Truyện:Giường Đơn Hay Giường Đôi - Chương 08

Giường Đơn Hay Giường Đôi
Trọn bộ 21 chương
Chương 08
Vĩnh Đạo trong ký ức - mười tám tuổi (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-21)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sau khi những món đồ cuối cùng của lớp 10 (6) chuyển khỏi khu nhà ba tầng, Phổ Hoa chính thức tạm biệt tập thể lớp đã chung sống hai năm, cầm giấy thông báo đi tìm phòng học lớp văn mới trong tòa nhà. Lịch sử truyền thống của trường học là sau lớp mười một thì lớp xã hội và lớp tự nhiên không cùng tầng, Phổ Hoa bị đưa vào lớp 11 (7), vẫn ở tầng cũ, còn lớp 11 (6) được điều lên tầng cao nhất vì là lớp trọng điểm. Điều này có nghĩa là cơ hội gặp mặt càng ít hơn, cho dù cô và Quyên Quyên, Kỷ An Vĩnh hay Thi Vĩnh Đạo.

Quyên Quyên hỏi cô: "Cam lòng không?".

Phổ Hoa nói: "Đây có lẽ là việc hay".

Phổ Hoa mang theo vầng hào quang thành tích bước gần tới lớp 11 (7), thực ra cũng mang theo nỗi lo sợ và bất an bước vào một môi trường xa lạ. Đa phần học sinh lớp xã hội đều rất nhanh chóng chấp nhận cô, cũng có một bộ phận nhỏ vẫn giữ thái độ xem thường và đố kỵ có ý cô lập cô. Lần thi môn xã hội đầu tiên, Phổ Hoa đứng thứ thứ bảy trong lớp, lần thứ hai đứng thứ ba, lần thứ ba đứng đầu.

Quyên Quyên cảm thấy vui mừng vì sự nở mày nở mặt của cô, đồng thời lại tiếc vì cô đã bỏ ban tự nhiên.

Phổ Hoa dẩu môi, không khóc cũng chẳng cười, chỉ nói: "Mình không hối hận".

Nói nhiều như vậy, tự cô cũng đã tin. Học xã hội hay học tự nhiên, ngày tháng cũng như cũ.

Vài tuần sau, Quyên Quyên mang đến một lời đồn đại bất ngờ, Kỷ An Vĩnh "lại lần nữa" yêu rồi, mà nhân vật chính lần này lại là Cầu Nhân.

Trong lúc giải lao của trận thi đấu bóng rổ giữa lớp xã hội và lớp tự nhiên, biết được việc như vậy, Phổ Hoa không thể không kinh ngạc, lại muốn bản thân biểu hiện bình tĩnh. Người cô kết bạn trong lớp xã hội - Mộc Hải Anh cũng ngồi bên cạnh, nhưng dường như đã tỏ trong lòng từ lâu. Sự thật chứng minh, tất cả mọi người đều đã biết, chỉ có cô vẫn bị che mắt, không biết chút gì.

Nghỉ giải lao giữa hiệp, Phổ Hoa nhìn xuyên qua mọi người thấy Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân đang nói chuyện ngoài sân, Cầu Nhân chính tay bưng nước khoáng, Kỷ An Vĩnh để chiếc khăn lau mồ hôi lên vai cô ấy. Năm đó trong buổi tổng duyệt tiết mục chào mừng ngày Quốc khánh của trường, Phổ Hoa một lần nữa chứng thực lời của Quyên Quyên. Là bạn nhảy, Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân phối hợp ăn ý, cách trao đổi ánh mắt của họ là thứ Phổ Hoa chưa từng nếm thử.

Đọc chán tập thơ của Tagore, Phổ Hoa đổi sang cuốn Đi tìm thời gian đã mất của Marcel Proust, cô mượn của bạn học Tưởng Trung Thiên. Tuổi cô vẫn chưa thể hoàn toàn lĩnh ngộ được tư tưởng trong sách nhưng ngày tháng thực sự như nước chảy vội vã không quay trở lại.

Mộc Hải Anh nói, cả một mùa thu Phổ Hoa đều có chút u buồn không vui, hàng ngày không nề hà phiền phức cầm chìa khóa chạy đi chạy lại giữa hòm thư và lớp học. Cô không làm cán sự môn tiếng Anh nhàn hạ, nhưng lại đảm đương chức cán bộ đời sống. Mỗi lần tay không từ cổng trường trở về, cô như người mất hồn, có thể một mình đi trên hành lang, đứng ngơ ngẩn rất lâu.

Quyên Quyên không ngừng mang đến những chuyện của lớp 11 (6), hy vọng việc tám chuyện có thể cuốn đi nỗi buồn của Phổ Hoa, ví dụ như Lý Thành Tự đã yêu, Doãn Trình và một người nào đó trong lớp xã hội cũng thành đôi, Thi Vĩnh Đạo lên báo trường... nhưng Phổ Hoa thường nghe xong rồi quên, điều cô muốn biết nhất là lá thư thứ ba cô viết cho Kỷ An Vĩnh, cậu ấy đã nhận được chưa.

Cùng với lá thư chìm trong biển lớn, mùa đông lớp mười một năm đó khiến Phổ Hoa cảm thấy vô cùng lạnh, chưa đến tháng mười hai đã có một trận tuyết rơi. Cô ngã bị thương ở cổ tay phải trên đường đi học, trước liên hoan Noel vẫn phải đeo dây cố định.

Các lớp đều trang trí một cách khí thế ngất trời để chìm đắm trong không khí ngày lễ, nhưng Phổ Hoa lại cầm thiệp chúc mừng nhận được trốn ra ngoài. Cô ngồi trên bệ cửa sổ có lò sưởi, vẽ trái tim có hai nửa vỡ trên cửa kính, chờ trái tim tan vỡ ấy biến thành những giọt nước.

Sau khi quen một mình, cô dần dần không cảm thấy thế nào là cô đơn, thế nào là không cô đơn nữa.

**************

Sau khi liên hoan tối đó kết thúc, Phổ Hoa ở lại thu dọn lớp học, cô lên phòng học lớp 11 (6) trên tầng cao nhất, kiễng chân từ tấm kính cửa sau nhìn vào trong. Trên bảng đen còn chữ, phía góc treo dải ruy băng, bàn ghế vẫn chưa sắp xếp lại cho đúng dáng vẻ lớp học. Cửa khóa, cho dù không khóa, Phổ Hoa cũng không có lòng dạ nào bước vào, cuối cùng cô đã ra khỏi tập thể này, ra khỏi có nghĩa không thể quay trở lại nữa.

Cô đứng trên sân thượng tòa nhà hứng tuyết, làm lạnh đi niềm hy vọng lấp lánh như những ngôi sao không tắt trong lòng. Cô thò người ra ngoài tay vịn, cảm nhận được tuyết lạnh rơi trên mặt hóa thành nước mắt. Có người xuất hiện từ sau cây cột trong bóng tối, kéo cơ thể vươn ra ngoài của cô lại.

