Truyện:Giảo Phụ - Chương 33

Giảo Phụ
Trọn bộ 54 chương
Chương 33
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tới muộn, Cửu Giang vương trở về phủ, Thân thị liền mời hắn đến phòng nói chuyện, nói ra chuyện Đường Diệu Đan muốn gả cho Vương Chính Khanh.

Cửu Giang vương kinh ngạc nói: "Diệu Đan thích Vương Chính Khanh? Ngày trước vì sao không lộ ra chút manh mối?"

Thân thị đổi lại lời hắn nói: "Là muốn gả cho Vương Chính Khanh." Về phần có thích hay không, thật sự không nhìn ra.

Cửu Giang vương cau mày nói: "Nhưng Vương Chính Khanh đã có thê thất, vì Diệu Đan, muốn hắn bỏ vợ, quả thực rất khó."

Nếu Chân Ngọc nương là mật thám, ngày trước chỉ có Chân Bảng nhãn trực tiếp tiếp xúc, không biết chừng đã biết rõ một số cơ mật không nên biết, nàng ở bên cạnh Vương Chính Khanh, nhưng vẫn là người mình, vui buồn có nhau, một khi khiến Vương Chính Khanh hưu nàng, nếu nàng tìm nơi nương tựa khác, cũng là không ổn. Hơn nữa, nàng có tài năng, chỉ riêng chuyện khai thác bùn tử sa này, đã có rất nhiều đề nghị có ích, người như vậy, như thế nào chịu để thả đi? Chính là Vương Chính Khanh, cũng chưa chắc đã chịu bỏ vợ.

Thân thị cũng biết chuyện này khó làm, chỉ là luôn nghĩ lời Thân ma ma nói, lại hồi tưởng hành vi từ nhỏ đến lớn đều thích dính lấy Cửu Giang vương của Đường Diệu Đan, trái tim lại sợ hãi, suy nghĩ hồi lâu nói: "Vương Gia lại hỏi ý tứ của Vương Chính Khanh trước rồi nói. Hơn nữa Chân thị này vào cửa hơn một năm, vẫn không có thai, chỉ sợ vợ chồng vốn cũng không hòa thuận, chỉ cần có một vết cắt, bọn họ cũng sẽ hòa ly thôi!"

Cửu Giang vương suy tính, châm chước ngôn từ, cuối cùng nói: "Chân thị, cũng là nữ mật thám Chân Bảng nhãn đặt ở bên cạnh Vương Chính Khanh lúc trước, biết được một số cơ mật, một khi Vương Chính Khanh bỏ vợ, phải có một nơi an bài cho nàng, nếu không, nàng bị người khác lợi dụng, đại sự không ổn."

Thân thị"Nha" một tiếng, nhớ tới đủ các hành vi xuất sắc khác người của Chân Ngọc, lúc này mới chợt hiểu, thì ra là nữ mật thám, chả trách hành vi bất đồng với các khuê nữ bình thường. Chỉ là người như vậy, lại không thể giết, giết đi không những làm rét lạnh lòng của Vương Chính Khanh, cũng làm rét lạnh trái tim của mưu sĩ cùng mật thám. Giữ lại thì, lại quả làm người ta lo lắng.

Cửu Giang vương trầm ngâm một hồi lâu, trong lòng có một biện pháp, lại sợ Thân thị không đồng ý, liền thử dò xét nói: "Không bằng, nàng thu Chân thị bên người, làm người sai bảo?"

Thân thị vừa nghe làm sao không hiểu? Đây là tiết tấu muốn thu Chân thị làm thiếp. Cũng đúng, Chân thị phong thái sở sở, tài năng xuất chúng, nữ tử như vậy, đặt ở bên cạnh hồng tụ thiên hương, thỉnh thoảng bày mưu tính kế, tất nhiên là chuyện tuyệt vời. Chỉ là......

Cửu Giang vương thấy Thân thị không nói, liền lại nói: "Giết không được, lưu lại không được, chỉ có điều biện pháp này."

Thân thị so sánh được mất, lại so sánh nặng nhẹ, đáy lòng than thở, đáp: "Liền làm theo ý vương gia."

Cửu Giang vương nhìn Thân thị nói: "Nàng an bài là tốt rồi."

Thân thị biết, đây là để cho nàng tìm cách chu toàn chuyện này, khiến cho Vương Chính Khanh không thể không bỏ vợ để cưới Đường Diệu Đan, lại muốn khiến cho Chân Ngọc không thể không vào phủ làm thiếp.

Tối nay, hai vợ chồng đều có tâm sự riêng, cũng là ngủ không ngon.

Sáng sớm ngày thứ hai, đợi khi Cửu Giang vương thượng triều sớm, thân thị liền kêu Thân ma ma tiến vào trong, không nhắc tới chuyện Chân Ngọc là nữ mật thám, chỉ nói Cửu Giang vương muốn nạp Chân Ngọc làm thiếp.

