Giết chồng! Đứa bé vẫn còn
← Ch.128 | Ch.130 → |
Phó Nhiễm trở lại phòng bệnh, má Trần cúi đầu đi bên cạnh.
Phó Nhiễm đưa tay lên muốn mở của, nhưng lại không mở, nói: "Bác Trần, bác đi theo tôi."
"Tiểu thư, cô mau nghỉ ngơi đi."
Phó Nhiễm không lên tiếng, đi về phía trước, má Trần đành phải cùng cô đi tới đứng trước của thủy tinh.
Cách một tầng thủy tinh trong suốt, Phó Nhiễm nhìn vào phòng bệnh, Phạm Nhàn hôn mê cho tới giờ còn chưa tỉnh lại, theo lời bác sĩ nói, không biết sẽ có kì tích xảy ra trên người của mẹ hay không?
Má Trần hốc mắt đỏ hoe: "Phu nhân"
"Bác Trần, bà đã đi theo mẹ tôi bao lâu rồi?"
"Hai mươi mấy năm rồi, khi mẹ cô cưới chồng tôi liền đi theo."
Phó Nhiễm đưa tay chạm vào mặt kính thủy tinh, nói: "Bà có biết, vì sao mẹ tôi trở thành như thế không
Má Trần đưa mắt nhìn chằm chằm Phạm Nhàn đang nằm trên giường bệnh, lắc đầu một cái.
"Là do Vưu Ứng Nhụy, cô ta đi vào Vân Thủy Thiên Sơn, đẩy tôi xuống cầu thang, mẹ tôi bị như vậy cũng do cô ta làm!"
Đáy mắt má Trần hiện lên sự đau đớn, nước mắt không kiềm được chảy xuống: "Phu nhân."
"Bác Trần"
Phó Nhiễm nghiêng người nhìn sang, mắt nhìn chằm chằm vào mắt má Trần.
"Thật sự, bác không thấy Vưu Ứng Nhụy đi vào sao?"
"Tôi..."
Má Trần nghĩ tới hậu quả, do dự một cái rồi lắc đầu.
"Tôi thật sự không nhìn thấy."
Phó Nhiễm gật đầu một cái, không nói gì nữa.
Triệu Lan biết tin Phạm Nhàn gặp chuyện không may, mua đồ tới thăm.
Phó Nhiễm ở trong phòng bệnh dưỡng thai, dù sao cô cũng đã gặp đả kích quá lớn rồi, mấy ngày nay ăn đo ăn cũng không thấy ngon miệng, người lớn có thể chịu đựng được, nhưng đứa trẻ thì không.
Triệu Lan thần sắc tiều tụy, ngồi bên cạnh Phó Nhiễm, không nghĩ tới Minh Tranh lại đi vào đây.
Phó Nhiễm nhìn thấy, trong lòng áy náy, cô chống người lên gọi.
"Ca c
Gương mặt tuấn tú của Minh Tranh hiện lên sự lạnh lùng, kiên quyết, bước tới ngồi cạnh Triệu Lan, mắt không nhìn Phó Nhiễm, nói.
"Đi, về nhà."
"Mẹ không đi, mẹ muốn ở lại bệnh viện."
Minh Tranh nghe thấy, mặt mày xanh mét: "Mẹ đi cả ngày không về, mẹ muốn làm gì đây? Có phải trong mắt mẹ chỉ có mỗi một mình thằng đó?"
Triệu Lan rụt vai lại, nói.
"Minh Tranh, bệnh tình của Thành Hữu hiện tại thật sự không tốt, mẹ muốn ở lại đây!"
"Nó không tốt?"
Mắt Minh Tranh đỏ lên: "Thời điểm tôi bị người khác mắng chửi là con riêng, mẹ muốn con chịu đựng. Mẹ con bọn chúng đuổi tận giết tuyệt con khắp nơi, mẹ cũng kêu con nhẫn nhịn. Mẹ, Minh Thành Hữu hiện tại mới là con của mẹ, mẹ cũng kêu nó nhịn như thế sao?"
Triệu Lan á khẩu, không nói được lời nào, ôm mặt khóc rống lên.