"Cẩn thận rơi xuống đấy!".

"Rơi xuống thì sẽ thế nào?". Trong phản quan của đám tuyết đọng, cô nhận ra ánh mắt lộ ra ngoài áo lông của Thi Vĩnh Đạo.

"Mình sẽ không để cậu rơi xuống!". Cậu ấy nói một cách vô lý, lời nói ra là một làn khói.

"Vì sao... là cậu?". Người cô chờ đợi không đến, người không đợi lại đến.

"Vì sao không phải là mình!".

Cậu ấy dần dần học cách không đi quấy nhiễu, biết cô vừa vào lớp xã hội cần một quá trình thích ứng. Cô vẫn trốn tránh, có một cái vỏ không kiên cố lắm, đi tới đâu vác theo tới đó, cậu ấy cũng sẵn lòng theo, nhưng không muốn thấy cô trốn trong vỏ.

Họ cùng xuống tầng, đột nhiên cô lấy thiệp chúc mừng trong cặp sách đưa ra trước mặt cậu ấy, hỏi: "Cái này có phải cậu tặng không?".

Cách hai năm lại nhận được thiệp "tối cao", cô chỉ nghĩ tới một khả năng.

"Đúng thì sao? Không đúng thì sao?". Cậu ấy hỏi ngược lại.

"Chẳng sao cả...". Cô cảm thấy mệt mỏi, không được như ý, chẳng phải không cảm động. Trên thiệp viết rằng hy vọng cô mỗi ngày đều vui vẻ, còn bây giờ cô mỗi ngày đều không vui vẻ, đã cố gắng nhưng vẫn không vui.

"Cậu sao thế?". Cậu ấy kiên nhẫn hỏi, cô đứng sánh vai cùng cậu ấy trong tuyết, lắc đầu nhìn lên bầu trời.

Tâm trạng cô lúc này rất hoang mang, có nóng lâu hơn nữa cuối cùng cũng sẽ nguội lạnh. Cô còn quan tâm tới Kỷ An Vĩnh không? Chắc là có.

"Cậu... đừng đợi mình...". Cô trả tấm thiệp bị ướt trong lòng cho cậu ấy, "Mình không thích như vậy!".

Cậu ấy nhún nhún vai, dáng vẻ bất cần, "Cậu không thích mình là việc của cậu, mình thích cậu là việc của mình".

Mấy ngày sau, tấm thiệp được đổi phong bì ngoài lại trở về chỗ ngồi của Phổ Hoa, bên cạnh còn có thêm ba lọ thuốc trị thương không cùng nhãn hiệu, trên mỗi một bình đều dán chữ ký, "tối cao", "tối cao", "tối cao".

Cậu ấy có bản lĩnh, khiến cô không biết nên cười hay nên khóc như vậy.

Ván cờ tình cảm này, cho dù thắng hay thua Phổ Hoa đều mệt mỏi. Điều cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi là sự chờ đợi vô vọng và sự từ chối không cách nào thực hiện được của mình. Ngược lại Thi Vĩnh Đạo càng bị đánh bại càng dũng cảm, thuốc trị thương, khăn lông quàng cổ, găng tay, cậu ấy nghĩ gì làm đó, có thể làm bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, không biết mệt mỏi. Cô mất hứng, cậu ấy liền lặng lẽ lặn hai ngày, tâm trạng cô khá hơn thì cậu ấy tiếp tục như cũ. Thời gian đó, thành tích của Phổ Hoa cũng lên xuống không ổn định theo sự thăm dò của Thi Vĩnh Đạo, trái tim luôn không bình lặng.

Cô đã cam chịu chấp nhận mối quan hệ của Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân, kiềm chế bản thân đừng lộ sự xúc động, nhưng thấy họ phối hợp trong vở "Lôi vũ" trên sân khấu, đóng vai Chu Xung và Tứ Phượng, nỗi đau khổ trong lòng cô âm ỉ như bị sâu răng. Phổ Hoa đoạt giải biên kịch đạo diễn của cuộc thi kịch nói, tiết mục kịch của cô nhận được sự thừa nhận của tất cả các giáo viên, Thi Vĩnh Đạo vẫn giữ hóa trang của Lỗ Đại Hải kéo các bạn học tới đằng sau sân khấu cổ vũ cho cô, hào phóng ca ngợi cô, nhưng những điều này không thể so sánh với bóng dáng Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân nắm tay ra nhận giải thưởng.

Người nào cũng đều có một cốc trà của riêng mình, của Thi Vĩnh Đạo có đậm đà hơn nữa, cũng không phải cốc trà Phổ Hoa cần, còn cô không biết thế nào mới khiến cậu ấy hiểu đạo lý này. Cô hy vọng nếm được một ngụm trà nhạt nhẽo của Kỷ An Vĩnh, nhưng cậu ấy lại đem cho người khác. Mâu thuẫn thật đấy! Nghĩ một chút, tự Phổ Hoa gượng cười.

Cô cũng thường khuyên bản thân, hà tất chứ, bỏ lỡ học tập và tiền đồ vì mấy thứ tình cảm viển vông này, trong cuộc sống còn phải quan tâm đến bố, nhìn về tương lai. Nhưng có hiểu đạo lý hơn nữa, trong lòng cô vẫn như bị khuyết mất một góc, cho dù An Vĩnh chỉ cho cô một câu trả lời ngắn gọn, hoặc một thái độ rõ ràng, cô sẽ đặt hết tâm tư lên mấy môn sắp thi.

Sự hồ đồ của lớp mười, vội vàng của lớp mười một, lớn hơn một tuổi, Phổ Hoa liền học thêm một chút cách lắng xuống và im lặng. Bạn bè bên cạnh đều cảm nhận được sự thay đổi của cô, dường như đó là cái giá tất yếu phải bỏ ra để trưởng thành, bớt đi niềm vui, nhiều thêm lo âu, cởi bỏ sự ngây thơ, ngụy trang bản thân bằng sự lạnh lùng.

Ngoài Tưởng Trung Thiên cạnh tranh với cô trong môn ngữ văn, học lực của Phổ Hoa vẫn duy trì ở mức độ ưu tú, thuận lợi vượt qua các môn thi. Sau kỳ thi, cô từ chối lễ mừng "đốt sách" Quyên Quyên mời, cũng không giống các bạn học khác hát karaoke, mua quà thưởng cho bản thân, cô dùng hai ngày để sắp xếp dọn dẹp phân loại tất cả các món đồ của năm lớp chín, tường tận hồi tưởng lại một lần nữa lịch sử ba năm đã trải qua.

Ban đầu tập đề môn hóa đó còn kẹp phong thư màu tím Kỷ An Vĩnh vứt đi, chìa khóa lén đánh hiện vẫn đặt dưới tờ báo trong ngăn tủ, ba lá thư nháp cô viết cho Kỷ An Vĩnh gần như bị cô mở đến nát cả ra.

