Vay nóng Homecredit

Truyện:Giảo Phụ - Chương 01

Giảo Phụ
Trọn bộ 54 chương
Chương 01
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Chân Ngọc nhìn dung mạo của người trong gương, tròng mắt suýt chút nữa lồi hẳn ra ngoài, vội vàng cầm ống tay áo chà qua xát lại mặt gương. Mặt gương sáng choang, khuôn mặt người trong gương cũng càng thêm rõ ràng, xác nhận không có nhìn lầm, mới buồn bã ủ rũ nói: "Thì ra là phu nhân của Vương Chính Khanh!"

Lúc này đã qua giờ ngọ, trong phòng không có ai, Chân Ngọc ngồi ở trước gương nhìn một hồi đánh giá. Tuy người này tóc mây tán loạn, thần sắc tiều tụy, nhưng không thể che giấu hết được vẻ đẹp diễm lệ kia, không khỏi có chút xúc động, thương tiếc nói: "Tiểu nương tử xinh đẹp như thế này! Chẳng lẽ ông trời cũng không nỡ để nàng hương tiêu ngọc vẫn, nên mới để ta trọng sinh vào thân thể của nàng sao?"

Chân Ngọc vốn là một thiếu niên tuấn kiệt, là tiến sĩ của Cảnh Thái năm thứ ba, nhưng con đường làm quan bắt đầu không được thuận lợi, về sau làm mưu sĩ dưới trướng của Cửu Giang vương, dốc hết sức lực cùng tham mưu giúp Cửu Giang vương đoạt ngôi vị Thái tử.

Chân Ngọc cố gắng suốt ba năm, cuối cùng Cửu Giang vương cũng được lập thành Thái tử, sau đó là lên ngôi vị hoàng đế, sửa quốc hiệu thành An Bình, rồi ban thánh chỉ đại phong công thần.

An Bình đế vừa lên ngôi, chuyện đầu tiên là dự định để cho Chân Ngọc vào Đại nội, trở thành nội quan trẻ tuổi nhất trong Đại nội từ trước tới giờ.

Năm nay, Chân Ngọc hai mươi lăm tuổi, đúng là lúc đang tràn đầy khí thế, tuổi trẻ đắc ý, là thời điểm huy hoàng nhất của của đời.

Nhưng ngay khi An Bình đế chuẩn bị hạ chỉ thì Chân Ngọc lại đột nhiên đổ bệnh, nằm bẹp trên giường không dậy nổi, dầu hết đèn tắt (chết ~).

Sau khi Thái y khám nghiệm, về bẩm báo lại cho An Bình đế: Chân Ngọc do lao lực quá độ, vắt hết óc suy tính mưu kế, ngủ không đủ giấc, lại thêm ăn uống không đúng giờ, thiếu chất trầm trọng, ảnh hưởng lớn tới khí huyết. Nên một khi ngã xuống, bên ngoài mắc bệnh, bên trong hư nhược, dùng thuốc hay châm cứu cũng đều vô dụng.

An Bình năm thứ hai, Chân Ngọc bệnh mà chết. Lúc sắp chết, hắn thề trước ngọn đèn dầu, nếu có thể được làm công việc nặng một lần, nhất định phải chọn công việc không phải động não, phải chăm sóc bồi bổ bản thân thật béo tốt khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Buổi sáng hôm nay, khi Chân Ngọc mở to mắt ra nhìn, lập tức cảm giác có gì đó khác thường. Hắn vốn là người thông minh, chỉ cần thời gian nửa ngày, qua miệng của nha hoàn hầu hạ bên giường liền hiểu rõ chân tướng: Hắn - Chân Ngọc, đã trọng sinh trở thành một thiếu phụ rồi.

Chờ sau khi đám nha hoàn rời khỏi phòng, Chân Ngọc đứng dậy đến ngồi trước chiếc gương, muốn nhìn rõ dung mạo của chủ nhân cơ thể này.

Thật không ngờ lại là thê tử của Lại bộ lang trung Vương Chính Khanh.

Năm đó vương phủ mở yến tiệc, Vương Chính Khanh mang theo thê tử Chân thị đi dự tiệc. Chân Ngọc đã từng gặp qua nàng một lần, cũng biết nàng không chỉ cùng họ với mình, mà còn là đồng hương, nên không khỏi có chút ít nhiều chú ý. Vì có ấn tượng sâu sắc như thế, nên hiện giờ soi gương đã ngay lập tức nhận ra.

Vương gia là một gia tộc lớn ở Kinh thành, Vương Chính Khanh vốn là người có tài, không muốn dựa dẫm vào phụ thân, nên tự đi vào con đường khoa cử. Cảnh Thái năm thứ ba, hắn và Chân Ngọc cùng nhau đỗ tiến sĩ. Hai người tài hoa tương đương, tướng mạo cũng tuấn tú như nhau.

