Truyện:Giảo Phụ - Chương 48

Giảo Phụ
Trọn bộ 54 chương
Chương 48
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hôm nay là ngày Tiểu Tú Đường đầy tháng, mọi người Vương gia loay hoay xoay quanh, hiện nay Vương Chính Khanh là thủ phủ Nội Các, quyền cao chức trọng, tân khách tới tiệc rượu đầy tháng của Tiểu Tú Đường nối liền không dứt. Chỉ là ba người con dâu của Vương gia, hai người thì theo phu quân nhậm chức ở bên ngoài, Chân Ngọc lại mới ra tháng không thể lo việc, Ninh lão phu nhân không thể làm gì khác hơn là tự mình quản lý, nhất thời loay hoay chân không chạm đất. May mà có Vương Chính Dao tới đây giúp tiếp đãi tân khách, Ninh lão phu nhân mới có thời gian để thở.

Nhất thời Vương Chính Khanh và Chân Ngọc ôm Tiểu Tú Đường ra ngoài, chúng phu nhân vây lại, đều chậc chậc tán dương: "Bộ dạng xinh đẹp quá, tương lai lớn lên, chỉ sợ ở mê chết người."

Vương Chính Dao chen tới nói: "Đều nói nó giống cô cô này, mọi người xem một chút giống hay không?"

Mọi người nhìn kỹ họ mấy lần, cười nói: "Quả nhiên có chút giống. Dao nương tử chính là mỹ nhân, năm đó lang quân Tăng gia chết mê, không dễ dàng gì mới lấy được về phủ. Giờ oa nhi giống cô cô, sau khi lớn lên, cổng Vương gia chỉ sợ ở bị đạp nát mất."

Chân Ngọc khẽ mỉm cười, oa nhi nhà ta là đã địnhgả cho Chân Nguyên Gia, chuyện cổng bị đạp nát, tất nhiên sẽ không xảy ra.

Vương Chính Dao lại hưng phấn, nói đùa với Chân Ngọc: "Tẩu tẩu, không bằng chúng ta thân càng thêm thân. Tẩu xem Đại Lang nhà muội lớn hơn Đường Nhi nửa tuổi, tuổi vừa hợp, kết thông gia từ bé có được không?"

Chân Ngọc còn chưa có đáp, Vương Chính Khanh mở miệng nói trước: "Không tốt. Con ta mới đầy tháng, các người liền muốn cướp nó từ tay chúng ta, đừng mơ tưởng!"

Vương Chính Dao cười nói: "Tam ca, ca sao lại nói như vậy chứ? Đây là đính hôn, không phải cướp cô dâu có được không? Vả lại bây giờ định, không phải còn phải chờ oa nhi lớn lên, sau khi cập kê mới tới đón dâu mà? Cũng không phải là cưới ngay bây giờ." Nói xong thì cười.

Quý thị đã lên phía trước nói: "Không phải nói gả Đường Nhi cho Nhị Lang nhà ta sao?"

"Lúc nào thì nói?" Vương Chính Dao ngạc nhiên nói: "Đính hôn cho Đường Nhi rồi sao?"

Chân Ngọc cười nói: "Mọi người đừng nghe Thế tử phu nhân nói lung tung? Lúc đó chỉ nói đùa, Thị lang phu nhân còn nói muốn chỉ phúc vi hôn! Đúng rồi, Thị lang phu nhân cũng lâm bồn rồi đi? Tháng này ở cữ, cũng quên hỏi đến việc của nàng ấy."

Quý thị cười nói: "Có lẽ tháng sau sẽ sinh, bây giờ nàng ấy cũng không dám ra cửa."

Vừa nói chuyện, lại có người của phủ Thị lang tới tặng quà, nói là Tiền thị không thể ra cửa, bởi vậy chỉ mang quà tặng tới đây. Chân Ngọc thấy người tới tặng quà chính là ma ma đắc lực bên cạnh Tiền thị, liền gọi lại hỏi "Phu nhân nhà ngươi như thế nào rồi?"

Ma ma này thấy Chân Ngọc tự mình hỏi, liền kính cẩn đáp: "Phu nhân nhà nô tài vẫn ổn, chỉ là chân bị sưng, đại phu dặn bảo bình thường đi lại nhiều một chút, chỉ Thị lang gia cũng không dám cho phu nhân ra ngoài, chỉ cho hoạt động trong phủ. Hôm nay làm ầm muốn tới uống rượu đầy tháng, rốt cuộc bị người cản lại."

