Truyện:Giảo Phụ - Chương 39

Giảo Phụ
Trọn bộ 54 chương
Chương 39
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khoáng tử sa sau khi được khai thác, phải đem ra ngoài phong hóa, sau đó xay nghiền, cuối cùng nặn với bùn, nung lên mà thành. Đại sư chế bình muốn làm ra ấm tốt, đương nhiên phải hao tổn tinh thần sức lực. Chân Ngọc nhìn quanh một vòng, theo sau lưng sư phụ chế bình, .

Vương Chính Khanh đi tới nhìn một chút, thấy ấm Chân Ngọc làm ra đơn giản hào phóng, không khỏi gật đầu nói: "Ngọc nương quả nhiên biết nặn ấm."

Chân Ngọc lắc đầu nói: "Thời gian quá ngắn, chỉ có thể làm ra một cái như vậy, cũng không biết nung xong có dùng được không? Muốn làm ra được ấm tốt, còn phải chuyển tới đây ở lại mười ngày nửa tháng, tỉ mỉ gia công mới có khả năng."

Vương Chính Khanh nhìn cái ấm kia, quay đầu lại hỏi sư phụ chế bình nói: "Cái ấm này như thế nào?" Không hổ là Chân Bảng nhãn, tiện tay nặn ra một cái ấm, cũng là bất phàm, phải xem xem sư phụ đánh giá như thế nào.

Lúc này Vương Chính Khanh cũng là có chút đắc ý, có một chút ý tứ muốn khoe khoang phu nhân nhà mình trước mặt sư phụ chế bình.

Chế bình sư phụ thấy Chân Ngọc, vốn mang lòng xem thường, sau khi thấy nàng nặn xong một ấm, ngược lại không dám coi thường nữa, ở bên cạnh nói: "Thủ nghệ của Trạng Nguyên phu nhân vô cùng tốt, tài nghệ nặn gốm như vậy, nhìn giống như là có danh sư chỉ đạo qua, không giống bình thường đâu!"

Chân Ngọc cười nói: "Ta cũng là mất trí nhớ, không nhớ nổi chuyện trước kia. Chỉ là nhìn các ngươi nặn ấm, tay cảm thấy ngứa ngáy, cũng muốn nặn một chút."

Sư phụ chế bình lại ấm mà nàng làm ra, khen: "Thời gian ngắn như vậy, ấm mà Trạng Nguyên phu nhân nặn ra, bề mặt bóng loáng, nắp ấm vừa vặn, hình thể hào phóng tao nhã, quả thật giống như từng được danh sư chỉ bảo."

Lời sư phụ chế bình vừa dứt, cũng có người tiếp lời: "Bên ngoài đều nói Trạng Nguyên phu nhân là kỳ tài, tiện tay nặn ấm như vậy, cũng không thua kém đại sư, danh bất hư truyền!"

Người lên tiếng, là Diêu Ngọc Thụ.

Diêu Ngọc Thụ nếu giúp Cửu Giang vương làm việc, đương nhiên cũng biết Cửu Giang vương trọng dụng Vương Chính Khanh, hiện nay mọi chuyện đại sự trong vương phủ, dường như đều do Vương Chính Khanh quyết định, Vương Chính Khanh tiền đồ vô lượng. Mặc dù tính khí hắn không tốt, suy cho cùng cũng có tài năng, hơn nữa cũng khâm phục Vương Chính Khanh, mắt thấy Vương Chính Khanh đi tuần hầm khoáng, hắn cũng đi theo, chỉ chỉ chỏ chỏ nói mấy câu.

Bạch Cốc Lan đi theo sau Diêu Ngọc Thụ, thấy hắn nịnh nọt Chân Ngọc, cơ hồ cắn nát răng ngà, phu quân mình không bằng người, đã khiến bản thân thấp hơn một cái đầu trước mặt Vương Chính Khanh, hôm nay phu quân mặt dày nịnh nọt phu nhân Vương Chính Khanh, bảo mình để mặt mũi vào đâu?

Nếu không phải trời xui đất khiến, hôm nay người đứng bên cạnh Vương Chính Khanh được người nịnh bợ, chính là mình, sao có thể là nữ nhân kia?

