Truyện:Giường Đơn - Chương 46

Giường Đơn
Trọn bộ 47 chương
Chương 46
Đại kết cục (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-47)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đoạn ngắn 1

Dù sao thì nhất định chúng ta phải tái hôn! Em muốn thì tốt, không muốn cũng phải kết hôn!

Vừa dẫm một bước vào nước mình, câu đầu tiên anh nói là đây.

Gỡ chiếc nhẫn trên cổ mình xuống, đeo lên ngón áp út tay trái của cô, cũng gỡ nốt chiếc nhẫn trên cổ cô xuống, đeo lên ngón áp út tay phải của cô.

Hạ Vũ Mạt, anh không tin là hai cái nhẫn còn không trói được em!

Đây là câu thứ hai của anh.

Hạ Vũ Mạt, anh sẽ cho em một hôn lễ còn long trọng hơn cả công nương Diana, anh muốn nói cho tất cả mọi người, cuối cùng thì Phàn Dực Á anh đã lấy được Hạ Vũ Mạt lần nữa.

Đây là câu thứ ba của anh.

Còn câu trả lời của cô là gì?

Không cần!

Vô cùng lạnh lùng.

Mặt anh nháy mắt liền như bị phủ bụi.

Trong lúc anh còn đang tự hỏi mình có nên đánh ngất cô rồi trực tiếp kéo vào giáo đường không, cô lại chậm rãi nói, "Phàn Dực Á, có phải tới bây giờ anh cũng chưa từng tuyên bố với người ngoài rằng chúng ta đã ly hôn không?"

"Phải." Anh ngơ ngác gật đầu.

Trong cảm nhận của anh vẫn không thừa nhận cuộc ly hôn kì lạ kia, sao anh lại đi công bố tin tức rằng mình đã ly hôn với người ngoài chứ?!

Tin tức của bọn họ chỉ có vài người biết mà thôi.

"Em không cần mất mặt đâu." Cô quay đầu, không để ý tới anh.

Ngốc chết đi được! Cử hành hôn lễ lần nữa, không phải là khua chiêng gõ trống nói cho mọi người rằng bọn họ từng ly hôn sao!

Đoạn ngắn 2

Vốn dĩ hứng trí bừng bừng muốn chiếu cáo thiên hạ một hỗn lễ thế kỷ, vậy mà lại chỉ đưa cô dâu tới cục dân chính, uể oải cầm theo chứng nhận ly hôn để đổi lấy một cái chứng nhận kết hôn.

Toàn bộ quá trình, ngay cả mười phút cũng chẳng đến.

Hơn nữa thái độ của nhân viên ở đây cũng không tốt cho lắm.

Đương nhiên rồi, vừa sáng sớm tới chỗ làm, còn chưa chuẩn bị xong đã bị giục tiến hành công việc, ai mà có thể hòa nhã với anh được!

Có điều trong mười phút này vẫn có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ, lúc kí tên, cô dâu cầm bút máy, nhăn mày suy nghĩ một chút.

Hoàn toàn là dáng vẻ muốn đổi ý.

Chú rể sợ tới mức toát mồ hôi lạnh đầy người.

"Mau ký đi, đằng sau còn cả đống người đang chờ em đấy." Anh thúc giục.

Thật ra, đằng sau ngay cả một bóng người cũng không có.

Ngơ ngẩn một phút đồng hồ, cô dâu mới cẩn thận ký tên mình xuống.

Chú rể lập tức đoạt lấy tờ giấy, giống như sợ hôn sự có biến, lấy tốc độ sét đánh giao cho nhân viên.

Thật ra cô dâu đang lo lắng:

Lúc nhận lời cầu hôn, cô rất xúc động, vốn dĩ không nghĩ tới.

Thế này không tính là trùng hôn chứ?...

Lúc ấy vì không muốn cho bất kì ai biết được thân phận thật sự của cô, cô và Thần Y chỉ cử hành hôn lễ theo nghi thức truyền thống của đạo Hồi, không làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Đúng ra mà nói, Thần Y không coi là đã kết hôn, anh và công chúa Pakistan cũng không có giấy hôn thú.