Niêm phong tất cả đồ vật gửi gắm quá khứ cất vào kho, cũng tượng trưng cho việc Phổ Hoa hoàn toàn từ bỏ tình bạn không bệnh mà chết này. Quyên Quyên nói cô không thích hợp với Kỷ An Vĩnh, Kỷ An Vĩnh cũng không thích hợp với cô, kết quả như vậy rất ổn, hai người không liên quan nữa. Mộc Hải Anh cũng nói, thà đau một lần còn hơn, không làm bạn cũng chẳng sao.

Thực sự cô không quan tâm việc nhiều thêm một người bạn, hoặc ít đi một người. Vậy Thi Vĩnh Đạo? Đối với cậu ấy nên làm thế nào?

Thời gian có thể làm nhạt mọi thứ, hai năm qua đi, cậu ấy vẫn theo sau cô như trước, sự nhiệt tình của cậu ấy phải chăng rồi một ngày sẽ hết, Phổ Hoa không dám chắc chắn. Cô chỉ mong những điều bạn bè nói đều đúng, cậu ấy có thể sớm nhìn ra, sớm buông tay. Nhưng cô cũng có dự cảm, từ khi Thi Vĩnh Đạo đứng trước quán phô mai Kiến Nhất nói với cô "Mình thích cậu", cậu ấy sẽ luôn ngốc nghếch "chờ" như vậy.

************

Nửa năm sau cùng của lớp mười hai, khi mọi người chịu đựng hết lượt ôn tập tổng hợp này đến lượt ôn tập tổng hợp khác, Thi Vĩnh Đạo bị nhà trường xử lý cảnh cáo, vì cậu ấy phá xe đạp của Tưởng Trung Thiên. Sau khi một loạt biện pháp: cho dừng học, viết bản kiểm điểm, mời phụ huynh qua đi, việc này bỗng im bặttrong một trăm ngày đếm ngược tới kỳ thi đại học. Báochữ lớn phê bình chỉ đích danh bị bảng vàng thành tích che mất. Thi Vĩnh Đạo đứng thử hai trong toàn bộ các lớp tự nhiên, đến chủ nhiệm phụ trách kỷ luật và học tập cũng không đồng ý đặt biên bản xử lý cảnh cáo vào trong hồ sơ của cậu ấy.

Phổ Hoa từ khi hiểu được toàn bộ sự việc qua Mộc Hải Anh, một mặt cảm thấy hết cách với hành vi kích động của Thi Vĩnh Đạo, mặt khác lại hy vọng cậu ấycó thể hết cơn bĩ cực tới hồi thái lai, đừng vì sự lỗ mãng nhất thời mà hủy hoại tiền đồ bản thân. Cũng may, thành tích của cậu ấy đã chiến thắng mọi thứ.

Phân tích xong bài thi thi thử lần một, Phổ Hoa bị ThiVĩnh Đạo chặn ở hành lang không người sau giờ tanhọc.

Cô nhiều lần hỏi cậu ấy "Cậu muốn làm gì", khiến cậu ấy cũng nhiều lần nhíu chặt mày không vui, lần này cô dứt khoát không hỏi, đợi cậu ấy nói.

"Đi, đến Kiến Nhất, có việc muốn nói với cậu".

"Có chuyện gì?".

"Đi thì biết, đi thôi". Cậu ấy vừa thoát khỏi biển khổ lại đang bị xử phạt, cô lại mềm lòng.

Khách trong quán Kiến Nhất rất ít, ông chủ mang cho họ phô mai rồi trở lại bếp làm việc, cuối cùng sau khihai học sinh khác rời đi, quán phô mai bé nhỏ chỉ còn lại có hai họ.

Phổ Hoa bưng cốc phô mai nhìn người đi đường xa lạ ngoài quán, Vĩnh Đạo mở cặp sách lấy đồ ra. Cậu ấy đẩy một vật dày cộp tới trước mặt cô, lật trang đầutiên.

"Đây là cái gì?". Cô nhìn theo chỗ cậu ấy chỉ, một quyển sổ tay tuyển sinh đại học được photo đóng gọn gàng, chỗ để trống viết chuyên ngành tiếng Anh, Đại học Bắc Kinh, Đại học ngoại ngữ Bắc Kinh, Đại họcNgoại ngữ hai Bắc Kinh, Đại học nhân dân Trung Quốc... chuyên ngành tiếng Trung...

"Đây là hướng dẫn các chuyên ngành tuyển sinh toàn quốc năm ngoái, mình đã đánh dấu các trường và học viện có chuyên ngành xã hội rồi, mình sửa mới lại cho cậu, mỗi năm đều không khác nhau nhiều, chỉ có số lượng thí sinh là khác, cậu xem qua, chọn lấy cái nào cậu hài lòng thì nói cho mình".

"Hả?".

Phổ Hoa lật bản danh sách trước mặt, mỗi một trang đều có chuyên ngành được đánh dấu bằng bút nhớ, cóvài chỗ còn có lời bình và chú thích nữa.

"Cái này mình không vội, đều cho cậu cả, hơn nữa tốt nhất cậu bàn bạc với giáo viên một chút, tuy tiếng Anh cậu tốt nhưng nói thế nào nhỉ, cũng chỉ là công cụ thôi, trở thành chuyên ngành học bốn năm trừ phi cậu định sau này làm phiên dịch". Vĩnh Đạo ăn xong phô mai, tìm thấy một trang gấp góc, "Mình cảm thấy cái này cũng ổn, là thế mạnh của cậu".

Trên trang cậu ấy đánh dấu có chữ "Văn học Trung Quốc", trên đó có Đại học Bắc Kinh, Đại học Sư phạm, vốn còn có Đại học Sơn Đông, Đại Học Phúc Đán nhưng sau đó bị gạch đi.

"Vì sao gạch những chỗ này?". Bút tích rõ ràng là của Vĩnh Đạo.

"Cái này...". Cậu ta ghé sát lại xem, lập tức lật sang trang khác, trên đó cũng có các trường vùng khác bị gạch, "Cậu không cần suy nghĩ mấy trường này, quáxa, Bắc Kinh nhiều sự lựa chọn thế cơ mà!".

"Vì sao?".

"ở ngoài làm sao tốt như ở nhà, tới đó dễ bị bắt nạt, hơn nữa cậu lại không thể nói tiếng vùng đó, ngườikhác vừa nghe liền biết cậu ở đâu tới! Bắc Kinh chắcchắn có nơi thích hợp với cậu!". Giọng điệu cậu ấychắc chắn, dường như đã suy nghĩ chu toàn cho cô.

"Thực ra...". Cô muốn nói, "Bây giờ mình vẫn chưa suy nghĩ những vấn đề này", từ chối ý tốt của cậu ấy, nhưng cậu ấy lại giữ chặt cổ tay cô trên bàn, nghiêm mặt.

"Đừng nói thật ra với mình, Diệp Phổ Hoa, cho dù cậu lựa chọn trường nào, nhất định phải nói trước cho mình!".

"Mình...".