Chân Ngọc nhìn thấy Bạch Cốc Lan, mặc dù không có ấn tượng, nhưng lúc trước đã nghe Hồ ma ma kể lại chuyện Vương Chính Khanh tặng trà Vân Vụ cho Bạch Cốc Lan, hơn nữa giữa hai người đó còn có chuyện hà bao, không tránh được nhìn nàng ta lâu một chút, khi thấy nàng ta thỉnh thoảng liếc mình một cái, không chút che giấu vẻ mặt không vui vẻ, cũng khẽ lấy làm lạ, nữ tử này chẳng lẽ còn chưa làm rõ tình huống lúc này?

Chân Thạch chen sang đây xem Chân Ngọc nặn ấm, một lúc lâu mới nói: "Ngọc nương, thủ nghệ nặn gốm của muội, cũng giống hệt Ngọc Lang! Ai không biết, còn tưởng rằng hai người cùng một thầy. Nhớ năm đó, lúc gia phụ vẫn còn ở thời điểm, từng cười nói rằng, nếu Ngọc Lang không đi học, làm đại sư làm gốm cũng có thể vui mừng gia nghiệp, đáng tiếc nó......"

Vương Chính Khanh thấy Chân Thạch thương cảm, liền chen miệng chuyển đề tài, nhất thời vừa cười hỏi Chân Ngọc có mệt và khát không.

Chân Thạch lúc này mới lấy lại tinh thần, nói với Vương Chính Khanh: "Chỗ này cũng không có trà gì ngon, lại lộn xộn, không tiện tiếp đãi hai người. Không bằng Tam lang đưa Ngọc nương đến am Kim Sa dùng chút đồ chay, ăn xong thì trở về thành."

Diêu Ngọc Thụ nghe họ nói chuyện, liền nói: "Chúng ta cũng tới am Kim Sa ăn đồ chay, đã dặn họ trước, có lẽ cũng đã chuẩn bị xong. Nếu không ngại, không bằng mọi người dùng bữa!"

Vương Chính Khanh đang muốn từ chối nhã nhặn, lại nghe thấy Chân Ngọc đã nhanh miệng đáp: "Tốt qua, vậy cùng tới am Kim Sa đi! Lại nói, giếng sau am Kim Sa, nước rất trong rất ngọt, pha trà uống là ngon nhất."

"Giếng đó gần tuyền nhãn (nguồn suối), nước giếng đương nhiên ngọt rồi." Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc đồng ý cùng Diêu Ngọc Thụ lên am Kim Sa, cũng không muốn làm nàng mất thể diện, nhất thời chỉ đành phải hùa theo.

Một lúc sau, một nhóm bốn người liền lên am Kim Sa. Am Chủ thấy bọn họ tới, vội vàng ra nghênh đón, hành lễ thỉnh an, lại thúc giục người dâng trà, chuẩn bị khai tiệc.

Đồ ăn trong bữa ăn này, chỉ có Chân Ngọc ăn ngon miệng, ba người còn lại, cũng là ăn không biết mùi vị.

Diêu Ngọc Thụ nghĩ mình và Vương Chính Khanh tuổi tác không cách biệt lắm, người ta đã phong quang vô hạn, mình vẫn còn đang giãy dụa, cho nên ăn không biết ngon.

Vương Chính Khanh là đối mặt với Bạch Cốc Lan, thỉnh thoảng lại nhận được ánh mắt hữu ý vô tình của nàng ta, có chút không tập trung, chỉ lung tung ăn nửa bát cơm liền đặt đũa xuống.

Bạch Cốc Lan nhìn về phía Vương Chính Khanh, vừa oán giận vừa ảo não, lại không bỏ được tình cũ, sao mà ăn ngon được?

Cơm nước xong, am chủ lại sai người dâng lên trà, cười nói sau am có vài đám hoa nở vừa đúng lúc, thưởng hoa tiêu thực cũng không tệ?

Chân Ngọc từng ở nơi này một thời gian, cũng có tình cảm với nơi này, vừa nghe hoa nở, liền cười nói: "Ta đi xem một chút!" Nói rồi dẫn theo hai nha đầu đi.

Diêu Ngọc Thụ liếc Bạch Cốc Lan một cái nói: "Ngươi cùng với Trạng Nguyên phu nhân thưởng hoa đi!" Hắn là hi vọng Bạch Cốc Lan thân cận với Chân Ngọc nhiều một chút, nhờ vào đó mà quan hệ hai nhà gần hơn, nhưng thấy dáng vẻ Bạch Cốc Lan cao ngạo khó gần, không khỏi âm thầm tức giận, ngươi cho rằng ngươi là ai? Công chúa An Tuệ và quận chúa Đường Diệu Đan, thấy Trạng Nguyên phu nhân cũng không có làm ra cái bộ dáng này, ngươi xem ra, một bộ dạng cao cao tại thượng, đầu úng nước mà.

