Vay nóng Tinvay

Truyện:Giảo Phụ - Chương 11

Giảo Phụ
Trọn bộ 54 chương
Chương 11
Hẹn nhau bỏ trốn ở giàn dưa
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Vương phủ thiết yến, mặc dù nam nữ không chung bàn, nhưng lại cùng sảnh, trung gian cũng chỉ tùy ý đặt 24 tấm bình phong. Giọng nam tử nói chuyện, tiếng nữ tử cười duyên, đều có thể nghe.

Chân Ngọc ngồi bên cạnh Thân thị, lại nghiêng tai phân biệt giọng nói của chủ cũ Cửu Giang vương ở đầu bình phong bên kia, trong lòng thật lưu luyến, hận không thể trọng sinh trở về, đứng bên cạnh làm mưu sĩ của Cửu Giang vương lần nữa.

Thân thị thấy nàng không chăm chú, hình như nghiêng tai nghe âm thanh ở bên kia, không khỏi trêu đùa nói: "Sao thế, mới không gặp một lúc, đã nhớ phu quân rồi hả? Chỉ để ý vểnh tai nghe giọng của hắn!"

Vào lúc này, bình phong bên kia cũng là một trận tiếng cười, có người ồn ào muốn Vương Chính Khanh ngẫu hứng làm một bài thơ, Vương Chính Khanh quả nhiên làm được. Mọi người đọc một lần, cười nói: "Hiện tại Chân Bảng nhãn không còn, Vương Trạng nguyên chính là độc lập phát huy rồi." Tiếng nói vừa dứt, đầu bên kia liền yên tĩnh, xen lẫn có tiếng thở dài.

Thân thị cũng nghe thấy, khẽ cau mày, thời khắc như thế này, nhắc tới Chân Bảng nhãn, không phải mất hứng sao?

Bạch Cốc Lan nghe được âm thanh của Vương Chính Khanh, cũng là vểnh tai lên nghe, khóe mắt lại đi liếc Chân Ngọc.

Chân Ngọc lại chỉ nhìn lén Đường Diệu Đan, mắt thấy Đường Diệu Đan ăn được cực ít, không tự chủ được khuyên nhủ: "Đĩa phượng vĩ chiên giòn này mùi vị cũng không tồi, Quận chúa thử một chút." Nói qua gắp một con phượng vĩ thả vào bát của Đường Diệu Đan.

Đường Diệu Đan nhìn Chân Ngọc một cái, ung dung cười một tiếng. Không biết bao nhiêu phu nhân muốn nịnh bợ bản Quận chúa, chỉ là bản Quận chúa ấy là người nông cạn như thế sao? Là người các ngươi muốn nịnh bợ là có thể bợ đỡ được sao? Gắp một con Phượng Vĩ chiên giòn liền muốn Bản Quận chúa coi trọng ngươi một chút? Nàng nghĩ tới đây, giơ tay lên gọi một tiểu nha đầu, chỉ chỉ vào Phượng Vĩ chiên giòn trong bát nói: "Thưởng cho ngươi, mau ăn đi!"

Tiểu nha đầu vội nói tạ ơn, bưng chén đi xuống, đổi một cái bát khác cho Đường Diệu Đan

Chân Ngọc ngạc nhiên, ngày trước nàng và ta đánh cờ xong thì không phải thích nhất phân phó người làm món phượng vĩ chiên giòn này bưng lên cùng ăn sao? Chẳng lẽ bởi vì ta mất rồi, nàng thấy vật nhớ người, ngay cả phượng vĩ chiên giòn cũng không ăn? (tự mình đa tình kìa -_-)

Chân Ngọc nghĩ đến đây, trong nội tâm chua xót, âm thầm nguyện, nếu có thể thường tới vương phủ, nhất định phải nghĩ cách tìm một vị hôn phu tốt cho Đường Diệu Đan, để báo đáp tình ý của nàng với mình ở kiếp trước.

Bữa tiệc hơn phân nửa, có vài vị phu nhân hơi có cảm giác say, lại muốn đến phòng thay quần áo, Chân Ngọc cũng kiếm cớ rời bàn, nhất thời ra khỏi phòng tiệc, được một nha đầu đỡ tay đến phòng thay quần áo, chỉ để nha đầu đi đâu đó tản mát trước, nói mình chốc nữa trở về chỗ ngồi là được.

Nha đầu mừng rỡ vì được thanh nhàn, đương nhiên đáp ứng, đi về một phía khác rồi.

Ở phòng thay quần áo rửa tay sạch, chỉnh lý xong xiêm áo, Chân Ngọc từ từ bước đi thong thả ra ngoài, nghe được tiếng cười đùa cách đó không xa truyền đến, nên chắp tay nhìn đèn đuốc rực rỡ nơi đó, đột nhiên sinh ra cảm giác tang thương.