Hồ ma ma vừa nghe liền kinh hãi, nhìn trong phòng không có người nào, rốt cuộc vẫn nói ra chuyện lúc ấy nhìn thấy Cửu Giang Vương và Chân Ngọc hẹn hò, lại nói nhỏ: "Chỉ e là Vương Gia sớm đã có lòng, không phải là hiện nay mới động lòng."

Hẹn hò? Thân thị sững sờ, lập tức hiểu ý, có lẽ nữ mật thám bẩm báo Vương Gia một số chuyện cơ mật, hẳn không phải là hẹn hò gì. Nhưng lời này, lại không thể nói cho Thân ma ma. Nếu đúng như vậy, càng không thể để Chân Ngọc theo người khác, lưu lại hậu họa cho Vương Gia.

Thân ma ma lại hỏi: "Vương phi chuẩn bị làm thế nào?"

Thật ra đêm qua Thân thị đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, sáng nay lại không có chủ ý nào, thế mới kêu Thân ma ma đi vào bàn bạc, lúc này nói: "Ma ma nói, phải như thế nào mới có thể không dấu vết tác hợp cho Vương Gia và Chân thị, lại để cho Vương Chính Khanh tự lên tiếng bỏ vợ, ngược lại cầu hôn Diệu Đan đây?"

Thân ma ma từ khi Yên Chi nhìn thấy Cửu Giang Vương và Chân Ngọc hẹn hò, mặc dù không dám nói cho Thân thị, cũng đã một mực âm thầm suy nghĩ chuyện này, lúc này nghe được Thân thị hỏi thăm, thầm cúi tai nói một biện pháp.

"Không ổn không ổn." Thân thị nghe được biện pháp của Thân ma ma cùng bản thân nghĩ không sai biệt lắm, trong lòng thật ra thì gật đầu, ngoài miệng lại nói: "Làm như vậy, lại uất ức Tô nhũ nhân."

Thân ma ma liền khuyên nhủ: "Những nữ nhân trong phủ này, cũng chỉ có Tô nhũ nhân được Vương Gia sủng ái nhất, đẩy nàng ra ngoài, để cho nàng kết thù kết oán với Chân thị, tương lai Chân thị vào phủ, hai người đấu đá với nhau, vương phi cũng bớt một số chuyện."

Thân thị cúi đầu nói: "Chỉ sợ Vương Gia yêu thương nàng, ngược lại oán giận ta."

"Vương phi à, người muốn khắp nơi lấy lòng, đến lúc đó chỉ biết khắp nơi không ổn mà thôi!" Thân ma ma lại khuyên nhủ: "Thừa dịp lúc này, mua chuộc lão ni Kim Sa tự, để cho nàng hạ tuyệt tử dược(thuốc làm cho không mang thai không sinh con được) trong dược thiện, nhất cử chặt đứt đường lui của hai nữ nhân này, tránh khỏi tương lai sinh hạ con trai con gái lại tới làm vương phi ngột ngạt."

Thân thị gả vào vương phủ mấy năm, sinh được một tử một nữ, hai năm qua lại không có động tĩnh, bởi vạy âm thầm nóng lòng, chỉ sợ cơ thiếp được Cửu Giang vương sủng ái sẽ sinh ra nhi tử tới tranh sủng, hơn nữa có chút kiêng kỵ Tô Băng Hương, khi vừa nghe Thân ma ma nói, ánh mắt sáng lên, cũng là gật đầu.

Thừa dịp cuối tháng, trong cung lại ban thưởng các loại đồ, thân Thị liền sai người phân cho cơ thiếp trong phủ, thưởng cho Tô Băng Hương, lại càng thêm hậu hĩnh một chút.

Tô Băng Hương khi nhận được ban thưởng thì như thường ngày, xiêm áo chỉnh tề, dẫn nha đầu tới chính viện tạ ơn Thân thị. Theo thường ngày, nha đầu ma ma mặc dù tiếp đãi, nhưng chưa chắc đã lập tức vào thông báo, có lúc cũng sẽ để cho nàng ở ngoài viện đứng một lúc, lúc này mới cho vào. Hôm nay lại thuận lợi, sớm có nha đầu vén mành, cho nàng vào đi.

Tô Băng Hương một cước bước vào chính phòng, không ngờ con mèo đứng ở trên giường chợt nhào về phía nàng, nàng không khỏi kêu khẽ một tiếng, nghiêng người đi tránh, vừa đúng lúc Thân ma ma đang cầm một cái hộp tới đây, liền bị nàng va vào, Thân ma ma đung đưa, cũng là ngồi xuống đất, cái hộp trong tay rơi xuống đất, chỉ nghe"cạch" một tiếng, đồ bên trong cũng rơi vỡ.

"Thân ma ma, ngài không sao chứ?" Tô Băng Hương thấy con mèo kia đã nhảy lên đến ngoài cửa đi, nhất thời chưa tỉnh hồn, vội đi đỡ Thân ma ma.