Bạch Cốc Lan mặc dù muốn giả bộ dè dặt trước mặt Vương Chính Khanh, nhưng rốt cuộc không dám cãi lời Diêu Ngọc Thụ, nghe vậy chỉ đành phải đứng dậy, đi theo sau Chân Ngọc.

Vương Chính Khanh cũng không yên tâm Bạch Cốc Lan ở riêng một chỗ với Chân Ngọc, nhất thời cười nói: "Hoa ở am ni cô này rở rất đẹp, ta cũng muốn đi xem một chút, cùng đi đi!" Nói qua đứng dậy.

Diêu Ngọc Thụ vốn muốn cùng Vương Chính Khanh nói chuyện riêng, thấy hắn cũng muốn ngắm hoa, chỉ đành phải đi theo.

Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn

Một nhóm bốn người vòng quanh khóm hoa hai vòng, lúc này mới quay về tĩnh thất uống trà.

Vương Chính Khanh nhìn trời cũng không sớm, liền chuẩn bị trở về thành, vừa mới đứng dậy, chạm vào vạt áo, lại đột nhiên phát hiện, đồng tâm kết đeo ở thắt lưng biến mất rồi. Đồng tâm kết này là Chân Ngọc tặng, hôm nay ra cửa, hào hứng đeo bên hông, vừa mới còn ở đây, sao lại không thấy rồi?

Hắn không dám lộ ra đầu mối, chỉ nói muốn rửa tay, đứng dậy đi ra ngoài.

Hắn vừa đi, Diêu Ngọc Thụ cũng không tiện ngồi ở bên trong tĩnh thất, chỉ ý bảo Bạch Cốc Lan ngồi cùng Chân Ngọc, bởi vậy cũng rời đi.

Bạch Cốc Lan thấy Vương Chính Khanh đột nhiên đứng dậy ra ngoài, trong bụng liền có chút ngọ ngậy, nói qua loa vài câu với Chân Ngọc, chỉ nói vừa mới ngắm hoa nở, muốn ngắt một cành đem về cắm bình. Nói rồi cũng đứng dậy rời đi.

Bạch Cốc Lan ra khỏi tĩnh thất, kiếm cớ tránh hai nha đầu, một mình đi về phía sau núi.

Cùng lúc đó, Vương Chính Khanh cũng là đi tới mấy khóm hoa phía sau núi này, tìm kiếm khắp nơi, cũng không tìm thấy đồng tâm kết. Hắn đang muốn gọi ni cô tới hỏi một chút, lại sợ Chân Ngọc biết được, sẽ giận hắn. Đến lúc đó không chừng sẽ nói hắn không quý trọng đồng tâm kết, mới có thể làm mất đồng tâm kết. Nhưng hắn nhớ rõ ràng, ở tiền thế Chân Bảng nhãn từng tặng hắn một chiếc bút, hắn không cẩn thận làm rơi, về sau lại hỏi Chân Bảng nhãn đòi một chiếc bút giống như vậy, cũng không đòi được nữa.

Vương Chính Khanh đang ảo não, lại nghe một cái âm thanh sâu kín oán trách hô: "Tam lang!"

Hắn ngẩng đầu nhìn lên, là Bạch Cốc Lan, nhất thời nhìn hai bên một chút, thấy không có người khác, không khỏi khẽ cau mày.

Bạch Cốc Lan sâu xa nói: "Thế nào, không muốn gặp ta?"

Nếu là lúc trước thấy Bạch Cốc Lan, Vương Chính Khanh khó tránh khỏi động đậy tâm tư, nhớ tới những ngày trước kia, nhưng hôm nay gặp, lại hơi phiền não, chỉ sợ hai người đơn độc gặp mặt, để Chân Ngọc nhìn thấy sẽ hiểu lầm.

Bạch Cốc Lan thấy Vương Chính Khanh không nói lời nào, liền cắn răng nói: "Cũng không muốn nói chuyện, lại hẹn ta gặp mặt ở chỗ này làm chi?"

Vương Chính Khanh ngẩn ra, có chút không hiểu, ngạc nhiên nói: "Ta hẹn nàng?"

Diễn-Đàn-Lê-Quý-Đôn

Bạch Cốc Lan oán hận nhìn Vương Chính Khanh một cái, lòng đột nhiên chua xót, ngày trước tìm mọi cách gặp nhau, lần đó không phải vui mừng kích động sao? Nay lại giống như lén lén lút lút, nếu bị người khác phát hiện, là vạn kiếp bất phục.

