Vay nóng Tinvay

Truyện:Giả Yêu Làm Thật - Chương 064

Giả Yêu Làm Thật
Trọn bộ 222 chương
Chương 064
Phó Nhiễm rời đi, Tam Thiếu thất thế (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-222)

Siêu sale Shopee


Minh Thành Hữu vùi đầu vào cổ cô, thân thể áp sát Phó Nhiễm, tựa như là cô đi tới đâu hắn theo tới đó.

"Ôm em trong lòng anh cảm thấy rất thực tế, không muốn ngồi một mình ở bên ngoài."

Đã hai ngày liên tiếp không ăn bữa cơm thật ngon miệng, Phó Nhiễm nấu xong món ăn ngon đem ra. Cô lấy một chén nhỏ cho chính mình, nhìn tướng ăn của Minh Thành Hữu vẫn chậm chạp thư thái như cũ, Phó Nhiễm không nhịn được nói ra.

"Nếu như đói tại sao không há miệng to mà ăn, mệt mỏi nhiều như vậy?"

Minh Thành Hữu nghiêng mặt nhìn hướng Phó Nhiễm, nghe vậy, quả tiện tay gắp một miếng lên nhét vào trong miệng.

Phó Nhiễm đổ hơn một nửa sợi mì trong bát vào trong chén Minh Thành Hữu.

Hắn đói lợi hại, Phó Nhiễm nhìn hắn ăn mì trong bát

Chiếc đũa trong tay cô càng lúc càng bị nắm chặt, Phó Nhiễm cúi đầu nhìn tô mì, lại ngẩng đầu lên thấy gương mặt tiều tụy của Minh Thành Hữu. Mấy lần muốn nói ra lại không nói được, Phó Nhiễm liên tục do dự, cắn răng nói.

"Em muốn chuyển về nhà ở."

Minh Thành Hữu đặt đũa xuống.

"Anh đã nghe mẹ em nói rồi, cũng được, đến lúc đó anh lại đi đón em."

Nhịp tim Phó Nhiễm đập mạnh kịch liệt, ánh mắt cô cố gắng đối diện với Minh Thành Hữu.

"Ý của em...... Em muốn hủy hôn ước với anh."

Minh Thành Hữu lại không phản ứng ngay lập tức, hắn nheo mắt nhìn thẳng Phó Nhiễm, một hồi lâu sau mới không xác định được.

"Em nói, em phải hủy hôn ước?"

Vạn sự khởi đầu nan.

Phó nhiễm kiên định gật đầu.

"Đúng."

"Tại sao?"

Lần này, hắn suy nghĩ giả thiết.

"Em cảm thấy chúng ta không thích hợp."

"Em theo anh lâu như vậy, tại sao lúc này mới cố tình khăng khăng nói không thích hợp?"

Minh Thành Hữu cũng không cho cô xoay chuyển con đường.

"Tại sao

Phó Nhiễm khẽ cắn khóe miệng.

"Đừng hỏi nhiều như vậy."

"Là bởi vì hắn chứ?"

"Không phải."

Minh Thành Hữu nghiêng đầu nhìn Phó Nhiễm, trong mắt không phân biệt được say đắm hay thăm dò, mới vừa rồi hắn còn tìm được một lý do, ít nhất là cô còn ở lại bên hắn không rời đi.

Ngắn ngủn chỉ là một chút thời gian trước đó.

Phó Nhiễm muốn nói rõ ràng với hắn.

"Em ở lại cùng Minh Tranh không có liên quan gì, di chúc đúng là ý của cha, cho dù chúng ta giải trừ hôn ước em cũng không thể ở cùng hắn. Em lựa chọn rời đi, chỉ là bởi vì...... Em không yêu anh."

Đúng là lý do này chứ?

Trong lòng Phó Nhiễm tự hỏi, lại không tìm được đáp án thật sự, bởi vì lúc này trong lòng đang thiếu một thứ, mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra.

Cô.... đường đường chính chính cỡ nào, một câu không yêu hắn liền trốn tránh toàn bộ trách nhiệm.

Mắt Minh Thành Hữu đỏ ngầu, chưa từng phát hiện một phụ nữ lại cũng có thể tàn nhẫn đến mức như vậy!

Phó Nhiễm đẩy cái ghế ra đứng dậy.