Chân Ngọc cười nói: "Đợi ta ở cữ xong, khi nào rảnh sẽ tới thăm nàng ấy." Nói rồi cho người tiễn ma ma ra ngoài.

Vương Chính Khanh nhìn ở trong mắt, âm thầm vui mừng, Ngọc nương chịu cùng Thế tử phu nhân và Thị Lang phu nhân kết giao, đây cũng là thừa nhận thân phận địa vị hiện giờ của mình, dần dần thích ứng cuộc sống như thế rồi.

Chân Ngọc xoay quanh các vị phu nhân, ánh mắt lại đang tìm Chân Thạch và Kiều thị, nhất thời hỏi "Đại tẩu cùng Nguyên Gia Nguyên Phương đâu?" Nguyên Gia à, hôm nay nương tử nhà cháu đầy tháng, cháu lại không lên đây chúc mừng?

Hồ ma ma cười nói: "Kiều nương tử bọn họ tới lâu rồi, chỉ là bên cạnh phu nhân chật ních người, họ không chen lên được."

Chân Ngọc nhất thời cười gọi Kiều thị cùng Nguyên Gia Nguyên Phương, ba người họ vội vàng tiến lên, đợi thấy rõ Tiểu Tú Đường, Kiều thị kinh ngạc nói: "Bộ dạng của Đường nương tử như vậy, giống hệt Nguyên Phương khi còn bé!"

Chân Ngọc nhất thời khom người, ôm Tiểu Tú Đường tới gần Chân Nguyên Phương hơn, so sánh nhìn một chút, cười nói: "Bây giờ nhìn, cũng có mấy phần giống nhau, ai không biết, còn tưởng rằng hai đứa là tỷ muội."

Hôm nay người đến chúc mừng, đều là quý phu nhân và nương tử nhà phú quý, Kiều thị xuất thân hàn môn (nghèo khó), nào thấy qua trường hợp này, may là nàng không luống cuống, nhưng cũng cảm thấy không xứng, chỉ chờ ở một bên, cũng không vây quanh Chân Ngọc như người khác, lúc này nghe thấy Chân Ngọc nói, rõ ràng còn giống như ngày trước, coi nàng như đại tẩu mà đối đãi, không khỏi cảm thán: thiện nhân mà Ngọc nương trồng ngày trước, hôm nay đã kết thiện quả rồi. Nhìn Ngọc nương, hôm nay đã là thủ phụ phu nhân, hăng hái cỡ nào, vẫn còn nhớ nhân tình lúc trước, coi chúng ta như thân thích, còn đối xử với Nguyên Gia và Nguyên Phương như vậy, ta còn có lời gì nói sao?

Chân Ngọc để bà vú ôm Tiểu Tú Đường, nàng kéo Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương giới thiệu với mọi người: "Hai đứa bé này, là chất nhi chất nữ của ta, nhìn một chút, có phải giống Đường Nhi nhà ta hay không?"

Mọi người cũng biết Chân Ngọc và Chân Thạch kết bái huynh muội, đối đãi với Kiều thị như đại tẩu, lúc này thấy thế, tự nhiên muốn nể mặt, cười nói: "Quả nhiên là một nhà, giống lắm!"

Quý thị thấy Chân Nguyên Gia tuổi tuy nhỏ, cũng đã có tuấn nhã khí phách, cũng sach sách xưng kỳ, (các nàng cứ hiểu là có tài đi, ta không biết edit kiểu gì luôn *_*) khi biết được đang đi học ở Vương gia tộc học, việc học không tệ, lại khen một câu, cười nói: "Đứa nhỏ này rất giống Chân Bảng nhãn trước kia!"

Chân Ngọc gật gật đầu nói: "Cũng giống ta."

Tiểu Tú Đường dù sao tuổi cũng nhỏ, náo loạn một lát liền ngủ thiếp đi. Chân Ngọc sợ con bị giật mình, liền sai bà vú ôm vào đi ngủ, sau đó nói chuyện cùng với các vị phu nhân.

Phu nhân Hộ bộ chủ sự Tiền Tiến Ích Quách thị nói thầm với Chân Ngọc đạo: "Phu nhân nghe nói chưa? Một vị tiểu đạo cô hầu hạ Thái thượng hoàng, tháng này cũng sinh hạ một đứa con. Tiểu hoàng tử ra đời mới được mười ngày, hoàng thượng đã phong vương, ân sủng khác thường."

