơn.

Vương Chính Khanh nói: "Nhậm Thị Lang nay đã có thân phận địa vị như thế này, lo gì không có hiền thê?"

Nhậm Đạt Lương thở dài, sau một hồi nói: "Thủ phụ đại nhân sao không xin hoàng thượng?"

Ánh mắt Vương Chính Khanh sáng lên, đúng, nếu có thể để hoàng thượng hỏi ra Đường Diệu Đan dùng loại độc gì hạ sát Chân Ngọc, có thể có thuốc giải, có được thuốc giải để Ngọc nương ăn thử một chút, có lẽ có thể cứu nàng một mạng. Về phần Ngọc nương rốt cuộc trúng độc như thế nào, về sau tra lại cũng được!

Một lúc sau, Vương Chính Khanh liền vào cung.

Đường Tấn Phong nghe xong lời Vương Chính Khanh nói, nhất thời trầm ngâm nói: "Diệu Đan tính tình bướng bỉnh, trực tiếp hỏi nàng khẳng định không nói, cứ để trẫm nghĩ cách."

Có lời này của Đường Tấn Phong, Vương Chính Khanh thoáng an tâm, chỉ cần Đường Diệu Đan chịu nói ra độc lúc đó dùng là gì, có lẽ Ngọc nương liền được cứu!

Khi Vương Chính Khanh từ trong cung về phủ thì lại có Diêu Ngọc Thụ cùng Bạch Cốc Lan tới thăm Chân Ngọc, nhất thời liền đón bọn họ đi vào.

Diêu Ngọc Thụ nhìn xong Chân Ngọc lúc đi ra, gặp gỡ Chương Phi Bạch, vừa đúng Chương Phi Bạch có lời cần nói với Diêu Ngọc Thụ, liền xúm lại nói, Bạch Cốc Lan có được chút thời gian, nhìn Vương Chính Khanh một chút, thấy hắn tiều tụy, không khỏi an ủi: "Ngọc nương cát nhân thiên tướng, có lẽ không lâu nữa sẽ chữa khỏi, cũng đừng quá mức lo lắng, chăm sóc mình cho tốt."

Vương Chính Khanh"Ừ" một tiếng, cũng không liếc Cốc Lan, mắt chỉ nhìn chằm chằm phòng trong.

Bạch Cốc Lan thấy Vương Chính Khanh như thế, trong lòng thở dài một hơi, biết hắn đây là một lòng dính trên người Chân Ngọc, mọi chuyện với mình lúc trước, đã hóa thành tro bụi, không còn tồn tại trong lòng hắn nữa rồi.

Từ Vương gia ra ngoài, Bạch Cốc Lan một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, hỏi Diêu Ngọc Thụ nói: "Nếu ta cũng bị bệnh như Ngọc nương, chàng sẽ lo lắng sao?"

Diêu Ngọc Thụ không đáp, đợi Bạch Cốc Lan lên xe ngựa, thế nhưng hắn lại không cưỡi ngựa, cũng chen lên xe ngựa, ngồi cùng một chỗ với Bạch Cốc Lan.

Từ cuối năm ngoái sau khi Bạch Cốc Lan sinh nhi tử, quan hệ với Diêu Ngọc Thụ cũng hóa giải rất nhiều, đến đầu năm nay, Diêu Ngọc Thụ cũng thường thường an giấc ở trong phòng nàng, để thiếp thị gác sau gáy.

Bạch Cốc Lan cho là Diêu Ngọc Thụ không hề nữa tỏ thái độ với nàng nữa, là bởi vì nàng sinh nhi tử, nhưng Diêu Ngọc Thụ tự mình biết, nguyên nhân thật sự cũng không phải như vậy.

Năm đó khi cưới vợ Bạch Cốc Lan, sự kinh ngạc lúc vén khăn voan đến nay còn nhớ như mới. Chỉ là lúc tân hôn, lại phát hiện Bạch Cốc Lan thường thường thất thần, tinh thần hoảng hốt, hình như trong mắt cũng không có hắn. Khi đó tự nhiên thầm giận, lại không thể trực tiếp chất vấn, nên khi đối mặt với Bạch Cốc Lan thì không tránh được nóng nảy, không cách nào kiềm chế, bởi vậy dồn quan hệ vợ chồng vào thế bất hòa.