Nàng đi dọc theo hành lang, qua hành lang, cũng không đi về tiền sảnh, chỉ nhìn chung quanh một chút, thấy không có người chú ý, liền rẽ vào một bên, dọc theo chỗ tối tăm đi về phía đông bắc trong vườn.

Kiếp trước sau khi Chân Ngọc được Cửu Giang vương nhận vào vương phủ, bởi vì hắn không có chỗ định cư, vốn là ở tại khách trạm, Cửu Giang vương liền an bài cho hắn chỗ ở trong vương phủ, ban một viện cho hắn ở, đối đãi với hắn như tay chân. Về sau, hắn tuy có năng lực mua trạch viện, lại chậm chạp không mua, chỉ muốn đợi giúp Cửu Giang Vương thành đại sự, khi đó công thành danh toại, mới lấy vợ mua nhà. Khi Cửu Giang vương biết được hắn hoài niệm giàn dưa ở quê nhà, thì dựng một giàn dưa ở góc vườn phía đông bắc, để cho hắn khi nhàn rỗi ở trong giàn dưa đánh cờ vẽ tranh.

Ánh trăng vô cùng mờ nhạt, gió lay cành cây, dưới đất có bóng cây loang lổ. Chân Ngọc đi chậm rãi, đi tới bên ngoài giàn dưa mới dừng bước chân, nhìn một chiếc đèn lồng trắng treo ngoài giàn dưa, nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, chỉ bằng treo ngược mình ở kiếp trước.

Trong gió đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện. Chân Ngọc quay đầu vừa nhìn, lại có người cầm đèn lồng đỏ đi tới, hắn nhất thời nhìn nhìn bên trái, lắc mình đến sau giàn dưa, đứng trong chỗ tối.

Người cầm đèn lồng đi tới, là Cửu Giang vương cùng một vị mưu sĩ tên là Nhậm Đạt Lương. Hai người đi tới bên ngoài giàn dưa, nhìn chiếc đèn lồng trắng đang đung đưa trong gió, cùng nhau thở dài.

Trong tay Nhậm Đạt Lương mang theo một hộp đựng thức ăn, đã sớm mở ra, lấy ra một bầu rượu cùng ba ly rượu, bày trên bàn đá xong, lại rót rượu vào, đưa một ly cho Cửu Giang vương, mình bưng một ly, thở dài nói: "Chân Bảng nhãn, hôm nay là sinh kị của ngươi (chắc là sinh nhật), ta và Vương Gia cố ý đến uống cùng ngươi một ly."

Chân Ngọc nghe được âm thanh, lại nhớ tới, năm đó vị Nhậm Đạt Lương này cũng rất tài hoa, rất được Cửu Giang vương thưởng thức, nhưng bởi vì là có mình cùng Vương Chính Khanh ở đây, hắn lại không thể lên chức được. Sau lại bởi vì một chuyện mà nổi lên tranh chấp với mình, hắn phẫn nộ ra đi, từ đó không thấy bóng dáng. Hiện nay mình trọng sinh, chuyện kiếp trước lại có biến hóa, chính mưu sĩ vốn dĩ phải ra đi, vẫn còn ở bên cạnh vương gia. Chỉ là người này tuy có tài năng, nhưng lòng dạ nhỏ hẹp, chỉ mong Vương Gia đừng dễ dàng tin tưởng hắn mới tốt.

Cửu Giang vương nhận lấy ly rượu trong tay Nhậm Đạt Lương, uống cạn một hơi, lúc này mới bưng một ly rượu khác trên bàn đá lên, rót xuống đất nói: "Chân Bảng nhãn, đây chính là Khúc Cất Dịch trước kia ngươi thích uống nhất, uống nhiều mấy chén." Vừa nói vừa rót rượu.

Chân Ngọc xuyên qua khe hở của giàn dưa, nhìn khuôn mặt gầy gò của Cửu Giang Vương, không khỏi ướt hốc mắt. Sau khi một mưu sĩ mất, chủ cũ vẫn nhớ tới như vậy, còn có gì để nuối tiếc?

Cửu Giang vương uống mấy ly rượu, lúc này mới lên tiếng hỏi Nhậm Đạt Lương nói: "Tra xét trong khoảng thời gian này, còn chưa tra ra là ai hạ độc Chân Bảng nhãn sao?"

Chân Ngọc cả kinh, mình không phải là bệnh chết sao? Sao Cửu Giang vương nói mình bị hạ độc? Lại nghe Nhậm Đạt Lương nói: "Vương Gia, vương phủ lắm thầy nhiều ma, chỉ sợ bứt dây động rừng, nên không tiện truy xét quá mức dụng tâm, hiện chỉ có một chút đầu mối. Nói cho cùng, Chân Bảng nhãn chết rồi, cực kỳ có lợi với người nào đó, người đó chính là nghi phạm lớn nhất."

Cửu Giang Vương nhất thời thất thanh nói: "Ý ngươi là Vương Chính Khanh?"