Chân Ngọc cười nói: "Thái thượng hoàng tuổi già có con, đương nhiên yêu thích. Hoàng thượng cần thiết thuận nước đẩy thuyền, ân sủng vị Tiểu Hoàng đệ này."

Quách thị là đại tẩu của Tiền thị, bởi vì Tiền thị thân thết với Chân Ngọc, Quách thị đương nhiên cũng muốn thân cận với Chân Ngọc. Hai người nhỏ giọng nói mấy câu, Quách thị lại nói: "Hoàng thượng còn muốn nhận này tiểu hoàng tử vào cung nuôi dưỡng, sợ người trong đạo quan hầu hạ không tận tâm. Thái thượng hoàng lại cự tuyệt, nói tiểu hoàng tử ra đời trong đạo quan, nuôi dưỡng trong đạo quan mới thích hợp."

Chân Ngọc cười một tiếng, chuyện hoàng thượng muốn nhận tiểu hoàng đệ vào cung nuôi dưỡng, chỉ là làm ra vẻ thôi, mà Thái thượng hoàng phương diện đâu rồi, đâu yên tâm giao tiểu nhi tử cho người khác nuôi dưỡng?

Đường Tập Võ quả thật không tin người khác, tiểu nhi tử mặc dù còn chưa có đầy tháng, thế nhưng ông đã bắt đầu lo lắng, rất sợ sau khi băng hà, tiểu nhi tử sẽ bị người bạc đãi.

Đạo cô sinh dưỡng tiểu hoàng tử đạo hiệu là Pháp Tuệ, từ sau khi sinh, cũng là lo lắng trùng trùng, rất sợ có người muốn hại mình và nhi tử. Có cung nữ cơ trí nói với Pháp Tuệ: "Nghe nói Thủ phụ phu nhân mới sinh một nữ nhi, hiện đã đầy tháng. Tuệ đại sư nếu lo lắng về sau, không bằng bây giờ xin Thái thượng hoàng hạ chỉ ban hôn, để tiểu hoàng tử cùng nữ nhi của Thủ phụ đại nhân đính ước từ nhỏ. Có Thủ phụ đại nhân che chở, tiểu hoàng tử tất nhiên có thể bình an lớn lên."

Pháp Tuệ vừa nghe ánh mắt sáng lên, đương kim hoàng đế toàn dựa vào Vương Chính Khanh giúp đỡ, mới thành công đi lên ngôi vị hoàng đế, nếu tiểu hoàng tử đính hôn với nữ nhi của Vương Chính Khanh, ngộ nhỡ Thái Thượng Hoàng chính xác như thế nào, còn có Vương Chính Khanh che chở mình mẹ con, cũng cso thêm một bảo đảm.

Pháp Tuệ có ý định, tới tối liền cầu kiến Đường Tập Võ, nói ra ý tưởng.

Đường Tập Võ cũng muốn tìm một núi dựa cho tiểu hoàng tử Đường Tấn Trung, nghe vậy cũng lay động, nhất thời nói: "Nếu muốn cho Vương Chính Khanh che chở Trung Nhi, tất nhiên không thể bắt ép, còn phải để Vương Chính Khanh cam tâm tình nguyện mới có thể."

Dạo gần đây Pháp Tuệ cũng thám thính được một chút tin tức bên ngoài, bởi vậy nói: "Thế tử phu nhân và Thị Lang phu nhân gần đây thường xuyên qua lại với Thủ phụ phu nhân, quan hệ cực tốt, không bằng truyền họ tới đây, để các nàng thuyết phục Thủ phụ phu nhân. Nếu Thủ phụ phu nhân đồng ý, Thủ phụ đại nhân cũng sẽ không phản đối. Hơn nữa Trung nhi nay đã phong vương, tương lai nữ nhi Thủ phụ đại nhân vào phủ, chính là một vương phi, làm sao lại không chịu?"

Đường Tập Võ cười nhạt, một triều Thiên tử một triều thần, cho dù ông là Thái thượng hoàng, hiện nay muốn như thế nào, cũng phải nói cho Hoàng đế một tiếng. Bởi vậy nói: "Chuyện như vậy cứ giao cho Hoàng đế đi làm là xong!"