Khi đó tại Kim Điện, Thánh Thượng muốn chọn từ hai người bọn họ ra một vị Trạng Nguyên cùng một vị Bảng Nhãn, nhưng cân nhắc rất lâu vẫn không chọn được. Sau đó lại biết, Vương Chính Khanh lớn hơn Chân Ngọc một tuổi, nên cảm thấy Vương Chính Khanh chững chạc hơn một chút, liền phong Vương Chính Khanh làm Trạng Nguyên, Chân Ngọc làm Bảng Nhãn.

Vì việc này mà Chân Ngọc vô cùng khó chịu, không đâu lại vì mình trẻ hơn một tuổi mà mất chức Trạng Nguyên.

Trạng Nguyên cùng Bảng nhãn tuy rằng chỉ hơn kém nhau một bậc, nhưng đãi ngộ khác nhau rất lớn. Việc này khiến con đường làm quan sau này của Chân Ngọc không được thuận lợi. Về sau, hắn trở thành môn hạ của Cửu Giang vương, ở trong vương phủ làm mưu sĩ. Còn Vương Chính Khanh có phụ thân giúp đỡ phía sau, con đường làm quan ngược lại vô cùng suôn sẻ, thăng tiến nhanh chóng, hiện giờ đang là Lang trung Chính ngũ phẩm của Lại bộ.

Chân Ngọc nhớ rõ, năm đó Cửu Giang vương có ý định lôi kéo Vương gia, cũng muốn Vương Chính Khanh trở thành môn hạ của hắn. Đến khi Vương Chính Khanh chính thức vào vương phủ, thì Chân Ngọc hắn lại bị lạnh nhạt. Sau đó, hắn vắt óc hiến kế trợ giúp Cửu Giang vương, mới bảo toàn được địa vị. Nhưng đối với Vương Chính Khanh, hắn không hề có hảo cảm một chút nào. Lúc sắp chết hắn vẫn còn có một tiếc nuối lớn, đó là khi hắn vừa chết, vị trí nội quan trẻ tuổi nhất Đại nội tất nhiên sẽ rơi vào tay của Vương Chính Khanh.

Chân Ngọc lại đánh giá người trong gương, tuy thần sắc vì bệnh tật mà suy nhược, nhưng so với khi gặp ở yến tiệc của vương phủ năm đó, có vẻ trông trẻ hơn một chút. Tính toán một lượt, năm hắn trọng sinh, chẳng lẽ vẫn thuộc thời kỳ Cảnh Thái, lúc Cửu Giang vương chưa đăng cơ?

Lúc này, hai nha hoàn thân cận bên người Chân thị, một người gọi là Bán Hà, người còn lại tên là Lập Hạ, đang cùng nhau đứng ngoài hành lang thì thầm to nhỏ.

Bán Hà mặt chau mày ủ, "Tam phu nhân bị bệnh trận này, tuy là có chuyển biến tốt, nhưng lời nói lại thất thường, tinh thần hoảng hốt, thật khiến người ta lo lắng."

Lập Hạ thở dài một tiếng nói:"Tam phu nhân luôn mạnh mẽ háo thắng, mặc dù thân thể không khỏe, lại vẫn cố ngang bướng, quyết không chịu thua, vậy nên mới đổ bệnh thế này. Dù hiện giờ có chuyển biến tốt thì tinh thần cũng không còn được như trước nữa."

Bán Hà quay qua hỏi:"Nói rõ hơn xem?"

Lập Hạ nói xong, cũng có chút oán hận, dáo dác nhìn trái ngó phải thấy không có người mới thầm thì: "Tam gia cũng thật là nhẫn tâm, nói không muốn để ý tới Tam phu nhân. Hiện giờ Tam phu nhân bị bệnh thành ra như vậy, cũng thực sự không thèm liếc mắt một cái. Sáng nay ta đi bẩm báo, nhắc tới Tam phu nhân rất nhiều, vậy mà cũng không thấy có phản ứng gì."

Bán Hà vừa nghe Lập Hạ nói những lời oán trách chủ tử, cuống quít bịt kín miệng của nàng, thật cẩn thận xem xét bốn phía, mới xua tay nói:"Cẩn thận tai vách mạch rừng."

Lập Hạ hất tay của Bán Hạ ra, ngoan cố muốn nói tiếp, lại bị Bán Hà che miệng thật chặt.