Đúng lúc Minh Thành Hữu nắm chặt cổ tay của cô, năm ngón tay hằn lên đủ biết người đàn ông dùng nhiều sức như thế nào.

"Phó Nhiễm, ở bên cạnh anh đi."

Có thể hắn chưa bao giờ nói chuyện thấp giọng khép nép như vậy với người khác.

Thời gian hắn cần cô nhất, cô lại không chút lưu tình rút tay rời đi.

Vĩnh viễn Minh Thành Hữu sẽ không bao giờ quên lúc cô kiên định dứt khoát đoạn tuyệt rời đi.

Đồ của Phó Nhiễm không nhiều lắm, quần áo trong ngày thường Minh Thành Hữu mua cho cô cùng với Lý Vận Linh chuẩn bị sẵn cô không có lấy đi.

Cô mở tủ treo quần áo ra, lúc sắp xếp lại lật ra cái túi, bên trong là quần lót giống hình thú Tống Chức tặng cho.

Hôm nay Phó Nhiễm nhìn thấy lại không có tâm tình buồn cười như lúc ấy, cô lần lượt đem quần áo của mình bỏ vào trong va ly, sau khi nói thẳng ra mọi chuyện, chỉ sợ ở lâu một đêm sẽ là thêm đau khổ.

Minh Thành Hữu ngồi hút thuốc lá ở trên ghế sa lon, xuyên qua làn khói lượn lờ chăm chú nhìn về phía bóng dáng Phó Nhiễm, bên trong gian phòng tràn ngập mùi vị khói thuốc, hắn bị sặc, nhất thời không khống chế được liền ho khan kịch liệt.

Thì ra là một hơi thở còn lưu lại của một người đã từng sống có thể dễ dàng xóa đi, mang đi mấy bộ quần áo, mang đi đồ cô đã từng dùng là có thể lừa mình dối người là cho tới bây giờ cô chưa từng dừng lại ở nơi này.

Toàn bộ đồ của Phó Nhiễm cộng lại, chẳng qua cũng chỉ là một va ly, một túi máy tính xách tay cùng hai túi hàng mới mua.

Minh Thành Hữu đưa tay dập tắt khói.

"Được chưa?"

"Được rồi."

Minh Thành Hữu nhìn hành lý bên chân

"Muốn anh đưa em đi không?"

Lời nói ôn hòa lại giấu vẻ mãnh liệt vô cùng, Phó Nhiễm kéo va ly, một tay ôm túi.

"Không cần, tự em có thể đi."

"Em đi ra ngoài như vậy, nếu như đụng phải phóng viên em sẽ nói thế nào?"

Bước chân Phó Nhiễm dừng lại, cũng không quay đầu lại.

"Hiện tại có rất nhiều người bởi vì bất hòa tình cảm mà ly hôn? Huống chi chúng ta mới chỉ là đính hôn."

"Chẳng lẽ......"

Trong cái gạt tàn trên khay trà, tàn thuốc bị dập tắt vẫn tỏa ra một làn khói mỏng mờ mịt.

"Mấy ngày nay anh đối với em rất tốt, cũng không thay đổi được em ở lại bên anh lúc khó khăn nhất hay sao?"

Phó Nhiễm mở cửa phòng, một chiếc bóng bị kéo thật là dài, vì không khí trống rỗng bây giờ tăng thêm mấy phần phiền muộn.

"Em thừa nhận, chuyện của Vưu Dữu chiếm một phần rất lớn, nếu chúng ta không thẳng thắn được với nhau thì cần gì phải trói buộc nhau?

Có lẽ người khác sẽ nói em rời khỏi anh lúc này là vì quyền thế, không sao, từ trước đến giờ em sống tương đối thực tế. Anh cũng không coi em là người quan trọng nhất, em cũng không cần phải nhẫn nhịn diễn vai nhân vật hiền từ."

"Được, nói thật hay."

Minh Thành Hữu cười lạnh.

"Nói cho cùng, chính là em cho rằng anh nhúng tay vào chuyện."

"Bây giờ nói chuyện này đã không quan trọng nữa."

Phó Nhiễm xoay người, ánh mắt ngẩng mặt lên đối diện Minh Thành Hữu.

"Nhưng lúc trước anh đã cho em được vui vẻ, em cảm ơn."