Phó Nhiễm vội vén chăn lên, bước xuống giường: "Ca ca, anh đừng làm thế."
Minh Tranh nhìn Phó Nhiễm, ánh mắt lạnh lùng, xa cách: "Trước khi chết, ông ta đã nói điều bí mật này cho em, nhưng em lại giấu tới bây giờ, nói cho cùng, trong lòng em vẫn còn hình bóng của Minh Thành Hữu phải không? Nếu không phải bệnh tình của nó nguy kịch em mới gọi điện thoại cho chúng tôi, có phải em tính lừa gạt tôi cả đời không? Tiểu Nhiễm, phải chi em dành một chút tình cảm của nó dành cho tôi, chắc em không đối xử với tôi như thế này?"
Đối mặt với sự chỉ trích của Minh Tranh, Phó Nhiễm không thể phản bác lại được, mối câu anh nói đều đúng. Minh Vân Phong muốn cô giữ bí mật, có nói ay không là do cô, Phó Nhiễm không tìm được lý do để giải thích.
Minh Tranh kéo Triệu Lan ra ngoài, Triệu Lan thấy bệnh tình của Minh Thành Hữu rất nặng, kiên quyết không muốn đi.
Phó Nhiễm lo lắng, vội xỏ giày vào rồi đuổi theo.
Hai người đứng trước cửa thang máy, thang máy mở ra, Minh Tranh bước vào, khi nhìn thấy người bên trong thang máy, chợt lui ra.
Lý Vận Linh đưa tay chặn cửa thang máy lại, bước ra ngoài, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Minh Tranh.
Minh Tranh lạnh lùng quay ngoắt đi, nói.
"Mẹ, chúng ta đi!"
"Đợi chút, Minh Tranh."
Lý Vận Linh tiến lên nắm lấy tay áo Minh Tranh, nói: "Mẹ tin tưởng lời nói của Phó Nhiễm, mẹ mang thai mười tháng, sinh ra một đứa con trai, Minh Tranh, đối với......."
Lời còn chưa nói xong, Minh Tranh dùng sức thu tay lại, nói: "Nhưng tôi không tin, bà cũng đừng hoang tưởng, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có quan hệ gì tới bà, không phải bà không cho tôi gọi bà là mẹ sao? Nói tôi không xứng, tôi nói cho bà biết, tôi cũng chẳng thèm."
"Minh Tranh, mẹ biết sai rồi, nhưng mẹ không hề nghĩ con là con của mẹ" Lý Vận Linh không biết làm gì, tinh thần suy sụp, trong tay cầm một tờ giấy: "Đây là kết quả xét nghiệm AND* của mẹ và Thành Hữu, sự thật, Thành Hữu không phải là con của mẹ."
( *Xét nghiệm AND: Là phép xét nghiệm dùng ADN (Axit DeoxyriboNucleic) có trong các tế bào của cơ thể chúng ta để xác định quan hệ huyết thống. Theo di truyền học, 23 sợi nhiễm sắc thể đơn có trong tế bào trứng của người mẹ và 23 sợi nhiễm sắc thể đơn có trong t*ng trùng của người cha kết hợp với nhau tạo thành 23 cặp nhiễm sắc thể có ở người con. 23 cặp nhiễm sắc thể này có trong mỗi tế bào của cơ thể chúng ta (Ngoại trừ tế bào sinh dục tr thành). Xét nghiệm ADN cho phép chúng ta kiểm tra được mối quan hệ huyết thống một cách chính xác nhất hiện nay. )
Nói đến đây, Lý Vận Linh thật đau lòng, cúi người xuống, tình cảm 27 năm qua, không thể chỉ vì một lời nói là con riêng thì có thể xóa bỏ được. Toàn bộ tâm huyết bà đã đặt hết lên người của Minh Thành Hữu, vì con, thậm chí bà không từ bỏ một thủ đoạn nào. Bà đã từng đem đứa con ruột thịt của mình dẫm nát dưới chân.
Bà sai rồi, sai hoàn toàn rồi!
Minh Tranh nhìn chăm chú vào tờ xét nghiệm, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, cười cười, cao giọng nói: "Tờ giấy vụn này có thể chứng minh được điều gì? Bà nghĩ bà làm thế này, tôi sẽ cảm động ư?"