Bán Hà nhìn thấy gương mặt Lập Hạ vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, lúc này mới buông nàng ra, chỉ chỉ vào trán nàng nói: "Đừng ăn nói lung tung. Buổi sáng hôm nay ta bưng canh từ phòng bếp lên, nghe lão phu nhân cùng với một ma ma nói chuyện. Nghe đồn vị Bảng Nhãn cùng Tam gia đỗ tiến sĩ, hình như là họ Chân tên Ngọc, làm việc trong vương phủ tới ba đêm không ngủ, nhất thời đổ bệnh, thuốc thang chữa trị đều không còn hiệu quả gì nữa. Sáng nay đã tạ thế rồi. Ở trong Kinh thành hắn không có họ hàng thân thích, Cửu Giang vương liền kêu Tam gia giúp đỡ lo liệu hậu sự. Xem ra Tam gia đang rất bận rộn, thế nên mới không có hồi phủ."

Lập Hạ nghe vậy, kinh ngạc lớn tiếng nói:" Tên họ của vị Bảng Nhãn này, không ngờ lại giống Tam phu nhân của chúng ta nha! Nhũ danh của Tam phu nhân gọi là Ngọc nương đó."

Bán Hà lúc này mới nghĩ ra, hăm hở nói:"Chả trách ta vừa nghe được tên họ của vị Bảng Nhãn kia cũng cảm thấy rất quen thuộc!"

Khuê danh của Chân thị vốn là Chân Sai, khi còn ở nhà mẹ đẻ, người trong phủ không gọi khuê danh của nàng mà chỉ gọi nhũ danh là Ngọc nương.

Lập Hạ là nha hoàn hồi môn của Chân thị, biết rõ chuyện trước kia của nàng, nhanh nhảu nói:"Lúc trước ta có nghe mọi người nói qua, thân thể của vị Bảng Nhãn này vốn không tốt, nên mới nhờ hòa thượng trong miếu đặt cho cái tên đó. Còn trùng hợp nữa là, Tam phu nhân cùng vị Bảng Nhãn là đồng hương, lúc trước sức khỏe của nàng cũng không tốt, khuê danh cũng là do vị hòa thượng kia đặt cho. Chả biết vị hòa thượng đó nghĩ cái gì, một người là nam, một người là nữ, mà lại đặt cho hai người bọn họ cùng một cái tên."

Lập Hạ nói xong, đột nhiên nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, "Phi phi phi, ta nhắc tới chuyện này làm gì? Vị Bảng Nhãn đó đã qua đời, Tam phu nhân vẫn còn đang bị bệnh! Điềm xấu, điềm xấu!"

Bán Hà giật giật tay áo Lập Hạ nói:"Ngươi hàng ngày cũng nên khuyên nhủ Tam phu nhân đi. Phu nhân mà nhu thuận hơn một chút, thì ở trong phòng áp đảo Tam gia cũng không phải quá khó khăn nha."

Bán Hà là nha hoàn do mẫu thân của Vương Chính Khanh - Ninh lão phu nhân phân phó đi hầu hạ Chân thị. Sau khi theo Chân thị thì liền toàn tâm toàn ý phục vụ nàng. Nhưng dù sao cũng không phải người do Chân thị mang đến nên không thể so với nha hoàn hồi môn là Lập Hạ được.

Lập Hạ cũng biết Bán Hà nói có lý, lại thở dài thườn thượt nói: "Ta đâu có khả năng khuyên giải phu nhân được chứ? Có lẽ phải nhờ tới Hồ ma ma thôi."

Hồ ma ma là nhũ mẫu của Chân thị, Chân thị coi bà không khác nào mẹ ruột. Nếu là Hồ ma ma khuyên bảo, nói không chừng nàng còn nghe được một ít.

Chân thị là người Giang Nam, lúc trước gả tới Kinh thành, vốn luôn cảm thấy bất an, lại sợ chẳng may phải gả cho một phu quân không ra gì. Cho tới khi kéo khăn hỉ xuống, nhìn thấy dung mạo của Vương Chính Khanh thì ngay lập tức cảm mến. Nhưng Vương Chính Khanh lại nói thẳng với nàng, bởi vì thú nàng mà hắn phải phụ một người. Hiện giờ trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu, đoạn tình cảm lúc trước chưa thể quên ngay được, hãy để cho hắn một chút thời gian để điều chỉnh lại tâm tình. Khi nào hắn không còn cảm thấy day dứt nữa thì nhất định sẽ cùng nàng làm một đôi phu thê thật tốt. Nói xong những lời đó, hắn liền rời khỏi phòng tân hôn. Suốt một năm trời, Vương Chính Khanh chỉ nghỉ ngơi ở thư phòng.