Người dân ở Ả-rập đúng là giản dị, không quá để ý mấy chuyện hình thức đăng ký này.

Không ngờ hiện giờ lại thành một con đường khác cho cô.

Ở đó, ngoại trừ Thần Y và Saman, không có bất kì ai biết Mạt vương phi từng là ngôi sao nổi tiếng trong giới giải trí ở Trung Quốc.

Giấy xanh lại đổi thành giấy đỏ lần nữa, nụ cười trẻ con kéo dài tới tận mang tai trên môi chú rể.

(hình như là chứng nhận ly hôn thì màu xanh, còn kết hôn thì màu đỏ)

Chú rể vẫn có một loại cảm giác lâng lâng không giống như thật.

Anh thực sự lại lấy cô một lần nữa rồi sao?

Anh cứ nghĩ mình phải tốn rất nhiều tâm tư mới có thể đưa cô quay về, thật không ngờ cô cứ thế gật đầu.

*****

Đoạn ngắn 3

"Hạ Vũ Mạt, em thừa nhận đi, có phải là em rất thích anh không?!" Người đàn ông vừa kết hôn xong, tâm lý tự cao tự đại xuất hiện, lập tức đắc ý hỏi luôn mồm, "Có phải em rất muốn gả cho anh lần nữa không? Nhẫn vẫn còn giữ, tái hôn cũng gả cho người đàn ông không thể 'chạm' vào phụ nữ. Nói đi, nói em yêu anh đi, để anh nghe một chút."

Đổi lại chỉ nhận được cái nhìn xem thường của cô.

Người đàn ông này, thật đúng là sẽ vểnh mũi lên tận trời.

Lại còn luôn cho mình là đúng, nghĩ rằng Thần y là đồng tính.

"Phàn Dực Á, anh diễn xuất đến bỏ cả mạng, đồng ý chịu chết với em, dù em không có lương tâm thì cũng phải báo đáp một khối tình si của anh chứ."

Cô ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh lùng trả lời, nhất thời đâm phá tự cao của anh.

Báo đáp......

Người đàn ông trừng mắt, khóe môi run rẩy không ngừng.

Nếu anh có cốt khí, sẽ nhảy dựng lên, rống to, ông đây không cần cô báo đáp, cô biến ngay.

Nhưng người đàn ông lại vô cùng uể oải gõ đầu, quyết định về sau phải 'ngoan' một chút, tiếp tục 'cố gắng' thêm một chút, như thế thì hôn nhân của anh mới không đơn giản chỉ là 'báo đáp', mà là bởi vì 'yêu'.

Cô tỏ ra lạnh lùng, lại lén lút cười.

Ngốc nghếch!

......

Đoạn ngắn 4

Tiễn anh ra cửa xong, cầm túi xách, cô cũng định ra ngoài.

Tình Không lại gọi điện giục Phàn Dực Á đến cửa hàng thời trang một chuyến, xem sổ sách nửa năm nay, chồng trước đáng yêu kiêm luôn chồng hiện giờ giao nhiệm vụ quang vinh ấy cho cô.

Nói thật, cô nghi ngờ người chồng yêu quý của mình từ chối đến đó là vì nhân viên trong cửa hàng thời trang đều ăn mặc giống nhau, cả bà chủ Tình Không nữa, có phải chồng cô sợ mất mặt... ví dụ như, nhận sai người....

Đương nhiên, chồng yêu trả lời hợp tình hợp lý, là vì tránh nghi ngờ!

Tình Không đã rơi vào lưới tình với một người đàn ông nho nhã khác rồi, hiện giờ có chỗ nào cần nghi ngờ Tình Không sao?

Cô thông cảm với anh, không bóc mẽ!

"Hạ Vũ Mạt! Cô thật lắm thủ đoạn!" Một vị phu nhân ngăn đường đi của cô.

Cô cứng người một chút, lập tức nhận ra cơn 'ác mộng' này.

Hừm, nên tới thì vẫn tới, nhưng sao lại cứ luôn không dứt thế?!

Cô lạnh lùng, đứng thẳng người.