Nàng ta lấy ra một đôi đồng tâm kết từ trong ngực, giơ lên trước mặt Vương Chính Khanh nói: "Chàng thấy ta đi bên cạnh, cố ý bỏ cái này xuống, giắt bên cành hoa, chẳng lẽ không phải vì hẹn ta gặp mặt ở chỗ này sao?"

Vương Chính Khanh lúc này mới nhớ tới, khi đó mới quen Bạch Cốc Lan không lâu, gặp nhau trong bữa tiệc ở vương phủ, chỉ khổ tâm muốn hẹn nàng nói một câu, lại có quá nhiều người, không cách nào tìm được cơ hội. Vừa vặn mọi người đang ngắm hoa trong vườn, khi hắn lướt qua Bạch Cốc Lan thì treo lên cành hoa dây ở đuôi quạt (đuôi quạt giấy của văn nhân ngày xưa thường buộc một sợi dây đan hình thù gì đó qua một cái lỗ tròn ý, các nàng tưởng tượng như móc chìa khóa vậy), đợi Bạch Cốc Lan nhìn sang, hắn chỉ khẽ mỉm cười, Bạch Cốc Lan liền hiểu ý. Không lâu sau, mọi người đã tản ra, Bạch Cốc Lan quay lại nơi cành hoa, quả nhiên thấy Vương Chính Khanh đã đợi ở đó, hai người lúc này mới nói chuyện.

Chuyện cũ rõ ràng, Vương Chính Khanh cũng không thể toàn bộ quên, chỉ thế nhưng hắn lại không muốn bạch cốc lan nữa vùi lấp ở trong chuyện cũ, bởi vì nói: "Đồng tâm kết, là Ngọc nương bện tặng cho ta, vừa mới chỉ là không cẩn thận làm rơi, cũng không có ý khác."

Bạch Cốc Lan khi mới nhặt được đồng tâm kết, vừa oán giận vừa vui mừng, oán giận là, nay hai người đã có hôn phối riêng, hơn nữa hôm nay Diêu ngọc Thụ đang ở bên cạnh, Vương Chính Khanh hẹn gặp nàng, nếu bị người khác nhìn thấy, bảo nàng còn mặt mũi nào? Vui mừng là, Vương Chính Khanh dù sao cũng không quên được nàng, thời điểm như thế này, còn nhớ nhung nàng, mạo hiểm muốn đơn độc gặp mặt nói chuyện. Lúc này nghe lời Vương Chính Khanh nói, giống như mùa đông bị hất lên một chậu nước đá, lạnh từ đầu đến chân, co tay một cái, đem đồng tâm kết xuống đất, dùng chân hung hăng giẫm đạp, nước mắt đã sớm lăn xuống, khóc ròng nói: "Ai kêu chàng khi dễ ta!"

"Lan nương, Lan nương, đừng như vậy!" Vương Chính Khanh không thể giật lại đồng tâm kết từ dưới chân Bạch Cốc Lan, lại không thể bỏ Bạch Cốc Lan như vậy mà đi, nhất thời vội la lên: "Có lời gì từ từ nói."

"Nói gì, nói gì?" Mũi chân Bạch Cốc Lan giẫm một cái, làm cho đồng tâm kết chìm vào trong bùn đất, vẫn không hết hận, la ầm lên: "Còn có cái gì để nói?"

"Lan nương, ta và nàng đều đã có hôn phối của riêng mình, Ngọc Thụ cũng có tài năng, môn đăng hộ đối với nàng, nàng hãy cùng hắn sống qua ngày thật tốt, cần gì nhớ chuyện trước kia?" Vương Chính Khanh bất đắc dĩ, chỉ nhìn chung quanh một lần, rất sợ tiếng khóc của Bạch Cốc Lan dẫn dụ người khác tới.

Bạch Cốc Lan không đáp lời Vương Chính Khanh, ngồi chồm hổm xuống nhặt đồng tâm kết từ dưới bùn đất lên, hung hăng nói: "Ta muốn đốt nó."

Vương Chính Khanh âm thầm kêu khổ, dụ dỗ nói: "Cái này không đáng giá gì, nàng đốt nó cũng không thể thay đổi gì, vứt đi thôi!"