Từ sau khi sinh nhi tử, cũng là phát hiện Bạch Cốc Lan bắt đầu chú ý chuyện gia đình, hình như cũng dần dần biết phải nghi ngờ hắn, nhất thời bỏ qua khúc mắc, cũng bắt đầu quan tâm Bạch Cốc Lan. Hôm nay thấy tình trạng Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc, nghĩ tới nếu có một ngày Bạch Cốc Lan cũng như vậy, mình cũng không thể nào tiếp thu được, bởi vì đưa tay ôm bả vai Bạch Cốc Lan, càng ôm càng chặt.

Bạch Cốc Lan ngẩn ra, sau đó trong lòng ấm áp, đầu tựa vào vai Diêu Ngọc Thụ, trong bụng biết, hiện nay trong suy nghĩ cũng chỉ có Diêu Ngọc Thụ và nhi tử, cũng là buông được Vương Chính Khanh.

Xe ngựa Diêu Ngọc Thụ và Bạch Cốc Lan mới rời khỏi, lại có xe ngựa phủ thị lang tới, nhất thời xe ngựa dừng lại, Tiền thị ra khỏi xe, ngồi kiệu nhỏ của Vương gia đi vào, chỉ một hồi đã đến hai cửa ở trong, xuống kiệu vào cửa, đến phòng Chân Ngọc, sớm trông thấy cả đám nha đầu đứng ở hành lang, liền ngừng bước chân.

Nha đầu thấy là Tiền thị, đã là đi vào thông báo.

Chân Ngọc mặc dù không có tinh thần, vừa nghe là Tiền thị, liền nói: "Mời nàng vào đi!"

Vừa thấy Chân Ngọc, Tiền thị liền khóc, "Ngọc nương, lúc này mới khi nào không thấy, sao muội lại thành ra thế này?"

Mắt thấy tinh thần Chân Ngọc không ổn định, Hồ ma ma liền đi tới trả lời thay, nói bệnh trạng của Chân Ngọc, lại nói: "Khi đó ho khan, chỉ có một chút triệu chứng, sau lại uống thuốc của thánh thủ, đã là chuyển biến tốt, không ngờ tới lúc này lại bị bệnh, thành bộ dáng như vậy."

Tiền thị liền lại đề cử mấy vị đại phu, mắt thấy Chân Ngọc như vậy, cũng không tiện ngồi lâu, nhanh chóng cáo từ ra về, thấy Hồ ma ma đưa đến ngoài cửa, không nhịn được lại hỏi mấy câu dặn bảo mấy câu, lúc này mới đi.

Vương Chính Khanh lại chờ tin tức trong cung, tới giờ lên đèn, liền có cung nhân tới, nói với hắn: "Hoàng thượng triệu quận chúa Đường Diệu Đan vào cung, nói chuyện thời gian thật dài, quận chúa Đường Diệu Đan đi ra từ cung hoàng thượng, nhảy xuống ao hoa sen, mặc dù cứu lên rồi, nhưng cái gì cũng không nói. Hoàng thượng bảo nô tài chuyển lời cho thủ phụ đại nhân, kế của người cũng không khả thi." Nói rồi vội vã đi.

Một tia hi vọng cuối cùng bị diệt, Vương Chính Khanh vùi đầu nơi khuỷu tay, thật lâu sau mới ngẩng đầu, chỉ thấy mắt đỏ hoe.

Thị Thư thấy Vương Chính Khanh còn chưa có ăn bữa tối, liền tới khuyên nhủ: "Tam gia, thân thể quan trọng hơn, dùng chút bữa tối đi!"

Vương Chính Khanh gật đầu một cái, truyền người bày bữa tối, chỉ là nào còn có khẩu vị? Sau khi uống nửa bát canh, cũng không ăn được nữa.

Thị Thư cũng rầu rĩ, tiếp tục như vậy, thân thể Tam gia cũng sẽ suy sụp mất.

Vương Chính Khanh nghĩ nhấc chân đi xem Chân Ngọc, lại lùi bước chân về, phân phó Thị Thư nói: "Kêu Sử Thiết Thủ vào đi!"

Sử Thiết Thủ rất nhanh đã tới, hỏi "Tam gia có gì phân phó?"

Vương Chính Khanh nói: "Tối nay ngươi ẩn vào vương phủ, lục soát phòng của quận chúa Đường Diệu Đan, nếu thấy thuốc men gì đó, cầm hết về. Không thì nhìn thấy vật gì kì quái không rõ ràng, cũng cầm về nhìn một chút."

Sử Thiết Thủ ngày trước làm qua hộ viện ở vương phủ, đương nhiên quen thuộc với bố cục vương phủ, vả lại tối nay đường Diệu Đan ở trong cung chưa hề đi ra, bọn thị vệ cũng thả lỏng, nhân cơ hội đi lục soát gian phòng của nàng ta, cũng đơn giản.