Cậu ấy tiếp tục nghiêm túc lật quyển hướng dẫn tuyểnsinh đại học, tìm tới Đại học Bắc Kinh.

"Cậu xem cái này, mình muốn học hóa trường Đại học Bắc Kinh. Đây là tất cả các chuyên ngành xã hội mà Đại học Bắc Kinh tuyển sinh, những chuyên ngành tốt mình đều đã chọn ra, khoa Ngoại ngữ và khoa Trung Văn đều tốt nhất cả nước, đương nhiên có lẽ cậu thích học chuyên ngành khác, vì vậy cứ từ từ mà xem, từ từsuy nghĩ, sau đó chọn lấy một ngành dễ tìm việc". Cậu ấy tỉnh bơ như không, ép sự đấu tranh của cô xuống, lấy ra một trang giấy trong vở, "Đây là điều kiện tuyển chọn và điểm chuẩn mấy năm gần đây, thành tích thi thử lần một như vậy đại khái có thể xác định rồi. Bên trái là khoa tự nhiên, bên phải là khoa xã hội".

Cuối cùng Phổ Hoa cũng có chút cáu giận đối với sự tự tiện của cậu ấy, vung tay đứng lên, "Thi Vĩnh Đạo, cảm ơn cậu đến tìm để đưa những thứ này cho mình, mình sẽ nghiêm túc suy nghĩ việc chọn nguyện vọng, nhưng bây giờ thực sự chưa nghĩ tới, không thể trả lời điều gì".

Cậu ấy cũng đứng lên, lại ép cô ngồi xuống, "Mình vẫnchưa nói xong!".

"Còn có cái gì...".

"Đương nhiên có...". Cậu ấy đoán trước được cô có thể giả vờ mơ hồ tiếp tục trốn tránh, đành chịu, nhưng lại không thể mặc kệ cô ấy kéo dài vô hạn nữa, "Còncó vài tháng là tốt nghiệp, cậu phải nói cho mình, chúng ta sau này làm thế nào?".

"Nói đi chứ!". Cậu ấy tha thiết mong chờ, không phảimột ngày hai ngày, chờ đợi đến cuối cùng, cô không cólời nào để nói, đáp lại cậu ấy chỉ là sự im lặng.

Họ ngồi im hai mươi phút, cậu ấy nổi điên, túm đồ trên bàn nhét vào túi sách, kéo cô đi ra ngoài.

"Cậu theo mình ra ngoài!".

"Làm gì...".

"Ra ngoài nói chuyện!". Cậu ấy tức giận kéo cô vớitốc độ lần đưa cô chạy tám trăm mét lao điên cuồng raven sông, từ ven hồ chạy vào quảng trường Ngọ Môn, cuối cùng đưa cô vào cổng thành tối đen như mực, mớihổn hển buông cô ra.

"Cậu nói thật với mình, cậu và cái tên Tưởng Trung Thiên đó... có phải là cái đó không?".

Cậu ấy quệt mồ hôi đầy trên trán, thở phì phò, túi sách ném mạnh xuống đất giống như con sư tử bị chọc giận.

Vì vừa chạy như điên, cô thở hổn hển, tinh thần bất ổn dựa vào bức tường đá âm u, răng va vào nhau, không biết vì sao cậu ấy nhắc tới Tưởng Trung Thiên, đó chỉlà hiểu nhầm mà thôi.

"Cậu nói... cái gì...".

"Rốt cuộc có hay không?!". Cậu ấy từng bước tiến lạigần, hốc mắt như nổ tung, khiến cô sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô thấy cậu ấy tức giận, yết hầu chuyển độngnhư muốn nuốt chửng cô.

Cô lủi về phía sau, chạm vào cửa thành không còn chỗ để lùi. Bóng tối chiếu lên sự thô bạo trên gương mặtcậu ấy và cánh tay giơ lên đó... Cô không dám tưởngtượng tiếp, nhắm chặt mắt muốn giải thích, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào trong họng, bị một thử ấm áp chặn lại.

Cậu không muốn nghe cô nói, cô nói gì đều khôngquan trọng, tóm lại chính là không được! Không chophép! Tuyệt đối không thể!

Trước khi ý thức bừng tỉnh, cổng thành chìm vào im lặng và bóng tối, chỉ có mùi vị vương vấn nơi đầu mũivà hơi thở nặng nề, không phân biệt rõ là của ai. Cậu ấy khàn giọng hỏi: "Diệp Phổ Hoa, cậu ghét mình đếnvậy ư?". Mấp máy trên môi cô, rồi bắt lấy hai cánh môi mềm mại đang run rẩy.

Trong lòng cô hụt một nhịp, tay bị nắm chặt ép trên tường, dán vào đá lạnh, cả người co vào góc hẹp giữa tường và cửa. Tim cô chùng xuống, cảm nhận đượccậu ấy đang tham lam mút lấy môi mình.

"Không...". Cô nghẹn ngào, bị cậu ấy siết chặt cằm, tách răng cô ra.

Bắt đầu từ cái ôm không hề có chút thân thiện đó, cậukhông ngừng tưởng tượng được chạm vào cô lần nữa, khi mơ và tỉnh, cậu không nói được cảm giác nôn nóngbất an rung động khó chịu đó là gì, bốn năm nay, cậu đã đủ lớn, đủ để bảo vệ cô đồng thời biểu đạt sự khát khao ngưỡng mộ của cậu. Cậu không cho phép cô dính dáng đến những nam sinh khác, nếm được vị phô maitrong miệng cô, cậu ra sức luồn sâu vào, phẫn nộ vì cô không chịu trả lời câu hỏi đó.

Đột nhiên cô bị buông ra, cậu bám chặt vào vai cô, chặt tới nỗi cô nhíu mày vùng vẫy.

"Cậu và Tưởng Trung Thiên... từng thế này chưa?". Cô còn có chút đờ đẫn, chưa hồi phục lại từ sự phẫnnộ nghẹt thở, cậu ấy lại kéo cô đến bên cạnh đột ngộttra hỏi, cậu ấy rõ ràng không thể chấp nhận cô đáp lạibằng sự im lặng một lần nữa, lắc vai cô, gần như ép chặt cô vào tường, "Cậu ta từng hôn chưa!".

Cô có thể nói dối chọc tức cậu ấy, có thể giận dỗi đánhcậu ấy, chỉ cần cô không nói, cậu ấy mãi mãi sẽ tiếptục nghi ngờ, nhưng bịt cái miệng bị hôn đến phát đau, cô cụp mắt, không biết làm thế nào với sự cố chấptrong mắt cậu ấy, thậm chí cảm thấy cậu ấy có phần đáng thương.

Có mấy người có thể trải qua bốn năm như vậy, ai có thể luôn luôn say đắm không thay đổi, chờ đợi cô? Kỷ An Vĩnh ư?

Nghĩ vậy, cô cảm thấy không phải với cậu ấy, đặc biệt không phải với tất cả những điều cậu ấy làm vì côtrong bốn năm nay.

