Gây áp lực, cơn ác mộng bao trùm một lần nữa
← Ch.066 | Ch.068 → |
Đầu năm hai năm về trước.
Sau khi Vưu Dữu tiễn Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu trở về, sau đó mới về phòng, cô làm bài tập, tới gần tối đột nhiên nhận được điện thoại.
Cô vừa nhìn màn hình, AA, đây là tên do cô sợ người khác biết mà đặc biệt đặt cho Lý Sâm.
Vưu Dữu đặt điện thoại ở bên cạnh, âm thanh rung lên chấn động lọt vào trong tai thấy thật khó chịu.
Liên tục vang lên hơn sau 10 phút, Vưu Dữu thấy điện thoại di động sắp hết chuông, lúc này mới bắt máy.
"Alo?"
"Vưu Dữu, anh ở bên ngoài khu nhà em, xuống đi."
"Có chuyện gì sao? Tôi còn có bài tập nghỉ đông chưa hoàn thành."
"Lần trước anh tới em có nói như thế, bây giờ vẫn như vậy, anh cho em hai lựa chọn, hoặc là xuống lầu, hoặc là anh lên đó tìm em."
Giọng nói người thanh niên ngang ngược như thường ngày, Vưu Dữu mới định mở miệng, đầu điện thoại bên kia đã tắt máy trước.
Cô biết là Lý Sâm nói được sẽ làm được, nếu như tìm tới cửa thật thì không phải là làm cho cha mẹ không thể không tức chết sao.
Vưu Dữu tìm lý do nói nhất định trước giờ ăn cơm tối sẽ trở lại.
Cô không biết lần gặp này có ý nghĩa thế nào với cô cùng Lý Sâm, sẽ làm cho cuộc sống của hai người thay đổi như thế nào
Vưu Dữu khoác một chiếc áo lông đi ra tới ngõ khu nhà, thấy bóng dáng của người thanh niên tựa trước xe BMW, đèn sáng chói mắt, Vưu Dữu sợ bị người quen nhìn thấy, cô bước nhanh tới.
"Có chuyện gì anh nói mau đi."
"Lên xe."
Lý Sâm ba hai bước lôi Vưu Dữu nhét cô vào ghế lái phụ.
"Anh dẫn tôi đi đâu?"
Hắn mới cùng mấy người bạn từ trong quán bar đi ra, Vưu Dữu hồi hộp thắt dây an toàn, cô nghiêng đầu nhìn Lý Sâm.
"Có lời gì anh có thể nói ở đây luôn đi."
"Nói gì? Ngoài học tập ra còn có chuyện gì làm em thấy hứng thú?"
Đôi môi người thanh niên cong lên, hài hước nhìn sang Vưu Dữu.
"Nói với em đàn ông cùng phụ nữ ở chung mới là niềm vui thích, em nghe thấy hiểu sao?"
Mặt Vưu Dữu đỏ lên.
"Tôi muốn về nhà, tôi nghe cha mẹ tôi nói sau nửa giờ phải trở về."
Lý Sâm đập tay vào vô lăng, Vưu Dữu ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu.
"Anh lái chậm một chút, anh uống rượu phải không?"
"Vưu Dữu, em đi theo anh đi."
Cứ như thế nói trắng ra, Vưu Dữu nghe thấy thế liền sợ hãi.
"Đừng như vậy, hiện tại tôi chỉ muốn học cho tốt, không muốn nghĩ đến những việc khác."
"Gả cho anh, về sau em muốn học lên đại học Hoa Bắc cũng không có vấn đề gì, đến lúc đó chúng ta cùng đi ra nước ngoài du học......"
"Lý Sâm."
Vưu Dữu cắt ngang lời của hắn.
"Tôi muốn cố gắng dựa vào chính mình."
"Thật là có loại người ngu như vậy chứ."
Sắc mặt Lý Sâm khinh thường.
"Anh coi trọng em, một ngày em không đáp ứng anh liền nhớ thương em thêm một ngày, thay vì em cũng nơm nớp lo sợ chẳng bằng cho anh sớm hơn một chút."
Hơi thở Vưu Dữu gấp gáp, mặt càng thêm hồng.
"Làm sao anh có thể nói ra những lời này?"
Người thanh niên khẽ nhếch môi mỏng, đối mặt với cô đang trách cứ có một chút mất tự nhiên.
"Vưu Dữu, em là Thánh nữ đi?"
"Thả tôi xuống!"
Vưu Dữu đưa tay đẩy cửa xe, phát hiện đã bị khóa trái.
"Lý Sâm, anh uống nhiều rượu rồi, hôm nào chúng ta gặp lại."
Lý Sâm đưa tay kéo Vưu Dữu vào trong ngực, hơi thở lại gần tỏa ra mùi rượu Vodka nóng rực, Vưu Dữu sợ hãi
"Lý Sâm, anh điên rồi, đừng như vậy, bình thường anh theo đuổi rất nhiều nữ sinh, anh cần gì phải làm vậy với tôi? Cái gì tôi cũng không hiểu......"
"Em nói đúng rồi, anh không nên có tình cảm với em!"
Hắn cũng không nghĩ tới là hắn lại si mê một nữ sinh như vậy, Lý Sâm làm cho tốc độ xe chậm lại, Vưu Dữu giãy giụa trong ngực hắn không thoát ra được, cô hoảng hốt la lên.
"Cứu với..."
Lý Sâm đem xe rẽ vào một ngõ hẻm.
Vưu Dữu nhân cơ hội đó đẩy hắn ra, cô há mồm thở hổn hển.
"Lý Sâm, anh thả tôi ra đi, tôi còn có thể coi anh là bạn."
"Bạn trai sao?"
Vưu Dữu vội vàng đến độ nước mắt ứa ra hốc mắt, cô không suy nghĩ gì cả cuống quít gật đầu.
"Đúng, bạn trai."
Hiện tại, cô chỉ muốn rời khỏi không gian chật chội này, cô hối hận đã đi xuống lầu, hối hận hơn nữa là đã ngồi vào xe của Lý Sâm.