Thân ma ma cũng là một tay hất nàng ra, đưa tay mở cái hộp, nhất thời thấy Ngọc Quan Âm đựng trong hộp vỡ thành mấy mảnh, sắc mặt sớm thay đổi, run rẩy ngón tay nói: "Tô nhũ nhân, ngươi làm vỡ Ngọc Quan Âm trong cung thưởng tới, đáng tội gì?"

Tô Băng Hương vừa nhìn, sắc mặt cũng trắng, nói nhỏ: "Cũng là con mèo kia......"

"Chuyện gì xảy ra?" Mành ở phòng bên cạnh được vén lên, Thân thị đi ra, liếc mắt nhìn tình huống dưới đất, lại nghe Thân ma ma nói qua quá trình, sắc mặt cũng khó coi rồi, khiển trách hai người nói: "Thế nào lại không cẩn thận như vậy? Đây chính là hoàng hậu nương nương ban thưởng tới, nếu để hoàng hậu nương nương biết, ngay cả ta cũng phải bồi tội."

Tô Băng Hương vội vàng quỳ xuống, trong bụng ảo não không thôi, bình thường tới đây, luôn luôn cẩn thận, vì sao hôm nay lại bị con mèo kia làm sợ đây?

Thân thị nhìn kỹ Tô Băng Hương, sau một hồi mới nói: "Nếu rơi vỡ Ngọc Quan Âm, liền phạt ngươi đến am Kim Sa ở ba ngày. Lập tức đi ngay, ba ngày sau mới cho người đón ngươi trở lại." Nói rồi chuyển sang Thân ma ma, "Ngọc Quan Âm vỡ trong tay ma ma, ma ma cũng tới am cầu phúc, chuộc tội cho mình đi."

Sau một lúc, ma ma và nha đầu phòng ngoài đều biết rõ, Thân ma ma và Tô Băng Hương làm vỡ Ngọc Quan Âm, vương phi phạt Thân ma ma cùng Tô Băng Hương đến am Kim Sa chép kinh chuộc tội.

Hộ viện dẫn đội hộ tống Thân ma ma và Tô Băng Hương đến am Kim Sa, cũng là Sử Thiết Thủ. Sử Thiết Thủ võ nghệ cao cường, tâm tư nhạy vén, thời gian này, đã có được thiện cảm của thủ lĩnh thị vệ, như việc hộ tống ái thiếp của Vương Gia ái thiếp, liền giao cho Sử Thiết Thủ.

Sau khi Sử Thiết Thủ hộ tống Thân ma ma và Tô Băng Hương đến am ni cô, an bài một phen, thừa dịp có thời cơ, cũng là gạt đến sau tĩnh thất gặp Chân Ngọc.

Chân Ngọc sớm được tin tức, biết Sử Thiết Thủ hộ tống Tô Băng Hương tới am ni cô, cũng có chuyện muốn thăm dò từ Sử Thiết Thủ, nhất thời đã lệnh Hồ ma ma chờ ở phòng ngoài, thấy Sử Thiết Thủ thì dẫn vào.

Chân Ngọc ở tiểu viện này, lại gần phía sau núi, cực kỳ yên tĩnh, Sử Thiết Thủ tới đây, thần không biết quỷ không hay.

Chân Ngọc thấy Sử Thiết Thủ tới, để Hồ ma ma giữ ở cửa, nàng chỉ hỏi "Lần trước cũng là đề cập với huynh, Chân Bảng nhãn sư huynh của ta có thể là bị người hạ độc làm hại, lần này người hạ độc nhất định còn muốn hại Tam gia. Thời gian này, rất có thể sẽ lộ ra dấu vết, huynh có phát hiện được gì không?"

Sử Thiết Thủ vểnh tai lắng nghe âm thanh bốn phía, lúc này mới lại gần Chân Ngọc nói: "Vương phủ gần đây có khác thường, chính là Tô nhũ nhân và nha đầu Xảo nhi của nàng. Xảo Nhi mấy bận đến vườn hoa vào ban đêm, hành tung rất đáng ngờ."

Chân Ngọc vội nhặt lên trí nhớ của kiếp trước, nhớ Xảo Nhi là nha đầu qua lại thường xuyên với mình, thỉnh thoảng cầm điểm tâm chờ ở chỗ mình đi ngang qua, tìm mọi cách cầu xin mình nhận lấy điểm tâm. Lúc ấy chỉ cho là mình cứu Tô Băng Hương, lại chỉ cho Tô Băng Hương một con đường sáng, chủ tớ họ nhớ ơn trong lòng, phải báo ân. Nhưng hiện nay nghĩ đến......