"Phó Nhiễm, em đã từng có cảm giác đối với anh?"

Phó Nhiễm nâng hành lý lên, sau khi nghĩ ngợi một lát vẫn không biết trả lời như thế nào, dứt khoát rời đi.

Cảm giác sao?

Đèn trên tường ở cửa cầu thang hắt lên gương mặt hơi tái nhợt của cô gái, trong mắt cô có ánh sao trong suốt, chầm chậm đi qua nơi đã từng bài xích, giống như mọc rễ dưới chân. Mỗi bước đi đều rất chậm, rõ ràng nên vẫy tay chào tạm biệt, vì sao lại lưu luyến?

Tiêu quản gia từ trong phòng ra ngoài nghe được động tĩnh, bà đứng yên tại cửa, tình trạng có chút hiểu không rõ.

"Thiếu phu nhân, đây là...?"

Phó Nhiễm hướng bà gật đầu một cái coi như là chào hỏi xong, bước chân đi ra ngoài cửa.

Cô đứng ở đứng thẳng trước trụ La Mã, nhớ tới sáng sớm hôm đó lúc cô bị Minh Thành Hữu đẩy ra ngoài cửa, vậy mà hôm nay hắn mở một cánh cửa vì cô, chính cô lại cam tâm tình nguyện đi ra.

Trước ánh sáng đèn xe thoáng hiện lên.

Chú Vương mở cửa xe cho Lý Vận Linh, Phó Nhiễm nghe được tiếng bước chân phía sau cửa truyền đến, đầu tóc Minh Thành Hữu rối bời, cúc áo sơ mi tuột ra chiếc, vẻ mặt hắn chần chừ, bước tới bên cạnh Phó Nhiễm.

"Mẹ, sao mẹ cũng tới?"

"Ta không cam lòng...... Chuyện có liên quan đến lão đại ta phải trao đổi với con, Tiểu Nhiễm?"

Lý Vận Linh chú ý tới hành lý trong tay Phó Nhiễm.

"Con đang định làm gì?"

Bàn tay Phó Nhiễm nắm chặt, Minh Thành Hữu thờ ơ lạnh nhạt, Phó Nhiễm biết hắn không thể nào lại giải vây cho cô.

"Con muốn hủy bỏ hôn ước cùng Thành Hữu."

"Cái gì?"

Thần sắc Lý Vận Linh kỳ quặc, ánh mắt giật mình, nhìn hai người băn khoăn.

"Hủy bỏ hôn ước?"

"Đúng vậy."

Tầm mắt Lý Vận Linh vượt qua cô nhìn về phía Minh Thành Hữu, bà vốn định đi suốt đêm tới cùng bàn bạc với bọn họ, có lẽ phải nhờ đến Phó Tụng Đình giúp đỡ để không bị thua thảm như vậy, Chú Vương đứng ở một bên cũng không nhịn được lắc đầu, trong mắt hiển thị vẻ khinh bỉ.

Tai vạ đến nơi đều tự bay, câu ngạn ngữ này thật đúng là đáp án.

"Cô quyết định như vậy cũng đúng, hiện giờ chúng ta không nuôi nổi con người Phượng Hoàng quý giá như vậy."

Lý Vận Linh không nghĩ tới người mà mình tự tay chọn lựa lại cho bọn họ một cú sốc lơn như vậy, lúc quan trọng nhất lại phủi tay rời đi.

"Cô quan tâm giúp lão đại nhiều như vậy, hơn nữa trước kia các người đã có tình cảm. Nếu cô tiếp tục theo Thành Hữu mới là người ngu. Tại sao ta không nhìn ra cô là người có thể tàn nhẫn đến mức như vậy? Phó Nhiễm, cô hãy thành thật nói cho ta biết, cuối cùng thì lão đại nhờ cô giúp hắn chính xác cô là người của hắn, hay là tiền của hắn?!"

Đối mặt Lý Vận Linh gây sự, ngược lại Phó Nhiễm có vẻ tương đối tỉnh táo.

"Con không có bất kỳ liên quan gì đến Minh Tranh, chuyện di chúc cũng là ý của cha."

"Ăn nói tốt lắm!"