Hắn cởi dây an toàn ra, thân thể nghiêng sang, cánh tay khoác lên trên ghế dựa, không thể phủ nhận diện mạo của hắn hơn người, gia thế lại rất tốt, nhưng Vưu Dữu biết rất rõ trước mắt cô nên suy tính đến việc gì, huống chi chuyện sau này ai có thể nói cho đúng chứ?
Lý Sâm không chút nghĩ ngợi nhào qua, hai cánh tay lần nữa ôm cô vào trong ngực.
"Nếu là nam nữ yêu nhau, có phải nên làm việc mà loại quan hệ này nên làm hay
"Anh...... Anh muốn như thế nào?"
Hắn duỗi ngón tay ra thoa nhẹ lên đôi môi màu hồng nhạt của Vưu Dữu, cô sợ tới mức không dám có một cử động nhỏ nào, ngực hai người dán chặt, có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt của nhau. Lý Sâm cúi đầu xuống hôn, cảm thấy Vưu Dữu cứng ngắc, đầu lưỡi hắn cạy miệng của cô ra, một tay đè gáy cô lại ý muốn đi sâu vào.
Vốn chỉ là muốn đến một chút rồi thôi, nhưng không nghĩ là nơi nào đó như ngọn lửa muốn bùng phát, dục vọng căng thẳng không được tháo gỡ.
Vưu Dữu mở miệng, nước mắt rơi ra chảy xuống gương mặt, cảm thấy đầu lưỡi đối phương như đã dò tới trong cổ họng, lại ra sức mút lấy đầu lưỡi của cô, bọn họ dựa vào gần nhau như thế, đến nỗi cô có thể nhìn thấy rõ chiếc bông tai kim cương của Lý Sâm.
Không biết hắn nhấn vào cái gì, thành ghế cô đang dựa vào bỗng ngửa về phía sau, Lý Sâm đưa tay tiến vào trong cơ thể cô, đầu ngón tay như có ma lực làm cho cô liên tiếp run rẩy. Vưu Dữu quên cả giãy giụa, cho đến lúc Lý Sâm cởi sạch quần của cô ra, lúc này cô mới dùng chân ra sức đạp.
"Buông tôi ra, không được..."
Lúc đó, bóng đêm đã bao phủ, đèn đường không có tác dụng giữa thời tiết mùa đông giá rét này, mọi người vội vàng trở về nhà đoàn tụ xem ti vi, trong con ngõ nhỏ này hoàn toàn không thấy bóng dáng một ai.
Xe dừng sát ở bên đường lắc lư nghiêng ngả, bên trong có âm thanh hoảng hốt sợ hãi cùng với tiếng gầm nhẹ phát ra.
Hồi lâu, một hồi lâu sau.
Bóng xe mới khôi phục yên lặng như trước.
Lý Sâm rời ra, dọn dẹp sạch sẽ sau đó tắt hệ thống sưởi trong xe.
Vưu Dữu lấy quần áo che lên trên người
Hắn rút khăn giấy tách chân của cô ra, cô đau đến 'tê tâm liệt phế', cặp chân đều đang run rẩy, động tác lau sạch của hắn cô cũng không để ý ngăn cản.
Lý Sâm vùi đầu ở trước ngực Vưu Dữu, trên mặt hắn có mồ hôi, càng làm cho cô thêm khó chịu.
"Vưu Dữu, em muốn đi học cũng có thể, anh chờ em, em lên trường nào anh cũng đi cùng em."
Vưu Dữu không nói gì, mất hồn nhìn chằm chằm ra ánh đèn màu cam chiếu vào trước kính chắn gió.
Lý Sâm vuốt ve thân thể của cô, một lúc sau, Vưu Dữu mới giật mình, cô ra sức đẩy Lý Sâm ra, chân tay luống cuống bắt đầu mặc quần áo.
"Anh giúp em."
"Đừng...... Đừng đụng vào tôi!"
Cô mặc bộ áo lông, đầu tóc rối bời rơi ra hai bên, Vưu Dữu đưa tay mở cửa xe.
"Để cho tôi xuống."
"Anh đưa em về nhà."
"Không, tôi không muốn ở chỗ này, thả tôi xuống!"
Vưu Dữu giống như nổi điên vỗ vào cửa sổ xe, hai bàn tay trắng noãn trong chốc lát đã thấy sưng đỏ lên, Lý Sâm mới chịu tránh ra, ăn luôn một cái tát của cô.
"Để cho tôi xuống xe!"
Cô bắt đầu sợ hãi khóc lóc.
"Không được, bây giờ đã quá muộn, anh đưa em trở về."
"Tôi muốn xuống xe!"
Vưu Dữu khăng khăng, cô sợ phải ngồi trong xe cùng Lý Sâm thêm một lúc nữa.
Hắn bất đắc dĩ mở khóa cửa xe, Vưu Dữu cầm áo lông dùng sức đẩy cửa ra, gần như sắp ngã xuống đất, đầu tiên Lý Sâm tính là tới bên cạnh cô, nhưng tâm tình Vưu Dữu kích động khác thường.
"Anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh..."
Lý Sâm lấy điện thoại gọi xe taxi cho cô.
"Vưu Dữu, xe sẽ tới rất nhanh, em đừng đi."
"Anh cút đi!"
Sau đó Vưu Dữu mới hối hận, dù là lúc ấy cô không muốn gặp lại Lý Sâm cỡ nào, cô không nên để cho hắn rời đi.
Xe của Lý Sâm biến mất ở trong ngõ vắng lặng.
Hai tay Vưu Dữu ôm chặt đầu gối khóc thảm thiết, cô hoàn toàn không nghĩ tới sau này nên làm gì, trong lòng mọi thiếu nữ đều có một giấc mơ trong sáng thuần khiết, hy vọng có thể đem lần đầu tiên của mình giao cho người chồng trong tương lai.
Một bóng đen lảo đảo chẳng biết lúc nào đến gần cô mà cô không hay biết.