Nếu đã như thế thì Chân thị cũng nên nhẫn nại chờ Vương Chính Khanh hồi tâm chuyển ý. Nhưng vấn đề ở chỗ, mấy ngày trước Cửu Giang vương ban thưởng cho Vương Chính Khanh một vị mỹ nhân. Không nghĩ tới hắn lại vui vẻ thu nhận, ngay buổi tối hôm mang về phủ đã cùng mỹ nhân ở chung một phòng. Ngày hôm sau đã thông báo với mọi người, muốn vị mỹ nhân này làm di nương. Chân thị không đồng ý, Vương Chính Khanh cũng không nhiều lời, chỉ ra khỏi phủ mấy ngày không về.

Chân thị tức đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên, lại đứng ở trong sân viện dầm mưa, thế nên mới lăn ra ốm như bây giờ. Bệnh chuyển biến tốt, nhưng tính cách lại đột nhiên thay đổi.

Lúc này, Hồ ma ma đang bưng chén thuốc đi tới, xa xa thấy Lập Hạ cùng Bán Hà đứng ở hành lang nói chuyện, có chút cáu giận, đi đến gần nói: "Tam phu nhân bị bệnh, các ngươi không ở trong phòng hầu hạ, chạy ra ngoài này hóng mát sao?"

Lập Hạ thấy Hồ ma ma, cười cười lấy lòng: "Đâu phải chúng con không muốn ở trong phòng hầu hạ? Là Tam phu nhân muốn chúng con đi ra ngoài, nói là muốn yên tĩnh một chút."

Hồ ma ma nghe vậy, sắc mặt mới tốt hơn, nhanh chóng bưng thuốc vào trong phòng.

Chân Ngọc nghe được tiếng bước chân, liền thu hồi tầm mắt, suy nghĩ sắp xếp lại một chút trí nhớ của Chân thị, không tự chủ được thở dài một tiếng.

Hồ ma ma đứng ở ngoài cửa nghe được tiếng thở dài, người chưa vào phòng, đã lên tiếng khuyên nhủ: "Tội gì Tam phu nhân phải ngày ngày thở dài như vậy? Trước hết cứ phải chăm sóc cho sức khỏe thật tốt đã, chỉ cần nghĩ biện pháp nắm chắc Tam gia, thì đừng nói là chỉ có một vị mỹ nhân, mà ngay cả mười vị mỹ nhân cũng không có gì đáng lo ngại."

"Ma ma!" Chân Ngọc dựa vào trí nhớ của Chân thị gọi Hồ ma ma một tiếng, nhìn bà tiến vào phòng. Lúc này không đợi bà khuyên nhủ, đã trực tiếp nhận lấy chén thuốc, uống một hơi hết sạch, trả chén lại cho Hồ ma ma còn nói:"Ma ma, uống xong rồi!"

Hồ ma ma nhìn chén thuốc, quả nhiên sạch thấy đáy, không khỏi vui mừng, "Tam phu nhân chịu uống thuốc là tốt rồi."

Chân Ngọc nhân cơ hội thử hỏi: "Ma ma, chúng ta đến Kinh thành bao lâu rồi?"

Hồ ma ma không nghi ngờ gì trả lời: "Đã được một năm rồi."

Chân Ngọc cả kinh, năm đó sau khi Vương Chính Khanh đỗ Trạng Nguyên không được bao lâu đã cưới vợ. Khi đó là Cảnh Thái năm thứ ba. Hiện giờ Chân thị đã vào Kinh thành được một năm, như vậy, lúc này chính là Cảnh Thái năm thứ tư! Ở kiếp trước, thời gian này chính là lúc hắn đầu quân dưới trướng Cửu Giang vương, vì Cửu Giang vương hiến kế xử lý vài chuyện, thức đêm mỏi mệt đến đổ bệnh, cũng ốm mệt một thời gian.

Đang nói thì mành che bị vén lên, Lập Hạ hấp tấp chạy vào, hổn hển nói: "Tam phu nhân, Tam gia hồi phủ."

"Mau, hầu hạ Tam phu nhân rửa mặt chải đầu trang điểm một chút." Hồ ma ma ngay lập tức phân phó Lập Hạ, khẩn trương muốn giúp Chân Ngọc sửa soạn trang điểm.

Chân Ngọc nghe được Vương Chính Khanh hồi phủ, trong đầu đột nhiên nhớ đến một chuyện.

Kiếp trước, tại Kim Điện, hắn bị Vương Chính Khanh đè lên đầu một lần, bị Vương Chính Khanh giành mất vị trí Trạng Nguyên. Đến khi đầu quân làm môn hạ cho Cửu Giang vương, lại luôn bị Vương Chính Khanh đè đầu cưỡi cổ lấn lướt. Cuối cùng vì dốc sức tranh giành muốn vượt qua Vương Chính Khanh lại vắt óc lao lực mà chết, tặng không vị trí nội quan trẻ tuổi nhất cho Vương Chính Khanh. Hiện giờ trọng sinh, lại còn vinh dự được trọng sinh vào thân thể thê tử của Vương Chính Khanh!