Minh Tranh đưa tay chỉ vào chính mình, nói tiếp.
"Muốn tôi nhận thức bà? Kiếp sau đi!"
"Minh Tranh."
Triệu Lan vội vàng lên tiếng.
"Con đừng như vậy."
Minh Tranh lạnh lùng cắt ngang lời nói của Triệu Lan.
"Mẹ sợ con đắc tội với bà ấy sao, sợ bà ấy cản trở mẹ nhận lại đứa con ruột ư?"
Bàn tay vốn đang nắm chặt, Triệu Lan vội vàng buông ra, bóng dáng cao lớn của Minh Tranh tiến vào thang máy.
"Mẹ, con sẽ không đến bệnh viện tìm mẹ nữa, trong lòng mẹ, con vĩnh viễn không bao giờ tồn tại."
Bước vào thang máy, trong lúc cánh cửa đang đóng lại, ánh mắt anh lần lượt lướt qua ba người đang
Trong mắt hiện lên sự trầm lắng, đau đớn, khiến ai nhìn vào cũng thấy chua xót.
Triệu Lan nhào tới, tay đập vào cửa thang máy.
"Minh Tranh, Minh Tranh..."
Lý Vận Linh dựa lưng vào vách tường, nghiêng người, trực tiếp ngã ngồi trên ghế, tờ xét nghiệm AND rơi xuống đất, bay đến chân Phó Nhiễm, cô khom lưng nhặt lên, đem đưa lại cho bà.
Lý Vận Linh cầm lấy, không nói gì, lập tức xé nát tờ giấy.
Trong mắt bà, có tờ giấy này cũng vô ích.
Lý Vận Linh nắm chặt tờ giấy đã rách nát, tay ôm mặt, Phó Nhiễm đã quen nhìn bà có khí thế cường bạo, cô vãn nhớ Minh Thành Hữu đã đặt cho bà biệt danh là Từ Hi thái hậu*. Nhưng hôm nay, bà cũng chỉ là một người mẹ, một người vợ bị chồng lừa gạt mấy chục năm nay.
(* Từ Hi Thái hậu (tiếng Trung: 慈禧太后; bính âm: Cíxǐ Tàihòu; Wade-Giles: Tz"u2-hsi3 T"ai4-hou4; 29 tháng 11 năm 1835-15 tháng 11 năm 1908) là người nắm quyền lực thực tế của triều đình nhà Thanh trong vòng 47 năm, từ 1861 tới tận khi qua đời năm 1908. Bà cùng với Võ Tắc Thiên được xem như là hai người phụ nữ nắm quyền lực cao nhất của đế quốc Trung Hoa, vốn có tư tưởng kỳ thị phụ nữ nặng nề (trọng nam khinh nữ), trong một thời gian dài.
Nhiều nhà sử học ở Trung Quốc và hải ngoại thường miêu tả Từ Hi thái hậu như một bạo chúa, người phải chịu trách nhiệm cho sự sụp đổ của nhà Thanh, trong khi một số khác cho rằng các đối thủ của thái hậu đã quá thành công trong việc quy tội bà về những vấn đề nằm ngoài tầm kiểm soát của bà lúc đó, và thực tế bà không hề tàn nhẫn hơn hay kém những nhà lãnh đạo khác, nếu không muốn nói đã ít nhiều là một nhà cải cách có hiệu quả - dù miễn cưỡng - trong những năm cuối đời. )
Nước mắt chảy tràn ra kẽ tay, Lý Vận Linh nhìn Triệu Lan, không nói gì, cầm chặt tờ giấy rồi bước về phía thang máy.
Triệu Lan đưa tay giữ cửa thang máy lại, giọng nói như van xin, trước mặt Lý Vận Linh, bà đã quen mình là kẻ yếu3
"Cho tôi đi thăm Thành Hữu với, nếu nó không có việc gì, tôi sẽ không tới quấy rầy nó, cho tôi một cơ hội cuối được không? Van xin bà."
