← Ch.02 | Ch.04 → |
Vương Chính Khanh từ chính viện của Ninh lão phu nhân đi ra ngoài, suy nghĩ trong chốc lát, liền nhấc chân đi về hướng viện của Chân Ngọc. Nói thế nào đi chăng nữa thì Chân Ngọc vẫn là chính thê của hắn, cũng phải để cho nàng một chút mặt mũi. Hiện nay nàng nâng đỡ hai vị di nương, lại cư xử hiền lành, cũng nên qua chỗ nàng ngồi một chút, coi như là sự khích lệ đối với nàng đi. Chỉ cần nàng không náo loạn ầm ĩ, thì tốt cho nàng, tốt cho hắn, còn tốt cho tất cả mọi người nữa!
Hắn bước vào viện của Chân Ngọc, từ xa đã thấy Hồ ma ma cùng mấy nha hoàn đang đứng chờ ở ngoài cửa, không khỏi có chút kinh ngạc. Hiện giờ cũng đã khuya, sao không ở trong phòng hầu hạ, đứng hết ở ngoài cửa làm cái gì? Chẳng lẽ Ngọc nương biết hắn sẽ tới đây nên cố ý sai người đứng bên ngoài chờ đợi?
Tiểu La đứng ở phía sau Hồ ma ma, giương mắt lên nhìn chằm chằm rèm cửa, lâu như vậy mà không nghe thấy tiếng nói của Hạ Sơ Liễu thì có chút lo lắng. Vừa mới quay đầu đã thấy Vương Chính Khanh tiến vào, nàng ta vội vàng bước ra nghênh đón: "Bái kiến Tam gia!"
Hồ ma ma thấy Tiểu La chạy ra phía trước, đứng cản bọn họ mà hướng Vương Chính Khanh thỉnh an thì cảm thấy rất bực mình. Quả nhiên chủ tử như thế nào thì nô tỳ cũng như thế ấy. Rõ ràng là đang ở trong viện của Tam phu nhân, vậy mà nàng ta cũng dám vượt mặt bà cùng nha hoàn trong viện chạy lên thỉnh an trước.
Trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám chậm trễ, Hồ ma ma nhanh chóng cùng mấy nha hoàn tiến lên thỉnh an Vương Chính Khanh, cười nói: "Đã muộn như vậy Tam gia còn tới đây, sao lại không có người nào đi cùng ngài vậy?"
Hồ ma ma là vú mẫu của Chân Ngọc, một năm này nàng nháo lên nháo xuống, cũng may là có Hồ ma ma giúp đỡ thu dọn tàn cuộc. Sắc mặt Vương Chính Khanh đối với Hồ ma ma cũng tương đối hòa nhã, thấy bà hỏi như vậy thì nửa đùa nửa thật nói: "Ta cũng đâu phải là thiếu nữ mới lớn xinh đẹp, đi ở trong phủ của mình mà còn cần phải có người đi cùng sao?"
Hồ ma ma nghe giọng điệu của Vương Chính Khanh, thấy rõ ràng tâm tình của hắn không tệ thì nhất thời mừng thầm. Tam gia tới đây là chuẩn bị cùng Tam phu nhân "tâm sự" sao?
Bà nghĩ nghĩ một chút lại quay sang lườm Tiểu La đang đứng cười ở bên cạnh một cái, đột nhiên hiểu ra vì sao Hạ Sơ Liễu lại muốn đưa bánh Quế Hoa tới đây vào lúc này rồi. Hóa ra là đoán chừng Tam gia sẽ đến nên cố ý ở đây chờ mà. Vị Hạ di nương này đúng là không đơn giản!
Tiểu La thấy Vương Chính Khanh không chú ý đến nàng ta, hình như có vẻ không nhận ra nàng ta là nha hoàn bên cạnh Hạ Sơ Liễu thì muốn nhân cơ hội nói câu gì đó khiến Vương Chính Khanh chú ý. Đang định mở miệng thì đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động lớn, sau đó là tiếng Hạ Sơ Liễu thét lên. Nàng ta sững sờ một lát, ngay sau đó liền kêu lên: "Không xong rồi, Tam phu nhân đánh Hạ di nương rồi!"
Vương Chính Khanh vội vàng bước nhanh tới, đang muốn vén rèm lên đi vào thì bên trong đã có người chạy ra. Hạ Sơ Liễu nắm chặt cổ áo, xiêm y tán loạn vọt ra ngoài. Nàng ngước mắt một cái liền thấy Vương Chính Khanh, không chút nghĩ ngợi, "oa" một tiếng khóc lớn, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.