Đây rõ ràng là sẽ tiếp tục bị Vương Chính Khanh đè lên mà~!

*****

Vương Chính Khanh từng bước nặng nề đi vào phủ, có chút bối rối không rõ tâm tình của mình lúc này. Lại nói, Chân Ngọc lúc nào cũng cùng hắn đối nghịch, tận lực hết sức chèn ép hắn, rất sợ hắn tranh công. Bây giờ người đã chết, hắn nên vui mừng mới phải, nhưng không hiểu sao lại vui không nổi. Đúng rồi, nhất định là do lòng dạ mình quá tốt, nhân phẩm quá cao thượng, cho nên Chân Ngọc chết rồi, mình mới có thể khổ sở như vậy. Cái gọi là nghĩa hiệp mềm lòng, chính là như thế này đây!

Thư đồng hầu hạ nghe báo chủ tử quay về, vội vã chạy ra đón, đem chuyện xảy ra trong phủ mấy ngày nay bẩm báo toàn bộ.

Vương Chính Khanh gật đầu một cái, để người hầu múc nước giúp hắn rửa mặt, thay y phục gọn gàng xong xuôi, lúc này mới đi tới viện của Ninh lão phu nhân thỉnh an.

Ninh lão phu nhân thấy Vương Chính Khanh trở lại, quan tâm hỏi han mấy câu. Biết được hắn lo việc tổ chức tang sự cho Chân Ngọc mà bận rộn mấy ngày, liền nói: "Nếu vương gia không thể không nhờ cậy con thì con cứ ở luôn vương phủ hoàn thành hết công việc đi. Không cần vất vả đi đi về về như vậy."

Vương Chính Khanh cười nói: "Vương phủ có rất nhiều nhân tài, sao vương gia chỉ có thể nhờ cậy con chứ? Chỉ là Chân Bảng Nhãn thiếu niên anh kiệt, là trợ thủ đắc lực của vương gia lại đột nhiên qua đời. Vương gia có chút buồn lòng nên lôi kéo con ở lại kể về những chuyện lúc Chân Bảng Nhãn còn sống mà thôi."

Ninh lão phu nhân lại hỏi thêm vài câu, biết được sự tình mấy ngày qua, hiện giờ mọi việc trong vương phủ đã có người tiếp quản xử lý, nên Vương Chính Khanh mới có thể thoát thân về qua nhà một chút, lúc này mới nói: "Ngọc nương đang bị bệnh, dù sao con cũng nên qua thăm nàng một lát. Nàng là thê tử được con cưới hỏi đàng hoàng, sau này còn vì Vương gia mà sinh hậu duệ."

Nhắc đến Chân thị, Vương Chính Khanh theo bản năng cảm thấy chán ghét. Chân thị cũng đã vào cửa được một năm, mặc dù dung mạo xinh đẹp, nhưng tính tình thực sự khiến hắn khó chịu. Nếu ngay từ đầu hắn quyết tâm phản đối việc sắp đặt hôn sự của phụ thân thì cũng không dẫn tới cục diện ngày hôm nay.

Ba năm trước, phụ thân của Vương Chính Khanh – Vương Tuyên tới Giang Nam làm việc, gặp gỡ bằng hữu đồng môn từ thuở niên thiếu Chân Đạo Minh. Hai người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.

Giang Nam là vùng đất giàu có, Chân Đạo Minh ở nơi đó làm quan đã nhiều năm cũng có của ăn của để. Chỉ có tiếc nuối lớn nhất chính là cả đời này ông không có cơ hội làm quan ở Kinh thành một lần. Nhưng có lẽ nếu có bên thông gia là một nhà quan lại thì cũng có thể an ủi được phần nào tiếc nuối đó!

Chân Đạo Minh có tâm tư, liền gọi nữ nhi là Chân Ngọc nương ra ngoài bái kiến Vương Tuyên. Vương Tuyên thấy Chân Ngọc nương tài mạo song toàn, không thua kém gì những tiểu thư khuê các ở trong Kinh thành thì cũng có ý định kết thân làm thông gia.

Vương Tuyên có một thê vài thiếp, mấy vị thiếp không người nào có con cái, chỉ có chính thê Ninh thị sinh hạ được ba người con trai và một người con gái.

Đứa lớn nhất và đứa thứ hai đã lấy vợ sinh con, đều đã ra ngoài làm quan, cũng dẫn vợ con theo, không đứa nào ở lại trong Kinh thành. Nữ nhi năm ngoái mới xuất giá. Hiện giờ trong nhà chỉ còn đứa con trai thứ ba là Vương Chính Khanh chưa thành thân.