Sắc mặt Chân Ngọc khẽ biến mấy lần, xem ra, nàng vẫn đánh giá thấp nữ nhân. Kiếp trước nàng hiến kế, để Cửu Giang Vương dùng nữ mật thám làm việc, nàng có thể nghĩ như vậy, chẳng lẽ Tam vương gia Tứ Vương Gia và những mưu sĩ khác cũng sẽ không nghĩ như vậy, cũng sẽ không làm như vậy? Tô Băng Hương bị bệnh, Xảo Nhi vì sao không ngăn cản Vương Gia, lại muốn ngăn của hắn? Càng làm cho người ta buông lỏng cảnh giác sao?

Sử Thiết Thủ lại vội vã nói: "Hôm nay Thân ma ma và Tô nhũ nhân tới am Kim Sa chép kinh, chuyện tình cũng có chút kì lạ. Vương phi nhiều chuyện bận rộn, mà Thân ma ma là ma ma đắc lực, nàng không ở lại bên cạnh hầu hạ, lại để Thân ma ma với Tô nhũ nhân tới chỗ này, chỉ sợ có chuyện sắp xảy ra."

Chân Ngọc trầm ngâm nói: "Tô nhũ nhân luôn luôn được sủng ái, vương phi muốn chỉnh nàng, cũng là chuyện có thể." Nói xong nhìn phòng ngoài một chút, dặn bảo Sử Thiết Thủ nói: "Mấy ngày này chỉ sợ có việc sắp xảy ra, huynh cảnh giác một chút. Thời gian không còn sớm rồi, mau đi đi!"

Sử Thiết Thủ vội cáo từ.

Chân Ngọc ngồi vào trước án sắp xếp đầu mối, lông mày càng chau càng chặt, Tô Băng Hương và Xảo Nhi, có lẽ nào chính là tai mắt của công chúa An Tuệ? Có phải chính các nàng hạ độc sát hại mình? Lúc này nếu không tra rõ, không chỉ Vương Chính Khanh nguy hiểm, vương gia cũng nguy hiểm.

Nàng nghĩ tới tâm sự, Hồ ma ma lại vén rèm đi vào nói: "Tam phu nhân, Tam gia đến rồi!"

Tiếng nói vừa dứt, Vương Chính Khanh đã là vào phòng, cười nói với Chân Ngọc: "Quả nhiên khai thác được bùn tử sa rồi, đã đặt phong hóa, chỉ là gọi người làm ra trước một ít để nghiên cứu kĩ lưỡng, ngửi có mùi thơm ngát, màu sắc cực tốt, đoán rằng đốt chế thành bình, nhất định là tinh phẩm."

Núi hoang ở ngay bên trái am Kim Sa, Vương Chính Khanh một khi vui mừng, liền chạy tới nói với Chân Ngọc chuyện này, nói xong lại kêu khát, chỉ huy Hồ ma ma nói: "Mau bưng trà!"

Chân Ngọc cười nói: "Ngươi coi am Kim Sa điểm dừng chân của ngươi rồi hả? Một ngày đi một chuyến."

Nói đến cái này, Vương Chính Khanh lại nói: "Nay khai thác bùn tử sa, cũng phải dựng lều dưới núi hoang, không muốn quá nhiều người, cũng không đủ ở, lại phải dựng thêm nữa, lại nghĩ đây chỉ là kế tạm thời, nói không chừng người khai thác muốn ở lâu dài, chuyện sau này, rất là hao tâm tốn sức. Vương phủ lại không thể thiếu ta, nơi này cũng không thiếu ta được. Đáng tiếc nàng là nữ tử, nếu không......"

Chân Ngọc cười nói: "Ta đề cử một người được không?"

"Nàng nói!" Vương Chính Khanh cười nhìn Chân Ngọc, trong bụng đánh giá nàng, ừ, ở trong am thanh tu mấy ngày, càng ngày càng thanh lệ xuất trần.

Chân Ngọc nói: "Người này chính là Chân Thạch. Quê hương hắn chính là nơi sản xuất ra bùn tử sa, tổ thượng hắn cũng là đại gia chế bình, với chút chuyện này rất có lòng tin. Vả lại xem hắn làm người, vô cùng trung hậu đáng tin. Tam gia sao không mời hắn tới đây nói chuyện, nếu là ngôn chi hữu vật (không biết giải thích thế nào nên mập để Hán Việt luôn^_^), liền giữ ở bên người dùng."

Vương Chính Khanh vừa nghe liền gật đầu, "Lại quên Giang Nam nơi họ sản xuất bùn tử sa rồi. Về phần gia thế Chân Bảng nhãn, cũng có nghe qua, tổ thượng chắc chắn là đại sư chế bình. Đến nay trong cung còn bày bình tử sa nổi tiếng nhà hắn làm ra."

Nói xong cái này, Chân Ngọc lại nói ra chuyện muốn kết bái thành huynh muội với Chân Thạch, chỉ là cần trưng cầu ý kiến của Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh trầm mặc hồi lâu mới nói: "Tùy nàng." Đáy lòng lại có mất hứng nho nhỏ, huynh trưởng của Chân Bảng nhãn, nàng liền coi trọng như vậy. Lại không thấy nàng coi trọng ta tẹo nào!