Vào lúc này, Chân Ngọc đã đi vòng qua phía sau núi, nghe được giọng nói, bước chân đi nhanh hơn, chỉ vài bước, liền tới chỗ cây hoa, vừa đúng lúc nhìn thấy Bạch Cốc Lan đang rơi nước mắt, trong tay giơ lên một đôi đồng tâm kết bẩn thỉu, đang la hét muốn thiêu hủy, mà Vương Chính Khanh, đang dỗ nàng vứt bỏ đồng tâm kết.

*****

"Tam lang chàng bắt nạt Bạch nương tử người ta à? Nhìn nàng khóc đến nhăn nhó như vậy." Sau khi Chân Ngọc đi tới, không đợi Vương Chính Khanh phản ứng, trực tiếp đi tới trước mặt Bạch Cốc Lan, nghiêng đầu nhìn đồng tâm kết trong tay nàng ta, hít vào một hơi khí lạnh, quay đầu lại hỏi Vương Chính Khanh: "đồ trong tay Bạch nương tử, là đồng tâm kết ta bện tặng chàng sao?"

Vương Chính Khanh nhìn thấy Chân Ngọc đi tới, đã thầm nói nguy rồi, lại sợ làm to chuyện lên, chút chuyện cũ của mình và Bạch Cốc Lan sẽ không giấu được, chỉ trong phút chốc, lại không có cách nào giải thích, bởi vậy tiến lên kéo Chân Ngọc nói: "Ngọc nương, Bạch nương tử không biết khóc cái gì, hay là chúng ta trở về đi, để cho phu quân của nàng ấy tới dỗ!"

Bạch Cốc Lan thấy Chân Ngọc xuất hiện, vốn ngạc nhiên, đến khi nghe được nàng nói mình khóc đến mặt mày nhăn nhó, lại nhanh chóng ngừng khóc, chỉ là đồ trong tay, ném cũng không được, cầm cũng không xong, lúc này nghe được lời Vương Chính Khanh nói, uất ức xông lên ngực, nước mắt lại nhỏ giọt rơi xuống, nhất thời hung hăng nhìn chằm chằm Vương Chính Khanh.

Chân Ngọc nhìn hai người bọn họ, lại nhìn đồng tâm kết trong tay Bạch Cốc Lan, hất tay Vương Chính Khanh ra, lạnh mặt nói: "đồng tâm kết này mặc dù bẩn thành ra như vậy, nhưng dù sao cũng là thành quả ta bện một đêm, làm sao ta có thể không nhận ra chứ? Hiện giờ ngươi để nữ nhân này làm hỏng đồng tâm kết thành ra như vậy, lại dụ dỗ ta nói cái gì không biết vì sao nàng ta khóc? Coi ta là đứa trẻ chắc?"

Vương Chính Khanh đưa tay bịt miệng Chân Ngọc lại, cuống cuồng nói: "Cũng là ta không cẩn thận làm rớt đồng tâm kết, Bạch nương tử nhặt được, tình huống phía sau quá phức tạp, cứ đi về trước, ta sẽ từ từ giải thích cho nàng nghe." Vừa nói vừa muốn kéo Chân Ngọc đi.

Hiện thời như vậy, nếu làm loạn lên, để Diêu Ngọc Thụ nhìn thấy, càng không biết giải thích thế nào.

Bạch Cốc Lan thấy dáng vẻ Vương Chính Khanh một lòng sợ Chân Ngọc sinh nghi, căn bản không bận tâm tới mình, tuy lúc này cũng sợ Diêu Ngọc Thụ tới đây nhìn thấy, nhưng vẫn thét to: "Vương Chính Khanh, chàng cứ như vậy mà bắt nạt người sao?"

Chân Ngọc đẩy tay Vương Chính Khanh ra lần nữa, nắm lấy cổ tay hắn, hỏi "Chàng rốt cuộc bắt nạt Bạch nương tử hay chưa?"

"Không có." Vương Chính Khanh dứt khoát nói.

Chân Ngọc quay đầu nhìn Bạch Cốc Lan nói: "Bạch nương tử, cô nói Tam lang nhà ta bắt nạt cô, nhân chứng vật chứng đâu? Cũng đừng nên ngậm máu phun người. Truyền ra ngoài như vậy, bảo Tam lang nhà ta làm người thế nào? Hơn nữa, cô vừa già vừa xấu vừa kiêu căng lại thích khóc, Tam lang nhà ta mắt bị mù, mới có thể không lý do mà "bắt nạt" cô."

Bạch Cốc Lan vừa nghe, càng khóc dữ dội hơn, nhưng bàn về miệng lưỡi, nàng ta rõ ràng không phải là đối thủ của Chân Ngọc, nhất thời chỉ nhìn phía Vương Chính Khanh, Tam lang, chàng cứ mặc cho người đàn bà dữ dẵn này bắt nạt ta sao?