Chân Ngọc nấp sau giàn dưa tim đập mạnh một cái, có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.

Nhậm Đạt Lương lại cười nói: "Vương Gia, Vương Chính Khanh mặc dù bất hòa với Chân Bảng nhãn, nhưng hắn làm việc quang minh lỗi lạc, không nhất định là hắn." Tuy là nói như vậy, nhưng Nhậm Đạt Lương biết, một hạt giống nghi ngờ đã gieo rắc vào đáy lòng Cửu Giang vương rồi.

Chân Ngọc nghe Cửu Giang Vương và Nhậm Đạt Lương thảo luận, lúc này mới biết, sau khi hắn chết, Nhậm Đạt Lương giúp đỡ sửa sang lại di vật của hắn, phát hiện trà sâm hắn dùng lâu nay có mùi vị kì lạ, liền cầm đi cho đại phu trong vương phủ xem xét. Đại phu sau khi kiểm tra, bẩm báo lên trên, nói trà sâm bị hạ độc dược mạn tính (thuốc độc có tác dụng chậm), quanh năm uống trà sâm này, thân thể sẽ dần dần hư hàn, dẫn tới mệt nhọc, càng dễ bệnh nặng không dậy nổi.

Nhậm Đạt Lương không dám nói to, chỉ lặng lẽ bẩm báo sự việc cho Cửu Giang vương. Cửu Giang vương vừa buồn vừa giận, lập tức sai Nhậm Đạt Lương điều tra kỹ chuyện này. Nhậm Đạt Lương tra xét được một thời gian rồi, nhưng vẫn là không có chút đầu mối nào.

Chân Ngọc ở sau giàn dưa nghe bọn họ nói chuyện, cũng là vừa buồn vừa giận, thì ra mình không phải bị bệnh mà chết, mà là bị người làm hại. Nếu không tìm ra người hại chết mình, uổng phí trọng sinh một lần rồi.

Cửu Giang vương lại đứng một lúc, nghĩ đến đằng trước còn có tân khách, không nên mất tích quá lâu, liền cầm đèn lồng, đi ra cùng Nhậm Đạt Lương.

Chân Ngọc đứng quá lâu, chân cũng tê rồi, nhất thời xoa chân, muốn đợi Cửu Giang vương đi xa, nàng mới đi. Không ngờ đèn lồng Cửu Giang Vương cầm mới biến mất ở nơi xa, một bên khác lại có người cầm đèn lồng đi tới.

Người lần này tới, là Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh đi tới trước bàn đá, móc ra từ trong lòng ngực một miếng bánh thơm, cầm hộp quẹt châm đốt, lẩm bẩm nói: "Chân Bảng nhãn, hôm nay là sinh kị của ngươi, ta lại chưa từng quên. Bánh thơm này, là bánh thơm của Nam Viện ngươi thích nhất, tới ngửi một chút đi!" Nói rồi lùi sau mấy bước, ngửa đầu nhìn đèn lồng treo trên đỉnh đầu, hỏi "Này, một mình người có tịch mịch không? Tối nay tân khách đông đảo, đại nhân các phủ còn mang theo nội quyến đi dự, có thể thấy được rất nhiều mỹ nhân đấy, đáng tiếc ngươi không thấy được rồi."

Ở kiếp trước, Chân Ngọc một lòng đợi công thành danh toại mới lấy vợ sinh con, nhưng hắn dù sao cũng là nam tử dồi dào khí huyết, thấy nữ tử xinh đẹp không tránh được nhìn lâu một chút. Một sở thích như vậy của hắn, rơi vào trong mắt Vương Chính Khanh, liền bị Vương Chính Khanh lén lút lấy ra giễu cợt mấy lần, nói hắn quá mức đè nén mình mình, cẩn thận đè nén ra bệnh, tương lai sau khi lấy vợ, lại không thể giao hợp vân vân. Sở thích này của Chân Ngọc nếu đã bị Vương Chính Khanh nhìn thấu rồi, ở trước mặt hắn, cũng không hề che giấu nữa, thỉnh thoảng cũng thảo luận cùng hắn một phen xem tiểu nương tử nhà ai xinh đẹp vân vân.

Chân Ngọc nghe Vương Chính Khanh lẩm bẩm một lúc, đối với lời Nhậm Đạt Lương vừa nói, lại sinh ra hoài nghi. Vương Chính Khanh xuất thân danh môn, vả lại là Trạng Nguyên Lang tài giỏi, ở có chức vụ trong Hộ bộ, nếu không phải Cửu Giang vương hết lần này tới lần khác mời hắn vào phủ tương trợ, hắn chưa chắc đã chịu đến. Hắn cần gì vì một vị trí đệ nhất mưu sĩ, mà hạ độc mưu hại mình đây? Vả lại với sự hiểu biết của hắn về Vương Chính Khanh, Vương Chính Khanh cũng không phải loại người này. Như vậy, Nhậm Đạt Lươngnói những lời này để Cửu Giang vương hoài nghi, là muốn diệt trừ Vương Chính Khanh sao?