Sử Thiết Thủ lĩnh mệnh đi, gần trời sáng mới trở về, mang về một túi thuốc men các loại.

Vương Chính Khanh vội sai người đi mời đại phu và một số ông chủ tiệm thuốc giỏi phân biệt thuốc vào phủ, để cho bọn họ tra nghiệm trong thuốc có có lẫn độc hay không.

Các đại phu ước chừng bận rộn một ngày một đêm, cuối cùng bẩm báo kết quả, nói ra tất cả các loại thuốc, phần nhiều là thuốc trong cung ban thưởng, cũng không có độc tố gì.

Tiễn đại phu đi, Vương Chính Khanh sai Sử Thiết Thủ thu dọn xong thuốc men, thừa dịp đường Diệu Đan còn ở trong cung, vương phủ không người nào biết mất trộm thì đem thuốc men cầm lại vương phủ, đặt lại chỗ cũ như ban đầu.

Chân Ngọc mặc dù dùng thuốc, nhưng rốt cuộc không có khôi phục tinh thần, nhất thời tính ngày, ở kiếp trước, sáng mai chính là ngày hạn rồi, bởi vậy mời Vương Chính Khanh qua nói chuyện, nhẹ giọng nói: "Tam lang, chỉ sợ ta không gắng được nữa, chàng cũng đừng giằng co, ở cùng với ta hai ngày cuối đi!"

Vương Chính Khanh nắm tay Chân Ngọc thật chặt, trái tim có lệ, hốc mắt lại khô khốc đau nhói, một giọt lệ cũng không có, chỉ nói: "Nàng không thể chết!"

*****

"Hồ ma ma, đem sách tới đây!" Chân Ngọc mặc cho Vương Chinh Khanh nắm tay, lại nói với Hồ ma ma một câu.

Hồ ma ma nhất thời đi qua, đem sách trong tay đưa tới trước mặt Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh đưa tay nhận, nhìn kỹ, thất thanh nói: "Là 《 luật pháp giải thích 》."

Chân Ngọc mỉm cười nhìn Vương Chính Khanh, hắn khi còn trẻ đã nhẹ nhàng đứng ở vị trí cao, chỉ sợ nơi cao dễ lạnh, được quyển sách này, sau khi sửa đổi luật pháp, sử quan cũng phải ghi hắn vào sách, cho dù về sau có lỗi gì, Hoàng đế cũng không thể tùy tiện định tội hắn. Chỉ hy vọng hắn cả đời bình yên.

Vương Chính Khanh có được sách, tuy là hơi mừng, nhưng rất nhanh lại chán nản, mất đi Ngọc nương, cho dù được tất cả cô bản trong thiên hạ cũng vô dụng.

Chân Ngọc cũng là sau khi khôi phục trí nhớ, nhớ lại quyển 《 luật pháp giải thích 》 này, bởi vậy vẫn âm thầm tìm kiếm, chỉ là mất đi thời điểm tìm thấy nó ở kiếp trước, nhất thời cũng không tìm được quyển sách này, cho đến mấy ngày trước đây trong khi chiến tranh lạnh với Vương Chính Khanh, đi ra cửa dạo tiệm sách, trong lúc vô tình mới tìm thấy quyển sách này. Vốn định đợi hai người hòa hảo sẽ cho hắn, không ngờ mình bị bệnh lần nữa, hơn nữa xem ra, lần này cũng giống như kiếp trước vậy, không thuốc chữa rồi.

Vương Chính Khanh bỏ sách xuống, áp mặt lên tay Chân Ngọc, nhẹ giọng nói: "Ngọc nương, nàng khỏe lên đi, ta không muốn cuốn sách này, cũng không làm thủ phụ gì nữa, chúng ta du sơn ngoạn thủy nhé."

Trong lòng Chân Ngọc khẽ nhúc nhích, ngày trước cho là, nam nhi phải kiến công lập nghiệp, ra cùng vào tướng, danh truyền thiên cổ, mà không phải bừa bãi vô danh, chôn vùi vào nhân gian, như con kiến hôi sống qua cả đời. Sơ Sơ Trùng sinh, dù là thân nữ nhi, chưa từng chân chính quên đi mơ ước? Nhưng sau những thời gian này, lại phát hiện, cùng người yêu ở cùng một chỗ, sinh con dưỡng cái, cũng giống vậy không phụ kiếp này. Nếu có thể khỏe lên, cùng Vương Chính Khanh du sơn ngoạn thủy, đúng là vừa lòng cuộc sống, đáng tiếc đại nạn buông xuống, hồi thiên không còn cách cứu vãn rồi.