Vương Chính Khanh đột nhiên bị Hạ Sơ Liễu bổ nhào vào trong lòng, bước chân có chút loạng choạng, lui về phía sau nửa bước, lúc này mới đứng vững vàng, ôm Hạ Sơ Liễu hỏi "Có chuyện gì vậy?"
Hạ Sơ Liễu khóc đến hoa lê đái vũ, cực kỳ uất ức nhưng không thốt ra được lời nào.
Vương Chính Khanh nghĩ tới vừa rồi Tiểu La hét lên, còn nhớ lại chính mình đã từng bị Chân Ngọc cào cho bị thương, lập tức nâng khuôn mặt của Hạ Sơ Liễu lên nhìn một chút. Thấy nàng không hề bị thương thì có chút nghi hoặc; nếu không đánh vào mặt thì đánh vào đâu đây?
Hạ Sơ Liễu dựa vào trong ngực Vương Chính Khanh, uất ức trong lòng cũng tiêu tan hơn phân nửa, thậm chí còn cảm thấy lần này cũng đáng giá, ít nhất còn khiến Vương Chính Khanh đau lòng. Tay nắm cổ áo hơi buông lỏng một chút, không biết là vô tình hay cố ý lộ ra áo ngực bên trong hấp dẫn tầm mắt của Vương Chính Khanh.
Vương Chính Khanh vừa thấy động tác của Hạ Sơ Liễu thì lập tức hiểu ra. A, thì ra là bị cào ở ngực!
Hắn thuận thế đỡ lấy bộ ngực của Hạ Sơ Liễu, tỏ vẻ trấn an, dịu dàng nói: "Nàng trở về bôi một chút thuốc trước đi, lát nữa ta sẽ qua thăm nàng."
Hạ Sơ Liễu bị hành động thân mật của Vương Chính Khanh cùng câu nói dỗ dành của hắn khiến cho toàn thân tê dại. Nàng ngừng khóc, sóng mắt như nước, thân thể mềm mại không xương dựa cả vào người hắn, lúc này mới lên tiếng: "Ừm!"
Vương Chính Khanh đỡ lấy bả vai của Hạ Sơ Liễu giúp nàng đứng vững, sau đó mới buông tay, xoay người bước vào phòng Chân Ngọc.
Mục đích đã đạt được, nơi này cũng không thể ở lại lâu. Hạ Sơ Liễu nhìn Tiểu La ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho nàng ta chạy lại đỡ mình. Hai người nhanh chóng rời khỏi viện của Chân Ngọc.
Mấy người Hồ ma ma cũng không rõ là đang phát sinh chuyện gì, thấy Vương Chính Khanh bước vào phòng cũng vội vàng đi vào theo, nhưng lại nghe Vương Chính Khanh nói: "Tất cả lui xuống, không cho phép vào!"
Hồ ma ma thầm nghĩ, chắc Tam gia sẽ không vì một di nương nhỏ nhoi mà làm khó Tam phu nhân đâu? Bà do dự một chút, nhưng vẫn dẫn đám nha hoàn rời ra ngoài cửa phòng chờ.
Vương Chính Khanh vào phòng, thấy Chân Ngọc nằm úp sấp ở trên giường, lôi kéo chăn mền che mặt, hai tay đánh không ngừng lên mặt giường, tựa hồ như đang khóc.
Nhìn thấy bộ dạng Chân Ngọc như vậy, lửa giận đang cháy hừng hực của Vương Chính Khanh lại đột nhiên tiêu tan. Aiz, không phải chỉ là cào ngực của một thị thiếp thôi sao, cũng không đáng cùng nàng bất hòa cãi vã. Hiện tại vương gia đang tin dùng hắn, nên lấy đại sự làm trọng. Những chuyện vụn vặt của thê thiếp trong phủ thì nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có gì! Nếu để cho vương gia biết trong phủ hắn náo loạn thì sao có thể yên tâm để hắn làm chuyện lớn chứ?
Chân Ngọc vùi đầu ở trong chăn, trong lòng buồn bực không chịu được, cảm giác lần này mình trọng sinh, chỗ nào cũng bị thua thiệt. Rõ ràng là mỹ nhân ái mộ mình, thế mà bây giờ mới sờ có một cái lại hét lên chạy ra ngoài. Mỹ nhân ơi là mỹ nhân!
Vương Chính Khanh ho nhẹ một tiếng, ngồi vào ghế, nhặt lên cuốn sách lúc trước Chân Ngọc ném ở một bên, mở ra nhìn một chút. Hắn thoáng kinh ngạc, đây không phải là cô bản (*) "Trì thế minh ngôn" sao? Nàng làm sao lại có nó?