Lúc đó trong triều đình cục diện rối rắm, đảng phái đông đảo, một khi đứng sai đội ngũ thì hậu quả khó mà lường được. Trong những người muốn lôi kéo Vương Tuyên vào phe phái của họ, có mấy người bày tỏ ý định muốn đem nữ nhi của mình gả cho Vương Chính Khanh. Vương Tuyên không có ý định đồng ý hôn sự của ai trong số bọn họ cả, nhưng lý do từ chối cũng không thể dùng đi dùng lại mãi được, nếu có biện pháp xử lý luôn trong một lần, chẳng phải càng tốt hơn sao?

Vương Tuyên trong lòng âm thầm quyết định, liền úp mở ra một chút ý tứ. Chân Đạo Minh chính là đang chờ một chút ý tứ này, nhất thời mừng rỡ, cùng với Vương Tuyên đặt hôn ước bằng lời.

Tin tức truyền về Kinh thành làm Vương Chính Khanh hết sức kinh hãi, hắn lập tức đi tìm Ninh lão phu nhân, nhờ bà viết thư nói cho phụ thân biết hắn cực kỳ không thích hôn sự này.

Ninh lão phu nhân là người biết nhìn thời thế, thấy đương kim Hoàng đế đã lâu như vậy mà chưa lập thái tử; trong kinh đảng phái đông đảo, thời cuộc không rõ, lúc này cùng ai kết thân thì cũng sẽ là tai họa ngầm, bởi vậy cũng khuyên Vương Chính Khanh đáp ứng hôn sự kia.

Thực ra, Vương Chính Khanh cũng có nỗi khổ khó nói. Mấy năm trước hắn đi học, tình cờ ngủ nhờ ở nhà một người bạn trong trường liền quen biết với muội muội Bạch Cốc Lan của người bạn đó. Từ đó về sau, hai bên viết thư qua lại, ở mỗi bữa tiệc trong Kinh thành, chỉ cần có Bạch Cốc Lan tham dự, hắn nhất định cũng sẽ đến. Mặc dù không nói thẳng ra nhưng thỉnh thoảng gặp mặt một vài lần, hai bên cũng ngầm hiểu ý nhau.

Vốn định chọn thời cơ thích hợp sẽ thưa chuyện với mẫu thân, xin phép bà đồng ý cho hắn tới Bạch gia cầu hôn, nhưng hôm nay....... Nếu hắn thực sự thành thân với người khác, đối với Bạch Cốc Lan mà nói, hắn đúng là một kẻ phụ tình phụ nghĩa rồi.

Vương Chính Khanh cuối cùng vẫn quyết định nói chuyện với Ninh lão phu nhân về việc này, thỉnh cầu bà giúp đỡ thuyết phục phụ thân, từ chối hôn sự với Chân gia, đồng ý để hắn tới Bạch gia cầu hôn.

Ninh lão phu nhân nghe hắn kể sự tình thì hết sức kinh ngạc, bà bình tĩnh phân tích tình hình cho Vương Chính Khanh hiểu: "Bạch gia là ngoại thích (nhà mẹ đẻ của phi tần), cô của Bạch Cốc Lan là Quý phi trong cung, con động tới nàng ta làm cái gì? Ngày nào Hoàng thượng còn chưa lập thái tử, thì ngày đó không thể động tới những ngoại thích này. Một khi xảy ra chuyện thì không tránh khỏi sẽ liên lụy tới cả gia tộc!"

Rốt cuộc Vương Chính Khanh cũng đồng ý thành thân với Chân Ngọc nương, nhưng trong lòng vẫn không quên được Bạch Cốc Lan, còn luôn cảm thấy bản thân đã phụ nàng. Vừa thú Chân Ngọc nương vào cửa thì liền một năm không có đụng tới, chỉ nghỉ ngơi ở thư phòng. Cho đến trước đó vài ngày, hắn nghe nói Bạch Cốc Lan đã xuất giá, gả cho một công tử danh gia vọng tộc, môn đăng hộ đối, lúc này mới cảm thấy yên lòng.

Thấy Vương Chính Khanh không trả lời, Ninh lão phu nhân lại thúc giục một câu, trong lòng cũng có chút hối hận. Biết thế này lúc đó đã để cho hắn thành thân với Bạch Cốc Lan cho rồi, không chừng bây giờ bà cũng đã có cháu trai để bế bồng! Năm đó tình thế rối loạn mới không dám cùng Bạch gia kết thân. Hiện nay chỉ cần người nào sáng suốt cũng có thể nhìn ra, Hoàng thượng sớm muộn gì cũng lập Cửu Giang Vương làm thái tử. Mà Bạch gia không phải đang qua lại rất thân thiết với Cửu Giang vương hay sao?

Vương Chính Khanh dùng nắp ly trà gạt nhẹ vài cái, không để tâm uống trà; sau đó hắn hạ ly trà xuống, đứng dậy cáo từ đi ra ngoài.