Lý Vận Linh tiến lên, lúc bàn tay vung lên thoảng qua trước mặt Minh Thành Hữu, hắn có đủ thời gian có thể ngăn lại, lúc đang phân vân do dự nghe thấy một âm thanh vang giội bên tai.

Phó Nhiễm che nửa bên mặt, khóe miệng bị rách, trên miệng đều là mùi máu tươi.

"Lúc đầu ta đúng là bị mù mắt, sớm biết là một tai họa còn không bằng chắp tay đưa cho lão đại, để cho các người bên nhau thành một đôi!"

"Cho nên bây giờ tôi rời đi, ngược lại rất tốt với các người."

Nửa bên mặt Phó Nhiễm sưng lên, cô đem tóc kẹp ở sau tai xuống che mặt, cũng không quay đầu lại nhấc hành lý lên đi xuống thềm đá.

Ánh mắt Lý Vận Linh lạnh lùng thấy cô đi về phía nhà để xe, thấy lòng bàn tay bỏng rát, bà kéo Minh Thành Hữu qua, một ngón tay chỉ bóng lưng Phó Nhiễm.

"Hiện tại chỉ có Phó Tụng Đình mới có thể giúp chúng ta, Thành Hữu......"

Cánh tay Minh Thành Hữu vòng qua vai bà, mang bà đi vào nhà.

"Thành Hữu, con đồng ý hủy hôn ước? Nó......"

"Mẹ, chúng ta

Hắn dùng sức ôm sát Lý Vận Linh, gần như là kéo bà vào phòng khách.

Đừng nói là Phó Tụng Đình không chịu giúp đỡ, dù là chịu giúp đỡ cũng nhất định không thể thắng nổi La gia, ván cờ này đã phân rõ thắng thua, ai còn có thể làm cho nó hồi sinh?

Phó Nhiễm mở đèn, rút khăn ướt ra giữ kín mặt, đột nhiên lạnh như băng khiến cho cảm giác đau nhanh chóng trở lại một lần nữa.

Cô lái xe rất chậm, đột nhiên xuyên qua kính chiếu hậu thấy một chiếc xe hơi màu đen theo sát phía sau. Phó Nhiễm tăng tốc độ, hiển nhiên chiếc xe phía sau cũng tăng tốc. Cô quẹo cua, đối phương cũng quẹo cua. Phó Nhiễm cố ý đi chậm, đợi cự ly gần mới nhận ra là xe của Minh Tranh.

Cô cũng không dừng lại, ngược lại đi nhanh hơn.

Chiếc xe đi theo cô tới Phó gia, Minh Tranh đem xe dừng ở cách đó không xa, cũng không xuống xe, hắn nhìn thấy Phó Nhiễm ấn vang chuông cửa, sau đó lấy va ly trong cốp xe ra.

Má Trần đi thông báo cho Phạm Nhàn cùng Phó Tụng Đình, Phó Nhiễm đứng trước cửa sắt từ từ mở rộng ra. Phòng ngủ chính trên lầu hai rất nhanh sáng lên, cô nhìn thấy hai người lần lượt từ phòng khách ra ngoài.

"Tiểu Nhiễm."

Phạm Nhàn nhận lấy hành lý trong tay cô sau đó giao cho má Trần.

"Sao bây giờ mới trở về? Buổi tối bên ngoài rất lạnh."

"Mẹ."

Phó Nhiễm đứng ở cửa không lập tức theo vào.

"Con muốn hủy hôn ước với Minh gia, con đã nói ý này cho Minh Thành Hữu biết, nếu như nhất định hai người không đồng ý con có thể ra nhà bạn ở tạm

"Cái gì? Hủy hôn ước?"

Phạm Nhàn giật mình không ít.

"Con......"

"Vào trong rồi hãy nói, bên ngoài lạnh lắm."

Phó Tụng Đình ý bảo má Trần đem hành lý vào.

"Tiểu Nhiễm, đây là chuyện của chính con, suy nghĩ kỹ càng là tốt rồi."

Quả nhiên gian phòng của cô mỗi ngày đều được dọn dẹp như lời của Phạm Nhàn, trang trí cũng vẫn giống như trước khi cô đi. Phạm Nhàn có ý nói chuyện với Phó Nhiễm, bà mượn cớ nói Phó Tụng Đình trở về phòng trước, thừa dịp dọn dẹp lại đồ dùng cho con gái, dò xét hỏi.