Chân Ngọc không biết nữ nhi của hắn (nguyên tác đấy ạ) lại được người thương nhớ, thấy tiệc rượu sắp tan, liền bảo người làm đi coi Tiểu Tú Đường ngủ hay chưa, muốn ôm ra cho các vị phu nhân nhìn một chút.

Nhất thời bà vú ôm Tiểu Tú Đường ra ngoài, cười nói: "Đường nương tử ngủ một giấc, tỉnh lại tính tình dễ chịu hẳn."

Chúng phu nhân lại trêu chọc Tiểu Tú Đường một phen, lúc này mới dần cáo từ.

Chân Ngọc giữ Kiều thị và Nguyên Gia Nguyên Phương lại, cười nói: "Đại tẩu dừng bước, lát nữa hãy đi."

Kiều thị liền cười ở lại, giúp đỡ Chân Ngọc tiễn tân khách.

Vương Chính Dao cũng sợ nhi tử trong nhà khóc rống tìm người, nhất thời cũng cáo từ, cười nói với Kiều thị: "Kiều nương tử nếu rỗi rãnh, tới đây trò chuyện cùng tẩu tẩu nhà ta nhiều hơn mới phải." Vương Chính Dao cũng nhìn rõ, đại ca cùng đại tẩu mình đối đãi với gia đình Chân gia này, thân thiết khác thường! Trong đó phải có nguyên nhân, mình tất nhiên cũng không thể bạc đãi bọn họ.

Vương Chính Dao vừa đi, Chân Ngọc ôm Tiểu Tú Đường đặt vào lòng Chân Nguyên Gia nói: "Nào, ôm một chút!"

Chân Nguyên Gia năm nay bảy tuổi rồi, tuổi còn nhỏ, nhưng có lễ có tiết, làm việc khiến người khác ưa thích, lúc này đón lấy ôm Tiểu Tú Đường, vững vàng ôm bé trong vòng tay, nhỏ giọng cười nói: "Mềm nhũn, giống con mèo nhỏ cháu nuôi khi còn bé."

Kiều thị lại sợ Chân Nguyên Gia ôm Tiểu Tú Đường không chắc, chỉ ở bên cạnh khẩn trương nhìn, cười nói: "Để nương bế đi!"

Chân Ngọc một tay kéo Kiều thị nói: "Đại tẩu đừng quá khẩn trương, để Nguyên Gia ôm là được." Từ nhỏ liền thân cận, bồi dưỡng tình cảm, tương lai thành thân, mới có thể ân ái.

Kiều thị vẫn là không yên lòng, đứng ngồi không yên.

Chân Ngọc thừa dịp bà vú đứng ở một bên, nhất thời đến gần nói bên tai Chân Nguyên Gia: "Ôm Đường Nhi cho tốt, nó trưởng thành rồi sẽ gả cho cháu, làm nương tử của cháu, bây giờ làm cho nó vui vẻ, lớn lên mới có thể thích cháu."

Chân Nguyên Gia: "......"

Chân Nguyên Phương lại gần nhìn Tiểu Tú Đường, thấy nàng đang phun bong bóng, liền nói: "Nha, Đường nương tử phun bong bóng kìa, thật đáng yêu quá!"

Chân Nguyên Gia nghe Chân Nguyên Phương, tự động phiên dịch thành: "Nha, đại tẩu nhà ta phun bong bóng kìa, thật đáng yêu quá!"

Tiểu Tú Đường phun bong bóng một lát, đột nhiên nhăn mặt, "Ừm" một tiếng, tiếp đó, có mùi hôi chua bốc ra.

Chân Nguyên Phương đang lại gần nhìn Tiểu Tú Đường, ngửi phải mùi, trong giây lát phản ứng kịp, la ầm lên: "Không xong, Đường nương tử tè rồi!"

Chân Nguyên Gia ngơ ngác, tự động phiên dịch lời Chân Nguyên Phương thành "Không xong, đại tẩu nhà ta tè rồi!"

Tiểu Tú Đường cũng không biết, nàng tè một bãi này, đủ để Chân Nguyên Gia giễu cợt cả đời. Trong nhiều năm về sau, Chân Nguyên Gia nhắc tới đoạn chuyện cũ này, còn hừ hừ nói: "Một nhóc con, lúc đầy tháng năm đó, còn tè trong lòng ta đấy! Ta giúp cô cô, cho nàng tiểu tiện đại tiện, thật không dễ dàng gì nuôi nàng lớn, hôm nay lại trèo lên đầu ta rồi hả?"