Cô lựa chọn nói thật, "Bọn mình... không là gì của nhau cả".

"Thật không?".

Cô gật đầu.

Cậu lại sáp lại, dễ dàng đẩy cánh tay cô muốn chặncậu ra. Sự đắm say nhuốm đầy trong đôi mắt đen láy, vừa vui mừng vừa xúc động, cậu cúi xuống liếm môicô, giống như đứa trẻ bướng bỉnh ăn trộm được kẹo. Thực ra họ đều còn là những đứa trẻ, đặc biệt là cậu, mỗi một sự cố chấp, vô lý, quá khích, gàn dở, đều vì trong lòng không buông được cô.

"Thi...". Lời cô lại bị chặn mất.

Cậu hôn môi cô, đỉnh mũi, lông mi, trán, má, cuối cùng lại quay về đôi môi.

"Cậu thích mình không? Cho dù một chút chút thôi? Có không? Hử?". Cậu hỏi.

Lần này sự im lặng của cô bị coi là ngầm thừa nhận. Cậu nâng cằm cô lên, thành kính đóng dấu ấn lên trên môi cô. Cậu hận không thể vo cô thành viên kẹo, giấu trong túi, ngậm trong miệng, đặt bên gối, không chia sẻ với người khác nữa.

Yên tâm rồi, cậu cười ngây ngốc thành tiếng, tiếng cười vang vọng trong cổng thành, dường như vài Thi Vĩnh Đạo ngốc nghếch cùng lúc đang cười, cùng lúc đang nói: "Cậu nói sớm cho mình biết thì tốt!".

Phổ Hoa nắm chặt nắm tay bị cậu ấy ôm trong lòng.

Trời đã tối hẳn, Thi Vĩnh Đạo mới đưa cô rời khỏi cổng thành, môi cô hơi sưng, vầng mắt cũng hơi đỏ nhưng không phải muốn khóc. Quả thật cậu ấy bỏ ra rất nhiều, nhiều đến nỗi cô cảm thấy nợ cậu ấy, nên báo đáp cậu ấy.

Cậu đứng trong bóng đêm tối đen, chạy ra quảng trường Ngọ Môn trống trải, hét to: Diệp Phổ Hoa! Thi Vĩnh Đạo! Diệp Phổ Hoa!

Tiếng trả lời vọng lại từ nơi rất xa, cho dù bịt tai cũng chạy theo như hình với bóng đằng sau cô. Họ men theo bờ sông trở về trường học, cậu ấy nắm tay cô, lòng đầy mãn nguyện thưởng thức ánh trăng ánh lên trong nước, bước đi rồi dừng lại cười với cô, gãi gãi đầu nhìn vào mắt cô.

Mắt cô rất đẹp, cười với cậu càng đẹp hơn. Nhưng cô không cười, yên tĩnh giống như đầm nước sâu thẳm, cậu nhìn thấy mình trong đó, đồng thời trong đồng tử của cậu, cô cũng tìm thấy một Diệp Phổ Hoa khác, một Diệp Phổ Hoa mà Thi Vĩnh Đạo mãi mãi sẽ không hiểu nổi.

***********

Vòng thi thử thứ hai, Thi Vĩnh Đạo đứng đầu ban tự nhiên toàn trường, hóa học lại đạt điểm tối đa, các giáo viên đều nói có cậu phát huy quá xuất sắc, nhưng vẫn vui mừng khôn xiết. Đến Quyên Quyên cũng nói, Thi Vĩnh Đạo - tên này đột phá rồi.

Thành tích của Phổ Hoa vẫn giữ mức ngang bằng với kỳ thi thử vòng một, đại thể đã chọn ra chuyên ngành và trường học đúng ý, chỉ đợi bố mẹ tham mưu, cuối cùng quyết định thôi. Vì liên quan đến đại sự sau này của bản thân, tuy muốn giấu nhưng vẫn bàn bạc riêng với Mộc Hải Anh và Quyên Quyên.

Mộc Hải Anh và Doãn Trình chuẩn bị đăng ký cùng một trường Đại học Tổng hợp, cũng ra sức khuyên Phổ Hoa cố gắng vào Đại học Bắc Kinh, cho dù không suy nghĩ đến nhân tố Thi Vĩnh Đạo trong đó, cũng không uổng sáu năm phấn đấu để được khẳng định khả năng. Phổ Hoa không phải không nghĩ đến, nhưng so với ý kiến của các bạn, cô càng phải thực tế hơn. Cô vẫn nhớ câu nói của Thi Vĩnh Đạo, "Lựa chọn ngành dễ tìm được việc làm", Phổ Hoa càng hy vọng, thi đại học không mang đến gánh nặng kinh tế quá lớn cho bố.

Lớp mười hai là một ngã rẽ lớn, bước theo con đường nào thì sau này có thể sẽ gặp được những điều hoàn toàn khác nhau, Phổ Hoa suy xét rồi lại suy xét, không giống đa số các bạn thuộc tốp đầu một lòng một dạ đăng ký Đại học Bắc Kinh, Thanh Hoa, cô chọn một trường đại học Sư phạm để điền vào bảng nguyện vọng. Mộc Hải Anh và Quyên Quyên hỏi, cô nói bừa là Đại học Bắc Kinh.

Chọn nguyện vọng tạm thời là chủ đề thảo luận chủ yếu nhất trong lớp, cho dù có ý hay vô tình, Phổ Hoa biết Kỷ An Vĩnh đăng ký Thanh Hoa, Cầu Nhân chọn Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh... còn Thi Vĩnh Đạo không hề chùn bước điền vào khoa hóa Đại học Bắc Kinh, hơn nữa chỉ có một nguyện vọng này. Cậu ta nói nếu thi không đỗ, sang năm lại thi tiếp.

Sau khi nộp nguyện vọng chính thức, Phổ Hoa bỏ tất cả các tài liệu ôn tập chưa bao giờ rời tay xuống, theo ý kiến của giáo viên bắt đầu thả lỏng bản thân và tự mình điều chỉnh tâm trạng trước kỳ thi. Thứ cô cần điều chỉnh ngoài tâm trạng căng thẳng trước khi thi, còn có quan hệ với Thi Vĩnh Đạo.

Sau buổi tối ở Ngọ Môn hôm đó, cậu ấy không còn cố ép cô nữa, cũng không làm khó cô, mỗi ngày đều tặng cô một chai thuốc bổ não, để lại một mảnh giấy nhỏ.

Nhớ uống nhé!

Ngày mai nắng to!

Mình đi chơi bóng!

Sắp mưa rồi!

Đừng để mệt quá!

Trước kỳ thi thử vòng hai, cậu ấy chặn cô trong lớp, kết quả, các môn thi thử vòng hai cậu ấy đều thi rất tốt.

Cậu ấy cứ thỉnh thoảng lại đột ngột xuất hiện, mỗi lần đều cầu khẩn "Để mình ôm một chút", "Để mình hôn cái", ôm một cái vậy, nhắm mắt hôn thì hôn đi, cắn răng, cô có thể chịu đựng được.