"Tiểu Nhiễm, có phải ở đó không vui hay không? Vẫn có chuyện gì khổ sở sao?"

"Không có."

Phó Nhiễm lấy máy tính xách tay ra mở máy.

"Con không hợp với Minh Thành Hữu, không bằng nhân cơ hội này rời xa nhau."

"Nhưng con cũng biết, bây giờ là thời điểm nhạy cảm nhất của Minh gia, hài cốt của Minh Vân Phong còn chưa lạnh mà trong nhà đã đầy mùi thuốc súng, hơn nữa lúc này con rời đi, người bên ngoài sẽ thấy thế nào?"

"Mẹ, con sẽ không quan tâm người khác nhìn con như thế nào, trên tất cả là con không hổ thẹn với lương tâm."

"Cái đứa nhỏ này..."

Phạm Nhàn"Tính tình bướng bỉnh giống như cha con."

Lời của Lý Vận Linh nói Minh Thành Hữu tựa như không nghe lấy nửa chữ, Tiêu quản gia thấy mặt mũi Lý Vận Linh tiều tụy giống như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, bà cẩn thận tiến lên.

"Phu nhân, tối nay nghỉ ngơi ở đây chứ? Giữ sức khỏe quan trọng hơn."

"Mẹ, con đỡ mẹ vào phòng."

Minh Thành Hữu cầm tay Lý Vận Linh kéo bà đứng dậy, Lý Vận Linh nhìn xung quanh một vòng, tòa biệt thự được trang trí rực rỡ hôm nay lại rơi vào vẻ trống trải.

"Thành Hữu, nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay, chắc chắn mẹ sẽ không ép con đính hôn với Phó Nhiễm, con nên tìm một cô gái thật lòng với con."

"Mẹ, đừng nói nữa."

Đưa Lý Vận Linh trở về phòng xong, Minh Thành Hữu dặn dò Tiêu quản gia để cho bà tìm mấy người thay nhau trực đêm. Tinh thần của Lý Vận Linh không tốt, Tiêu quản gia cũng không dám đi ngủ.

Bàn tay hắn vịn vào cầu thang đi lên, mỗi một bước đi cũng có thể nghe được âm thanh bước chân lặp lại.

Minh Thành Hữu xoay người nhìn phòng khách vắng vẻ, phòng ăn cùng với phòng bếp, im lặng tĩnh mịch đến nỗi hình ảnh bận rộn vừa rồi của Phó Nhiễm như chưa từng xảy ra.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, quả bóng bay Sói xám hắn mua cho Phó Nhiễm buộc ở cửa sổ bởi vì hết không khí mà quắt queo, cái đầu thật to bây giờ rũ rượi buông thõng xuống tới đất.

Minh Thành Hữu tựa trước cửa sổ sát đất, bóng dáng cô đơn bị kéo thành một đường lạnh lẽo, ánh trăng chiếu lên vai.

Phó Nhiễm tắt đèn, bởi vì trong phòng kéo rèm cửa sổ nên không thấy được m điện thoại di động đặt ở bên cạnh lên

Ba giờ sáng.

Cô dụi dụi mắt, mắt đau nhói, lại không có cách nào ngủ được.

Trước kia cô cũng không phát hiện cô có thói quen ngủ quen giường.

Thật vất vả chịu đựng đến khi trời sáng, Phó Tụng Đình ngồi ở trước bàn ăn lật tờ báo trong tay xem, ông nói cũng không ngẩng đầu lên.

"Bây giờ con lớn nhất của Minh gia cầm quyền Hào Khôn rồi sao?"

Phó Nhiễm cắn miếng bánh mì, lời nói không rõ ràng.

"Vâng."

"Điều này có thể sao?"

Phó Tụng Đình lắc đầu.

"Có phải Minh Vân Phong mắc bệnh hồ đồ hay không?"

"Này, ai trông nom chuyện đó chứ, dù sao Tiểu Nhiễm cũng muốn hủy hôn cùng Thành Hữu rồi. Đúng rồi, chuyện này còn phải đăng báo, phải tìm lý do thật tốt."

Phạm Nhàn đau khổ suy nghĩ.

"Chúng ta phải hành động trước đối phương mới được."

"Mẹ."