(*) cô bản: sách chỉ còn lại một bản vì bị thất lạc
Chân Ngọc ở kiếp trước, vô tình tìm được rất nhiều cô bản quý giá. Sau đó cũng có tham khảo một chút từ những cô bản này để tham mưu cho Cửu Giang vương, lập được không ít công trạng. Mấy ngày nay, nàng dựa vào trí nhớ của kiếp trước, để cho Hồ ma ma xuất phủ, dựa theo thời gian nàng nhớ được, tìm thấy cô bản "Trì thế minh ngôn" này. Bây giờ học lại một lần nữa, lại hiểu thêm được rất nhiều điều. Chỉ là thật đáng tiếc, nàng đã không còn là Chân Ngọc trước kia, có hiểu biết nhiều thì cũng vô dụng mà thôi.
Nghe thấy tiếng động, Chân Ngọc vén chăn lên, xoay người ngồi dậy. Vừa nhấc mắt đã thấy Vương Chính Khanh đang lật xem cô bản của nàng thì lập tức xông tới, vươn tay ra giằng lại cuốn sách, la ầm lên: "Đừng động vào đồ của ta!"
Vương Chính Khanh thấy cuốn sách "Trì thế minh ngôn" mà hắn vẫn một mực tìm kiếm bấy lâu nay thì hai mắt sáng bừng, bật thốt lên: "Cái gì mà của ta với của ngươi? Nàng là nương tử của ta, đồ của nàng tất nhiên cũng là đồ của ta, có gì phân biệt chứ?"
Chân Ngọc ngẩn ra, ah ah, nghe thật là có đạo lý. Hiện tại lão tử không thể lập công, nhưng nếu như người này lập được công thì công lao của hắn không phải lão tử cũng có một nửa sao?
Vương Chính Khanh vừa dứt lời thì lập tức có chút hối hận. Aiz, biết rõ người này tính tình bướng bỉnh, nói chuyện nên mềm mỏng một chút mới phải. Bây giờ nói nàng như vậy, nếu khiến nàng tức giận, xé sách, thì không phải là bị tổn thất lớn hay sao?
Vương Chính Khanh cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc, chuẩn bị mấy lời dịu dàng trong đầu, gắp lên một khối bánh Quế Hoa: "Đây, ăn bánh đi!"
"Vừa mới ăn rồi, không muốn ăn nữa."
Chân Ngọc kiêu ngạo ưỡn ngực, đem cuốn sách lật qua lật lại suy nghĩ. Tên này muốn có được cuốn sách mà không tiếc cúi thấp đến gập thân rồi. Nhưng mơ đi, lão tử sẽ không để cho hắn dễ dàng có được đâu.
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc không tiếp nhận tình cảm tốt đẹp mình vừa cố gắng lắm mới nặn ra được thì chỉ đành tự mình ăn bánh Quế Hoa. Bánh Quế Hoa vừa vào miệng thì lập tức khen ngợi:
"Nàng làm điểm tâm thật ngon, tài nấu nướng quả thực không tệ." Ha ha, biết ta thích ăn bánh Quế Hoa có mùi vị này nên mới cố ý làm để chờ ta tới, vậy mà bây giờ còn kiểu cách ra vẻ. Nữ nhân ấy mà, đúng là một loại động vật phức tạp!
Chân Ngọc liếc Vương Chính Khanh một cái, ngoài cười mà trong không cười nói: "Bánh này là của Hạ mỹ nhân làm mang tới cho ta."
"Ách!" Vương Chính Khanh nóng lòng muốn lấy lòng Chân Ngọc, nghe vậy liền nói: "Nàng ta chỉ là một thị thiếp, những lúc rảnh rỗi đương nhiên là cần tới hầu hạ nàng, việc này không đáng nhắc tới. Hành động tối nay của nàng ta không thỏa đáng lắm, có cần ta cho người gọi nàng ta quay lại để tạ lỗi với nàng không?"
"Ừm!" Chân Ngọc nghe những lời này, trong lòng không khỏi hí hửng. Hắc hắc, nói chuyện cũng khá xuôi tai đấy. Nhưng chỉ bằng mấy câu nói đó mà muốn dụ dỗ lão tử đưa cho hắn quyển cô bản trong tay này sao? Cứ nằm mơ đi!
Vương Chính Khanh cảm thấy rất sốt ruột, chỉ sợ Chân Ngọc phá hủy quyển cô bản, nhưng lại không thể cứng rắn cướp đoạt, hắn buộc mình phải bình tĩnh. Có lẽ cần phải hy sinh nhan sắc của bản thân để khiến Chân Ngọc vui vẻ mới được!
Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế, bộ dạng hết sức thành tâm, cũng không quá bất ngờ. Nhìn thấy quyển cô bản này, hắn dám có hành động bất thường mới là lạ!
Trước tiên, Vương Chính Khanh hỏi về lai lịch của cuốn sách này.