Mấy ngày trước khi chính thức đăng ký nguyện vọng, Thi Vĩnh Đạo hưng phấn khác thường. Mỗi tối cậu ấy đều đợi Phổ Hoa tan học ở góc rẽ cầu thang, đạp xe hộ tống cô về nhà. Cậu ấy nói gần nói xa về nguyện vọng của cô, Phổ Hoa nghĩ một chút, nói cho cậu ấy cũng giống như cô đã kể cho Mộc Hải Anh - khoa Trung văn, trường Đại học Bắc Kinh.

Cậu ấy như uống phải thuốc an thần, mua rất nhiều phô mai cho cô, thỉnh thoảng chạy đến nhà cô tìm điện thoại công cộng hẹn cô xuống dưới, chỉ để tặng cô phô mai.

Cậu ấy quả là một tên ngốc, khi bưng cốc phô mai cười với cô vô cùng ngốc nghếch, ngốc tới nỗi làm cô mềm lòng. Cô chẳng phải không thể từ chối cậu ấy, nhưng hai tháng cuối cùng thần kinh căng thẳng, cô suy nghĩ lo lắng rất nhiều vấn đề, trong đó cũng bao gồm cả cậu ấy.

Bố mẹ có cách nhìn khác nhau đối với kế hoạch của cô, từ khi họ chia tay, không ngừng rót vào đầu cô những suy nghĩ khác nhau, đối với tiền đồ của cô, bố thấy nhẹ nhàng, chỉ hy vọng đừng quá mệt, có môi trường thoải mái để học, sống vui vẻ khỏe mạnh. Mẹ lại hy vọng cô trở thành nhân tài, dẫu sao cô là đứa con duy nhất của bà, bà luôn lấy con nhà khác ra so sánh. Nguyện vọng lớn nhất của Phổ Hoa là có thể sớm học xong, độc lập, có công việc ổn định, kiếm tiền chia sẻ gánh nặng với bố. Còn Thi Vĩnh Đạo, cậu ấy từng nộp giấy trắng vì cô, cô không thể dùng kỳ thi quan trọng nhất cuộc đời cậu ấy ra đánh cược, điều đó liên quan đến tiền đồ và toàn bộ tương lai của cậu ấy, cô thà để cậu ấy tin chắc cô chọn Đại học Bắc Kinh, một lòng nỗ lực chuẩn bị thi, đạt được kết quả tốt nhất.

Mang theo lời nói dối, rất khó để "thanh thản yên lòng", nhưng Phổ Hoa vẫn làm được.

Trước kỳ thi, cô gặp Kỷ An Vĩnh và Thi Vĩnh Đạo lần cuối vào dịp toàn thể các học sinh lớp mười hai đến trường chụp ảnh tập thể. Họ đứng ở hàng cuối cùng, Cầu Nhân đứng trước Kỷ An Vĩnh. Ánh sáng lóe lên, Phổ Hoa kéo Mộc Hải Anh vội vã rời đi. Bốn năm luôn tâm tâm niệm niệm đã đi đến hồi kết thúc, cô không muốn nói tạm biệt với Kỷ An Vĩnh.

Có lẽ điều cô còn lại ngoài Quyên Quyên và Mộc Hải Anh, chính là "sự chờ đợi" của Thi Vĩnh Đạo. Tan học nhìn thấy cậu ấy ở cửa quán Kiến Nhất, cô không hề có chút bất ngờ.

Cậu ấy mua hai suất phô mai đưa cô cầm, lên xe vỗ vỗ gióng xe, "Qua đây, mình đèo cậu!".

Lần đầu tiên Phổ Hoa ngồi xe của cậu ấy, trên đường Thi Vĩnh Đạo ra sức đạp xe, cằm cậu ấy gần như chạm vào đỉnh đầu cô, rất thân mật, lại cảm giác tự nhiên đến thế. Phô mai đã bị chảy trên đường, bị cậu ấy ném xuống ven đường.

"Mình mua cho cậu đồ ăn ngon".

Cậu ấy nói được làm được, đạp xe tới Kentuckey ở đường Vương Phủ Tỉnh mua humburger cho cô, ra khỏi cửa lại vào McDonald"s Plaza mua hai cốc sữa lắc. Sau đó đạp xe về Ngọ Môn, dừng ở cổng thành mà lần trước họ đã đến.

Họ dựa vào tường uống sữa lắc khác vị nhau, vị ngọt bên khóe miệng rất khó che giấu tâm sự nặng nề của Phổ Hoa.

"Ngon không?". Cậu ta sát lại gần hỏi cô.

"Ngon".

"Vậy, cậu uống thêm của mình nữa này!". Cậu ấy đưa ống hút tới bên miệng cô, "Sau này, hàng ngày tan học, mình tới cổng khoa Trung đón cậu, cậu không cần đạp xe, ngồi trên gióng xe mình, mình đưa cậu lượn một vòng quanh trường, mỗi người một cốc sữa lắc, uống một nửa thì đổi cho nhau, đợi trời tối, mình đưa cậu tới nhà ăn của trường ăn tối, không đi nhà ăn cũng được". Cậu ấy mặc sức tưởng tượng một hồi, tay giao nhau đặt sau đầu, căng người ra, "Bốn năm nhất định qua đi trong chớp mắt, đặc biệt nhanh, nhưng từ năm lớp chín đến nay cũng là bốn năm, mình cảm thấy vô cùng chậm, vô cùng khó chịu. Nguyện vọng cuối cùng đã đăng ký rồi, cũng yên tâm rồi".

Phổ Hoa lặng lẽ uống sữa lắc, đối với chuyện nguyện vọng cô không hề nhắc đến một từ.

Cậu ấy đặt cốc xuống, đến sát bên cô, cười xoa xoa tóc cô, "Trước kỳ thi, cậu nhất định phải ngủ nhiều, ít đọc sách thôi, nếu căng thẳng quá, hai chúng ta có thể gọi điện chẳng hạn. Khi thi đừng nhìn đông nhìn tây, người khác nộp bài cũng mặc kệ. Địa điểm thi ban xã hội của các cậu xa quá, mình không có thời gian qua, thi xong cậu gọi điện cho mình được không?".

Phổ Hoa không lên tiếng, cậu ấy lấy cốc sữa lắc trong tay cô, lại hỏi một lần nữa, "Thi xong cậu gọi điện cho mình nhé? Nói rồi đó!".

Cô vẫn không lên tiếng.

"Thật chẳng biết làm thế nào với cậu!". Cậu ấy thở dài dựa vào tường, trả lại sữa cho cô.

Uống xong, cậu nâng mặt cô, ngắm nhìn si mê.

"Cậu mở mắt ra!".

"Chỉ một lát thôi!".