Bóng đen đó che kín nửa người Vưu Dữu.
"Ôi, em gái, tại sao phải khóc chứ?"
Vưu Dữu sợ hãi ngẩng đầu, thấy một người đàn ông say rượu đỡ vách tường đứng ở trước mặt cô, cô sợ hãi ngừng, vội vàng đứng dậy muốn rời đi.
Lý Sâm lái xe đi ra ngoài, cũng không lập tức rời đi, hắn đem xe dừng ở một con đường duy nhất có thể đi vào ngõ hẻ
"Em gái nhỏ, đi đâu à? Giúp ca ca vui đùa một chút..."
Người hắn sặc mùi rượu mạnh phả ra làm Vưu Dữu muốn ói, cô không dám nói lời nào, ôm lấy áo khoác muốn rời khỏi đây.
"Đứng lại!"
Hắn tiến lên kéo lấy tay áo của cô đẩy cô ngã xuống đất.
"Giả bộ, giả bộ cái gì chứ? Đàn bà ở trên con đường này...ấc.. , đều là bán...ấc.."
"Tôi muốn về nhà."
Vưu Dữu sợ hãi tựa vào vách tường.
"Tránh ra!"
"Bao nhiêu tiền, 100 đồng?"
Vưu Dữu nhìn về đôi tay bẩn thỉu đưa tới liền liều mạng giãy giụa, cô cố gắng la lên.
"Cứu với, cứu tôi với..."
"Kêu la cái gì!"
Hắn chột dạ nhìn về bốn phía xung quanh.
"Đừng đụng vào tôi, tôi muốn về nhà, cha...chị...cứu mạng."
"Tôi để cho cô gọi, để cho cô gọi!"
Lúc ấy Vưu Dữu chỉ cảm thấy có thứ gì đó dội lên trên mặt, mắt của cô đau đến nỗi không mở ra được, ngay sau đó một đám ánh sáng vây quanh, cô không còn để ý gì nữa, hai tay tuyệt vọng che mặt.
"A
Người đàn ông say rượu sợ tới mức dựa vào vách tường không dám nhúc nhích, thấy bốn phía không có ai, hai chân hắn nhũn ra tựa vào vách tường như xê dịch từng bước rời đi.
Vưu Dữu ngã xuống đất, đầu rúc vào trong áo khoác như muốn thoát khỏi sức nóng bỏng rát kia.
Lý Sâm ở đầu đường một lát, cho đến khi nhìn thấy chiếc xe taxi tới, lúc này hắn mới lái xe rời đi.
Phía sau, người Vưu Dữu muốn thấy lúc này nhất lại chính là hắn.
......
[Edit: MiKa
Beta: Ying]
Phó Nhiễm nghe xong những lời vừa rồi của Vưu Dữu, cảm thấy toàn thân lạnh đến thấu xương, lúc ấy bọn họ đều không nghĩ ra lí do vì sao Lý Sâm vì sao muốn hủy hoại khuôn mặt của Vưu Dữu, thì ra ...
Vưu Dữu cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
" Chị, thật xin lỗi, luật sư của Lý gia tìm đến bệnh viện, nói là cho chúng ta hai trăm vạn tiền viện phí. Ban đầu, cha cùng mẹ cũng nói muốn tố cáo Lý Sâm, em đem chuyện phát sinh đêm đó nói cho họ biết. Cha nói, không có chút chứng cứ nào có thể chứng minh là Lý Sâm cưỡng bức em, chi phí trị liệu cùng với phẫu thuật thẩm mỹ sau này quá nhiều, căn bản là chúng ta không thể chi trả nổi, nếu Lý gia muốn giải quyết riêng, cũng chỉ có biện pháp này."
Phó Nhiễm thở dài.
"Vì sao không nói cho chị biết sớm một chút? "
" Ban đầu, em không có mặt mũi nào nói ra sự thật, mẹ nói chuyện này chẳng ai có thể đứng ra lên tiếng, sau lại có thêm nhiều thông tin trên internet về Lý Sâm, dưới á của dư luận, em càng không dám nói ra. Chị, thật xin lỗi, thật xin lỗi."
Phó Nhiễm ôm lấy Vưu Dữu, trải qua những chuyện đau khổ này, cô và mọi người không thể tưởng tượng được, ý nghĩ của chú thím lúc đó thật sự ích kỉ nhưng đó lại là biện pháp duy nhất, cô càng không thể trách cứ Vưu Dữu.
Cô cùng mọi người đều giống nhau, lúc trước tin tưởng chắc chắn rằng đó không phải là chân tướng, không ngờ sự thật lại tàn khốc như vậy.
" Hai năm trước, em vẫn lo lắng đề phòng, Lý Sâm chất vấn em. Hắn nói: Vưu Dữu, thật sự anh đối xử với em như vậy sao? Chị, lúc đó em nghĩ muốn lắc đầu, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của cha mẹ, em không muốn về sau họ vì tiền mà lo lắng, suy nghĩ."
" Vưu Dữu, đừng nghĩ nữa, hãy để mọi thứ trôi qua".
Phó Nhiễm vỗ vỗ lưng Vưu Dữu trấn an.
" Không thể trách em, chuyện này mọi người đều có trách nhiệm, nhưng em là người chịu khổ nhiều nhất, thế là đủ rồi."
Phó Nhiễm khuyên Vưu Dữu ăn cơm, sau đó thu dọn xong phòng ngủ rồi mới rời đi.
Gió lạnh mùa đông như đem lưỡi dao sắc bén cắt trên khuôn mặt mềm mại, hai tay cô khép chặt lại áo khoác ngoài, đôi bốt màu đen dài quá gối theo chủ nhân không tập trung mà bước đi có chút xốc xếch, Phó Nhiễm đem tay cắm vào trong túi quần, gió thổi nâng khăn quàng cổ của cô lên, tầm mắt cô có một chút mơ hồ.
Cô nhớ đến rất nhiều việc.