Chân Ngọc phân tích một hồi, sâu cảm giác có chút nhức đầu, chỉ đành phải ngừng phân tích, âm thầm thở dài: mình chết đi như vậy, lại bị người có lòng quấy nhiễu, chỉ sợ nước trong vương phủ sắp đục rồi, Cửu Giang vương chưa chắc có thể thuận lợi đi lên Đại Bảo như ở kiếp trước.

Vương Chính Khanh lại nói với đèn lồng trắng mấy câu, nhất thời cần muốn nâng bước rời đi, lại thấy đằng trước có người cầm đèn lồng chậm rãi đi tới, liền ngừng bước chân phân biệt người tới.

Người tới lúc này, là Bạch Cốc Lan.

Vương Chính Khanh thấy là nàng, không khỏi giật mình, mở miệng nói: "Sao nàng lại tới đây?"

Bạch Cốc Lan đứng trước mặt Vương Chính Khanh, nói thật nhỏ: " Không thấy bóng dáng của chàng trong bữa tiệc, ta đoán chàng là tới đây tưởng nhớ người cũ, liền tìm tới đây."

Vương Chính Khanh cười một tiếng nói: "Bên ngoài đều đồn ta và Chân Bảng nhãn bất hòa, chỉ có nàng biết, ta cũng là kính trọng hắn, hắn đã chết, ta xác thực thương cảm."

Bạch Cốc Lan khuyên nhủ: "Người chết không thể sống lại, chàng cũng đừng quá đau lòng. Hiện tại tiền sảnh nhiều người, chỉ sợ tìm chàng đấy, hay là trở về thôi!"

Nguyên chủ hoài nghi quả nhiên không sai! Người trong lòng Vương Chính Khanh quả nhiên là vị Bạch Cốc Lan này. Xem ra hộp trà mà nàng ta có được, chính là Vương Chính Khanh tặng cho nàng ta rồi. Vương Chính Khanh này lại cầm trà của lão tử trà tặng người trong lòng! Chân Ngọc lấy tay vặt một quả dưa chuột nhỏ trên giàn dưa, móng tay đâm sâu vào trong thịt dưa chuột, rất muốn nhảy ra ngoài hét lớn một tiếng, dọa đôi dã uyên ương này một chút.

Vương Chính Khanh cũng không biết Chân Ngọc đang đứng sau giàn dưa, chỉ nói với Bạch Cốc Lan: "Nàng trở về trước đi, cẩn thận bị người nhìn thấy, lại nói lời khó nghe."

Bạch Cốc Lan"ừ" một tiếng, nhưng không đi, chua xót nói: "Hôm nay gặp nương tử của chàng rồi, rất xinh đẹp, chả trách năm đó chàng bỏ ta, nhất định phải cưới nàng!"

Vương Chính Khanh lên tiếng: "Chuyện năm đó, là lỗi của ta. Nhưng hiện nay chúng ta đã có gia đình riêng của mình, đừng tiếp tục nhớ tới trước kia nữa."

Bạch Cốc Lan cắn môi nói: "Ta ngược lại rất muốn quên, nhưng khi muốn quên, lại chưa chắc có thể quên."

Vương Chính Khanh nghe xong lời này thì sầu triền miên, dây cung trong đáy lòng liền bị kích thích một chút, nhất thời nói: "Lan nương, ta làm sao có thể quên nàng? Nhưng nếu không chịu quên, sẽ có hại cho nàng."

Bạch Cốc Lan trong chốc lát trở nên nghẹn ngào, mang lệ nói: "Có thể có được câu này của chàng, ta cũng không hối tiếc rồi. Tương lai ta mất mạng rồi, chỉ hy vọng chàng cũng có thể tưởng nhớ ta một phen, an ủi ta trên trời linh thiêng."

Vương Chính Khanh kinh hãi, hỏi "Sao lại nói như thế?"

Bạch Cốc Lan chỉ khóc không nói, thút tha thút thít, cực kỳ đáng thương.

Một cái chân của Chân Ngọc thò nửa bước, lại rụt trở về. Vẫn không thể xuất hiện vào lúc này. Nếu bị người biết được vừa nãy nấp ở chỗ này nghe thấy Cửu Giang Vương và Nhậm Đạt Lương nói chuyện, chỉ sợ là hỏng bét.

Vương Chính Khanh thấy Bạch Cốc Lan khóc không ngừng, rốt cuộc mềm lòng, đặt lồng đèn trong tay xuống, tay trái giữ bả vai của nàng ta, tay phải giúp nàng ta lau nước mắt, vừa khuyên nhủ: "Đừng khóc nữa!"