Chân Ngọc lựa chọn từ ngữ cẩn thận rồi mới nói: "Lúc trước ta bị bệnh cảm thấy rất nhàm chán nên tìm vài cuốn sách để đọc cho đỡ buồn. Hồ ma ma muốn khiến ta vui vẻ, liền đi ra bên ngoài tìm một vài quyển sách giải trí đem về phủ. Tình cờ bà lại tìm được quyển cô bản này. Ta thấy biết được đây vốn là cô bản khó có được, nên tất nhiên là đem vào trong phòng để tự mình đọc thật kỹ rồi."
Bao nhiêu người ra sức tìm quyển cô bản này mà không thấy, nàng cũng quá may mắn đi, tình cờ tìm một cái mà đã có được. Vương Chính Khanh có chút ghen tỵ với vận may của Chân Ngọc, sờ mũi một cái nói:
"Về sau nói Hồ ma ma tìm nhiều hơn một chút, xem có thể tìm được quyển cô bản nào nữa hay không?"
"Ta cũng đang nghĩ thế." Chân Ngọc buột miệng thốt lên.
Nàng vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Vương Chính Khanh, đặt cuốn sách vào trong tay áo. Nàng muốn xem thử, vì quyển cô bản này, Vương Chính Khanh có thể cố gắng tới mức nào.
Trong đầu Vương Chính Khanh nhanh chóng suy tính, sau đó lại gắp lên một khối bánh Quế Hoa nữa, đưa tới khóe miệng Chân Ngọc nói: "Mùi vị của bánh này không tệ, nàng ăn thêm một miếng nữa nha!"
Lúc trước ở vương phủ, Hạ Sơ Liễu biết rất rõ khẩu vị của Chân Ngọc và Vương Chính Khanh. Biết cả hai người đều thích ăn bánh Quế Hoa nên mới bỏ công sức đi học cách làm loại bánh này. Bánh Quế Hoa nàng làm tối nay hoàn toàn dựa theo khẩu vị của Chân Ngọc cùng Vương Chính Khanh.
Chân Ngọc vừa mới ăn hai khối, quả thực vẫn chưa thỏa mãn lắm. Hiện giờ Vương Chính Khanh đã đưa bánh tới tận miệng, nàng cũng không khách khí, liền há miệng cắn một cái.
Vương Chính Khanh cười cười, rút tay về, mắt nhìn chằm chằm Chân Ngọc, đem miếng bánh Quế Hoa còn lại tới bên môi, ngay tại chỗ Chân Ngọc vừa mới cắn xuống, cũng há miệng cắn một cái.
Chân Ngọc kinh ngạc nhìn động tác của Vương Chính Khanh, đột nhiên toàn thân nổi da gà. Hắn, hắn nghĩ hắn đang làm cái gì vậy?
"Thơm, ngọt, mềm!" Vương Chính Khanh ăn xong bánh Quế Hoa, mắt đẹp liếc Chân Ngọc, một lời hai nghĩa mà đánh giá.
Chân Ngọc nhìn hành động của Vương Chính Khanh, không hiểu vì sao lại có cảm giác kích động, rất muốn cầm cái bình trà trên mặt bàn lên nện vào đầu hắn.
Vương Chính Khanh quan sát Chân Ngọc, thấy bộ dạng nàng không biết phải làm sao, tay chân có chút luống cuống, ánh mắt cũng không biết đang nhìn đi nơi nào, trong lòng nhất thời đắc ý. Thấy chưa? Chỉ cần một chút thủ đoạn nhỏ, chẳng lẽ còn không tóm được nàng sao?
Ánh mắt Chân Ngọc rốt cuộc cũng dừng lại ở chiếc đĩa sứ trắng đựng bánh Quế Hoa, cảm thấy cái đĩa này cầm tương đối tiện tay. Lập tức nhặt lên, cùng với bánh Quế Hoa trên đĩa, nhằm thẳng vào đầu Vương Chính Khanh mà úp xuống.
*****
Mấy người Hồ ma ma đứng chờ ở ngoài cửa, loáng thoáng nghe thấy bên trong phòng có tiếng thì thầm to nhỏ, nhất thời đều lộ ra ý cười.
Lập Hạ cùng Bán Hà cũng nhìn nhau cười một tiếng. Tam phu nhân nỗ lực mấy ngày nay, cuối cùng cũng cùng Tam gia hòa hảo rồi!
Mấy người vừa mới thở phào một hơi, lại đột nhiên nghe thấy "cạch" một tiếng, có tiếng đồ sứ rơi xuống đất, sau đó là tiếng Vương Chính Khanh quát mắng, thì không khỏi kinh hãi, không nghĩ ngợi nhiều, đẩy cửa chạy vào trong.