Nghĩ đến khuôn mặt trước kia của Vưu Dữu, lại nghĩ đến bộ dạng bây giờ khi cô phải chịu đựng đau đớn rét lạnh về đêm, mệt mỏi kêu thét chói tai.
Nghĩ đến lúc chú thím quỳ gối bên ngoài phòng cấp cứu để cầu xin ông trời phù hộ, nghĩ đến lúc Vưu Dữu kêu rên lên vì đau đớn v khuôn mặt của mình không còn lành lặn.
Lại nghĩ đến lúc Minh Thành Hữu bình tĩnh nói hắn sẽ không nhúng tay vào, cùng với lúc hắn tức giận khi biết được là cô không tin hắn.
Nghĩ đến khi Lý Sâm được phán vô tội và thả ra, về sau lại bị sức mạnh của cộng đồng internet chỉ trích mạnh mẽ.
Rồi Phó Nhiễm lại nghĩ đến lúc Minh Thành Hữu nói với cô, sắp tới để mẹ chọn ngày lành tháng tốt, chúng ta kết hôn đi?
Rất nhiều phiền muộn vây đến, vẫn là không thể nói trước được điều gì.
Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm mờ mịt, cô không trách chú thím cố ý giấu giếm cô, nhưng khát vọng trong lòng muốn được hòa nhập với gia đình này lại tối tăm bất lực, cô thấy rất mệt mỏi.
" Tiểu Nhiễm"
Cô xoay người, nhìn thấy chú đuổi tới, bước chân dồn dập, gió thổi nâng lên một góc áo khoác ngoài của ông.
Phó Nhiễm lau đi nước mắt ở đáy mắt, cô cố gắng nén lại, tiếng nói có chút nghẹn ngào.
"Chú."
" Tiểu Nhiễm."
Chú và cô cùng nhau đi về phía trước, cũng không ai mở miệng nói trước, sau đó tiếng bước chân lần lượt thay đổi, Phó Nhiễm sờ lên hai gò má thấy gió lạnh thấu xương.
Phó Nhiễm cảm thấy lòng mình bị đánh cho rời rạc.
Nếu nói không khó chịu, chính cô cũng không tin. Kỳ thật lúc trước cô kiên trì như vậy vì đối với chú thím mà nói, đây là nỗi đau
Phó Nhiễm cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, bọn họ thật sự nên nói cho cô biết sớm hơn.
Chú do dự mãi, vẫn là không đành lòng giấu giếm Phó Nhiễm.
" Vưu Dữu, con bé này áp lực tâm lý còn rất lớn, chuyện như vậy để trong lòng không dám nói với con. Cũng là tại ta cùng thím của con, kỳ thật hai năm trước... "
" Chú, con đã biết rồi."
Phó Nhiễm dừng chân, ngăn cản chú, ông muốn nói rồi lại thôi, vừa lúc không biết nên mở miệng như thế nào.
" Con đã biết?"
Chú giật mình.
Nỗi buồn bực trong lòng của Phó Nhiễm mau chóng tan đi. Chuyện của Vưu Dữu cho đến nay, không ai còn có tâm tình đi trách móc người khác.
" Nói không chừng lúc đó, nếu không tìm được biện pháp nào tốt hơn, khả năng con cũng sẽ đồng ý làm như vậy, còn không bằng lúc này mới nói cho con biết."
Cô nói xong, lại cảm thấy mệt mỏi một lần nữa. Nếu cô biết sớm hơn, có khả năng sự tình sẽ không phát triển thành như lúc này.
Cuối cùng trong lòng ông cũng truyền đến một chút nhẹ nhõm.
" Tiểu Nhiễm, con không trách chúng ta là tốt rồi, thím của con cũng hy vọng con sẽ không để bụng chuyện này. Còn hai trăm vạn kia, có phải là con mượn đến không? "
Phó Nhiễm lắc đầu.
" Chúng ta đừng để chuyện này trong lòng, chuyện tiền bạc cũng đừng có lo lắng. Là một công ty lớn ủng hộ, cho nên mọi người cũng đừng nghĩ gì, coi như bọn họ giúp cho Vưu Dữu chữa bệnh đi."
Cô cố ý nói thật thoải mái, không muốn vì chuyện tiền bạc lại làm cho họ cảm thấy gánh nặng lần nữa.
Phó Nhiễm đứng đó nhìn bóng lưng chú đi về, thời gian hai năm, lưng của ông có chút còng rồi, hai bên tóc mai cũng đã có tóc bạc.
Cô xoay người bước về chỗ đậu xe cách đó không xa, bước chân nặng nề cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Ít nhất tâm tình của Vưu Dữu đã tốt lên, quan trọng hơn so với tất cả mọi thứ.
Phòng làm việc FU gần đây không có thêm bất kì hoạt động nào, như vậy cũng tốt. Phó Nhiễm không cần lo lắng cho những việc đó. Mua ít hoa quả Vưu Dữu thích ăn, cô lái xe đến Vưu gia. Chú đã trở lại làm việc tại chỗ công tác trước kia ở thị trấn Nghênh An, còn thím thì chuyên tâm ở nhà chăm sóc cho Vưu Dữu.
Phó Nhiễm đưa Vưu Dữu đi phơi nắng, không ít hàng xóm đến chào hỏi thân thiết. Ban đầu, Vưu Dữu còn tỏ ra tránh né, cảm thấy tự ti.
" Vưu Dữu, em xem, mọi người đều thật quan tâm đến em, đều hy vọng em có thể sớm vượt qua."
Vưu Dữu kéo cánh tay Phó Nhiễm, hàng xóm đến gặp mặt chào hỏi an ủi, cô sẽ mỉm cười nói cảm ơn, con cảm thấy tốt lắm.
Những ánh nắng nhỏ xuyên qua những tán cây rừng cao ngất chiếu xuống đan xen, trên quảng trường có mấy người đánh cầu lông nên Phó Nhiễm không dám mang Vưu Dữu ra ngoài lâu.
Bọn họ về đến nhà, thím đang chuẩn bị cơm trưa, toàn bộ cửa sổ xung quanh được mở ra, Phó Nhiễm có thể ngửi được hương vị của một cuộc sống mới, yên ổn tốt lành.