*****

"Mấy ngày nay chạy tới chạy lui, mệt muốn chết rồi!" Vương Chính Khanh đưa tay đấm bóp bả vai của mình, nghiêng mắt nhìn Chân Ngọc, có dám giúp ta đấm bóp bả vai hay không, có dám hay không? Hừ hừ, nếu là di nương ở đây, trong một khắc công phu, đã sớm tới hầu hạ, tiếc rằng Ngọc nương không có phản ứng.

Chân Ngọc không có để ý tới động tác nhỏ của Vương Chính Khanh, chỉ hồi tưởng lời Sử Thiết Thủ nói, hiện nay mình thân là nữ nhân, trong tay lại không có người có thể dùng, muốn điều tra chuyện năm đó bị người nào hạ độc sát hại, chỉ sợ còn phải lệ thuộc vào Vương Chính Khanh. Nàng châm chước ngôn từ, mở miệng nói: "Tam lang, ta và Sử Thiết Thủ tình cờ liên lạc, đoán rằng ngươi cũng tra ra được? Thế nhưng hắn và ta có chút quan hệ thân thích, lần trước thấy hắn ở khách điếm bị người đẩy ra, liền tiếp tế một tay, mấy ngày nay hắn giúp đỡ lưu ý một số chuyện khác thường trong vương phủ, lại phát hiện ra một chuyện."

Vương Chính Khanh trong chốc lát ngồi thẳng người, nhìn về phía Chân Ngọc nói: "Chuyện gì?" Chuyện Sử Thiết Thủ được Chân Ngọc giúp đỡ, hắn đương nhiên biết, về phần lai lịch bối cảnh của Sử Thiết Thủ, cũng điều tra rõ ràng, lúc này mới dám để cho lúc hắn làm hộ viện. Nhưng Sử Thiết Thủ không trung thành với vương gia, lại giúp đỡ Chân Ngọc thăm dò chuyện trong vương phủ, cái này thì.......

Chân Ngọc giải vây trước cho Sử Thiết Thủ nói: "Sử Thiết Thủ vốn cũng không chịu giúp ta dò thăm chuyện trong vương phủ, lại bởi vì ta hoài nghi Chân Bảng nhãn là bị người hạ độc sát hại, sợ người hại Chân Bảng nhãn còn tiềm phục trong vương phủ, tùy thời cơ lại muốn hại ngươi và Vương Gia, chỉ là vô cùng lo lắng, hiểu lấy lợi hại, nói rõ cho Sử Thiết Thủ, lại to gan bảo đảm, nói chuyện này là đã được ngươi ngầm đồng ý, lúc này hắn mới đồng ý lưu ý chuyện trong vương phủ, kịp thời báo cho ta."

Sắc mặt Vương Chính Khanh hơi giãn ra, nghĩ đến cái chết của Chân Bảng nhãn, lại thở dài, ý bảo Chân Ngọc nói tiếp.

Chân Ngọc liền nói ra chuyện Sử Thiết Thủ phát hiện Tô Băng Hương và Xảo Nhi có điều khác thường, chưa hết ý nói: "Chân Bảng nhãn năm đó có ân với Tô Băng Hương, qua lại thân thiết với chủ tớ Tô Băng Hương, không hề có lòng phòng bị các nàng, nếu các nàng muốn xuống tay, dễ dàng hơn những người khác rất nhiều." Nói rồi suy nghĩ một chút, lại nói: "Nhậm Đạt Lương cũng phát hiện trà sâm Chân Bảng nhãn thường uống khi còn sống bị người hạ độc dược mạn tính, chỉ là hắn không có tra ra kết quả, bởi vậy che giấu chuyện này. Vương Gia sợ bứt dây động rừng, chuyện này tự nhiên cũng che giấu. Sợ là sợ người nọ không chừng lúc nào thì lại hạ độc vương gia, còn phải cho sớm tra rõ."

Chân Ngọc nếu là nữ mật thám, nàng biết được một chút bí sự chính mình không biết cũng bình thường. Vương Chính Khanh nghĩ tới mình là đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Cửu Giang vương, về chuyện Nhậm Đạt Lương phát hiện ra cái chết của Chân Bảng nhãn có điều khác thường, nhưng không ai nói cho hắn biết, nhất thời hơi tức giận, lại áp xuống, chỉ suy nghĩ lợi và hại của chuyện này.

Chân Ngọc vừa nói thẳng ra bí sự, dứt khoát nói ra một chút phỏng đoán, lại phân tích một số quan hệ nhân sự trong vương phủ, nhỏ giọng nói: "Nhậm Đạt Lương lòng dạ hẹp hòi, chỉ e là gây bất lợi cho ngươi, ngươi còn phải đề phòng hắn một chút. Về phần Tô nhũ nhân, nàng dù sao cũng là ái thiếp của vương gia, có cơ hội xuống tay, đến nay vẫn không xuống tay, có lẽ tai mắt này không phải nàng, chỉ sợ là người bên cạnh nàng."