Lý Vận Linh đưa tay lên rồi chợt dừng lại, ánh mt mệt mỏi ngước nhìn đi chỗ khác, không nói gì, chỉ nhích người đi, chừa lại một chỗ trống.
Triệu Lan thấy thế, vội vàng bước vào.
Vưu Ứng Nhụy ra khỏi phòng bệnh không lâu, Minh Thành Hữu lại lâm vào hôn mê.
Phó Nhiễm đứng bên cạnh giường của Phạm Nhàn, bác sĩ đã nói khả năng tỉnh lại của bà bằng không, trừ khi có kỳ tích xảy ra.
Mà Vưu Ứng Nhụy vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, người duy nhất có thể làm chứng, chính là Phạm Nhàn.
Rạng sáng.
Bệnh viện tĩnh lặng như tờ, thỉnh thoảng vang lên vài âm thanh của xe cứu thương, réo vào lòng người, trong nhà mà có người bệnh, nghe êm thanh này giống như tiếng còi đòi mạng.
Mấy đêm Lý Vận Linh ở đây đều phải truyền nước, trong nhà có người giúp việc tới đây, nhưng bà không yên tâm. Cho nên tối nào bà và Tiêu quản gia cũng ở lại.
Cửa chợt mở ra, Tiêu quản gia vừa nghe điện thoại vừa bước ra ngoài.
Cô nhanh chóng rẽ sang hướng khác mà đi.
Trên hành lang bệnh viện, có một người mặc một chiếc quần dài màu vàng nhạt, mang đôi dép màu trắng đang bước tới, cô ta nhìn xung quanh, không thấy ai liền mở cửa
Bên trong phòng bệnh chỉ mở một ngọn đèn nhỏ mà thôi.
Trên ghế sa-lon, vẫn còn một số đồ đạc mà Tiêu quản gia để trên ấy, lắng nghe xung quanh, cơ hồ không nghe tiếng chân, Vưu Ứng Nhụy đi tới trước giường bệnh, nhìn Minh Thành Hữu nhắm nghiền hai mắt, các con số trên máy theo dõi không ngừng lên cao xuống thấp.
Vưu Ứng Nhụy ngồi vào chỗ của mình, từ trong túi lấy ra một tờ giấy A4 cùng một Hiệp ước.
Cầm mực đóng dấu trong tay, run rẩy không ngừng. Cô ta nhìn Minh Thành Hữu chằm chằm, nước mắt tràn mi, cô ta không biết tại sao bọn họ lại đi tới bước này.
Ban đầu, cô ta dứt khoát đi theo Minh Thành Hữu ra nước ngoài, bởi bì cô yêu anh thật lòng, nhưng giữa đường lại xuất hiện Phó Nhiễm.
Trong mắt Minh Thành Hữu, cô đã trở thành một người ác độc, huống chi con của anh và Phó Nhiễm đã mất, nhất định anh sẽ không bỏ qua cho cô.
Vưu Ứng Nhụy sợ Tiêu quản gia sẽ trở lại, vội vàng mở hộp ra, một tay cầm lấy ngón tay của Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm bước ra từ phòng bệnh của Phạm Nhàn, nhìn Phó Tụng Đình ngủ bên cạnh. Kể từ khi mẹ xảy ra chuyện, ông trở nên ít nói, mà cảnh sát cũng đang tích cực điều tra vụ án này.
Má Trần đứng ngoài cửa, thấy cô bước ra, muốn nói gì đó rồi lại thôi, tiến lên gọi cô.
"Tiểu thư"
Mắt Phó Nhiễm nhìn chằm phía trước, nhìn một hành lang thật dài, không thấy điểm cuối, làm cô cảm thấy sợ hãi và bi thương.
Má Trần thấy cô không nói lời nào, dù sao bà và Phó Nhiễm cũng không thân thiết lắm, cũng không gọi tên bà một cách thân thiết và ngọt ngào như Vưu Ứng Nhụy, thích dùng lời nói ngọt ngào mà khen
"Tiểu thư."
Má Trần tiến lên.
"Bác Trần, có chuyện gì thì bác cứ nói đi" Phó Nhiễm đi chậm lại.
"Tôi nghe đây."