"Nói đi! Cô cần bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời xa con tôi?!" Quý phu nhân vẫn ngạo mạn như cũ, nhưng đương nhiên là đã có vẻ lo lắng.

Nếu nói người phụ nữ này tham tiền của Phàn gia, cả bà và chồng mình đều biết rõ, cô ta thậm chí còn có lựa chọn tốt hơn nhiều.

Nói cô ta không xứng với con trai bảo bối của mình sao? Nghe nói ngay cả con cũng có rồi, hơn nữa còn do tự con mình quấn quýt lấy cô ta không buông, từ trong nước đến tận Ả-rập, lên trời xuống đất, không có cô ta thì không được.

Thật là đau đầu, đầu đầu quá đi!

Thời đại hiện giờ đã khác rồi, cô bé lọ lem không dễ bị bắt nạt, hoàng tử lại mặc kệ mẹ mình.

Hơn nữa người phụ nữ hư hỏng này còn để cháu đích tôn của Phàn gia lưu lạc bên ngoài!

Làm hại bà và ông chồng thèm muốn chết cũng không biết cháu đích tôn như thế nào!

"Hạ Vũ Mạt, không phải cô chỉ muốn tiền sao? Cho cái giá đi, lập tức rời xa con tôi!" Quý phu nhân kiêu ngạo, cả vú lấp miệng em.

Từ lúc bị quốc vương Ả-rập sai người tát cho mấy cái, bà ta có hơi sợ cô con dâu trên danh nghĩa này.

"Mười triệu đô, tôi lập tức đi ngay." Mặt không đổi sắc, cô cố tình làm khó quý phu nhân.

Quý phu nhân hít một hơi lạnh, trong lòng không ngừng tính toán.

Người phụ nữ này thâm hiểm thật... mười triệu đô... Chẳng lẽ hiện giờ cô ta không biết con bà đang là chủ của Hạ gia sao, hai ông bà già bọn họ rất khó lấy được khoản tiền lớn như thế mà thần không biết quỷ không hay!

"Mười triệu đô đã đủ rồi sao?" Phía sau cô vang lên giọng nói lạnh như băng.

Thân thể cô cứng đờ...

Lại lặp lại một lần nữa sao?

Không cần! Không cần!

"Bảo bối!" Quý phu nhân đắc ý, ngạo mạn nói, "Con nghe hết rồi phải không?"

"Nghe rồi!" Giọng anh có vẻ lạnh nhạt.

Cô vẫn không xoay người về phía anh, không dám để bọn họ phát hiện bàn tay cầm túi của mình đang run rẩy.

Không phải vẫn cho rằng không sợ tổn thương sao?

Vì sao vào thời khắc này lại sợ hãi giống như đến tận thế?

Anh đi tới sau lưng cô, kéo gương mặt ngây dại của cô lại, nhẹ nhàng nói.

"Anh chuyển tất cả cổ phần 'Pháp vị thiên hạ' sang tên em, nhà cửa, xe, động sản, bất động sản, đều là của em, nếu em bỏ anh, Phàn Dực Á anh sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng."

Anh cười, giống như trẻ con, "Phàn gia không lấy nổi 10 triệu đô cho em đâu, trừ khi em tự ký chi phiếu cho mình."

Quý phu nhân hít một hơi lạnh, hổn hển, "Bảo bối, con điên rồi sao? Đúng là điên mất rồi!" Trời ơi! Phàn gia mà không lấy ra nổi mười triệu đô thì vẫn còn là Phàn gia sao?

Nếu người phụ nữ này rời khỏi Phàn gia, vậy Phàn gia cũng xong đời sao?!

Tương lai sau này, không lẽ hai ông bà già bọn họ còn phải nhìn sắc mặt người phụ nữ này mà sống qua ngày sao!

"Con đã nói với mẹ từ trước rồi, mười năm trước, kể từ khi con trai mẹ gặp cô ấy thì đã biến thành một kẻ điên rồi!" Anh ôm cô, cằm đặt lên vai cô, làm trò trước mặt mẹ mình, vui vẻ dựa sát vào cô, "Em nói đi, nói vĩnh viễn sẽ không rời xa anh!"