Vương Chính Khanh xoay chuyển suy nghĩ, cách một hồi nói: "Nếu hoài nghi Tô nhũ nhân và Xảo nhi có vấn đề, thừa dịp họ ở am Kim Sa, vừa đúng ném ra mồi nhử, mặc kệ họ mắc câu hay không mắc câu, nhất định sẽ lộ ra manh mối. Nàng yên tâm, nhiều nhất là ba ngày, liền có thể tra rõ chuyện này."

Chân Ngọc nghe được Vương Chính Khanh bảo đảm, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra hắn vẫn luôn xoa bả vai, nhất thời đứng lên đi tới, đưa tay đặt lên vai hắn xoa bóp, hỏi "Tốt hơn chút nào không?"

"Nàng là tay tiên sao? Một ấn như vậy, ta tốt hơn nhiều rồi?" Vương Chính Khanh tươi cười nói: "Cứ phải xoa bóp nhiều mới có hiệu quả."

Ách, được rồi! Dù sao cũng đã hiến ân cần rồi, cứ hiến toàn bộ đi. Chân Ngọc yên lặng xoa nhẹ.

Vương Chính Khanh chỉ thị nói: "Xuống một chút, xuống một chút nữa, eo này cũng đau nhức! Xuống một chút nữa, vòng lại đây một chút, quanh bắp đùi này cũng đau nhức!"

Được voi đòi tiên mà! Chân Ngọc ấn mạnh bên hông Vương Chính Khanh một cái, không để ý hắn thét lớn, đã lui ra sau mấy bước, hừ nói: "Đây là am ni cô thanh tịnh, thí chủ hô to gọi nhỏ, còn ra thể thống gì?"

Hai người nói đùa mấy câu, mắt thấy trời cũng không còn sớm, Vương Chính Khanh liền chỉnh lại xiêm áo ra cửa.

Nơi vương phủ, Thân thị chờ Cửu Giang vương về phủ, liền bẩm báo chuyện Tô Băng Hương chuyện, nhỏ giọng nói: "Tô nhũ nhân là người trong lòng vương gia, bây giờ bị ta phạt, để cho nàng đến am Kim Sa chép kinh, nếu như truyền đến tin tức nàng bị bệnh, ta lại không đón nàng trở lại, vương gia thương hương tiếc ngọc, nhân cơ hội đến Kim Sa am thăm nàng, lại nhờ Chân thị giúp chăm nom một tay, liền hợp tình hợp lý. Hai ba lần, vương gia danh chính ngôn thuận qua lại với Chân thị. Chân thị vốn là mật thám của vương phủ, tính ra là thuộc hạ của vương gia, cũng là người của vương gia, vì đại cục, nàng có thể không chấp nhận? Nàng chấp nhận rồi, bản thân nàng sẽ nghĩ cách thoát khỏi Vương Chính Khanh, đi theo Vương Gia."

Cửu Giang vương im lặng, cảm giác không phải rất thỏa đáng, thở dài nói: "Vì hôn sự của Diệu Đan, tính kế Vương Chính Khanh như vậy, tương lai hắn biết rồi, chỉ sợ sẽ sinh dị tâm."

Thân thị đột nhiên tức giận, lạnh lùng nói: "Diệu Đan là Quận chúa, tương lai sẽ tiếp nhận tư binh và điền sản của Trấn Bắc vương phủ, thế lực to lớn thế nào? Bao nhiêu người muốn kết thân mà không được. Vương Chính Khanh sao lại vì một nhi nữ của tiểu quan, vứt bỏ Diệu Đan mà không chú ý tới? Lần trước hắn từ chối nhã nhặn, cũng chỉ là không muốn người khác lời qua tiếng lại mà thôi! Nếu như có cơ hội như vậy đặt bên cạnh hắn, hắn sao có thể không động lòng? Hơn nữa, tương lai nếu vương gia thành phải đại sự, Vương Chính Khanh vừa là mưu sĩ bên cạnh vương gia, vừa muội phu, quyền lực đương nhiên khuynh đảo thiên hạ, chuyện này, không phải là chuyện nam tử hi vọng nhất sao?"

Cửu Giang vương suy nghĩ một chút nói: "Thôi, sáng mai liền đến Kim Sa tự đi."

Tô Băng Hương ở trong am ở một đêm, ngày thứ hai lại ho khan, Xảo nhi lo lắng nói: "Nhũ nhân sợ là nhiễm lạnh rồi, nơi này lại không có đại phu, phải làm sao mới tốt? Có lẽ chỉ có thể nhờ người gửi tin về vương phủ, nói cho vương phi một tiếng."