"Tôi, cháu của tôi sắp đi nhà trẻ rồi, con của tôi cũng muốn tôi về chăm cháu, cho nên tôi muốn..."
Phó Nhiễm dừng bước lại.
"Bác Trần, bác đã ở Phó gia mấy chục năm rồi, tiền lương đến nay cũng cao, nghe mẹ nói còn cao hơn lương của con trai bác, bác bỏ được à?"
Đôi mắt cô đen bóng, nhìn thẳng vào như muốn hiểu thấu người khác, má Trần né tránh cái nhìn ấy.
"Tiền, tiền kiếm lại là được."
"Bác Trần."
Phó Nhiễm thở dài.
"Qua hết năm rồi hãy nói được không? Bác xem bộ dạng của mẹ tôi hiện giờ, cũng cần có người thân cận chăm sóc, nếu như có vấn đề gì về tiền lương, chúng ta có thể thương lượng lại."
"Không, tôi không có ý đó."
Má Trần nghĩ đến tình trạng của Phạm Nhàn, hốc mắt đỏ lên.
"Tiểu thưở lại, tiền lương cũng không cần cho thêm, như bây giờ là được rồi!"
Ánh mắt Phó Nhiễm đầy ý nghĩ nhìn má Trần, nói.
"Bác đi nghỉ ngơi đi."
Cô đi cùng với một vài người về phía khu vực phòng bệnh.
Vưu Ứng Nhụy đem hiệp ước đặt ở mép giường, cô ta lấy ngón tay của Minh Thành Hữu lăn vào mực, rồi hướng tới chỗ ký tên mà đóng dấu vào.
Khi sắp điểm chỉ vào tờ giấy, người nằm trên giường có phản ứng, khóe mắt giật giật, Vưu Ứng Nhụy hoảng hốt, gắt gao nắm chặt ngón tay cái của Minh Thành Hữu. Dụng cụ theo dõi phát ra tiếng kêu vang, đầu Vưu Ứng Nhụy đổ đầu mồ hôi, vừa khóc vừa nói.
"Thành Hữu, cố gắng chút xíu đi, để cho em trở thành người vợ trên danh nghĩa của anh được không? Em không biết có thể giữ được anh trong bao lâu?
Hai mắt Minh Thành Hữu nhắm nghiền, hô hấp dồn dập, Vưu Ứng Nhụy nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ có người đi qua nhìn thấy.
Cô ta cầm Hiệp ước lên, tay Minh Thành Hữu nắm chặt lại, mực đóng dấu tràn làn ra ngoài tay, Vưu Ứng Nhụy cố hết sức gỡ từng ngón tay của anh ra.
Phó Nhiễm đi tới đứng trước của sổ, kéo rèm của sổ lên.
Cô đứng bên ngoài, đứa bé trong bụng dường như cũng đã mệt mỏi, đã sớm ngủ rồi, không hề có động đậy gì nữa.
Phó Nhiễm đưa tay chạm lên cửa thủy tinh, đứa trẻ này là sinh mệnh của hai người, một là đứa con cuối cùng của Minh Thành Hữu, một người khác là Phạm Nhàn - người đã dùng tính mạng của mình bảo vệ nó.
Cô bước trở lại, đến trước cửa phòng bệnh Minh Thành Hữu, không do dự đã đứng lại
Phó Nhiễm biết hai ngày nay, tình trạng của Minh Thành Hữu không ổn định, bác sĩ nói có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Cô dựa người vào cánh cửa, trong mắt hiện ra rất nhiều hình ảnh.
Vưu Ứng Nhụy run rẩy, khuôn mặt chứa chan nước mắt.
"Thành Hữu, buông tay ra được không, em xin anh."
Người trên giường ho nhẹ hai tiếng, mí mắt động đậy, như muốn mở mắt ra.
Vưu Ứng Nhụy hoảng hồn, sợ tới mức không biết phải làm gì?
Nếu như Minh Thành Hữu tỉnh lại. khẳng định không bỏ qua cho cô ta, ít nhất bây giờ cô phải làm xong giấy kết hôn này, không thể đợi anh tỉnh dậy được.