Chân Ngọc chụp cái đĩa xong, lập tức nhảy lùi lại mấy bước. Đuôi mắt quét qua, thấy một khối bánh Quế Hoa còn nằm ở trên đầu Vương Chính Khanh, trán hắn rỉ ra máu. Tuy rằng trong lòng cũng biết mình quá xúc động nhưng nàng không hề hốt hoảng.
Đợi Vương Chính Khanh gạt khối bánh Quế Hoa trên đầu xuống, quát mắng muốn nhào qua chỗ nàng thì Chân Ngọc chỉ bình tĩnh móc tay áo, đem quyển cô bản ra, ném qua chỗ hắn nói: "Cho ngươi này, đã được chưa?"
Vương Chính Khanh một tay bắt được quyển cô bản, bước chân cũng chậm lại, vừa bực vừa vui. Vì quyển cô bản này, bị thương một lần, bị chụp một cái, cũng là đáng giá rồi!
Chân Ngọc ném quyển cô bản ra xong, lúc này nghĩ lại mới cảm thấy có chút sợ. Ngay lúc đó Hồ ma ma cùng đám nha hoàn lại đẩy cửa xông vào, nàng chạy vọt ra, xô mấy người Hồ ma ma sang hai bên, lao ra ngoài cửa. Quyết định tìm một chỗ lánh nạn trước, chờ Vương Chính Khanh đi rồi nàng mới quay trở về.
Vương Chính Khanh lắc đầu, gạt gạt mấy miếng bánh Quế Hoa còn sót lại, giũ giũ y phục. Lúc này mới cẩn thận tránh né mảnh đĩa sứ bị vỡ trên mặt đất, đi ra ngoài cửa, vừa lúc thấy bóng dáng Chân Ngọc đã chạy xa, cũng không có ý định đuổi theo; chỉ quay đầu lại phân phó Hồ ma ma:
"Chuyện tối nay không được truyền ra ngoài nửa câu. Chỉ cần nói Tam phu nhân không cẩn thận làm vỡ cái đĩa là được. Nếu ăn nói lung tung, ta sẽ để hai khối bánh Quế Hoa ở trên đầu nàng, sau đó phạt quỳ ở trong viện."
Một lúc sau, Vương Chính Khanh cầm quyển cô bản trong tay trở lại thư phòng.
Thị Thư thấy bộ dạng hắn nhếch nhác, không khỏi giật mình hỏi "Không phải Tam gia đi tới chỗ của Tam phu nhân sao? Vì sao ngài lại thành ra như thế này?"
Vương Chính Khanh không trả lời Thị Thư mà chỉ phân phó hắn múc nước tới tắm rửa. Mặt khác lại sốt ruột, không chờ được mở quyển cô bản ra, kiểm tra kỹ một lượt. Thấy cô bản đầy đủ, không thiếu trang nào, lúc này mới thoáng yên tâm.
Lại nói, sau khi Hạ Sơ Liễu trở về phòng của mình, nàng nghĩ tới lời nói của Vương Chính Khanh thì hết sức hoan hỉ. Chỉ cần Vương Chính Khanh tới gặp nàng thì không lo không bắt được tâm của hắn rồi.
Vì cuộc náo loạn tối nay, Hạ Sơ Liễu lại tắm rửa thêm một lần. Thay đổi xiêm áo, khẽ kẻ lông mày, điểm một chút son môi, bày ra một bộ dáng thanh tân thoát tục, muốn một lần đánh bại Vương Chính Khanh cả về thể xác lẫn tinh thần.
Nàng chờ mòn chờ mỏi, chờ tận tới lúc lớp trang điểm trên mặt trôi đi hết mà vẫn không thấy bóng dáng của Vương Chính Khanh đâu. Hạ Sơ Liễu không khỏi sốt ruột kêu Tiểu La: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, xem Tam gia nghỉ ngơi ở nơi nào rồi?"
Tiểu La vội vàng vâng lệnh, sau một hồi quay trở lại nói: "Sau khi Tam gia từ trong viện của Tam phu nhân ra ngoài thì tới thư phòng rồi. Hiện tại đang ở trong thư phòng đọc sách!"
Thư phòng này vốn không cho phép thị thiếp tùy tiện ra vào, nhưng xem ra tối nay, nàng nhất định phải đi một chuyến mới được. Hạ Sơ Liễu chỉ thoáng suy nghĩ đã lập tức hạ quyết tâm; chuẩn bị kỹ lưỡng lại một chút, liền nhanh chóng rời khỏi tiểu viện bước về hướng thư phòng.