Anh tin tưởng, tin tưởng cô sẽ không rời xa anh nữa.

Mắt cô chợt nóng lên, quay người ôm lấy anh.

"Vĩnh viễn không rời xa anh."

Anh vừa lòng gật đầu.

"Em yêu anh." Câu này đương nhiên là trong lúc tình cảm dâng trào nên nói ra.

Anh bất chợt im lặng, không cách nào tìm được giọng nói của mình.

*****

"Hạ Vũ Mạt, em thừa nhận đi, có phải là em rất thích anh không?!" Người đàn ông vừa kết hôn xong, tâm lý tự cao tự đại xuất hiện, lập tức đắc ý hỏi luôn mồm, "Có phải em rất muốn gả cho anh lần nữa không? Nhẫn vẫn còn giữ, tái hôn cũng gả cho người đàn ông không thể 'chạm' vào phụ nữ. Nói đi, nói em yêu anh đi, để anh nghe một chút."

Đổi lại chỉ nhận được cái nhìn xem thường của cô.

Người đàn ông này, thật đúng là sẽ vểnh mũi lên tận trời.

Lại còn luôn cho mình là đúng, nghĩ rằng Thần y là đồng tính.

"Phàn Dực Á, anh diễn xuất đến bỏ cả mạng, đồng ý chịu chết với em, dù em không có lương tâm thì cũng phải báo đáp một khối tình si của anh chứ."

Cô ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh lùng trả lời, nhất thời đâm phá tự cao của anh.

Báo đáp......

Người đàn ông trừng mắt, khóe môi run rẩy không ngừng.

Nếu anh có cốt khí, sẽ nhảy dựng lên, rống to, ông đây không cần cô báo đáp, cô biến ngay.

Nhưng người đàn ông lại vô cùng uể oải gõ đầu, quyết định về sau phải 'ngoan' một chút, tiếp tục 'cố gắng' thêm một chút, như thế thì hôn nhân của anh mới không đơn giản chỉ là 'báo đáp', mà là bởi vì 'yêu'.

Cô tỏ ra lạnh lùng, lại lén lút cười.

Ngốc nghếch!

*****

Tiễn anh ra cửa xong, cầm túi xách, cô cũng định ra ngoài.

Tình Không lại gọi điện giục Phàn Dực Á đến cửa hàng thời trang một chuyến, xem sổ sách nửa năm nay, chồng trước đáng yêu kiêm luôn chồng hiện giờ giao nhiệm vụ quang vinh ấy cho cô.

Nói thật, cô nghi ngờ người chồng yêu quý của mình từ chối đến đó là vì nhân viên trong cửa hàng thời trang đều ăn mặc giống nhau, cả bà chủ Tình Không nữa, có phải chồng cô sợ mất mặt... ví dụ như, nhận sai người....

Đương nhiên, chồng yêu trả lời hợp tình hợp lý, là vì tránh nghi ngờ!

Tình Không đã rơi vào lưới tình với một người đàn ông nho nhã khác rồi, hiện giờ có chỗ nào cần nghi ngờ Tình Không sao?

Cô thông cảm với anh, không bóc mẽ!

"Hạ Vũ Mạt! Cô thật lắm thủ đoạn!" Một vị phu nhân ngăn đường đi của cô.

Cô cứng người một chút, lập tức nhận ra cơn 'ác mộng' này.

Hừm, nên tới thì vẫn tới, nhưng sao lại cứ luôn không dứt thế?!

Cô lạnh lùng, đứng thẳng người.

"Nói đi! Cô cần bao nhiêu tiền mới bằng lòng rời xa con tôi?!" Quý phu nhân vẫn ngạo mạn như cũ, nhưng đương nhiên là đã có vẻ lo lắng.

Nếu nói người phụ nữ này tham tiền của Phàn gia, cả bà và chồng mình đều biết rõ, cô ta thậm chí còn có lựa chọn tốt hơn nhiều.

Nói cô ta không xứng với con trai bảo bối của mình sao? Nghe nói ngay cả con cũng có rồi, hơn nữa còn do tự con mình quấn quýt lấy cô ta không buông, từ trong nước đến tận Ả-rập, lên trời xuống đất, không có cô ta thì không được.