Hai mắt Minh Thành Hữu động đậy liên hồi.
Não Vưu Ứng Nhụy hoàn toàn đình trệ, không thể nghĩ được gì nữa, có một số việc làm theo bản năng, căn bản không thể xác định được mình đang làm gì?
Cô ta chợt rút cái gối dưới đầu Minh Thành Hữu, ôm chặt trước ngực, nói.
"Thành Hữu, em hoàn toàn không muốn làm thế này đâu."
Cô ta nhanh chóng đem gối chụp lên mặt Minh Thành Hữu, động tác nhanh gọn không một chút do dự, cánh tay run rẩy, nước mắt tuôn rơi trên gối.
Người nằm trên giường lúc nãy còn cử động, lúc này hoàn toàn nằm im.
Minh Thành Hữu cảm thấy hít thở không được, trước mắt toàn một màu đen, liền ngất đi. Hô hấp bị đình trệ, lồng ngực tích tụ lại sự đau đớn, đau tới mức muốn nổ tung.
Bàn tay nắm chặt lại, không còn sức lực, Minh Thành Hữu không muốn tỉnh lại nữa.
Đột nhiên anh cảm thấy rất nhẹ nhàng, không còn đau đớn nữa.
Không cần đối mặt với việc mất con, không cần đối mặt với ai, càng ngày càng xa rời Phó Nhiễm, cũng không cần đối mặt với Lý Vận Linh và Triệu Lan.
Không còn bất cứ một lo lắng gì nữa, khi người ta gần chết đi, luôn đem tất cả mọi việc mà quên đi.
Danh lợi, địa vị, Minh Vân Phong từng cho anh tất cả, giờ anh không quan tâm đến nữa.
Thật sự phải chết?
Cuối cùng, rồi cũng tới thôi.
Cảm giác thật thoải mái.
Đầu óc Vưu Ứng Nhụy chợt tỉnh táo lại, cô ta không biết mình đang làm cái gì, chẳng qua cô chỉ muốn kết hôn với anh, chưa bao giờ có một ý nghĩ sẽ giết anh.
Phó Nhiễm đưa tay vặn cửa, nhìn qua khe cửa một chút.
Trong mắt chợt hiện lên hình ảnh kinh dị, Vưu Ứng Nhụy đã thả tay ra, nhưng cái gối vẫn nằm trên mặt Minh Thành Hữu.
Cô kinh ngạc nhìn, cả người run rẩy.
Phó Nhiễm nhanh chóng chạy vào, máu nóng trong người chảy dồn dập, tay chân lạnh như băng. Cô đi rất nhanh, Vưu Ứng Nhụy không kịp phản ứng, đã bị Phó Nhiễm đẩy ra.
Cô ta không giữ được thăng bằng nên té ngã.
Phó Nhiễm nhìn tình cảnh trước mặt, kinh hãi, nước mắt tuôn trào, mờ mịt không thấy rõ, cô vội vàng đem gối bỏ ra, hai mắt Minh Thành Hữu nhắm chặt, không động đậy.
Phó Nhiễm nghẹn ngào nơi cổ họng, đưa tay lay lay bờ vai anh, khóc nấc lên thật thương tâm.
"Minh, Thành Hữu!"
Minh Thành Hữu chỉ nghe thoáng thoáng một âm thanh, vang tới từ một nơi rất xa. Xa lắm, chỉ nghe tiếng vang mà thôi, nhưng anh nhận ra được đây là giọng nói của Phó Nhiễm.
Anh không mở mắt ra.
Phó Nhiễm vội vàng cầm điện thoại bàn để gọi, vì đang trong bệnh viện nên cô không mang theo điện thoại di động. Vưu Ứng Nhụy nằm trên mặt đất, thấy Phó Nhiễm muốn gọi điện thoại, vội vàng đứng dậy đoạt lấy.
"Không cho cô gọi điện thoại."
Phó Nhiễm bị cô ta đẩy, chân lảo đảo, cô không dám đối đầu với Vưu Ứng Nhụy, dù sao cô còn có đứa trẻ nữa.
"Cô nói yêu anh ấy ư? Yêu anh ấy mà muốn đưa anh vào chỗ chết à?"