Giọng điệu Phó Nhiễm bất đắc dĩ.

"Con không để ý tờ báo viết về con như thế nào, huống chi người muốn hủy hôn chính là con."

"Được rồi, chuyện của bọn họ bà đừng quan tâm mù quáng.

Phó Tụng Đình để tờ báo xuống, ý bảo Phạm Nhàn phải có chừng mực.

Phó Nhiễm nghĩ tới việc có khả năng đi ra ngoài sẽ gặp phải phóng viên, nhưng không nghĩ tới là bọn họ sẽ 'phục kích' ở cửa nhà.

Mấy người lần lượt vây quanh xe của cô, có người còn cầm máy ghi âm lên gõ gõ vào cửa sổ xe đã khép chặt.

"Xin hỏi tại sao cô không ở Y Vân Thủ Phủ, chẳng lẽ cô có hiềm khích gì cùng Minh Tam Thiếu sao?"

"Còn nữa, có tin đồn nói là cô giúp đỡ Minh Tranh chiếm đoạt gia sản, sau đó dự tính sẽ ở bên hắn?"

"Xin hỏi, cô sẽ hủy hôn cùng Minh Tam Thiếu sao? Sẽ rời hắn đi vào lúc này sao?"

Nếu như mở miệng vào lúc này chỉ có thể 'càng tô càng đen', Phó Nhiễm không để ý bọn họ ngăn cản, đạp chân ga đi ra ngoài, lúc này mới bỏ rơi những cái đuôi kia.

Má Trần thêm cháo vào trong chén cho Phó Tụng Đình cùng Phạm Nhàn, Phạm Nhàn thấy cửa sắt bên ngoài từ từ khép lại, bà rút khăn ướt ra lau ngón tay.

"Không nghĩ tới là Tiểu Nhiễm có thể nhìn xa trông rộng, hiện tại Thành Hữu đã thất thế, nó rời hắn đi cũng là đúng."

"Cái người này..."

Phó Tụng Đình có vẻ không đồng ý.

"Chẳng lẽ con gái bà là người như thế nào một chút bà cũng không hiểu? Ban đầu nó cũng không tình nguyện đính hôn, bây giờ chuyện này hơn một nửa là liên quan đến chuyện của Vưu Dữu nhà chú nó bên kia."

Phạm Nhàn nghe vậy, nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy khả năng đúng như lời của Phó Tụng Đình tương đối lớn.

Bên trong một quán lẩu, sau khi Tống Chức nghe Phó Nhiễm nói giật mình kêu to.

"Đầu cậu không lên cơn sốt chứ? Lúc này lại đi hủy hôn ước, dù gì thì 'lạc đà gầy tốt hơn so với ngựa tốt', dù là Minh Thành Hữu chỉ có 5% cổ phần, nhưng tài sản cùng lợi nhuận của công ty cũng có thể cho hắn ổn định sống cuộc sống giàu sang không lo ăn mặc. Huống chi, hắn cao lớn đẹp trai như vậy, sau này cậu đi đâu tìm được người đàn ông vừa có tiền lại đẹp trai như vậy đây? Tính một chút!"

Phó Nhiễm lấy khăn giấy ra đưa về phía cô.

"Xoa nước miếng của cậu đi một chút."

"Con bé chết tiệt, mình nói với cậu là xuất phát từ trong lòng nói ra."

Tần Mộ Mộ ngồi ở bên cạnh không hay nói chuyện cũng xen vào.

"Lần này mình tán thành với Xèo Xèo, Tiểu Nhiễm này, quyết định như vậy có phải là quá vội vàng hay không?"

"Chuyện này thì vào thời điểm Vưu Dữu ra khỏi nước mình đã nghĩ tới, dựa vào tình cảm của hắn thì không thể tốt đến mức có thể đồng cam cộng khổ cùng nhau. Hai người cũng biết, vào lúc mình cần hắn nhất thì hắn lại đẩy một cái từ sau lưng. Cuộc sống sau này chắc chắn chỉ sống trong cảnh không tin tưởng lẫn nhau. Mình chỉ là không muốn làm cho mình quá mệt mỏi thôi."

Phó Nhiễm vớt ra hai miếng đậu hũ Nhật Bản chia ra bỏ vào trong chén của Tống Chức và Tần Mộ Mộ.