Vương Chính Khanh tắm rửa gội đầu xong, vết thương trên trán cũng đã được bôi thuốc, cả người thả lỏng ngồi ở trước bàn đọc sách. Hắn phân phó Thị Thư mài mực, cả đêm sao chép cô bản "Trì Thế Minh Ngôn". Chép đến chỗ kiến thức tinh diệu thì lại đặt bút xuống đọc kỹ một lượt, than thở cảm thán một hồi, hớp một ngụm trà nhuận hầu, rồi lại sao chép tiếp. Vào lúc này, hắn còn nhớ rõ Hạ Sơ Liễu là ai đâu chứ?
Thị Thư mài hết mực, lại tiếp tục chuẩn bị giường chiếu. Vừa làm xong xuôi thì loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Hắn nhìn Vương Chính Khanh đang sao chép rất nhập tâm thì không dám quấy rầy, rón ra rón rén đi tới cửa bên, đẩy cửa đi ra ngoài. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa xoay người liền thấy Hạ Sơ Liễu cùng nha hoàn Tiểu La đang đứng cách đó không xa, đành phải tiến lên thỉnh an chào hỏi.
Từ lúc Hạ Sơ Liễu bước vào cửa nhà họ Vương, biết được Thị Thư là thân cận hầu hạ Vương Chính Khanh thì tất nhiên là muốn mua chuộc hắn. Nhưng Thị Thư lại một mực trung thành, nàng nhiều lần sai Tiểu La kín đáo đưa mấy thứ đồ tốt cho Thị Thư, cũng đều bị trả lại hết, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ ý định.
Đến tận ngày hôm trước, vô tình biết được mẫu thân của Thị Thư cũng làm việc ở đây, Hạ Sơ Liễu liền quay sang mua chuộc bà. Mẫu thân của Thị Thư thấy có chút lợi lộc, khi gặp hắn đương nhiên cũng giúp nàng nói tốt vài câu.
Thị Thư hiện giờ thấy Hạ Sơ Liễu, lại nhớ tới lời của mẫu thân, không thể bỏ mặc được liền hỏi: "Di nương có gì dặn dò?"
Hạ Sơ Liễu buồn bã nói: "Có thể dặn dò gì đây? Chẳng phải Tam gia đã nói là đi tới chỗ của ta sao? Vậy mà tới nửa đêm rồi cũng không thấy bóng dáng, không biết có phải Tam gia quên mất chuyện này hay không nữa? Ta chỉ là có chút lo lắng nên muốn tới đây nhìn Tam gia một chút. Chỉ cần nhìn thấy Tam gia một lát thôi ta cũng đã yên tâm rồi." Nói xong liền vểnh mặt lên nhìn vào cửa thư phòng.
Thị Thư thấy vậy, sao lại không biết tâm tư của Hạ Sơ Liễu chứ?
Hắn nói: "Tam gia đang chép sách, di nương chờ ta đi vào bẩm báo một tiếng đã." Nói xong xoay người bước vào phòng thông báo cho Vương Chính Khanh.
Vương Chính Khanh nghe thấy Hạ Sơ Liễu tới đây, lúc này mới nhớ ra mình đã đồng ý đi qua thăm nàng. Nghĩ tới nàng là do Cửu Giang vương ban thưởng cho hắn, cũng không nên quá lạnh nhạt, liền phân phó Thị Thư: "Nói với nàng, tối mai ta sẽ qua đó."
Vẻ mặt Thị Thư khó xử nói: "Tam gia, Hạ di nương nói muốn nhìn ngài một lát mới có thể yên tâm quay về."
Vương Chính Khanh lật sang trang mới, đang định mở miệng nói chuyện lại thấy bên trong sách rơi ra một thẻ đánh dấu trang. Trên thẻ đánh dấu có đề một câu thơ, liền nhặt lên xem thử. Hắn đột nhiên giật mình, khép cuốn sách lại, xoay người đi tới giá sách lấy ra một quyển sách. Lật tới một trang trong đó, nhìn lời phê ghi trên mép sách, rồi so sánh với bút tích câu thơ đề trên thẻ đánh dấu.
Hắn gọi Thị Thư lại gần rồi hỏi: "Ngươi nhìn một chút xem, lời phê trên sách này rất giống với bút tích câu thơ trên thẻ phải không?"
"Bẩm Tam gia, kiểu chữ giống nhau như đúc, nhất định là do một người viết." Thị Thư cực kỳ chắc chắn trả lời.
"Xem ra cũng không phải là ta hoa mắt."
Vương Chính Khanh nắm chặt thẻ đánh dấu trang trong tay, lẩm bẩm nói: "Nếu đây là thẻ đánh dấu của hắn thì có lẽ hắn đã xem qua quyển sách này rồi. Nhưng vì sao đồ của hắn lại lưu lạc ở bên ngoài, để cho người khác chiếm mất tiện nghi, lấy đi quyển cô bản quý giá này."