"Tam lang!" Bạch Cốc Lan bỏ đèn lồng trong tay xuống, nhào vào trong ngực Vương Chính Khanh, ôm hông của hắn thật chặt nói: "Chàng dẫn ta rời xa nơi này, đến một nơi không ai biết, chỉ sống cuộc sống của chúng ta, được không?"

Chân Ngọc ở sau giàn dưa nâng cằm sắp rơi xuống đất lên, a, bọn họ như vậy là muốn có tình tiết bỏ trốn sao?

*****

Vương Chính Khanh bị Bạch Cốc Lan ôm, một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, trở tay ôm lấy nàng ta, đang muốn nói, đột nhiên nghe được câu nói rời xa nơi này của Bạch Cốc Lan, trong chốc lát giống như bị tạt một chậu nước lạnh, dần dần tỉnh táo lại, bởi vậy nhẹ nhàng tách tay ra Bạch Cốc Lan, kéo nàng đứng ngay ngắn, dịu dàng nói: "Lan nương, phụ thân mẫu thân ta tuổi tác đã cao, hai vị ca ca lại làm quan bên ngoài, cũng không ở trong kinh, ta sao có thể nhẫn tâm ích kỉ bỏ lại cao đường đây? Đây chính là bất trung bất hiếu bất nghĩa, tội lớn thiên cổ."

Lời Bạch Cốc Lan vừa ra khỏi miệng, cũng biết không thể nào, chỉ hy vọng Vương Chính Khanh cho nàng một lời hứa hẹn, cho nàng một tia hy vọng mà thôi, lúc này nghe được lời nói của Vương Chính Khanh, nước mắt lại rơi xuống, khóc ròng nói: "Ta biết ngay mà, ta cũng chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi. Nhớ ngày đó, ngươi liền vì lệnh của cha mẹ, sẵn sàng vứt bỏ tình cảm của chúng ta, cưới Chân Ngọc nương, hôm nay tiền đồ vô lượng, sao lại dám vì ta, vứt bỏ tiền trình như gấm đây?" Nói rồi nhặt đèn lồng lên, che mặt chạy đi.

Vương Chính Khanh nhìn bóng dáng của Bạch Cốc Lan, bùi ngùi thở dài, nhìn về phía đèn lồng trắng nói: "Chân Bảng nhãn, nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào? Năm đó tình hình trong kinh không rõ, nhiều bè phái, đứng nhầm đội ngũ, liền có ẩn họa khám nhà diệt tộc. Cô cô của Lan nương là quý phi trong cung, nhà nàng còn là địa vị ngoại thích (người thân bên họ ngoại), đôi bên dù có tình ý, ta sao lại dám vì tình ý, bất chấp an nguy của gia tộc đây? Nam tử sống ở thế gian, cũng là để hưng gia lập nghiệp, sống để bảo vệ cha mẹ vợ con, tình ý mặc dù làm người ta mê luyến, rốt cuộc cũng không thể hãm sâu trong đó."

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh nhìn về phía đến lồng trắng bày tỏ tâm sự, cũng nhớ tới chuyện cũ. Lúc đó bọn họ là đồng liêu, tuy là thường xuyên cãi vã, bên ngoài một bước cũng không nhường đối phương, nhưng bên trong cũng là lẫn nhau tán thưởng nhau. Có những chuyện không thể nói với phụ nhân hậu trạch, cũng sẽ thỉnh thoảng nói với nhau một chút. Về phần vấn đề nam nhân thích đàm luận nhất, ví dụ như hồng lâu nào có cô nương xinh đẹp mới tới, tiểu nương tử trong phủ nhà nào dáng vẻ thướt tha, ở chỗ không người, dĩ nhiên cũng sẽ bàn luận một chút, nói đùa một phen. Chỉ là tối nay Vương Chính Khanh nhìn về phía đèn lồng trắng, giống như nói chuyện trước mặt bạn thân, ngược lại là lần đầu tiên.

Vương Chính Khanh nói xong, cả người dường như nhẹ nhàng đi rất nhiều, chỉnh lại xiêm áo, xách theo đèn lồng rồi đi.

Chân Ngọc từ giàn dưa sau bước ra ngoài, đứng ở chỗ Vương Chính Khanh vừa mới đứng, nhìn đèn lồng trắng nói: "Này, tối nay ngươi nghe được rất nhiều lời, đủ vốn rồi nhỉ? Ngày khác nên bảo Vương Gia dỡ ngươi xuống, tránh khỏi người khác toàn xem ngươi là ta, động tí thì đi tới phun bọt."