Đột nhiên, một hồi chuông cửa phá vỡ sự yên tĩnh.
Vưu Dữu ngồi ở phòng khách đọc sách, Phó Nhiễm đặt số đồ ăn lấy từ trong bếp ra xuống.
"Có phải chú về không? "
" Hôm nay sao lại về sớm như vậy? "
Thím nói thầm phía sau.
Phó Nhiễm không hề đề phòng mở cửa ra, cửa mới mở được một cánh ngay sau đó liền bị một đám người bên ngoài dùng sức đẩy ra.
Đột nhiên đối mặt với một đám người chen vào, Phó Nhiễm ngạc nhiên đứng nhìn không nói được lời nào.
" Các người là?"
" Vưu Dữu ở đây!"
Phóng viên dẫn đầu hô lên, ngay sau đó vài cái microphone đưa đến trước mặt Phó Nhiễm.
" Xin hỏi Vưu Dữu trở lại Nghênh An là khi nào? Trước mắt bệnh tình đã khôi phục như thế nào? "
Phó Nhiễm nhíu mi, nhìn toàn bộ đám người đứng ở phòng khách, cô miễn cưỡng nở nụ cười nhạt.
" Thật xin lỗi, Vưu Dữu cần yên tĩnh nên trước mắt không nhận phỏng vấn, cũng cảm ơn mọi người đã quan tâm, cô ấy khôi phục rất tốt."
Có người chụp ảnh tiến lên, thím mặc tạp dề đi đến che mặt cho Vưu Dữu.
" Đừng chụp, chúng tôi rất tốt, các người đừng chụp."
Vưu Dữu cuống quít đưa lưng lại, tay chân luống cuống cầm lấy chiếc khăn quàng cổ quấn lên trên mặt
" Tránh ra, không được nhìn, tất cả tránh ra."
" Mời các người đi cho."
Phó Nhiễm đi đến đứng bên cạnh thím.
" Vưu Dữu muốn nghỉ ngơi."
" Nếu đã khôi phục tốt, vậy tại sao không dám cho chụp ảnh. Phải biết rằng mọi người đều rất quan tâm đến tình trạng của Vưu Dữu..."
Một nữ phóng viên đưa micro tới trước mặt thím.
" Chuyện xảy ra hai năm trước từng khiến dư luận xôn xao, cảnh sát cũng đã điều tra ra chân tướng. Nếu người huỷ hoại khuôn mặt của Vưu Dữu là một gã say xỉn, vì sao lúc trước các người một mực chắc chắn là do Lý Sâm gây ra?? Là bí mật gì không muốn công bố?"
Thím bị hỏi không trả lời được, hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Hai năm trước rõ ràng dư luận đứng về phía Vưu Dữu. Mà hôm nay, hai năm sau bọn họ đã chuyển hướng, trực tiếp nhắm thẳng vào Vưu gia, mà không để cho gia đình này có thời gian bớt đi chút gánh nặng.
"Lúc trước Lý gia đã bồi thường hai trăm vạn, nếu người huỷ khuôn mặt Vưu Dữu không liên quan gì đến Lý Sâm, các người lấy lí do gì để nhận số tiền này?"
Càng nói càng quá đáng.
Phó Nhiễm đi qua ôm lấy Vưu Dữu, ý bảo thím đưa cô vào phòng.
"Nếu Lý Sâm không liên quan, thì vì sao lại cho chúng ta tiền? Chẳng lẽ không thấy mâu thuẫn hay sao?"
" Đó là tiền viện phí, Lý Gia biết được chuyện Vưu Dữu nói ra, sau không muốn làm to chuyện nên mới bồi thường để được giải quyết êm thấm."
" Mời các người đi ra ngoài, tôi vẫn nói lại câu nói trước kia: Chúng ta không nhận một đồng nào từ Lý gia."
Phó Nhiễm đẩy bọn họ đi ra ngoài.
" Các người còn như vậy tôi sẽ báo cảnh sát."
" Nếu không phải nhận tiền của Lý gia, vậy hai năm qua viện phí của Vưu Dữu chi trả ở đâu ra? "
" Có phải các người đã sớm biết kẻ say xỉn không có lấy một xu, nhân cơ hội lấy tiền bồi thường của Lý gia?"
" Lúc ấy, hẳn còn có nhiều nhà hảo tâm quyên góp tiền ủng hộ, tổng cộng các người đã lấy được bao nhiêu?"
"...."
Phó Nhiễm cố gắng hết sức đuổi bọn phóng viên ra ngoài, cuối cùng tận dụng luôn cây chổi để ở nhà bếp.
Cô bước đến trước phòng Vưu Dữu, cửa đã bị khoá trái. Thím nghe được tiếng động từ bên ngoài nên đứng dậy mở cửa.
Vưu Dữu sợ hãi chui vào trong chăn, thím cũng buồn đến độ chảy nước mắt.
" Tại sao lại như vậy? Chúng ta chỉ mới trở về, bọn họ làm thế nào lại biết được tin tức này?"
Phó Nhiễm đi đến bên giường, thấy Vưu Dữu nằm trong chăn không chịu chui ra, giọng nói nặng nề đầy áp lực.
" Vì sao không chịu buông tha cho em, về sau em phải sống như thế nào bây giờ? Em còn có thể có tương lai phía trước sao? "
" Vưu Dữu, đừng nói ngốc".
Giọng Phó Nhiễm có chút nghẹn ngào, hai tay đặt lên ngực mình.
" Chuyện đau đớn hai năm trước quả thật không thể so sánh cùng hôm nay. Em đã chịu đựng đến ngày hôm nay, nỗi đau này cũng chỉ có mình em cảm nhận nhiều nhất, bọn họ muốn nói gì cứ mặc cho họ nói đi."
Phó Nhiễm nói mãi, Vưu Dữu mới chịu buông chăn chui ra ôm lấy Phó Nhiễm.