Thị Thư có chút khó hiểu, lên tiếng hỏi "Tam gia nói tới ai vậy?"
Vương Chính Khanh đáp: "Chân Bảng nhãn."
Thị Thư cũng biết việc Chân Ngọc đột ngột chết vì bệnh khiến Vương Chính Khanh rất thương cảm, bèn khuyên nhủ vài câu:
"Tam gia, người nào cũng có số mệnh. Chân Bảng nhãn tuổi thọ chỉ được như thế, âu cũng là do vận mệnh bạc bẽo. Tam gia nên nén bi thương."
Vương Chính Khanh gật đầu một cái, đưa tay lên vuốt thẻ đánh dấu trang, nhẹ nhàng nói: "Chữ thật đẹp! Lại nhớ tới trước kia, nếu không phải hắn không chịu thua kém, cứ một mực ganh đua tới mức bệnh không dậy nổi, thì đã không ra đi lặng lẽ như vậy rồi."
Hạ Sơ Liễu ở bên ngoài đợi thật lâu cũng không thấy Thị Thư đi ra ngoài, buồn bực cắn cắn môi, kiên quyết hạ quyết tâm, đưa tay đẩy cửa một mạch tiến vào.
Đúng lúc này, Chân Ngọc đang nằm ở trên giường nghe Hồ ma ma nói chuyện, thỉnh thoảng hỏi chen vào một câu "Tam gia không nổi giận với mọi người sao? Cứ như vậy cầm sách mà đi thôi hả?"
Hồ ma ma nói: "Vẻ mặt của Tam gia rất giận dữ nhưng không có hành động gì cả. Quả thực là chỉ cầm cuốn sách mà rời đi thôi. Tam phu nhân, rốt cuộc vì sao ngài lại cầm cái đĩa đập Tam gia chứ?"
Aiz, mặc dù ngày trước Tam phu nhân cũng thường xuyên náo loạn, nhưng từ khi nào lại dám động thủ như thế này? Hôm nay thật hay, tự nhiên lại đánh Tam gia, thực khiến cho người ta buồn lòng mà!
Chân Ngọc chỉnh lại cái gối cho thoải mái, mở miệng đáp: "Lúc ấy bộ dạng hắn thực sự là muốn bị đánh đòn, ta nhịn không được liền động thủ."
Hồ ma ma: "......"
Chân Ngọc đang nói chuyện, đột nhiên sắc mặt biến đổi, ngồi bật dậy, đi quanh phòng tìm tới tìm lui, mà vẫn không tìm được tấm thẻ đánh dấu trang mới viết, không khỏi "a" một tiếng, thầm nghĩ: nguy rồi, nguy rồi!
Mấy ngày này trọng sinh tới đây, nàng học cách viết kiểu chữ của Chân Ngọc nương trước kia, nhìn cũng tương đối giống. Qua một đoạn thời gian, thì có thể bắt chước được toàn bộ kiểu chữ của Chân Ngọc nương, đến lúc cần viết thứ gì đó, cũng không ai có thể nhìn ra sơ hở gì.
Ngày đó, nhìn thấy thẻ đánh dấu trang ở trong cô bản rơi ra, không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại dùng cách viết chữ quen thuộc của mình đề lên đó một câu thơ. Lúc ấy đề thơ xong lại không hủy thẻ đánh dấu luôn, chỉ kẹp vào trong sách. Bây giờ tấm thẻ không có ở đây thì nhất định là vẫn kẹp trong quyển cô bản đó rồi.
Vương Chính Khanh sao chép cô bản thì chắc chắn sẽ thấy tấm thẻ đánh dấu kia, đến lúc đó mình phải giải thích như thế nào đây?
Không được, bằng mọi cách phải lấy lại tấm thẻ đánh dấu trang mới được.
"Ma ma, ta muốn đi thư phòng một chuyến."
Chân Ngọc suy nghĩ một hồi lâu, quay sang Hồ ma ma nói: "Tối nay ta ra tay đánh Tam gia, đều là ta không đúng, cần phải đi qua đó để tạ lỗi, nếu không ta không ngủ được!"
"Tam phu nhân có thể nghĩ được như vậy thật tốt quá."
Hồ ma ma vừa nghe Chân Ngọc nguyện ý đi tạ lỗi thì hết sức vui mừng, lập tức đi tìm xiêm áo thay cho Chân Ngọc, sau đó lại thầm thì dặn dò:
"Thư phòng thanh tĩnh, Tam phu nhân có thể cùng Tam gia ở thư phòng an giấc, không cần trở về phòng đâu."