Thật là đau đầu, đầu đầu quá đi!

Thời đại hiện giờ đã khác rồi, cô bé lọ lem không dễ bị bắt nạt, hoàng tử lại mặc kệ mẹ mình.

Hơn nữa người phụ nữ hư hỏng này còn để cháu đích tôn của Phàn gia lưu lạc bên ngoài!

Làm hại bà và ông chồng thèm muốn chết cũng không biết cháu đích tôn như thế nào!

"Hạ Vũ Mạt, không phải cô chỉ muốn tiền sao? Cho cái giá đi, lập tức rời xa con tôi!" Quý phu nhân kiêu ngạo, cả vú lấp miệng em.

Từ lúc bị quốc vương Ả-rập sai người tát cho mấy cái, bà ta có hơi sợ cô con dâu trên danh nghĩa này.

"Mười triệu đô, tôi lập tức đi ngay." Mặt không đổi sắc, cô cố tình làm khó quý phu nhân.

Quý phu nhân hít một hơi lạnh, trong lòng không ngừng tính toán.

Người phụ nữ này thâm hiểm thật... mười triệu đô... Chẳng lẽ hiện giờ cô ta không biết con bà đang là chủ của Hạ gia sao, hai ông bà già bọn họ rất khó lấy được khoản tiền lớn như thế mà thần không biết quỷ không hay!

"Mười triệu đô đã đủ rồi sao?" Phía sau cô vang lên giọng nói lạnh như băng.

Thân thể cô cứng đờ...

Lại lặp lại một lần nữa sao?

Không cần! Không cần!

"Bảo bối!" Quý phu nhân đắc ý, ngạo mạn nói, "Con nghe hết rồi phải không?"

"Nghe rồi!" Giọng anh có vẻ lạnh nhạt.

Cô vẫn không xoay người về phía anh, không dám để bọn họ phát hiện bàn tay cầm túi của mình đang run rẩy.

Không phải vẫn cho rằng không sợ tổn thương sao?

Vì sao vào thời khắc này lại sợ hãi giống như đến tận thế?

Anh đi tới sau lưng cô, kéo gương mặt ngây dại của cô lại, nhẹ nhàng nói.

"Anh chuyển tất cả cổ phần 'Pháp vị thiên hạ' sang tên em, nhà cửa, xe, động sản, bất động sản, đều là của em, nếu em bỏ anh, Phàn Dực Á anh sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng."

Anh cười, giống như trẻ con, "Phàn gia không lấy nổi 10 triệu đô cho em đâu, trừ khi em tự ký chi phiếu cho mình."

Quý phu nhân hít một hơi lạnh, hổn hển, "Bảo bối, con điên rồi sao? Đúng là điên mất rồi!" Trời ơi! Phàn gia mà không lấy ra nổi mười triệu đô thì vẫn còn là Phàn gia sao?

Nếu người phụ nữ này rời khỏi Phàn gia, vậy Phàn gia cũng xong đời sao?!

Tương lai sau này, không lẽ hai ông bà già bọn họ còn phải nhìn sắc mặt người phụ nữ này mà sống qua ngày sao!

"Con đã nói với mẹ từ trước rồi, mười năm trước, kể từ khi con trai mẹ gặp cô ấy thì đã biến thành một kẻ điên rồi!" Anh ôm cô, cằm đặt lên vai cô, làm trò trước mặt mẹ mình, vui vẻ dựa sát vào cô, "Em nói đi, nói vĩnh viễn sẽ không rời xa anh!"

Anh tin tưởng, tin tưởng cô sẽ không rời xa anh nữa.

Mắt cô chợt nóng lên, quay người ôm lấy anh.

"Vĩnh viễn không rời xa anh."

Anh vừa lòng gật đầu.

"Em yêu anh." Câu này đương nhiên là trong lúc tình cảm dâng trào nên nói ra.

Anh bất chợt im lặng, không cách nào tìm được giọng nói của mình.

Crypto.com Exchange

Chương (1-47)