Cô mở to mắt lùi về phía sau tránh né, cậu giữ chặt phía sau đầu cô không để cô động đậy. Cậu lại hôn cô, trong lúc cô mở mắt, cậu vẫn có cách tóm được cô, môi cậu từ từ thăm dò, có chút buông thả, thưởng thức sự tiếp xúc thân mật ngọt ngào, cuối cùng rơi trên mí mắt cô, nói chắc nịch: "Mình bảo đảm sẽ phát huy thật tốt trong kỳ thi đại học, thi đỗ Đại học Bắc Kinh, giành được trạng nguyên gì đó".

"Còn nữa, mình bảo đảm tới Đại học Bắc Kinh rồi, hàng ngày sẽ giúp cậu lấy nước".

"Vậy còn cậu?". Chở cô trên gióng xe vòng quanh quảng trường, cậu không nỡ kết thúc buổi tối này.

"Mình...". Cô ngước mặt lên, nhìn ánh sao trên bầu trời, chớp mắt, "Mình... sẽ thi tốt... cũng chúc cậu thi tốt...".

"Ừ, đều thi tốt". Trước khi chia tay, cậu lưu luyến không rời hôn lên đỉnh đầu cô.

Trong bức ảnh chụp tập thể lớp mười hai, gương mặt Phổ Hoa bình tĩnh, tuy ở trong góc, nhưng góc đó bị Thi Vĩnh Đạo phóng to mấy lần dán vào ví.

Cô không hề hẹn sẽ gọi điện cho cậu sau mỗi môn thi xong. Kiểm tra điểm số hôm đó, Thi Vĩnh Đạo gọi điện tới, bố cô nói Phổ Hoa không có nhà. Sau đó bố đã hỏi người đó là ai, Phổ Hoa chỉ thản nhiên nói là bạn học cấp hai.

Tuy không nở mày nở mặt được lên bảng vàng thành tích của trường như những người khác trong lớp 12 (6), nhưng một tháng sau Phổ Hoa nhận được giấy thông báo đỗ chuyên ngành tiếng Hán - Đại học Sư phạm với thành tích đặc biệt tốt. Còn Vĩnh Đạo có biết không, biết khi nào, sao biết, sau khi biết sẽ như thế nào, Phổ Hoa không dám nghĩ nhiều.

Cô cho rằng buổi tối thứ hai ở Ngọ Môn coi như là toàn bộ báo đáp đối với tất cả những điều cậu đã làm, cũng là một lời chia tay. Họ từ nay có thể sẽ rất lâu không gặp mặt, rốt cuộc bao lâu, khi đó cô đoán chắc là cả đời.

************

Tốt nghiệp lớp mười hai, những thứ nên thu dọn đều đã thu dọn xong, những việc nên kết thúc rốt cuộc đã kết thúc.

Mọi người chúc mừng bằng nhiều hình thức, Quyên Quyên mấy lần gọi điện hẹn Phổ Hoa ra ngoài đều bị cô từ chối. Ngày thứ hai thi xong, cô cởi bỏ bộ đồng phục trường, đổi sang trang phục thường, tới làm thêm ở cửa hàng sách trước đây cô mình giới thiệu.

So với đãi ngộ sáu tệ một tiếng ở nhà hàng đồ ăn nhanh, ở cửa hàng sách kiếm ít hơn, nhưng Phổ Hoa thích dọn dẹp giá sách rồi ngồi trong góc xem sách tiếng Anh, thi thoảng nhớ lại quá khứ.

Không thể phủ nhận, Thi Vĩnh Đạo đã cho cô rất nhiều thứ đáng để nhớ, thiệp "tối cao" nhàu nhĩ, ba bình thuốc đã uống hết, bộ găng tay, khăn quàng cổ màu tím, đương nhiên cũng có hamburger và sữa lắc cậu ấy mua cho cô trong lần thứ hai đến Ngọ Môn. Nếu không phải cậu ấy, những thứ này có thể cô mãi mãi không nỡ ăn. Nghĩ tới những lần bên nhau đó, cô cũng có thể rơi nước mắt, một mình nằm trên giường đơn sờ thùng giấy phía dưới. Trong đó chứa rất nhiều ký ức, rất nhiều bí mật. Cậu ấy bỏ ra bốn năm, cô chẳng phải cũng thế ư?

Những thứ cô bỏ ra, báo đáp ở nơi nào?

Giấy thông báo của ban tự nhiên và xã hội gần như cùng lúc gửi tới các nhà, nhận được điện thoại báo tin vui của Quyên Quyên, Phổ Hoa liền chạy vào phòng bố, rút sổ tiết kiệm trong tủ ra xem. Tiền tiết kiệm miễn cưỡng có thể đóng học phí ba năm, học tới năm thứ tư sẽ hết sạch tiền tích góp. Cô ôm hộp tiết kiệm của mình, dốc sạch, chỉ có vài trăm tệ. Từ khi đăng ký nguyện vọng, Phổ Hoa luôn lo lắng vì chuyện học phí, cuối cùng chọn Sư phạm cũng do trợ cấp nhiều, học phí thấp, có thể giảm bớt gánh nặng cho bố. Cô ngồi trên giường, không còn thời gian để rơi lệ, nhất định phải sớm tính toán cho tương lai.

Khi tối hơn chút, Quyên Quyên gọi điện tới, Thi Vĩnh Đạo quả nhiên đã được tuyển vào trường Đại học Bắc Kinh, nóng ruột mấy tuần, giờ Phổ Hoa có thể thở phào nhẹ nhõm vì vui mừng cho cậu ấy cũng không tránh khỏi áy náy, và một chút đau lòng.

Hôm sau nữa, Phổ Hoa đi làm thêm ở cửa hàng sách, vừa ra khỏi khu nhà liền nhảy khỏi xe đạp.

Thi Vĩnh Đạo đang dắt xe đứng bên kia đường, phơi mình trong ánh nắng chói chang. Cậu ấy trở nên đen hơn, tóc dài ra, cũng béo hơn một chút, nhưng trong mắt ngoài sự lạnh giá, chỉ còn lại một cảm giác bình tĩnh khiến cô vô cùng khiếp sợ. Cô từng thấy sự bướng bỉnh, nhụt chí, ngang ngược, bất lực, nhưng cô chưa từng thấy cậu ấy xa lạ như vậy.

Cô dắt xe bước qua đó, cậu lên xe đạp về phía giao lộ, đi cách xa một đoạn, dừng ở đó đợi cô.

"Đi thôi, cùng mình về trường lấy chút đồ".

Cô không từ chối, đây có lẽ là việc cuối cùng cô có thể làm cho cậu ấy.

Trên đường đi, cô yên lặng đạp xe theo sau cậu ấy, họ không nói chuyện, giống như hai người xa lạ. Suy nghĩ duy nhất cô có là cậu ấy đừng làm việc ngốc, còn cậu ấy muốn nói gì hoặc làm gì với cô, cô đều có thể chịu đựng.

Điều phải đến sẽ đến, trốn cũng không trốn nổi, nhưng cô không ngờ, điều có thể đến lại đến đột ngột như vậy.