Vưu Ứng Nhụy hốt hoảng nhặt Hiệp ước trên mặt đất lên, nói.
"Phó Nhiễm, lần này tốt cho cô rồi? Tôi không còn gì nữa, cô đã đoạt hết tất cả của tôi!"
Phó Nhiễm đứng ở đầu giường, cô tìm cho mình một vị trí an toàn, nhìn về phía Minh Thành Hữu, thấy sắc mặt anh tái nhợt, bờ môi run rẩy, một bộ dạng rất khó khăn, lòng cô như lửa đốt.
"Cô đưa điện thoại cho tôi, không lẽ cô muốn nhìn anh ấy chết sao?"
"Tôi chưa bao giờ nghĩ như thế, hơn ai hết, tôi luôn hi vọng anh ấy
Vưu Ứng Nhụy nói năng không mạch lạc, ôm lấy Hiệp ước nhìn chằm chằm người đang nằm trên giường bệnh, nói.
"Tại anh, anh ấy không cho tôi cơ hội, ở nước ngoài, lúc anh ấy lần đầu tiên phẫu thuật tim, lúc ấy cô ở đâu? Phó Nhiễm, nếu không có cô, tôi và anh áy sẽ không như thế này."
Vừa nói vừa kéo kéo dây điện thoại, trong tai Phó Nhiễm hoàn toàn không nghe được gì hết, cô bước lên đoạt lấy điện thoại, Vưu Ứng Nhụy chộp lấy tay cô, hai người giằng co nhau, không ai nhường ai. Giờ phút này, Phó Nhiễm bất chấp tất cả, Vưu Ứng Nhụy sợ Tiêu quản gia quay lại, thừa dịp vội vàng kéo đứt đây điện thoại.
Theo quán tính, Phó Nhiễm lui về sau mấy bước, vội vàn đưa tay ôm lấy bụng, Vưu Ứng Nhụy cầm lấy tờ giấy, mau chóng chạy đi.
Bụng Phó Nhiễm truyền đến cơn đau, cô dùng hết sức kêu lên.
"Người đâu, mau tới đây, giúp tôi với!"
Tay đang buông thõng bên giường đột nhiên bị cầm lấy, Phó Nhiễm chợt run lên, quay đầu lại thấy Minh Thành Hữu đã mở mắt.
Một cỗ ấm áp trào ra nơi khóe mắt, tay Minh Thành Hữu nắm tay cô rất nhẹ, Phó Nhiễm vội vàng lau nước mắt: "Em, em đi gọi bác sĩ"
Minh Thành Hữu lắc đầu, giọng nói yếu đuối.
"Kêu cũng như không."
Phó Nhiễm cắn môi dưới, giọng nói nghẹn ngào, thiếu chút nữa đã bật thốt lên "Em đi báo cảnh sát"
Minh Thành Hữu nắm chặt tay cô không buông, hai người rất gần nhau, nhưng đối với Minh Thành Hữu mà nói, điều này không quan trọng nữa, anh nó
"Vừa rồi anh nằm mơ."
Phó Nhiễm đứng bên giường, không nói gì.
"Anh nằm mơ thấy anh biến thành một đứa trẻ, chuẩn bị đầu thai."
Ánh mắt Minh Thành Hữu trống rỗng, nhìn Phó Nhiễm
"Nhưng thật bất ngờ lại biến thành con của em, thật nực cười phải không?"
Phó Nhiễm nhìn nụ cười gượng gạo của anh, trong lòng chua xót, không thể cười được,
Cô quay lưng lại, nhưng nước mắt chảy càng ngày càng nhiều.
Những rắc rối trong chuyện tình yêu của bọn họ, cả hai đều không thể nói gì được. Bởi vì họ không có ý định hàn gắn lại, mà thời gian cũng không cho phép nữa rồi.
Đã bao lâu rồi Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu mới trò chuyện trong hòa bình như thế này?
"Có phải anh thật sự mong muốn có một đứa con?"
Minh Thành Hữu nghĩ đến đứa con đã mất, trong lòng đau đớn.
"Ừ, anh hi vọng mình có thể dùng sinh mạng của anh đổi lấy sinh mạng của nó."