Hồ ma ma nghe bọn họ nói chuyện, lặng lẽ thối lui đến ngoài cửa, hốc mắt sớm đỏ, nhất thời thấy Lập Hạ vội vã tới đây, liền nói: "Chạy cái gì, cẩn thận kinh động phu nhân?"

Lập Hạ thở gấp nói: "Là lão chủ trì miếu Thanh Phong tới, đã đến ngoài cửa."

Hồ ma ma vừa nghe, vội vàng đi vào bẩm báo cho Vương Chính Khanh biết.

Vương Chính Khanh là biết lão chủ trì miếu Thanh Phong biết y thuật, chuyên trị một số tạp chứng, lúc này nghe được ông tới, nhất thời đại hỉ mà nói: "Cũng quên mất ông ấy, sớm nên mời ông ấy tới cho chẩn mạch Ngọc nương." Nói xong đi ra ngoài đón.

Lão chủ trì lúc đi vào, vừa thấy bộ dạng Chân Ngọc, thất kinh nói: "Nghe đồn ngươi ngã bệnh, còn nghĩ thời gian trước còn khỏe như vậy, cho dù bị bệnh, cũng sẽ không rất nghiêm trọng, không ngờ bệnh thành ra như vậy rồi."

Chân Ngọc vừa thấy lão chủ trì cũng cười, "Thế nào, chủ trì sợ ta chết rồi, đến lúc đó không tìm được đối thủ đánh cờ?"

Lão chủ trì nói: "Là sợ ngươi chết, những kỳ lộ kia của ngươi cũng thất truyền, ngươi tốt xấu gì cũng nên viết lại một ít chứ!"

Chân Ngọc vừa nói chuyện, không lấy được hơi, chỉ đành phải dừng lại, thở hổn hển không lên tiếng nữa.

Vương Chính Khanh giờ này giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, nói rõ bệnh trạng của Chân Ngọc, lại nói: "Ngọc nương nghi ngờ là trúng độc, chỉ là bây giờ chưa tra ra nguồn độc, cũng không thể nào giải độc."

Lão chủ trì nghe xong, trước cho Chân Ngọc chẩn mạch, chẩn hết trầm ngâm nói: "Quả thật là thể hư hao tổn mạch tượng, chỉ là ngươi uống những thuốc này không thấy khỏe lên, mạch tượng này sợ là giả tượng, không phải mạch thực rồi. Hiện nay nếu hoài nghi là trúng độc, phải bắt đầu từ giải độc, tạm thời kê phương thuốc giải độc trước, uống thử một chút." Nói rồi kê đơn thuốc.

Chân Ngọc cũng biết về phương diện tạp chứng, lão chủ trì cũng có chút thủ đoạn, nhất thời sinh hi vọng, có lẽ lão chủ trì có thể chữa khỏi cho nàng thì sao?

Lão chủ trì đem phương thuốc đưa cho Vương Chính Khanh nói: "Dùng ba thang thử một chút! Nếu như cái này cũng không được, lão nạp cũng bất lực rồi."

Vương Chính Khanh vội nói tạ, lặng lẽ nói: "Ngọc nương sưu tầm rất nhiều kỳ phổ, chốc nữa sẽ đưa đến cho lão chủ trì."

Lão chủ trì liếc mắt xem thường nói: "Hiếm à? Chờ Ngọc nương nhà ngươi chuyển tốt, lão nạp sẽ thắng từng một quyển từ tay nàng." Nói rồi cáo từ.

Vương Chính Khanh tiễn lão chủ trì, vội sai người đi lấy thuốc.

Sau khi uống hết thuốc của chủ trì thuốc hậu, Chân Ngọc ngủ một giấc tỉnh lại, lại cảm giác có tinh thần, chỉ là đáy lòng lại sợ đây là hồi quang phản chiếu. (người bệnh lâu không khỏi bỗng dưng khỏe mạnh như thường, đây là báo hiệu sắp lên chầu trời T_T)

Vương Chính Khanh thấy tinh thần nàng có chút tốt lên, sắc mặt cũng không còn vàng vọt, cũng vui mừng nói: "Lão chủ trì quả nhiên có cách, dùng thêm hai thang thuốc nữa không chừng có thể tốt rồi."