Chân Ngọc thấy bọn họ vẫn còn đang liếc mắt cáo trạng, dây dưa không rõ, cũng không bình tĩnh được nữa rồi, hung hăng đẩy Vương Chính Khanh, mình thì đi tới chỗ Bạch Cốc Lan, đoạt lấy đồng tâm kết trong tay nàng ta, xoay người lại đi về phía Vương Chính Khanh, nhét đồng tâm kết vào ngực hắn, kéo hắn đi.

Ngoài hổ thẹn, Vương Chính Khanh còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

đến khi trở lại tĩnh thất, hai người cũng không đợi Diêu Ngọc Thụ, chỉ nói với một tiểu ni cô là có việc gấp phải trở về trước, để cho nàng ta nói một tiếng với Diêu Ngọc Thụ sau, nhất thời dọn dẹp một phen, một đoàn người ngựa đã xuống núi.

Một đường yên lặng. Về đến phủ, Chân Ngọc tự mình trở về phòng, không thèm quan tâm đến Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh gấp đến nóng ruột gan, chỉ giao đồng tâm kết cho Hồ ma ma, dặn bảo bà giúp giặt một chút, xem có thể khôi phục hình dạng cũ hay không, nhất thời lại vào phòng muốn dỗ dành Chân Ngọc.

Chân Ngọc thấy hắn tiến vào, ném một cái ly về phía hắn.

Vương Chính Khanh lanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy cái ly, cười theo nói: "Nàng nghe ta giải thích."

"Giải thích cái rắm! Nói các ngươi không có gian tình, ta cũng không tin." Chân Ngọc hừ hừ, "Trong phủ di nương cũng có, nha đầu xinh đẹp cũng có, chàng trêu chọc thê thất người khác làm cái gì? Truyền ra ngoài liệu còn có mặt mũi sao?"

Ngọc nương không phải nữ tử bình thường, những lời hoa mĩ dỗ dành người khác, nói với nàng, nàng suy nghĩ một chút là biết đó là lời lấy lòng, chỉ sợ càng tức giận hơn, biện pháp tốt nhất chính là nói thật. Vương Chính Khanh nghĩ nghĩ, ngồi trước mặt Chân Ngọc nói: "Không sai, giữa ta và Bạch Cốc Lan, quả thật đã từng có một thời gian bên nhau, nhưng đó đã là quá khứ rồi."

"Thật là có chuyện cũ nhỉ!" Chân Ngọc ngồi thẳng người, ý bảo Vương Chính Khanh nói tiếp, dám nói láo một câu thử xem, sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của lão tử.

Vương Chính Khanh định thần, sau đó nói sơ lược về chuyện giữa mình và Bạch Cốc Lan, lại nói: "Nhưng từ sau khi thành thân với nàng, ta và nàng ấy đã không còn liên lạc nữa, chỉ có mấy lần gặp ở vương phủ, cũng không có ý đồ gì, chỉ khuyên nàng ấy sống thật tốt với phu quân mà thôi. Về phần hôm nay, đúng là không cẩn thận làm rơi đồng tâm kết, để nàng ấy nhặt được thôi."

"Vậy đây là gì?" Chân Ngọc xoay người lại tìm kiếm đồ, tìm ra một hà bao hoa văn Như Ý Cát Tường ném vào người Vương Chính Khanh, cười lạnh nói: "Chàng nói chàng đã cắt đứt liên lạc với nàng ta, vì sao còn cất giấu hà bao nàng ta thêu cho chàng?"

Vương Chính Khanh vừa nhặt hà bao lên nhìn, ngạc nhiên nói: "Nàng có được từ chỗ nào?"

Chân Ngọc nhìn hắn nói: "Chàng cũng biết mà, ta mất trí nhớ nha, sao mà nhớ nhặt được hà bao này ở chỗ nào. Nhưng mà ta đã hỏi Hồ ma ma, Hồ ma ma nói đây là Bạch Cốc Lan tặng cho chàng. Chàng không cẩn thận làm rơi, để ta nhặt được, nên cất đi."

Vương Chính Khanh lẩm bẩm nói: "Rõ ràng ta đã trả lại cho nàng ấy rồi mà!" Hắn nói xong, có chút ảo não với Bạch Cốc Lan, đột nhiên không hiểu vì sao ngày trước mình lại một lòng say mê Bạch Cốc Lan nữa.