Hắn tới thư phòng bái kiến phụ thân, cùng ông nói qua chuyện trong vương phủ một lát, lúc này mới ra ngoài dự định đi thăm Chân Ngọc.

Mới bước ra khỏi thư phòng đi tới hành lang, đã thấy một vị mỹ nhân nén lệ đi tới trước mặt hắn hành lễ.

Vương Chính Khanh nhìn qua, vị mỹ nhân này chính là người trước đó vài ngày Cửu Giang vương ban cho hắn, tên là Hạ Sơ Liễu, vẻ mặt hắn lập tức ôn hoà nói: "Sao không đợi ở trong phòng, nàng chạy ra ngoài này làm gì?"

Hạ Sơ Liễu nhìn thấy Vương Chính Khanh, một lòng lo lắng đã giảm bớt, nhẹ nhàng đáp: "Mấy ngày nay Tam gia không về phủ, thiếp rất lo lắng, bởi vậy......"

"Nàng về phòng đi! Mấy ngày nay ta rất bận, qua chút thời gian nữa sẽ tới phòng thăm nàng." Vương Chính Khanh trấn an Hạ Sơ Liễu một câu, sau đó bước xuống bậc thềm đi về hướng căn phòng của Chân Ngọc.

Nghe nha hoàn báo Vương Chính Khanh tới, Hồ ma ma cùng đám nha hoàn đồng loạt lui xuống.

Chân Ngọc nằm nghiêng ở trên giường, ánh mắt lạnh lẽo nhìn rèm che vén lên, rồi thấy Vương Chính Khanh đi vào.

Vương Chính Khanh vào phòng, liếc nhìn Chân thị một cái, tuy sắc mặt có chút mệt mỏi nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, biết rõ không có gì đáng ngại, hắn mở miệng hỏi "Đại phu nói thế nào? Đã uống thuốc chưa?"

Chân Ngọc nhìn chằm chằm Vương Chính Khanh, bộ dạng hiện giờ của hắn giống như trẻ hơn hai tuổi! A a, quên mất mình đã trọng sinh về hai năm trước rồi, người này đương nhiên cũng phải trẻ hơn hai tuổi đi. Ừ, tính toán một chút, năm nay hắn ta hai mươi bốn tuổi. Bộ dạng của Vương Chính Khanh thực sự lúc nào cũng khiến người ta chán ghét!

Thấy Chân Ngọc không đáp, Vương Chính Khanh cho là nàng lại giận dỗi vớ vẩn, hắn mất kiên nhẫn, giọng nói cũng trở nên tức giận: "Hỏi ngươi đấy, câm rồi sao?"

Ngày trước chán ghét Chân Ngọc là vì hắn ta suốt ngày ầm ĩ "quang quác" phản bác lời nói của người khác, vô cùng phiền phức. Nhưng hôm nay nhìn thê tử của mình chỉ lấy mắt trừng người, nửa ngày cũng không mở miệng, lại càng làm người ta thêm phiền. Đợi đã, tại sao mình lại so sánh Chân Ngọc với thê tử chứ? Đúng rồi, có lẽ là bởi vì bọn họ có tên giống nhau, lại cùng một dạng đáng ghét, vì thế nên mình mới không tự chủ được mà lấy bọn họ ra so sánh, đúng, không sai....

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh "vẻ mặt đặc sắc" bước vào phòng, đầu óc vốn đang có chút mờ mịt, đột nhiên nghe thấy hắn mắng mình một câu thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Má nó, lão tử phấn đấu ba năm, khó khăn lắm mới leo lên được vị trí phụ quan lại đột nhiên biến mất, mà chức quan đó lại rơi ngay vào trên người Vương Chính Khanh. Lần này lão tử chết như vậy, hắn xử lý chuyện hậu sự xong, khẳng định vương gia cũng sẽ gọi hắn tiếp nhận công chuyện lão tử đang làm. Đến lúc đó tất cả công lao của lão tử cũng sẽ rơi luôn vào trên người hắn. Nói trắng ra, lão tử phấn đấu tới phấn đấu lui, toàn bộ cũng chỉ để thằng nhãi này được hưởng lợi. Đã chiếm được tiện nghi lại còn ra vẻ, dám chạy tới đây rống lão tử hả?

"Vương Chính Khanh, ngươi qua đây một chút, ta có chuyện muốn nói!" Chân Ngọc muốn đứng dậy, nhưng thân thể này mới bị bệnh mấy hôm nay, lại vừa bị đám nha hoàn lăn qua lăn lại một hồi. Lúc này xương sống tay chân đều mệt mỏi, bất đắc dĩ đành phải nằm trở về, chỉ dùng tay ngoắc ngoắc Vương Chính Khanh nói một câu.