"Ừ, lời này của cậu cũng đúng."

Tống Chức sờ sờ chiếc đũa trong tay.

"Chỉ là lúc này Minh Thành Hữu cũng đủ đáng thương, hắn chưa từng bị phụ nữ bỏ rơi bao giờ chứ? Đúng là... Tại sao sau khi hầu hết đàn ông bỏ rơi phụ nữ, chúng ta lại phải hối hận à? Tiểu Nhiễm chính là một ví dụ nói cho chúng ta biết, phụ nữ cũng có thể mạnh mẽ vượt qua!"

Hào Khôn thay đổi, có nghĩa là Minh Thành Hữu hoàn toàn bị mất quyền lực.

Trang đầu các tờ báo lớn đều là gương mặt tuấn tú lạnh lùng của Minh Tranh, sau khi tranh đoạt được quyền lực trong nội bộ danh môn, hắn không khác nào một hắc mã.

Cũng trong lúc đó, Phó gia đơn phương tuyên bố hủy hôn với Minh gia.

Ngày đầu Minh Tranh đi nhậm chức chính là một cuộc giảm biên chế với quy mô lớn. Những người trước kia trung thành với Minh Thành Hữu đều không một ai may mắn thoát khỏi. Công ty như được thổi vào một luồng sinh khí mới, nghe nói đều là những người đi theo Minh Tranh mấy năm.

Việc này đủ để chứng minh lần nữa, Minh Tranh đã sớm tính trước, có chuẩn bị đến.

Minh Thành Hữu dọn dẹp đóng gói hết lại đồ trong phòng làm việc sau đó được chính thư ký mới đích thân đưa ra tới cửa. Nói ra cho oai, hắn có thể ở nhà ngồi mát ăn bát vàng, thoải mái đợi đến cuối năm được chia lợi nhuận.

Khoảng nửa tháng sau, chuyện này mới dần dần yên ắng.

Hôm nay là Chủ nhật, Phó Nhiễm cố ý thức dậy rất muộn, không muốn gặp phải Vưu Ứng Nhụy trên bàn ăn.

Phạm Nhàn vẫn giữ gìn phòng cho cô ta, bình thường mỗi buổi tối thứ bảy Vưu Ứng Nhụy cũng sẽ qua đêm ở đây, ngày hôm sau sẽ ăn sáng cùng bọn họ.

Phó Nhiễm ăn mặc chỉnh tề đi ra khỏi phòng, lại thấy Vưu Ứng Nhụy hai tay ôm trước ngực, chân bắt chéo đứng cửa phòng cô, tựa như đang đợi cô ra ngoài.

"Có chuyện gì sao?"

"Phó Nhiễm, cô thật là lợi hại."

Vưu Ứng Nhụy như cười không nhìn cô chằm chằm, Phó Nhiễm đóng cửa phòng.

"Chuyện này có liên quan gì tới cô? Phải cần đến cô trông coi chuyện của chúng tôi?"

"Cô cho rằng tôi thích quản chuyện của cô?"

Vưu Ứng Nhụy nghiêng người đứng thẳng dậy.

"Mẹ để tôi đi gọi cô xuống ăn điểm tâm, chỉ là tôi không muốn người thông minh như Minh Thành Hữu, rốt cuộc lại còn bị thua trong tay cô."

Sắc mặt Phó Nhiễm lộ ra vẻ không vui, tự nhiên cô không thích Vưu Ứng Nhụy khoa tay múa chân với chuyện của cô.

"Cô không phải là tôi cũng không phải là hắn, cần gì bắt chước y chang như vậy?"

Sắc mặt Vưu Ứng Nhụy cứng ngắc, cô ta đi theo sau lưng Phó Nhiễm.

"Cô cũng không cần phải ra dáng trong lúc này, trong mắt cha mẹ chúng ta đều giống nhau."

"Vậy cô cứ giữ vững dáng vẻ của cô."

Phó Nhiễm đứng lại tại đầu bậc thang.

"Đi xuống lầu cũng đừng có nói bậy."

Ánh mắt Vưu Ứng Nhụy ảm đạm, nói cho cùng Phó Nhiễm không giống như cô, câu nói đầu tiên của Phó Nhiễm có thể đánh trúng làm cô 'quân lính tan rã', không có chỗ nào để chạy trốn. Tóm lại, còn không phải là bởi vì thân phận của các cô quá xa cách sao?