" Chị hãy cho em ở bên cạnh chị, bằng không em không biết làm sao chịu đựng nổi nữa. Bọn họ chỉ muốn bức em đến chết..."
Thím vừa khóc vừa đi ra phòng khách gọi điện thoại cho chú. Không bao lâu chú đã vội vã về đến nhà.
" Vì sao lại như vậy?"
Chú ngồi trên sôfa, khuôn mặt đầy lo lắng hỏi, hai tay ôm lấy đầu.
Phó Nhiễm an ủi Vưu Dữu xong đi ra khỏi phòng.
" Chú, nếu ngay cả hai người đều hoảng loạn như vậy thì Vưu Dữu biết làm sao bây giờ? Đám phóng viên nói lúc trước Lý gia đã cho chúng ta hai trăm vạn, chuyện này không cần suy nghĩ cũng biết được người tung tin là ai. Lý Sâm vô tội được thả ra sau khi chú thím đưa Vưu Dữu ra nước ngoài. Cho nên bọn họ tức giận đến nay vẫn chưa nói ra được."
" Chẳng lẽ vì tức giận mà bức chúng ta đến vậy sao?"
Vưu gia thật vất vả mới trở lại được cuộc sống yên bình, người khác chỉ cần chỉ một ngón tay là có thể làm đảo lộn tất cả.
Lý Vận Linh thản nhiên tự đắc ngồi xem tivi ở phòng khách, Tiêu quản gia đứng bên cạnhTrên tivi màn hình 56 inch truyền đến tin tức mới nhất. Trên bàn là đủ các món ăn vặt, một ly trà hoa nhài thơm ngát.
" Tiêu quản gia, chờ cuối tuần bà cùng chú Vương đi một chuyến đến hội từ thiện, chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút."
'Phu nhân, bà thật có tấm lòng như Bồ Tát."
Tiêu quản gia ngẩng đầu.
" Là thiếu phu nhân."
Ánh mắt Lý Vận Linh hiện lên một tia tức giận, nét mặt vẫn không thay đổi.
" Không! Là Phó Nhiễm".
Tiêu quản gia vội vàng sửa lại.
Tin tức đang chiếu là các phóng viên đến Vưu gia phỏng vấn đưa tin, hình ảnh Phó Nhiễm đẩy đám phóng viên ra khỏi cửa.
Lý Vận Linh nâng tách trà lên, tươi cười xen chút khinh thường.
" Nhìn một chút cũng không ra Thiên kim tiểu thư, may mà vẫn chưa cưới vào cửa Minh gia."
"Đúng, đúng vậy.
Tiêu quản gia ở bên phụ họa.
Trong mắt Lý Vận Linh đang nghĩ đến hình ảnh người của Vưu gia lo lắng sợ hãi. Ngược lại, bà lại cảm thấy rất thoải mái.
Ác mộng của Vưu gia, giờ mới chỉ bắt đầu.
Tin tức như cơn đại thuỷ triều ập đến, thậm chí còn có phóng viên xuất hiện ở nơi cha của Vưu Dữu làm việc. Mẹ Vưu Dữu cũng không dám ra ngoài mua đồ ăn. Trên internet xuất hiện người tung tin thần bí, nói là chuyện hai năm trước còn có điều bí ẩn c.
Cả ngày Vưu Dữu chỉ trốn trong phòng, ngay cả phòng khách cũng không dám bước ra một bước. Thậm chí có người trên mạng còn tìm được địa chỉ nhà Vưu Dữu, chạy đến gây náo loạn nói người Vưu gia lừa gạt lòng hảo tâm của bạn bè trên mạng, bọn họ năm đó là bị lừa...
Những từ khó nghe luôn lặp đi lặp lại.
Không đem Phó gia bức bách phá hỏng là không chịu bỏ qua.
Ai ai cũng quên mất tổn thương của Vưu Dữu không phải là giả, bọn họ đều xem nhẹ rồi bỏ qua.
Cô gái họ đã từng bảo vệ ấy ngược lại bây giờ họ lại từng bước huỷ hoại.
Phó Nhiễm đứng trong đại sảnh của tập đoàn MR, thư kí xinh đẹp vừa cúp điện thoại.
" Thật xin lỗi, không hẹn lịch trước nên cô không thể gặp mặt tổng giám đốc".
" Tôi thật sự có việc gấp, làm phiền cô..."
" Thật xin lỗi!!"
Khuôn mặt lạnh băng trả lời.
Phó Nhiễm chọn một chỗ trong đại sảnh ngồi xuống, thư khí Nghê cùng Hàn Tuyển đi ngang qua đại sảnh, cả hai đi đến thang máy chuẩn bị lên tầng 33.
Phó Nhiễm vừa ngẩng đầu nhìn thấy thư khí Nghê, cô không quan tâm, đứng dậy tới đó.
"Làm sao cô có thể đứng ở đây??"
Thư kí Nghê nhíu mày hỏi.
" Tôi muốn
"Có hẹn trước sao?? "
Phó Nhiễm cắn chặt môi.
"Không có!"
"À, vậy thật xin lỗi, cô nên trở về đi."
Thư kí Nghê ngẩng đầu nhìn những con số đang chạy xuống.
" Tôi thật sự có việc gấp muốn gặp hắn"
Hàn Tuyển đứng bên cạnh cũng không nói ra đến một câu. Thư kí Nghê nhìn qua gương của thang máy nhìn Phó Nhiễm, chỉ chỉ về phía cầu thang bộ.
" Nếu không cô đi thang bộ lên. 33 tầng cũng chẳng thể làm khó được cô!! "
" Cô không cần làm như vậy".
Phó Nhiễm chậm rãi nói từng chữ.
" Tôi nhớ rõ tôi chưa từng đắc tội với cô."
" Đây là trách nhiệm của tôi, cô lần trước tự tiện xông lên khu làm việc tầng 33, hại tôi bị Lvan mắng to nếu thêm một lần nữa tôi sẽ bị đuổi việc. Tôi nghĩ cô nên nhận ra, tiết kiệm chút khí lực đi, chắc ngài ấy sẽ không muốn gặp cô."