Nàng nói xong, lại cảm giác dưới chân như có một vật lóe sáng, nhất thời cúi người nhìn, lại nhặt lên một hà bao ở bên chân. Nàng nhìn kỹ hà bao dưới ánh trăng nhạt, mặc dù nhìn không rõ họa tiết thêu trên hà bao, nhưng dựa vào cảm giác, cũng biết đây là một hà bao tuyệt đẹp, nhất thời phỏng đoán, vừa mới đứng ở vị trí này, chỉ có Vương Chính Khanh, như vậy hà bao này, chính là của Vương Chính Khanh. Vương Chính Khanh người này cũng thiệt là, chạy tới nơi này còn phải làm rơi dấu hiệu, nếu là bị Nhậm Đạt Lương nhặt được hà bao này, sẽ ở trước mặt Cửu Giang vương khích bác mấy câu, chỉ sợ chuyện lại càng không tốt.

Chân Ngọc suy nghĩ một lát, lại nhìn khắp nơi một chút, liên tục xác nhận vị trí, hà bao cũng không phải của Cửu Giang Vương và Nhậm Đạt Lương, chỉ có thể là của Vương Chính Khanh, liền cất hà bao vào trong ngực, cất cẩn thận xong, phân biệt phương hướng, đi về hướng viện đã từng ở trước kia, đi tắt lên một đường đá cuội nhỏ.

Cửu Giang Vương Đương lúc đó vì để Chân Ngọc đi lại thuận tiện giữa viện và giàn dưa, thậm chí sai người ta làm một con đường tắt giữa hai noi này, trên đường dát thêm đá cuội. Chân Ngọc mỗi lần trên đường từ viện đến giàn dưa, liền cởi giầy, đi trên đá cuội, xoa bóp lòng bàn chân. Phụng đại phu trong vương phủ cũng đã nói, Chân Ngọc quanh năm lao lực, chỉ e khí huyết không thông, nếu rỗi rãnh, nên đi lại trên đá cuội nhiều hơn.

Hiện hắn mất rồi, con đường đá cuội nhỏ này, cực ít người đi lại, nên có rêu xanh, đi lên rất trơn.

Dù sao cũng là con đường nhỏ đã đi quen, dù đi trong bóng tối Chân Ngọc cũng không có sơ xuất gì, thuận lợi đến chỗ ở trong sân.

Phía trước náo nhiệt, cười nói ồn ào, chỗ này lại u tịnh, đèn lồng trắng treo trước cổng cũng không lấy xuống, có vẻ lạnh lẽo cô đơn.

Chân Ngọc nhấc mép váy, nhẹ nhàng bước qua bậc thềm cửa chính, muốn đẩy cửa vào, lại nghĩ lại, rút tay về, đi vòng qua bên kia, đưa tay đẩy cửa sổ nhìn vào bên trong. Mượn một chút xíu ánh trăng, lại thấy bàn ghế giường đệm trong phòng vẫn đặt ở vị trí ban đầu, trên mặt bàn một con thủy tinh giấy trấn ở đó(??? Các nàng cứ coi như con gì trấn giữ ma quỷ nhé, ta cũng ko biết thủy tinh giấy là con gì >

Lúc ấy Chân Ngọc thích phòng rộng rãi sáng sủa, cửa sổ được làm đặc biệt lớn, vì vậy bệ cửa sổ rất thấp. Nàng này kéo váy lên, ước lượng mình có thể trèo vào bên trong, liền bấu víu cái chốt cửa sổ, ra sức nhảy một cái, cái mông ngồi lên bệ cửa sổ trước, lúc này mới từ từ xoay người, duỗi chân vào bên trong cửa sổ, vịn cái chốt cửa sổ rồi trượt xuống.

Trong phòng đã được dọn dẹp qua, những bộ sách yêu thích lúc trước đã bị mang đi, nhưng trong tủ quần áo vẫn còn treo vài bộ trường bào trước đây đã từng mặc.

Chân Ngọc vuốt trường bào, có chút nghẹn ngào, không thể trở lại được nữa rồi.

Nàng ở nơi này chìm dần vào trong quá khứ, cũng không ngờ cửa lớn bị đẩy ra, có tiếng bước chân truyền vào.

Chân Ngọc cả kinh, nhanh chóng trốn vào trong tủ treo quần áo, kéo cửa tủ vào, nín thở nghe động tĩnh.

Người tiến vào, là hai nữ nhân.

Đi ở phía trước, tư thái linh lung xinh đẹp, hấp dẫn mê người, là cơ thiếp Tô Băng Hương của Cửu Giang vương, xách làn, cầm theo đèn lồng đi ở bên cạnh, là nha đầu cận thân Xảo Nhi của nàng.

Tô Băng Hương dẫn Xảo Nhi vào trong phòng, tắt đèn lồng, lấy ra nến thơm và những vật khác trong giỏ xách, đốt lên, lại mang rượu và thức ăn lên, lúc này mới ngồi vào trước án, rót hai ly rượu, mình uống một chén, sâu xa nói: "Chân Bảng nhãn, người như ngài, sao lại chết dễ dàng như vậy? Thật khiến cho người nghĩ không ra. Nợ ngài ân tình, còn chưa báo đáp, sao ngài lại đột nhiên chết đi?" Nói đoạn nước mắt lại lăn xuống, nghẹn ngào khó tả.