Chân Ngọc đột nhiên đứng lên, tìm ra một cái kéo đưa cho Vương Chính Khanh nói: "Cắt."

Cắt? Vương Chính Khanh giật mình, không cần đâu, Ngọc nương, chúng ta còn chưa có con, sao có thể kêu ta cắt được?

Chân Ngọc hung ác nói: "Cắt hay không? Vật này không cắt, tương lai sinh sự, lại thêm một cái chứng cớ."

Vương Chính Khanh thấy ánh mắt nàng rơi trên hà bao, lúc này mới lấy lại tinh thần, à, thì ra là bảo ta cắt hà bao, làm ta sợ muốn chết. Hắn không nói hai lời, cầm kéo lên, gấp hà bao lại, cắt "kha kha" (tiếng kéo cắt vải).

Chân Ngọc giám thị hắn, thấy vẻ mặt hắn không hề đau lòng, rất sảng khoái cắt hà bao thành nhiều mảnh vụn, nhưng cũng không thoải mái, chỉ nghiêm mặt.

Vương Chính Khanh thấy vẻ mặt của Chân Ngọc vẻ mặt, lại tiếp tục lấy lòng, mọi cách giải thích, giải vây cho mình.

"Câm miệng!" Chân Ngọc đột nhiên tiến lên, một tay vơ mảnh vụn hà bao trên bàn, nhét vào miệng Vương Chính Khanh, chặn lại lời của hắn, nhỏ giọng cảnh cáo nói: "Không được nhúc nhích, không cho phun ra!"

Được rồi, nếu làm như vậy mà nàng có thể hết giận. Vương Chính Khanh phình má, miệng chứa đầy mảnh vải hà bao, tội nghiệp nhìn Chân Ngọc, Ngọc nương à, ta biết sai rồi, lần sau không dám nữa!

Chân Ngọc lấy tay chọc má Vương Chính Khanh, rất không bình tĩnh nói: "Nhắm mắt lại, không cho nhìn ta."

Dùng ánh mắt nói chuyện cũng không được hả? Vương Chính Khanh chỉ đành phải nhắm mắt lại, trong lòng lại thở nhẹ một hơi, Ngọc nương chịu phạt ta, đợi hết giận, tự nhiên sẽ tha thứ cho ta. Sợ nhất là không để ý đến ta, lạnh nhạt với ta, để cho ta khó chịu.

Chân Ngọc hồi tưởng lời Vương Chính Khanh nói, lại đối chứng với tình hình hắn gặp Bạch Cốc Lan ở am Kim Sa, trong lòng lại tin Vương Chính Khanh, nhưng mà, Vương Chính Khanh lại dây dưa không rõ với phụ nữ đã có chồng, tóm lại không thể dễ dàng tha thứ được.

Chân Ngọc suy nghĩ, lại nghe phòng ngoài có âm thanh, Lập Hạ đứng ở ngoài cửa, nhỏ giọng bẩm: "Phu nhân, Hạ nương tử cầu kiến."

Chân Ngọc vội ngăn Vương Chính Khanh lại, nhỏ giọng nói: "Tốt lắm, mở mắt."

Vương Chính Khanh nghe lời mở mắt, nhìn về phía Chân Ngọc kéo ra một nụ cười khó coi.

Chân Ngọc ghét bỏ nhìn hắn một cái, ý bảo hắn nhanh chóng nhổ vụn vải hà bao ra, để miễn bị người nhìn thấy chuyện cười.

Lập Hạ thấy bên trong không có động tĩnh, liền lại bẩm một tiếng,

Chân Ngọc lúc này mới hỏi: "Hạ nương tử nào?"

"Chính là Hạ di nương trong phủ chúng ta." Lập Hạ khổ sở nói: "Nàng khóc lóc ở ngoài cửa phủ đến đáng thương, chỉ nói muốn gặp phu nhân, người giữ cửa không dám chậm trễ, chỉ đành phải sai người vào nói một tiếng."

Vương Chính Khanh phun vụn vải trong miệng ra, vừa nghe là Hạ Sơ Liễu muốn gặp Chân Ngọc, lập tức không vui rồi. Ngày trước, vương gia có ý thưởng Hạ Sơ Liễu cho Chân Bảng nhãn, nhưng mà Chân Bảng nhãn đột nhiên qua đời, vương gia mới thưởng Hạ Sơ Liễu cho ta. Chỉ là sau khi vào phủ, Hạ Sơ Liễu thích nhất là vui đùa cùng Ngọc nương, nào có từng hầu hạ ta? Giờ thì được lắm, nàng ta bị trả về vương phủ, quay đầu lại không phải cầu xin ta, mà là tới cầu xin Ngọc nương, nực cười?