" Ý của cô hắn lần trước ở trong văn phòng??"
" Đúng vậy."
Thư kí Nghê cười nói.
" Vậy thì như thế nào?? "
" Đi thôi."
Hàn Tuyển thấy cửa thang máy mở ra, ý bảo thư kí Nghê vào.
Phó Nhiễm trở lại đại sảnh, vẫn ngồi đợi đến lúc 17h, nhìn thấy Minh Thành Hữu từ tầng trên đi xuống.
Hắn đi từng bước chậm rãi, trên người là bộ Tây phục được cắt may tinh tế, Phó Nhiễm vội vàng đi theo. Ra tới cửa xoay của đại sảnh, nhìn thấy thân hình cao lớn của Minh Thành Hữu được bao phủ bởi ánh chiều tà cuối ngày có chút hiu quạnh, mái tóc đen cắt ngắn, bóng dáng chiếu thành bóng người kéo dài tới bên chân Phó Nhiễm.
Cô nâng tầm mắt, bỏ qua suy nghĩ mà thừa lúc Minh Thành Hữu đi về phía bãi đỗ xe, cô vội vàng đuổi theo.
" Minh Thành Hữu".
Người đàn ông không dừng lại, Phó Nhiễm chạy tới trước mặt hắn, đứng chắn trước cửa xe.
" Tam Thiếu, tôi muốn cùng anh nói chuyện một chút."
Ánh mắt của Minh Thành Hữu hiện lên tia không kiên nhẫn một cách rõ ràng.
" Muốn nói chuyện gì??"
" Chuyện về Vưu Dữu".
Phó Nhiễm nói thẳng vào vấn đề và cũng thấy được Minh Thành Hữu không muốn cho cô chút thời gian. Minh Thành Hữu cũng đã dự đoán được, lúc này các phương tiện truyền thông tivi & internet, mọi phía đều chĩa thẳng về phía Vưu Dữu.
" Không có liên quan gì đến tôi cả..."
Phó Nhiễm nghe được sự lạnh lùng trong lời nói của hắn.
" Vưu Dữu đã chịu quá nhiều tổn thương, các người có thể buông tha cho nó hay
" Tôi nghe không hiểu ý của cô lắm".
Ngón tay Minh Thành Hữu chỉ chỉ về phía Phó Nhiễm, ý muốn bảo cô tránh ra, hắn nói chậm rãi từng chữ.
" Tôi còn có tiệc xã giao".
" Việc lúc đó ai cũng có một phần trách nhiệm..."
Minh Thành Hữu đặt bàn tay lên vai Phó Nhiễm, năm ngón tay dùng sức, Phó Nhiễm có thể cảm nhận được đầu ngón tay đều thêm chút lực.
Phó Nhiễm ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy tay hắn muốn xuyên qua bả vai cô, nắm chặt tay lại có thể nghe được âm thanh của xương cốt. Cô chưa kịp kêu đau, Minh Thành Hữu đã trước một bước đẩy cô ra. Bước chân Phó Nhiễm lảo đảo, cô ném túi xách đang cầm trong tay ra. Hắn rất nhanh lái xe rời đi, đuôi xe thoáng cái đã cách xa cô.
Phó Nhiễm vẫn đi lên phía trước nhưng xe của người đàn ông đã ra khỏi công ty. Phó Nhiễm đi đến nhặt túi lên, lấy chìa khoá từ trong túi khởi động xe đuổi theo.
Lúc lái xe ra gặp đúng thời điểm tan sở nên không thể lái xe chạy nhanh, hiển nhiên Minh Thành Hữu đã đi cách xa cô. Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu chạy đến đoạn cao tốc, chiếc Bugatti Veyron phát huy ưu thế vô cùng nhuần nhuyễn, Phó Nhiễm phía sau tăng tốc, hai chiếc xe một trước một sau đuổi theo không từ bỏ.
Một chiếc xe đi ngang qua, Phó Nhiễm cảm thấy rõ phía sau xe như lung lay, xe Audi đã đi với tốc độ rất nhanh, nhưng cứ như vậy vẫn bị Minh Thành Hữu bỏ rơi lại phía sau không thấy rõ nữa.
Phó Nhiễm lái xe đến Y Vân Thủ Phủ, phát hiện ra biệt thự vẫn như trước kia không có gì thay đổi. Cô chạy xe đến khu Nam Đường, cho xe dừng ở góc đường, đi bộ qua nhìn thấy Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia đang bận rộn trong vườn.
Cô đứng đợi bên ngoài ước chừng đã được một giờ đồng hồ nhưng vẫn chưa thấy Minh Thành Hữu
Phó Nhiễm thất vọng lái xe rời đi, lúc này nhận được điện thoại của chú nói buổi tối Vưu Dữu không chịu ăn gì cả.
Phó Nhiễm tắt điện thoại, gục đầu mình lên tay lái. Hiển nhiên Minh Thành Hữu còn có chỗ ở khác nhưng cô không biết chỗ đó và tìm cũng không thấy.
Cô lái xe trên đường không mục đích, cũng biết làm như thế này là phí công vô ích. Cô lái xe chạy đến Mê Tính, muốn thử xem vận may của mình có tốt hay không. Chạy xe vào bãi đỗ xe, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe của Minh Thành Hữu đậu ở đây.
Phó Nhiễm bồn chồn đi vào bên trong, nơi này là thế giới của những người sa đọa.
Đứng ở trước cửa phòng Vip Thiên Tự, cô biết rõ Minh Thành Hữu lúc nào cũng muốn ở những chỗ tốt nhất. Phó Nhiễm lặng lẽ đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một người đang nằm trên ghế sô pha.
Cô nhẹ nhàng bước vào trong, trong phòng ngoài Minh Thành Hữu ra không có người khác. Gót giày giẫm lên thảm trên nền có cảm giác giống như đặt mình vào trong đám mây phiêu diêu mờ ảo mà không thực tế.