Xảo Nhi tìm khăn cho Tô Băng Hương lau nước mắt, nhỏ giọng khuyên bảo nói: "Nhũ nhân, người chết không thể sống lại, người có lòng đến là được. Chân Bảng nhãn trên trời có linh thiêng, tất nhiên biết được tâm ý này của nhũ nhân."

Theo luật lệ, vương gia Đường Quốc trừ chính phi ra, còn có thể có hai vị nhũ nhân có phẩm cấp, đằng mười vị. Cửu Giang vương trừ chính phi Thân thị ra, phía dưới cơ thiếp có phẩm cấp, chỉ có ba người, Tô Băng Hương chính là một trong những nhũ nhân có phẩm cấp.

Lúc ấy Tô Băng Hương vào vương phủ thì chỉ là một vị thị thiếp, bình thường bởi vì tướng mạo nàng xinh đẹp, nên bị các cơ thiếp khác chèn ép, bị khi dễ đủ kiểu. Có một lần bệnh nặng, tiểu nha đầu Xảo Nhi đi mời đại phu được nuôi trong phủ, nhưng không có mời được, khi trên đường trở về thì luôn khóc, một lòng cho là chủ tử không thể sống rồi.

Lúc đó Chân Ngọc từ ngoài phủ trở về, nhìn thấy Xảo Nhi quỵ ở dưới đất khóc đến sắp té xỉu, nhất thời ngừng bước chân, hỏi mấy câu.

Xảo Nhi vừa ngẩng đầu, thấy là Chân Ngọc, giống như thấy cứu tinh, kể đầu đuôi gốc ngọn câu chuyện, khóc cầu xin Chân Ngọc cứu Tô Băng Hương.

Chân Ngọc hơi chút trầm ngâm nói: "Nếu không mời được lang trung trong phủ, thì ra ngoài phủ mời một đại phu là được, cần gì phải khóc?"

Xảo Nhi nói thật nhỏ: "Chủ tử chúng ta không có bạc, hơn nữa, nô tỳ cũng không được ra ngoài cửa lớn."

Chân Ngọc để Xảo Nhi đứng dậy, cười gọi một gã sai vặt lại, phân phó đôi câu, để cho hắn đi mời đại phu, lại giao phó Xảo Nhi ở ngoài cửa trong chờ, thấy đại phu tới, liền đón vào. Về phần tiền thuốc cái gì đó, hắn bỏ ra là được.

Xảo Nhi vui mừng quá đỗi, thiên ân vạn tạ rời đi.

Bởi vì đại phu tới kịp thời, mạng của Tô Băng Hương được giữ lại.

Tô Băng Hương sau khi khỏi bệnh, cũng là tìm cơ hội gặp Chân Ngọc, đích thân đến cám ơn.

Chân Ngọc thấy nàng đáng thương, không khỏi làm người tốt đến cùng, chỉ điểm nàng nói: "Hôm nay giờ Thân ba khắc (15h45'), Vương Gia sẽ đạp tuyết thưởng mai ở Mai Lâm, muốn vẽ một bức hoa mai hàn tuyết đồ. Theo ta nghĩ, trên đầu hoa mai hàn tuyết đồ này, nếu có thể thêm một hồng y mỹ nhân cầm hoa mai trong tay, nhất định càng đẹp hơn."

Tô Băng Hương vốn cũng thông tuệ, nghe xong lời này làm sao không hiểu? Nhất thời thiếu chút nữa quỳ xuống nói cảm tạ.

Chân Ngọc cũng là đỡ nhẹ, chỉ để nàng nhanh đi chuẩn bị.

Lúc xế chiều, Cửu Giang vương ở Mai Lâm vẽ tranh, một hồng y mỹ nhân đột nhiên xuất hiện trong rừng mai, bởi vì vịn cành hoa mai ngã trước mặt hắn, đáng thương lại đáng yêu.

Sau một lúc, trong bức tranh của Cửu Giang vương, liền có thêm một vị mỹ nhân. Trôi qua mấy ngày, Tô Băng Hương được phong nhũ nhân, nhảy một cái trở thành thị thiếp có phẩm cấp, mặc dù không so được với hai vị thị thiếp có phẩm cấp khác, rốt cuộc cũng đã có thể bật hơi nhướng mày, sẽ không bị người bắt nạt nữa.

Một buổi sáng đi lên cao vị, Tô Băng Hương cũng không dám quên tương trợ chi ân của Chân Ngọc, nhàn rỗi từng nói qua với Xảo Nhi, nếu tương lai có thể sinh hạ nhi tử, có được quyền thế, tất nhiên phải nghĩ cách báo đáp phần ân tình này của Chân Ngọc. Không ngờ không chờ nàng được thời thế, Chân Ngọc liền chết bệnh rồi.