*****

Sau khi tân khách về hết, Vương Chính Khanh cười theo, dỗ Chân Ngọc trở về phòng, lên tinh thần, dịu dàng chân thành nói: "Oa nhi cũng sinh rồi, vậy chúng ta vui vẻ sống qua ngày nhé?"

Thời gian trước Chân Ngọc mất trí nhớ, tư thái nữ nhân học mười đủ mười, giờ này mắt hạnh trợn tròn, khẽ nói: "Nào có chuyện dễ dàng như thế?"

"Vậy nàng muốn như thế nào?" Vương Chính Khanh biết, nếu không thể làm cho Chân Ngọc bớt tức giận, cuộc sống này không có cách nào trôi qua.

Chân Ngọc nghĩ lại chuyện lúc trước một lượt, rồi nghĩ lại thời gian mất trí nhớ này một lượt, mặc dù cảm thấy tội trạng của Vương Chính Khanh không nhiều, nhưng riêng chuyện dụ nàng sinh con này, đã là không thể tha thứ, nhất thời quát: "Cuộc sống này không thể nào trôi qua rồi." Nói xong tự đánh ngực mình.

"Ngọc nương, nàng đánh ta mắng ta đều được, chính là đừng đánh mình, ta đau lòng." Vương Chính Khanh giữ tay Chân Ngọc nói: "Nàng mới ra tháng, đừng tức giận hại thân thể."

Tay Chân Ngọc vùng vẫy, quả đấm như mưa rơi trên người Vương Chính Khanh, nhưng giờ nàng chỉ là cô gái nhỏ, vả lại ở cữ một tháng, thân thể càng mềm mại, hơi sức cũng không tính lớn, quả đấm đánh trên người Vương Chính Khanh lúc này, Vương Chính Khanh cũng không cảm giác đặc biệt đau, nhưng miệng hắn lại kêu đến thê thảm khác thường, giống như bị thương rồi.

Chân Ngọc đánh một lát, chê Vương Chính Khanh da thịt cứng rắn, đánh làm tay đau, bởi vì quát: "Cởi xiêm áo ra, nằm sấp trên giường đi."

Vương Chính Khanh mừng thầm, mơ mộng tình cảnh tiếp theo, cực kỳ nhu thuận cởi xiêm áo, nằm ở trên giường, mềm mại nói: "Kính xin Ngọc Lang thương tiếc chút, xuống tay không nên quá nặng."

"Ngươi giả bộ như vậy, liền cho rằng lão tử sẽ thương hoa tiếc ngọc?" Chân Ngọc gầm nhẹ nói: "Ngươi biết lúc lão tử sinh con đau thế nào không? Không bằng cho ngươi cũng nếm thử một chút đau đớn, để ngươi biết đau rốt cuộc là như thế nào?" Nàng nói xong, nhảy xuống cầm lấy cây nến trên bàn, giơ tới nói: "Cho ngươi biết thế nào gọi là đau."

Vương Chính Khanh nghe được giọng nói quỷ dị của Chân Ngọc, không khỏi giật mình, chưa kịp nói chuyện, liền cảm giác trên lưng đau xót, nhất thời cầu xin tha thứ: "Ngọc nương, Ngọc Lang, tha cho ta đi, lần sau ta không dám nữa đâu!"

Chân Ngọc đổ sáp nóng trên lưng Vương Chính Khanh, nhìn trên lưng hắn có thêm mấy đốm nhỏ, lại nghe hắn hét đến thê thảm, âm thanh cũng thay đổi, cũng không dám phản kháng, nhất thời lửa giận hơi tan, cưỡi trên lưng Vương Chính Khanh, một tay cầm cây nến, một tay véo hông của hắn hỏi "Sau này vẫn còn có dám bắt nạt ta nữa hay không?"

"Không dám không dám!" Vương Chính Khanh kêu, cầu xin nói: "Để cho ta lật người nhé, nằm sấp lâu quá bị tức ngực."

"Còn muốn lật người khi ở dưới thân ta?" Chân Ngọc càng thêm dùng sức cưỡi, lấy tay vân vê hồng đậu trước ngực Vương Chính Khanh, bắp đùi cũng dụi dụi, hừ nói: "Mơ đi!"

Vương Chính Khanh nhịn mấy tháng, lúc này đây mỹ nhân lại gần bên người, lại cứ không thể động, nhất thời cực kỳ khó chịu, chỉ giãy dụa, phối hợp với Chân Ngọc, để nàng đắc ý.