Chân Ngọc có tinh thần, lại muốn đi lại, bởi vậy nói: "Tam lang, chàng đỡ ta lên, ta muốn đến thư phòng ngồi một chút."

"Ừm!" Vương Chính Khanh muốn khuyên Chân Ngọc tiếp tục nằm, nhưng nghĩ lại, nàng nằm lâu như vậy, hiện nay muốn đến trong thư phòng ngồi một chút mà thôi, cần gì phải ngăn lại?

Hồ ma ma nghe được Chân Ngọc muốn tới thư phòng, liền cầm áo choàng tới phủ thêm cho nàng, lại dặn bảo người mang kiệu mềm chờ ngoài cửa phòng.

Nhất thời mọi người đưa Chân Ngọc đến thư phòng, Vương Chính Khanh ôm Chân Ngọc đi vào, cho mọi người lui xuống, chỉ ở trong thư phòng rót trà, ngồi đối diện Chân Ngọc.

Chân Ngọc đối với chuyện mình đột nhiên khôi phục tinh thần, cũng không mấy lạc quan, trong lòng cảnh giác, lại không muốn dội nước lạnh lên Vương Chính Khanh, bởi vậy nhịn xuống không đề cập tới.

Trong tay nàng đang cầm chắc ly trà, cười nói với Vương Chính Khanh: "Ngày trước khi là Chân Bảng nhãn, có một lần chàng mở tiệc mời mọi người, ta cũng tới, đi qua thư phòng chàng vừa nhìn vào đã hoa cả mắt. Khó có thể quên, âm thầm lẩm bẩm sách trong thư phòng chàng cũng quá là nhiều, một lòng nghĩ sau này mình đặt mua trạch viện, bố cục thư phòng phải bố trí giống của chàng vậy, sách cũng phải thu thập đầy đủ hết, nhiều như của chàng luôn. Lúc đó đối với chàng, thật là ước ao ghen tị mà!"

Vương Chính Khanh đặt ly trà xuống, ngồi vào bên cạnh Chân Ngọc, nhỏ giọng nói: "Bây giờ, người của ta đã là của nàng, sách của ta cũng là của nàng, thư phòng của ta càng là của nàng."

Chân Ngọc cũng đặt ly trà xuống, vươn tay sờ mặt của Vương Chính Khanh, nhỏ giọng nói: "Tam lang, bày giấy bút, ta vẽ cho chàng một bức họa nhé! Khi đó vẽ cho Đường Diệu Đan không ít, sau khi đi theo chàng, lại chưa bao giờ vẽ cho chàng."

Vương Chính Khanh lại hỏi ngược lại: "Nàng còn nhớ tới Đường Diệu Đan?"

Chân Ngọc ngẩn ra nói: "Nàng ta đối với ta như vậy, ta sao có thể nhớ nàng ta nữa? Người hiện tại ta không bỏ được, là chàng và Tiểu Tú Đường!"

Vương Chính Khanh sung sướng, sau khi bày giấy bút, nhất thời lại đi tìm bức 《 câu tiên lý 》 ra, đặt tới trước mặt Chân Ngọc nói: "Cùng là một bức, là nàng vẽ đấy kiếp trước đấy, ta đoạt được, vẫn cất kỹ."

Chân Ngọc giương mắt, nhìn Vương Chính Khanh nói: "Tam lang, trước kia chàng đã yêu thích ta rồi hả? Ta khi đó là nam tử nha!"

Gương mặt tuấn tú của Vương Chính Khanh đỏ lên, tim gan nhảy lên, ngồi trước mặt Chân Ngọc, cầm tay của nàng nói: "Đúng, ngày trước ta đã thích nàng!"

Chân Ngọc ngay cả nụ cười cũng ráng hồng, lòng bàn tay có chút ẩm ướt, kinh ngạc cười nói: "Chàng thích nam tử?"

"Không không, ta thích là nàng, không phải thích nam tử." Vương Chính Khanh vuốt tay Chân Ngọc nói: "Năm đó ta ái mộ tài ba của nàng, có một trở về lại mơ thấy nàng biến thành nữ tử, cùng ta kết duyên. Bởi vậy sau khi tỉnh lại phiền muộn hồi lâu, chỉ tiếc nàng không phải là nữ tử. Sau lại có một lần chúng ta uống rượu, ta say chuếnh choáng té ở bụi hoa, nàng tìm thấy ta, đầu bị hoa lá che kín, chỉ còn lại gương mặt ở sau khóm hoa nhìn ta. Ta khi đó vừa mở mắt, cho là trong mộng, tâm can nhảy loạn, bản thân bất lực. Sau đó, ta hoài nghi mình ái mộ nam sắc, tất nhiên thử cùng gã sai vặt, cũng là phát hiện, ta đối với nam sắc cũng không hứng thú. Nhưng ta đối với nàng, vẫn có hứng thú."