Tô Băng Hương cắt ngang lời Xảo Nhi nói: "Vậy cũng không thỏa đáng. Hôm qua mới đến, hôm nay đã nói bị bệnh phải về phủ, vương phi chỉ sẽ chán ghét ta hơn, nói ta giả bộ bệnh thôi! Hay là mời am chủ tới hỏi một chút, nơi này của họ có thể có người hiểu y thuật, mời người kê đơn thuốc tới dùng."

Xảo Nhi bất đắc dĩ, chỉ đành phải đi mời am chủ, am chủ cũng hiểu y thuật, sau khi chẩn mạch cho Tô Băng Hương, cười nói: "Chỉ là nhiễm một chút khí lạnh, điều dưỡng một chút, uống hai thang thuốc là được rồi."

Bước ra từ phòng Tô Băng Hương, sắc mặt am chủ ủ dột trong chốc lát, lại bình tĩnh lại. Am ni cô này, quý nhân muốn giẫm bằng, cũng là suy nghĩ trong tích tắn của họ mà thôi. Cũng chỉ là cho tuyệt tử phấn vào trong thuốc của hai nữ nhân, làm các nàng không thể sinh con, cũng không phải là hại tính mạng của các nàng, ......

Một nơi khác lại có tiểu ni cô bưng chén thuốc đến phòng Chân Ngọc, cười nói: "Am ni cô chỗ này vắng vẻ, hàn phong theo từng đợt một, rất dễ bị nhiễm lạnh. Chén canh thuốc này, cũng là am chủ đặc biệt chuẩn bị, uống ấm dạ dày, rất là hữu ích. Mời phu nhân uống!"

Hồ ma ma vốn lo thân thể Chân Ngọc yếu ớt, sợ nàng ở nơi này có một sơ xuất, thấy tiểu ni cô bưng chén thuốc tới đây, nhất thời cười nhận lấy, trước ưống thử một hớp, cảm thấy mùi vị cũng không khó uống... , liền khuyên Chân Ngọc nói: "Am Chủ có ý tốt, phu nhân không nên chối từ, uống đi!"

Tay Chân Ngọc đang cầm sách, cười với tiểu ni cô nói: "Trở về chuyển lời, nói phiền am chủ lo lắng rồi." Nói xong để Hồ ma ma đặt chén thuốc ở trên án kỷ nói: "Để đấy trước đã, ta xem xong trang này sách thì uống."

Tiểu ni cô thấy Chân Ngọc không vội uống thuốc, lại không thể ở trong phòng giám thị, không thể làm gì khác hơn là lui xuống.

Đợi tiểu ni cô đi, Chân Ngọc liền dặn bảo Hồ ma ma nói: "Kêu tiểu nha đầu, lặng lẽ đi theo nàng, xem xem nàng đi nói chuyện với ai, nói những gì."

Hồ ma ma giật mình, "Tiểu ni cô này có vấn đề?"

Chân Ngọc nói: "Lúc nàng ta bưng chén thuốc đi vào, thân thể rất căng thẳng, khi ma ma nhận chén canh, nàng lại nín thở nhìn ta, không phải là có vấn đề sao?"

Hồ ma ma kinh ngạc nói: "Ta lại không nhìn ra bất cứ vấn đề gì, phu nhân cũng là lợi hại, chỉ liếc mắt một cái, xác định xảy ra vấn đề."

"Không phải sao, phu nhân của ma ma cũng không phải là phu nhân bình thường, mà là phu nhân thông minh đấy!" Chân Ngọc cười ha ha.

Hồ ma ma cũng cười theo, nhất thời nhanh chóng vén rèm đi ra ngoài, kéo qua một tiểu nha đầu thông minh, phân phó mấy câu, lại nhét một ít trái cây cho nàng, để cho nàng làm bộ như ham chơi đi dạo, chỉ cần đi theo bóng dáng của tiểu ni cô.

Tiểu nha đầu đi một hồi lâu mới trở về, trở lại liền nói với Hồ ma ma: "Tiểu sư thái đi gặp am chủ. Nô tỳ nấp dưới cây hoa hạ ở cửa nghe lén, họ vừa đúng đứng bên cửa sổ nói chuyện, nô tỳ nghe được rất rõ ràng."

"Nói gì?" Hồ ma ma có chút kỳ quái, không lẽ tiểu sư thái này còn dám tới hại phu nhân? Nhưng không đúng, thuốc kia, mình đã uống thử một hớp, không có gì không ổn nha!

Tiểu nha đầu nhón chân lên, nói bên tai Hồ ma ma: "Am chủ nói, thuốc kia bưng đi qua rồi hả? Tiểu sư thái nói bưng rồi. Am chủ liền hỏi có nhìn thấy phu nhân uống không? Tiểu sư thái nói phu nhân ngại nóng, đặt trên bàn, chút nữa sẽ uống. Sau đó Am Chủ liền thưởng cho tiểu sư thái."