Chân Ngọc sờ nắm một lát, một hơi thổi tắt nến trong tay, chợt đâm cây nến vào hạ thân Vương Chính Khanh, nghe hắn phát ra tiếng kêu gào đau khổ, lúc này mới giải hận.

"Được rồi, ngươi trở về thư phòng đi!" Chân Ngọc thở hổn hển đứng dạy, mất đi cây nến trong tay, có chút buồn bã, rốt cuộc là không thể thật sự làm gì hắn.

Vương Chính Khanh thân thể khó chịu, nhỏ giọng nói: "Ngọc nương, nàng đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, sao có thể lại đuổi ta đi đây?" Nói qua lật người, đưa tay kéo Chân Ngọc, tình nhiệt như lửa.

Chân Ngọc vừa thấy tình trạng của hắn, không khỏi ngạc nhiên, đã đánh cho thành như vậy, lại vẫn còn ý định nhếch lên, thật là phục hắn!

Vương Chính Khanh nhất thời đã là nhào qua, bổ nhào trên người Chân Ngọc, đè lại nói: "Ngọc nương, đừng làm rộn, chúng ta......"

Chân Ngọc thấy giãy dụa cũng không thoát, lại lo lắng, vội nói: "Ma ma từng dặn qua, mặc dù ra tháng rồi, nhưng vẫn không thể động phòng, ít nhất phải sau năm mươi ngày mới được, nếu không, sẽ tổn hại thân thể."

Vương Chính Khanh vừa nghe, mặc dù nửa tin nửa ngờ, rốt cuộc khống chế thân thể, cứng rắn rời khỏi người Chân Ngọc, giọng nói khàn khàn: "Đây mới thật sự là trừng phạt."

Chân Ngọc thấy hắn như vậy, lửa giận toàn bộ tiêu tan rồi, nhất thời nói: "Cái này, không phải còn có Chu di nương sao? Ngươi sủng hạnh nàng đi!"

Trong lòng Vương Chính Khanh biết, nếu hắn đi tìm di nương, về sau hoàn toàn đừng nghĩ vào được phòng Chân Ngọc, nhất thời nói: "Di nương cái gì? Ta còn chưa bao giờ chạm vào nàng ta. Sớm muộn phải đưa nàng ta đi. Đừng không có việc gì lại ở bên cạnh thật chướng mắt."

Chân Ngọc giật mình nói: "Trong phủ nhà ai không phải nuôi mấy vị thiếp xinh đẹp hay sao? Nhưng phủ chúng ta chỉ còn lại một vị di nương, ngươi còn muốn đưa đi? Dám đưa đi thử coi?"

Vương Chính Khanh hắng giọng một tiếng nói: "Lại nói, Chu di nương gần đây hình như cũng không lộ diện. Chỉ cần nàng ta không tiếp cận nàng, trong phủ cũng ngại nuôi nàng ta?"

Gần đây Chu Hàm Xảo quả thật bớt xuất hiện trước mặt Vương Chính Khanh, giờ này thiêu thùa may vá dưới đèn, cúi đầu nửa ngày, nhất thời đau nhức, mới đứng lên xoa cổ.

Xuân Nhu thấy nàng như vậy, khuyên nhủ: "Đường nương tử có nhiều xiêm áo, lại không vội mặc, di nương cần gì làm gấp như vậy?"

Chu Hàm Xảo nhỏ giọng nói: "Ta làm, chính là tâm ý của ta, Tam phu nhân tự nhiên nhìn thấy."

Xuân Nhu rốt cuộc than thở rồi, Tam gia không muốn gặp, chỉ lấy lòng Tam phu nhân có tác dụng gì đâu? Thời gian Tam phu nhân mang thai tới khi sinh dài như vậy, Tam gia cũng không muốn di nương hầu hạ, về sau càng thêm không cần. Hôm nay chịu khổ, không biết lúc nào mới tốt?

Chu Hàm Xảo đẩy cửa sổ ra ngắm trăng, thấy ánh trăng như nước, khó khăn lắm trời thu mát mẻ, cũng lại thấp đầu, suy nghĩ: không biết Chương sư gia làm xiêm áo mùa thu chưa?