Chân Ngọc đầu tiên là kinh ngạc nghe, khi nghe đến câu thử gã sai vặt của Vương Chính Khanh, không khỏi hú lên quái dị nói: "Thử người nào? Thị Thư? Trời ơi, các ngươi có buồn nôn hay không?"

Vương Chính Khanh vội vàng khoát tay nói: "Không phải Thị Thư. Gã sai vặt năm đó đã sớm bị đưa đi, bởi vì nhìn thấy hắn, luôn cảm thấy buồn nôn."

Chân Ngọc lại kêu lên quái dị nói: "Là thử như thế nào? Chàng hãy thành thật khai ra."

Vương Chính Khanh liền cúi xuống nói nhỏ mấy câu bên tai Chân Ngọc, nhất thời mặt đỏ tới mang tai.

Chân Ngọc nghe xong sắc mặt càng đỏ, hừ hừ nói: "Buổi tối ta cũng phải thử một chút như vậy với chàng."

"Hoan nghênh thưởng thức!" Vương Chính Khanh cười nói: "Chỉ sợ nàng hơi sức chưa đủ thôi!"

Một phen trêu chọc đi qua, Vương Chính Khanh sợ Chân Ngọc mệt mỏi, liền muốn dìu nàng lên giường nằm. Chân Ngọc chỉ lắc đầu, cười nói: "Đợi vẽ xong bức họa này cho chàng, ta sẽ nằm."

Vương Chính Khanh vừa nghe, không kiên trì nữa, chỉ ngồi vào đối diện, giả bộ dáng vẻ phong lưu tự nhiên, mặc cho Chân Ngọc vẽ.

Chân Ngọc hoàn thành một bức họa, thật đúng là có chút mệt lả, nhất thời cười nói: "Lần trước vẽ cho Đường Nhi mấy tấm, lúc này vẽ cho chàng một bức, cũng coi như lưu lại cho hai người chút kỉ niệm rồi."

Tim Vương Chính Khanh thình thịch trực nhảy, cảm giác Chân Ngọc nói chẳng lành, cũng không dám suy nghĩ nhiều, nhất thời giúp Chân Ngọc cất tranh, đỡ nàng nằm xuống, đắp kín chăn cho nàng, quay lại mình cũng cầm bút vẽ, nhẹ giọng nói: "Ta cũng vẽ cho nàng một bức!"

"Vẽ đẹp chút!" Chân Ngọc cười nói một câu, cũng là buồn ngủ, nhất thời nhắm mắt lại ngủ.

Vương Chính Khanh đặt bút, nhất thời thấy Chân Ngọc ngủ thiếp đi, liền đưa tay dò hơi thở nàng, thấy vẫn còn hơi, lúc này mới yên lòng lại. Nhưng lòng cũng không yên, rất sợ lại xảy ra chuyện.

Chiều nay, Chân Ngọc ngủ ở thư phòng, vùi trong ngực Vương Chính Khanh, vuốt tai hắn nói: "Tam lang, thật ra thì làm nữ nhân cũng thật không tệ, nếu có kiếp sau, chàng làm nữ nhân một lần, khi đó đến lượt ta cưới chàng!"

Vương Chính Khanh ngửi mùi hương trên người Chân Ngọc, lên tiếng: "Nàng làm nữ tử cũng quen rồi, vẫn là tiếp tục làm nữ tử, để ta cưới nàng!"

"Không được, không thể để cho chàng chiếm tiện nghi nhiều lần."

"Thật ra thì làm nữ tử mới chiếm hết tiện nghi của nam tử! Nữ tử không cần suy nghĩ gì, chỉ cần nhẹ nhăn mày cười yếu ớt, yêu kiều gọi một tiếng, nam nhân gục rồi, có gì toàn bộ đều hiến ra, không có thì lại đứng lên lại phấn đấu tranh thủ, lấy ra hiến tặng cho nữ tử."

Chân Ngọc ngơ ngác nghe, có chuyện tốt như vậy sao? Có chỗ nào không đúng nhỉ?

Vương Chính Khanh thấy tinh thần Chân Ngọc tối nay rất tốt, có hơi sức nói chuyện, trái tim nổi lên hi vọng, thuốc của lão chủ trì thuốc thật sự có hiệu quả? Không chừng sáng mai Ngọc nương có thể khỏe lên rồi!