Hồ ma ma nghe xong, cũng cười khen thưởng tiểu nha đầu, không để cho nàng nói chuyện này ra bên ngoài, lúc này mới vào cửa đi bẩm báo Chân Ngọc.

Chân Ngọc trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Sai tiểu sư thái bưng thuốc tới đây, sau đó cẩn thận hỏi thăm như vậy, còn thưởng cho tiểu sư thái, chén này thuốc nhất định có vấn đề."

Hồ ma ma đã qua tìm ly trà, đổ thuốc vào, làm rỗng chén, chỉ chờ tiểu sư thái đến đòi dọn dẹp chén, sẽ có lời để nói.

Chân Ngọc gật đầu một cái, phân phó Hồ ma ma nói: "Tam gia tới, đưa chén thuốc cho hắn, để cho hắn đem theo xuống núi, mời một đại phu xem một chút, xác nhận có phải là chén thuốc ấm dạ dày hay không?"

Đang nói, Lập Hạ đi vào nói: "Phu nhân, Tô nhũ nhân vốn muốn tới đây gặp phu nhân, lại nói là dậy sớm ho khan, có hơi khó chịu, đã uống thuốc am chủ nấu, ngủ rồi, phải một lúc nữa mới tới thăm phu nhân."

Chân Ngọc phân phó Lập Hạ mấy câu, để cho nàng lưu ý tình hình của Tô Băng Hương nhiều hơn, sau đó bắt đầu trầm tư.

Tới giờ ngọ, có ni cô tới đây truyền lời nói: "Vương Gia tới đây xem tình hình khai thác bùn tử sa, nghe nói nhũ nhân bị bệnh, thuận đường tới thăm bệnh. Biết phu nhân vẫn còn ở đây, muốn nhờ phu nhân giúp chăm sóc nhũ nhân một chút, bởi vậy mời phu nhân qua nói chuyện!"

Chân Ngọc không biết trong hồ lô của Cửu Giang vương bán thuốc gì? Nhưng thừa dịp cơ hội đến gần Tô Băng Hương, dò xét chuyện của chủ tớ họ, cũng thuận tiện, nhất thời liền đáp ứng, chỉnh trang một chút, dẫn theo Hồ ma ma và Lập Hạ, theo sau lưng ni cô đi gặp Cửu Giang vương.

Cửu Giang Vương đợi ở trong tĩnh thất, nghe được tiếng bước chân, rèm cửa bị vén ra, Chân Ngọc thong thả đi vào, trước mắt chỉ cảm thấy sáng lên, tim hơi nhảy lên, thầm nói: một nữ tử tài mạo song toàn thông minh xuất chúng như vậy, chẳng lẽ không phải Chân Bảng nhãn đặc biệt giữ lại cho bổn vương?

Đối mặt với chủ cũ, mà lại gặp qua mấy lần, Chân Ngọc đã cảm thấy quen thuộc, hành lễ tự nhiên, lúc này mới nói: "Không biết Vương Gia cho mời ta tới, có gì phân phó?"

Cửu Giang vương tỏ ý bảo Chân Ngọc ngồi xuống, nhất thời châm chước từ ngữ, bỗng nhiên lại cảm thấy, đối mặt với người thấu tình đạt lý như Chân Ngọc, nếu không nói thật, lời nói quanh co thật sự không có ý nghĩa, bởi vậy nói: "Tuổi Diệu Đan không nhỏ, vẫn luôn chọn phu quân, nhưng không có ai hợp ý, lúc này lại khóc nói với Vương tẩu của nó, thật ra thì sớm đã thích Trạng Nguyên gia, chỉ cầu chúng ta thành toàn nó."

Chân thị là mật thám Chân Bảng nhãn an bài, chính là thuộc hạ của Bổn vương. Chủ tử có phiền muộn, thuộc hạ tự nên giúp chủ tử chia sẻ buồn phiền. Hiện nay nói như vậy, Chân thị nên biết phải làm như thế nào chứ? Cửu Giang vương nhìn Chân Ngọc, lại nói: "Chỉ là ngươi dù sao cũng là Trạng Nguyên phu nhân, chuyện như vậy phải có sự đồng ý của ngươi."

Chân Ngọc chậm rãi giương mắt, im lặng một hồi lâu. Lần đầu tiên sinh ra cảm xúc bất mãn với vị chủ cũ này. Vương Gia đối với chuyện khác rất được, nhưng khi đối mặt với quận chúa Đường Diệu Đan, luôn có chút hồ đồ.

Cửu Giang vương nói xong, rất kiên nhẫn chờ Chân Ngọc trả lời. Khiến Đường Diệu Đan thành thân cùng Vương Chính Khanh, Vương Chính Khanh thành của đường muội phu của mình, tự nhiên sẽ càng thêm ra sức làm việc. Mà Chân thị, sau khi thành thị thiếp của mình, đi theo bên cạnh mình bày mưu tính kế, trở thành cánh tay đắc lực của mình, mình sẽ như hổ thêm cánh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)