Xuân Nhu thấy Chu Hàm Xảo hoảng hốt, nhẫn nhịn, nhịn không được, cuối cùng nói: "Di nương thời gian này cũng có cơ hội gặp Chương sư gia, Chương sư gia này là một người nhanh nhẹn hoạt bát, sao không cầu xin hắn giúp đỡ nghĩ cách, xem có thể ra khỏi khốn cảnh này hay không?"

Chu Hàm Xảo trầm mặc một lát nói: "Để sau đi!"

"Di nương, tuổi không nhỏ, không thể trì hoãn tiếp nữa, sớm tính toán cũng là bình thường." Xuân Nhu khuyên một câu nữa.

Chu Hàm Xảo chỉ đành phải nói: "Mấy ngày nữa giúp Chương sư gia làm đôi giày, khi đưa cho hắn sẽ nhờ hắn giúp tìm cách."

Xuân Nhu nghe Chu Hàm Xảo có một tính toán, lúc này mới yên lòng.

Thời gian này dưới sự an bài của Vương Chính Khanh, Chương Phi Bạch làm ở hộ bộ một chức, làm việc với Vi Đồng Phụ. Chỉ là hắn còn chưa có đặt mua đình viện, nhất thời vẫn còn ở Vương gia.

Ninh lão phu nhân thấy hắn nay đã có chức quan, tuổi cũng không nhỏ, nên muốn giúp thu xếp hôn sự, chỉ là hỏi mấy lần, Chương Phi Bạch đều mơ hồ thoái thác, nhất thời suy đoán Chương Phi Bạch nhìn trúng nương tử một nhà nào đó, bởi vậy không hề hỏi tới nữa.

Chương Phi Bạch cũng là rầu rỉ, không sai, một năm này, xiêm áo hắn mặc trên người, đôi giày dưới chân, đều từ tay Chu Hàm Xảo, ngay cả hà bao bên hông, cũng là Chu Hàm Xảo thêu, hai người mặc dù không có nói rõ, suy cho cùng có chút ý tứ ở bên trong. Chỉ là Chu Hàm Xảo dù sao cũng là di nương của Vương Chính Khanh, bảo hắn mở miệng như thế nào?

mấy ngày trôi qua, Chu Hàm Xảo quả nhiên làm giày, mượn cơ hội gặp Chương Phi Bạch, đưa lên giày nói: "Vào thu rồi, thời tiết lạnh, cố ý làm đế giày dày hơn một chút, đi thoải mái một chút."

Chương Phi Bạch nhận lấy giày, cúi đầu hồi lâu nói: "Nàng có tính toán gì?"

Chu Hàm Xảo biết ý của lời này, nhất thời nói: "Ta chỉ là nữ tử yếu đuối, có thể có tính toán gì đây?"

Chương Phi Bạch khẽ cắn răng, quyết định nói ra tâm sự, bởi vậy mời Chu Hàm Xảo ngồi xuống, châm chước hồi lâu nói: "Xảo Nương, mặc dù ta không bằng thủ phụ đại nhân, rốt cuộc cũng là một nhân tài, hơn nữa chưa từng lấy vợ, không biết nàng.... ."

Chu Hàm Xảo cúi đầu, mặt nhất thời đỏ tới mang tai, tâm can nhảy loạn, nhỏ giọng nói: "Ta sao?"

Chương Phi Bạch thấy Chu Hàm Xảo không bỏ chạy, mà lại còn chịu nghe hắn nói tiếp, nhất thời mừng rỡ, nói: "Không biết nàng chịu đi theo ta hay không? Nếu chịu, ta tự nhiên sẽ cầu hôn nàng với thủ phụ đại nhân."

Chu Hàm Xảo đợi lâu, chính là những lời này, nhất thời nước mắt tràn mi, nức nở nói: "Ta như thế nào không chịu? Chỉ sợ chàng......"

Chương Phi Bạch nghe xong lời này, trái tim yên ổn, ngồi xổm trước mặt Chu Hàm Xảo nói: "Chỉ cần nàng chịu, tất cả sẽ dễ dàng hơn."

Chu Hàm Xảo ngượng ngùng đỏ bừng hai gò má, đang muốn nói cái gì nữa, lại sợ mình luống cuống, nhất thời hốt hoảng đứng lên, chạy như bay.