Chân Ngọc cũng là nhớ, buổi tối này ở kiếp trước, cũng là hồi quang phản chiếu trở về như vậy, tới ngày hôm sau liền chống đỡ không nổi, buổi tối đến giờ lên đèn liền nhắm hai mắt lại. Chỉ không biết lần này có thể chịu đựng được hay không?

Vương Tuyên cùng Ninh lão phu nhân cũng biết tình huống của Chân Ngọc vô cùng không tốt, lúc này càng sợ Tiểu Tú Đường có một sơ xuất lại thêm loạn, bởi vậy để bà vú ôm Tiểu Tú Đường đến chính phòng, đích thân trong nom, nhất thời thở dài thật sâu, một khi Chân Ngọc không còn, Tiểu Tú Đường chỉ sợ đáng thương rồi.

Vương Tuyên viết thư gửi đi Giang Nam cho cha mẹ Chân Ngọc, hiện Chân Ngọc bệnh thành ra như vậy, vô luận như thế nào cũng phải viết thư nói cho cha mẹ một tiếng, tương lai tìm mẹ kế cho Tiểu Tú Đường, cũng muốn cùng Chân gia nói một tiếng.

Ninh lão phu nhân nói: "Là Ngọc nương bạc mệnh, không áp được vị trí thủ phụ phu nhân này, mới dẫn đến bệnh như thế."

Vương Tuyên nói: "Người luôn có ba bệnh sáu tai, há có thể nói là bạc mệnh?"

Ninh lão phu nhân không tranh luận cùng ông, chỉ nói: "Hiện Tam lang một lòng đặt lên người Ngọc nương, nếu Ngọc mẹ không còn nữa, chỉ sợ Tam lang buồn quá độ, trong thời gian ngắn sẽ không muốn cưới nữa. Nhưng mà tuổi tác nó như vậy, còn không có một đứa con trai, lại kéo dài thêm, chúng ta cũng không biết năm tháng nào có thể ôm cháu nữa?"

Vương tuyên hỏi "Theo ý của ngươi thế nào?"

Ninh lão phu nhân nói: "Thừa dịp Ngọc nương vẫn còn, để Ngọc nương chọn một người cho Tam lang, đến lúc đó không phải do Tam lang quyết định nữa."

Vương Tuyên nghe xong lời này nói: "Chẳng lẽ bà đã nhìn đúng nương tử nhà ai hay sao?"

Ninh lão phu nhân lúc này mới thổ lộ lời nói thật: "Đường muội Tiền Hiểu Nguyệt của Thị Lang phu nhân chính là một lựa chọn tốt."

Tiền thị hai năm qua cùng Chân Ngọc đi lại, cùng lúc cũng dẫn theo đường muội Tiền Hiểu Nguyệt tới Vương gia, Ninh lão phu nhân thấy Tiền Hiểu Nguyệt nhã nhặn lịch sự, cũng là thích, còn đùa nói nhà mình không còn con trai chưa thành thân, nếu không cũng muốn nàng làm con dâu vân vân.

Vương Tuyên cũng biết môn phong Tiền gia rất tốt, dạy nên nương tử được người khen ngợi, Tiền Hiểu Nguyệt này vì tổ mẫu giữ đạo hiếu lỡ hôn kỳ, kéo dài tới năm nay mười tám tuổi rồi còn chưa có đính hôn, nếu Vương gia tới cửa cầu hôn làm kế thất, Tiền gia tất nhiên vui mừng tương ứng. Chỉ là Chân Ngọc vẫn còn ở mang bệnh, ở trước mặt nàng nói những lời này, giống như là đâm dao vào thịt, thật sự có chút quá đáng.

Ninh lão phu nhân lại không nghĩ như vậy, chỉ nói: "Quan hệ giữa Ngọc nương và Thị Lang phu nhân rất tốt, cũng biết rõ phẩm chất Tiền gia tiểu nương tử, nếu nói là muốn chọn Tiền gia tiểu nương tử, có lẽ nó cũng nguyện ý tác thành."

Sáng sớm ngày hôm sau, Ninh lão phu nhân vào phòng thăm Chân Ngọc, cho bọn nha đầu lui xuống, mới nói một phen.

Chân Ngọc vừa nghe, cực kỳ kinh ngạc, thế này cũng được sao? Mình còn chưa có chết mà phải chọn thí sinh làm kế thất cho Vương Chính Khanh sao?