Trong lòng hắn ghen tuông, lòng sinh nghi ngờ, cúi đầu đến trước mặt Chân Ngọc nói: "Nếu Hạ nương tử yêu cầu vào phủ làm thiếp, không cho phép đồng ý nàng ta." Sau khi Hạ Sơ Liễu bị trả về vương phủ, cũng không dễ sống, nàng ta đến đây, tất nhiên là cầu cạnh, muốn tiến vào Vương gia làm thiếp lần nữa, chỉ là chuyện này nào có đơn giản như vậy? Hơn nữa mình đã biết thân phận thật sự của Ngọc nương, làm sao có thể chấp nhận được nàng và nữ tử khác ở cạnh nhau? Đặc biệt là vị Hạ di nương này, lại càng không thể đồng ý để nàng ta gần gũi Ngọc nương.

Chân Ngọc không biết suy nghĩ của Vương Chính Khanh, lại nói: "Lúc trước nàng ở trong phủ cũng không có phạm sai lầm, chỉ là chịu liên lụy bởi Tiểu La, nay khóc lóc cầu xin ở lại, sao có thể không để ý tới? Hơn nữa tướng mạo nàng không thua Bạch Cốc Lan, tư thái tốt, tính tình cũng dễ chung sống, sau chuyện lần này, sẽ càng trung thành với chúng ta hơn, sẽ không có lòng riêng, để cho nàng vào phủ, có gì không thể?"

Vương Chính Khanh vừa nghe, rất sợ Chân Ngọc gặp Hạ Sơ Liễu, nhất thời mềm lòng sẽ đáp ứng cho nàng ta vào phủ, chỉ kéo Chân Ngọc, quay đầu lại phân phó Lập Hạ nói: "Sai Sử Thiết Thủ hộ tống Hạ nương tử về vương phủ, đưa trở về, không được chậm trễ."

Bởi vì lần trước sau khi tra ra nha đầu Tiểu La bên cạnh Hạ Sơ Liễu là mật thám, Vương Chính Khanh âm thầm kinh hãi, và sau đó gặp Sử Thiết Thủ, nhớ tới hắn vốn giúp đỡ Chân Ngọc thăm dò tin tức trong vương phủ, tương đương với Chân Ngọc gài tai mắt ở vương phủ, nếu chuyện bại lộ, ngoài chuyện khó giữ được Sử Thiết Thủ, giữa hắn và Cửu Giang vương vừa mới tạo dựng niềm tin, có thể sẽ chịu ảnh hưởng, nhất thời nói với Cửu Giang vương một tiếng, điều Sử Thiết Thủ đến bên cạnh mình làm việc, thoát khỏi vương phủ.

Lập Hạ mặc dù không muốn Hạ Sơ Liễu vào phủ tranh giành tình cảm, nhưng vừa nghĩ tới thân phận địa vị như Vương Chính Khanh, tương lai bên cạnh sẽ không thiếu thiếp thị, thay vì cứ để nữ nhân khác đi vào, còn không bằng cho Hạ Sơ Liễu thêm một cơ hội, bởi vậy đi vào bẩm báo một tiếng. Lúc này nghe ý tứ Vương Chính Khanh, cũng không muốn Hạ Sơ Liễu vào, nàng chỉ đành đáp một tiếng, nhận lệnh đi xuống.

Chân Ngọc nghĩ tới tay mỹ nhân bay mất rồi, có chút buồn bực, tức giận nói: "Khi Hạ di nương còn ở đây, thường đấm bóp cho ta, hồng tụ thiên hương, nàng không tốt chỗ nào?"

"Ta giúp nàng đấm bóp là được." Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc quên luôn chuyện Bạch Cốc Lan, nhất thời mừng thầm, ngồi lên trước giúp Chân Ngọc đấm chân, vừa nói: "Lực vừa phải chưa? Thoải mái không."

"Không bằng Hạ di nương." Chân Ngọc đánh giá một câu, ngược lại nói: "Nhưng mà, được Trạng Nguyên gia đấm chân, cảm giác cũng không tệ lắm."

Vương Chính Khanh kề sát Chân Ngọc, nhẹ nhàng đấm chân, trong lòng hồi hộp, lần này để cho ta đấm chân, lần sau nhất định là có thể lên giường.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)