Trên tivi trong phòng đang phát đi phát lại một khúc nhạc 'Đoán không ra'.
Minh Thành Hữu nằm ở đây, cánh tay phải che mắt, hai chân gác lên, hô hấp trầm ổn như đang ngủ.
[ Đoán không ra.
Ở chung so với lúc xa nhau lại sẽ yên lặng
Hai người chính là được này nào hay ngày đó??
Không thể cảm nhận mỗi lần chạm vào nhau.
Là lạnh, là nóng???
Nếu như chợt xa chợt gần làm em muốn tự
Vậy anh tình nguyện trở lại cuộc sống một mình
Nếu như chợt nóng chợt lạnh, em thản nhiên viện cớ
Anh thà rằng chưa bao giờ nghiêm túc với em
.........
Càng là người mình quan tâm lại càng thấy hoài nghi. ]
Phó Nhiễm đi qua ngồi vào ghế sô pha đối diện Minh Thành Hữu, áo vest bị quăng sang một bên, chìa khóa xe cùng di dộng nằm lộn xộn trên bàn.
Hai năm sau, cô mới lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng này của hắn.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, phục vụ mang rượu đi vào.
" Tam thiếu".
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Nhiễm ngồi đối diện.
Minh Thành Hữu thả tay phải xuống, chau mày ngồi ngay lại vừa nâng tầm mắt lên nhìn thấy bóng dáng Phó Nhiễm ngồi đó.
Hắn nghĩ chắc mình nhìn lầm rồi, định thần nhìn kĩ lại mới phát hiện đó không phải là cô ấy hay sao?
" Tam thiếu, ngài muốn gọi thêm gì nữa không ạ?? ".
Phục vụ tự động khui chai rượu.
Minh Thành Hữu phất phất tay ý bảo hắn ra ngoài, môi mở ra chỉ không nói.
Phòng Vip rộng lớn như vậy, sau khi nhân viên phục vụ ra ngoài lại chỉ còn hai người ngồi đối diện
Ngón tay thon dài của Minh Thành Hữu cầm lấy ly rượu, hắn chưa uống ngay mà cầm trên tay lắc lắc, ngửi mùi hương tỏa ra rồi đưa đến bên môi.
Phó Nhiễm không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm các động tác của hắn.
Minh Thành Hữu ngửa cổ uống cạn ly rượu, hắn gác chân trái lên, cánh tay chống ở chỗ dựa lưng, theo động tác ấy bộ tây phục bó chặt cơ thể hắn, lộ ra một vóc người tỉ lệ hoàn mỹ.
Hắn không mở miệng nói chuyện với cô, lại coi cô như là không khí như lúc trước.
" Tam thiếu, anh có thể không nói chuyện với tôi nhưng tôi hy vọng anh hãy nghe những lời tôi nói. Sự việc này nếu còn tiếp tục như vậy, cả hai bên sẽ đều không có lợi."
Minh Thành Hữu cầm lấy di dộng gọi một cuộc điện thoại. Từ đầu đến cuối chưa liếc mắt qua Phó Nhiễm.
" Alo! Gọi thêm vài người tới đây vui vẻ, ta đã đặt phòng tốt nhất, chỗ cũ."
Phó Nhiễm thừa biết đây không phải lúc để cô nói rõ ràng mọi thứ.
" Tôi biết sự việc lần này là do Lý gia khơi lên. Lý Sâm không hủy hoại gương mặt của Vưu Dữu nhưng hắn cưỡng bức Vưu Dữu là chuyện có thật. Nếu không vì hành động của hắn làm Vưu Dữu mất tự chủ, cũng không thể có ngày hôm nay."
" Cô tin như vậy?? ".
Minh Thành Hữu bỗng nhiên cắt ngang lời cô, ảnh mắt nhìn thẳng vào Phó Nhiễm.
Đột nhiên tiếp xúc với ánh mắt người đàn ông này, cô do dự nhìn tránh đi. Minh Thành Hữu cầm bao thuốc lên lấy ra một điế
" Cô tới đây."
Phó Nhiễm bước đến, đôi chân tiếp xúc với mặt thảm mềm mại không làm phát ra tiếng động. Minh Thành Hữu đưa cái bật lửa bạch kim cho cô, hành động lưu loát.
" Giúp tôi châm điếu thuốc."
Cô cầm lấy cái bật lửa, ngón tay không khỏi đụng chạm với tay hắn.
Đầu ngón tay Minh Thành Hữu lạnh buốt, hắn sáp mặt mình tới gần Phó Nhiễm cho cô châm thuốc. Mùi khói thuốc bay lượn lờ quanh ngũ quan sắc bén, hắn hạ mi mắt nhìn xuống. Phó Nhiễm nhìn xuống thấy được khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ này, mê mị mà trầm tĩnh.
Minh Thành Hữu mân mê điếu thuốc, vừa đúng lúc kéo ra khoảng cách cùng Phó Nhiễm, không gần, đương nhiên làm cả hai đều xa lánh nhau. Miệng nhả ra từng đợt khói thuốc thưa thớt khiến người ta say mê. Phó Nhiễm bị sặc, khẽ nhíu mày.
Trong phòng yên lặng cắt đứt với mọi âm thanh bên ngoài, chỉ có những âm thanh cực nhỏ do Minh Thành Hữu hút thuốc tạo ra, lại giống như nhẹ nhàng mờ ảo không nắm bắt được.
Phó Nhiễm cầm trong tay cái bật lửa của Minh Thành Hữu, bật ra rồi đóng lại, nhìn thấy ánh lửa nhỏ chạm đầu ngón tay.
Dường như cô không nói tiếng nào, hắn cũng sẽ không mở miệng nói trước.
Người đàn ông này đã hiểu như thế nào là trầm ổn nội tâm, hắn có thể thờ ơ lạnh nhạt. Phó Nhiễm do dự, lo âu. Hắn đứng ở đỉnh núi cao nhất nhìn xuống, lại thích hợp gây khó dễ đúng mức.
← Ch. 066 | Ch. 068 → |