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc gọi thẳng tên của hắn, giọng nói có chút kỳ lạ thì liền cảm thấy nghi hoặc, nhất thời cau mày, đến gần bên giường hỏi "Chuyện gì?"

"Ngồi xuống rồi nói!" Ngón tay Chân Ngọc chỉ chỉ mép giường, sau đó bàn tay nhẹ dời về phía bên trong, âm thầm vận động năm ngón tay xem xét một chút.

Vương Chính Khanh liếc mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Chân Ngọc, ừm, đã bị bệnh như vậy, nghe được ta tới đây lại chải đầu bôi phấn, nghĩ muốn làm gì chứ? Chân Bảng Nhãn vừa tạ thế, trên người ta xúi quẩy còn chưa tiêu, sao còn tâm tình cùng người chuyện trò an ủi? Thật là một nữ nhân không hiểu chuyện.

"Sao hả, sợ ta ăn ngươi?" Chân Ngọc cắm nhẹ móng tay vào lòng bàn tay. Chà, cũng có vẻ sắc nhọn đây, trong bụng âm thầm vui mừng.

Vương Chính Khanh nghe thấy câu hỏi của Chân Ngọc thì cực kỳ không vui. Còn muốn ta ngồi bên giường của ngươi à? Hừ, ngồi thì ngồi, chẳng lẽ ngươi có thể mặt dày tới nỗi kéo ta vào giường hay sao?

Ở trong mắt Chân Ngọc, mày kiếm Vương Chính Khanh hơi nhíu lại trông rất ngứa mắt, ánh mắt nhìn người khác của hắn vô cùng ngứa mắt, sóng mũi cao cực kỳ ngứa mắt, đôi môi cũng hết sức là ngứa mắt, còn nhìn vẻ mặt của hắn ta thì lại càng thêm ngứa mắt.

Ngày trước nhìn gương mặt kia của Vương Chính Khanh, lại thêm mỗi lần nghe hắn nói những lời đáng ghét thì có lúc chỉ hận không thể xông lên xé nát mặt của hắn, để hắn không đắc ý nổi nữa. Nhưng đáng tiếc ngày trước có trở ngại về thân phận, lại còn phải đang làm ra vẻ rộng lượng hào phóng trước mặt vương gia nên chỉ có thể xé mặt hắn trong suy nghĩ mà thôi. Nhưng hôm nay, thù mới hận cũ nhất định phải báo rồi.

"Không phải có lời muốn nói sao?" Vương Chính Khanh ngồi trên mép giường, chóp mũi phảng phất ngửi thấy một hương thơm thanh nhã, trong lòng rùng mình. Hừm, xem ra đúng là có chuẩn bị kĩ càng, nhưng hương thơm này ngửi vào cũng không tệ, rất thoải mái. Không biết đây là loại hương gì?

Chân Ngọc sau khi thấy Vương Chính Khanh đã ngồi yên vị thì năm ngón tay phải lập tức đưa lên, nhằm thẳng mặt Vương Chính Khanh mà chộp tới.

Hôm nay không cào nát mặt của hắn, lão tử không phải họ Chân!

Chân Ngọc trong lòng còn có một ý đồ khác, nếu như cào nát mặt Vương Chính Khanh, hắn tất nhiên hận nàng (đằng nào cũng là nữ chính nên gọi là nàng luôn nhé ~), quan hệ vợ chồng trở nên căng thẳng, hắn dĩ nhiên sẽ không muốn tới đây nữa, lúc đó nàng cũng không cần lo mình bị hắn đè ép rồi.

Nhưng Chân Ngọc đã quên mất một điều, hiện giờ nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, lại còn đang bị bệnh, một trảo này mặc dù dùng lực hết sức, cũng chỉ có thể cào được hai vết nhàn nhạt trên mặt Vương Chính Khanh, chả có hiệu quả sát thương gì, lại còn bị Vương Chính Khanh bất ngờ bắt được tay.

"Điên rồi sao?" Vương Chính Khanh giật bắn mình, nắm chặt tay Chân Ngọc, đem cả bàn tay còn lại khóa chặt nốt.

Chân Ngọc quát lên một tiếng, duỗi chân nhằm thẳng vào Vương Chính Khanh ra sức đạp.

Vương Chính Khanh né người sang một bên, tránh được chân phải của Chân Ngọc lao tới, nhanh nhẹn nhấc cả chân lẫn giày lên giường, dùng chân mình ngăn chặn chân của nàng, không để cho nàng nhúc nhích, cúi xuống thâm trầm nhìn người ở dưới thân.

Chân Ngọc thực sự không cam tâm, tới cuối cùng nàng vẫn bị hắn đè ép hay sao???


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-54)