Anh nói một cách vô lực, tay anh nắm chặt tay cô đến phát đau.
Phó Nhiễm nhìn đôi tay xanh mét của anh, đáy mắt ẩn chứa sự bi thương: "Em đã nói dối anh, lúc ấy mẹ em bị thương nặng, em kích động tới mức muốn bỏ đứa bé này, nhưng bác sĩ nói sinh mạng của đứa bé là do mẹ em dùng tính mạng mình đổi lấy. Em biết trong lòng anh cũng mng muốn có nó, em không hề nghĩ đến tình trạng anh như thế này. Hiện giờ, bé đang phát triển rất tốt, anh yên tâm, em sẽ giữ nó lại."
Trong mắt Minh Thành Hữu hiện lên sự nghi ngờ, anh không thể tin được, khuôn mặt tuấn tú rạng ngời lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng Phó Nhiễm, bờ môi run rẩy, nói.
"Em, em không gạt anh chứ?"
Phó Nhiễm cầm lấy tay anh, đặt lên bụng cô, Minh Thành Hữu mở tay ra, mặc dù chưa cảm giác rõ ràng, nhưng vẫn có thể thấy bụng cô nhô lên.
Tim anh đập mạnh, anh kích động, hô hấp dồn dập.
"Phó Nhiễm."
Cô ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh.
"Trước khi chết, cha anh đã nói như vậy sao?"
Minh Thành Hữu hy vọng, lời nói hôm ấy của Phó Nhiễm cũng là một lời nói dối.
Cô nghĩ muốn dối anh lần nữa, nhưng Minh Thành Hữu lại nói trước: "Em nói thật đi, anh không sao!"
Phó Nhiễm buồn bực trong lòng, sắc mặt Minh Thành Hữu vui mừng, nhưng cũng không hi vọng gì nhiều:
"Nếu như anh có thể sống tới ngày đứa bé chào đời, em có thể cho anh ôm nó được không?"
Cô không nói gì, chỉ gật đầu.
Minh Thành Hữu cảm thấy mệt mỏi, nãy giờ nói liên tục, khiến anh không còn sức lực nữa.
Bác sĩ lại kéo được mạng sống của anh về một lần nữa, nhưng không phải lần nào cũng đều may mắn như thế được
Tiêu quản gia thấy cảnh tượng như thế, vội vã chạy tới giường bệnh, vừa mới vào, thấy Phó Nhiễm đang ở bên trong, bà suy nghĩ một chút, rồi vội vàng bước ra cửa.
Bà không hề rời đi, nhưng cũng không quấy rầy bọn họ.
Minh Thành Hữu mở mắt ra lần nữa, gọi tên cô.
"Phó Nhiễm."
Nghe anh gọi tên mình, tim cô đau đớn.
Minh Thành hữu nhìn vào mắt cô, muốn nói điều gì đó, muốn nói nhiều, rất rất nhiều, nhưng thốt ra chỉ có một câu: "Hai chúng ta đã quên hết quá khứ rồi phải không?"
Mắt Phó Nhiễm sáng lên.
Có một số việc cô không hỏi tới, cũng không phải là cô không hiểu.
Nhưng tình cảnh của bọn họ chẳng yêu cũng chẳng thương gì.
"Phó Nhiễm, chúng ta không thể trở lại như trước được nữa, về sau anh không muốn nghe thấy bất kì một tin tức nào liên quan đến em. Nếu anh chết, em hay nói với con rằng, cha nó đi tới một nơi rất xa, sau này lớn chắc nó sẽ hiểu được. Anh rất ích kỷ, anh muốn giữ con lại, nhưng anh lại không thể cùng con đi tiếp quãng đường sau này. Em nhất định phải kết hôn, cưới sớm là tốt nhất, trước khi nó ra đời. Sau khi con đã nhận biết được, em hãy nói cho con biết, nó không phải là không có cha, như thế cũng đỡ phải lừa gạt con."
Cô hiểu, anh cũng hiểu.
Trừ việc quên nhau đi, bọn họ còn có lựa chọn khác sao
← Ch. 128 | Ch. 130 → |