Tới trường học, cậu ấy dùng khóa dây khóa bánh sau của hai xe lại với nhau trên lan can lán để xe, trước tiên đến phòng hoạt động nhóm lấy tác phẩm mô hình máy bay được giải, sau đó lên tầng thượng.

Cô không hỏi nhiều, cả đoạn đường chỉ đi theo cậu ấy, hiếm khi biểu hiện hợp tác như vậy.

"Ngồi đây đi, trên đó nắng quá".

Cậu ấy tìm một chỗ râm mát ở góc rẽ cầu thang để cô ngồi, bản thân lại nhảy xuống, ngồi bệt xuống đất, có thể đối mặt với cô.

"Mình nói trước, nói xong cậu hãy nói". Cậu ấy lau mồ hôi trên trán, rút từ trong túi áo ra một bức thư, "Đây là giấy báo nhập học của mình, khoa Sinh Hóa - trường Đại học Bắc Kinh, mình đạt điểm cao nhất lớp tự nhiên, nói được làm được!".

Cậu ấy mở phong thư đưa cô xem, chỉ dòng chữ ở trên: "Tên, chuyên ngành của mình, mình nghĩ giấy thông báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh chắc cũng không khác biệt, không biết tờ của cậu có phải chỉ đổi tên và chuyên ngành không, mình là mùng ba nhập học". Dặn dò xong, cậu gấp thư lại đặt xuống đất, ánh mắt trở nên sắc bén, giơ tay ra với cô, "Bây giờ tới lượt cậu, giấy triệu tập khoa Trung văn, trường Đại học Bắc Kinh của cậu đâu? Đưa mình xem!".

Phổ Hoa mặt không biểu lộ cảm xúc, thu chân lại trên bậc thang, ôm đầu gối, giống như không hề nghe thấy cậu ấy đang nói gì. Tờ giấy trên mặt đất bị gió thổi, cô sợ gió to hơn chút sẽ thổi bay mất, muốn bước qua nhặt lên giúp cậu ấy. Trước nay điều cô luôn lo lắng chính là tiền đồ của cậu ấy, có cô hay không, cậu ấy đều nên có tương lai tốt đẹp nhất.

"Diệp Phổ Hoa, mình hỏi cậu, giấy triệu tập khoa Trung văn, trường Đại học Bắc Kinh đâu?".

Cậu ấy gượng cười, khóe miệng hơi giật giật, nhìn như một người khác, "Nói đi chứ?".

Tầm nhìn của cô từ mặt đất chuyển lên gương mặt cậu ấy, sau đó bay đến đầu gối mình, vô thức xoa xoa vết sẹo bị ngã bốn năm trước, lại thấy đau, đau tận trong tim, đồng thời cũng thấy không đáng.

"Mình hỏi cậu đấy!". Cậu ấy nhất định muốn một câu trả lời, nắm lấy tờ giấy triệu tập trên đất, làm động tác muốn vò nhàu, "Nói đi!".

Cô đứng lên, hơi lắc lư trên bậc thang, chống vào lan can bảo vệ mới đứng vững được.

"Đừng xé! Mình không có".

"Vì sao!".

"Vì... mình căn bản... không đăng ký Đại học Bắc Kinh...".

Sự thẳng thắn của cô nằm trong điều cậu đã dự liệu, lúc này, nói dối còn có ý nghĩa gì? Cậu không hiểu, rõ ràng cô nói sẽ cùng thi với cậu, cô cũng đã đồng ý với cậu rồi, để cậu ôm, hôn, vì sao còn dùng cách này để lừa cậu?

"Là... sửa rồi ư?". Cậu lại gần cô, lạnh nhạt, bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng câu nói sau đó của cô lập tức đánh tan cả sự thấu hiểu cậu dành cho cô.

"Không phải đã sửa... mà mình căn bản... chưa từng đăng ký".

Quả nhiên, chỉ có cậu là tên ngốc. Cậu không còn gì để nói, toàn bộ những thứ mà cậu phấn đấu, nỗ lực, không màng tất cả bây giờ đều trống không, giống như cô, chỉ là pho tượng không có linh hồn.

Cậu không thèm suy nghĩ tóm lấy mô hình máy bay ném xuống tầng dưới. Tiếng mô hình vỡ từ xa vọng lại, để tham dự cuộc thi mô hình đó, cậu phải mất thời gian gấp ba bốn lần bình thường, từ thiết kế tới tìm linh kiện, cậu đã tỉ mỉ lắp ghép, giống như tình cảm đối với cô, bây giờ vỡ thành mảnh vụn.

"Có phải... trước nay cậu đều không muốn ở bên mình?". Cậu quay lưng với cô bước về phía cầu thang, sự lạnh lùng bao phủ toàn thân.

"Mình chỉ... không muốn học ở Đại học Bắc Kinh". Cô nói, chán nản ngồi trên bậc thềm.

Trong bốn năm họ quen biết nhau, lần đầu tiên cậu ý thức được cô gần trong gang tấc nhưng lại vô cùng xa xôi, khó nắm bắt. Không phải khoảng cách giữa hai lá cây, mà là đáy biển với bầu trời, là cá và chim. Cậu thử cố gắng hơn nữa vẫn không thể với tới trái tim cô, hoặc cô căn bản không có trái tim.

"Vì sao?". Cậu quay người lại, nhặt tờ giấy triệu tập đặt vào phong bì thư, đợi câu trả lời của cô.

Cô cúi đầu, lại một lần nữa khiến cậu thất vọng khi cô lựa chọn sự im lặng, dường như trong bốn năm, điều cô làm nhiều nhất chính là im lặng, triệt để nhất cũng là im lặng, cho dù cậu làm thế nào, làm tốt đến đâu, cô cũng không muốn nói cho cậu biết những lời trong lòng cô.

Cậu bước tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, xõa lọn tóc cô quen buộc ra, lấy đi cái kẹp tóc màu đen.

Cô ngẩng đầu, nói thật lòng: "Xin lỗi...".

Nhưng cậu chỉ thở dài, cực kỳ thất vọng nhìn chiếc kẹp tóc trong lòng bàn tay, lủi lại nói: "Bỏ đi... Diệp Phổ Hoa...".

Cậu đứng lên, đi khỏi đó. Bóng lưng dài lướt qua góc rẽ, hoàn toàn biến mất trước mắt cô, không tạm biệt.

Cô ngồi một mình trên bậc thềm, vùi mặt trên đầu gối, thử quen với sự yên ả hơi đau đớn này.

Cô ngồi đó cả ngày, từ lúc giữa trưa cậu ấy rời đi đến khi hoàng hôn mang đi nốt chút ánh chiều tà cuối cùng.

Tim cô đập lên xuống 588 nhịp.

Tạm biệt, Diệp Phổ Hoa, cô tưởng tượng ra giọng nói của cậu ấy.

Tạm biệt, Thi Vĩnh Đạo...

Một năm sau đó, Phổ Hoa không hề gặp lại cậu ấy.

Crypto.com Exchange

Chương (1-21)