Xảo Nhi thấy Tô Băng Hương khóc đến đau lòng, lại khuyên mấy câu nói: "Nhũ nhân nếu có thể sống thật tốt, cũng không phụ ân tình dìu dắt lúc ấy của Chân Bảng nhãn."

Tô Băng Hương cuối cùng lau nước mắt, gật đầu nói: "Đợi anh trai và chị dâu của Chân Bảng nhãn tới, cũng muốn gặp bọn họ một lần, trấn an một phen."

Lúc Chân Ngọc chết bệnh, bởi vì là mùa hè, Cửu Giang vương sợ thi thể hư thối, liền sai Vương Chính Khanh giúp xử lý hậu sự, hạ tang trước. Về phần anh trai và chị dâu hắn, mặc dù sai người đi thông báo, dự liệu khi bọn họ đến Kinh Thành, chỉ sợ cũng là hai tháng sau rồi.

Xảo Nhi thấy Tô Băng Hương ngừng khóc, liền lấy ra một đôi giầy từ trong giỏ xách, hướng về phía nhang đèn trên bàn nói: "Chân Bảng nhãn, đây đôi giầy nhũ nhân làm cho ngài, lúc trước vẫn không dám đưa tới, chỉ sợ rước lấy thị phi. Hôm nay...... , đợi qua một thời gian nữa, lại đốt cho ngài đeo."

Chủ tớ vừa nói chuyện, đang muốn thu dọn đồ đạc, lại đột nhiên nghe được tiếng động ở cửa, có người đến, nhất thời tránh đi không kịp, không khỏi thất kinh.

Người đi vào là Cửu Giang vương. Hắn tối nay nghe lời Nhậm Đạt Lương nói, tâm sự không khỏi nặng nề. Ngày trước mỗi có việc phiền lòng, liền lững thững đi tới viện của Chân Ngọc, đợi đàm luận với Chân Ngọc một phen, từ trong viện của Chân Ngọc đi ra ngoài thì bước chân liền nhẹ nhõm rất nhiều. Một khắc như vậy, thế nhưng hắn lại không nhịn được đi tới viện của Chân Ngọc. Đợi vào viện, thấy được trong phòng Chân Ngọc có ánh sáng sáng, trong thâm tâm hẳn là vui mừng, hình như Chân Ngọc còn sống, đang chờ hắn.

Đợi vào phòng, lại thấy là Băng Hương cùng Xảo Nhi không kịp tránh đi, không khỏi giận tái mặt hỏi " Vì sao các ngươi ở chỗ này?"

Tô Băng Hương trong lòng biết không ổn, suy nghĩ một lát, liền quỳ xuống, nói ra đầu đuôi ân tình của Chân Ngọc.

Cửu Giang vương nghe xong, sắc mặt dãn ra, nói: "Thì ra là còn có nguyên nhân như vậy, cũng là nàng có tình có nghĩa, đứng lên nói chuyện đi."

Tô Băng Hương buồn vui nảy ra, xem ra sau này, mỗi lần Cửu Giang vương hoài niệm Chân Ngọc, chắc chắn sẽ sủng ái nàng hơn.

"Được rồi, các ngươi đi đi!" Cửu Giang vương khoát khoát tay với Tô Băng Hương, "Bổn vương muốn đứng một mình một lúc."

Tô Băng Hương cùng Xảo Nhi vội cáo lui.

Trong phòng yên tĩnh lại, Cửu Giang vương cất bước, một hồi lâu làm như tự nói, làm như thăm dò, nhỏ giọng nói: "Ngọc Lang, ngươi nói, là ai hại chết ngươi?"

Ta cũng muốn biết đây! Chân Ngọc thở dài, nhất thời hận không thể kéo cửa tủ ra nhận mặt nhau cùng Cửu Giang Vương, nhưng lý trí nói cho nàng biết, nếu là nói ra sự thật, chỉ sợ sẽ bị coi là yêu nghiệt mà thiêu chết. Ai mà không biết Cửu Giang vương ghét nhất những thứ thần thần quỷ quỷ này? Nếu không phải chuyện này xảy ra trên người mình, có người đến nói với mình chuyện như vậy, chính mình cũng sẽ không tin.

"Ngọc lang ơi Ngọc lang, mặc dù Vương Chính Khanh là đại tài, rốt cuộc cũng là xuất thân thế gia, chỉ sợ không toàn tâm toàn ý bằng ngươi. Chỉ là không dùng hắn, thì sẽ dùng người nào? Mặc dù Nhậm Đạt Lương cũng tốt, rốt cuộc không bằng hắn được!"

Cửu Giang vương nói xong, một bên liếc thấy cửa tủ quần áo hình như giật giật, mày nhọn không khỏi nhăn lại, chợt đi tới, một tay kéo cửa tủ quần áo ra.

Chân Ngọc ôm đầu gối ngồi trong tủ treo quần áo, đột nhiên giương mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Cửu Giang vương.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-54)