Cô cũng không nhận thức được, nếu như không phải là mỗi lần mình cố ý khiêu khích, nhất quyết Phó Nhiễm cũng sẽ không theo đuổi tận cùng như vậy.

Sau khi họ bị đổi về chỗ cũ, có thể giả bộ vui vẻ tiếp nhận, nhưng lại cũng không ngoại lệ giữ khúc mắc trong ng với nhau, cố ý so sánh.

Phó Nhiễm về muộn, ở trên đường về nhà đi qua Mê Tính. Thật ra thì cô không thuận đường, nhưng tay lại như không nghe não sai khiến rẽ phải ở đường giao nhau.

Đèn nê ông ở trước cửa Mê Tính đan xen lẫn nhau hắt ra ánh sáng, mỗi người ra vào nơi này không là tầng lớp thượng lưu thì cũng là trung lưu, tiền boa nơi này cũng là cao nhất toàn bộ thị trấn Nghênh An, cho nên không ít cô gái trẻ tuổi bon chen vào đây.

Phó Nhiễm dừng xe ở ven đường, náo nhiệt ồn ào như vậy, nhưng lại tăng thêm vài chuyện thương cảm.

Đột nhiên, một bóng người lao ra Mê Tính thật nhanh, bước chân người đó lảo đảo, chỉ trong nháy mắt đi tới bên cạnh xe Phó Nhiễm đỗ dưới gốc cây. Người đàn ông dựa vào thân cây khom lưng nôn mửa, lồng ngực gầy gò rắn chắc bởi vì dùng sức mà tuột ra một nút áo.

Phó Nhiễm mới phát động động cơ xe, bên ngoài nhiều ánh mắt tò mò, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông ngẩng đầu lên.

Đúng là Minh Thành Hữu!

Phó Nhiễm nắm chặt tay lái, Minh Thành Hữu chống người lên dựa vào thân cây, gương mặt nổi bật ẩn trong bóng cây. Cô ngẩng mặt, góc độ như vậy chỉ có thể nhìn rõ bóng dáng hắn từ mũi trở xuống. Phó Nhiễm không biết nên đi, hay là tiếp tục ở lại nơi này.

Theo bản năng, cô muốn phát động xe.

Ánh mắt lại nhìn thấy bóng dáng của Minh Thành Hữu cúi xuống lần nữa, thần sắc hắn đau khổ như vậy, là uống rất nhiều rượu.

Phó Nhiễm do dự một chút, sau đó đẩy cửa xe ra đi xuống.

Trùng hợp là lúc này Huống Tử cùng mấy vị bạn chơi ngày xưa của Minh Thành Hữu đang từ trong Mê Tính đi ra ngoài. Phó Nhiễm đi tới gọi.

"Huống Tử, anh ấy uống say rồi, làm phiền anh đưa anh ấy

"Này."

Huống Tử cực kỳ cường điệu quát lên.

"Chị dâu!"

Phó Nhiễm không khỏi xấu hổ.

"Mọi người mau tới gặp chị dâu, ha ha ha ——"

"Chị dâu ——"

Mấy người bên cạnh ồn ào lên phối hợp.

Phó Nhiễm quay đầu lại nhìn Minh Thành Hữu đang cố nén khó chịu nhìn về bên này.

"Anh ấy uống rất say."

"Chị dâu, cô cũng rời Tam Thiếu đi rồi còn quản chuyện của hắn làm cái khỉ gió gì? Lại nói, không phải xe của cô dừng ở ven đường ư? Cô được yên ổn cần gì phải kéo theo chúng tôi trôi vào nước đục? Mấy anh à, chúng ta đi, chuyển địa điểm khác chơi!"

Huống Tử kêu mọi người rời đi, thậm chí không hề nhìn bên này một cái.

Thực tế tàn khốc như vậy, từ trước đến giờ luôn trọng giàu khinh nghèo.

Phó Nhiễm đứng yên tại chỗ, cô nhìn thấy dóng dáng tiêu điều của Minh Thành Hữu cách đó không xa, ánh sáng màu mè thường ngày đã sớm rời xa hắn, mất đi thân phận che chở, lại cũng không có cách nào sống thoải mái.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-222)