"Ừm, ma ma giúp ta tìm chiếc áo ngực khêu gợi nhất, chất liệu mỏng manh xuyên thấu một chút. Eo phải bó thật nhỏ, ngực thì phải phình ra mới được." Chân Ngọc dựa theo hình mẫu nữ nhân mình yêu thích mà miêu tả cho Hồ ma ma nghe, muốn Hồ ma ma chọn trang phục cho nàng trở thành nữ nhân như vậy.
Hồ ma ma càng nghe lại càng cảm thấy có cái gì không đúng, ngăn lại lời nói của Chân Ngọc: "Tam phu nhân, trang phục mà ngài nói, là trang phục của đám ca cơ, không phải là trang phục dành cho các phu nhân." Nói xong còn nghi hoặc quan sát Chân Ngọc.
Chân Ngọc ngẩn ra, lập tức nói: "Ngày nào ta cũng mặc như một phu nhân mà Tam gia cũng có thích đâu! Bây giờ đổi sang kiểu trang phục khác, nói không chừng hắn lại thích nha!"
Hồ ma ma nghĩ thấy cũng phải, liền quyết định giúp Chân Ngọc sửa soạn thay đổi trang phục.
Sau đó một lúc, Hồ ma ma liền theo Chân Ngọc đi đến trước cửa thư phòng của Vương Chính Khanh.
Bên trong thư phòng, Hạ Sơ Liễu hướng về phía Vương Chính Khanh bày tỏ nỗi lòng, nức nở nói: "Thiếp tới Vương gia mấy ngày nay, chỉ gặp được Tam gia có ba lần. Lần thứ ba còn ở trong phòng của phu nhân nữa. Nếu Tam gia không thích thiếp thì để cho thiếp quay lại vương phủ thôi."
Vương Chính Khanh thở dài một tiếng nói: "Hạ di nương suy nghĩ nhiều rồi. Thật sự là do Chân Bảng nhãn vừa mới mất, trong lòng ta có chút khó chịu. Muốn giữ mình trong sạch mấy ngày, nên có chút lạnh nhạt, không để ý tới các nàng."
Thị Thư ở bên cạnh dọn dẹp sách bút, nghe thấy vậy thì nhủ thầm: Chẳng lẽ Tam gia vì Chân Bảng nhãn mà thủ tiết sao? Người khác không biết còn tưởng rằng Tam gia mới mất thê thiếp ấy chứ.
Hạ Sơ Liễu đang muốn mở miệng nói tiếp lại thấy Thị Thư vẫn chưa lui ra, cũng không tiện nhiều lời, chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ ủy khuất nhìn Vương Chính Khanh, bộ dạng hết sức điềm đạm đáng yêu.
Vương Chính Khanh tính toán một chút, Chân Ngọc đã mất qua bảy ngày rồi. Hắn giữ gìn trong sạch mấy ngày nay, cũng coi như không phụ lòng Chân Ngọc đi. Nghĩ vậy lại nhìn tới Hạ Sơ Liễu, cũng có chút động lòng, liền phất tay ý bảo Thị Thư lui ra.
"Khi nãy nàng bị Ngọc nương cào ở chỗ nào? Để ta xem thử một chút!" Vương Chính Khanh đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hạ Sơ Liễu, dịu dàng hỏi.
Trái tim Hạ Sơ Liễu kêu "thình thịch", nhảy loạn bên trong lồng ngực. Hai gò má ửng đỏ, đang định tố cáo Chân Ngọc xoa ngực của nàng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ xấu hổ liếc Vương Chính Khanh một cái.
Vương Chính Khanh duỗi một bàn tay, nắm nhẹ bầu ngực đầy đặn của Hạ Sơ Liễu, mắt nhìn vào bên trong cổ áo của nàng, "Có phải là cào vào chỗ này hay không? Ta giúp nàng thổi một chút nhé."
Hạ Sơ Liễu thuận thế ngã vào trong ngực Vương Chính Khanh, mặc hắn tùy ý kéo vạt áo ra.
Mỹ nhân trong lòng, hương thơm tràn đầy, Vương Chính Khanh xuân tình lai láng, một tay dò xét đi xuống, đôi môi cũng lại gần làn môi thơm của mỹ nhân, tình ý dạt dào.
Hơi thở nóng bỏng của Vương Chính Khanh vừa lướt nhẹ trên làn môi cũng đủ khiến toàn thân Hạ Sơ Liễu trở nên tê dại. Môi mọng khẽ mở, chỉ chờ Vương Chính Khanh tới hái.
Đúng lúc đang nồng tình mật ý, hai môi khó khăn lắm mới chạm được vào nhau thì đột nhiên cửa bị mở tung ra. Chân Ngọc âm thầm gào trong lòng: "Vương Chính Khanh, ngươi thử động vào nữ nhân của ta xem?"
← Ch. 02 | Ch. 04 → |