Ninh lão phu nhân nói: "Ngọc nương, chỉ là để con khuyên Tam lang, ngộ nhỡ có cái gì, Tam lang cũng có người chăm sóc, đến lúc đó Đường Nhi cũng có người chăm sóc, sẽ không loạn thành một đoàn. Vả lại Tiền gia nương tử nếu không phải lỡ hôn kỳ, để cho nàng làm kế thất, nàng cũng chưa chắc đã đồng ý. Hiện nay còn là uất ức nàng!"

Chân Ngọc nhìn người mẹ chồng này, nhất thời im lặng, cũng không muốn tranh luận với bà, chỉ nói: "Được, ta sẽ khuyên Tam lang, có nghe hay không là chuyện của chàng thôi."

Có được lời cam kết, Ninh lão phu nhân hài lòng đi ra ngoài.

Đợi Vương Chính Khanh đi vào, Chân Ngọc liền đem Ninh lão phu nhân lại nói rồi, nói xong nói: "Chính ngươi nhìn làm đi!"

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc tối hôm qua còn khỏe, sáng nay sắc mặt lại vàng, nói chuyện thở hổn hển, đã là hoảng hốt, nhất thời nghe thấy lời này, không khỏi giận đến đổi sắc mặt, nói: "Nàng an tâm dưỡng bệnh, không cần để ý tới kẻ nhiều chuyện. Nếu nàng không sống được, trong phòng này, cũng sẽ không cho ai khác tiến vào, chớ đừng nói gì tới cưới kế thất."

Chân Ngọc lắc đầu một cái, Vương Chính Khanh trẻ tuổi chức cao, mất thê thất, cho dù bản thân hắn không muốn, tất nhiên cũng có người khác nhét nữ nhân cho hắn, một lần vẫn còn có thể ngăn cản, mười lần trăm lần thì sao đây? Hơn nữa hắn không có con nối dõi, nếu không cưới kế thất, tất nhiên không nói được. Nghĩ kĩ lại, Ninh lão phu nhân lo cũng không thể nói không đúng, ngay cả Tiền Hiểu Nguyệt, cũng coi là sự lựa chọn tốt rồi. Nhưng phải gọi chính mình giúp an bài chuyện kế thất, thật sự cũng là không làm được.

Chân Ngọc nghĩ đến Tiểu Tú Đường, trái tim cực kỳ không nỡ, nhất thời kêu người ôm tới đây, hỏi "Mấy ngày nay ngoan không?"

Bà vú thấy Chân Ngọc tiều tụy, nhất thời cũng chua xót, đáp: "Đường Nhi vô cùng ngoan, chỉ là mấy ngày nay không thấy phu nhân, hình như nhớ nhung, nghe được tiếng bước chân liền lập tức ngẩng đầu lên nhìn."

Tiểu Tú Đường cũng đã bảy tháng, đã nhận được người, vừa thấy Chân Ngọc, liền duỗi cánh tay muốn bế.

Chân Ngọc vốn là sợ mình truyền bệnh cho con, lại nghĩ, có lẽ đây là lần bế con cuối cùng rồi, bởi vậy ôm lấy Tiểu Tú Đường, ôn tồn một hồi.

Giờ này nàng chợt phát hiện, chuyện cũ trước kia cũng là nhẹ nhàng, in dấu thật sau trong lòng, đều là chuyện của mấy năm nay. Những niệm tưởng mộng nam nhi, công thành danh toại, đã như mây nhẹ tiêu tán, hiện giờ cũng đã thích ứng thân phận của nữ tử, vị trí quan trọng nhất trong trái tim là Vương Chính Khanh cùng Tiểu Tú Đường, mà không phải nghiệp lớn gì đó.

Buổi chiều, Chân Ngọc mặc dù uống thuốc, cũng rốt cuộc dậy nổi tinh thần, nhất thời cũng không dám nhắm mắt, chỉ sợ vừa nhắm mắt lại, sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa, bởi vậy cố gắng chống đỡ, phải nhìn Vương Chính Khanh nhiều hơn một chút.

Một thời khắc như vậy, nàng cũng thổ lộ tiếng lòng: "Tam lang, ta cũng vẫn luôn thích chàng, từ tiền thế đến đời nay. Nếu có kiếp sau, vẫn nguyện ý làm nữ nhân của chàng."

Nước mắt Vương Chính Khanh mãnh liệt rơi xuống, chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe tiếng bước chân vang lên, Lập Hạ xông tới nói: "Có, có thuốc giải rồi, Tam phu nhân được cứu rồi!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)