Chương Phi Bạch cũng không đuổi theo, chỉ tựa vào cạnh cửa nhìn bóng dáng của Chu Hàm Xảo, tảng đá lớn đè trong lòng bấy lâu cũng đã rơi xuống đất. Chỉ cần Chu Hàm Xảo chịu, lấy hiểu biết của mình với thủ phụ đại nhân, là nhất định sẽ tác thành cho mình và Chu Hàm Xảo.

Khi Chương Phi Bạch tìm Vương Chính Khanh thì vừa đúng Vương Chính Khanh đang đi dạo, buồn bực vì một chuyện.

Thấy Chương Phi Bạch đến, Vương Chính Khanh cười nói: "Đang muốn tìm ngươi đây, trùng hợp là ngươi đã tới rồi."

Chương Phi Bạch vội vàng hỏi "Thủ phụ đại nhân có chuyện gì quan trọng?"

Vương Chính Khanh bảo Chương Phi Bạch ngồi xuống, đợi Thị Thư dâng trà lui ra, lúc này mới nói: "Hoàng thượng triệu kiến, nói Thái thượng hoàng có ý muốn vương đính hôn, người lựa chọn đính hôn, chính là Đường nương nhà ta."

Chương Phi Bạch kinh ngạc nói: "Vương còn chưa có đầy tháng đâu, đã muốn đính hôn?"

Vương Chính Khanh nói: "Thái thượng hoàng đây là muốn mượn ta làm tấm chắn, về sau giúp đỡ vương ngăn đao cản súng!"

Chương Phi Bạch nói: "Thủ phụ đại nhân tuyệt đối không thể đồng ý chuyện này. Một khi thủ phụ đại nhân thành nhạc phụ của vương, mọi chuyện của vương, tất nhiên phải cõng trên lưng, đến lúc đó, người có lòng quấy nhiễu châm ngòi, hoàng thượng nghi hoặc, địa vị thủ phụ đại nhân tất nhiên sẽ bị dao động."

Vương Chính Khanh nói: "Ta không phải là không nghĩ như vậy? Chỉ là ý Thái thượng hoàng, lại không thể tùy tiện không tuân theo?"

Chương Phi Bạch nói: "Thái thượng hoàng không phải tin đạo sao? Chuyện này giao do đạo sĩ đi làm là được."

Vương Chính Khanh nhất thời vỗ tay nói: "Phi Bạch nói không sai. Ta cũng là quan tâm quá sẽ bị loạn, nhất thời không nghĩ tới cái này."

Chỉ cần mua chuộc được mấy đạo sĩ thượng hoàng tin tưởng, để cho bọn họ xem số mệnh cho vương một chút, nói mệnh của vương, không nên lấy nữ oa cùng tuổi làm vợ vân vân, Thái thượng hoàng nhất thời nghi ngờ, tất nhiên sẽ buông tha chuyện này.

Hai người nói xong chánh sự, Chương Phi Bạch cũng không cáo lui, nhất thời muốn nói lại thôi.

Vương Chính Khanh nhìn ở trong mắt, hơi kỳ quái, hỏi "Chương sư gia có lời gì không ngại gì nói thẳng?"

Chương Phi Bạch há hốc mồm, nhất thời vén áo quỳ xuống nói: "Lại có một chuyện muốn xin thủ phụ đại nhân đồng ý!"

"Đứng lên lại nói! Tình cảm giữa chúng ta, còn có chuyện gì cần ngươi quỳ xuống cầu xin hay sao?" Vương Chính Khanh vội đỡ Chương Phi Bạch đứng lên, cười nói: "Đến tột cùng là chuyện gì?"

Lá gan Chương Phi Bạch tăng lên, thừa dịp dũng khí vẫn còn, một hơi nói: "Ta muốn cầu hôn Chu Hàm Xảo làm vợ, xin thủ phụ đại nhân tác thành!"

Vương Chính Khanh ngạc nhiên, giọng nói ảm đạm, nói: "Nàng là di nương của ta, ngươi không chê nàng sao?"

Chương Phi Bạch nói: "Ta biết rõ, nàng chưa từng hầu hạ qua thủ phụ đại nhân, mà thủ phụ đại nhân, đoán chừng cũng sẽ không muốn nàng hầu hạ. Đã như vậy, sao thủ phụ đại nhân không cho nàng một con đường sống?"

Vương Chính Khanh nghe được lời này của Chương Phi Bạch, nhất thời nói: "Cho dù ta chịu thả Chu di nương, chỉ sợ Ngọc nương chưa chắc đã chịu!"

Chương Phi Bạch: "......"

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)